Bệnh Trạng Sủng Em

Chương 2:

Chỉ Ái

01/05/2024

Anh ta nói, tay đột nhiên đặt lên người tôi, từ trên xuống dưới, chạm nhẹ không nặng.

Lòng bàn tay người đàn ông mang theo lửa, ngọn lửa yếu ớt trong lòng tôi lập tức bị ngọn lửa trong lòng bàn tay anh ta đốt cháy, toàn thân đều nóng lên.

Anh ta nhìn tôi cười nhẹ, bàn tay vốn ở trên ngực tôi đột nhiên hạ xuống, từng cái một, chậm rãi, thân mật, giống như bị người ta quét lông vũ vậy.

Tôi cảm thấy cả người mình sắp nổ tung nhưng anh ta lại như thấy chưa đủ: "Diệp Cẩn, anh có thể giúp em."

"Đừng!"

Tôi cố nhịn cảm xúc đang ngang ngược trong cơ thể, nghiến răng nhìn anh ta lắc đầu.

Nhưng anh ta như không nghe thấy lời tôi nói, giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng quần áo trên người bị xé rách.

"Anh tránh ra! Cút ra!"

Toàn thân tôi run rẩy, đẩy anh ta nhưng không hề có tác dụng gì.

Anh ta đè lên người tôi, giống như tảng đá kẹt chết trong khe núi, không thể lay chuyển.

"Phản ứng của em không phải như vậy, Diệp Cẩn."



"Cút!"

"Là em bảo anh cút."

Nói xong, anh ta ôm tôi lật người, tôi và anh ta đổi vị trí cho nhau.

Ý thức của tôi một nửa nóng như lửa một nửa lạnh như băng, một nửa tỉnh táo một nửa mơ hồ.

Ngay khi tôi cho rằng mình có thể thoát khỏi anh ta, anh ta lại đột nhiên đè tôi xuống, không báo trước...

"Ưm!"

Đau nhưng ham muốn trong cơ thể giống như sóng lớn ngập trời.

Tôi biết, tôi nên phản kháng nhưng tôi không thể phản kháng lại ham muốn sinh lý nguyên thủy đó.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, ánh nắng đã rực rỡ, trên đầu giường có một bộ quần áo mới, chăn ga giường lộn xộn đủ để chứng minh sự điên cuồng của đêm qua.

Tôi cử động, toàn thân đều đau nhức sau khi phóng túng.



Vén chăn lên, màu đỏ trên ga giường chói mắt và rõ ràng.

Tôi sững sờ, giơ tay quét luôn đèn bàn xuống đất, không kìm được hét lên: "A a a!"

"Sao lại thế này! Sao có thể như vậy!"

Tôi đã lên kế hoạch cho mọi thứ nhưng lại bị người ta phá ngang như vậy, điều này không sao cả nhưng tại sao ngay cả trinh tiết mà tôi đã cố gắng bảo vệ bao năm mới định lợi dụng cũng không còn!

Nước mắt chảy dài trên khóe mắt, tôi biết, đây là tự làm tự chịu, không thể sống.

Tôi bây giờ, ngay cả khi báo cảnh sát nói rằng mình bị cưỡng hiếp cũng không được, bởi vì chỉ cần báo cảnh sát, mọi kế hoạch mà tôi vạch ra sẽ bị bại lộ.

Hóa ra con người thực sự không thể làm điều xấu, anh xem, tôi chỉ định làm một điều xấu như vậy, lập tức đã gặp báo ứng.

Ngồi trên giường rất lâu, tôi mới nhấc chân xuống giường vào phòng tắm từng chút một rửa sạch sẽ.

Người trong gương đã thay đổi, vẻ phong tình trước đây chưa từng có tràn ngập khóe mắt tôi, tôi không nhịn được giơ tay đập vỡ gương.

Tôi đã trả giá bằng tất cả nhưng lại không nhận được kết quả như mong muốn.

Tôi đã không còn nhớ rõ chúng tôi kết thúc vào lúc nào, tôi chỉ nhớ trời đất đảo lộn, giống như phát điên vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Trạng Sủng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook