Chương 111: Xin chỉ bảo
Bạc Yên
15/01/2023
Hôn sự của Chu Minh Kỳ được xử lý cực kỳ đơn giản, không hề mở tiệc đãi khách, chỉ là người trong nhà và bằng hữu thân thiết tụ tập lại với nhau, vui vẻ một phen. Trưởng Công chúa được Trương ma ma đỡ xuống giường, tóc bạc phơ, bà mang khuôn mặt đầy sự vui vẻ nhận lễ bái của Chu Minh Kỳ và Lý thị.
Lý thị dịu dàng hào phóng, cũng không chê tình hình bây giờ của phủ Quốc công, dứt khoát kiên tuyết gả đến, Khởi La có chút bội phục sự dũng cảm của nữ tử này.
Hành lễ xong, hỉ nương đỡ Lý thị đi vào phòng tân hôn trước, thể lực của Trưởng Công chúa không chịu nổi nữa, được nha hoàn ma ma đỡ, Gia Khang đi cùng, đi một mạch về Tùng Hạc Uyển. Chu Minh Kỳ ở lại tiếp đãi khách khứa, Chu Minh Ngọc ở bên cạnh hỗ trợ. Các nam nhân ở bên ngoài ăn uống linh đình, các nữ nhân thì ở trong sảnh trò chuyện vui vẻ. Bụng của Tào Tình Tình đã hơi nhô lên, nàng ấy kéo cánh tay Khởi La nói: “Ta đã rất lâu không gặp muội rồi, nghe nói điệu múa muội biên đạo hồi tháng giêng đã làm náo động kinh thành. Bây giờ muốn đến Vũ Nhạc Phường còn khó đấy. Sau đó Hầu phu nhân của chúng ta càng ngày càng được Hầu gia sủng ái rồi?”
Trần Gia Trân ở bên cạnh che miệng cười khẽ, thân thể của nàng ấy trải qua sự điều trị của đại phu thì đã tốt lên rất nhiều, trông cũng có tinh thần hơn lúc trước. Chỉ là trên cổ có một vết thương nhàn nhạt, nhưng không nhìn kỹ thì không dễ nhìn ra.
Canh cá được bưng lên bàn, Dương Diệu Âm bỗng nhiên nghiêng người bắt đầu nôn khan, Vu Văn Chi ở bên cạnh vỗ lưng nàng ấy: “Nhị tẩu, tẩu làm sao vậy?”
Dương Diệu Âm ngượng ngùng nở nụ cười: “Hình như ta có thai rồi.”
Mai Ánh Tú nghe vậy thì vội vàng đứng lên: “Diệu Âm, con nói thật sao? Sao không nói sớm? Nhanh, nhanh đi gọi đại phu đến đây!”
Có nha hoàn vội vàng đi ra ngoài, mọi người đều vây đến, đây chính là đứa trẻ đầu tiên của phủ Quốc công, mọi người khó tránh khỏi tràn đầy chờ mong. Lâm Thục Dao lạnh lùng đi ra ngoài, bây giờ Chu Minh Kỳ càng ngày càng coi trọng Chu Cảnh Thuấn, hiện tại lại để Chu Cảnh Thuấn có con, chỉ sợ sau này địa vị của Mai Ánh Tú sẽ càng ngày càng cao. Cộng thêm phu nhân mới cưới vào cửa thì đâu còn có chỗ cho bà ta dung thân? Chờ sau khi Chu Cảnh Khải lớn lên thì cái nhà này cũng đã sớm bị mấy ca ca chia hết rồi.
Chu Huệ Lan đi tới, an ủi nói: “Mẫu thân cần gì khó chịu. Những chuyện này nghĩ thoáng ra là qua rồi.”
Lâm Thục Dao nói: “Nha đầu Toái Châu kia đâu? Sao không cùng con về?”
Khuôn mặt Chu Huệ Lan lộ vẻ suy sụp, nha hoàn mới thay ở sau lưng nói: “Người có điều không biết, cô nương Toái Châu bây giờ có thai rồi, được nâng lên làm di nương, có viện tử, đã không còn hầu hạ phu nhân nữa.”
Lâm Thục Dao bỗng nhiên nắm chặt tay của Chu Huệ Lan: “Chuyện gì vậy?”
“Lần trước sau khi ở nhà về, nha đầu kia càng ngày càng được sủng ái, Quách Doãn Chi gần như không đi đến chỗ khác.” Chu Huệ Lan thở dài, người là do nàng ta chải tóc đưa lên giường trượng phu, bây giờ đương nhiên đã không còn gì để nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, nhất định là…” Lâm Thục Dao nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới món đồ mình giao cho Toái Châu, là bà ta trăm cay nghìn đắng, không dễ gì mới lấy được từ lão ma ma trong cung, tốn không ít bạc mà nó dám tự mình dùng? Nhưng chuyện này lại không thể nói ra ngoài được, thật sự tra được thì bà ta không có cách nào khai báo với Quốc công gia.
Tiện tỳ này, bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!
Đại phu vội vàng chạy đến, sau khi bắt mạch cho Dương Diệu Âm thì cười nói với Mai Ánh Tú: “Chúc mừng, vị phu nhân này quả thật có thai rồi.”
Xung quanh là tiếng chúc mừng, lập tức có người chạy đến tiền viện và Tùng Hạc Uyển báo tin vui.
Chu Minh Kỳ không nghĩ tới hôm nay là song hỷ lâm môn, tất nhiên là vô cùng vui vẻ, tiếp nhận lời chúc của khách khứa, ông ấy tựa như cũng lập tức trẻ ra mấy tuổi. Chu Cảnh Thuấn sửng sốt hồi lâu, sau đó mới phản ứng được là mình sắp làm cha, hưng phấn chạy tới sảnh bên xem Dương Diệu Âm. Dương Diệu Âm được đám người nhiệt tình vây quanh thì có chút xấu hổ, cầm lấy tay Mai Ánh Tú, đuôi mày khóe mắt đều là niềm vui không thể che đậy. Cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi.
Lúc này một nha hoàn chạy đến bên cạnh Tào Tình Tình, nói thầm vài tiếng với nàng ấy rồi lại lui ra, Tào Tình Tình kéo Khởi La đến bên cạnh, nhìn xung quanh nói: “Khởi La, có người muốn gặp muội. Muội đi theo ta.”
Khởi La đi theo Tào Tình Tình đến cửa hông của phủ Quốc công, ở đó có một nữ quan đang chờ. Nàng ta hành lễ với Tào Tình Tình và Khởi La rồi đưa tay mời Khởi La đi lên xe ngựa ở ngoài cửa. Tào Tình Tình nói: “Đi đi, ta ở đây đợi muội.”
Khởi La tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng biết Tào Tình Tình nhất định sẽ không hại nàng, bèn đi theo nữ quan ra ngoài.
Tô Uyển ngồi trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn thấy rèm được vén lên, Khởi La đi vào thì phất tay để Đông Phi lui xuống. Khởi La nhìn người trước mắt, quần áo lộng lẫy, dung mạo ngọt ngào, nàng lại không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu. Tô Uyển nói: “Ta là Thái tử phi.”
Khởi La kinh sợ, vội vàng hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Thái tử phi nương nương.”
“Miễn lễ đi.” Tô Uyển đưa tay, nhìn nữ tử trước mắt ở trong ánh đèn lờ mờ của xe ngựa nhưng vẫn đẹp đến mức giống như viên ngọc trong tiên cung, nàng ấy tán thưởng một tiếng: “Quả nhiên là đại mỹ nhân. Chẳng trách Dũng Quan hầu đối với ngươi sủng ái có thừa.”
Khởi La vội vàng cúi đầu: “Thái tử phi quá khen rồi.”
“Không cần câu nệ. Ta để tứ tẩu dẫn ngươi đến cho ta là có chuyện muốn cầu ngươi. Ngày đó ngươi ở Thái Bình Lâu nhảy múa làm bốn phương kinh ngạc. Khiến một vũ nương nho nhỏ của Vũ Nhạc Phường có được sự sủng ái của Tần Vương, đặc cách trở thành trắc phi, lại làm cho Vũ Nhạc Phường nổi bần bật muốn đến còn phải chờ. Ta muốn ngươi giúp ta một chút, lấy được niềm vui của Thái tử.”
Khởi La hơi ngẩng đầu: “Thần thiếp… chỉ sợ không có bản lĩnh như thế.”
Hốc mắt Tô Uyển hơi ửng đỏ, nàng ấy thoáng cái mất đi dáng vẻ kiêu ngạo: “Ngươi đừng thấy ta là Thái tử phi, bề ngoài nở mày nở mặt. Nếu như phụ nhân Đông Cung không có sự sủng ái của Thái tử thì không chỉ có bước đi khó khăn, mà càng là sống một ngày bằng một năm. Hồi trước ta về nhà kể khổ, đúng lúc biết được giao tình của tứ tẩu và ngươi bèn xin tẩu ấy đưa ngươi tới gặp ta. Xin ngươi bất kể như thế nào cũng hãy giúp ta.” Nói xong, nàng ấy lại muốn quỳ xuống với Khởi La.
“Thái tử phi tuyệt đối không thể!” Khởi La vội vàng đưa tay đỡ nàng ấy. Tô Uyển nắm lấy tay nàng, nức nở nói: “Ta thật sự không có cách nào nữa. Từ khi cưới ta, Thái tử hoàn toàn không nhìn thấy ta một cái, cả ngày… Không nhắc tới thì thôi. Hoàng hậu nương nương thấy Thái tử lạnh nhạt với ta thì cũng không cho ta sắc mặt tốt. Tỷ tỷ, tỷ là bạn tốt của tứ tẩu, ta tin tỷ nhất định có thể giúp ta mà! Ta không cầu có thể khiến Thái tử giống như Dũng Quan hầu đối với tỷ tỷ, chỉ cầu chàng có thể chú ý đến ta một chút thôi là ta thỏa mãn rồi!”
Khởi La khó xử, biết mình không nên cuốn vào chuyện của hoàng gia, Tô Uyển vừa lau nước mắt vừa nói: “Ta biết chàng không thích ta, ta không thông minh, không xinh đẹp, trong mắt chàng chẳng qua chỉ là một công cụ để lôi kéo Tô gia. Nhưng ta thích chàng mà, khi còn bé chúng ta từng gặp nhau, sau khi ta bị ngã thì chàng dịu dàng đỡ ta dậy. Rất nhiều năm sau đó, chàng đã cắm rễ trong lòng ta rồi. Tỷ tỷ, tỷ hiểu được cảm giác này không?”
Sao Khởi La lại không hiểu chứ? Kiếp trước người nàng yêu cũng cao cao tại thượng, tôn quý không thể với tới. Nàng chỉ có thể giống như một đóa hướng dương, hèn mọn lưu luyến ánh sáng trên người hắn. Nàng biết Tô Uyển cũng chỉ là thiếu nữ ở độ tuổi như mình, trên khuôn mặt lại có vẻ tang thương u oán, lộ vẻ như đã già đi mấy tuổi. Cuộc sống nơi thâm cung khó khăn, Tô Uyển còn nhỏ tuổi đã gả vào Đông Cung, bên cạnh không có ai để nàng ấy có thể dựa vào, lại không có trượng phu yêu thương, quả thật rất đáng thương. Khởi La tựa như nhìn thấy mình của kiếp trước từ trên người nàng ấy, nhất thời nổi lên lòng trắc ẩn.
“Ta thử xem sao.” Cuối cùng Khởi La cũng lung lay nói.
Trong mắt Tô Uyển tràn đầy vẻ bất ngờ: “Tỷ tỷ thật sự sẵn lòng giúp ta?”
Khởi La gật đầu, Tô Uyển vui vẻ ôm chầm lấy nàng, giống như đứa trẻ vậy. Khởi La đưa tay vỗ lưng nàng ấy, Tô Uyển lại lấy một miếng ngọc bài từ trong tay áo nhét cho nàng: “Đây là thẻ bài của ta, có thể ra vào cửa cung. Sau này xin nhờ tỷ tỷ rồi.”
Khởi La xuống xe ngựa, Đông Phi hành lễ với nàng rồi ngồi lên xe ngựa rời đi. Khởi La đứng ở ngoài cửa, nhìn xe ngựa đi xa, thở dài. Con người trên thế gian luôn có nhiều điều không dễ dàng, bản thân mình kiếp này thật sự có thể nói là mọi việc đều thuận lợi. Tào Tình Tình đỡ eo đi tới, đứng bên cạnh Khởi La: “Khi muội ấy cầu ta, ta cũng rất khó xử. Nhưng bất kể như thế nào thì cũng xin muội giúp đỡ muội ấy đi.”
Khởi La nghiêng đầu tức giận nói: “Tào Tình Tình, tỷ có biết bản thân luôn gây phiền toái cho ta không!”
Tào Tình Tình có chút hổ thẹn kéo tay Khởi La, áy náy nói: “Ta biết. Ta không thông minh như muội, làm việc chỉ dựa vào tâm tính của mình. Những người như chúng ta phần lớn phải thỏa hiệp theo vận mệnh. Ta vốn dĩ thích… Nhưng thời gian lâu dần, ta lại an tâm sinh con dưỡng cái cho tứ lang, dù cho hắn từng làm ra sai lầm gì, ta cũng tha thứ. Khởi La, không phải mỗi người đều có vận may tốt như muội, ta biết muội có thể giúp Uyển Uyển, để muội ấy đạt được hạnh phúc mình muốn.”
Khởi La ôm lấy vai Tào Tình Tình: “Được rồi, phụ nữ có thai không thể thương tâm. Không phải ta đã đồng ý với nàng ấy rồi sao, chúng ta mau vào trong đi.”
Trong sảnh thoáng yên tĩnh hơn một chút, Mai Ánh Tú và Chu Cảnh Thuấn đi cùng Dương Diệu Âm về nghỉ ngơi. Lâm Thục Dao lấy cớ không thoải mái, Chu Huệ Lan bèn đưa bà ta về Lan Khê Viện, hai mẹ con đương nhiên là có lời muốn nói. Một mình Chu Thành Bích ở trên bàn uống rượu giải sầu, hôm nay nàng ta về một mình, Vương Thiệu Thành không đi cùng, nghe nói là được Tần Vương mời đi uống rượu rồi.
Vu Văn Chi giành lại bầu rượu khuyên nhủ: “Ngũ muội, muội uống ít một chút.”
Chu Thành Bích uống đến mức đôi mắt lờ đờ mê ly, ngã lên vai Vu Văn chi: “Tứ tẩu, ta biết tẩu cũng không hạnh phúc, tứ ca hoàn toàn không thích tẩu. Đúng không? Bây giờ mẹ ta cũng không còn nữa, có nhà nhưng không thể về!”
Vu Văn Chi nhìn xung quanh, cầm khăn lau khóe miệng của Chu Thành Bích: “Muội muội uống say rồi, ta đưa muội đến sương phòng nghỉ ngơi.”
Chu Thành Bích đẩy nàng ấy ra: “Ta không đi! Ta còn muốn uống rượu, còn muốn hát!”
Khởi La và Tào Tình Tình ngồi xuống, dùng ánh mắt hỏi Trần Gia Trân, Trần Gia Trân nhỏ giọng nói: “Hình như là ngũ tiểu thư đến phòng tân hôn náo loạn một trận, mắng cho phu nhân mới phát khóc, sau đó Quốc công gia chạy tới, hung hăng trách mắng nàng ta một trận. Hạ nhân muốn đưa nàng ta về Vương gia nhưng nàng ta không muốn, cứ ở đây uống rượu.”
Khởi La từng nghe Lâm Huân nói, phu nhân mới ở Lý gia từng hỗ trợ quản lý gia đình, rất có thủ đoạn, sao lại vì Chu Thành Bích tùy tiện mắng mấy câu mà phát khóc được? Hơn nữa đại bá phụ còn có thể đúng lúc chạy tới? Con gái Lý Phưởng gả cho Tấn Vương ngoài mặt không có thành tựu gì, muội muội Lý Phưởng gả cho Tĩnh Quốc công đã hết hy vọng. Khởi La nhớ rõ vừa rồi Lý thị cố ý tìm nàng trong đám người, cười với nàng một cái. Lần này, nàng lại có chút hứng thú đối với người Lý gia không có chút tiếng tăm gì.
Tiệc rượu kết thúc, đoàn người tất nhiên là giải tán về nhà. Khởi La và Lâm Huân đi đến Tùng Hạc Uyển đón Gia Khang, đỡ bà lên kiệu trước rồi sau đó mới tự đi đến trước kiệu của mình. Khởi La nhấc váy lên, khi chuẩn bị cúi đầu lên kiệu thì Lâm Huân bỗng nhiên đi vòng qua, kéo tay nàng, đưa nàng tới kiệu của mình.
Trọng lượng của kiệu trở nên nặng hơn nên đành phải thêm hai người khiêng kiệu, người đi ngang qua đều biết là có chuyện gì.
Khởi La ngồi trong ngực Lâm Huân, đẩy hắn: “Chàng uống rượu à?”
Lâm Huân dựa vào trên vai Khởi La, miệng đầy mùi rượu: “Cữu phụ của nàng muốn so tửu lượng với ta, ta uống thêm mấy chén, không sao đâu. Chỉ là muốn ôm nàng thôi.”
Khởi La rõ ràng cảm nhận được tâm tình khác thường của hắn, nâng mặt hắn nói: “Sao vậy? Có việc thì chàng đừng giấu giếm ta.”
Lâm Huân nhìn đôi mắt đen sáng bóng, má như tuyết trắng của nàng, đưa tay sờ lên mặt nàng: “Lục Vân Chiêu rất tài giỏi, vừa đến phủ Viễn Hưng là đã điều tra thủ tướng Nhiếp Thanh, giam ông ta vào trong ngục. Nước Tây Hạ điều binh, sắp xếp tất cả đến biên giới nước mình rồi. Giảo Giảo, có thể sẽ phải đánh trận rồi.”
Khởi La bắt lấy bờ vai hắn, trong lòng trầm xuống. Nàng nhớ rõ, kiếp trước sau khi đánh thắng Tây Hạ thì hắn không lên chiến trường nữa, vì sao kiếp này lại khác? Chiến trường là nơi nào chứ, đao kiếm không có mắt, lúc nào cũng có thể mất mạng, huống chi người Tây Hạ như sói như hổ, có thù tất báo… Nàng không có cách nào dự báo kết cục của trận chiến sự này. Nàng hoảng hốt ôm lấy hắn, gấp gáp nói: “Nói cho ta biết là chàng sẽ không đi, trong triều ngoại trừ chàng thì không có ai biết đánh trận sao! Ta không muốn chàng đi.”
Lâm Huân bật cười, hôn khuôn mặt nàng: “Đừng nói lời trẻ con. Nàng biết ngoại trừ ta thì không có ai có thể áp chế Tây Hạ mà. Lần này nếu bọn chúng dám ngóc đầu trở lại, ta nhất định sẽ đánh tới vương đô của chúng. Giảo Giảo, đối với việc bảo vệ quốc gia, ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.”
Khởi La đẩy hắn ra, lại bởi vì không gian trong kiệu nhỏ hẹp mà không có cách nào thoát ra khỏi ngực hắn được, chỉ nghiêng đầu phụng phịu. Nàng biết hắn không đi không được, nàng không ngăn cản được. Nhưng nàng vừa nghĩ tới phải rời xa hắn, không biết vì chiến tranh mà trên người hắn lại có thêm bao nhiêu vết thương to nhỏ, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng nàng mơ hồ đau đớn.
Lâm Huân nhìn vẻ mặt nàng, đưa tay xoay mặt của nàng lại: “Lo cho ta à? Chuyện không nhất định sẽ diễn biến thành như thế. Nếu như đi thì ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho bản thân…”
Lâm Huân còn chưa nói hết lời thì đã bị Khởi La hôn, miệng vụng về ngậm lấy môi hắn, răng va vào nhau, nhiệt độ trong không gian chật chội đột nhiên tăng lên. Bọn họ thường xuyên hôn nhau, nhưng đa phần là Lâm Huân chủ động, Khởi La rất ít khi chủ động hôn hắn như thế. Hắn đưa tay siết chặt lấy, giữ eo của nàng, hưởng thụ nụ hôn mà nàng hiến dâng. Hắn hơi mở mắt, nhìn nàng nhắm mắt, hôn cực kỳ chăm chú, trong lòng không nhịn được mà mềm nhũn.
Một lát sau, Khởi La buông Lâm Huân ra, cái miệng anh đào nhỏ nhắn căng mọng sáng bóng, cực kỳ mê người. Lâm Huân vuốt ve lưng nàng, cười nói: “Kỹ thuật của phu nhân không tệ.”
Khởi La bị hắn nói đến mức mặt đỏ lên, đấm ngực hắn, không muốn nhắc lại chủ đề nặng nề vừa rồi, chuyển chủ đề nói: “Quân Thực, ngày mai có thể ta phải vào cung một chuyến.”
Lâm Huân chỉnh tóc của nàng, nghe vậy thì hơi dừng lại: “Vào cung làm gì?”
Khởi La thuật lại một lần chuyện của Thái tử phi cho Lâm Huân nghe, còn nói bên tai Lâm Huân: “Hình như Thái tử và… đại tẩu của ta…” Nàng nói không rõ ràng, Lâm Huân lại hiểu, cầm tay nàng nói: “Ta biết.”
“Chàng biết?!” Khởi La khiếp sợ nhìn hắn, cảm thấy bí mật mà mình cẩn thận cất giấu ở trong mắt hắn chỉ bình thường giống như tin đồn dân dã.
“Mấy tần phi trong cung đều không phải đèn đã cạn dầu, bé thỏ trắng như nàng đi vào đó đoán chừng chỉ có thể còn lại xương.” Lâm Huân vốn muốn từ chối thẳng, nhưng nhớ tới nếu mình thật sự rời khỏi kinh thành đến biên cương thì không có cách nào canh giữ bên cạnh nàng được. Nàng cũng nên tự mình học cách đối mặt với mưa gió, đối mặt với khó khăn. Mặc dù hắn muốn che chở nàng một đời một kiếp nhưng cũng không thể biến nàng thành bông hoa yêu kiều yếu đuối được.
Khởi La dựa vào Lâm Huân, nhẹ nhàng cười lên: “Sao chàng biết ta là bé thỏ trắng, cũng có thể ta là sói con mà?” Nàng giơ tay lên làm động tác vuốt sói. Lâm Huân bỗng nhiên lại nhớ tới Tiểu Bạch, trong lòng bùi ngùi, hắn sờ lên đầu nàng: “Đi đi. Để nha đầu Ninh Khê đi cùng nàng, tự mình cẩn thận.”
Đang lúc nói chuyện thì đã đến Hầu phủ. Lâm Huân dắt Khởi La xuống kiệu, Gia Khang bước xuống từ chiếc kiệu phía trước, quay đầu nhìn bọn họ rồi lạnh mặt đi vào trước.
Lý thị dịu dàng hào phóng, cũng không chê tình hình bây giờ của phủ Quốc công, dứt khoát kiên tuyết gả đến, Khởi La có chút bội phục sự dũng cảm của nữ tử này.
Hành lễ xong, hỉ nương đỡ Lý thị đi vào phòng tân hôn trước, thể lực của Trưởng Công chúa không chịu nổi nữa, được nha hoàn ma ma đỡ, Gia Khang đi cùng, đi một mạch về Tùng Hạc Uyển. Chu Minh Kỳ ở lại tiếp đãi khách khứa, Chu Minh Ngọc ở bên cạnh hỗ trợ. Các nam nhân ở bên ngoài ăn uống linh đình, các nữ nhân thì ở trong sảnh trò chuyện vui vẻ. Bụng của Tào Tình Tình đã hơi nhô lên, nàng ấy kéo cánh tay Khởi La nói: “Ta đã rất lâu không gặp muội rồi, nghe nói điệu múa muội biên đạo hồi tháng giêng đã làm náo động kinh thành. Bây giờ muốn đến Vũ Nhạc Phường còn khó đấy. Sau đó Hầu phu nhân của chúng ta càng ngày càng được Hầu gia sủng ái rồi?”
Trần Gia Trân ở bên cạnh che miệng cười khẽ, thân thể của nàng ấy trải qua sự điều trị của đại phu thì đã tốt lên rất nhiều, trông cũng có tinh thần hơn lúc trước. Chỉ là trên cổ có một vết thương nhàn nhạt, nhưng không nhìn kỹ thì không dễ nhìn ra.
Canh cá được bưng lên bàn, Dương Diệu Âm bỗng nhiên nghiêng người bắt đầu nôn khan, Vu Văn Chi ở bên cạnh vỗ lưng nàng ấy: “Nhị tẩu, tẩu làm sao vậy?”
Dương Diệu Âm ngượng ngùng nở nụ cười: “Hình như ta có thai rồi.”
Mai Ánh Tú nghe vậy thì vội vàng đứng lên: “Diệu Âm, con nói thật sao? Sao không nói sớm? Nhanh, nhanh đi gọi đại phu đến đây!”
Có nha hoàn vội vàng đi ra ngoài, mọi người đều vây đến, đây chính là đứa trẻ đầu tiên của phủ Quốc công, mọi người khó tránh khỏi tràn đầy chờ mong. Lâm Thục Dao lạnh lùng đi ra ngoài, bây giờ Chu Minh Kỳ càng ngày càng coi trọng Chu Cảnh Thuấn, hiện tại lại để Chu Cảnh Thuấn có con, chỉ sợ sau này địa vị của Mai Ánh Tú sẽ càng ngày càng cao. Cộng thêm phu nhân mới cưới vào cửa thì đâu còn có chỗ cho bà ta dung thân? Chờ sau khi Chu Cảnh Khải lớn lên thì cái nhà này cũng đã sớm bị mấy ca ca chia hết rồi.
Chu Huệ Lan đi tới, an ủi nói: “Mẫu thân cần gì khó chịu. Những chuyện này nghĩ thoáng ra là qua rồi.”
Lâm Thục Dao nói: “Nha đầu Toái Châu kia đâu? Sao không cùng con về?”
Khuôn mặt Chu Huệ Lan lộ vẻ suy sụp, nha hoàn mới thay ở sau lưng nói: “Người có điều không biết, cô nương Toái Châu bây giờ có thai rồi, được nâng lên làm di nương, có viện tử, đã không còn hầu hạ phu nhân nữa.”
Lâm Thục Dao bỗng nhiên nắm chặt tay của Chu Huệ Lan: “Chuyện gì vậy?”
“Lần trước sau khi ở nhà về, nha đầu kia càng ngày càng được sủng ái, Quách Doãn Chi gần như không đi đến chỗ khác.” Chu Huệ Lan thở dài, người là do nàng ta chải tóc đưa lên giường trượng phu, bây giờ đương nhiên đã không còn gì để nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, nhất định là…” Lâm Thục Dao nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới món đồ mình giao cho Toái Châu, là bà ta trăm cay nghìn đắng, không dễ gì mới lấy được từ lão ma ma trong cung, tốn không ít bạc mà nó dám tự mình dùng? Nhưng chuyện này lại không thể nói ra ngoài được, thật sự tra được thì bà ta không có cách nào khai báo với Quốc công gia.
Tiện tỳ này, bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!
Đại phu vội vàng chạy đến, sau khi bắt mạch cho Dương Diệu Âm thì cười nói với Mai Ánh Tú: “Chúc mừng, vị phu nhân này quả thật có thai rồi.”
Xung quanh là tiếng chúc mừng, lập tức có người chạy đến tiền viện và Tùng Hạc Uyển báo tin vui.
Chu Minh Kỳ không nghĩ tới hôm nay là song hỷ lâm môn, tất nhiên là vô cùng vui vẻ, tiếp nhận lời chúc của khách khứa, ông ấy tựa như cũng lập tức trẻ ra mấy tuổi. Chu Cảnh Thuấn sửng sốt hồi lâu, sau đó mới phản ứng được là mình sắp làm cha, hưng phấn chạy tới sảnh bên xem Dương Diệu Âm. Dương Diệu Âm được đám người nhiệt tình vây quanh thì có chút xấu hổ, cầm lấy tay Mai Ánh Tú, đuôi mày khóe mắt đều là niềm vui không thể che đậy. Cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi.
