Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 30: Chương 14.2

Vi Lạp

16/12/2016

Đường Tĩnh nhìn dáng vẻ đắc ý của Vương Ngâm Tuyết, trong lòng hừ lạnh, muốn nàng xấu mặt trước mặt mọi người cũng không đơn giản như vậy. Là một người hiện đại sinh ra trong gia đình thế gia có truyền thống y học làm sao không biết cầm kỳ thi họa.

Quan niệm của ba nàng cực kỳ truyền thống, cho rằng con gái nên thục nữ rụt rè, cho nên từ nhỏ đã cho Đường Tĩnh học những thứ này, ra sức làm cho nàng trở thành tiểu thư khuê các truyền thống. Đường Tĩnh đối với những thứ văn hóa Trung hoa này cảm thấy hứng thú cho nên cầm kỳ thư họa đều học qua. Nàng thích nhất là đàn trang, tiếng du dương của đàn trang tạo nên tình cảm sâu lắng, rửa sạch tâm linh.

Mộ Dung Thiên Thần còn đang tìm lý do thoái thác có thể giúp Đường Tĩnh vượt qua khó khăn này chỉ nghe Vương Ngâm Tuyết mở miệng: "Phụ hoàng, Mẫu hậu, ca ca Ngũ vương phi là thế hệ kiêu hùng, anh dũng thiện chiến, dụng binh như thần, có thể nói là trí dũng song toàn, nàng là muội muội chắc chắn cũng là thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, nói vậy Thần vương phi chắc hẳn cũng là người mang tuyệt kĩ, không bằng hôm nay cho mọi người nhìn một phen." Tuy đang nói với Hoàng đế nhưng ánh mắt đảo qua Đường Tĩnh hàm ý hết sức khiêu khích.

Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, nàng và nàng ta có thâm cừu đại hận gì sao, lại làm khó nàng như vậy, biết rõ thanh danh của mình vô tài vô đức vẫn nói ra yêu cầu như vậy. Có vẻ hai người bọn họ cũng không có gặp nhau, không lẽ đố kị nàng xinh đẹp. Lửa cháy đến nơi, Đường Tĩnh không có thời gian suy nghĩ miên man.

Thái hậu nghe Vương Ngâm Tuyết nói như vậy, suy tư một chút, cảm thấy nàng nói rất có đạo lý. Lúc ấy dựa theo tin đồn nàng mới cho rằng Lý Linh Lan chỉ là một bao cỏ, nhưng thực tế nhìn thấy mỗi lần Đường Tĩnh giơ tay nhấc chan đều khác xa lời đồn, đã phủ định suy đoán trong lòng nàng. Lời đồn nói Lý Linh Lan vô tài vô đức chắc chắn không phải là thật, nhìn cử chỉ hành vi của nàng ấy, nhất định thấy được nàng ấy rất được giáo dưỡng, có thể học được tài nghệ.

Đồng ý nói: "Không bằng Thần vương phi biểu diễn một phen, để cho tất cả mọi người đều thưởng thức." Ngữ khí bao hàm sự mong chờ, làm cho người ta không đành lòng từ chối.

Thái hậu đã lên tiếng, Mộ Dung Thiên Thần cũng không biết nói gì hơn, nhưng hắn không thể để cho Đường Tĩnh bị bêu xấu. Che ngực giả bộ phát bệnh bên tai liền truyền đến tiếng nói: "Vậy nô tì đành bêu xấu, ngày đoàn tụ nô tì định đánh một khúc nhạ, đánh không tốt Hoàng tổ mẫu đừng chê cười."

"Không cười, không cười, nhanh đàn đi." Nàng dâu lão Ngũ quả nhiên không làm mình thất vọng, nàng càng thích nàng ấy, so với mấy đứa cháu dâu đều thích hơn.

"Thần vương phi, ngươi cứ đàn, không ai dám cười ngươi." Hoàng đế cũng mở miệng, cổ vũ cho Đường Tĩnh.

Vâng ạ, Đường Tĩnh đứng dậy, Mộ Dung Thiên Thần giữ chặt nàng, lo lắng nhìn nàng, Đường Tĩnh nhẹ nhàng vỗ tay hắn, bảo hắn yên tâm. Nếu hôm nay nàng không đàn thì không chỉ vứt bỏ thanh danh của nàng mà còn cả mặt mũi Ngũ vương phủ, vì điều này, nàng nhất định phải đàn, mà còn phải vượt qua Vương Ngâm Tuyết.

Đường Tĩnh thản nhiên ngồi xuống cạnh đàn tranh, bàn tay ngọc nhẹ nhàng khẩy, hai bàn tay tung bay ở trên mặt đàn đánh một khúc "Xuân giang hoa nguyệt dạ." Âm thanh tự nhiên, truyền vào trong tai khơi gợi sự thương nhớ, nhớ đến đến ngày hôm nay nàng phiêu bạt tới nơi này, tâm tình nhập vào, nhiều người liên tục gật đầu, không ngừng tán thưởng.

Đường Tĩnh toàn thân áo trắng dưới ánh mặt trăng tự nhiên khẩy đàn, hàng ngàn ngọn đèn dầu phía sau như tham gia náo nhiệt, giống như nàng chưa phát hiện ra, cứ ngồi đó chìm đắm trong ca khúc, tĩnh động đều hài hòa với nhau, làm nhiều người phải say mê.

