Chương 67: Lễ chúc mừng
Vi Lạp
03/03/2017
Chạng vạng Mộ Dung Thiên Thần trở về, vừa bước vào cửa liền hỏi: “Nghe nói hôm nay Lý tướng quân đến đây?” Hắn và Đường Tĩnh trải qua cuộc sống hoàn mỹ, sợ những người này tới quấy rối. Tuy nói Lý Lâm Trúc là huynh trưởng của nàng nhưng hắn là người của Thái tử đấy.
Đường Tĩnh bất mãn trừng mắt với hắn. học theo khẩu khí của hắn: “Lý tướng quân?”
Lúc này Mộ Dung Thiên Thần mới ý thức được hắn dùng từ không thích đáng: “Ha ha” cười gượng hai tiếng, “Là huynh trưởng của nàng.”
Cũng không tệ lắm: “Đúng thế, huynh ấy hồi kinh nên đến thăm ta.”
“Chỉ đến thăm nàng?” Mộ Dung Thiên Thần không tin.
Đường Tĩnh nổi giận: “Chàng không tin?”
“Không phải có câu nói này hay sao? Không có chuyện sẽ không tìm tới?” Lý Lâm Trúc vô duyên vô cớ tự dưng nhớ tới nàng.
“Nhưng cũng có câu máu mủ trong thiên hạ là thân nhất.” Đường Tĩnh lạnh nhạt nói.
“Chẳng lẽ hắn tới không có việc gì?” Mộ Dung Thiên Thần tiếp tục hỏi.
“Không có.” Đường tĩnh tức giận trả lời hắn, hít sâu một cái từ từ mở miệng: “Lúc ấy huynh ấy bận rộn không tham gia lễ thành thân của chúng ta, cho nên tới xem ta có tốt hay không, nhìn chàng có bắt nạt ta hay không.”
Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng vui cười, giống như ngôi sao bừng sáng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cũng cong môi cười: “Vậy nàng nói như thế nào?”
“Ừ, ta nói Thần vương gia chúng ta không dễ ở chúng, ta phải hầu hạ cho tốt.” Nói xong không thèm để ý hắn có phản ứng gì, còn mình thì ngã người xuống giường cười lớn.
Mộ Dung Thiên Thần bất đắc dĩ nhìn nàng cười chỉ lắc đầu ngồi bên cạnh nàng.
Một lúc sau mới cười xong lại ngồi dậy nói chuyện nghiêm túc với Mộ Dung thiên Thần. NOí nàng lựa chọn vải, Mộ Dung Thiên Thần mở miệng: “Cũng không cần để ý như vậy, xinh đẹp cũng chẳng để làm gì.”
“Chàng không sợ Phụ hoàng tức giận sao?”
Mộ Dung Thiên Thần bĩu môi không cho là đúng: “Dù sao ta có làm gì cũng khong thể làm cho ông ta vui vẻ.”
Đường Tĩnh cũng hiểu, chỉ đành thở dài: “Vậy cũng phải cẩn thận một chút, dù sao một bộ quàn áo cũng không quan trọng.”
“Uỷ khuất nàng rồi.” Mộ Dung thiên Thần vùi mặt vào chiếc cổ ấm áp của nàng ấp úng nói. Lần này các đại thần dâng thư nói lần ôn dịch này là Thần vương phi tìm được phương pháp phá giải còn giúp Thần vương gia giúp Đồng thành phát triển kinh tế nhưng hắn vẫn cố chap phong thưởng cho Mộ Dung Thiên Tứ, ngay cả lễ chúc mừng cũng chuẩn bị cho hắn.
Chồng sổ con nằm lẳng lặng trên bàn trong thư phòng của Mộ Dung Thiên Thần, nhắc nhở phu thê bọn họ bất công như thế nào, đúng là làm cho lòng người nguội lạnh.
Đường Tĩnh đương nhiên đoán được hắn đang nghĩ gì, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn thản nhiên nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua ta từ Hậu cung đi ra nhìn thấy Du vương gia, chẳng lẽ ta nhìn nhầm sao.” Mộ Dung Thiên Du lớn lên không câu nệ trói buộc, xông xáo bên ngoài, cho nên sau khi thành thân nàng mới gặp qua một lần thì không nhìn thấy nữa.
“Không nhìn nhầm, mấy ngày trước hắn đã trở lại.”
“Là vì lễ chúc mừng sao?”
“Tiểu tử này Trung thu còn không về thì lễ chúc mừng làm sao mới hắn về được.”
“Vậy vì sao?” Đường Tĩnh nghĩ không ra.
“Mấy ngày nay hắn vẫn ở Tinh Lang quốc, Thái tử và Tam hoàng tử Tinh Lang quốc cấu kết với nhau. Lần ôn dịch này chỉ sợ là bọn họ âm thầm phá rối.”
Đường Tĩnh trừng mắt, quả thật bọn họ đoán đúng rồi, đúng là quỷ kế của Thái tử.
“Nếu quả thật là Thái tử làm thì bọn họ được lợi ích gì?” NOí không chừng sau này cả thiên hạ là của hắn, làm sao hắn có thể nhẫn tâm tổn thương dân chúng của hắn như vậy.
“Lợi lộc?” Mộ Dung Thiên Thần cười lạnh, “Bọn họ còn thiếu chỗ tốt sao?”
Đường Tĩnh giật mình, hiện tại Hoàng đế cực kì vui vẻ, còn cho hắn tiến vào Triều các, từ từ bồi dưỡng hắn, thật ra là ở Triều các bồi dưỡng phe phái cho hắn.
Đường Tĩnh cúi đầu trầm tư, biểu tình gương mặt liên tục thay đổi, một lúc xoắn xuýt rồi mới hiểu.
Mộ Dung Thiên Thần bẹo má nàng, cười nói: “Còn chưa hiểu ra sao?”
“Vậy đối với Tinh Lang quốc có gì tốt?”
“Cái này thì ta không rõ, hắn cho Thái tử độc dược ôn dịch nhưng chỉ cần dùng đến một Đồng thành nho nhỏ, đúng là làm cho người khác không đoán ra.”
Không để một Đồng thành nho nhỏ vào mắt, trong lòng Đường Tĩnh vừa động: “Có thể nhìn trúng vị trí của bọn họ hay không?”
Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng, rất nhanh hiểu được ý của nàng, nhớ tới chuyện lão Lục nhắc tới Tinh Lang quốc âm thầm điều binh, trong lòng rùng mình: chẳng lẽ Thái tử không đợi được rồi sao?
Nếu Đồng thành là một tòa thành trống vậy hắn có đầy đủ lý do để phái binh chiếm lấy Đồng thành, tìm thời cơ thích hợp cấu kết với Tinh Lang quốc phát chính biến, ôn dịch nghiêm trọng lúc đó hắn lại tự mình đến Đồng thanh, nếu có người tìm được giải dược thì công lao cũng là của hắn, đúng là việc mua bán không lỗ vốn.
“Trong lòng ta đã có tính toán trước rồi.” Mộ Dung Thiên Thần thưởng thức Đường Tĩnh đang nằm trước ngực, trên người tỏa ra mùi hương thơm ngát, hắn cảm thấy hết sức viên mãn, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười đấy đắc ý của Mộ Dung Thiên HIên, miệng nói: “Về nhà thăm hài tử của hắn”, hài tử còn chư sinh ra đã đắc ý khoe khoang với hắn, làm cho Mộ Dung Thiên Thần tức đến ngứa răng, hắn oán hận cắn lên vai Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh bị đau kêu lên, trừng mắt hắn: khi nào thì có thói xấu cắn người? Mộ Dung Thiên Thần không thèm để ý, nói thầm: “Nàng xem bệnh cho Nhị tẩu, hắn không cảm tạ thì thôi còn khoa khoang với ta.”
Đường Tĩnh đẩy đẩy hắn, “Người ta đã tặng nhiều thứ như vậy còn chưa cảm ơn người ta, hơn nữa ta cũng chỉ là trùng hợp, cũng không phải Nhị tẩu có bệnh.”
“Mặc kệ, dù sao hắn cũng không thể có nhi tử trước gia.”
Đường Tĩnh không biết nên khóc hay nên cười, còn có người cố tình gây sự như vậy. “Không phải Nhị ca còn có nhi tử khác hay sao?”
“Nhưng không phải Nhị tẩu sinh thì có ích gì?” “Không được, chúng ta cần phải cố gắng.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Đường Tĩnh, ở trên xương quai xanh của nàng hạ xuống một nụ hôn, miệng vẫn than thở: “Bọn họ sinh sớm chúng ta liền sinh nhiều hơn bọn họ.”
“Đây là ban ngày...” Đường Tĩnh còn chưa nói xong đã bị mấy tiếng “ư, a” thay thế, thân thể kiều diễm như đóa hoa nở rộ dưới thân Mộ Dung Thiên Thần.
Ngoài cửa sổ gió thổi vào phòng lộ ra một mảnh xuân sắc...tiếng thở dốc vang lên đều đặn truyền ra không biết bao lâu mới dừng lại.
Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống Đường Tĩnh mới từ từ tỉnh lại, trong phòng đã thắp nến, ngọn lửa cao ngất lay động.
Mộ Dung Thiên Thần quần áo chỉnh tề ngồi ở ghế bên cạnh đọc sách, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được âm thanh lật sách của hắn.
Nhìn thấy Đường Tĩnh ngồi dậy, Mộ Dung Thiên Thần hạ sách xuống ngồi vào bên người Đường Tĩnh: “Tỉnh dậy sao?”
Sau đó cầm lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào giúp nàng, lại ra ngoài phân phó Xuân Ngọc mang bữa tối lên, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt oán giận của Đường Tĩnh, chỉ nở nụ cười “hầu hạ” nàng, hắn làm như vậy làm cho Đường Tĩnh bỗng dưng rung động, trong lòng giống như rót mật, vô cùng ngọt ngào, bất mãn nho nhỏ đối với hắn cũng tan thành mây khói. (dễ dụ quá)
Sửa soạn xong thì Xuân Ngọc đã nhanh chóng dọn đồ ăn, hai người ngồi đối diện nhau vừa ăn vừa nói chuyện, bữa cơm ăn gần một giờ.
Lễ chúc mừng
Rất nhanh hôm nay đã tới ngày lễ chúc mừng, buổi sáng Đường Tĩnh cùng Mộ Dung Thiên Thần thức dậy từ sớm, Đường Tĩnh hầu hạ Mộ Dung thiên Thần rửa mặt chải đầu sau đó mới bắt đầu trang điểm cho mình.
Mọ Dung Thiên Thần cúi đầu nhìn nàng đang cài khuy áo cho mình, "Từ lúc nào Lan nhi lại trở nên hiền thục như vậy rồi hả?"
Cho tới bây giờ còn chưa thấy nha đầu này hầu hạ hắn, sáng sớm hắn vào triều nàng còn ngủ sáy sưa, hắn cũng không đánh thức nàng.
Đường Tĩnh thả chiếc trâm phượng xuống, quay đầu nghi ngờ hỏi: "Này, chẳng lẽ lâu nay ta không phải hiền thục sao?" Nàng biết hắn vì chuyện phong thưởng mà mấy ngày này đều không vui, nhưng không muốn nói tránh chạm vào chuyện thương tâm của hắn, chỉ dùng hành động để an ủi, mọi chuyện đều nghe theo suy nghĩ của hắn.
Bọn họ hai người tâm ý tương thông, Mộ Dung Thiên Thần đương nhiên hiểu cách làm của nàng, cũng không nói ra, vẫn cười như cũ: "Chỉ là hôm nay còn hiền thục hơn, ta còn chưa quen."
Đường Tĩnh đương nhiên nghe hiểu ý của hắn, tức giận liếc mắt một cái, "Chàng đã không quen thì sau này ta sẽ thay đổi."
