Chương 13: Hết lòng vì nhau
Vi Lạp
04/11/2016
Ở tiệm may chậm trễ
thời gian lâu, lúc ra đã là buổi trưa, hai người định tìm chỗ ăn trưa,
buổi chiều lại cưỡi ngựa. Cho nên hai người để xa phu cho ngựa về phủ,
còn mình đi tìm chỗ ăn cơm.
"Chúng ta đi đâu ăn cơm?" Đường Tĩnh bị hắn dẫn đường có chút mờ mịt, đi lâu không nhịn được mà hỏi.
"Nhìn xem nàng muốn ăn gì?" Mộ Dung Thiên Thần săn sóc hỏi.
"Tùy tiện, ta không kiêng ăn."
Bọn họ chết đói đến nơi, nhanh tìm chỗ ăn cơm là được rồi, thấy người bên cạnh chần chờ, Đường Tĩnh mới phản ứng lại: Không phải là lạc đường rồi chứ?
"Ngươi biết hiện tại chúng ta ở đâu sao?" Đường Tĩnh không đi mà dừng lại trực tiếp hỏi hắn.
Bị hỏi thẳng như vậy, Mộ Dung Thiên Thần có chút quẫn bách.
Được rồi, không cần hỏi cũng biết phản ứng như vậy chắc chắn là không biết đường, Đường Tĩnh bất đắc dĩ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy bất mãn: Không biết thì nói đi, hại người ta đi vòng quanh lâu như vậy, sợ đả kích lòng tự trọng yếu ớt của hắn, Đường Tĩnh không dám tự mình đưa hắn đi, chỉ tiện tay túm lấy một người đi đường hỏi tiệm cơm gần nhất ở đâu.
Có hướng dẫn, hai người nhanh chóng tìm được tiệm cơm.
"Rốt cuộc cũng đến." Hai người nhìn nhau cười, bữa cơm ăn không dễ dàng như vậy.
Hai người tùy tiện tìm chỗ, phân phó tiểu nhị nhanh chóng đưa lên mấy món ăn, hai người đều đói đến ngực dán vào lưng rồi.
"Được rồi, khách quan ngồi chờ." Tiểu nhị nhanh chóng hô to.
"Ngươi biết không, ta định ở trong này mở tiệm cơm." Tiệm cơm người đến người đi vô cùng náo nhiệt, Đường Tĩnh bỗng nhiên muốn chia sẻ cùng hắn suy nghĩ của mình.
"Cùng với Tứ ca?" Nàng còn dám nói.
"Làm sao ngươi biết?" Nàng không nhớ đã nói qua với hắn.
Không xong, lòi đuôi. Lúc tỉnh táo lại Mộ Dung Thiên Thần mới nghĩ đến mình lỡ miệng.
"Có phải ngươi theo dõi ta hay không?" Nghĩ đến cổ đại đều có thị vệ gì đó, Đường Tĩnh nhanh chóng nghĩ tới, nhanh chóng nói như vậy không nghĩ tới hắn lại ấp a ấp úng không nói lời nào.
"Là thật sao?"
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nếu tiếp tục nói không biết hắn còn nói đến chuyện gì nữa, Đường Tĩnh thông minh định dời đề tài.
Vừa mới dứt lời, "Hai vị đồ ăn tới." Tiểu nhị hô to bưng đồ ăn lên.
Mộ Dung Thiên Thần vội vã nói với Đường Tĩnh: "Không phải nàng đói bụng sao, đồ ăn đến rồi." Hắn vẫn không tin nàng... Nhận thức như vậy, tâm Đường Tĩnh nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, nàng thật lòng đối đãi với hắn, không lẽ một chút hắn cũng không cảm nhận được sao? Tất cả cố gắng của nàng đều trôi theo dòng nước rồi. Cho dù cả bàn đầy mỹ vị nàng chỉ sợ không ăn nổi.
Mộ Dung Thiên Thần có thể lý giải cảm nhận của Đường Tĩnh, dù sao cũng chẳng ai nguyện ý bị người khác nghi ngờ, chính hắn cũng chán ghét loại cảm giác không được tín nhiệm như vậy.
"Lan nhi, ngươi không cần như vậy... Lúc ấy ta còn chưa... còn chưa..."
Chưa nói xong, Đường Tĩnh đã cắt ngang hắn.
"Ta chỉ nói một câu, bây giờ ngươi còn chưa tin ta sao, vẫn cho rằng ta là người Thái tử phái tới giám thị ngươi sao?" Người đã chết rồi, chuyện quá khứ nàng không muốn nhắc lại, cái nàng coi trọng là tương lai.
"Không phải, không phải, ta... ta hiện tại không hoài nghi nàng, nàng... Nàng không nên tức giận." Mộ Dung Thiên Thần bối rối giải thích, sợ Đường Tĩnh không tin hắn.
Nghe được giọng nói chân thành và khẩn cầu của hắn, Đường Tĩnh không nói lời gì không nên nói hay nặng lời, chỉ là nếu không nói rõ chỉ sợ sau này sẽ trở thành khúc mắc của hai người, từ từ thở dài, đưa tay đặt lên tay hắn.
"Ta đã gả cho ngươi thì đã tính toán cùng ngươi sống tốt, mặc kệ Thái tử xuất phát từ mục đích gì mà đưa ta vào phủ của ngươi, ta đều không quản, chỉ biết cùng người hảo hảo cùng một chỗ." Đây coi như là nàng đang thổ lộ với hắn cũng được.
Là ông trời thiên vị hắn bao nhiêu, ban cho hắn một Vương phi hiền lành rộng lượng như vậy. Gặp được chuyện không nói lý lẽ như vậy nhưng nàng vẫn không nháo không ầm ĩ, cũng không tức giận hắn, trả lại cho hắn hứa hẹn uất ức như vậy. Không để ý ở nơi đông người như vậy, Mộ Dung Thiên Thần ôm Đường Tĩnh vào trong lòng, ôm chặt đầy cảm động:
"Nàng yên tâm, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra, sau này chúng ta cùng tin tưởng nhau, hết lòng vì nhau."
"Được." Đường Tĩnh vui vẻ đồng ý, trong lòng như được rót mật, không có nữ nhân nào nghe được những lời ngọt ngào như vậy mà không vui, cho dù hắn có lừa mình. Huống chi nàng tin tưởng hắn nói được sẽ làm được.
"Nhanh ăn cơm đi, không ăn thức ăn sẽ nguội." Chú ý tới trong tiệm cơm mọi người đều nhìn bọn họ, vụng trộm cười cười, xin cho, một người hiện đại như nàng cũng cảm thấy xấu hổ rồi.
Từ trong lòng hắn ngồi dậy, cầm lấy chiếc đũa ăn như hổ đối, Mộ Dung Thiên Thần nhìn Vương phi nhà hắn ăn như thổ phỉ, bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn không có nhiều người nhận ra bọn họ, nếu không thật mất mặt người Thần vương phủ và phủ Thừa tướng.
Hai người đói đến thảm thương, rất nhanh giải quyết bữa cơm.
"Chúng ta đi đâu ăn cơm?" Đường Tĩnh bị hắn dẫn đường có chút mờ mịt, đi lâu không nhịn được mà hỏi.
"Nhìn xem nàng muốn ăn gì?" Mộ Dung Thiên Thần săn sóc hỏi.
"Tùy tiện, ta không kiêng ăn."
Bọn họ chết đói đến nơi, nhanh tìm chỗ ăn cơm là được rồi, thấy người bên cạnh chần chờ, Đường Tĩnh mới phản ứng lại: Không phải là lạc đường rồi chứ?
"Ngươi biết hiện tại chúng ta ở đâu sao?" Đường Tĩnh không đi mà dừng lại trực tiếp hỏi hắn.
Bị hỏi thẳng như vậy, Mộ Dung Thiên Thần có chút quẫn bách.
Được rồi, không cần hỏi cũng biết phản ứng như vậy chắc chắn là không biết đường, Đường Tĩnh bất đắc dĩ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy bất mãn: Không biết thì nói đi, hại người ta đi vòng quanh lâu như vậy, sợ đả kích lòng tự trọng yếu ớt của hắn, Đường Tĩnh không dám tự mình đưa hắn đi, chỉ tiện tay túm lấy một người đi đường hỏi tiệm cơm gần nhất ở đâu.
Có hướng dẫn, hai người nhanh chóng tìm được tiệm cơm.
"Rốt cuộc cũng đến." Hai người nhìn nhau cười, bữa cơm ăn không dễ dàng như vậy.
Hai người tùy tiện tìm chỗ, phân phó tiểu nhị nhanh chóng đưa lên mấy món ăn, hai người đều đói đến ngực dán vào lưng rồi.
"Được rồi, khách quan ngồi chờ." Tiểu nhị nhanh chóng hô to.
"Ngươi biết không, ta định ở trong này mở tiệm cơm." Tiệm cơm người đến người đi vô cùng náo nhiệt, Đường Tĩnh bỗng nhiên muốn chia sẻ cùng hắn suy nghĩ của mình.
"Cùng với Tứ ca?" Nàng còn dám nói.
