Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 24: Chương 11.3

Vi Lạp

22/11/2016

"Đừng nôn nóng như hài tử, cẩn thận tai vách mạch rừng. Chúng ta cứ báo cáo Vương tử chuyện chúng ta được giao, chủ tử làm vậy chắc chắn có tính toán của người."

Thiếu niên kia nghe xong nghịch ngợm lè lưỡi, lập tức nghiêm túc, ca ca hắn thấy vậy chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn là kinh nghiệm quá ít, cái gì cũng bộc lộ ra bên ngoài.

Trong thư phòng, hai vị đại thần liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một người cẩn thận mở miệng:

"Thái tử, người thật sự tính toán hợp tác với Tinh lang quốc sao?" Bọn họ luôn luôn đối với Thiên Dục quốc như hổ rình mồi, Thái tử sao cso thể hồ đồ như vậy, nhưng hắn không dám nói ra ngoài, hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa đấy.

"Đúng vậy, mong Thái tử suy nghĩ kĩ." Một người khác cũng lên tiếng, trong âm thanh lộ ra mấy phần thông minh lanh lợi.

"Lý thừa tướng nếu lo lắng cho bản Thái tử không bằng để cho nữ nhi của ngươi thăm dò tin tức trong Thần vương phủ." Thần sắc đôi mắt Thái tử tối lại, nhớ tới chuyện này hắn liền thấy tức giận, hiện tại Mộ Dung Thiên Hiên càng được Phụ hoàng coi trọng, hắn bị đảo lộn rất nhiều kế hoạch, mà Lý Linh Lan này là hắn tỉ mỉ cài vào Thần vương phủ nhưng không có bất kì động tĩnh gì, ngược lại còn ngang nhiên cùng Mộ Dung Thiên Thần phế vật trở thành một đôi, hơn nữa hiện tại nàng còn xinh đẹp như vậy, điều này làm cho hắn sao có thể không buồn bực được.

Chương 12: Tiến cung

Từ khi gả tới Thần vương phủ, không chỉ ngày lại mặt không trở lại, ngày thường cũng không tới thăm Thừa tướng phủ, , thậm chí tiết trng thu hắn đã quà tặng cũng đều bị trả trở về. Hắn đang tính cho Triệu thị đi Thần vương phủ nhìn xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Thái tử đã nói như vậy hắn càng khẳng định: "Về phủ lập tức để Triệu thị đi tới Thần vương phủ một chuyến."

Hạ quyết tâm, Lý Chung Lương lập tức trả lời:

"Cựu thần nhất định để nữ nhi nhanh chóng tìm hiêu tin tức, không phụ lòng hy vọng của Thái tử." Lời nói đầy thề thốt, cho thấy sự trung thành của mình, mặc kệ có làm dc hay không, trước đồng ý rồi nói sau.

Thái tử nghe xong, sắc mặt có chút hòa hoãn, giọng điệu ôn hòa: "Vậy làm phiền Lý đại nhân rồi." Lý Chung Lương thở phào một hơi, xem ra cái mạng già của hắn được bảo toàn rồi.

Đạt được đáp án muốn nghe, tâm tình Mộ Dung Thiên Tứ tốt lên, gương mặt nhàn nhạt ý cười.



"Thái tử?" Một đại thần khác còn muốn nói gì đó, Thái tử ngăn lại.

"Chuyện này Bản cung tự có chừng mực, các ngươi không cần nói nữa."

Vẫy vẫy tay: "Các ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng." Hai vị đại thần bước ra ngoài.

"Lý đại nhân, ngài xem." Vị đại thần kia chưa từ bỏ ý định.

Lý Chung Lương thở dài: "Chẳng lẽ Vương đại nhân không thấy rõ sao, Thái tử quyết tâm muốn hợp tác với Tinh Lang quốc, chúng ta còn có thể nói gì nữa." Nói xong lắc đầu đi về phía trước, còn vị đại thần kia quay đầu nhìn thư phòng, sau đó bước chân đuôi theo Lý Chung Lương, rất nhanh bóng lưng hai người biến mất trong tầm mắt.

Hai người đi rồi, thư phòng lại yên tĩnh như cũ chỉ còn lại một mình Thái tử, hắn dỡ xuống ngụy trang lạnh lùng, mệt mỏi nằm ngửa người ra phía sau ghế tựa, hai mắt nhắm chặt. Lo lắng vừa rồi của bọn họ làm sao hắn không lo lắng, nhưng trước mắt nhìn thấy Phụ hoàng càng ngày càng coi trọng Mộ Dung Thiên HIên, địa vị của hắn nguy cơ càng lớn, nếu không phải đường cùng, hắn làm sao có thể dẫn sói vào nhà?

Bất quá nghĩ tới lần này thành công, về sau Phụ hoàng nhất định sẽ càng vừa lòng hắn, càng tín nhiệm hắn. Đột nhiên hắn mở mắt ra, khóe môi quét xuống nụ cười lạnh, đến lúc đó chỉ còn là của mình Mộ Dung Thiên Tứ hắn.

Phủ Ngũ vương gia

Vô luận là Thái tử và Hiên vương tranh giành đầu rơi máu chảy như thế nào, dù triều đình sóng lớn bao nhiêu thì đối với Thần vương phủ cũng không một chút ảnh hưởng, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên nơi phố xá sầm uất, chỉ tĩnh lặng an lành.

Mỗi ngày Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần đều ở thư phòng đọc sách, ngẫu nhiên thảo luận chuyện ở Phong Vũ Lâu, buổi chiều lúc hoàng hôn hai người dắt tay nhau đi bộ ở hậu hoa viên ngắm mặt trời ngả về phía tây, cuộc sống trôi qua hết sức vừa ý.

(Hai ông bà này thiệt biết cách hưởng thụ nha)

Nhưng cuộc sống làm sao có thể thỏa mãn mãi như vậy, Trung thu càng tới gần, Đường Tĩnh càng nhớ nhà, nhưng nàng không nói với ai, cho dù nàng nhớ nhà ở thế giới kia như thế nào thì nàng cũng chỉ có thể ở lại chỗ này.



Chỉ có niềm vui duy nhất là Mộ Dung Thiên Thần cho tới nay đều cẩn thận chăm sóc và chiếu cố nàng, bởi vì lúc nàng nhớ nhà lần đó, dù nàng có quá phận như thế nào, hắn đều dịu dàng mỉm cười, để nàng phát tiết, đùa cho nàng vui vẻ, mãi đến lúc cảm xúc nàng bình tĩnh trở lại, mỉm cười, hơn nữa, hắn còn chưa từng hỏi nàng vì cái gì mà giận dữ, cố tình gây sự như vậy.

Có lẽ một người hiện đại quát bạn gái là chuyện rất bình thường nhưng ở cái nơi 'trượng phu là trời' này là thế giới của nam nhân, mà Mộ Dung Thiên Thần có thẻ hạ xuống sự cao quý của mình mặc cho nàng mắng, hơn nữa hắn còn là Vương gia, càng làm cho Đường Tĩnh cảm động hơn, sự trả giá của hắn như thấm vào lòng người, cọ rửa hết nỗi nhớ muốn về nhà của nàng. Nàng ở đây tìm được tình yêu thật sự, cùng Mộ Dung Thiên Thần ở cùng một chỗ là cực kỳ hạnh phúc, ba mẹ biết được nhất định sẽ vui vẻ.

Một ngày nào đó nàng cũng sẽ rời khỏi ba mẹ, lập gia đình, chỉ là nàng đi trước mà thôi, nàng tự an ủi mình như vậy.

Nháy mắt đã tới Trung thu, buổi sáng Xuân Ngọc bắt đầu chuẩn bị quần áo cho nàng, nhìn cung trang trong tay khó mặc, Vương phi luôn không thích trang phục phiền phức như thế nà, vì vậy cẩn thận hỏi Đường Tĩnh:

"Vương phi, hôm nay mặc cung phục của Vương phi sao?"

Mấy ngày nay tâm trạng của Vương phi không tốt, vì vậy không nên làm nàng tức giận.

Đường Tĩnh liếc một cái, cung trang váy đỏ thẫm, trang trí khổng tước màu vàng và hoa phù dung, cổ tay thêu hoa hồ điệp, diễm lệ mà tầm thường, quan trọng mặc vào nhất định đi lại sẽ rất nặng nhọc.

"Xuân Ngọc, có thể không mặc cái này hay không?" Đường Tĩnh có chút cầu xin, tuy bình thường Xuân Ngọc dễ bảo nhưng chuyện liên quan như vậy nàng rất khó tính, theo ý của nàng ấy thì quy củ không thể phá bỏ.

"Vương phi." Xuân Ngọc có chút khó xử, nàng biết tiểu thư không thích nhưng tiểu thư phải tham gia yến hồi trung thu được coi trọng nhất ở trong cung, không thể để mất mặt được.

Đường Tĩnh thở dài, nhận mệnh cầm lấy cung trang nặng trịch.

"Ở xa đã nghe thấy tiếng thở dài của nàng, làm sao vậy?" Mộ Dung Thiên Thần thong thả bước tới, đư mắt nhìn cung trang trong tay nàng, trong lòng hiểu rõ vài phần.

"Như thế nào? không thích sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook