Bệnh Tên Là Yêu

Chương 1: Cả người cấm dục trông có chút bệnh

Biển Bình Trúc

27/07/2021

Edit: Yangda

Thời tiết ở thành phố Bắc Kinh vẫn luôn nắng mưa thất thường, ban ngày bầu trời vẫn còn sáng trưng, đến buổi tối trời lại đổ mưa không ngớt.

Những hạt mưa va vào cửa sổ xe, tạo ra tiếng động ồn ào, có chút nhàm chán.

Đi về từ Tuần Bắc, nơi có khí hậu khô ráo, Hà Dũ hơi không thích ứng được.

Trong ngực như đang nghẹn một luồng khí, muốn phát tiết ngay lập tức.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ.

9 giờ.

Cô đã bị kẹt ở chỗ này khoảng nửa tiếng!

Từ nãy đến giờ, chiếc Maybach kia vẫn luôn ngừng ở phía trước.

Làm sao cũng không có cảnh sát giao thông tới quản lí.

Cô không kiên nhẫn ấn còi.

Dồn dập bực bội, giống như tâm trạng hiện tại của cô.

10 phút đã trôi qua.

Cô thật sự nhịn không được, hạ cửa sổ xe xuống hét vào chiếc Land Rover trước mặt: "Đại ca, các anh có đi hay không?"

Nước mưa ào ạt chui vào bên trong, không cho cô cơ hội để thở.

Có người dân nhiệt tình cầm ô vây xem đi lại nói cho cô biết: "Chiếc Maybach đó cũng muốn đi, nhưng phía trước còn có chiếc Wuling chắn đường."

Dứt lời, người đó lắc đầu ngán ngẩm: "Đầu năm nay, quả thật có trứng dám chọi với đá*."

*Thành ngữ 'Lấy trứng chọi đá': dùng để chỉ những cuộc đấu chọn không cân sức, báo trước cái kết thảm bại chắc chắn. Chỉ chiếc Wuling là trứng, dám chắn trước chiếc Maybach.

Bọn họ bị kẹt ở đây bao lâu thì đám người đó đứng ở đây bấy lâu.

Mưa lớn như thế, ít nhất Hà Dũ còn ngồi trong xe có thể che chắn được.

Quả nhiên, mọi người đều rất thích xem náo nhiệt.

Chỉ cần bản thân không gặp rắc rối thì sẽ đứng xem rất vui vẻ.

Dòng xe phía sau dừng lại càng dài, lối ra của gara đã bị chặn như thế, thỉnh thoảng có vài tiếng còi xe vang lên, rất chói tai.

Canh thời gian, chắc cảnh sát giao thông sắp tới rồi.

Cô cúi đầu lấy điện thoại ra gửi cho tiểu Liên một tin nhắn.

Hà Dũ: [ Chỗ chị bị kẹt xe rồi, em nói với mẹ chị một tiếng, có thể chị sẽ về trễ một chút. ]

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô khóa màn hình điện thoại để sang một bên.

Chiếc Maybach ở phía trước mở cửa một người đàn ông mặc tây trang bước xuống xe trước, chắc là tài xế, cầm ô đi vòng qua cửa sau.

Sắc trời không tính là quá tối, còn có câu lạc bộ đêm kế bên chiếu rọi tới.

Trong lòng Hà Dũ thầm cảm thán, không hổ danh là người có tiền.

Chuôi ô đen tuyền, thiết kế tinh xảo vừa nhìn là biết giá cả rất xa xỉ, chỉ có ô thôi, mà đã cao cấp đến mức cô không dám mua nổi.

Tài xế nghiêng ô đến bên cạnh xe, mở cửa ra.

Người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặc một bộ tây trang tối giản, tay áo gấp lên một đoạn nhỏ, cổ tay trắng nõn trông rắn chắc mang một chuỗi Phật châu.

Vóc dáng rất cao, chắc khoảng 1m88. Tài xế giơ cao ô, đưa hết ô về phía người đàn ông đó, sợ anh bị dính nước mưa.

Trên tay người đàn ông cầm một chiếc khăn mùi soa màu xám nhạt, che miệng, ho nhẹ.

Anh rất trắng, loại trắng này trông như đang bị bệnh, mí mắt rũ xuống, lông mi rất dài, trong mắt có một màu xanh nhàn nhạt.

Anh ho nhẹ vài cái, rồi ngừng, tựa như đang cố nén cái gì, nắm chặt khăn mùi soa trong tay, gân xanh nổi lên.

Cả người cấm dục trông có chút bệnh.

Người đàn ông quay lại, lúc đi ngang qua cô, hơi dời tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt cô thông qua kính cửa sổ một chiều của xe.

Ánh mắt rất sâu, đuôi mắt hơi hướng lên trên, là một đôi mắt đào hoa điển hình.

Trên mặt anh không có biểu cảm dư thừa nào, rất nhanh đã dời tầm mắt.

Trông như đang nhìn cô, nhưng lại trông như không nhìn thấy cô.

Sau khi người đàn ông đó đi, khoảng nửa giờ sau cảnh sát giao thông mới đến, nghe những người đứng vây xem chứng kiến toàn bộ sự việc kể lại, hình như là chiếc xe Wuling cố ý đậu ở đó.

Hà Dũ đang vội, không có tâm tư nghe kể chuyện, giẫm chân ga nhanh chóng rời đi.

-

Mưa vẫn còn rơi nhưng cũng đã giảm đi.

Sau khi tài xế nghe xong điện thoại, nhìn Từ Thanh Nhượng: "Tiểu Lý đã tra ra lai lịch của đám người kia."

Gió nổi lên có chút lớn, Từ Thanh Nhượng lại ho khan vài tiếng.

"Trước tiên đừng động vào chúng."

Âm thanh rất nhỏ nhưng càng về sau càng thêm thâm độc.

Tiếng mưa rào rạt đã át đi vài phần.

Tài xế gật đầu: "Dạ."

Ở đằng xa, đèn xe của chiếc Audi sáng lên xuyên qua màn mưa.

Cố Thần lái xe lại đây, tài xế mở cửa xe chờ Từ Thanh Nhượng lên xe mới thu ô lại, ngồi vào ghế phụ.

Cố Thần nhìn Từ Thanh Nhượng qua kính chiếu hậu, lo lắng hỏi: "Đã tốt lên chưa?"

Thân thể Từ Thanh Nhượng vốn dĩ không tốt, tuy đã lên núi sâu an dưỡng một thời gian, nhưng nhìn cũng không tốt hơn mấy.

Người ngồi sau không nói chuyện, đôi mắt hơi trầm xuống.

Cố Thần ho nhẹ, muốn nói lại thôi: "Cái kia......"

"Hôm nay, viện bảo tàng gọi tôi."

Giọng nói từ đằng sau truyền đến, như là lần đầu tiên mở miệng sau khi trầm mặc nhiều năm, âm thanh trầm thấp còn có chút mạnh mẽ.

Điềm đạm thản nhiên không có bất kì cảm xúc gì, lại cố tình mang đến cảm giác áp bức cho đối phương.

Anh hơi ngước mắt, nhẹ giọng hỏi Cố Thần: "Cậu nói xem, người ở viện bảo tàng gọi cho tôi làm gì? "

Trong lòng Cố Thần thầm mắng một tiếng, quả nhiên người này vẫn biến thái như trước, rõ ràng đã biết đáp án lại một hai phải hỏi lại một lần.

Cố Thần nhìn tài xế đang ngồi trên ghế phụ lái, tùy tiện dừng ở trước cửa quán bar: "Hôm nay vất vả rồi, đi uống chút rượu đi." Nói xong, lấy từ trong ví ra một chồng tiền mặt đưa cho tên đó, "Đi đi."

Tài xế cầm tiền sau đó mở cửa xe bước xuống.

Sau khi cửa xe đóng lại, Cố Thần khẽ thở dài một hơi: "Là Quý Uyên......"

Từ Thanh Nhượng một chút cũng không kinh ngạc, anh đã sớm đoán được.

Dùng hộ chiếu của anh để lên máy bay đi Mỹ, dùng thân phận của anh vào nhà đấu giá, dùng tiền của anh mua một cái vạc đồng.

Rồi quyên góp cho viện bảo tàng Quốc gia.



Chẳng trách viện bảo tàng gọi điện thoại cho anh.

Cố Thần mở thùng chứa đồ, lấy một tờ báo đưa cho Từ Thanh Nhượng: "Đây là báo của ngày hôm nay."

Anh đưa tay nhận lấy, mở ra.

Tiêu đề về kinh tế tài chính được phóng to ở đầu trang làm người khác dễ dàng chú ý.

Ông lớn* của bất động sản đi Mỹ, mua một cái vạc đồng thời Chiến quốc* hết 300 triệu*, quyên góp cho viện bảo tàng Quốc gia.

*巨鳄: cá sấu khổng lồ. (Nguồn:Wiki)

*Thời Chiến quốc: từ năm 475 trước Công nguyên đến năm 221 trước Công nguyên. (Nguồn:Wiki)

*300 triệu tệ: khoảng 992 tỷ VNĐ

Cố Thần nhập điểm đến trên thanh điều hướng: "Có điều bác sĩ Tôn nói, lần này hắn rất thành thật, ngoại trừ tiêu 300 triệu mua cái vạc đồng, cũng không có làm cái gì khác, cho nên cậu không cần lo lắng."

Từ Thanh Nhượng nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi Phật châu trên cổ tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, anh hỏi: "Khi nào bác sĩ Tô trở về?"

Cố Thần nhìn thời gian: "Hình như là ngày mai."

"Đúng rồi, bây giờ cậu về nhà hay đến nhà hàng?"

Để tỏ lòng cảm ơn, viện bảo tàng đã tổ chức một bữa tiệc.

Lần trước gọi điện thoại cho anh để nói địa điểm, họ cũng thỉnh cầu anh nhất định phải đi.

Ngón tay vuốt ve Phật châu chậm chạp di chuyển về phía trước.

Từ Thanh Nhượng trầm ngâm một lát.

"Không đi."

Cố Thần muốn nói lại thôi: "Nhưng......"

"Cứ nói thân thể tôi không khỏe."

Cố Thần biết tính tình của anh, cũng không nói thêm, gọi một cú điện thoại.

-

Hà Dũ vất vả từ nông thôn trở về, nhóm bạn bè của cô đề nghị ra ngoài thư giãn một chút, kết quả cô vừa mới bước chân đến, thì mẹ gọi điện thoại tới, nói ba của cô bị bệnh.

Đến nỗi không thể xuống giường được, làm cô phải trở về một chuyến.

Hà Dũ nhớ tới lần trước cũng bị mẹ dùng chiêu này lừa trở về, cuối cùng người đang khó thở trong lời mẹ nói, giơ thước chạy đuổi theo cô cả một buổi trưa.

Hiện tại lưng cô vẫn còn ê ẩm.

Ba cô phản đối cô học khảo cổ, lúc trước cô giấu bọn họ lén lúc sửa lại nguyện vọng, sau khi tốt nghiệp, kiên quyết vào viện nghiên cứu khảo cổ.

Cả ngày lên núi xuống biển đến khi mặt trời xuống núi vẫn còn đào đất vác đất.

Chẳng trách ba cô phản đối.

Bọn họ trở về chuyến này cảm nhận sâu sắc một câu, đó chính là đối xử với phụ nữ như đàn ông, đối xử với đàn ông như vật nuôi*.

*把女人当男人用, 把男人当牲口用 nghĩa là khối lượng công việc của các công ty kế toán quá lớn, do đó các cô gái phải đảm nhận công việc của các chàng trai (thời gian, thể lực, sức mạnh não bộ, v.v.), các chàng trai chỉ đơn giản sử dụng như con lừa. (Nguồn: Baidu)

Thật sự là quá mệt mỏi.

Cô run rẩy lái xe trở về, bồi hồi đứng ở ngoài cửa không dám đi vào.

Tiểu Liên lén chạy ra mật báo cho cô: "Lần này ông chủ không có tức giận."

Hà Dũ thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đẩy cửa ra đi vào.

Tiểu Liên ở đằng sau bồi thêm một câu: "Có điều hình như lừa chị trở về để đi xem mắt."

Hà Dũ mới vừa bước vào dứt khoát rút chân lại.

Không đợi cô chuồn đi, bên trong truyền ra tiếng ho nhẹ: "Làm sao, ba không kêu mẹ con nói ba sắp chết thì con cũng không trở về đúng không?"

Hà Dũ cười gượng: "Không có không có, sao ba lại nói nghiêm trọng như vậy?"

Cô nhắm mắt, cam chịu số phận.

Chết thì chịu thôi.

Không khí trong phòng khách có chút lạnh lẽo, ông là giáo sư đại học, tuy đã về hưu, nhưng vài học sinh cũ vẫn còn liên lạc với ông.

Ông lật vài trang trong album để trên bàn, rút một tờ giấy từ bên trong, đưa cho Hà Dũ.

"Đây là một học sinh cũ của ba, tên Cố Thần, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khuôn mặt dễ nhìn phù hợp với thẩm mỹ của bọn trẻ ngày nay, con dành một ít thời gian ra để gặp mặt."

Hà Dũ dò hỏi: "Nếu con nói con không muốn đi......"

Mặt ông tối sầm lại.

Cô vội vàng sửa lời, "Thì thật là không đúng."

Sắc mặt của ông mới hòa hoãn một ít: "Ba đưa số điện thoại của con cho cậu ấy rồi, chắc ngày mai cậu ấy sẽ hẹn con."

Nói xong, mẹ Hà lập tức dìa ông ấy lên lầu, đi được hai bước chân thì dừng lại, "Đúng rồi, hôm nay cũng không còn sớm, bên ngoài đang mưa, con đừng trở về."

Mẹ Hà nháy mắt ra hiệu với cô.

Hà Dũ vội vàng gật đầu: "Được ạ."

Sức khỏe ba cô ngày càng sa sút, cô cũng không dám làm trái lời ông ấy nói.

Sợ sẽ chọc giận ông ấy, bệnh tình càng nặng thêm.

Bác sĩ nói, không thể để ông ấy quá xúc động.

Ban đêm, quả nhiên Hà Dũ nhận được cuộc gọi của người tên Cố Thần kia.

Nghe giọng điệu có vẻ cũng không có bao nhiêu hứng thú đi ăn với mình, nghĩ đến cuộc xem mắt này, chắc là ba cô đã chủ động nhắn với đối phương.

Trời sinh thì ba cô đã có loại bản lĩnh này, ông ấy không chủ động mở miệng, nhưng từng bước một làm cho người khác sập bẫy của mình.

"Ngày mai cô đi được không?"

Giọng nói từ tính, nhẹ nhàng, lễ phép, có chừng mực.

Đúng lúc ngày mai Hà Dũ không có việc gì, cô lật tư liệu xem một hồi, gật đầu: "Được."

Tại phòng ngủ lầu hai, Hà Sâm ngồi trên giường thở dài: "Thật ra anh thích tiểu Từ hơn Cố Thần."

Mẹ Hà nghe ông nói như vậy, lập tức phản đối: "Anh không phải không biết, tình trạng sức khỏe với tâm lí của cậu ấy......"

Hà Sâm hồi lâu không nói lời nào, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Từ Thanh Nhượng là học sinh ông vừa lòng nhất, tuy rằng lời nói không nhiều lắm, nhưng rất thông minh.

Đứa nhỏ này sống cô độc một mình đã quen, bên cạnh không có ai làm bạn bè.

Sau khi tốt nghiệp thì lập tức xuất ngoại, Hà Sâm cũng hoàn toàn không còn liên lạc với cậu ấy.

Nửa tháng trước, ông đi tái khám ở bệnh viện, nhìn thấy bệnh nhân cấp cứu nằm trên cáng cứu thương đang được đẩy vào.

Nghe nói uống hơn nửa chai thuốc ngủ để tự sát.



Đến khi mặt nạ oxy kéo xuống, ông mới thấy được mặt.

Là Từ Thanh Nhượng.

Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuấn tú lịch sự, làm sao lại......

Hà Sâm thở dài một tiếng: "Ngủ đi ngủ đi."

_

Hà Dũ ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, còn cách thời gian hẹn nửa tiếng.

Cô nhanh chóng thay quần áo, đi ra ngoài rửa mặt.

Cô đã quen lăn lộn đi làm việc ở bên ngoài, trang điểm đối với cô là một chuyện phiền toái.

Có điều khuôn mặt cô đẹp, làn da cũng tốt, đi làm việc ở ngoài trời lâu như vậy cũng không bị đen đi nhiều.

Tháng 11, mọi năm giờ này thành phố Bắc Kinh đã bắt đầu có tuyết rơi.

Năm nay chậm hơn một chút.

Nhưng mà cũng không có lạnh như năm trước.

Hà Dũ mặc vài cái áo khoác rồi đi ra cửa.

Trong lòng cô đã có suy tính ăn sớm một chút thì xong việc sớm một chút.

Địa điểm ở Vãn Nguyệt Cư, là nhà hàng có chi phí cao đến đáng sợ.

Mỗi bàn đều có một tấm bình phong ngăn ở giữa.

Bên cạnh là bức tranh sơn thủy tùng hạc.

Chính giữa là bốn chữ viết "Trời đãi kẻ cần cù*".

*天道酬勤: Chúa sẽ trả theo sự siêng năng của mọi người. Làm việc chăm chỉ hơn và đạt được nhiều hơn. Miễn là bạn nỗ lực đủ, bạn chắc chắn sẽ nhận được lợi nhuận tương ứng trong tương lai.

Bên ngoài tuyên truyền bên trong nhà hàng này trang hoàng tất cả đều là đồ cổ.

Đến đây ăn một bữa cơm, Hà Dũ cảm thấy đã mất đi một tháng tiền lương.

Thật sang chảnh.

Chắc Cố Thần đã tới đây được một lúc, trước mặt để một ấm trà màu trắng.

Anh đứng dậy rót đầy chén trà trước mặt cô, thấp giọng tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Cố Thần."

Hà Dũ nói cảm ơn, cũng tự giới thiệu: "Hà Dũ."

Anh đưa thực đơn cho Hà Dũ: "Không biết cô Hà thích cái gì, tôi cũng không dám tự mình chọn giúp cô."

Hà Dũ nhìn lướt qua, tùy tiện chọn vài món.

Cố Thần so với trong tưởng tượng của cô nói nhiều một chút.

Cố Thần thân thiện hơn so tưởng tượng của cô.

Anh hứng thú nhìn Hà Dũ: "Nghe giáo sư nói, cô là nhà khảo cổ học."

Hà Dũ uống một hớp trà, gật đầu: "Phải."

Trong lòng suy nghĩ không biết ba cô có đem gốc gác của cải nói hết ra ngoài không.

Cố Thần liếc mắt nhìn tấm bình phong bên cạnh hỏi: "Vậy cô có thể nhìn ra được tấm bình phong đó bao nhiêu năm không?"

Hà Dũ cũng không thèm ngước đầu lên: "Không quá 500 năm."

Cố Thần giật mình: "Cô còn chưa nhìn nữa mà."

"Vừa mới bước vào thì tôi đã nhìn một chút rồi."

Sau khi nghe nói nhà hàng này toàn sử dụng đồ cổ, cô liền cảm thấy hứng thú với nơi này, đáng tiếc chỗ này rất đắt đỏ, không vào được.

Thật khó khăn mới có thể đến đây một chuyến, cô đương nhiên phải để ý nhiều một chút.

"Thật lợi hại."

Vừa rồi Cô Thần có hỏi qua người phục vụ, 460 năm.

Anh rất khâm phục cô.

"Học khảo cổ như chúng tôi, nhạy cảm nhất là tuổi tác."

Tuổi tác mà cô nói là tuổi tác của món đồ.

Đặc biệt là từ những ngôi mộ cổ được đào lên, kì thực rất nhiều vật không thể nhìn bằng mắt thường mà đoán được.

Cố Thần nhướn mày, nhìn người phía sau lưng cô, khóe môi mang theo ý cười: "Phải không, vậy cô đoán xem cậu ấy bao nhiêu tuổi?"

Hà Dũ kinh ngạc, quay đầu nhìn qua.

Người đàn ông cao ráo, chân dài đứng sau lưng cô, áo khoác gấp lên giữa cánh tay.

Sắc mặt bình đạm, thản nhiên, không có cảm xúc dư thừa nào.

Giống như đang nhìn một chén trà bình thường, không giống đang nhìn người khác chút nào..

Hà Dũ thấy cổ tay anh đeo chuỗi Phật châu, nhận ra anh chính là người đàn ông ngày hôm qua.

"29."

Giọng điệu không quá chắc chắn.

Cố Thần khẽ cười: "Tôi nghĩ cô học xem bói, chứ không phải học khảo cổ."

Hà Dũ hơi bĩu môi, cô thật sự đoán mò.

Ngày hôm qua ba cô nói tuổi của Cố Thần, cô đoán hai người chắc đã quen biết nhau nhiều năm, chắc tuổi cũng xấp xỉ nhau.

Từ Thanh Nhượng ngồi xuống bên cạnh.

Toàn bộ hành động của anh đều rất an tĩnh, một câu cũng không nói.

Chẳng qua tay của anh thật sự rất đẹp, ánh mắt Hà Dũ bị hấp dẫn không nhịn được nhìn qua vài lần.

Anh cởi áo khoác, kéo cà vạt ra, anh lấy đũa trong vỏ bọc ra, anh nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi Phật châu trên cổ tay.

Mỗi một động tác giống như là được phóng đại lên.

Khớp ngón tay rõ ràng, làn da tinh tế trắng nõn, thậm chí có thể nhìn thấy được mạch máu dưới da, dù vậy cũng không có vẻ suy yếu.

Nhã nhặn nhưng rất mạnh mẽ.

Cứ như bị anh ghìm lại sẽ không có cách nào thoát ra.

*Vạc đồng.

benh-ten-la-yeu-1-0

*Tranh sơn thủy tùng hạc.

benh-ten-la-yeu-1-1

*Bình phong.

benh-ten-la-yeu-1-2

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Tên Là Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook