Chương 117: Tắm trong biển lửa
Bạc Yên
15/01/2023
Khởi La ở Đông Cung bị đám người vây quanh truy hỏi, nàng giải đáp từng người, chắc chắn là không có cách nào tường tận giống như dạy Tô Uyển được. Hơn nữa với chuyện thế này, thử một lần thì còn được, thử nhiều lần thì sẽ không linh nghiệm nữa. Các tần phi cảm nhận được sự qua loa của nàng, không vui mà giải tán, nàng lại cùng Tô Uyển nói chuyện một lúc, mãi đến chạng vạng tối mới xuất cung.
Hạ Oánh quay về cung Di Hòa, nói với Vương Hiền phi: “Nô tỳ đã xác minh, Hoàng hậu nương nương sẽ có hành động. Nương nương, chúng ta…”
Vương Hiền phi tung một nắm thức ăn cho mấy con cá chép đầu đỏ trong hồ, thấy bọn chúng tranh cướp nhau, bà ta nhàn nhạt cười cười: “Hạ Oánh, ta kể cho ngươi một câu chuyện.”
“Mời nương nương nói.”
“Rất nhiều năm trước, một vị nữ tử ngưỡng mộ một vị tướng quân trẻ tuổi. Nàng là thiên kim thế gia, từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nàng muốn có được trái tim của tướng quân. Sau đó, nàng ngượng ngùng viết một bức thư cho tướng quân, không nghĩ tới tướng quân lại hẹn gặp mặt nàng, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ. Đêm hôm ấy ở rừng trúc, nàng mơ hồ bị tướng quân cướp đi sự trong sạch. Khi gặp lại tướng quân, nàng hỏi tướng quân khi nào cưới nàng. Tướng quân lại mang vẻ mặt lạnh lùng đẩy nàng ra. Sau đó, nàng tìm đến cái chết, lỡ tay đẩy ngã mẫu thân bị đập đầu vào góc bàn mà chết. Nàng hoảng hốt lo sợ, nghĩ hết mọi cách che giấu chân tướng, nàng uống thuốc giết chết đứa con của mình, căm hận mà vào cung. Nàng vẫn luôn nghĩ xem phải làm thế nào để trả thù vị tướng quân đó. Vị tướng quân đó cưới nữ nhân mà mình hoàn toàn không thích, sau đó tướng quân chết trên chiến trường… Thế nhưng tất cả những thứ này đều không đủ để làm tiêu tan nỗi căm hận của nàng đối với tướng quân.”
Hạ Oánh nghe đến mức sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Vương Hiền phi quay người, nhìn ánh nắng chiều đỏ trên bầu trời, mối hận này, chỉ sợ đến chết mới thôi.
Ngày hôm sau, Khởi La theo thường lệ đi đến Phúc Vinh Uyển thỉnh an Gia Khang, trong phòng đầy người ngồi, bên trong đó còn có một nữ đạo sĩ mặc áo bào rộng đang ngồi.
Sau khi Khởi La hành lễ thì quan sát vị nữ đạo sĩ, hỏi: “Vị này là…?”
Gia Khang nói: “Đây là nữ quan chủ của đạo quán vô cùng nổi tiếng ở Tây Kinh gần đây, ta nghe nói ngài ấy tới kinh thành nên mời ngài ấy đến phủ xem. Con ngồi xuống trước đi.”
Khởi La gật đầu, bèn ngồi bên cạnh Doãn thị. Doãn thị nói với nàng: “Tam đệ muội đừng căng thẳng, đầu xuân mỗi năm mẫu thân cũng mời người về nhà cúng bái hành lễ, cầu sự may mắn.”
Khởi La vốn cũng không cảm thấy gì, chỉ là nữ đạo sĩ kia nhìn chằm chằm vào Khởi La. Khởi La bị bà ta nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, nàng rụt người lại, nữ đạo sĩ kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Khởi La, bóp cằm nàng.
“Bà làm gì vậy!” Ninh Khê ở bên cạnh quát. Nữ đạo sĩ kia đưa tay ngăn cản Ninh Khê tiến lên, Ninh Khê bị Gia Khang quát lớn lui ra. Bà ta lại nắm cổ tay Khởi La, một hồi lâu mới vung phất trần ngồi vào vị trí của mình. Gia Khang vội vàng hỏi: “Đạo trưởng, có gì không ổn sao?”
“Thiên cơ bất khả lộ.” Nữ đạo sĩ bí hiểm nói.
Bà ta nói lời này, Gia Khang càng tò mò, để Khấu ma ma ở bên cạnh cầm một thỏi vàng qua: “Hôm nay mời đạo trưởng tới cúng bái hành lễ chính là cầu cho gia đình bình an, còn xin đạo trưởng nói chi tiết, tuyệt đối đừng che giấu.”
Nữ đạo sĩ đó cũng không từ chối, nhận lấy thỏi vàng rồi nhắm mắt lại nói: “Nếu ta đoán không sai, vị nữ thí chủ đó chính là thạch nữ trời sinh, không thể sinh dục. Quận chúa có biết việc này không?”
Mọi người xôn xao, ánh mắt đều nhìn về phía Khởi La. Thân thể Gia Khang chấn động mạnh một cái, giọng nói cũng thay đổi: “Chu Khởi La, lời đạo trưởng nói là thật sao?”
Khởi La theo bản năng lắc đầu, quỳ trên mặt đất nói: “Thân thể con dâu vẫn luôn rất tốt, không biết vì sao vị đạo trưởng này nói như vậy?”
Nữ đạo sĩ nở nụ cười: “Nữ thí chủ không cần giải thích, thật hay không, mời đại phu đến xem là biết.”
Ninh Khê nắm chặt tay, nhìn Khấu ma ma đi ra ngoài mời đại phu, mà tất cả mọi người ở trong phòng đều châu đầu ghé tai. La thị nói với Doãn thị: “Bình thường muội và tam đệ muội qua lại thân thiết, muội có biết chuyện này không?”
Doãn thị vội vàng lắc đầu: “Làm sao ta biết được? Hơn nữa, nếu như thật sự có bệnh này thì cũng sẽ không đi nói với người khác đúng không? Nghe nói vị đạo trưởng này rất lợi hại, rất nhiều người trong kinh đều mời bà ta cúng bái hành lễ, ta đoán có lẽ không sai đâu.”
La thị nói: “Chẳng trách còn trẻ tuổi, gả đến nửa năm rồi là bụng không có động tĩnh gì. Nếu như việc này là thật thì sợ rằng Quận chúa rất tức giận đó.”
Chưa được một lúc, Khấu ma ma đã mời tới một đại phu mà trong phủ thường dùng, đại phu đó bắt mạch tại chỗ cho Khởi La, lại để cho nữ đồng đi theo mình đỡ Khởi La vào trong, ấn phần bụng. Đợi sau khi nữ đồng hồi bẩm thì đại phu sờ râu nói: “Tam phu nhân quả thật không có cách nào sinh dục được.”
Sau khi Gia Khang nghe xong thì bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Khởi La tức giận nói: “Hay cho Chu Khởi La nhà ngươi, giấu giếm ta thật là khổ! Ngươi nói đi, có phải ngươi biết rõ mình không thể sinh dục mà còn dám gả vào Hầu phủ không? Ngươi có biết dựa vào việc ngươi không thể sinh dục thì ta có thể để Hầu gia bỏ ngươi không?!”
Khởi La cũng vô cùng khiếp sợ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Nàng biết mình có bệnh, Lâm Huân từng mời Quách Thái y chẩn trị cho nàng, còn nói nửa năm sau là có thể khỏi hẳn, nàng cũng không biết là mình lại không thể sinh dục được. Lúc này, Ninh Khê quỳ gối bên cạnh Khởi La, lớn tiếng nói: “Quận chúa minh giám, đạo sĩ này và đại phu này đều là lừa đảo, phu nhân của chúng ta có thể sinh dục được! Quách Thái y, Quách Thái y của Thái y viện có thể làm chứng cho phu nhân!”
Gia Khang nhíu mày, vẫn sai người đi mời Quách Thái y, kết quả nhận được là hôm nay Quách Thái y đã từ quan về quê rồi. Nữ đạo sĩ nói: “Nha hoàn này luôn miệng nói bần đạo và vị đại phu này là lừa đảo, sao ngươi biết phu nhân nhà ngươi có thể sinh dục được? Chẳng lẽ một nha hoàn nho nhỏ như ngươi còn có thể tinh thông y lý hơn chúng ta?”
“Đó là… Đó là vì…” Ninh Khê cắn môi, bỗng nhiên dập đầu xuống đất: “Vào tháng giêng, phu nhân chúng ta đã từng sinh non một lần!”
“Ninh Khê… em nói gì cơ…!” Khởi La cúi người kéo bả vai Ninh Khê, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy: “Em lặp lại lần nữa xem? Ta sinh non ư?”
Hốc mắt Ninh Khê đỏ lên, gật đầu nói: “Phu nhân, là thật, Hầu gia bảo chúng ta đừng nói cho người biết, sợ người đau lòng. Lần người có kinh nguyệt vô cùng đau đớn vào tháng một ấy, thật ra không phải là kinh nguyệt, là Quách Thái y dùng thuốc đẩy thai nhi trong thân thể người ra ngoài…”
Khởi La choáng váng, cơ thể không kiềm chế được mà phát run, nàng lập tức lắc đầu kêu lên: “Không phải sự thật, lời em nói không phải là thật!”
Ninh Khê biết trong lúc nhất thời Khởi La không chấp nhận được, nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải khiến cho Gia Khang Quận chúa tin tưởng, Khởi La hoàn toàn không phải là thạch nữ, nàng có thể sinh dục được, chỉ là có chứng bệnh cung lạnh thôi! Nàng ấy không biết vì sao Quách Thái y bỗng nhiên từ quan về quê, cũng không biết nữ đạo sĩ này xuất hiện từ nơi nào, nàng ấy chỉ biết toàn bộ chuyện này đều có vẻ kỳ lạ.
“Quận chúa, chắc chắn là bọn họ đã thông đồng với nhau rồi, xin người mời Thái y trong cung đến xem, xin người hãy tin tưởng phu nhân…”
Gia Khang trách mắng: “Đủ rồi! Ngươi nói Quách Thái y biết việc này, ta đã phái người đi mời, ông ấy lại đúng lúc rời đi, ngươi còn muốn ta đi mời Thái y, chẳng lẽ là ngại người bên ngoài không biết chuyện xấu này của nhà chúng ta, còn muốn làm ầm ĩ đến trong cung? Hầu phủ chúng ta đã dùng Lưu đại phu nhiều năm, ông ấy chưa từng chẩn đoán sai, hơn nữa ông ấy và Chu Khởi La không thù không oán, vì sao phải hãm hại nó? Còn có Thanh Hư đạo trưởng lại càng chưa từng gặp mặt Chu Khởi La, lại vì sao mà muốn hãm hại nó?”
Ninh Khê nhất thời nghẹn lời, nàng ấy cũng không biết vì sao, thế nhưng lời bọn họ nói chắc chắn không phải là thật!
Nhưng hiện tại Khởi la đã không có cách nào suy nghĩ được hai người này có mục đích gì, nàng biết Ninh Khê tuyệt đối sẽ không nói dối, đứa trẻ mà Ninh Khê nói… Nàng nghĩ đến mỗi lần Quách Thái y đến phủ, Lâm Huân đều muốn đi một mình với ông ấy ra ngoài, lại nghĩ đến biểu hiện của Lâm Huân trong khoảng thời gian đó… Con của nàng… Tại sao hắn muốn giết con của nàng chứ! Không!
Thanh Hư đạo trưởng nói: “Nếu như nha hoàn này đã luôn miệng nói bần đạo và đại phu đang hãm hại, Quận chúa không ngại thì lại vào kinh mời một đại phu đến xem là được. Có điều bần đạo nói trước, bao nhiêu đại phu đến xem thì kết quả cũng như nhau thôi.”
Gia Khang đến cùng vẫn sợ xử oan Khởi La, lại để Khấu ma ma vào thành mời đại phu trị bệnh phụ khoa tốt nhất tới. Ai biết được sau khi đại phu kia chẩn đoán thì lại nói với Gia Khang: “Nhìn từ các loại triệu chứng, thân thể của phu nhân thật sự không có cách nào mang thai được.”
Ninh Khê ngã ngồi xuống đất, nàng ấy khó có thể tin được mà nhìn vị đại phu đức cao vọng trọng kia, bản thân mình cũng có chút dao động. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đại phu này là người mà nàng ấy đề nghị muốn mời, hẳn là sẽ không bị mua chuộc mới đúng! Cũng không đúng, chắc chắn là chỗ nào đó không đúng!
Người trong sảnh đường đều không dám nói lời nào, có vài người không quan tâm sự thật giả của sự việc, chỉ lo cười trên nỗi đau của người khác. Có vài người lại thật sự đồng cảm với Khởi La, ví dụ như Doãn thị. Nàng ta mở miệng, bị La thị nhìn một cái, vẫn không nói lời nào. Lúc này Thanh Hư đạo trưởng đứng dậy, đi đến bên cạnh Gia Khang nói nhỏ vài câu, Gia Khang cau mày nói: “Ồ? Lại còn có chuyện như vậy?”
“Đúng thế. Bần đạo mới từ Quách phủ tới, trong phòng của vị di nương kia đã cất giấu món đồ như vậy. Mặc dù vật đó mê hoặc nam nhân nhưng cũng sẽ làm tổn thương đến thân thể của nam nhân, may mà phát hiện ra sớm.”
“Ý của ngươi là…?” Gia Khang nhìn đạo trưởng, lại nhìn Khởi La quỳ trên mặt đất đã mất hồn mất vía, âm thầm hạ quyết tâm, bà gọi Khấu ma ma đến bên cạnh.
Khấu ma ma dẫn mấy nha hoàn ma ma đi ra ngoài, Lâm Cẩn hỏi: “Quận chúa, người đây là muốn làm gì vậy?”
Gia Khang nói: “Chờ xem đi, xem Khấu ma ma có thể tìm ra được cái gì.”
Ninh Khê bò đến bên cạnh Khởi La, kéo tay của nàng, thấp giọng nói: “Phu nhân, phu nhân người đừng buồn, trước tiên phải nghĩ cách vượt qua khó khăn trước mắt đã! Đạo trưởng đó chắc chắn có vấn đề.”
Khởi La lại tựa như không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn qua mặt đất. Mấy tháng trước nàng từng có một đứa con, dưới tình huống nàng hoàn toàn không biết rõ chuyện, đứa trẻ này đã bị trượng phu của nàng giết chết. Nàng phải làm thế nào để chấp nhận sự thật này đây?
Khấu ma ma rất nhanh đã dẫn người quay lại, giao một cái bình nhỏ cho Gia Khang: “Thứ này vô cùng bí ẩn, lão thân ngửi mùi thấy không đúng nên đã cầm về đây.”
Gia Khang đưa đồ cho Thanh Hư đạo trưởng, Thanh Hư đạo trưởng ngửi ngửi rồi gật đầu nói: “Chính là vật này. Cấm dược Tương Kiến Hoan, bỏ một chút lên ngọn nến, hoặc là bôi một ít lên người là có thể khiến cho nam nhân nghiện. Nhưng thứ này có hại với thân thể của nam nhân, sẽ làm giảm tuổi thọ. Vốn là do một lão ma ma trong cung ngầm mua bán, bây giờ trong thành đang vây bắt bà ta. Nếu như Quận chúa không tin thì đi hỏi là biết.”
Gia Khang nghe xong tâm thần đều nứt ra, không nghĩ tới Lâm Huân độc sủng Chu Khởi La lại là vì thứ này? Thật sự là lòng dạ độc ác! Bà cắn răng nghiến lợi nhìn Chu Khởi La, lớn tiếng nói: “Người đâu, trói yêu phụ này này lại cho ta, nhốt lại!”
“Quận chúa! Quận chúa đừng mà!” Ninh Khê cầu tình, cố gắng ngăn cản những người đến trói Khởi La, lại khiến cho Khởi La sai người bắt nàng ấy đi.
Lúc này, một hạ nhân chạy vào lớn tiếng nói: “Quận chúa, Thi phu nhân tới.”
Gia Khang sửng sốt, dặn dò nói: “Mời bà ấy đến Quan Đức Đường, ta sẽ…” Bà còn chưa nói hết lời thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói: “Cớ gì muốn mời ta đến Quan Đức Đường?” Dứt lời, Thi Phẩm Như đã vịn tỳ nữ đi vào. Một bộ váy áo màu trúc xanh, búi tóc vấn lỏng, khí chất lỗi lạc, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác.
“A Như… Muội…”
Thi Phẩm Như nhìn Khởi La dưới đất, đi đến trước mặt Gia Khang: “Đây là làm sao vậy? Sáng sớm đã làm lớn chuyện.”
Gia Khang bèn nói cho bà ấy nghe chuyện đã xảy ra, tức giận nói: “Không thể sinh dục còn chưa tính, nó thế mà còn muốn dùng thứ này hại Huân Nhi! Ta đã nói sao Huân Nhi bỗng nhiên giống như đổi tính vậy, vì nó mà ba phen mấy bận đối đầu với ta! A Như, ta biết nó là đồ nhi của muội, nhưng muội không thể thiên vị được! Huân Nhi suýt nữa đã bị nó hại, tiện phụ ác độc này! Chỉ sợ Huân Nhi vẫn chưa hay biết gì.”
Thi Phẩm Như nhìn cái bình kia, lại nhìn Thanh Hư đạo trưởng, trầm giọng hỏi: “Việc này ngươi định xử lý như thế nào.”
“Nhốt nó lại trước đã rồi nói sau.” Gia Khang chẳng muốn nhìn Khởi La thêm nữa.
“Đây là chuyện nhà của tỷi, tùy cho tỷ xử lý, dù sao lúc trước trước cũng là Huân Nhi cầu ta, ta mới thu nhận nó. Hôm nay ta đến cũng vừa khéo, có mấy lời nói với tỷ. Nếu sớm biết như thế thì ta đã không đến rồi.” Thi Phẩm Như nói xong thì ngồi ở một bên. Ninh Khê vốn tưởng rằng bà ấy tới cứu Khởi La, lần này mở to mắt nhìn, nhìn mấy ma ma trói Khởi La rồi kéo đi.
Khởi La bị ném vào kho củi, yên lặng rơi lệ. Chuyện xảy ra trên người nàng mà nàng hoàn toàn không nhận ra, trong đầu đều là đứa trẻ mà nàng không biết nó từng tồn tại, còn có việc Lâm Huân không hỏi nàng mà đã giết chết đứa trẻ.
Nàng đã vì mất đi con mà đau lòng, ý tứ của mấy người đại phu hôm nay, cho dù nàng có phải là thạch nữ hay không thì đều không có cách nào sinh dục được nữa nhỉ? Đó có thể là đứa con duy nhất của bọn họ. Mà hắn lại giấu giếm nàng, nàng càng đau lòng hơn. Con của bọn họ, tại sao phải do một mình hắn đưa ra quyết định, mà nàng đến cả tư cách được biết cũng không có?
Doãn thị đưa đồ ăn tới, muốn khuyên hai câu, Khởi La chỉ nằm trên đống củi, nhắm mắt không nói lời nào. Nha hoàn bên cạnh Doãn thị kéo Doãn thị, thấp giọng nói: “Phu nhân vẫn là đừng quan tâm đến chuyện này thì hơn, dù sao người tam phu nhân muốn hại cũng là Hầu gia, Quận chúa không dễ dàng tha thứ cho nàng ta được đâu.”
Doãn thị đi ra khỏi kho củi, người trông coi dùng xích khóa cửa lại. Nàng ta thấp giọng nói: “Ta luôn cảm thấy tam đệ muội không phải là người như vậy. Ánh mắt tam đệ nhìn muội ấy là thật lòng yêu thích. Muội ấy cũng tốt với San Nhi. San Nhi biết muội ấy xảy ra chuyện còn một mực muốn tới thăm muội ấy, may mà ta ngăn lại.”
“Phu nhân thật sự đừng để ý nữa. Đây không phải là chuyện mà chúng ta lo được.” Nha hoàn khuyên nhủ.
Doãn thị thở dài một tiếng rồi rời đi.
Ban đêm, Thi Phẩm Như mặc quần áo rời giường, tỳ nữ đi vào thấp giọng nói: “Phu nhân, sắp xếp xong hết rồi. Chúng ta thật sự phải làm vậy sao?”
“Trong thư Quách Thái y nhờ mang đến cho ta nói là Hoàng hậu muốn diệt trừ Khởi La, với thủ đoạn của bà ta thì chỉ sợ chúng ta không bảo vệ nó công khai được. Trước tiên là lén đưa nó đi, sắp xếp xong, chờ Huân Nhi về rồi nói.”
Tỳ nữ gật đầu, đỡ Thi phu nhân ra ngoài, thật sự không nghĩ tới bọn họ vừa đi tới dưới mái hiên thì đã bị người ta tập kích, ngã trên mặt đất.
…
Khởi La ngủ mê man, bỗng nhiên bị khói đặc làm tỉnh dậy, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trong phòng tràn ngập lửa lớn, than gỗ cháy khét rải rác bên cạnh nàng. Nàng lập tức tỉnh táo, muốn lớn tiếng gọi nhưng lại bị khói làm sặc đến mức nói không ra lời. Giờ phút này toàn thân nàng bị trói, không thể động đậy được. Nàng đặt tay lên ngọn lửa bên cạnh để đốt, cắn răng chịu đựng cơn đau, không đề phòng một cái tủ bên cạnh ngã xuống, đập lên người nàng…
Trong lúc nhất thời ở kho củi là ánh lửa ngút trời, mãi đến khi ngọn lửa lớn làm kinh động đến phủ bên cạnh, có người đi qua gõ cửa thì mới đánh thức được người trong phủ. Người ở tiền viện cách khá xa, không nghe được động tĩnh, người ở hậu viện cách gần đó thì tối nay đều ngủ quá sâu.
Đám hạ nhân vội vàng chạy đến cứu hỏa, chờ đến khi đám người Gia Khang đến thì cả kho củi đã bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng âm u, giống như khuôn mặt của quỷ. Ai cũng biết, người bên trong đó chắc chắn không sống được.
La thị và Doãn thị đưa mắt nhìn nhau, Lâm Cẩn nhếch miệng lên cười lạnh, trong không khí đều là mùi cháy khét.
Hạ Oánh quay về cung Di Hòa, nói với Vương Hiền phi: “Nô tỳ đã xác minh, Hoàng hậu nương nương sẽ có hành động. Nương nương, chúng ta…”
Vương Hiền phi tung một nắm thức ăn cho mấy con cá chép đầu đỏ trong hồ, thấy bọn chúng tranh cướp nhau, bà ta nhàn nhạt cười cười: “Hạ Oánh, ta kể cho ngươi một câu chuyện.”
“Mời nương nương nói.”
“Rất nhiều năm trước, một vị nữ tử ngưỡng mộ một vị tướng quân trẻ tuổi. Nàng là thiên kim thế gia, từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nàng muốn có được trái tim của tướng quân. Sau đó, nàng ngượng ngùng viết một bức thư cho tướng quân, không nghĩ tới tướng quân lại hẹn gặp mặt nàng, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ. Đêm hôm ấy ở rừng trúc, nàng mơ hồ bị tướng quân cướp đi sự trong sạch. Khi gặp lại tướng quân, nàng hỏi tướng quân khi nào cưới nàng. Tướng quân lại mang vẻ mặt lạnh lùng đẩy nàng ra. Sau đó, nàng tìm đến cái chết, lỡ tay đẩy ngã mẫu thân bị đập đầu vào góc bàn mà chết. Nàng hoảng hốt lo sợ, nghĩ hết mọi cách che giấu chân tướng, nàng uống thuốc giết chết đứa con của mình, căm hận mà vào cung. Nàng vẫn luôn nghĩ xem phải làm thế nào để trả thù vị tướng quân đó. Vị tướng quân đó cưới nữ nhân mà mình hoàn toàn không thích, sau đó tướng quân chết trên chiến trường… Thế nhưng tất cả những thứ này đều không đủ để làm tiêu tan nỗi căm hận của nàng đối với tướng quân.”
Hạ Oánh nghe đến mức sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Vương Hiền phi quay người, nhìn ánh nắng chiều đỏ trên bầu trời, mối hận này, chỉ sợ đến chết mới thôi.
Ngày hôm sau, Khởi La theo thường lệ đi đến Phúc Vinh Uyển thỉnh an Gia Khang, trong phòng đầy người ngồi, bên trong đó còn có một nữ đạo sĩ mặc áo bào rộng đang ngồi.
Sau khi Khởi La hành lễ thì quan sát vị nữ đạo sĩ, hỏi: “Vị này là…?”
Gia Khang nói: “Đây là nữ quan chủ của đạo quán vô cùng nổi tiếng ở Tây Kinh gần đây, ta nghe nói ngài ấy tới kinh thành nên mời ngài ấy đến phủ xem. Con ngồi xuống trước đi.”
Khởi La gật đầu, bèn ngồi bên cạnh Doãn thị. Doãn thị nói với nàng: “Tam đệ muội đừng căng thẳng, đầu xuân mỗi năm mẫu thân cũng mời người về nhà cúng bái hành lễ, cầu sự may mắn.”
Khởi La vốn cũng không cảm thấy gì, chỉ là nữ đạo sĩ kia nhìn chằm chằm vào Khởi La. Khởi La bị bà ta nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, nàng rụt người lại, nữ đạo sĩ kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Khởi La, bóp cằm nàng.
“Bà làm gì vậy!” Ninh Khê ở bên cạnh quát. Nữ đạo sĩ kia đưa tay ngăn cản Ninh Khê tiến lên, Ninh Khê bị Gia Khang quát lớn lui ra. Bà ta lại nắm cổ tay Khởi La, một hồi lâu mới vung phất trần ngồi vào vị trí của mình. Gia Khang vội vàng hỏi: “Đạo trưởng, có gì không ổn sao?”
“Thiên cơ bất khả lộ.” Nữ đạo sĩ bí hiểm nói.
Bà ta nói lời này, Gia Khang càng tò mò, để Khấu ma ma ở bên cạnh cầm một thỏi vàng qua: “Hôm nay mời đạo trưởng tới cúng bái hành lễ chính là cầu cho gia đình bình an, còn xin đạo trưởng nói chi tiết, tuyệt đối đừng che giấu.”
Nữ đạo sĩ đó cũng không từ chối, nhận lấy thỏi vàng rồi nhắm mắt lại nói: “Nếu ta đoán không sai, vị nữ thí chủ đó chính là thạch nữ trời sinh, không thể sinh dục. Quận chúa có biết việc này không?”
Mọi người xôn xao, ánh mắt đều nhìn về phía Khởi La. Thân thể Gia Khang chấn động mạnh một cái, giọng nói cũng thay đổi: “Chu Khởi La, lời đạo trưởng nói là thật sao?”
Khởi La theo bản năng lắc đầu, quỳ trên mặt đất nói: “Thân thể con dâu vẫn luôn rất tốt, không biết vì sao vị đạo trưởng này nói như vậy?”
Nữ đạo sĩ nở nụ cười: “Nữ thí chủ không cần giải thích, thật hay không, mời đại phu đến xem là biết.”
Ninh Khê nắm chặt tay, nhìn Khấu ma ma đi ra ngoài mời đại phu, mà tất cả mọi người ở trong phòng đều châu đầu ghé tai. La thị nói với Doãn thị: “Bình thường muội và tam đệ muội qua lại thân thiết, muội có biết chuyện này không?”
Doãn thị vội vàng lắc đầu: “Làm sao ta biết được? Hơn nữa, nếu như thật sự có bệnh này thì cũng sẽ không đi nói với người khác đúng không? Nghe nói vị đạo trưởng này rất lợi hại, rất nhiều người trong kinh đều mời bà ta cúng bái hành lễ, ta đoán có lẽ không sai đâu.”
La thị nói: “Chẳng trách còn trẻ tuổi, gả đến nửa năm rồi là bụng không có động tĩnh gì. Nếu như việc này là thật thì sợ rằng Quận chúa rất tức giận đó.”
Chưa được một lúc, Khấu ma ma đã mời tới một đại phu mà trong phủ thường dùng, đại phu đó bắt mạch tại chỗ cho Khởi La, lại để cho nữ đồng đi theo mình đỡ Khởi La vào trong, ấn phần bụng. Đợi sau khi nữ đồng hồi bẩm thì đại phu sờ râu nói: “Tam phu nhân quả thật không có cách nào sinh dục được.”
Sau khi Gia Khang nghe xong thì bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Khởi La tức giận nói: “Hay cho Chu Khởi La nhà ngươi, giấu giếm ta thật là khổ! Ngươi nói đi, có phải ngươi biết rõ mình không thể sinh dục mà còn dám gả vào Hầu phủ không? Ngươi có biết dựa vào việc ngươi không thể sinh dục thì ta có thể để Hầu gia bỏ ngươi không?!”
Khởi La cũng vô cùng khiếp sợ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Nàng biết mình có bệnh, Lâm Huân từng mời Quách Thái y chẩn trị cho nàng, còn nói nửa năm sau là có thể khỏi hẳn, nàng cũng không biết là mình lại không thể sinh dục được. Lúc này, Ninh Khê quỳ gối bên cạnh Khởi La, lớn tiếng nói: “Quận chúa minh giám, đạo sĩ này và đại phu này đều là lừa đảo, phu nhân của chúng ta có thể sinh dục được! Quách Thái y, Quách Thái y của Thái y viện có thể làm chứng cho phu nhân!”
Gia Khang nhíu mày, vẫn sai người đi mời Quách Thái y, kết quả nhận được là hôm nay Quách Thái y đã từ quan về quê rồi. Nữ đạo sĩ nói: “Nha hoàn này luôn miệng nói bần đạo và vị đại phu này là lừa đảo, sao ngươi biết phu nhân nhà ngươi có thể sinh dục được? Chẳng lẽ một nha hoàn nho nhỏ như ngươi còn có thể tinh thông y lý hơn chúng ta?”
“Đó là… Đó là vì…” Ninh Khê cắn môi, bỗng nhiên dập đầu xuống đất: “Vào tháng giêng, phu nhân chúng ta đã từng sinh non một lần!”
“Ninh Khê… em nói gì cơ…!” Khởi La cúi người kéo bả vai Ninh Khê, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy: “Em lặp lại lần nữa xem? Ta sinh non ư?”
Hốc mắt Ninh Khê đỏ lên, gật đầu nói: “Phu nhân, là thật, Hầu gia bảo chúng ta đừng nói cho người biết, sợ người đau lòng. Lần người có kinh nguyệt vô cùng đau đớn vào tháng một ấy, thật ra không phải là kinh nguyệt, là Quách Thái y dùng thuốc đẩy thai nhi trong thân thể người ra ngoài…”
Khởi La choáng váng, cơ thể không kiềm chế được mà phát run, nàng lập tức lắc đầu kêu lên: “Không phải sự thật, lời em nói không phải là thật!”
Ninh Khê biết trong lúc nhất thời Khởi La không chấp nhận được, nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải khiến cho Gia Khang Quận chúa tin tưởng, Khởi La hoàn toàn không phải là thạch nữ, nàng có thể sinh dục được, chỉ là có chứng bệnh cung lạnh thôi! Nàng ấy không biết vì sao Quách Thái y bỗng nhiên từ quan về quê, cũng không biết nữ đạo sĩ này xuất hiện từ nơi nào, nàng ấy chỉ biết toàn bộ chuyện này đều có vẻ kỳ lạ.
“Quận chúa, chắc chắn là bọn họ đã thông đồng với nhau rồi, xin người mời Thái y trong cung đến xem, xin người hãy tin tưởng phu nhân…”
Gia Khang trách mắng: “Đủ rồi! Ngươi nói Quách Thái y biết việc này, ta đã phái người đi mời, ông ấy lại đúng lúc rời đi, ngươi còn muốn ta đi mời Thái y, chẳng lẽ là ngại người bên ngoài không biết chuyện xấu này của nhà chúng ta, còn muốn làm ầm ĩ đến trong cung? Hầu phủ chúng ta đã dùng Lưu đại phu nhiều năm, ông ấy chưa từng chẩn đoán sai, hơn nữa ông ấy và Chu Khởi La không thù không oán, vì sao phải hãm hại nó? Còn có Thanh Hư đạo trưởng lại càng chưa từng gặp mặt Chu Khởi La, lại vì sao mà muốn hãm hại nó?”
Ninh Khê nhất thời nghẹn lời, nàng ấy cũng không biết vì sao, thế nhưng lời bọn họ nói chắc chắn không phải là thật!
Nhưng hiện tại Khởi la đã không có cách nào suy nghĩ được hai người này có mục đích gì, nàng biết Ninh Khê tuyệt đối sẽ không nói dối, đứa trẻ mà Ninh Khê nói… Nàng nghĩ đến mỗi lần Quách Thái y đến phủ, Lâm Huân đều muốn đi một mình với ông ấy ra ngoài, lại nghĩ đến biểu hiện của Lâm Huân trong khoảng thời gian đó… Con của nàng… Tại sao hắn muốn giết con của nàng chứ! Không!
Thanh Hư đạo trưởng nói: “Nếu như nha hoàn này đã luôn miệng nói bần đạo và đại phu đang hãm hại, Quận chúa không ngại thì lại vào kinh mời một đại phu đến xem là được. Có điều bần đạo nói trước, bao nhiêu đại phu đến xem thì kết quả cũng như nhau thôi.”
Gia Khang đến cùng vẫn sợ xử oan Khởi La, lại để Khấu ma ma vào thành mời đại phu trị bệnh phụ khoa tốt nhất tới. Ai biết được sau khi đại phu kia chẩn đoán thì lại nói với Gia Khang: “Nhìn từ các loại triệu chứng, thân thể của phu nhân thật sự không có cách nào mang thai được.”
Ninh Khê ngã ngồi xuống đất, nàng ấy khó có thể tin được mà nhìn vị đại phu đức cao vọng trọng kia, bản thân mình cũng có chút dao động. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đại phu này là người mà nàng ấy đề nghị muốn mời, hẳn là sẽ không bị mua chuộc mới đúng! Cũng không đúng, chắc chắn là chỗ nào đó không đúng!
Người trong sảnh đường đều không dám nói lời nào, có vài người không quan tâm sự thật giả của sự việc, chỉ lo cười trên nỗi đau của người khác. Có vài người lại thật sự đồng cảm với Khởi La, ví dụ như Doãn thị. Nàng ta mở miệng, bị La thị nhìn một cái, vẫn không nói lời nào. Lúc này Thanh Hư đạo trưởng đứng dậy, đi đến bên cạnh Gia Khang nói nhỏ vài câu, Gia Khang cau mày nói: “Ồ? Lại còn có chuyện như vậy?”
“Đúng thế. Bần đạo mới từ Quách phủ tới, trong phòng của vị di nương kia đã cất giấu món đồ như vậy. Mặc dù vật đó mê hoặc nam nhân nhưng cũng sẽ làm tổn thương đến thân thể của nam nhân, may mà phát hiện ra sớm.”
“Ý của ngươi là…?” Gia Khang nhìn đạo trưởng, lại nhìn Khởi La quỳ trên mặt đất đã mất hồn mất vía, âm thầm hạ quyết tâm, bà gọi Khấu ma ma đến bên cạnh.
Khấu ma ma dẫn mấy nha hoàn ma ma đi ra ngoài, Lâm Cẩn hỏi: “Quận chúa, người đây là muốn làm gì vậy?”
Gia Khang nói: “Chờ xem đi, xem Khấu ma ma có thể tìm ra được cái gì.”
Ninh Khê bò đến bên cạnh Khởi La, kéo tay của nàng, thấp giọng nói: “Phu nhân, phu nhân người đừng buồn, trước tiên phải nghĩ cách vượt qua khó khăn trước mắt đã! Đạo trưởng đó chắc chắn có vấn đề.”
Khởi La lại tựa như không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn qua mặt đất. Mấy tháng trước nàng từng có một đứa con, dưới tình huống nàng hoàn toàn không biết rõ chuyện, đứa trẻ này đã bị trượng phu của nàng giết chết. Nàng phải làm thế nào để chấp nhận sự thật này đây?
Khấu ma ma rất nhanh đã dẫn người quay lại, giao một cái bình nhỏ cho Gia Khang: “Thứ này vô cùng bí ẩn, lão thân ngửi mùi thấy không đúng nên đã cầm về đây.”
Gia Khang đưa đồ cho Thanh Hư đạo trưởng, Thanh Hư đạo trưởng ngửi ngửi rồi gật đầu nói: “Chính là vật này. Cấm dược Tương Kiến Hoan, bỏ một chút lên ngọn nến, hoặc là bôi một ít lên người là có thể khiến cho nam nhân nghiện. Nhưng thứ này có hại với thân thể của nam nhân, sẽ làm giảm tuổi thọ. Vốn là do một lão ma ma trong cung ngầm mua bán, bây giờ trong thành đang vây bắt bà ta. Nếu như Quận chúa không tin thì đi hỏi là biết.”
Gia Khang nghe xong tâm thần đều nứt ra, không nghĩ tới Lâm Huân độc sủng Chu Khởi La lại là vì thứ này? Thật sự là lòng dạ độc ác! Bà cắn răng nghiến lợi nhìn Chu Khởi La, lớn tiếng nói: “Người đâu, trói yêu phụ này này lại cho ta, nhốt lại!”
“Quận chúa! Quận chúa đừng mà!” Ninh Khê cầu tình, cố gắng ngăn cản những người đến trói Khởi La, lại khiến cho Khởi La sai người bắt nàng ấy đi.
Lúc này, một hạ nhân chạy vào lớn tiếng nói: “Quận chúa, Thi phu nhân tới.”
Gia Khang sửng sốt, dặn dò nói: “Mời bà ấy đến Quan Đức Đường, ta sẽ…” Bà còn chưa nói hết lời thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói: “Cớ gì muốn mời ta đến Quan Đức Đường?” Dứt lời, Thi Phẩm Như đã vịn tỳ nữ đi vào. Một bộ váy áo màu trúc xanh, búi tóc vấn lỏng, khí chất lỗi lạc, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác.
“A Như… Muội…”
Thi Phẩm Như nhìn Khởi La dưới đất, đi đến trước mặt Gia Khang: “Đây là làm sao vậy? Sáng sớm đã làm lớn chuyện.”
Gia Khang bèn nói cho bà ấy nghe chuyện đã xảy ra, tức giận nói: “Không thể sinh dục còn chưa tính, nó thế mà còn muốn dùng thứ này hại Huân Nhi! Ta đã nói sao Huân Nhi bỗng nhiên giống như đổi tính vậy, vì nó mà ba phen mấy bận đối đầu với ta! A Như, ta biết nó là đồ nhi của muội, nhưng muội không thể thiên vị được! Huân Nhi suýt nữa đã bị nó hại, tiện phụ ác độc này! Chỉ sợ Huân Nhi vẫn chưa hay biết gì.”
Thi Phẩm Như nhìn cái bình kia, lại nhìn Thanh Hư đạo trưởng, trầm giọng hỏi: “Việc này ngươi định xử lý như thế nào.”
“Nhốt nó lại trước đã rồi nói sau.” Gia Khang chẳng muốn nhìn Khởi La thêm nữa.
“Đây là chuyện nhà của tỷi, tùy cho tỷ xử lý, dù sao lúc trước trước cũng là Huân Nhi cầu ta, ta mới thu nhận nó. Hôm nay ta đến cũng vừa khéo, có mấy lời nói với tỷ. Nếu sớm biết như thế thì ta đã không đến rồi.” Thi Phẩm Như nói xong thì ngồi ở một bên. Ninh Khê vốn tưởng rằng bà ấy tới cứu Khởi La, lần này mở to mắt nhìn, nhìn mấy ma ma trói Khởi La rồi kéo đi.
Khởi La bị ném vào kho củi, yên lặng rơi lệ. Chuyện xảy ra trên người nàng mà nàng hoàn toàn không nhận ra, trong đầu đều là đứa trẻ mà nàng không biết nó từng tồn tại, còn có việc Lâm Huân không hỏi nàng mà đã giết chết đứa trẻ.
Nàng đã vì mất đi con mà đau lòng, ý tứ của mấy người đại phu hôm nay, cho dù nàng có phải là thạch nữ hay không thì đều không có cách nào sinh dục được nữa nhỉ? Đó có thể là đứa con duy nhất của bọn họ. Mà hắn lại giấu giếm nàng, nàng càng đau lòng hơn. Con của bọn họ, tại sao phải do một mình hắn đưa ra quyết định, mà nàng đến cả tư cách được biết cũng không có?
Doãn thị đưa đồ ăn tới, muốn khuyên hai câu, Khởi La chỉ nằm trên đống củi, nhắm mắt không nói lời nào. Nha hoàn bên cạnh Doãn thị kéo Doãn thị, thấp giọng nói: “Phu nhân vẫn là đừng quan tâm đến chuyện này thì hơn, dù sao người tam phu nhân muốn hại cũng là Hầu gia, Quận chúa không dễ dàng tha thứ cho nàng ta được đâu.”
Doãn thị đi ra khỏi kho củi, người trông coi dùng xích khóa cửa lại. Nàng ta thấp giọng nói: “Ta luôn cảm thấy tam đệ muội không phải là người như vậy. Ánh mắt tam đệ nhìn muội ấy là thật lòng yêu thích. Muội ấy cũng tốt với San Nhi. San Nhi biết muội ấy xảy ra chuyện còn một mực muốn tới thăm muội ấy, may mà ta ngăn lại.”
“Phu nhân thật sự đừng để ý nữa. Đây không phải là chuyện mà chúng ta lo được.” Nha hoàn khuyên nhủ.
Doãn thị thở dài một tiếng rồi rời đi.
Ban đêm, Thi Phẩm Như mặc quần áo rời giường, tỳ nữ đi vào thấp giọng nói: “Phu nhân, sắp xếp xong hết rồi. Chúng ta thật sự phải làm vậy sao?”
“Trong thư Quách Thái y nhờ mang đến cho ta nói là Hoàng hậu muốn diệt trừ Khởi La, với thủ đoạn của bà ta thì chỉ sợ chúng ta không bảo vệ nó công khai được. Trước tiên là lén đưa nó đi, sắp xếp xong, chờ Huân Nhi về rồi nói.”
Tỳ nữ gật đầu, đỡ Thi phu nhân ra ngoài, thật sự không nghĩ tới bọn họ vừa đi tới dưới mái hiên thì đã bị người ta tập kích, ngã trên mặt đất.
…
Khởi La ngủ mê man, bỗng nhiên bị khói đặc làm tỉnh dậy, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trong phòng tràn ngập lửa lớn, than gỗ cháy khét rải rác bên cạnh nàng. Nàng lập tức tỉnh táo, muốn lớn tiếng gọi nhưng lại bị khói làm sặc đến mức nói không ra lời. Giờ phút này toàn thân nàng bị trói, không thể động đậy được. Nàng đặt tay lên ngọn lửa bên cạnh để đốt, cắn răng chịu đựng cơn đau, không đề phòng một cái tủ bên cạnh ngã xuống, đập lên người nàng…
Trong lúc nhất thời ở kho củi là ánh lửa ngút trời, mãi đến khi ngọn lửa lớn làm kinh động đến phủ bên cạnh, có người đi qua gõ cửa thì mới đánh thức được người trong phủ. Người ở tiền viện cách khá xa, không nghe được động tĩnh, người ở hậu viện cách gần đó thì tối nay đều ngủ quá sâu.
Đám hạ nhân vội vàng chạy đến cứu hỏa, chờ đến khi đám người Gia Khang đến thì cả kho củi đã bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng âm u, giống như khuôn mặt của quỷ. Ai cũng biết, người bên trong đó chắc chắn không sống được.
La thị và Doãn thị đưa mắt nhìn nhau, Lâm Cẩn nhếch miệng lên cười lạnh, trong không khí đều là mùi cháy khét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.