"Làm sao ngươi biết?" Nàng không nhớ đã nói qua với hắn.
Không xong, lòi đuôi. Lúc tỉnh táo lại Mộ Dung Thiên Thần mới nghĩ đến mình lỡ miệng.
"Có phải ngươi theo dõi ta hay không?" Nghĩ đến cổ đại đều có thị vệ gì đó, Đường Tĩnh nhanh chóng nghĩ tới, nhanh chóng nói như vậy không nghĩ tới hắn lại ấp a ấp úng không nói lời nào.
"Là thật sao?"
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nếu tiếp tục nói không biết hắn còn nói đến chuyện gì nữa, Đường Tĩnh thông minh định dời đề tài.
Vừa mới dứt lời, "Hai vị đồ ăn tới." Tiểu nhị hô to bưng đồ ăn lên.
Mộ Dung Thiên Thần vội vã nói với Đường Tĩnh: "Không phải nàng đói bụng sao, đồ ăn đến rồi." Hắn vẫn không tin nàng... Nhận thức như vậy, tâm Đường Tĩnh nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, nàng thật lòng đối đãi với hắn, không lẽ một chút hắn cũng không cảm nhận được sao? Tất cả cố gắng của nàng đều trôi theo dòng nước rồi. Cho dù cả bàn đầy mỹ vị nàng chỉ sợ không ăn nổi.
Mộ Dung Thiên Thần có thể lý giải cảm nhận của Đường Tĩnh, dù sao cũng chẳng ai nguyện ý bị người khác nghi ngờ, chính hắn cũng chán ghét loại cảm giác không được tín nhiệm như vậy.
"Lan nhi, ngươi không cần như vậy... Lúc ấy ta còn chưa... còn chưa..."
Chưa nói xong, Đường Tĩnh đã cắt ngang hắn.
"Ta chỉ nói một câu, bây giờ ngươi còn chưa tin ta sao, vẫn cho rằng ta là người Thái tử phái tới giám thị ngươi sao?" Người đã chết rồi, chuyện quá khứ nàng không muốn nhắc lại, cái nàng coi trọng là tương lai.
"Không phải, không phải, ta... ta hiện tại không hoài nghi nàng, nàng... Nàng không nên tức giận." Mộ Dung Thiên Thần bối rối giải thích, sợ Đường Tĩnh không tin hắn.
Nghe được giọng nói chân thành và khẩn cầu của hắn, Đường Tĩnh không nói lời gì không nên nói hay nặng lời, chỉ là nếu không nói rõ chỉ sợ sau này sẽ trở thành khúc mắc của hai người, từ từ thở dài, đưa tay đặt lên tay hắn.
"Ta đã gả cho ngươi thì đã tính toán cùng ngươi sống tốt, mặc kệ Thái tử xuất phát từ mục đích gì mà đưa ta vào phủ của ngươi, ta đều không quản, chỉ biết cùng người hảo hảo cùng một chỗ." Đây coi như là nàng đang thổ lộ với hắn cũng được.
Là ông trời thiên vị hắn bao nhiêu, ban cho hắn một Vương phi hiền lành rộng lượng như vậy. Gặp được chuyện không nói lý lẽ như vậy nhưng nàng vẫn không nháo không ầm ĩ, cũng không tức giận hắn, trả lại cho hắn hứa hẹn uất ức như vậy. Không để ý ở nơi đông người như vậy, Mộ Dung Thiên Thần ôm Đường Tĩnh vào trong lòng, ôm chặt đầy cảm động:
"Nàng yên tâm, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra, sau này chúng ta cùng tin tưởng nhau, hết lòng vì nhau."
"Được." Đường Tĩnh vui vẻ đồng ý, trong lòng như được rót mật, không có nữ nhân nào nghe được những lời ngọt ngào như vậy mà không vui, cho dù hắn có lừa mình. Huống chi nàng tin tưởng hắn nói được sẽ làm được.
"Nhanh ăn cơm đi, không ăn thức ăn sẽ nguội." Chú ý tới trong tiệm cơm mọi người đều nhìn bọn họ, vụng trộm cười cười, xin cho, một người hiện đại như nàng cũng cảm thấy xấu hổ rồi.
Từ trong lòng hắn ngồi dậy, cầm lấy chiếc đũa ăn như hổ đối, Mộ Dung Thiên Thần nhìn Vương phi nhà hắn ăn như thổ phỉ, bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn không có nhiều người nhận ra bọn họ, nếu không thật mất mặt người Thần vương phủ và phủ Thừa tướng.
Hai người đói đến thảm thương, rất nhanh giải quyết bữa cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.