Chương 95: Ra tay trước
Bạc Yên
15/01/2023
Triệu Tế và Ngân Nhĩ xuất cung trong đêm, quả nhiên là đi đến Triệu gia. Chỉ có điều hắn ta không chỉ đến thăm Triệu Dục mà cũng đến tìm Triệu Quang Trung.
Triệu phủ nằm ở nơi giao nhau của ngõ Vĩnh Phúc và ngõ Kim Liễu, khu vực vô cùng tốt, nhưng phủ đệ được xây không lớn lắm. Sau khi Triệu Thái sư nghỉ hưu thì đã đi du sơn ngoạn thủy, Triệu gia bèn do Triệu Quang Trung kế thừa vị trí gia chủ. Con đường làm quan của Triệu Quang Trung giống như tất cả con em thế gia. Trước kia sau khi thi đậu tiến sĩ thì yên ổn mà học tập mấy năm trong quán các, sau này lại đi đến địa phương rèn luyện làm Chuyển Vận sứ, cuối cùng thăng làm phó Khu Mật sứ của Khu Mật viện, phân chia quyền lực của toàn bộ Tây phủ với Khu Mật sứ Vương Tán.
Hạ nhân của Triệu phủ dẫn Triệu Tế đi đến minh đường, Triệu Quang Trung và Tô Hàng Tri vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Vì sao đêm khuya điện hạ lại tới đây?” Triệu Quang Trung mời Triệu Tế ngồi ở phía trên.
Sau khi Triệu Tế ngồi xuống thì nói: “Có việc tìm cữu cữu nói chuyện. Tô Tướng cũng ở đây.”
Tô Hàng Tri hành lễ, nói đâu ra đấy: “Đang nói với Triệu đại nhân về cuộc tỷ thí của hai nước vào ngày mốt. Nghe nói nhân tuyển đấu võ và đấu văn đều đã được Hoàng thượng quyết định rồi.”
Triệu Tế thở dài một hơi: “Bản cung đã đề cử Nguyệt Đường với phụ hoàng, không nghĩ tới phụ hoàng vẫn nghe lời Lâm Huân, chọn Lục Vân Chiêu đi tỷ thí. Trong suy nghĩ của phụ hoàng, một Thái tử như bản cung chẳng bằng một Dũng Quan hầu khác họ!”
Tô Hàng Tri trầm ngâm, không nói gì. Tô gia bọn họ mặc dù là thông gia với Thái tử nhưng trên người ông ta có sự kiêu ngạo nghèo mà xạo sự của văn nhân, khinh thường việc tham gia vào cuộc đấu tranh của các đảng phái. Ông ta cũng không có sự quyết đoán như Văn Xương Tụng, có can đảm nói lên lời khác biệt trên triều đình, chỉ cầu bảo vệ bản thân mà thôi.
“Lại là Lâm Huân? Hắn khó đối phó hơn Lâm Dương nhiều.” Triệu Quang Trung lạnh nhạt nói. Lần trước không biết làm sao mà Lâm Huân tra ra được tư tình của Vu Nhàn và ông ta, còn có chuyện đã sinh một đứa con trai, dùng việc này để uy hiếp, ép buộc ông ta vận dụng quan hệ của Ngự Sử đài và cấm quân. Lúc trước ông ta thật sự đã quá coi thường Dũng Quan hầu này rồi.
“Bây giờ lục đệ càng ngày càng khó đối phó, hình như ngay cả hoàng thúc cũng đứng về phía bên đó. Lần này nếu như lại để Lục Vân Chiêu thắng trong cuộc tỷ thí, chỉ sợ sẽ rất bất lợi cho chúng ta.” Triệu Tế không quan tâm lắm đến thắng thua trong cuộc tỷ thí của hai nước, điều hắn ta quan tâm là địa vị của mình có vững chắc hay không. Tỷ thí thua thì cùng lắm là gả đi một nàng Công chúa, mặc dù Công chúa đó là muội muội ruột của hắn ta nhưng không có ảnh hưởng gì lớn với hắn ta. Ngược lại nếu Lục Vân Chiêu thắng, danh vọng của Triệu Tiêu ngày càng mạnh mẽ, sự uy hiếp đối với hắn ta sẽ lớn hơn.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn ta, hắn ta sẽ không nói ra, càng sẽ không thay đổi hành động.
Triệu Quang Trung gần như hiểu ra ngay ý của Triệu Tế, nhưng ngại Tô Hàng Tri ở đây nên ông ta không nói rõ ra, chỉ hàn huyên về những chủ đề khác. Chờ sau khi Tô Hàng Tri cáo từ đi về, ông ta mới nói với Triệu Tế: “Tô Hàng Tri này và cha nuôi Tào Bác của Lục Vân Chiêu có trao đổi không ít, cũng không thể coi như đã hoàn toàn đứng về phía chúng ta. Cho dù chúng ta muốn làm gì thì cũng không thể nói trước mặt ông ta.”
“Cữu cữu dự định để Lục Vân Chiêu thua cuộc tỷ thí?”
“Chẳng lẽ điện hạ không có ý này?” Triệu Quang Trung bưng chén trà trên bàn trà lên, chậm rãi nói: “Thắng thua của hai nước đối với chúng ta mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là địa vị của Thái tử. Nếu như có thể hy sinh hạnh phúc của Công chúa có thể đổi lấy sự vững chắc của điện hạ thì có gì không được?”
“Vậy cữu cữu định làm thế nào? Mặc dù Lục Vân Chiêu không có căn cơ gì trong triều nhưng bên cạnh có không ít người tài giỏi. Sau khi trải qua chuyện hành thích lần trước, chỉ sợ càng thêm đề phòng, không dễ ra tay.”
“Giao việc này cho ta, điện hạ không cần quan tâm nhiều. Chỉ cần đấu văn và đấu võ đều thua thì trận thứ ba cũng không cần phải đấu nữa.” Triệu Quang Trung nói với tâm thế nhất định phải được.
Triệu Tế biết người cữu cữu này của hắn ta luôn có lòng dạ ác độc, nếu không cũng sẽ không đưa Tiêu Dao Tán cho hắn ta, để hắn ta khiến Triệu Nguyễn ngậm miệng lúc cần thiết, tránh gây thêm phiền phức.
“Dục Nhi muội ấy… đỡ hơn chưa?” Cuối cùng Triệu Tế cũng nói tới chủ đề chính.
“Vẫn thế, một lát nữa điện hạ đi thăm nó đi.” Triệu Quang Trung biết quan hệ của Triệu Tế và Triệu Dục, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư. Vào năm Triệu Dục mười sáu tuổi thì Triệu Tế đã có được thân thể của nàng ta. Nhưng sau cùng Triệu Tế lại cưới Tô Uyển, trong cơn tức giận Triệu Dục đã gả cho Chu Cảnh Nghiêu. Ai ngờ Chu Cảnh Nghiêu lại như thế.
“Vì sao cữu cữu không cho Dục Nhi và Chu Cảnh Nghiêu hòa ly? Như bây giờ quả thật không khác gì sống một mình thờ chồng chết.”
“Phủ Tĩnh Quốc công bây giờ thật sự không đáng sợ. Di mẫu của con đã điên rồi, trên dưới cả nhà không có người làm chủ. Chuyện hòa ly này, làm lớn lên thì hai nhà rất khó coi, dù sao cũng là thân thích. Vẫn là chờ Chu Minh Kỳ trở về từ phủ Viễn Hưng rồi nói. Nghe nói Đại Trưởng Công chúa bị bệnh, Hoàng thượng lại muốn phái Lục Vân Chiêu đi thay thế ông ta, có lẽ ông ta cũng sắp về rồi.”
***
Ngày hôm sau Khởi La dậy rất sớm, đến Vũ Nhạc Phường tập luyện. Thời gian gấp gáp, chỉ còn lại thời gian một ngày, nàng muốn cố gắng hết mức tái hiện lại Phi Thiên một cách hoàn mỹ.
Điệu múa này mặc dù là do nàng và Nguyệt Tam Nương kết hợp biên đạo lại, bản thân nàng lại chưa từng múa một cách hoàn chỉnh. Hơn nữa trang phục múa được làm dựa theo kích thước của Hoa Nguyệt, mặc trên người nàng không thích hợp, còn cần sửa chữa.
Nào biết được đến Vũ Nhạc Phường thì phát hiện ra Nguyệt Tam Nương và Hải Đường ngồi trong đại đường than thở. Nhìn thấy Khởi La tới, Nguyệt Tam Nương đứng lên nói: “Đêm qua trong phòng kho mất trộm, trang phục múa đã làm xong không thấy đâu nữa, vũ nương cũng thiếu mất một người.”
“Hôm qua còn rất tốt, sao có thể như vậy được?” Khởi La ngẩn người xong mới hỏi.
