Bệnh Tên Là Yêu

Chương 9: Kì quái

Biển Bình Trúc

27/07/2021

Hà Dũ cuối cùng cũng được như ý nguyện bắt Chu Nhiên bao ăn một bữa.

Còn Bạch Du Du vì còn phải đi chụp ảnh nên khổng thể nào tới được.

Không còn cách nào, nhóm 3 người nhưng chỉ có 2 người có thể đi được.

Cái tên Chu Nhiên này thời đi học còn được mệnh danh là bằng hữu của phái nữ, dường như anh ta biết được hết kì sinh lí hàng tháng của tất cả các bạn nữ trong lớp, luôn có mặt đúng thời điểm để giúp đỡ từng nữ sinh.

Tuy nhiên có thể bởi vì dáng dấp quá trung thực mà có những cô gái bị thất tình, đau lòng đến thấu tim gan đến tìm anh để được tư vấn.

Anh cũng tận tâm tận lực thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân, dù không thể tận tâm với từng người được, nhưng an ủi một chút thì anh vẫn có thể làm.

Ví dụ như mà các cô ấy ăn một bữa cơm, hoặc cũng có thể đi xem phim, rồi đưa người ta về kí túc xá an toàn.

Lúc đi học anh là một người hướng nội, một nam sinh hồn nhiên không nói tục chửi thề, cũng không táy máy tay chân với con gái, đi xem phim cùng nữ sinh lúc nào cũng biết điều an phận ngồi như học sinh tiểu học.

Tư thế ngồi đàng hoàng, hai tay đặt ở trên đầu gối, lưng thẳng tắp.

Về sau nữa, nghe nói bạn gái cũ của một tên côn đồ hung hăng ở ngoài trường tìm tới anh.

Ngày hôm sau, anh liền bị một đám người vây ở trường học sau núi, bị đấm đá một trận tơi bời.

Nếu như không nhờ Hà Dũ với Bạch Du Du cúp học leo tường ra ngoài để đi chơi game thì anh khó mà thoát thân.

Có thể anh sẽ chết trong đêm khuya lạnh lẽo ngày hôm đó.

Sau ngày đó, Hà Dũ đứng trước bục, ngay trước mặt của giáo viên và học sinh toàn trường hào hùng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Hà Dũ tôi chính thức bảo kê Chu Nhiên, nếu thiếu nữ nào dám trượt chân đi kiếm cậu ấy để được an ủi thì phải bước qua xác của tôi."

Kết cục là cô phải vào thư phòng để viết bản kiểm điểm cả ngày hôm đó.

Còn thuận tiện bị ba mắng cho một trận.

Nghĩ tới năm đó cô lại cảm thấy xấu hổ cực kì.

"Có điều lúc đó cậu cũng thật đáng sợ."

Lời vừa nói xong, lại bồi thêm một câu nữa, "Vừa háo sắc vừa đáng sợ."

Chu Nhiên giậm chân phản bác: "Tớ con mẹ nó háo sắc chỗ nào?"

"Không háo sắc sao khẩu vị của cậu lại phong phú như vậy, ai tớ cũng không từ chối."

"Tớ không từ chối hồi nào?"

"Nếu không chúng ta đếm một chút?"

Chu Nhiên nói không thắng cô, bị đùa bỡn ngoài đường như thế không biết phải làm sao: "Cậu còn dám ăn đồ ăn của kim chủ này nữa, phun ra, phun hết đồ ăn cậu vừa nuốt vào cho tớ!"

Vừa nói, anh thật sự đưa tay vào bên miệng của cô.

Hà Dũ rất phối hợp vờ nôn mửa mấy tiếng, Chu Nhiên vội vàng rút tay lại: "Cậu thật quá đáng lắm luôn á."

Xa xa có chiếu Audi đậu ven đường, cửa xe hạ xuống, Cố Thần cười một tiếng: "Tôi còn lo lắng không biết tiểu cô nương này giải thích như nào với giáo sư về chuyện xem mắt, xem ra bây giờ yên tâm hơn rồi."

Người ngồi kế vẫn không lên tiếng.

Nghiêng đầu nhìn một cái, Từ Thanh Nhượng đang nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi trầm xuống.

Trên mặt anh vẫn như cũ không biểu tình gì, ngón tay siết chặt chuỗi Phật châu như đang trút hết những cảm xúc phiền muộn lúc này.

Hồi lâu, cho đến khi hình ảnh của người ngoài cửa sổ mất dạng, anh mới buông tay ra, tháo đai an toàn bước xuống xe, "Cậu về trước đi.".

Cố Thần thò đầu ra ngoài cửa sổ hỏi anh: "Cậu đi đâu?"

Đáp lại anh là bóng lưng đang hòa vào những ánh đèn neon đang hòa quyện trong bóng đêm.

Sau khi Hà Dũ với Chu Nhiên tách ra, cô đi tới giao lộ để đón xe.

Bỗng màn đêm nổi lên cơn mưa.

Cũng may là cô lanh trí, lúc ra cửa có đem theo dù.

Lúc này căn bản không phải là thời điểm tốt để đón xe, Hà Dũ che dù đi về phía trước một đoạn.

Trong bóng tối dường như cô thấy có người đang đứng ở đó.



Xung quanh không có nơi nào để trú mưa, nước mưa xối xả vào người.

Nước mưa chay dài phác họa đường cong gò má.

Cô nghi ngờ đến gần, lúc thấy rõ mặt người kia có hơi sững sờ, dường như đang suy nghĩ đây là Từ Thanh Nhượng hay là Quý Uyên.

Sau đó cô thử dò xét hỏi một câu: "Từ Thanh Nhượng."

Sau khi nghe tiếng của cô, lúc này anh mới nhìn sang.

Mưa vừa lớn lại rất nhanh toàn thân anh đã ướt đẫm.

Hà Dũ vội vàng đi tới che dù cho anh: "Sao anh lại ở chỗ này?"

Từ Thanh Nhượng nhìn cô, cũng không nói chuyện.

Hà Dũ nhớ tới địa chỉ nhà của anh, từ đây mà ngồi xe trở về chắc cũng tầm hai ba giờ mới tới được."

Cả người mặc đồ ướt như vậy, không cần vặn nước cũng tự động chảy xuống, phỏng chừng chưa về tới nhà đã bị cảm.

"Nếu không anh đến nhà tôi thay bộ quần áo đi, nhà tôi khá gần đây, đi chừng mười phút là đến."

Từ Thanh Nhượng rũ mắt, sau đó nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn."

Hạ Dũ đi qua bắt một chiếc taxi, đem áo khoác của mình đưa Từ Thanh Nhượng mặc vào.

Hôm nay ra cửa cô mặc đồ rất dày.

Sau khi về tới nhà, Hà Sâm thấy Từ Thanh Nhượng khuôn mặt lập tức cười như một đóa hoa.

"Thật đúng là một chút cũng không thay đổi, giống y đúc lúc đi học."

Từ Thanh Nhượng lễ phép trả lời: "Thầy cũng vậy."

"Thầy làm sao mà cũng vậy được, thầy già rồi già rồi."

Từ Thanh Nhượng là học sinh ông tâm đắc nhất, là người nghe lời, thực tế và không thích nói nhiều.

Bình thường không giao lưu với bất kì ai, đi học xong liền đi về.

Lúc trước còn bởi vì không liên lạc được với anh ông còn tiếc nuối một hồi.

Không nghĩ đến bây giờ có thể gặp mặt lại.

Hà Dũ lên lầu lấy bộ quần áo cô mua cho ba hồi trước nhưng vì kích thước quá lớn nên ông chỉ mặc một lần cũng không mặc nữa.

"Đây là đồ tôi mua cho ba, ông ấy chỉ mặc một lần, lầu một có một phòng tắm ba mẹ tôi đang dùng, anh có thể dùng của lầu hai, ở trong phòng của tôi, tôi mới về hôm qua nên cũng không dùng nhiều, rất sạch sẽ."

Cô biết Từ Thanh Nhượng thích sạch sẽ, cho nên đặc biệt bổ sung ba chữ cuối cùng.

Anh nhận lấy quần áo, nhẹ giong nói cảm ơn với cô.

Sau khi anh lên lầu, Hà Sâm hỏi Hà Dũ: "Sao con biết cậu ấy?"

Cô ngồi trên sô pha cắn hạt dưa: "Thì lần trước ba cho co đi coi mắt đó, anh ấy cũng ở đó, cũng không coi là biết, chỉ gặp qua vài lần."

Cô đang cắn hạt dưa giữa chừng đột nhiên nghĩ đến điều gì, con ngươi lập tức mở to.

Hình như áo lót của cô... còn treo ở trong đó.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, trong đó đúng là có sạch sẽ nhưng cũng hơi bừa bộn một chút.

Hà Dũ có một năng lực thần kì chính là có thể xáo trộn hết tất cả đồ đạc trong thời gian ngắn.

Hơn nữa cô cũng không có cố ý.

Vì thế, Bạch Du Du một mực kêu cô là husky.

Từ Thanh Nhượng tắm xong đi ra, trên người mặc bộ đồ mà Hà Dũ đưa cho.

Ban đầu bộ quần áo này bị chê trông xấu đến mắc ói.

Mắc trên người anh lại có cảm giác khí chất khó có thể hình dung được bằng ngôn ngữ.

Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp, giờ anh mặc khối vải rách cũng đẹp.



Hà Dũ lúng túng cười một tiếng: "Hồi nãy quên nói với anh, bên trong cũng có hơi bừa bộn một xíu."

Quần áo ba cô mặc rộng vậy mà Từ Thanh Nhượng mặc lại hơi nhỏ.

Cổ tay bị ngắn hơn một khúc.

Anh đơn giản trả lời: "Khá tốt."

Hà Sâm một mực muốn Từ Thanh Nhượng ở lại, để cho anh ở lại tối nay.

Ngày mai rồi trở về.

Anh lễ phép từ chối: "Đã quấy rầy thầy rồi, hôm khác em sẽ đến thăm thầy sau."

Hà Sâm thấy anh nói như vậy cũng đành thôi.

"Hà Dũ à, con tiễn đàn anh về đi."

Mặc dù thời điểm Hà Dũ lên đại học, Từ Thanh Nhượng đã xuất ngoại, nhưng hai người cũng xem như là tốt nghiệp cùng một trường đại học.

Vậy kêu là đàn anh coi như cũng có lí.

"Ồ."

Bên ngoài có hơi lạnh, cô khoác thêm một lớp áo.

Mưa đã tạnh, trên đất chỗ nào cũng gồ ghề khó đi, Hà Dũ cẩn thận đi.

Dọc theo đường đi hai người đều rất an tĩnh.

Đến khi ra tới giao lộ, nhìn thấy chiếc xe đang lóe đèn, Từ Thanh Nhượng dừng lại, lại nói một tiếng cảm ơn: "Cảm ơn."

Hà Dũ không biết hôm nay anh đã nói bao nhiêu lần câu cảm ơn rồi.

Cô lắc đầu: "Không cần."

"À đúng rồi, quần áo của anh sau khi giặt sạch rồi làm sao tôi đưa cho anh?

"Không cần giặt, ném đi."

Hà Dũ có chút ngơ ngẩn: "Cái gì?"

Anh kiên nhẫn lại nói một lần: "Tôi nói trực tiếp ném đi."

"Tại... Tại sao?"

Bộ quần áo kia nhìn cũng biết là hàng thủ công kĩ thuật cao, chắc chắn rất đắt, cô đoán mò chắc đắt hơn rất nhiều so với tiền lương một tháng của cô.

Kết quả người ta hời hợt bảo ném đi.

Giọng nói không chút phập phồng của anh vang lên: "Vốn dĩ bộ này tôi chỉ mặc một lần."

"Bên ngoài gió lớn, em vào trong đi."

Hà Dũ còn đang ngơ ngác trong câu quần áo chỉ mặc một lần của anh đứng ở đó chưa kịp hoàn hồn.

Cứ như vậy đi vào trong.

Đi hai bước lại dừng lại.

Phát hiện Từ Thanh Nhượng còn đứng ở đó nhìn.

Đối mặt với tầm mắt như vậy, cứ như một lưỡi dao sắt bén vậy, xuyên qua bóng tối nhàn nhạt nhìn ra thế giới.

Anh cứ đứng ở đó như vậy, sống lưng thẳng tắp, xung quanh tỏa ra một hơi thở lạnh nhạt, nhưng lại mạnh mẽ khiến người ta không cách nào khinh thường được.

Ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Hà Dũ cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô rất kỳ quái.

Nhưng cô cũng không biết là kì quái chỗ nào.

Editor: đêm phia up lên mà lòng cầu nguyện lạy hồn đừng flop.......

mình up những chương edit lâu rồi nên sẽ có sai sót, mình bắt đầu edit tiếp khi bộ Tôi Nhật Được Nhóc Con Vai Ác xong. Cảm ơn vì đã ghé qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Tên Là Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook