Chương 7: Tự sát
Phù Thuyết
31/03/2024
Nghe Thương Tòng Thư nức nở tố giác bên tai, Phong Hân thất thần hồi ức về một khoảng thời gian xa kia, lâu đến mức Phong Hân không nhớ rõ đời trước cô đã trả lời vấn đề này như thế nào.
Người trẻ tuổi nào biết sợ, ôm lấy bao nồng nhiệt đi đối mặt với tình yêu, sau khi Thương Tòng Thư được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, cô đón nàng từ nhà họ Thương về, muốn dùng mỗi một giây bản thân tồn tại để yêu nàng.
Để rồi không rõ vì sao tâm ý đổi dời......
Những người khác bên ngoài tỏ vẻ thương tiếc, trong lại cười nhạo hành động anh hùng của Thương Tòng Thư, ban đầu cô cũng bảo vệ sơ tâm của nàng, về sau lại chỉ lặng im trước những lời chế giễu, thậm chí cũng bắt đầu oán trách.
Cả cô cũng oán Thương Tòng Thư, nàng của khi ấy muốn gì, nếu biết kết quả này sẽ hối hận sao? Cảm thấy bản thân mắt mù nhìn lầm cô sao?
Cô thật đúng là một người yêu tồi tệ.
Phong Hân không biết làm sao trả lời Thương Tòng Thư, cũng không thể thờ ơ với nước mắt của Thương Tòng Thư.
Nước mắt của nàng giống như dung nham, rơi trên mỗi tấc da thịt của cô, nóng đến mức da tróc thịt bong, vô lực thốt lên bao đau đớn.
Cuối cùng cô cũng không hứa hẹn được một lời nào, trước gương mặt mà cô đã từng ngày nhớ đêm mong, hôn lên hết lần này đến lần khác.
“A Hân...”
Dời sự chú ý của nàng bằng cách này, căn bản không thể dỗ dành Thương Tòng Thư, nhưng Thương Tòng Thư lại cũng sợ mất đi Phong Hân, sợ Phong Hân mở miệng liền đòi chia tay.
Thương Tòng Thư cắn lấy bờ môi bị nàng mút đỏ Phong Hân, khe khẽ thở dốc, “Ngày mai chúng ta dọn nhà đi, qua Tây Thành.”
Phong Hân ôm chặt người trong lòng ngực, “Từ Tây Thành sang trường học vừa đi vừa về mất ba giờ, quá xa, không tiện.”
Nghe Phong Hân nói còn đến trường, sắc mặt Thương Tòng Thư liền thay đổi, nàng lắc đầu, níu chặt lấy tay Phong Hân, tay bị véo đỏ cũng không phát giác, “Đi học quan trọng đến vậy sao, một người ăn cắp thành quả lao động của học sinh còn có thể làm giảng viên, nhà trường cũng chung một giuộc, dồn ép học sinh đến bước nhảy lầu tự sát mà vẫn còn bao che, ngôi trường này thì có gì hay để học.”
Thương Tòng Thư lúc này lòng mang bất bình như bao thiếu niên chính nghĩa, khịt mũi coi thường cái ác.
Phong Hân không biết giảng viên mà Thương Tòng Thư nhắc đến là ai, gần đây trường học cũng không có thông tin gì về việc học sinh nhảy lầu, nghĩ rằng Thương Tòng Thư võ đoán.
Hai tay cô giữ lấy vai Thương Tòng Thư, thành thật nói: “Phần bằng cấp này rất quan trọng với chị, ảnh hưởng đến công việc ngày sau của chị, vì thế chị không thể nghe em mà dọn đi qua Tây Thành, cũng không thể bỏ học.”
Đời trước vì để chiếu cố tốt cho tình trạng cảm xúc của Thương Tòng Thư, cô không kiên trì đến lúc tốt nghiệp, một cái bằng cấp cũng không có, sau này tiến vào xã hội rất cực khổ.
Mà Thương Tòng Thư lại không thể kiếm việc, tiền thuê nhà, tiền điện nước sinh hoạt đều do một tay Phong Hân gánh vác, còn cả tiền thuốc định kì của Thương Tòng Thư.
Có một năm cô đem Thương Tòng Thư ra ngoài ăn, Thương Tòng Thư đột nhiên hất đồ ăn vừa được mang tới lên người bàn bên cạnh, khiến họ bị phỏng nổi bọng nước cả phần cổ, đòi tiền bồi thường 1 vạn tệ.
1 Vạn CNY = 33.409.132,56 VND
Lúc ấy Phong Hân chỉ mới là nhân viên quèn của công ty, mỗi tháng chắt chiu cũng chỉ vừa đủ, căn bản không có dư tiền tiết kiệm.
Phương án giải quyết cuối cùng, là Phong Hân cũng bị người kia giội thức ăn lên người, xem như qua chuyện.
Bị người khác bàn tán nghị luận, bị người quay chụp, lòng tự tôn bị giẫm đạp... tổn thương tâm lý, đau hơn vết bỏng trên người cô ngàn vạn lần.
Nhớ lại làm Phong Hân đau đớn, cho dù đã qua nhiều năm, sự việc ngày hôm đó vẫn giống như ác mộng, thường trở lại trong đêm tối.
“A Hân không nghe sao.” đề nghị chuyển nhà của Thương Tòng Thư bị cự tuyệt, buồn bã ghé vào vai Phong Hân, nàng cảm thấy Phong Hân không đau lòng mình như trước kia, cũng không còn ngoan ngoãn nghe lời nàng.
Phong Hân không tiếp tục cùng Thương Tòng Thư tranh luận việc này, tay thuận theo eo Thương Tòng Thư vỗ về trấn an, “Chị không nghe không có nghĩa là không còn yêu em, chị chỉ là muốn có một công việc tốt có thể kiếm được nhiều tiền một chút. Để sau này cùng em đi mua sắm, em có thể mua mà không cần nhìn giá.”
Cô cũng muốn trở thành người mà không cần liếc mắt liền đập tiền mua mua mua cho bạn gái, nhưng số dư trong thẻ của cô còn không dài hơn bốn ngón tay, chỉ có thể nỗ lực kiếm tiền.
Không mua nổi túi bạc vòng vàng, nhưng lãng mạn đơn giản nhất vẫn phải có, lễ tình nhân và ngày kỉ niệm có son môi và váy nhỏ, ngày thường điểm xuyết bằng những đóa hoa tươi.
Cô không muốn Thương Tòng Thư ở bên cô, còn phải phát sầu vì cơm áo gạo tiền.
Đầu ngón tay Thương Tòng Thư cọ trên vai Phong Hân, lúc này đôi mắt luôn ngập nước mới có ý cười, đuôi mắt nàng ướt át như trào ra cả mật ngọt, nàng bá đạo yêu cầu, “Vậy trừ bác gái ra, chị không được phép mua đồ cho cô gái nào khác.”
Phong Hân bị chọc cười, người này cho dù mắc bệnh vẫn còn nhớ rõ xếp mẹ nàng lên đầu, có lúc ngang ngược vô lý làm nàng đau đầu, cũng có lúc lại cực kỳ thành thục hiểu chuyện.
Điện thoại của Phong Hân đột nhiên vang lên, không cần đoán cũng biết là Ôn Du gọi tới, cô đứng dậy ra ban công bắt máy, không dám để Thương Tòng Thư nghe thấy.
“Dì à, Tòng Thư đang ở chỗ của con, dì không cần lo lắng.”
Giọng của Ôn Du khàn khàn bất lực, giống như vừa già đi mấy chục tuổi, cùng vài tiếng nghẹn ngào khó dấu, “Phong Hân, dì đã bàn bạc với ba của Thư Thư, chờ ba con bé đến, chúng ta cùng đi bệnh viện hàng đầu tỉnh xem xem, mấy ngày nay làm phiền con chăm sóc Thư Thư.“.
Phong Hân: “Dì yên tâm, đây là chuyện con nên làm, không phiền toái.”
“Đứa trẻ tốt, dì sớm biết ánh mắt Thư Thư rất tốt...”
Phong Hân nghe thấy đầu bên kia điện thoại bắt đầu khen cô, như có như không thở dài.
“Đúng rồi Phong Hân à, điện thoại của Thư Thư còn ở bệnh viện, dì đưa đến cửa hàng tiện lời dưới lầu của con, dì sẽ không vào nhà, miễn cho Thư Thư thấy dì sẽ ảnh hưởng bệnh tình.”
Phong Hân trả lời liên tục, sau khi nghe Ôn Du lặp đi lặp lại mãi lời cảm ơn, cuộc trò chuyện này mới kết thúc.
Phong Hân xuống lầu lấy điện thoại, cùng bà tản bộ xung quanh, tính xem còn tận hai mươi phút nữa mới có thể về, nếu không trùng khớp thời gian, về sớm sẽ làm Thương Tòng Thư nghi ngờ.
Ngón tay cái của cô không cẩn thận mở khóa vân tay, điện thoại Thương Tòng Thư lập tức khởi động. Mặc dù Thương Tòng Thư lưu vân tay của cô trên máy, nhưng cô không chưa từng kiểm tra điện thoại Thương Tòng Thư.
Ngay khi Phong Hân định tắt máy, trên giao diện wechat hiện lên sau khi mở máy, cô lướt mắt qua khung thoại đầu tiên, nhìn tin nhắn được Thương Tòng Thư ghim lên đầu, khiến cô sửng sốt,...
[Cô La, cô là đang buộc em đến bước đường cùng.]
______________
Wechat: Ứng dụng nhắn tin, gọi điện,... phổ biến của Trung Quốc.
ED: Tui vừa xong việc, mà hình như mấy nay wattpad bị lỗi.
Người trẻ tuổi nào biết sợ, ôm lấy bao nồng nhiệt đi đối mặt với tình yêu, sau khi Thương Tòng Thư được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, cô đón nàng từ nhà họ Thương về, muốn dùng mỗi một giây bản thân tồn tại để yêu nàng.
Để rồi không rõ vì sao tâm ý đổi dời......
Những người khác bên ngoài tỏ vẻ thương tiếc, trong lại cười nhạo hành động anh hùng của Thương Tòng Thư, ban đầu cô cũng bảo vệ sơ tâm của nàng, về sau lại chỉ lặng im trước những lời chế giễu, thậm chí cũng bắt đầu oán trách.
Cả cô cũng oán Thương Tòng Thư, nàng của khi ấy muốn gì, nếu biết kết quả này sẽ hối hận sao? Cảm thấy bản thân mắt mù nhìn lầm cô sao?
Cô thật đúng là một người yêu tồi tệ.
Phong Hân không biết làm sao trả lời Thương Tòng Thư, cũng không thể thờ ơ với nước mắt của Thương Tòng Thư.
Nước mắt của nàng giống như dung nham, rơi trên mỗi tấc da thịt của cô, nóng đến mức da tróc thịt bong, vô lực thốt lên bao đau đớn.
Cuối cùng cô cũng không hứa hẹn được một lời nào, trước gương mặt mà cô đã từng ngày nhớ đêm mong, hôn lên hết lần này đến lần khác.
“A Hân...”
Dời sự chú ý của nàng bằng cách này, căn bản không thể dỗ dành Thương Tòng Thư, nhưng Thương Tòng Thư lại cũng sợ mất đi Phong Hân, sợ Phong Hân mở miệng liền đòi chia tay.
Thương Tòng Thư cắn lấy bờ môi bị nàng mút đỏ Phong Hân, khe khẽ thở dốc, “Ngày mai chúng ta dọn nhà đi, qua Tây Thành.”
Phong Hân ôm chặt người trong lòng ngực, “Từ Tây Thành sang trường học vừa đi vừa về mất ba giờ, quá xa, không tiện.”
Nghe Phong Hân nói còn đến trường, sắc mặt Thương Tòng Thư liền thay đổi, nàng lắc đầu, níu chặt lấy tay Phong Hân, tay bị véo đỏ cũng không phát giác, “Đi học quan trọng đến vậy sao, một người ăn cắp thành quả lao động của học sinh còn có thể làm giảng viên, nhà trường cũng chung một giuộc, dồn ép học sinh đến bước nhảy lầu tự sát mà vẫn còn bao che, ngôi trường này thì có gì hay để học.”
Thương Tòng Thư lúc này lòng mang bất bình như bao thiếu niên chính nghĩa, khịt mũi coi thường cái ác.
Phong Hân không biết giảng viên mà Thương Tòng Thư nhắc đến là ai, gần đây trường học cũng không có thông tin gì về việc học sinh nhảy lầu, nghĩ rằng Thương Tòng Thư võ đoán.
Hai tay cô giữ lấy vai Thương Tòng Thư, thành thật nói: “Phần bằng cấp này rất quan trọng với chị, ảnh hưởng đến công việc ngày sau của chị, vì thế chị không thể nghe em mà dọn đi qua Tây Thành, cũng không thể bỏ học.”
Đời trước vì để chiếu cố tốt cho tình trạng cảm xúc của Thương Tòng Thư, cô không kiên trì đến lúc tốt nghiệp, một cái bằng cấp cũng không có, sau này tiến vào xã hội rất cực khổ.
Mà Thương Tòng Thư lại không thể kiếm việc, tiền thuê nhà, tiền điện nước sinh hoạt đều do một tay Phong Hân gánh vác, còn cả tiền thuốc định kì của Thương Tòng Thư.
Có một năm cô đem Thương Tòng Thư ra ngoài ăn, Thương Tòng Thư đột nhiên hất đồ ăn vừa được mang tới lên người bàn bên cạnh, khiến họ bị phỏng nổi bọng nước cả phần cổ, đòi tiền bồi thường 1 vạn tệ.
1 Vạn CNY = 33.409.132,56 VND
Lúc ấy Phong Hân chỉ mới là nhân viên quèn của công ty, mỗi tháng chắt chiu cũng chỉ vừa đủ, căn bản không có dư tiền tiết kiệm.
Phương án giải quyết cuối cùng, là Phong Hân cũng bị người kia giội thức ăn lên người, xem như qua chuyện.
Bị người khác bàn tán nghị luận, bị người quay chụp, lòng tự tôn bị giẫm đạp... tổn thương tâm lý, đau hơn vết bỏng trên người cô ngàn vạn lần.
Nhớ lại làm Phong Hân đau đớn, cho dù đã qua nhiều năm, sự việc ngày hôm đó vẫn giống như ác mộng, thường trở lại trong đêm tối.
“A Hân không nghe sao.” đề nghị chuyển nhà của Thương Tòng Thư bị cự tuyệt, buồn bã ghé vào vai Phong Hân, nàng cảm thấy Phong Hân không đau lòng mình như trước kia, cũng không còn ngoan ngoãn nghe lời nàng.
Phong Hân không tiếp tục cùng Thương Tòng Thư tranh luận việc này, tay thuận theo eo Thương Tòng Thư vỗ về trấn an, “Chị không nghe không có nghĩa là không còn yêu em, chị chỉ là muốn có một công việc tốt có thể kiếm được nhiều tiền một chút. Để sau này cùng em đi mua sắm, em có thể mua mà không cần nhìn giá.”
Cô cũng muốn trở thành người mà không cần liếc mắt liền đập tiền mua mua mua cho bạn gái, nhưng số dư trong thẻ của cô còn không dài hơn bốn ngón tay, chỉ có thể nỗ lực kiếm tiền.
Không mua nổi túi bạc vòng vàng, nhưng lãng mạn đơn giản nhất vẫn phải có, lễ tình nhân và ngày kỉ niệm có son môi và váy nhỏ, ngày thường điểm xuyết bằng những đóa hoa tươi.
Cô không muốn Thương Tòng Thư ở bên cô, còn phải phát sầu vì cơm áo gạo tiền.
Đầu ngón tay Thương Tòng Thư cọ trên vai Phong Hân, lúc này đôi mắt luôn ngập nước mới có ý cười, đuôi mắt nàng ướt át như trào ra cả mật ngọt, nàng bá đạo yêu cầu, “Vậy trừ bác gái ra, chị không được phép mua đồ cho cô gái nào khác.”
Phong Hân bị chọc cười, người này cho dù mắc bệnh vẫn còn nhớ rõ xếp mẹ nàng lên đầu, có lúc ngang ngược vô lý làm nàng đau đầu, cũng có lúc lại cực kỳ thành thục hiểu chuyện.
Điện thoại của Phong Hân đột nhiên vang lên, không cần đoán cũng biết là Ôn Du gọi tới, cô đứng dậy ra ban công bắt máy, không dám để Thương Tòng Thư nghe thấy.
“Dì à, Tòng Thư đang ở chỗ của con, dì không cần lo lắng.”
Giọng của Ôn Du khàn khàn bất lực, giống như vừa già đi mấy chục tuổi, cùng vài tiếng nghẹn ngào khó dấu, “Phong Hân, dì đã bàn bạc với ba của Thư Thư, chờ ba con bé đến, chúng ta cùng đi bệnh viện hàng đầu tỉnh xem xem, mấy ngày nay làm phiền con chăm sóc Thư Thư.“.
Phong Hân: “Dì yên tâm, đây là chuyện con nên làm, không phiền toái.”
“Đứa trẻ tốt, dì sớm biết ánh mắt Thư Thư rất tốt...”
Phong Hân nghe thấy đầu bên kia điện thoại bắt đầu khen cô, như có như không thở dài.
“Đúng rồi Phong Hân à, điện thoại của Thư Thư còn ở bệnh viện, dì đưa đến cửa hàng tiện lời dưới lầu của con, dì sẽ không vào nhà, miễn cho Thư Thư thấy dì sẽ ảnh hưởng bệnh tình.”
Phong Hân trả lời liên tục, sau khi nghe Ôn Du lặp đi lặp lại mãi lời cảm ơn, cuộc trò chuyện này mới kết thúc.
Phong Hân xuống lầu lấy điện thoại, cùng bà tản bộ xung quanh, tính xem còn tận hai mươi phút nữa mới có thể về, nếu không trùng khớp thời gian, về sớm sẽ làm Thương Tòng Thư nghi ngờ.
Ngón tay cái của cô không cẩn thận mở khóa vân tay, điện thoại Thương Tòng Thư lập tức khởi động. Mặc dù Thương Tòng Thư lưu vân tay của cô trên máy, nhưng cô không chưa từng kiểm tra điện thoại Thương Tòng Thư.
Ngay khi Phong Hân định tắt máy, trên giao diện wechat hiện lên sau khi mở máy, cô lướt mắt qua khung thoại đầu tiên, nhìn tin nhắn được Thương Tòng Thư ghim lên đầu, khiến cô sửng sốt,...
[Cô La, cô là đang buộc em đến bước đường cùng.]
______________
Wechat: Ứng dụng nhắn tin, gọi điện,... phổ biến của Trung Quốc.
ED: Tui vừa xong việc, mà hình như mấy nay wattpad bị lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.