"Đừng, không phải trước lạ sau quen sao, ngày mai ta sẽ quen." Mộ Dung Thiên Thần lập tức cầu xin tha thứ, nói những lời nịnh nọt đầy chân thành, thật hưởng thụ được Lan nhi hầu hạ hắn mặc quần áo.
Nghe hắn nói như vậy Đường Tĩnh mới mỉm cười: "Cũng không tệ lắm."
Mộ Dung Thiên Thần nhìn chằm chằm bao nàng đang mặc bộ quần áo màu lam có tay áo thêu hoa lan, trong mắt hiện lên mấy phần kinh diễm, tán thưởng một câu: "Lan nhi mặc cái gì cũng đẹp."
Đường tĩnh xấu hổ cúi đầu nhìn một cái: "Chỉ là quần áo bình thường thôi, đừng trêu chọc ta."
"Không phải trêu chọc? Còn nhớ rõ ngày ta muốn nàng tới gặp Hoàng huynh bọn họ khong, nàng cũng ăn mặc thanh nhã như vậy, nhưng ở trong mắt ta lại giống như thiên tiên."
Đường Tĩnh nghiêng đầu nhỡ lại, đó là ngày đầu tiên nàng xuyên đến nơi này, vừa nhớ liền cảm thấy tức giận: "Khi đó chàng hung dữ với ta, sau đó cũng đối với ta không tốt."
"Đúng, cho nên hiện tại muốn bồi thường cho nàng, mỗi ngày đều tốt với nàng gấp đôi có được không." Mộ Dung Thiên Thần đến phía sau nàng, hai tai đặt lên vai nàng, lập tức nói.
Đường Tĩnh nghe vậy, hai má đỏ ửng, trừng mắt nhìn hắn: "Thật biết dùng lời ngon tiếng ngọt tới dỗ ta."
Ánh mắt xấu hổ không có chút uy hiếp, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Thiên Thần lại dịu dàng như sóng nước, "ha ha" cười hai tiếng rồi ôm chầm lấy nàng, "Không phải ta dỗ nàng, ta đang nói lời thật lòng."
Hai ngày chàng chàng thiếp thiếp ngọt ngào một lúc mới dắt tay leo lên xe đi vào cung.
Đường Tĩnh bất mãn trừng mắt với hắn. học theo khẩu khí của hắn: “Lý tướng quân?”
Lúc này Mộ Dung Thiên Thần mới ý thức được hắn dùng từ không thích đáng: “Ha ha” cười gượng hai tiếng, “Là huynh trưởng của nàng.”
Cũng không tệ lắm: “Đúng thế, huynh ấy hồi kinh nên đến thăm ta.”
“Chỉ đến thăm nàng?” Mộ Dung Thiên Thần không tin.
Đường Tĩnh nổi giận: “Chàng không tin?”
“Không phải có câu nói này hay sao? Không có chuyện sẽ không tìm tới?” Lý Lâm Trúc vô duyên vô cớ tự dưng nhớ tới nàng.
“Nhưng cũng có câu máu mủ trong thiên hạ là thân nhất.” Đường Tĩnh lạnh nhạt nói.
“Chẳng lẽ hắn tới không có việc gì?” Mộ Dung Thiên Thần tiếp tục hỏi.
“Không có.” Đường tĩnh tức giận trả lời hắn, hít sâu một cái từ từ mở miệng: “Lúc ấy huynh ấy bận rộn không tham gia lễ thành thân của chúng ta, cho nên tới xem ta có tốt hay không, nhìn chàng có bắt nạt ta hay không.”
Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng vui cười, giống như ngôi sao bừng sáng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cũng cong môi cười: “Vậy nàng nói như thế nào?”
“Ừ, ta nói Thần vương gia chúng ta không dễ ở chúng, ta phải hầu hạ cho tốt.” Nói xong không thèm để ý hắn có phản ứng gì, còn mình thì ngã người xuống giường cười lớn.
Mộ Dung Thiên Thần bất đắc dĩ nhìn nàng cười chỉ lắc đầu ngồi bên cạnh nàng.
Một lúc sau mới cười xong lại ngồi dậy nói chuyện nghiêm túc với Mộ Dung thiên Thần. NOí nàng lựa chọn vải, Mộ Dung Thiên Thần mở miệng: “Cũng không cần để ý như vậy, xinh đẹp cũng chẳng để làm gì.”
“Chàng không sợ Phụ hoàng tức giận sao?”
Mộ Dung Thiên Thần bĩu môi không cho là đúng: “Dù sao ta có làm gì cũng khong thể làm cho ông ta vui vẻ.”
Đường Tĩnh cũng hiểu, chỉ đành thở dài: “Vậy cũng phải cẩn thận một chút, dù sao một bộ quàn áo cũng không quan trọng.”
“Uỷ khuất nàng rồi.” Mộ Dung thiên Thần vùi mặt vào chiếc cổ ấm áp của nàng ấp úng nói. Lần này các đại thần dâng thư nói lần ôn dịch này là Thần vương phi tìm được phương pháp phá giải còn giúp Thần vương gia giúp Đồng thành phát triển kinh tế nhưng hắn vẫn cố chap phong thưởng cho Mộ Dung Thiên Tứ, ngay cả lễ chúc mừng cũng chuẩn bị cho hắn.
Chồng sổ con nằm lẳng lặng trên bàn trong thư phòng của Mộ Dung Thiên Thần, nhắc nhở phu thê bọn họ bất công như thế nào, đúng là làm cho lòng người nguội lạnh.
Đường Tĩnh đương nhiên đoán được hắn đang nghĩ gì, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn thản nhiên nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua ta từ Hậu cung đi ra nhìn thấy Du vương gia, chẳng lẽ ta nhìn nhầm sao.” Mộ Dung Thiên Du lớn lên không câu nệ trói buộc, xông xáo bên ngoài, cho nên sau khi thành thân nàng mới gặp qua một lần thì không nhìn thấy nữa.
“Không nhìn nhầm, mấy ngày trước hắn đã trở lại.”
“Là vì lễ chúc mừng sao?”
“Tiểu tử này Trung thu còn không về thì lễ chúc mừng làm sao mới hắn về được.”
“Vậy vì sao?” Đường Tĩnh nghĩ không ra.
“Mấy ngày nay hắn vẫn ở Tinh Lang quốc, Thái tử và Tam hoàng tử Tinh Lang quốc cấu kết với nhau. Lần ôn dịch này chỉ sợ là bọn họ âm thầm phá rối.”
Đường Tĩnh trừng mắt, quả thật bọn họ đoán đúng rồi, đúng là quỷ kế của Thái tử.
“Nếu quả thật là Thái tử làm thì bọn họ được lợi ích gì?” NOí không chừng sau này cả thiên hạ là của hắn, làm sao hắn có thể nhẫn tâm tổn thương dân chúng của hắn như vậy.
“Lợi lộc?” Mộ Dung Thiên Thần cười lạnh, “Bọn họ còn thiếu chỗ tốt sao?”
Đường Tĩnh giật mình, hiện tại Hoàng đế cực kì vui vẻ, còn cho hắn tiến vào Triều các, từ từ bồi dưỡng hắn, thật ra là ở Triều các bồi dưỡng phe phái cho hắn.
Đường Tĩnh cúi đầu trầm tư, biểu tình gương mặt liên tục thay đổi, một lúc xoắn xuýt rồi mới hiểu.
Mộ Dung Thiên Thần bẹo má nàng, cười nói: “Còn chưa hiểu ra sao?”
“Vậy đối với Tinh Lang quốc có gì tốt?”
“Cái này thì ta không rõ, hắn cho Thái tử độc dược ôn dịch nhưng chỉ cần dùng đến một Đồng thành nho nhỏ, đúng là làm cho người khác không đoán ra.”
Không để một Đồng thành nho nhỏ vào mắt, trong lòng Đường Tĩnh vừa động: “Có thể nhìn trúng vị trí của bọn họ hay không?”
Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng, rất nhanh hiểu được ý của nàng, nhớ tới chuyện lão Lục nhắc tới Tinh Lang quốc âm thầm điều binh, trong lòng rùng mình: chẳng lẽ Thái tử không đợi được rồi sao?
Nếu Đồng thành là một tòa thành trống vậy hắn có đầy đủ lý do để phái binh chiếm lấy Đồng thành, tìm thời cơ thích hợp cấu kết với Tinh Lang quốc phát chính biến, ôn dịch nghiêm trọng lúc đó hắn lại tự mình đến Đồng thanh, nếu có người tìm được giải dược thì công lao cũng là của hắn, đúng là việc mua bán không lỗ vốn.
“Trong lòng ta đã có tính toán trước rồi.” Mộ Dung Thiên Thần thưởng thức Đường Tĩnh đang nằm trước ngực, trên người tỏa ra mùi hương thơm ngát, hắn cảm thấy hết sức viên mãn, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười đấy đắc ý của Mộ Dung Thiên HIên, miệng nói: “Về nhà thăm hài tử của hắn”, hài tử còn chư sinh ra đã đắc ý khoe khoang với hắn, làm cho Mộ Dung Thiên Thần tức đến ngứa răng, hắn oán hận cắn lên vai Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh bị đau kêu lên, trừng mắt hắn: khi nào thì có thói xấu cắn người? Mộ Dung Thiên Thần không thèm để ý, nói thầm: “Nàng xem bệnh cho Nhị tẩu, hắn không cảm tạ thì thôi còn khoa khoang với ta.”
Đường Tĩnh đẩy đẩy hắn, “Người ta đã tặng nhiều thứ như vậy còn chưa cảm ơn người ta, hơn nữa ta cũng chỉ là trùng hợp, cũng không phải Nhị tẩu có bệnh.”
“Mặc kệ, dù sao hắn cũng không thể có nhi tử trước gia.”
Đường Tĩnh không biết nên khóc hay nên cười, còn có người cố tình gây sự như vậy. “Không phải Nhị ca còn có nhi tử khác hay sao?”
“Nhưng không phải Nhị tẩu sinh thì có ích gì?” “Không được, chúng ta cần phải cố gắng.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Đường Tĩnh, ở trên xương quai xanh của nàng hạ xuống một nụ hôn, miệng vẫn than thở: “Bọn họ sinh sớm chúng ta liền sinh nhiều hơn bọn họ.”
“Đây là ban ngày...” Đường Tĩnh còn chưa nói xong đã bị mấy tiếng “ư, a” thay thế, thân thể kiều diễm như đóa hoa nở rộ dưới thân Mộ Dung Thiên Thần.
Ngoài cửa sổ gió thổi vào phòng lộ ra một mảnh xuân sắc...tiếng thở dốc vang lên đều đặn truyền ra không biết bao lâu mới dừng lại.
Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống Đường Tĩnh mới từ từ tỉnh lại, trong phòng đã thắp nến, ngọn lửa cao ngất lay động.
Mộ Dung Thiên Thần quần áo chỉnh tề ngồi ở ghế bên cạnh đọc sách, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được âm thanh lật sách của hắn.
Nhìn thấy Đường Tĩnh ngồi dậy, Mộ Dung Thiên Thần hạ sách xuống ngồi vào bên người Đường Tĩnh: “Tỉnh dậy sao?”
Sau đó cầm lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào giúp nàng, lại ra ngoài phân phó Xuân Ngọc mang bữa tối lên, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt oán giận của Đường Tĩnh, chỉ nở nụ cười “hầu hạ” nàng, hắn làm như vậy làm cho Đường Tĩnh bỗng dưng rung động, trong lòng giống như rót mật, vô cùng ngọt ngào, bất mãn nho nhỏ đối với hắn cũng tan thành mây khói. (dễ dụ quá)
Sửa soạn xong thì Xuân Ngọc đã nhanh chóng dọn đồ ăn, hai người ngồi đối diện nhau vừa ăn vừa nói chuyện, bữa cơm ăn gần một giờ.