"Được, được được, đàn rất tốt." Đường Tĩnh khẩy xong âm cuối, Hoàng đế vỗ tay, những người khác cũng nhao nhao vỗ tay tuy dối gạt lòng người nhưng nhiều người cũng bị tiếng đàn tranh của nàng thuyết phục, vỗ tay phát ra từ nội tâm.



"Đúng vậy, Thần vương phi đàn rất hay, thật sự là cao thủ." Thái hậu cũng cười nói. Người nói vô ý người nghe hữu ý, nghe vậy, Hoàng hậu và Vương Ngâm Tuyết sắc mặt thay đổi, sắc mặt Vương Ngâm Tuyết khó coi nhất, tuyên bố của Thái hậu giống như Đường Tĩnh còn giỏi hơn nàng. Trong lòng Hoàng hậu thầm mắng Vương Ngâm Tuyết làm náo động còn chưa tính, còn so cao thấp này nọ để cho người khác nổi bật hơn, hỏng việc nhiều hơn thành công.

Hoàng hậu cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt tươi cười: "Hoàng thượng, Thần vương phi đàn tốt như vậy, có phải cũng nên ban thưởng hay không?"

"Đúng, đúng, đúng. Nên thưởng, vậy cũng thưởng vạn lượng vàng, trăm tấm tơ lụa." Không thèm hỏi ý kiến Đường Tĩnh, cũng không nói kĩ thuật Đường Tĩnh tốt, lại càng không nhắc tới Mộ Dung Thiên Thần, Hoàng hậu nghe xong ý cười càng sâu, ai nặng ai nhẹ nói vậy là biết. Ván này vẫn là nhi tử của nàng thắng.

Đường Tĩnh thở dài, phúc thân tạ ơn, từ từ về chỗ ngồi. Mộ Dung Thiên Thần nhìn Đường Tĩnh đi tới, điềm tĩnh tao nhã, phượng mâu vẫn đầy ánh sáng nhu hòa, xinh đẹp kinh diễm, so với ánh đèn xung quanh còn chói mắt hơn.

Hắn không dám tin nữ tử xinh đẹp hơn hoa này là thê tử của hắn. Hôm nay để cho hắn giật mình, vốn tưởng nàng biết một ít, không ngờ lại biết nhiều làm cho hắn không tưởng. Hắn có tài đức gia mà được ông trời rủ lòng thường, có thể lấy được thê tử như ý như vậy.

Đường Tĩnh vẫy vẫy tay trước mắt Mộ Dung Thiên Thần: "Này này hoàn hồn, nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy, ta trở về đều không biết?"

Mộ Dung Thiên Thần lấy lại tinh thần, trước mặt xuất hiện gương mặt tươi cười phóng đại của Đường Tĩnh, trong không trung như đám mây trắng không một chút dính bẩn.

"Nghĩ thì ra Vương phi của ta đúng là thâm tàng bất lộ, Bổn vương không biết nàng lại đàn hay như vậy, ta đều chưa từng nghe qua." Trong giọng nói có chút ủy khuất và nồng đậm sủng ái.

"Ha ha, hiện tại không phải đã biết sao. Sau này không đàn cho người khác nghe nữa, chỉ đàn cho chàng nghe có được không?" Đường Tĩnh ngồi xuống, tựa vào bên cạnh Mộ Dung Thiên Thần, trước kia nàng từng ảo tưởng, làm một người vợ tự tay đàn một khúc cho hắn nghe, cùng hắn chia sẽ niềm vui cùng mình. Đừng thấy Đường Tĩnh là quân nhân khô cứng, trong lòng vẫn còn một phần tiểu nghệ sĩ.

"Được, vậy hồi phủ nàng phải đàn cho ta nghe." Mộ Dung Thiên Thần nghe được âm thanh mềm mại của nàng, khóe miệng nở nụ cười tươi rực rỡ.

Mộ Dung Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh đang đi tới chỗ ngồi, hai mắt bốc hỏa, rốt cuộc nàng che giấu bao nhiêu? Hiện tại hắn hối tiếc cũng không kịp, nếu phát hiện sớm một chút vẻ đẹp của nàng, có phải kết quả sẽ khác hay không?

Vương Ngâm Tuyết nhìn phu thê bọn họ hết sức ân ái, trong mắt càng phẫn hận không thôi, sắc mặt hết sức âm thầm. Vốn mượn cơ hội này để cho Lý Linh Lan xấu mặt, nhưng lại không nghĩ tới để cho nàng ta cướp mất nổi bật. Dưới cánh tay áo rộng rãi, khăn tay đã sớm bị vo thành một nắm, lộ ra gân xanh trên mu bàn tay, trong lòng phẫn hận không thôi. Nàng ngồi bên cạnh Thái tử, từng cử chỉ của Thái tử nàng nhìn thấy rõ ràng, tất nhiên cũng hiểu được hắn đã nổi lên hứng thú với Lý Linh Lan.

Lý Linh Lan theo đuổi Thái tử, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, chỉ tiếc Thái tử không biết thương hương tiếc ngọc, không hiếm lạ tình cảm của nàng ta. Hiện tại nếu Thái tử động tâm với nàng ta, nếu như Lý Linh Lan không hết hy vọng, vậy địa vị của nàng ở phủ Thái tử sẽ tràn đầy nguy cơ. Trước mắt điều quan trọng nhất là phải giữ lại trái tim của Thái tử, nếu không toàn bộ đều là nói suông... Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Vương Ngâm Tuyết hạ quyết tâm nghĩ đến một quyết định lớn mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook