Chương 103: Tính sổ
Bạc Yên
15/01/2023
Ninh Khê kinh hãi, hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Trên người Giang Văn Xảo đó có một miếng ngọc bội. Lúc trước ả đã đưa ngọc bội cho công chúa Kim Thiền xem qua, Công chúa không xem là chuyện gì to tát. Sau đó ả bị Công chúa đuổi ra ngoài, lại đi cầu kiến Nhị Hoàng tử Tây Hạ trong đêm, nói cho biết việc này. Nhị Hoàng tử nhớ tới khi còn trẻ tuổi thúc phụ của hắn ta từng đến Trung Nguyên yêu đương với một nữ tử, để lại tín vật, sau đó quay về Tây Hạ thì mất đi tin tức của nữ tử đó. Hắn ta phái người mang theo ngọc bội khẩn cấp quay về Tây Hạ xác nhận, chứng thực đúng là đồ của thúc phụ hắn ta. Giang Văn Xảo kia không phải cũng trở mình trở thành Quận chúa à?”
Ninh Khê nói: “Nhưng ả muốn gả cho Diệp đại nhân, Diệp đại nhân đã có thê tử rồi, chẳng lẽ Quận chúa còn phải khuất phục vợ cả à?”
“Nhị Hoàng tử Tây Hạ đó nói với Hoàng thượng, nếu như Quận chúa muốn gả thấp thì đương nhiên là bỏ thê tái giá. Trong lòng ta gấp gáp nên mới chạy đến nói cho Hầu gia biết.”
Đang nói chuyện, Lâm Huân đã ôm Khởi La lên giường, đắp mền rồi từ trong nhà đi ra, đóng cửa lại hỏi: “Chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Thấu Mặc lập tức nói lại việc cho hắn nghe, còn nói bổ sung: “Diệp đại nhân thấp cổ bé họng, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không vì hắn mà tùy tiện đắc tội người Tây Hạ. Hầu gia, ngài xem chuyện này nên làm gì mới tốt? Người Tây Hạ nhiều lần đưa ra yêu cầu vô lý, không khỏi quá được đằng chân lân đằng đầu.”
Lâm Huân quay đầu nhìn trong phòng một cái, suy tính một lúc: “Trước tiên phái người vào cung dò la tin tức, đến báo lại bất cứ lúc nào.”
Trong hoàng cung cũng đang ở tình trạng một hòn đá làm dấy lên ngàn cơn sóng. Chân Tông Hoàng đế vốn đang ở điện Diên Hòa xử lý công việc, sai người đưa tiễn sứ thần Tây Hạ, ông gọi Đồng Ngọc đến bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Ngân Phiến Quận chúa này là chuyện gì vậy? Diệp Quý Thần là ai?”
“Quan gia đừng vội, nghe nô tài nói cho ngài. Vị Quận chúa đó vốn vẫn chưa được sắc phong chính thức, nói là con gái của Bình Nam Vương Tây Hạ thất lạc ở Trung Nguyên, đã cầm đồ đạc trên người đi xác nhận, đúng tám chín phần. Còn Diệp Quý Thần, ngài có nhớ bản án Diệp gia vào năm ngoái không?”
Hoàng đế cầm chén trà nhấp một ngụm, bút đỏ đặt trên tâu chương: “Chính là Diệp gia phú thương bán lậu súng ống đạn dược kia à? Không phải thủ phạm chính bị chém đầu hết rồi hả? À, trẫm nhớ ra rồi, lúc đó có một người con cháu Diệp gia đứng ra tố giác, lại được Dũng Quan hầu bảo vệ một mạng, là hắn à?”
Đồng Ngọc gật đầu, đưa tay thăm dò nhiệt độ chén trà, lại sai người đi thay một bình nóng đến: “Đúng vậy, chính là hắn. Bây giờ làm tiểu quan lại biên soạn sử dưới tay Tô Tòng Tu đại nhân, vốn đã có thê tử. Nhắc tới cũng khéo, vị Ngân Phiến Quận chúa này hóa ra còn là biểu tỷ muội với thê tử của Diệp đại nhân đó, cùng nhau tới kinh thành. Nô tài cũng không biết sao lại biến thành Quận chúa Tây Hạ nữa.”
“Ồ? Có chuyện trùng hợp như vậy à? Ngươi đưa Tô Tòng Tu và Diệp Quý Thần tới cho trẫm, trẫm muốn hỏi cho rõ ràng.”
Đồng Ngọc do dự, Chân Tông Hoàng đế hỏi: “Thế nào?”
“Diệp đại nhân thì không khó, có điều lúc này Tô đại nhân đang ở cung Khôn Ninh của Hoàng hậu. Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương đang tra hỏi.”
“Hoàng hậu tìm hắn làm gì?” Chân Tông Hoàng đế nhíu mày.
“Là vì… hôn sự của Công chúa Nghi Hiên.” Đồng Ngọc nói đến phần sau thì giọng nói nhỏ đi. Nhớ mang máng năm đó Dũng Quan hầu bị Hoàng hậu gọi vào cung, cũng là vì hôn sự của Công chúa Nghi Hiên. Hôn sự của nàng Công chúa này sao lại không thuận lợi như vậy chứ?
Chân Tông Hoàng đế đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói: “Đi, chúng ta đến cung Khôn Ninh xem sao.”
Đồng Ngọc vội vàng cao giọng kêu lên: “Hoàng thượng bãi giá cung Khôn Ninh!”
***
Trong sân của cung Khôn Ninh là một khu vườn hải đường, bởi vì cả đời Chân Tông Hoàng đế yêu thích nhất là hoa hải đường, các nơi trong cung đều tranh nhau trồng, làm cho hải đường áp đảo vua của muôn loài hoa là mẫu đơn, cực kỳ quý giá. Thợ tỉa hoa trong dân gian nếu như trồng được giống tốt thì cũng phải cung cấp vào cung trước.
Chỉ có điều bây giờ trời vẫn rét đậm, cả vườn đìu hiu, lại chuyển chút cây cối thường xanh quanh năm đến bổ sung.
Khi Chân Tông Hoàng đế đi qua vườn hoa thì nhìn thấy giữa kẽ hở tán lá của một gốc hoa hải đường rải rác một chút tàn dư của hoa màu trắng, ông không kìm được mà cúi người nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay.
Bên tai tựa như vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: “A Cát, ‘Phe phẩy mùa xuân ngọn gió đông, bên thềm sương ngát ánh trăng lồng. Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ, khêu ngọn đèn cao ngắm vẻ hồng[*]’, thơ viết về hoa hải đường, ta cũng chỉ thấy bốn câu này là hay nhất. Chàng đồng ý không?”
[*] Ý nghĩa loài hoa: Sự ái mộ, sự hoàn hảo, món quà may mắn cho chàng trai.
“Ta đồng ý. Ta thấy nàng là muốn gả cho ta rồi.”
“Biến đi, không biết xấu hổ!”
…
“A Cát, chàng xem, ta vẽ hoa hải đường này, đẹp không?...”
“Đâu có gì đâu?”
“Chàng không nhìn thấy gì đâu. Bởi vì hoa màu trắng mà… bị gió thổi bay hết rồi!”
Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, ở bên tai dần đi xa, giấu trong dòng sông thời gian.
Đồng Ngọc nhỏ giọng gọi Chân Tông Hoàng đế, Hoàng đế lấy lại tinh thần, đưa cánh hoa trong tay cho Đồng Ngọc: “Hoa hải đường nở vào trời đông giá rét này cũng cực kỳ hiếm thấy, lấy về gọi nữ quan điều hương nhét vào trong túi hương của trẫm đi.”
“Vâng.”
Sớm đã có nữ quan nói cho Triệu Hoàng hậu biết Hoàng thượng giá lâm. Triệu Hoàng hậu mang theo Thái tử Triệu Tế, Tô Tòng Tu và Triệu Nghi Hiên từ trong điện đi ra ngoài nghênh giá, Chân Tông Hoàng đế nói: “Bình thân hết đi.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Triệu Hoàng hậu tiến lên cười nói: “Giờ này sao Hoàng thượng lại có thời gian tới đây? Thần thiếp đang cùng Tô đại nhân nói đến chuyện của Ngân Phiến Quận chúa.”
“Đúng lúc trẫm có chuyện muốn hỏi hắn, nghe nói hắn ở đây nên tới. Thái tử cũng ở đây à.” Giọng điệu của Chân Tông Hoàng đế vô cùng bình thường, khi ánh mắt đảo qua Tô Tòng Tu và Triệu Nghi Hiên thì hơi dừng lại. Tô Tòng Tu mặc áo dài màu cây đàn, tóc được buộc vuông vức, khắp người tràn đầy phong độ của người tri thức. Cách ăn mặc của Triệu Nghi Hiên mặc dù giàu sang nhưng sự sắc bén trên khuôn mặt được thu lại đôi chút, trông cũng bình ổn hơn.
Vốn là trai tài gái sắc, có thể xưng là một đôi bích nhân. Đáng tiếc Tô Tòng Tu là người góa vợ, trước đây Triệu Hoàng hậu luôn chướng mắt. Bây giờ bị người Tây Hạ quậy một lần, bà ta cũng không lo được quá nhiều nữa, chỉ muốn tìm người ổn thỏa để gả Triệu Nghi Hiên đi.
Mặc dù Tô Uyển gả cho Thái tử Đông Cung, trên danh nghĩa thì Tô gia và bè phái của Thái tử đã ràng buộc với nhau. Nhưng Tô Hàng Tri là văn nhân thanh cao, chững chạc tự kiềm chế, không thích tham gia tranh đấu đảng phái. Nếu như Triệu Nghi Hiên gả cho Tô Tòng Tu, uất ức thì có chút nhưng không phải là không có đường ra nào. Hoặc là đi theo Tô Tòng Tu còn có thể thay đổi tính tình.
“Các con lui xuống hết đi, ta có lời nói riêng với Hoàng hậu. Tòng Tu à, ngươi đừng xuất cung vội, đến điện Diên Hòa chờ đi, một lát nữa trẫm có việc hỏi ngươi.”
Triệu Hoàng hậu mở miệng, nhìn thấy ánh mắt Triệu Tế vụng trộm nhìn qua, cuối cùng cũng không nói gì.
Đám người đáp một tiếng vâng, ai đi đường nấy, chỉ có Triệu Hoàng hậu đi theo Chân Tông Hoàng đế vào trong điện. Triệu Hoàng hậu lệnh cho cung nữ đi đến phòng bếp bưng canh sâm nóng tới, Hoàng đế nhận lấy canh sâm ngồi trên giường, để tất cả cung nhân trong điện lui xuống, tự mình cầm lấy sách mà Triệu Hoàng hậu xem, thuận miệng nói: “Ta nhớ trước kia nàng không thích xem sách lắm.”
Triệu Hoàng hậu cười đáp: “Đây là sách sử. Hoàng thượng nói, người học sử biết nhìn xa trông rộng. Thần thiếp nghĩ, quản lý hậu cung mặc dù không vất vả bằng Hoàng thượng quản lý triều chính, nhưng học hỏi thêm từ những hiền Hậu của tiền triều thì cũng không sai. Tô đại nhân đúng lúc đang biên soạn sử, thần thiếp đòi hắn mấy quyển, cũng cho Nghi Hiên xem luôn.”
“Nàng muốn gả Nghi Hiên cho Tòng Tu?” Hoàng đế bình tĩnh hỏi.
Triệu Hoàng hậu nghĩ vốn cũng không cần phải giấu giếm chuyện này, bà nói ra đúng sự thật: “Đúng vậy, thần thiếp đang có dự định này. Trước tiên là muốn gả Nghi Hiên cho người của thế gia võ huân, tương lai cũng có chỗ dựa. Nhưng mà trải qua chuyện lần này thì cảm thấy quan văn cũng không có gì không tốt, Lục Vân Chiêu kia không phải một trận thành danh sao? Quan trọng nhất là, Tô Tướng đáng tin cậy, Tô gia trong sạch cao quý, không có chuyện lộn xộn nào…”
Hoàng đế sờ ngọc bội trên eo, ngắt lời bà ta: “Trước đó không phải Nghi Hiên luôn thích Lâm Huân à? Trải qua chuyện Tây Hạ lần này, ngược lại có thể chấp nhận người khác rồi hả?”
“Đây không phải là vì lúc đó ngài một mực không ân chuẩn sao? Dũng Quan hầu cũng không có ý, lấy thê tử khác rồi. Đoán chừng bây giờ Nghi Hiên tuyệt vọng rồi. Tô Tùng Tu rất tốt, thần thiếp nhìn dáng vẻ của Nghi Hiên, trong lòng cũng vừa ý.”
Hoàng đế bỗng nhiên nhìn về phía bà ta: “Nghi Hiên vừa ý, nếu Tô Tòng Tu không muốn thì sao? Nàng định làm thế nào? Uy hiếp dụ dỗ, hay là dùng thuốc?”
Triệu Hoàng hậu không đề phòng, bị Hoàng đế hỏi như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ ngẩn người, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Triệu Sênh à, nàng đã gả cho ta hơn hai mươi năm rồi nhỉ.” Hoàng thượng bỗng nhiên gọi khuê danh của Triệu Hoàng hậu, nhìn ngoài cửa sổ nói. Triệu Hoàng hậu không hiểu rõ lắm, vẫn nói thuận theo lời Hoàng đế: “Đúng vậy, hơn hai mươi năm rồi, ngài xem Tế Nhi lớn đến thế rồi…”
“Hơn hai mươi năm rồi, sao ngươi không tiến bộ chút nào vậy hả!” Chân Tông Hoàng đế bỗng nhiên ném mạnh chén canh trong tay xuống đất, phát ra một tiếng “Xoảng” vang lên giòn giã. Triệu Hoàng hậu sợ hết hồn, cuống quýt quỳ trên mặt đất: “Thần thiếp sợ hãi, thần thiếp không biết đã làm sai chuyện gì…”
“Ngươi không biết? Ngươi không biết Tiêu Dao Tán trong người Triệu Nguyễn, Nhuyễn Cân Tán trong người Lục Vân Chiêu xuất hiện từ nơi nào sao? Ngươi đừng nói với trẫm thuốc cấm trong cung, đơn thuốc mà Thái Y viện đã khóa lại, dân gian còn có thể phối ra được loại giống y chang!” Chân Tông Hoàng đế quát: “Năm đó ngươi dùng Tiêu Dao Tán, đưa nữ nhân đã chăm sóc trẫm từ nhỏ, cùng trẫm hoạn nạn có nhau, cuối cùng trẫm đăng cơ lại chưa hưởng phúc được mấy ngày vào lãnh cung. Ngươi lại dùng Nhuyễn Cân Tán làm hỏng cả đời nữ nhân mà trẫm yêu nhất. Ngươi lại không biết hối cải, lặp lại chiêu cũ, đến hôm nay còn dám lấy thứ đó ra hại người! Triệu Sênh, ngươi nhất định phải để trẫm phế bỏ vị trí Hoàng hậu của ngươi thì ngươi mới biết sai sao!”
Triệu Hoàng hậu bò qua, khóc ròng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, thần thiếp thật sự oan uổng mà! Thần thiếp chưa từng làm gì cả, ngài không thể đổ oan cho thần thiếp như thế được.”
“Ngươi oan uổng?” Chân Tông Hoàng đế cúi người bóp cằm bà ta, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng việc mình làm không có kẽ hở à? Ngươi cho rằng Triệu thái sư và ca ca ngươi che chở ngươi thì trẫm không thể bắt được độc phụ nhà ngươi à? Trẫm không tính sổ chính là vì nể tình công lao khổ cực của Triệu gia năm đó ủng hộ trẫm, nếu như vị trí Thái tử bị ngươi làm liên lụy thì chỉ sợ khó đảm bảo. Triệu Sênh, ngươi có biết khi Thanh Thanh bị ngươi hạ Tiêu Dao Tán, trong bụng đã mang cốt nhục của trẫm không? Ngươi có biết Nhã Doanh hoàn toàn không muốn tranh giành với ngươi, nàng ấy đã hạ quyết tâm đi cùng Lâm Dương rồi không? Nhưng nữ nhân lòng dạ rắn rết nhà ngươi đã làm gì! Ngươi đã làm gì! Đến hôm nay, ngươi còn muốn hại con của nàng ấy! Chuyện hành thích trẫm đã nén giận, nhìn các ngươi tìm ra hình nhân thế mạng. Nhuyễn Cân Tán thì sao?”
Triệu Hoàng hậu cứ lắc đầu mãi. Nhìn Hoàng đế trước mắt đã vứt bỏ phong thái hòa ái ung dung của thường ngày, tựa như đã biến thành một con dã thú nguy hiểm.
“Nếu hôm nay trẫm không đến, có phải ngươi lại định giống như lần trước đối phó với Lâm Huân, lấy biện pháp năm đó dùng trên ngươi trẫm để đối phó với Tô Tòng Tu không? Có phải vậy không?!”
“Thần thiếp… thần thiếp… không có.” Triệu Hoàng hậu khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt, son phấn cũng nhòe đi, cằm lại bị Hoàng đế bóp chặt, không nói được một câu đầy đủ.
Chân Tông Hoàng đế buông bà ta ra, bà ta nằm trên mặt đất: “Nếu như Hoàng thượng có chứng cứ thì lập tức phế thần thiếp đi, thần thiếp cũng không hề có lời oán giận. Nếu như ngài không có chứng cứ mà đổ oan thần thiếp như thế, còn muốn phế thần thiếp, thần thiếp không phục! Cả triều văn võ cũng sẽ không phục.”
“Nếu có chứng cứ thì trẫm còn nói nhảm với ngươi nhiều như vậy à?” Chân Tông Hoàng đế ngẩng đầu thở ra một hơi thật dài: “Triệu Sênh, phải biết rằng ác giả ác báo. Ngươi, tích chút đức cho con cái, tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, ông rời đi mà không quay đầu lại.
Triệu Hoàng hậu sững sờ ngồi dưới đất, nữ quan thiếp thân là Xuân Hoa chạy vào đỡ bà ta, không biết chuyện thế nào, chỉ cẩn thận hỏi: “Hoàng hậu, đồ mà phòng bếp nấu có còn cần bưng đi cho Tô đại nhân không?”
“Đổ đi, đổ hết cho ta!” Triệu Hoàng hậu điên cuồng mà quát.
Xuân Hoa nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhớ tới năm đó khi Dũng Quan hầu vào cung, Hoàng hậu cũng muốn các nàng nấu thứ này, sau đó cũng là Hoàng thượng tới nên không cho người bưng lên. Chỉ có điều lần đó không ầm ĩ lớn như thế này.
Nhưng bọn họ làm hạ nhân cũng không dám lắm miệng nói gì cả, chỉ đỡ Hoàng hậu lên giường, sai người lấy nước lau mặt cho bà ta, lại gọi người thu dọn đống bừa bộn trên điện.
Hoàng đế đi một mạch ra khỏi cung Khôn Ninh, chỉ cảm thấy ứ đọng trong lòng, dưới chân đứng không vững, Đồng Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Quan gia, quan gia ngài làm sao vậy? Có cần truyền Thái y đến xem không?” Đồng Ngọc quan tâm hỏi.
“Không sao.” Hoàng đế hít vào một hơi thật sâu, nghiêng đầu nói: “Về điện Diên Hòa đi.”
“Vâng.”
Tô Tòng Tu đợi ở điện Diên Hòa, cung nữ bưng trà chắc là hầu hạ ngày đầu tiên, khi dâng trà đã không cẩn thận làm hắt chút nước trà lên người Tô Tòng Tu. Tô Tòng Tu vội vàng đứng dậy, cung nữ kia sợ đến mức quỳ trên mặt đất, giơ khăn tay nói: “Xin lỗi, Tô đại nhân, nô tỳ không cố ý.”
Tô Tòng Tu không biết người hầu hạ ở ngự tiền cũng sẽ xúc động như thế, vốn có chút không vui nhưng thấy cung nữ đó còn nhỏ tuổi, hắn bèn nói: “Lui xuống đi.” Tự mình cầm khăn tay, lại phát hiện trong khăn tay dường như kẹp thứ gì đó. Hắn bình tĩnh lau áo dài trên người, cất tờ giấy vào trong tay áo, đúng lúc Chân Tông Hoàng đế đi vào.
“Tòng Tu à, sao vậy?” Chân Tông Hoàng đế ngồi xuống, Tô Tòng Tu nói: “Vừa rồi khi uống trà thần không cẩn thận mà thất thần, làm nước trà hắt lên người.”
Chân Tông Hoàng đế cười nói: “Nhìn xem, Đại học sĩ của chúng ta luôn thận trọng mà cũng có lúc không cẩn thận à? Nói cho trẫm biết, ngươi phân tâm vì chuyện gì?”
Tô Tòng Tu bái một cái nói: “Vì chuyện Ngân Phiến Quận chúa muốn gả cho Diệp đại nhân. Theo thần thiết, Diệp đại nhân và phu nhân phu thê tình thâm, miễn cưỡng chia rẽ như vậy thật sự không đành lòng. Không biết chuyện này còn có chỗ cứu vãn không?”
Chân Tông hoàng đế ngẩn người, vốn tưởng rằng hắn đang vì chuyện của bản thân mà hao tổn tinh thần, không nghĩ tới lại là vì người khác. Trong lòng Hoàng đế mềm nhũn, ông gọi Tô Tòng Tu đến bên cạnh, cười nói: “Trẫm vẫn chưa đồng ý với bọn họ mà.”
***
Khởi La ngủ một giấc đến tối, khi nàng tỉnh lại thì trong phòng đã đốt đèn. Lâm Huân nghiêng người trên chiếc giường nhỏ bên cạnh đọc sách, nàng chống người dậy, Lâm Huân vội đi tới: “Đói rồi à? Ta bảo bọn họ đưa cơm lên.”
Khởi La lắc đầu: “Không muốn ăn, tự dưng ta muốn uống nước ô mai.”
“Trời mùa đông lấy đâu ra nước ô mai?” Lâm Huân ngồi bên giường, đưa tay sờ trán nàng: “Có phải bị cảm lạnh rồi không, cho nên mới không thấy ngon miệng?”
Khởi La ghé vào trên vai hắn, lười biếng nói: “Kinh nguyệt tháng này lại chậm rồi. Có điều chắc là sẽ nhanh tới thôi, chàng xem, chỗ đó trướng dữ lắm.”
Lâm Huân đưa giữ lấy: “Ừm, hình như lớn hơn một chút. Đau không?”
“Ừm, có chút. Chàng xem một chút là được, mau buông tay!” Khởi La yếu ớt đẩy hắn, lại không biết khi nàng vừa tỉnh, trên sắc mặt tái nhợt lộ vẻ hồng hào, dáng vẻ hai mắt mông lung là quyến rũ nhất. Lâm Huân nhân thể đè nàng xuống giường, cởi quần áo nàng rồi làm bậy. Miệng nàng chưa kịp nói chuyện là đã bị hắn hôn sâu rồi.
Cuối cùng Khởi La bị dỗ dành gọi mấy tiếng “Phu quân”, Lâm Huân mới thả nàng ra, nhìn nàng ảo não mặc áo yếm vào, da thịt toàn thân đều hiện ra màu ửng hồng của tình dục.
Bữa cơm tối có một chén canh cá, Khởi La ngửi thấy mùi cá lại nghiêng người nôn. Lâm Huân lập tức cho người đưa canh cá lui ra, hắn đi đến bên cạnh Khởi La, thoáng cái bế nàng lên: “Lập tức cho người đi mời Quách Thái y đến đây.”
Nhanh chóng có hạ nhân đi ra ngoài. Hình ma ma thấy Khởi La như vậy, trong lòng nắm chắc, kéo Ninh Khê sang bên cạnh vui vẻ nói: “Nhìn triệu chứng của phu nhân thì hình như là có rồi.”
Ninh Khê làm động tác im lặng: “Trước khi Thái y chưa chẩn đoán chính xác, ma ma đừng nói lung tung. Vấn đề con cháu trong nhà công hầu không thể sai sót được. Nếu như truyền tin nhầm đến Phúc Vinh Uyển, Quận chúa cũng sẽ trách tội.”
Hình ma ma rụt người lại, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi. Có điều ta thấy đúng tám chín phần rồi.”
Quách Thái y tới rất nhanh, sau khi bắt mạch cho Khởi La thì mang vẻ mặt bình tĩnh nói với Lâm Huân: “Phu nhân không sao, chỉ là dạ dày khó chịu, điều trị là được.”
Hình ma ma cảm thấy kỳ lạ, vừa định nói chuyện thì Ninh Khê đã đè bà lại.
Lâm Huân nhìn vẻ mặt của Quách Thái y, biết ông có lời khác muốn nói bèn mời ông đến phòng bên cạnh uống trà, ra lệnh cho Thấu Mặc trông coi ở cửa ra vào. Lâm Huân nói: “Thái y có chuyện cứ nói thẳng.”
Quách thái y quỳ xuống nói: “Hầu gia, phu nhân đã có thai hơn một tháng rồi.”
“Sao lại như vậy?” Trong lòng Lâm Huân trầm xuống, biết được e rằng lời tiếp theo của Thái y không tốt: “Ta đã vô cùng cẩn thận…”
“Đơn thuốc tránh thai đó cực kỳ ôn hòa, cho nên cũng không phải không có sơ sót, tần phi mang thai ở hậu cung cũng có, bởi vì cơ thể mỗi người khác biệt, dược tính cũng sẽ có chênh lệch. Bây giờ cần Hầu gia đưa ra chủ ý, nếu như muốn đứa bé thì thần nhất định có thể bảo đảm cho nó sinh ra bình an, lại không thể cam đoan an nguy của phu nhân. Nếu muốn bảo đảm phu nhân không có sai sót thì nhân lúc bây giờ thời kỳ còn ngắn, thần kê một đơn thuốc, sắp xếp sảy thai cũng chỉ xem như là kinh nguyệt, chỉ đau một chút. Sau này điều dưỡng cho tốt trong nửa năm, chứng bệnh tử cung lạnh kia cũng có thể khỏi hẳn. Chỉ là nửa năm này tuyệt đối không thể cùng phòng nữa.”
Bàn tay của Lâm Huân nắm lại thành quyền dưới tay áo. Đây là đứa con đầu tiên của hắn, hắn còn chưa kịp vui vẻ thì đã phải tự tay giết nó rồi sao?
“Trên người Giang Văn Xảo đó có một miếng ngọc bội. Lúc trước ả đã đưa ngọc bội cho công chúa Kim Thiền xem qua, Công chúa không xem là chuyện gì to tát. Sau đó ả bị Công chúa đuổi ra ngoài, lại đi cầu kiến Nhị Hoàng tử Tây Hạ trong đêm, nói cho biết việc này. Nhị Hoàng tử nhớ tới khi còn trẻ tuổi thúc phụ của hắn ta từng đến Trung Nguyên yêu đương với một nữ tử, để lại tín vật, sau đó quay về Tây Hạ thì mất đi tin tức của nữ tử đó. Hắn ta phái người mang theo ngọc bội khẩn cấp quay về Tây Hạ xác nhận, chứng thực đúng là đồ của thúc phụ hắn ta. Giang Văn Xảo kia không phải cũng trở mình trở thành Quận chúa à?”
Ninh Khê nói: “Nhưng ả muốn gả cho Diệp đại nhân, Diệp đại nhân đã có thê tử rồi, chẳng lẽ Quận chúa còn phải khuất phục vợ cả à?”
“Nhị Hoàng tử Tây Hạ đó nói với Hoàng thượng, nếu như Quận chúa muốn gả thấp thì đương nhiên là bỏ thê tái giá. Trong lòng ta gấp gáp nên mới chạy đến nói cho Hầu gia biết.”
Đang nói chuyện, Lâm Huân đã ôm Khởi La lên giường, đắp mền rồi từ trong nhà đi ra, đóng cửa lại hỏi: “Chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Thấu Mặc lập tức nói lại việc cho hắn nghe, còn nói bổ sung: “Diệp đại nhân thấp cổ bé họng, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không vì hắn mà tùy tiện đắc tội người Tây Hạ. Hầu gia, ngài xem chuyện này nên làm gì mới tốt? Người Tây Hạ nhiều lần đưa ra yêu cầu vô lý, không khỏi quá được đằng chân lân đằng đầu.”
Lâm Huân quay đầu nhìn trong phòng một cái, suy tính một lúc: “Trước tiên phái người vào cung dò la tin tức, đến báo lại bất cứ lúc nào.”
Trong hoàng cung cũng đang ở tình trạng một hòn đá làm dấy lên ngàn cơn sóng. Chân Tông Hoàng đế vốn đang ở điện Diên Hòa xử lý công việc, sai người đưa tiễn sứ thần Tây Hạ, ông gọi Đồng Ngọc đến bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Ngân Phiến Quận chúa này là chuyện gì vậy? Diệp Quý Thần là ai?”
“Quan gia đừng vội, nghe nô tài nói cho ngài. Vị Quận chúa đó vốn vẫn chưa được sắc phong chính thức, nói là con gái của Bình Nam Vương Tây Hạ thất lạc ở Trung Nguyên, đã cầm đồ đạc trên người đi xác nhận, đúng tám chín phần. Còn Diệp Quý Thần, ngài có nhớ bản án Diệp gia vào năm ngoái không?”
Hoàng đế cầm chén trà nhấp một ngụm, bút đỏ đặt trên tâu chương: “Chính là Diệp gia phú thương bán lậu súng ống đạn dược kia à? Không phải thủ phạm chính bị chém đầu hết rồi hả? À, trẫm nhớ ra rồi, lúc đó có một người con cháu Diệp gia đứng ra tố giác, lại được Dũng Quan hầu bảo vệ một mạng, là hắn à?”
Đồng Ngọc gật đầu, đưa tay thăm dò nhiệt độ chén trà, lại sai người đi thay một bình nóng đến: “Đúng vậy, chính là hắn. Bây giờ làm tiểu quan lại biên soạn sử dưới tay Tô Tòng Tu đại nhân, vốn đã có thê tử. Nhắc tới cũng khéo, vị Ngân Phiến Quận chúa này hóa ra còn là biểu tỷ muội với thê tử của Diệp đại nhân đó, cùng nhau tới kinh thành. Nô tài cũng không biết sao lại biến thành Quận chúa Tây Hạ nữa.”
“Ồ? Có chuyện trùng hợp như vậy à? Ngươi đưa Tô Tòng Tu và Diệp Quý Thần tới cho trẫm, trẫm muốn hỏi cho rõ ràng.”
Đồng Ngọc do dự, Chân Tông Hoàng đế hỏi: “Thế nào?”
“Diệp đại nhân thì không khó, có điều lúc này Tô đại nhân đang ở cung Khôn Ninh của Hoàng hậu. Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương đang tra hỏi.”
“Hoàng hậu tìm hắn làm gì?” Chân Tông Hoàng đế nhíu mày.
“Là vì… hôn sự của Công chúa Nghi Hiên.” Đồng Ngọc nói đến phần sau thì giọng nói nhỏ đi. Nhớ mang máng năm đó Dũng Quan hầu bị Hoàng hậu gọi vào cung, cũng là vì hôn sự của Công chúa Nghi Hiên. Hôn sự của nàng Công chúa này sao lại không thuận lợi như vậy chứ?
Chân Tông Hoàng đế đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói: “Đi, chúng ta đến cung Khôn Ninh xem sao.”
Đồng Ngọc vội vàng cao giọng kêu lên: “Hoàng thượng bãi giá cung Khôn Ninh!”
***
Trong sân của cung Khôn Ninh là một khu vườn hải đường, bởi vì cả đời Chân Tông Hoàng đế yêu thích nhất là hoa hải đường, các nơi trong cung đều tranh nhau trồng, làm cho hải đường áp đảo vua của muôn loài hoa là mẫu đơn, cực kỳ quý giá. Thợ tỉa hoa trong dân gian nếu như trồng được giống tốt thì cũng phải cung cấp vào cung trước.
Chỉ có điều bây giờ trời vẫn rét đậm, cả vườn đìu hiu, lại chuyển chút cây cối thường xanh quanh năm đến bổ sung.
Khi Chân Tông Hoàng đế đi qua vườn hoa thì nhìn thấy giữa kẽ hở tán lá của một gốc hoa hải đường rải rác một chút tàn dư của hoa màu trắng, ông không kìm được mà cúi người nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay.
Bên tai tựa như vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: “A Cát, ‘Phe phẩy mùa xuân ngọn gió đông, bên thềm sương ngát ánh trăng lồng. Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ, khêu ngọn đèn cao ngắm vẻ hồng[*]’, thơ viết về hoa hải đường, ta cũng chỉ thấy bốn câu này là hay nhất. Chàng đồng ý không?”
[*] Ý nghĩa loài hoa: Sự ái mộ, sự hoàn hảo, món quà may mắn cho chàng trai.
“Ta đồng ý. Ta thấy nàng là muốn gả cho ta rồi.”
“Biến đi, không biết xấu hổ!”
…
“A Cát, chàng xem, ta vẽ hoa hải đường này, đẹp không?...”
“Đâu có gì đâu?”
“Chàng không nhìn thấy gì đâu. Bởi vì hoa màu trắng mà… bị gió thổi bay hết rồi!”
Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, ở bên tai dần đi xa, giấu trong dòng sông thời gian.
Đồng Ngọc nhỏ giọng gọi Chân Tông Hoàng đế, Hoàng đế lấy lại tinh thần, đưa cánh hoa trong tay cho Đồng Ngọc: “Hoa hải đường nở vào trời đông giá rét này cũng cực kỳ hiếm thấy, lấy về gọi nữ quan điều hương nhét vào trong túi hương của trẫm đi.”
“Vâng.”
Sớm đã có nữ quan nói cho Triệu Hoàng hậu biết Hoàng thượng giá lâm. Triệu Hoàng hậu mang theo Thái tử Triệu Tế, Tô Tòng Tu và Triệu Nghi Hiên từ trong điện đi ra ngoài nghênh giá, Chân Tông Hoàng đế nói: “Bình thân hết đi.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Triệu Hoàng hậu tiến lên cười nói: “Giờ này sao Hoàng thượng lại có thời gian tới đây? Thần thiếp đang cùng Tô đại nhân nói đến chuyện của Ngân Phiến Quận chúa.”
“Đúng lúc trẫm có chuyện muốn hỏi hắn, nghe nói hắn ở đây nên tới. Thái tử cũng ở đây à.” Giọng điệu của Chân Tông Hoàng đế vô cùng bình thường, khi ánh mắt đảo qua Tô Tòng Tu và Triệu Nghi Hiên thì hơi dừng lại. Tô Tòng Tu mặc áo dài màu cây đàn, tóc được buộc vuông vức, khắp người tràn đầy phong độ của người tri thức. Cách ăn mặc của Triệu Nghi Hiên mặc dù giàu sang nhưng sự sắc bén trên khuôn mặt được thu lại đôi chút, trông cũng bình ổn hơn.
Vốn là trai tài gái sắc, có thể xưng là một đôi bích nhân. Đáng tiếc Tô Tòng Tu là người góa vợ, trước đây Triệu Hoàng hậu luôn chướng mắt. Bây giờ bị người Tây Hạ quậy một lần, bà ta cũng không lo được quá nhiều nữa, chỉ muốn tìm người ổn thỏa để gả Triệu Nghi Hiên đi.
Mặc dù Tô Uyển gả cho Thái tử Đông Cung, trên danh nghĩa thì Tô gia và bè phái của Thái tử đã ràng buộc với nhau. Nhưng Tô Hàng Tri là văn nhân thanh cao, chững chạc tự kiềm chế, không thích tham gia tranh đấu đảng phái. Nếu như Triệu Nghi Hiên gả cho Tô Tòng Tu, uất ức thì có chút nhưng không phải là không có đường ra nào. Hoặc là đi theo Tô Tòng Tu còn có thể thay đổi tính tình.
“Các con lui xuống hết đi, ta có lời nói riêng với Hoàng hậu. Tòng Tu à, ngươi đừng xuất cung vội, đến điện Diên Hòa chờ đi, một lát nữa trẫm có việc hỏi ngươi.”
Triệu Hoàng hậu mở miệng, nhìn thấy ánh mắt Triệu Tế vụng trộm nhìn qua, cuối cùng cũng không nói gì.
Đám người đáp một tiếng vâng, ai đi đường nấy, chỉ có Triệu Hoàng hậu đi theo Chân Tông Hoàng đế vào trong điện. Triệu Hoàng hậu lệnh cho cung nữ đi đến phòng bếp bưng canh sâm nóng tới, Hoàng đế nhận lấy canh sâm ngồi trên giường, để tất cả cung nhân trong điện lui xuống, tự mình cầm lấy sách mà Triệu Hoàng hậu xem, thuận miệng nói: “Ta nhớ trước kia nàng không thích xem sách lắm.”
Triệu Hoàng hậu cười đáp: “Đây là sách sử. Hoàng thượng nói, người học sử biết nhìn xa trông rộng. Thần thiếp nghĩ, quản lý hậu cung mặc dù không vất vả bằng Hoàng thượng quản lý triều chính, nhưng học hỏi thêm từ những hiền Hậu của tiền triều thì cũng không sai. Tô đại nhân đúng lúc đang biên soạn sử, thần thiếp đòi hắn mấy quyển, cũng cho Nghi Hiên xem luôn.”
“Nàng muốn gả Nghi Hiên cho Tòng Tu?” Hoàng đế bình tĩnh hỏi.
Triệu Hoàng hậu nghĩ vốn cũng không cần phải giấu giếm chuyện này, bà nói ra đúng sự thật: “Đúng vậy, thần thiếp đang có dự định này. Trước tiên là muốn gả Nghi Hiên cho người của thế gia võ huân, tương lai cũng có chỗ dựa. Nhưng mà trải qua chuyện lần này thì cảm thấy quan văn cũng không có gì không tốt, Lục Vân Chiêu kia không phải một trận thành danh sao? Quan trọng nhất là, Tô Tướng đáng tin cậy, Tô gia trong sạch cao quý, không có chuyện lộn xộn nào…”
Hoàng đế sờ ngọc bội trên eo, ngắt lời bà ta: “Trước đó không phải Nghi Hiên luôn thích Lâm Huân à? Trải qua chuyện Tây Hạ lần này, ngược lại có thể chấp nhận người khác rồi hả?”
“Đây không phải là vì lúc đó ngài một mực không ân chuẩn sao? Dũng Quan hầu cũng không có ý, lấy thê tử khác rồi. Đoán chừng bây giờ Nghi Hiên tuyệt vọng rồi. Tô Tùng Tu rất tốt, thần thiếp nhìn dáng vẻ của Nghi Hiên, trong lòng cũng vừa ý.”
Hoàng đế bỗng nhiên nhìn về phía bà ta: “Nghi Hiên vừa ý, nếu Tô Tòng Tu không muốn thì sao? Nàng định làm thế nào? Uy hiếp dụ dỗ, hay là dùng thuốc?”
Triệu Hoàng hậu không đề phòng, bị Hoàng đế hỏi như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ ngẩn người, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Triệu Sênh à, nàng đã gả cho ta hơn hai mươi năm rồi nhỉ.” Hoàng thượng bỗng nhiên gọi khuê danh của Triệu Hoàng hậu, nhìn ngoài cửa sổ nói. Triệu Hoàng hậu không hiểu rõ lắm, vẫn nói thuận theo lời Hoàng đế: “Đúng vậy, hơn hai mươi năm rồi, ngài xem Tế Nhi lớn đến thế rồi…”
“Hơn hai mươi năm rồi, sao ngươi không tiến bộ chút nào vậy hả!” Chân Tông Hoàng đế bỗng nhiên ném mạnh chén canh trong tay xuống đất, phát ra một tiếng “Xoảng” vang lên giòn giã. Triệu Hoàng hậu sợ hết hồn, cuống quýt quỳ trên mặt đất: “Thần thiếp sợ hãi, thần thiếp không biết đã làm sai chuyện gì…”
“Ngươi không biết? Ngươi không biết Tiêu Dao Tán trong người Triệu Nguyễn, Nhuyễn Cân Tán trong người Lục Vân Chiêu xuất hiện từ nơi nào sao? Ngươi đừng nói với trẫm thuốc cấm trong cung, đơn thuốc mà Thái Y viện đã khóa lại, dân gian còn có thể phối ra được loại giống y chang!” Chân Tông Hoàng đế quát: “Năm đó ngươi dùng Tiêu Dao Tán, đưa nữ nhân đã chăm sóc trẫm từ nhỏ, cùng trẫm hoạn nạn có nhau, cuối cùng trẫm đăng cơ lại chưa hưởng phúc được mấy ngày vào lãnh cung. Ngươi lại dùng Nhuyễn Cân Tán làm hỏng cả đời nữ nhân mà trẫm yêu nhất. Ngươi lại không biết hối cải, lặp lại chiêu cũ, đến hôm nay còn dám lấy thứ đó ra hại người! Triệu Sênh, ngươi nhất định phải để trẫm phế bỏ vị trí Hoàng hậu của ngươi thì ngươi mới biết sai sao!”
Triệu Hoàng hậu bò qua, khóc ròng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, thần thiếp thật sự oan uổng mà! Thần thiếp chưa từng làm gì cả, ngài không thể đổ oan cho thần thiếp như thế được.”
“Ngươi oan uổng?” Chân Tông Hoàng đế cúi người bóp cằm bà ta, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng việc mình làm không có kẽ hở à? Ngươi cho rằng Triệu thái sư và ca ca ngươi che chở ngươi thì trẫm không thể bắt được độc phụ nhà ngươi à? Trẫm không tính sổ chính là vì nể tình công lao khổ cực của Triệu gia năm đó ủng hộ trẫm, nếu như vị trí Thái tử bị ngươi làm liên lụy thì chỉ sợ khó đảm bảo. Triệu Sênh, ngươi có biết khi Thanh Thanh bị ngươi hạ Tiêu Dao Tán, trong bụng đã mang cốt nhục của trẫm không? Ngươi có biết Nhã Doanh hoàn toàn không muốn tranh giành với ngươi, nàng ấy đã hạ quyết tâm đi cùng Lâm Dương rồi không? Nhưng nữ nhân lòng dạ rắn rết nhà ngươi đã làm gì! Ngươi đã làm gì! Đến hôm nay, ngươi còn muốn hại con của nàng ấy! Chuyện hành thích trẫm đã nén giận, nhìn các ngươi tìm ra hình nhân thế mạng. Nhuyễn Cân Tán thì sao?”
Triệu Hoàng hậu cứ lắc đầu mãi. Nhìn Hoàng đế trước mắt đã vứt bỏ phong thái hòa ái ung dung của thường ngày, tựa như đã biến thành một con dã thú nguy hiểm.
“Nếu hôm nay trẫm không đến, có phải ngươi lại định giống như lần trước đối phó với Lâm Huân, lấy biện pháp năm đó dùng trên ngươi trẫm để đối phó với Tô Tòng Tu không? Có phải vậy không?!”
“Thần thiếp… thần thiếp… không có.” Triệu Hoàng hậu khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt, son phấn cũng nhòe đi, cằm lại bị Hoàng đế bóp chặt, không nói được một câu đầy đủ.
Chân Tông Hoàng đế buông bà ta ra, bà ta nằm trên mặt đất: “Nếu như Hoàng thượng có chứng cứ thì lập tức phế thần thiếp đi, thần thiếp cũng không hề có lời oán giận. Nếu như ngài không có chứng cứ mà đổ oan thần thiếp như thế, còn muốn phế thần thiếp, thần thiếp không phục! Cả triều văn võ cũng sẽ không phục.”
“Nếu có chứng cứ thì trẫm còn nói nhảm với ngươi nhiều như vậy à?” Chân Tông Hoàng đế ngẩng đầu thở ra một hơi thật dài: “Triệu Sênh, phải biết rằng ác giả ác báo. Ngươi, tích chút đức cho con cái, tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, ông rời đi mà không quay đầu lại.
Triệu Hoàng hậu sững sờ ngồi dưới đất, nữ quan thiếp thân là Xuân Hoa chạy vào đỡ bà ta, không biết chuyện thế nào, chỉ cẩn thận hỏi: “Hoàng hậu, đồ mà phòng bếp nấu có còn cần bưng đi cho Tô đại nhân không?”
“Đổ đi, đổ hết cho ta!” Triệu Hoàng hậu điên cuồng mà quát.
Xuân Hoa nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhớ tới năm đó khi Dũng Quan hầu vào cung, Hoàng hậu cũng muốn các nàng nấu thứ này, sau đó cũng là Hoàng thượng tới nên không cho người bưng lên. Chỉ có điều lần đó không ầm ĩ lớn như thế này.
Nhưng bọn họ làm hạ nhân cũng không dám lắm miệng nói gì cả, chỉ đỡ Hoàng hậu lên giường, sai người lấy nước lau mặt cho bà ta, lại gọi người thu dọn đống bừa bộn trên điện.
Hoàng đế đi một mạch ra khỏi cung Khôn Ninh, chỉ cảm thấy ứ đọng trong lòng, dưới chân đứng không vững, Đồng Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Quan gia, quan gia ngài làm sao vậy? Có cần truyền Thái y đến xem không?” Đồng Ngọc quan tâm hỏi.
“Không sao.” Hoàng đế hít vào một hơi thật sâu, nghiêng đầu nói: “Về điện Diên Hòa đi.”
“Vâng.”
Tô Tòng Tu đợi ở điện Diên Hòa, cung nữ bưng trà chắc là hầu hạ ngày đầu tiên, khi dâng trà đã không cẩn thận làm hắt chút nước trà lên người Tô Tòng Tu. Tô Tòng Tu vội vàng đứng dậy, cung nữ kia sợ đến mức quỳ trên mặt đất, giơ khăn tay nói: “Xin lỗi, Tô đại nhân, nô tỳ không cố ý.”
Tô Tòng Tu không biết người hầu hạ ở ngự tiền cũng sẽ xúc động như thế, vốn có chút không vui nhưng thấy cung nữ đó còn nhỏ tuổi, hắn bèn nói: “Lui xuống đi.” Tự mình cầm khăn tay, lại phát hiện trong khăn tay dường như kẹp thứ gì đó. Hắn bình tĩnh lau áo dài trên người, cất tờ giấy vào trong tay áo, đúng lúc Chân Tông Hoàng đế đi vào.
“Tòng Tu à, sao vậy?” Chân Tông Hoàng đế ngồi xuống, Tô Tòng Tu nói: “Vừa rồi khi uống trà thần không cẩn thận mà thất thần, làm nước trà hắt lên người.”
Chân Tông Hoàng đế cười nói: “Nhìn xem, Đại học sĩ của chúng ta luôn thận trọng mà cũng có lúc không cẩn thận à? Nói cho trẫm biết, ngươi phân tâm vì chuyện gì?”
Tô Tòng Tu bái một cái nói: “Vì chuyện Ngân Phiến Quận chúa muốn gả cho Diệp đại nhân. Theo thần thiết, Diệp đại nhân và phu nhân phu thê tình thâm, miễn cưỡng chia rẽ như vậy thật sự không đành lòng. Không biết chuyện này còn có chỗ cứu vãn không?”
Chân Tông hoàng đế ngẩn người, vốn tưởng rằng hắn đang vì chuyện của bản thân mà hao tổn tinh thần, không nghĩ tới lại là vì người khác. Trong lòng Hoàng đế mềm nhũn, ông gọi Tô Tòng Tu đến bên cạnh, cười nói: “Trẫm vẫn chưa đồng ý với bọn họ mà.”
***
Khởi La ngủ một giấc đến tối, khi nàng tỉnh lại thì trong phòng đã đốt đèn. Lâm Huân nghiêng người trên chiếc giường nhỏ bên cạnh đọc sách, nàng chống người dậy, Lâm Huân vội đi tới: “Đói rồi à? Ta bảo bọn họ đưa cơm lên.”
Khởi La lắc đầu: “Không muốn ăn, tự dưng ta muốn uống nước ô mai.”
“Trời mùa đông lấy đâu ra nước ô mai?” Lâm Huân ngồi bên giường, đưa tay sờ trán nàng: “Có phải bị cảm lạnh rồi không, cho nên mới không thấy ngon miệng?”
Khởi La ghé vào trên vai hắn, lười biếng nói: “Kinh nguyệt tháng này lại chậm rồi. Có điều chắc là sẽ nhanh tới thôi, chàng xem, chỗ đó trướng dữ lắm.”
Lâm Huân đưa giữ lấy: “Ừm, hình như lớn hơn một chút. Đau không?”
“Ừm, có chút. Chàng xem một chút là được, mau buông tay!” Khởi La yếu ớt đẩy hắn, lại không biết khi nàng vừa tỉnh, trên sắc mặt tái nhợt lộ vẻ hồng hào, dáng vẻ hai mắt mông lung là quyến rũ nhất. Lâm Huân nhân thể đè nàng xuống giường, cởi quần áo nàng rồi làm bậy. Miệng nàng chưa kịp nói chuyện là đã bị hắn hôn sâu rồi.
Cuối cùng Khởi La bị dỗ dành gọi mấy tiếng “Phu quân”, Lâm Huân mới thả nàng ra, nhìn nàng ảo não mặc áo yếm vào, da thịt toàn thân đều hiện ra màu ửng hồng của tình dục.
Bữa cơm tối có một chén canh cá, Khởi La ngửi thấy mùi cá lại nghiêng người nôn. Lâm Huân lập tức cho người đưa canh cá lui ra, hắn đi đến bên cạnh Khởi La, thoáng cái bế nàng lên: “Lập tức cho người đi mời Quách Thái y đến đây.”
Nhanh chóng có hạ nhân đi ra ngoài. Hình ma ma thấy Khởi La như vậy, trong lòng nắm chắc, kéo Ninh Khê sang bên cạnh vui vẻ nói: “Nhìn triệu chứng của phu nhân thì hình như là có rồi.”
Ninh Khê làm động tác im lặng: “Trước khi Thái y chưa chẩn đoán chính xác, ma ma đừng nói lung tung. Vấn đề con cháu trong nhà công hầu không thể sai sót được. Nếu như truyền tin nhầm đến Phúc Vinh Uyển, Quận chúa cũng sẽ trách tội.”
Hình ma ma rụt người lại, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi. Có điều ta thấy đúng tám chín phần rồi.”
Quách Thái y tới rất nhanh, sau khi bắt mạch cho Khởi La thì mang vẻ mặt bình tĩnh nói với Lâm Huân: “Phu nhân không sao, chỉ là dạ dày khó chịu, điều trị là được.”
Hình ma ma cảm thấy kỳ lạ, vừa định nói chuyện thì Ninh Khê đã đè bà lại.
Lâm Huân nhìn vẻ mặt của Quách Thái y, biết ông có lời khác muốn nói bèn mời ông đến phòng bên cạnh uống trà, ra lệnh cho Thấu Mặc trông coi ở cửa ra vào. Lâm Huân nói: “Thái y có chuyện cứ nói thẳng.”
Quách thái y quỳ xuống nói: “Hầu gia, phu nhân đã có thai hơn một tháng rồi.”
“Sao lại như vậy?” Trong lòng Lâm Huân trầm xuống, biết được e rằng lời tiếp theo của Thái y không tốt: “Ta đã vô cùng cẩn thận…”
“Đơn thuốc tránh thai đó cực kỳ ôn hòa, cho nên cũng không phải không có sơ sót, tần phi mang thai ở hậu cung cũng có, bởi vì cơ thể mỗi người khác biệt, dược tính cũng sẽ có chênh lệch. Bây giờ cần Hầu gia đưa ra chủ ý, nếu như muốn đứa bé thì thần nhất định có thể bảo đảm cho nó sinh ra bình an, lại không thể cam đoan an nguy của phu nhân. Nếu muốn bảo đảm phu nhân không có sai sót thì nhân lúc bây giờ thời kỳ còn ngắn, thần kê một đơn thuốc, sắp xếp sảy thai cũng chỉ xem như là kinh nguyệt, chỉ đau một chút. Sau này điều dưỡng cho tốt trong nửa năm, chứng bệnh tử cung lạnh kia cũng có thể khỏi hẳn. Chỉ là nửa năm này tuyệt đối không thể cùng phòng nữa.”
Bàn tay của Lâm Huân nắm lại thành quyền dưới tay áo. Đây là đứa con đầu tiên của hắn, hắn còn chưa kịp vui vẻ thì đã phải tự tay giết nó rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.