Lễ chúc mừng
Rất nhanh hôm nay đã tới ngày lễ chúc mừng, buổi sáng Đường Tĩnh cùng Mộ Dung Thiên Thần thức dậy từ sớm, Đường Tĩnh hầu hạ Mộ Dung thiên Thần rửa mặt chải đầu sau đó mới bắt đầu trang điểm cho mình.
Mọ Dung Thiên Thần cúi đầu nhìn nàng đang cài khuy áo cho mình, "Từ lúc nào Lan nhi lại trở nên hiền thục như vậy rồi hả?"
Cho tới bây giờ còn chưa thấy nha đầu này hầu hạ hắn, sáng sớm hắn vào triều nàng còn ngủ sáy sưa, hắn cũng không đánh thức nàng.
Đường Tĩnh thả chiếc trâm phượng xuống, quay đầu nghi ngờ hỏi: "Này, chẳng lẽ lâu nay ta không phải hiền thục sao?" Nàng biết hắn vì chuyện phong thưởng mà mấy ngày này đều không vui, nhưng không muốn nói tránh chạm vào chuyện thương tâm của hắn, chỉ dùng hành động để an ủi, mọi chuyện đều nghe theo suy nghĩ của hắn.
Bọn họ hai người tâm ý tương thông, Mộ Dung Thiên Thần đương nhiên hiểu cách làm của nàng, cũng không nói ra, vẫn cười như cũ: "Chỉ là hôm nay còn hiền thục hơn, ta còn chưa quen."
Đường Tĩnh đương nhiên nghe hiểu ý của hắn, tức giận liếc mắt một cái, "Chàng đã không quen thì sau này ta sẽ thay đổi."
"Đừng, không phải trước lạ sau quen sao, ngày mai ta sẽ quen." Mộ Dung Thiên Thần lập tức cầu xin tha thứ, nói những lời nịnh nọt đầy chân thành, thật hưởng thụ được Lan nhi hầu hạ hắn mặc quần áo.
Nghe hắn nói như vậy Đường Tĩnh mới mỉm cười: "Cũng không tệ lắm."
Mộ Dung Thiên Thần nhìn chằm chằm bao nàng đang mặc bộ quần áo màu lam có tay áo thêu hoa lan, trong mắt hiện lên mấy phần kinh diễm, tán thưởng một câu: "Lan nhi mặc cái gì cũng đẹp."
Đường tĩnh xấu hổ cúi đầu nhìn một cái: "Chỉ là quần áo bình thường thôi, đừng trêu chọc ta."
"Không phải trêu chọc? Còn nhớ rõ ngày ta muốn nàng tới gặp Hoàng huynh bọn họ khong, nàng cũng ăn mặc thanh nhã như vậy, nhưng ở trong mắt ta lại giống như thiên tiên."
Đường Tĩnh nghiêng đầu nhỡ lại, đó là ngày đầu tiên nàng xuyên đến nơi này, vừa nhớ liền cảm thấy tức giận: "Khi đó chàng hung dữ với ta, sau đó cũng đối với ta không tốt."
"Đúng, cho nên hiện tại muốn bồi thường cho nàng, mỗi ngày đều tốt với nàng gấp đôi có được không." Mộ Dung Thiên Thần đến phía sau nàng, hai tai đặt lên vai nàng, lập tức nói.
Đường Tĩnh nghe vậy, hai má đỏ ửng, trừng mắt nhìn hắn: "Thật biết dùng lời ngon tiếng ngọt tới dỗ ta."
Ánh mắt xấu hổ không có chút uy hiếp, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Thiên Thần lại dịu dàng như sóng nước, "ha ha" cười hai tiếng rồi ôm chầm lấy nàng, "Không phải ta dỗ nàng, ta đang nói lời thật lòng."
Hai ngày chàng chàng thiếp thiếp ngọt ngào một lúc mới dắt tay leo lên xe đi vào cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.