Lúc này một nha hoàn chạy đến bên cạnh Tào Tình Tình, nói thầm vài tiếng với nàng ấy rồi lại lui ra, Tào Tình Tình kéo Khởi La đến bên cạnh, nhìn xung quanh nói: “Khởi La, có người muốn gặp muội. Muội đi theo ta.”
Khởi La đi theo Tào Tình Tình đến cửa hông của phủ Quốc công, ở đó có một nữ quan đang chờ. Nàng ta hành lễ với Tào Tình Tình và Khởi La rồi đưa tay mời Khởi La đi lên xe ngựa ở ngoài cửa. Tào Tình Tình nói: “Đi đi, ta ở đây đợi muội.”
Khởi La tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng biết Tào Tình Tình nhất định sẽ không hại nàng, bèn đi theo nữ quan ra ngoài.
Tô Uyển ngồi trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn thấy rèm được vén lên, Khởi La đi vào thì phất tay để Đông Phi lui xuống. Khởi La nhìn người trước mắt, quần áo lộng lẫy, dung mạo ngọt ngào, nàng lại không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu. Tô Uyển nói: “Ta là Thái tử phi.”
Khởi La kinh sợ, vội vàng hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Thái tử phi nương nương.”
“Miễn lễ đi.” Tô Uyển đưa tay, nhìn nữ tử trước mắt ở trong ánh đèn lờ mờ của xe ngựa nhưng vẫn đẹp đến mức giống như viên ngọc trong tiên cung, nàng ấy tán thưởng một tiếng: “Quả nhiên là đại mỹ nhân. Chẳng trách Dũng Quan hầu đối với ngươi sủng ái có thừa.”
Khởi La vội vàng cúi đầu: “Thái tử phi quá khen rồi.”
“Không cần câu nệ. Ta để tứ tẩu dẫn ngươi đến cho ta là có chuyện muốn cầu ngươi. Ngày đó ngươi ở Thái Bình Lâu nhảy múa làm bốn phương kinh ngạc. Khiến một vũ nương nho nhỏ của Vũ Nhạc Phường có được sự sủng ái của Tần Vương, đặc cách trở thành trắc phi, lại làm cho Vũ Nhạc Phường nổi bần bật muốn đến còn phải chờ. Ta muốn ngươi giúp ta một chút, lấy được niềm vui của Thái tử.”
Khởi La hơi ngẩng đầu: “Thần thiếp… chỉ sợ không có bản lĩnh như thế.”
Hốc mắt Tô Uyển hơi ửng đỏ, nàng ấy thoáng cái mất đi dáng vẻ kiêu ngạo: “Ngươi đừng thấy ta là Thái tử phi, bề ngoài nở mày nở mặt. Nếu như phụ nhân Đông Cung không có sự sủng ái của Thái tử thì không chỉ có bước đi khó khăn, mà càng là sống một ngày bằng một năm. Hồi trước ta về nhà kể khổ, đúng lúc biết được giao tình của tứ tẩu và ngươi bèn xin tẩu ấy đưa ngươi tới gặp ta. Xin ngươi bất kể như thế nào cũng hãy giúp ta.” Nói xong, nàng ấy lại muốn quỳ xuống với Khởi La.
“Thái tử phi tuyệt đối không thể!” Khởi La vội vàng đưa tay đỡ nàng ấy. Tô Uyển nắm lấy tay nàng, nức nở nói: “Ta thật sự không có cách nào nữa. Từ khi cưới ta, Thái tử hoàn toàn không nhìn thấy ta một cái, cả ngày… Không nhắc tới thì thôi. Hoàng hậu nương nương thấy Thái tử lạnh nhạt với ta thì cũng không cho ta sắc mặt tốt. Tỷ tỷ, tỷ là bạn tốt của tứ tẩu, ta tin tỷ nhất định có thể giúp ta mà! Ta không cầu có thể khiến Thái tử giống như Dũng Quan hầu đối với tỷ tỷ, chỉ cầu chàng có thể chú ý đến ta một chút thôi là ta thỏa mãn rồi!”
Khởi La khó xử, biết mình không nên cuốn vào chuyện của hoàng gia, Tô Uyển vừa lau nước mắt vừa nói: “Ta biết chàng không thích ta, ta không thông minh, không xinh đẹp, trong mắt chàng chẳng qua chỉ là một công cụ để lôi kéo Tô gia. Nhưng ta thích chàng mà, khi còn bé chúng ta từng gặp nhau, sau khi ta bị ngã thì chàng dịu dàng đỡ ta dậy. Rất nhiều năm sau đó, chàng đã cắm rễ trong lòng ta rồi. Tỷ tỷ, tỷ hiểu được cảm giác này không?”
Sao Khởi La lại không hiểu chứ? Kiếp trước người nàng yêu cũng cao cao tại thượng, tôn quý không thể với tới. Nàng chỉ có thể giống như một đóa hướng dương, hèn mọn lưu luyến ánh sáng trên người hắn. Nàng biết Tô Uyển cũng chỉ là thiếu nữ ở độ tuổi như mình, trên khuôn mặt lại có vẻ tang thương u oán, lộ vẻ như đã già đi mấy tuổi. Cuộc sống nơi thâm cung khó khăn, Tô Uyển còn nhỏ tuổi đã gả vào Đông Cung, bên cạnh không có ai để nàng ấy có thể dựa vào, lại không có trượng phu yêu thương, quả thật rất đáng thương. Khởi La tựa như nhìn thấy mình của kiếp trước từ trên người nàng ấy, nhất thời nổi lên lòng trắc ẩn.
“Ta thử xem sao.” Cuối cùng Khởi La cũng lung lay nói.
Trong mắt Tô Uyển tràn đầy vẻ bất ngờ: “Tỷ tỷ thật sự sẵn lòng giúp ta?”
Khởi La gật đầu, Tô Uyển vui vẻ ôm chầm lấy nàng, giống như đứa trẻ vậy. Khởi La đưa tay vỗ lưng nàng ấy, Tô Uyển lại lấy một miếng ngọc bài từ trong tay áo nhét cho nàng: “Đây là thẻ bài của ta, có thể ra vào cửa cung. Sau này xin nhờ tỷ tỷ rồi.”
Khởi La xuống xe ngựa, Đông Phi hành lễ với nàng rồi ngồi lên xe ngựa rời đi. Khởi La đứng ở ngoài cửa, nhìn xe ngựa đi xa, thở dài. Con người trên thế gian luôn có nhiều điều không dễ dàng, bản thân mình kiếp này thật sự có thể nói là mọi việc đều thuận lợi. Tào Tình Tình đỡ eo đi tới, đứng bên cạnh Khởi La: “Khi muội ấy cầu ta, ta cũng rất khó xử. Nhưng bất kể như thế nào thì cũng xin muội giúp đỡ muội ấy đi.”
Khởi La nghiêng đầu tức giận nói: “Tào Tình Tình, tỷ có biết bản thân luôn gây phiền toái cho ta không!”
Tào Tình Tình có chút hổ thẹn kéo tay Khởi La, áy náy nói: “Ta biết. Ta không thông minh như muội, làm việc chỉ dựa vào tâm tính của mình. Những người như chúng ta phần lớn phải thỏa hiệp theo vận mệnh. Ta vốn dĩ thích… Nhưng thời gian lâu dần, ta lại an tâm sinh con dưỡng cái cho tứ lang, dù cho hắn từng làm ra sai lầm gì, ta cũng tha thứ. Khởi La, không phải mỗi người đều có vận may tốt như muội, ta biết muội có thể giúp Uyển Uyển, để muội ấy đạt được hạnh phúc mình muốn.”
Khởi La ôm lấy vai Tào Tình Tình: “Được rồi, phụ nữ có thai không thể thương tâm. Không phải ta đã đồng ý với nàng ấy rồi sao, chúng ta mau vào trong đi.”
Trong sảnh thoáng yên tĩnh hơn một chút, Mai Ánh Tú và Chu Cảnh Thuấn đi cùng Dương Diệu Âm về nghỉ ngơi. Lâm Thục Dao lấy cớ không thoải mái, Chu Huệ Lan bèn đưa bà ta về Lan Khê Viện, hai mẹ con đương nhiên là có lời muốn nói. Một mình Chu Thành Bích ở trên bàn uống rượu giải sầu, hôm nay nàng ta về một mình, Vương Thiệu Thành không đi cùng, nghe nói là được Tần Vương mời đi uống rượu rồi.
Vu Văn Chi giành lại bầu rượu khuyên nhủ: “Ngũ muội, muội uống ít một chút.”
Chu Thành Bích uống đến mức đôi mắt lờ đờ mê ly, ngã lên vai Vu Văn chi: “Tứ tẩu, ta biết tẩu cũng không hạnh phúc, tứ ca hoàn toàn không thích tẩu. Đúng không? Bây giờ mẹ ta cũng không còn nữa, có nhà nhưng không thể về!”
Vu Văn Chi nhìn xung quanh, cầm khăn lau khóe miệng của Chu Thành Bích: “Muội muội uống say rồi, ta đưa muội đến sương phòng nghỉ ngơi.”
Chu Thành Bích đẩy nàng ấy ra: “Ta không đi! Ta còn muốn uống rượu, còn muốn hát!”
Khởi La và Tào Tình Tình ngồi xuống, dùng ánh mắt hỏi Trần Gia Trân, Trần Gia Trân nhỏ giọng nói: “Hình như là ngũ tiểu thư đến phòng tân hôn náo loạn một trận, mắng cho phu nhân mới phát khóc, sau đó Quốc công gia chạy tới, hung hăng trách mắng nàng ta một trận. Hạ nhân muốn đưa nàng ta về Vương gia nhưng nàng ta không muốn, cứ ở đây uống rượu.”
Khởi La từng nghe Lâm Huân nói, phu nhân mới ở Lý gia từng hỗ trợ quản lý gia đình, rất có thủ đoạn, sao lại vì Chu Thành Bích tùy tiện mắng mấy câu mà phát khóc được? Hơn nữa đại bá phụ còn có thể đúng lúc chạy tới? Con gái Lý Phưởng gả cho Tấn Vương ngoài mặt không có thành tựu gì, muội muội Lý Phưởng gả cho Tĩnh Quốc công đã hết hy vọng. Khởi La nhớ rõ vừa rồi Lý thị cố ý tìm nàng trong đám người, cười với nàng một cái. Lần này, nàng lại có chút hứng thú đối với người Lý gia không có chút tiếng tăm gì.
Tiệc rượu kết thúc, đoàn người tất nhiên là giải tán về nhà. Khởi La và Lâm Huân đi đến Tùng Hạc Uyển đón Gia Khang, đỡ bà lên kiệu trước rồi sau đó mới tự đi đến trước kiệu của mình. Khởi La nhấc váy lên, khi chuẩn bị cúi đầu lên kiệu thì Lâm Huân bỗng nhiên đi vòng qua, kéo tay nàng, đưa nàng tới kiệu của mình.
Trọng lượng của kiệu trở nên nặng hơn nên đành phải thêm hai người khiêng kiệu, người đi ngang qua đều biết là có chuyện gì.
Khởi La ngồi trong ngực Lâm Huân, đẩy hắn: “Chàng uống rượu à?”
Lâm Huân dựa vào trên vai Khởi La, miệng đầy mùi rượu: “Cữu phụ của nàng muốn so tửu lượng với ta, ta uống thêm mấy chén, không sao đâu. Chỉ là muốn ôm nàng thôi.”
Khởi La rõ ràng cảm nhận được tâm tình khác thường của hắn, nâng mặt hắn nói: “Sao vậy? Có việc thì chàng đừng giấu giếm ta.”
Lâm Huân nhìn đôi mắt đen sáng bóng, má như tuyết trắng của nàng, đưa tay sờ lên mặt nàng: “Lục Vân Chiêu rất tài giỏi, vừa đến phủ Viễn Hưng là đã điều tra thủ tướng Nhiếp Thanh, giam ông ta vào trong ngục. Nước Tây Hạ điều binh, sắp xếp tất cả đến biên giới nước mình rồi. Giảo Giảo, có thể sẽ phải đánh trận rồi.”
Khởi La bắt lấy bờ vai hắn, trong lòng trầm xuống. Nàng nhớ rõ, kiếp trước sau khi đánh thắng Tây Hạ thì hắn không lên chiến trường nữa, vì sao kiếp này lại khác? Chiến trường là nơi nào chứ, đao kiếm không có mắt, lúc nào cũng có thể mất mạng, huống chi người Tây Hạ như sói như hổ, có thù tất báo… Nàng không có cách nào dự báo kết cục của trận chiến sự này. Nàng hoảng hốt ôm lấy hắn, gấp gáp nói: “Nói cho ta biết là chàng sẽ không đi, trong triều ngoại trừ chàng thì không có ai biết đánh trận sao! Ta không muốn chàng đi.”
Lâm Huân bật cười, hôn khuôn mặt nàng: “Đừng nói lời trẻ con. Nàng biết ngoại trừ ta thì không có ai có thể áp chế Tây Hạ mà. Lần này nếu bọn chúng dám ngóc đầu trở lại, ta nhất định sẽ đánh tới vương đô của chúng. Giảo Giảo, đối với việc bảo vệ quốc gia, ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.”
Khởi La đẩy hắn ra, lại bởi vì không gian trong kiệu nhỏ hẹp mà không có cách nào thoát ra khỏi ngực hắn được, chỉ nghiêng đầu phụng phịu. Nàng biết hắn không đi không được, nàng không ngăn cản được. Nhưng nàng vừa nghĩ tới phải rời xa hắn, không biết vì chiến tranh mà trên người hắn lại có thêm bao nhiêu vết thương to nhỏ, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng nàng mơ hồ đau đớn.
Lâm Huân nhìn vẻ mặt nàng, đưa tay xoay mặt của nàng lại: “Lo cho ta à? Chuyện không nhất định sẽ diễn biến thành như thế. Nếu như đi thì ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho bản thân…”
Lâm Huân còn chưa nói hết lời thì đã bị Khởi La hôn, miệng vụng về ngậm lấy môi hắn, răng va vào nhau, nhiệt độ trong không gian chật chội đột nhiên tăng lên. Bọn họ thường xuyên hôn nhau, nhưng đa phần là Lâm Huân chủ động, Khởi La rất ít khi chủ động hôn hắn như thế. Hắn đưa tay siết chặt lấy, giữ eo của nàng, hưởng thụ nụ hôn mà nàng hiến dâng. Hắn hơi mở mắt, nhìn nàng nhắm mắt, hôn cực kỳ chăm chú, trong lòng không nhịn được mà mềm nhũn.
Một lát sau, Khởi La buông Lâm Huân ra, cái miệng anh đào nhỏ nhắn căng mọng sáng bóng, cực kỳ mê người. Lâm Huân vuốt ve lưng nàng, cười nói: “Kỹ thuật của phu nhân không tệ.”
Khởi La bị hắn nói đến mức mặt đỏ lên, đấm ngực hắn, không muốn nhắc lại chủ đề nặng nề vừa rồi, chuyển chủ đề nói: “Quân Thực, ngày mai có thể ta phải vào cung một chuyến.”
Lâm Huân chỉnh tóc của nàng, nghe vậy thì hơi dừng lại: “Vào cung làm gì?”
Khởi La thuật lại một lần chuyện của Thái tử phi cho Lâm Huân nghe, còn nói bên tai Lâm Huân: “Hình như Thái tử và… đại tẩu của ta…” Nàng nói không rõ ràng, Lâm Huân lại hiểu, cầm tay nàng nói: “Ta biết.”
“Chàng biết?!” Khởi La khiếp sợ nhìn hắn, cảm thấy bí mật mà mình cẩn thận cất giấu ở trong mắt hắn chỉ bình thường giống như tin đồn dân dã.
“Mấy tần phi trong cung đều không phải đèn đã cạn dầu, bé thỏ trắng như nàng đi vào đó đoán chừng chỉ có thể còn lại xương.” Lâm Huân vốn muốn từ chối thẳng, nhưng nhớ tới nếu mình thật sự rời khỏi kinh thành đến biên cương thì không có cách nào canh giữ bên cạnh nàng được. Nàng cũng nên tự mình học cách đối mặt với mưa gió, đối mặt với khó khăn. Mặc dù hắn muốn che chở nàng một đời một kiếp nhưng cũng không thể biến nàng thành bông hoa yêu kiều yếu đuối được.
Khởi La dựa vào Lâm Huân, nhẹ nhàng cười lên: “Sao chàng biết ta là bé thỏ trắng, cũng có thể ta là sói con mà?” Nàng giơ tay lên làm động tác vuốt sói. Lâm Huân bỗng nhiên lại nhớ tới Tiểu Bạch, trong lòng bùi ngùi, hắn sờ lên đầu nàng: “Đi đi. Để nha đầu Ninh Khê đi cùng nàng, tự mình cẩn thận.”
Đang lúc nói chuyện thì đã đến Hầu phủ. Lâm Huân dắt Khởi La xuống kiệu, Gia Khang bước xuống từ chiếc kiệu phía trước, quay đầu nhìn bọn họ rồi lạnh mặt đi vào trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.