“Ta có một suy đoán, đã phái người đi điều tra tin tức, chúng ta đợi một chút rồi nói.” Nguyệt Tam Nương kéo Khởi La ngồi xuống, đưa lên chút trà bánh. Đợi một lúc, một gã sai vặt thở hồng hộc chạy vào nói: “Tiểu nhân đút lót cho người của Tứ Quốc Quán, hỏi hồi lâu cuối cùng cũng hỏi ra được chút manh mối. Con đ.ĩ Hồ Điệp kia bị Công chúa Tây Hạ mua chuộc rồi, trong đêm trộm y phục của chúng ta, đi cậy nhờ vào người Tây Hạ rồi.”
Hồ Điệp chính là người có tuổi nhỏ nhất trong sáu vũ nương hôm qua.
“Nha đầu đáng chết này! Vừa chuộc giấy bán thân cho nàng ta, nàng ta đã làm cho ta một vố này!” Nguyệt Tam Nương vỗ mạnh xuống bàn, khuôn mặt lộ vẻ ác độc: “Cái thứ bán chủ cầu vinh, để cho ta nhìn thấy nữa, ta không đánh gãy chân nàng ta thì không được!”
Tâm tình của Khởi La cũng rất nặng nề: “Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này. Nàng ta đi cậy nhờ Lý Kim Thiền, Lý Kim Thiền sẽ biết chúng ta muốn biểu diễn Phi Thiên, hơn nữa có thể biết được tất cả nội dung của Phi Thiên, chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó, chúng ta nên nghĩ xem phải làm sao.”
Cả người Hải Đường ngồi liệt trên ghế, phờ phạc nói: “Bây giờ còn có cách gì để nghĩ? Không đủ người, quần áo cũng mất, nghĩ thêm lần nữa chắc chắn sẽ không kịp nữa… Ta thấy không cần đấu đã thua rồi.”
Khởi La cũng không nghĩ tới trong vòng một đêm sẽ có biến cố như vậy. Nguyệt Tam Nương quản lý rất nghiêm, rất ít khi xuất hiện chuyện như vậy. Hơn nữa Hồ Điệp kia còn nhỏ tuổi, bình thường cũng không nói nhiều, không giống như người có sự quyết đoán như vậy, chẳng lẽ còn có ai ở sau lưng xúi giục?
“Khởi La, còn có cách gì đây?” Nguyệt Tam Nương lo lắng mà hỏi thăm.
Khởi La lắc đầu, dùng tay đè trán, cố gắng nghĩ cách. Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Lý Kim Thiền làm cho nàng trở tay không kịp.
Ở cửa có người hô: “Ngươi là Hoa Nguyệt? Hoa Nguyệt sao ngươi lại quay lại!”
Thẩm Oánh bước nhanh vào đại đường, kéo mũ trùm đầu xuống, nhìn người bên trong. Nàng ta tiều tụy hơn trước kia, chải búi tóc cao, trên đầu cắm mấy cây trâm được chế tác tinh tế, lộ rõ sự phú quý. Nàng ta đi đến trước mặt Khởi La, lạnh nhạt nói: “Ta quay về giúp các ngươi một tay.”
Khởi La dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng ta: “Sao ngươi lại muốn giúp chúng ta?”
Thẩm Oánh ngồi xuống, bình thản nói: “Điệu múa này được biểu diễn ở ngự tiền, ta chỉ muốn cơ hội này mà thôi. Bây giờ các ngươi không đủ người, thêm ta thì ngươi không thiệt thòi. Hơn nữa ta nghe nói Lý Kim Thiền đã biết chuyện các ngươi muốn múa Phi Thiên. Ta có một ý tưởng, ngươi có muốn nghe không?”
Khởi La và nàng ta trao đổi ánh mắt, trong lòng hiểu rõ, bèn ngồi xuống định nghe suy nghĩ của nàng ta. Đến lúc quan trọng này, cho dù nghi ngờ động cơ của Thẩm Oánh, nhưng việc này không quan trọng bằng thắng thua.
“Cứ xem như là đủ người rồi, đồ múa của chúng ta thì làm sao đây?” Hải Đường chen miệng nói: “Trong một ngày cũng không kịp làm đồ mới.”
“Tam Nương, tỷ đến Trúc Lý Quán tìm sư phụ ta, xem bà ấy có cách không.” Khởi La dặn dò nói.
Nguyệt Tam Nương cũng không dám chậm trễ, lập tức mang người đi ra ngoài, lúc chưa tới giữa trưa, Thi Phẩm Như vậy mà lại đi theo nàng ấy quay về.
Với thân phận của Thi Phẩm Như, bà đích thân tới Vũ Nhạc Phường ngược lại khiến tất cả mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Thi Phẩm Như không vui nhìn Khởi La, muốn nói lại thôi. Khí chất của bà quá mạnh, ngay cả gã sai vặt bưng trà cũng run tay.
“Sư phụ, sao người lại đích thân tới đây?” Khởi La vội vàng quỳ gối trước mặt bà, cung kính nói: “Đều là đồ nhi không tốt, gây thêm phiền phức cho người rồi. Chỉ có điều tụi con thật sự không còn cách nào.”
“Sự việc ta đã nghe Tam Nương nói rồi, cuộc tỷ thí với Tây Hạ có liên quan đến vinh nhục của quốc gia, ta nguyện giúp đỡ các con một tay.” Thi Phẩm Như lạnh nhạt nói.
Đám người Hải Đường nghe nói Thi Phẩm Như tự mình đến sửa đồ múa và trang sức thì hưng phấn đến mức giống như chim sẻ nhỏ, nhảy tới nhảy lui. Từ trước bọn họ ngưỡng mộ thanh danh của Thi đại gia đã lâu, nghĩ cũng không dám nghĩ có thể gặp được bà. Bây giờ lại có thể có cơ hội như vậy, mặc đồ mà bà tự tay làm, quả thật giống như nằm mơ.
Sau khi Thi Phẩm Như đo kích thước của mấy người thì cùng Nguyệt Tam Nương đi đến phòng kho chọn đồ múa ban đầu rồi tiến hành sửa đổi. Bà mang đến mười tú nương, còn có ba sư phụ làm đồ trang sức, đều là người bình thường bà đưa vào trong cung.
Đến đêm, trải qua một ngày cố gắng cuối cùng cũng đã tập luyện được điệu múa, Khởi La thở phào nhẹ nhõm. Sắc trời đã tối, đám người mệt mỏi đến mức không muốn động đậy. Nguyệt Tam Nương sắp xếp nha hoàn đưa bọn họ về sương phòng riêng nghỉ ngơi, còn phái người đi đến phủ Dũng Quan hầu đưa tin.
Lâm Huân sợ Khởi La chạy tới lui quá mệt mỏi nêncũng không khăng khăng bảo nàng về, để Hình ma ma thu dọn quần áo mà ngày mai nàng phải mặc, dự định sáng mai đưa qua cho nàng, thuận tiện đón nàng vào cung.
Lúc trước hắn nghe nói ở Vũ Nhạc Phường có người làm phản đi nương nhờ Lý Kim Thiền, dẫn đến phiền toái không nhỏ, bèn nghĩ Lý Kim Thiền không có đầu óc như vậy, hắn đã gặp Hồ Điệp mấy lần, cũng không giống người to gan như vậy, trừ phi có người xúi giục. Hắn cũng đã cho người đi điều tra xem bình thường Hồ Điệp qua lại với ai. Vừa tra một cái lại tra ra Giang Văn Xảo. Bọn họ đều là người Hội Kê, Hồ Điệp đã bí mật nhận Giang Văn Xảo làm tỷ tỷ.
Nữ nhân này thật đúng là không phải nhân vật bình thường, hiện tại được người Tây Hạ che chở, ngay cả hắn động vào nàng ta cũng phải có mấy phần lo lắng.
Tắm rửa xong, Lâm Huân xem sách một lúc, cảm thấy trong phòng này trống rỗng, đang định đi ngủ sớm. Thấu Mặc đến bẩm báo nói: “Chủ tử, bên Lục phủ truyền tin đến, nói Lục đại nhân hình như ăn trúng đồ hư, cả đêm thượng thổ hạ tả, bây giờ cũng mệt lả rồi.”
Lâm Huân vốn chỉ nhằm đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, sau khi từ trong cung trở về đã gọi Thấu Mặc phái người đến xung quanh phủ của Lục Vân Chiêu âm thầm bảo vệ. Không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện. Trong lòng hắn, mặc kệ là kẻ thù chính trị hay là đối thủ với Lục Vân Chiêu, ngày mai hắn phải đại diện cho quốc gia đi tỷ thí với Tây Hạ. Hắn không muốn Lục Vân Chiêu có chuyện gì.
“Mời đại phu đi xem chưa?” Lâm Huân đặt sách xuống.
Thấu Mặc hít thở nói: “Mời rồi, thế nhưng đại phu không khám ra được bệnh gì, đã uống một đơn thuốc rồi mà cũng không thấy chuyển biến tốt hơn. Sau đó Diệp gia ở gần biết chuyện này, Diệp đại nhân mang theo đại phu đã xem bệnh cho Diệp phu nhân qua đó một chuyến, tình hình bây giờ vẫn chưa biết.”
“Tiếp tục phái người đi thăm dò tin tức, hồi báo tình hình bất cứ lúc nào. Ta viết phong thư, ngươi âm thầm truyền cho Tô Tòng Tu Tô đại nhân.”
Triệu phủ nằm ở nơi giao nhau của ngõ Vĩnh Phúc và ngõ Kim Liễu, khu vực vô cùng tốt, nhưng phủ đệ được xây không lớn lắm. Sau khi Triệu Thái sư nghỉ hưu thì đã đi du sơn ngoạn thủy, Triệu gia bèn do Triệu Quang Trung kế thừa vị trí gia chủ. Con đường làm quan của Triệu Quang Trung giống như tất cả con em thế gia. Trước kia sau khi thi đậu tiến sĩ thì yên ổn mà học tập mấy năm trong quán các, sau này lại đi đến địa phương rèn luyện làm Chuyển Vận sứ, cuối cùng thăng làm phó Khu Mật sứ của Khu Mật viện, phân chia quyền lực của toàn bộ Tây phủ với Khu Mật sứ Vương Tán.
Hạ nhân của Triệu phủ dẫn Triệu Tế đi đến minh đường, Triệu Quang Trung và Tô Hàng Tri vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Vì sao đêm khuya điện hạ lại tới đây?” Triệu Quang Trung mời Triệu Tế ngồi ở phía trên.
Sau khi Triệu Tế ngồi xuống thì nói: “Có việc tìm cữu cữu nói chuyện. Tô Tướng cũng ở đây.”
Tô Hàng Tri hành lễ, nói đâu ra đấy: “Đang nói với Triệu đại nhân về cuộc tỷ thí của hai nước vào ngày mốt. Nghe nói nhân tuyển đấu võ và đấu văn đều đã được Hoàng thượng quyết định rồi.”
Triệu Tế thở dài một hơi: “Bản cung đã đề cử Nguyệt Đường với phụ hoàng, không nghĩ tới phụ hoàng vẫn nghe lời Lâm Huân, chọn Lục Vân Chiêu đi tỷ thí. Trong suy nghĩ của phụ hoàng, một Thái tử như bản cung chẳng bằng một Dũng Quan hầu khác họ!”
Tô Hàng Tri trầm ngâm, không nói gì. Tô gia bọn họ mặc dù là thông gia với Thái tử nhưng trên người ông ta có sự kiêu ngạo nghèo mà xạo sự của văn nhân, khinh thường việc tham gia vào cuộc đấu tranh của các đảng phái. Ông ta cũng không có sự quyết đoán như Văn Xương Tụng, có can đảm nói lên lời khác biệt trên triều đình, chỉ cầu bảo vệ bản thân mà thôi.
“Lại là Lâm Huân? Hắn khó đối phó hơn Lâm Dương nhiều.” Triệu Quang Trung lạnh nhạt nói. Lần trước không biết làm sao mà Lâm Huân tra ra được tư tình của Vu Nhàn và ông ta, còn có chuyện đã sinh một đứa con trai, dùng việc này để uy hiếp, ép buộc ông ta vận dụng quan hệ của Ngự Sử đài và cấm quân. Lúc trước ông ta thật sự đã quá coi thường Dũng Quan hầu này rồi.
“Bây giờ lục đệ càng ngày càng khó đối phó, hình như ngay cả hoàng thúc cũng đứng về phía bên đó. Lần này nếu như lại để Lục Vân Chiêu thắng trong cuộc tỷ thí, chỉ sợ sẽ rất bất lợi cho chúng ta.” Triệu Tế không quan tâm lắm đến thắng thua trong cuộc tỷ thí của hai nước, điều hắn ta quan tâm là địa vị của mình có vững chắc hay không. Tỷ thí thua thì cùng lắm là gả đi một nàng Công chúa, mặc dù Công chúa đó là muội muội ruột của hắn ta nhưng không có ảnh hưởng gì lớn với hắn ta. Ngược lại nếu Lục Vân Chiêu thắng, danh vọng của Triệu Tiêu ngày càng mạnh mẽ, sự uy hiếp đối với hắn ta sẽ lớn hơn.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn ta, hắn ta sẽ không nói ra, càng sẽ không thay đổi hành động.
Triệu Quang Trung gần như hiểu ra ngay ý của Triệu Tế, nhưng ngại Tô Hàng Tri ở đây nên ông ta không nói rõ ra, chỉ hàn huyên về những chủ đề khác. Chờ sau khi Tô Hàng Tri cáo từ đi về, ông ta mới nói với Triệu Tế: “Tô Hàng Tri này và cha nuôi Tào Bác của Lục Vân Chiêu có trao đổi không ít, cũng không thể coi như đã hoàn toàn đứng về phía chúng ta. Cho dù chúng ta muốn làm gì thì cũng không thể nói trước mặt ông ta.”
“Cữu cữu dự định để Lục Vân Chiêu thua cuộc tỷ thí?”
“Chẳng lẽ điện hạ không có ý này?” Triệu Quang Trung bưng chén trà trên bàn trà lên, chậm rãi nói: “Thắng thua của hai nước đối với chúng ta mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là địa vị của Thái tử. Nếu như có thể hy sinh hạnh phúc của Công chúa có thể đổi lấy sự vững chắc của điện hạ thì có gì không được?”
“Vậy cữu cữu định làm thế nào? Mặc dù Lục Vân Chiêu không có căn cơ gì trong triều nhưng bên cạnh có không ít người tài giỏi. Sau khi trải qua chuyện hành thích lần trước, chỉ sợ càng thêm đề phòng, không dễ ra tay.”
“Giao việc này cho ta, điện hạ không cần quan tâm nhiều. Chỉ cần đấu văn và đấu võ đều thua thì trận thứ ba cũng không cần phải đấu nữa.” Triệu Quang Trung nói với tâm thế nhất định phải được.
Triệu Tế biết người cữu cữu này của hắn ta luôn có lòng dạ ác độc, nếu không cũng sẽ không đưa Tiêu Dao Tán cho hắn ta, để hắn ta khiến Triệu Nguyễn ngậm miệng lúc cần thiết, tránh gây thêm phiền phức.
“Dục Nhi muội ấy… đỡ hơn chưa?” Cuối cùng Triệu Tế cũng nói tới chủ đề chính.
“Vẫn thế, một lát nữa điện hạ đi thăm nó đi.” Triệu Quang Trung biết quan hệ của Triệu Tế và Triệu Dục, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư. Vào năm Triệu Dục mười sáu tuổi thì Triệu Tế đã có được thân thể của nàng ta. Nhưng sau cùng Triệu Tế lại cưới Tô Uyển, trong cơn tức giận Triệu Dục đã gả cho Chu Cảnh Nghiêu. Ai ngờ Chu Cảnh Nghiêu lại như thế.
“Vì sao cữu cữu không cho Dục Nhi và Chu Cảnh Nghiêu hòa ly? Như bây giờ quả thật không khác gì sống một mình thờ chồng chết.”
“Phủ Tĩnh Quốc công bây giờ thật sự không đáng sợ. Di mẫu của con đã điên rồi, trên dưới cả nhà không có người làm chủ. Chuyện hòa ly này, làm lớn lên thì hai nhà rất khó coi, dù sao cũng là thân thích. Vẫn là chờ Chu Minh Kỳ trở về từ phủ Viễn Hưng rồi nói. Nghe nói Đại Trưởng Công chúa bị bệnh, Hoàng thượng lại muốn phái Lục Vân Chiêu đi thay thế ông ta, có lẽ ông ta cũng sắp về rồi.”
***
Ngày hôm sau Khởi La dậy rất sớm, đến Vũ Nhạc Phường tập luyện. Thời gian gấp gáp, chỉ còn lại thời gian một ngày, nàng muốn cố gắng hết mức tái hiện lại Phi Thiên một cách hoàn mỹ.
Điệu múa này mặc dù là do nàng và Nguyệt Tam Nương kết hợp biên đạo lại, bản thân nàng lại chưa từng múa một cách hoàn chỉnh. Hơn nữa trang phục múa được làm dựa theo kích thước của Hoa Nguyệt, mặc trên người nàng không thích hợp, còn cần sửa chữa.
Nào biết được đến Vũ Nhạc Phường thì phát hiện ra Nguyệt Tam Nương và Hải Đường ngồi trong đại đường than thở. Nhìn thấy Khởi La tới, Nguyệt Tam Nương đứng lên nói: “Đêm qua trong phòng kho mất trộm, trang phục múa đã làm xong không thấy đâu nữa, vũ nương cũng thiếu mất một người.”
“Hôm qua còn rất tốt, sao có thể như vậy được?” Khởi La ngẩn người xong mới hỏi.
“Ta có một suy đoán, đã phái người đi điều tra tin tức, chúng ta đợi một chút rồi nói.” Nguyệt Tam Nương kéo Khởi La ngồi xuống, đưa lên chút trà bánh. Đợi một lúc, một gã sai vặt thở hồng hộc chạy vào nói: “Tiểu nhân đút lót cho người của Tứ Quốc Quán, hỏi hồi lâu cuối cùng cũng hỏi ra được chút manh mối. Con đ.ĩ Hồ Điệp kia bị Công chúa Tây Hạ mua chuộc rồi, trong đêm trộm y phục của chúng ta, đi cậy nhờ vào người Tây Hạ rồi.”
Hồ Điệp chính là người có tuổi nhỏ nhất trong sáu vũ nương hôm qua.
“Nha đầu đáng chết này! Vừa chuộc giấy bán thân cho nàng ta, nàng ta đã làm cho ta một vố này!” Nguyệt Tam Nương vỗ mạnh xuống bàn, khuôn mặt lộ vẻ ác độc: “Cái thứ bán chủ cầu vinh, để cho ta nhìn thấy nữa, ta không đánh gãy chân nàng ta thì không được!”
Tâm tình của Khởi La cũng rất nặng nề: “Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này. Nàng ta đi cậy nhờ Lý Kim Thiền, Lý Kim Thiền sẽ biết chúng ta muốn biểu diễn Phi Thiên, hơn nữa có thể biết được tất cả nội dung của Phi Thiên, chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó, chúng ta nên nghĩ xem phải làm sao.”
Cả người Hải Đường ngồi liệt trên ghế, phờ phạc nói: “Bây giờ còn có cách gì để nghĩ? Không đủ người, quần áo cũng mất, nghĩ thêm lần nữa chắc chắn sẽ không kịp nữa… Ta thấy không cần đấu đã thua rồi.”
Khởi La cũng không nghĩ tới trong vòng một đêm sẽ có biến cố như vậy. Nguyệt Tam Nương quản lý rất nghiêm, rất ít khi xuất hiện chuyện như vậy. Hơn nữa Hồ Điệp kia còn nhỏ tuổi, bình thường cũng không nói nhiều, không giống như người có sự quyết đoán như vậy, chẳng lẽ còn có ai ở sau lưng xúi giục?
“Khởi La, còn có cách gì đây?” Nguyệt Tam Nương lo lắng mà hỏi thăm.
Khởi La lắc đầu, dùng tay đè trán, cố gắng nghĩ cách. Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Lý Kim Thiền làm cho nàng trở tay không kịp.
Ở cửa có người hô: “Ngươi là Hoa Nguyệt? Hoa Nguyệt sao ngươi lại quay lại!”
Thẩm Oánh bước nhanh vào đại đường, kéo mũ trùm đầu xuống, nhìn người bên trong. Nàng ta tiều tụy hơn trước kia, chải búi tóc cao, trên đầu cắm mấy cây trâm được chế tác tinh tế, lộ rõ sự phú quý. Nàng ta đi đến trước mặt Khởi La, lạnh nhạt nói: “Ta quay về giúp các ngươi một tay.”
Khởi La dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng ta: “Sao ngươi lại muốn giúp chúng ta?”
Thẩm Oánh ngồi xuống, bình thản nói: “Điệu múa này được biểu diễn ở ngự tiền, ta chỉ muốn cơ hội này mà thôi. Bây giờ các ngươi không đủ người, thêm ta thì ngươi không thiệt thòi. Hơn nữa ta nghe nói Lý Kim Thiền đã biết chuyện các ngươi muốn múa Phi Thiên. Ta có một ý tưởng, ngươi có muốn nghe không?”
Khởi La và nàng ta trao đổi ánh mắt, trong lòng hiểu rõ, bèn ngồi xuống định nghe suy nghĩ của nàng ta. Đến lúc quan trọng này, cho dù nghi ngờ động cơ của Thẩm Oánh, nhưng việc này không quan trọng bằng thắng thua.
“Cứ xem như là đủ người rồi, đồ múa của chúng ta thì làm sao đây?” Hải Đường chen miệng nói: “Trong một ngày cũng không kịp làm đồ mới.”
“Tam Nương, tỷ đến Trúc Lý Quán tìm sư phụ ta, xem bà ấy có cách không.” Khởi La dặn dò nói.
Nguyệt Tam Nương cũng không dám chậm trễ, lập tức mang người đi ra ngoài, lúc chưa tới giữa trưa, Thi Phẩm Như vậy mà lại đi theo nàng ấy quay về.
Với thân phận của Thi Phẩm Như, bà đích thân tới Vũ Nhạc Phường ngược lại khiến tất cả mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Thi Phẩm Như không vui nhìn Khởi La, muốn nói lại thôi. Khí chất của bà quá mạnh, ngay cả gã sai vặt bưng trà cũng run tay.
“Sư phụ, sao người lại đích thân tới đây?” Khởi La vội vàng quỳ gối trước mặt bà, cung kính nói: “Đều là đồ nhi không tốt, gây thêm phiền phức cho người rồi. Chỉ có điều tụi con thật sự không còn cách nào.”
“Sự việc ta đã nghe Tam Nương nói rồi, cuộc tỷ thí với Tây Hạ có liên quan đến vinh nhục của quốc gia, ta nguyện giúp đỡ các con một tay.” Thi Phẩm Như lạnh nhạt nói.
Đám người Hải Đường nghe nói Thi Phẩm Như tự mình đến sửa đồ múa và trang sức thì hưng phấn đến mức giống như chim sẻ nhỏ, nhảy tới nhảy lui. Từ trước bọn họ ngưỡng mộ thanh danh của Thi đại gia đã lâu, nghĩ cũng không dám nghĩ có thể gặp được bà. Bây giờ lại có thể có cơ hội như vậy, mặc đồ mà bà tự tay làm, quả thật giống như nằm mơ.
Sau khi Thi Phẩm Như đo kích thước của mấy người thì cùng Nguyệt Tam Nương đi đến phòng kho chọn đồ múa ban đầu rồi tiến hành sửa đổi. Bà mang đến mười tú nương, còn có ba sư phụ làm đồ trang sức, đều là người bình thường bà đưa vào trong cung.
Đến đêm, trải qua một ngày cố gắng cuối cùng cũng đã tập luyện được điệu múa, Khởi La thở phào nhẹ nhõm. Sắc trời đã tối, đám người mệt mỏi đến mức không muốn động đậy. Nguyệt Tam Nương sắp xếp nha hoàn đưa bọn họ về sương phòng riêng nghỉ ngơi, còn phái người đi đến phủ Dũng Quan hầu đưa tin.
Lâm Huân sợ Khởi La chạy tới lui quá mệt mỏi nêncũng không khăng khăng bảo nàng về, để Hình ma ma thu dọn quần áo mà ngày mai nàng phải mặc, dự định sáng mai đưa qua cho nàng, thuận tiện đón nàng vào cung.
Lúc trước hắn nghe nói ở Vũ Nhạc Phường có người làm phản đi nương nhờ Lý Kim Thiền, dẫn đến phiền toái không nhỏ, bèn nghĩ Lý Kim Thiền không có đầu óc như vậy, hắn đã gặp Hồ Điệp mấy lần, cũng không giống người to gan như vậy, trừ phi có người xúi giục. Hắn cũng đã cho người đi điều tra xem bình thường Hồ Điệp qua lại với ai. Vừa tra một cái lại tra ra Giang Văn Xảo. Bọn họ đều là người Hội Kê, Hồ Điệp đã bí mật nhận Giang Văn Xảo làm tỷ tỷ.
Nữ nhân này thật đúng là không phải nhân vật bình thường, hiện tại được người Tây Hạ che chở, ngay cả hắn động vào nàng ta cũng phải có mấy phần lo lắng.
Tắm rửa xong, Lâm Huân xem sách một lúc, cảm thấy trong phòng này trống rỗng, đang định đi ngủ sớm. Thấu Mặc đến bẩm báo nói: “Chủ tử, bên Lục phủ truyền tin đến, nói Lục đại nhân hình như ăn trúng đồ hư, cả đêm thượng thổ hạ tả, bây giờ cũng mệt lả rồi.”
Lâm Huân vốn chỉ nhằm đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, sau khi từ trong cung trở về đã gọi Thấu Mặc phái người đến xung quanh phủ của Lục Vân Chiêu âm thầm bảo vệ. Không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện. Trong lòng hắn, mặc kệ là kẻ thù chính trị hay là đối thủ với Lục Vân Chiêu, ngày mai hắn phải đại diện cho quốc gia đi tỷ thí với Tây Hạ. Hắn không muốn Lục Vân Chiêu có chuyện gì.
“Mời đại phu đi xem chưa?” Lâm Huân đặt sách xuống.
Thấu Mặc hít thở nói: “Mời rồi, thế nhưng đại phu không khám ra được bệnh gì, đã uống một đơn thuốc rồi mà cũng không thấy chuyển biến tốt hơn. Sau đó Diệp gia ở gần biết chuyện này, Diệp đại nhân mang theo đại phu đã xem bệnh cho Diệp phu nhân qua đó một chuyến, tình hình bây giờ vẫn chưa biết.”
“Tiếp tục phái người đi thăm dò tin tức, hồi báo tình hình bất cứ lúc nào. Ta viết phong thư, ngươi âm thầm truyền cho Tô Tòng Tu Tô đại nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.