Chương 171: Bắc Vương đục khoét nền tảng (2)
Trắc Nhĩ Thính Phong
30/05/2018
“Chủ tử nói quá lời. Ngài đã đến rồi, vậy khi nào chúng ta hành động?”
Nhìn bộ dạng này của Nhạc Sở Nhân, Trương thư sinh đoán chắc nàng sẽ
tuyệt đối không ở chỗ này, nhưng lại không thể tùy ý đi khách điếm tửu
lâu, cho nên chỉ có thể nhanh chóng hành động.
“Tối nay, chờ mặt trời lặn. Cả con hẻm này đều là dân bên ngoài, nhưng cũng rất náo nhiệt.” Ở trong này cũng nghe được tiếng vui đùa của mấy tiểu hài tử ngoài ngõ hẻm kia, thật sự rất ầm ĩ.
“Cũng chỉ có lúc này là náo nhiệt, đến tối không ai dám đi ra ngoài.” Trương thư sinh nhỏ giọng nói.
“Tra xét rất nghiêm?” Đứng ở bên cửa sổ, Nhạc Sở Nhân không nghĩ muốn ngồi xuống, mặc dù cả khuôn mặt nàng nhìn rất bẩn, nhưng có thể khẳng định sạch sẽ hơn giường gỗ kia rất nhiều lần.
“Đúng vậy, quan binh đi đầy đường. Ba ngày hai bữa có thể vào tra xét các hộ gia đình.” Trương thư sinh nói, thật ra thì hắn không cần nói mà chỉ nghĩ trong đầu, Nhạc Sở Nhân cũng sẽ hiểu rõ.
“Hừ, liên tiếp mất ba tòa thành trì, đương nhiên bọn họ sợ. Nếu kế hoạch khất cái khi đó của chúng ta khiêm tốn một chút, không chừng bây giờ san bằng được phương Bắc rồi.” Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, biểu tình thoáng có chút đắc ý cùng với làn da ngăm đen của nàng nhìn rất khôi hài.
Trương thư sinh hơi cúi đầu, thân thể nhỏ gầy, tuy là một thân bố ý, nhưng dáng vẻ rất ngông nghênh cứng cỏi.
“Một lát nữa gọi những người khác tới đây, ta sẽ thông báo kế hoạch hành động tối nay. Lần này, nếu thành công, tiền lương của các người được gấp ba lần. Nếu không, cũng không chỉ đơn giản là không có tiền, mạng nhỏ của các người có lẽ cũng không còn rồi. Cho nên, chỉ có một câu đơn giản là, chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại.” Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt phân phó, Trương thư sinh đứng một bên cúi thấp đầu lĩnh mệnh.
Màn đêm buông xuống, thành trì gần biển hơn, đêm tối bao trùm cả bầu trời, lại ngăn không được gió biển thổi tới, mùi vị mằn mặn của biển cả rất nồng trong không khí.
Cửa thành sắp đóng, hơn hai mươi quan binh tụ tập tại cửa thành, chính là bàn giao công việc và đóng cửa thành.
Vậy mà, ngay lúc này, có hai người mặc bố y ra khỏi thành. Lúc này muốn ra khỏi thành chắc chắn là không được, hai người kia lập tức thương lượng cùng quan binh.
Có thể nghĩ, mặc kệ ngươi thương lượng như thế nào, đó cũng là không được. Sau lại không biết như thế nào, hai người muốn ra khỏi thành kia lại gây gỗ với nhau.
Người này oán giận người kia làm việc lề mề không thành, người kia lại chỉ trích người này vội vàng muốn đầu thai như vậy. Bắt đầu mắng chửi lẫn nhau, sau đó lại trình diễn một màn đánh nhau, cả hai cùng túm lấy người nhau mà quyền đấm cước đá trước cửa thành.
Người như vậy, sợ rằng đây là lần đầu tiên những quan binh này được thấy, trong lúc nhất thời không khỏi sửng sốt.
Hai người kia càng đánh càng hăng, hết tay đấm lại chân đạp, dường như tất cả các loại ăn vạ đều được sử dụng.
Qua một lúc lâu sau, đám quan binh mới tỉnh hồn lại, bốn quan binh tiến lên muốn tách hai người kia ra.
Vậy mà, chẳng biết tại sao, bốn quan binh kéo hai người này ra, sau một hồi ngừng vùng vẫy, hai người này lại đánh nhau với đám quan binh. Đám quan binh cũng đánh trả lại, N_ĐLQ^D vừa nãy chỉ có hai người đánh nhau, trong chớp mắt đã biến thành sáu. Toàn bộ đều đánh qua đánh lại, cũng không biết ai với ai cùng một nhóm mà đánh lẫn nhau.
Thấy hai người kia đã thành công lừa được đám quan binh thủ thành, một đầu ló ra làm hiệu, một đoàn người vội tới đây can ngăn. Kết quả là dường như đám người tới can ngăn như bị trúng tà, tất cả mọi người lại cùng nhau xông lên đấm đá lẫn nhau. Cửa thành hỏng, cũng không còn ai thủ thành, ngọn đèn ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Người cầm đầu thấy vậy lập tức cảnh giác, đưa mắt nhìn tất cả thủ hạ bốn phía của mình đều xông vào đánh nhau, không có người nào có thể sai sử, hắn lại không dám tự mình xông lên ngăn cản. Sau đó nhanh chóng phóng lên ngựa, chạy về thành triệu tập nhân thủ (ý là mang theo người tới đấy ạ!!).
Ngay sau khi thủ lĩnh đám quan binh cưỡi ngựa rời đi, vài bóng người ngoài cửa thành nhanh chóng vào thành, giống như là chỉ trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của mấy người kia đâu, trong đêm tối thật quỷ dị.
Tại cửa thành vẫn tiếp tục đánh nhau, mấy người đầu phố lập tức rời khỏi nơi đây. Hai đệ tử cái bang cũng không bị gì, chỉ có thể bị gán cho cái tội nhiễu loạn trật tự, chỉ cần ngồi chồm hỗm trong tù một tháng lập tức có thể tự do.
Một nhóm hộ vệ thuận lợi vào thành, hộ tống Nhạc Sở Nhân đến gần hoàng cung.
Bọn họ có võ công, có bọn họ đương nhiên thuận tiện rất nhiều. Trương thư sinh vẫn ở lại phòng thuê, tùy thời chờ đợi chỉ thị của Nhạc Sở Nhân.
Đương nhiên thủ vệ bên ngoài hoàng cung canh gác nghiêm ngặt hơn ở cửa thành rất nhiều, năm bước một người, mười bước một trạm gác, bên ngoài cung đã như vậy, không biết bên trong sẽ là cái bộ dạng gì.
Trong bóng tối, ở cách cửa cung mấy trăm mét, Nhạc Sở Nhân đã quan sát rất lâu nhưng vẫn chưa tìm ra cơ hội. Thủ vệ canh gác rất nhiều, đội tuần tra trước cách đội sau chỉ mấy phút khiến cho người ta không tìm được cơ hội nào.
“Vương phi, hay là chúng ta giương đông kích tây?” Đợi quá lâu thì trời sẽ sáng mất, nếu vậy tối hôm nay sẽ toi công rồi.
“Cũng được, tìm người nào có khinh công tốt, làm ra động tĩnh lớn một chút.” Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, thật sự chỉ có thể làm như vậy thôi.
“Vương phi, tìm được người rồi, chúng ta đi.” Ba người rời đi, thật sự rất nhanh, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
“Muốn công phá cửa cung này cũng không dễ dàng, với võ công của hai người các ngươi, muốn xông vào có khó khăn không?” Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng nói.
Bên cạnh còn có sáu hộ vệ, Nhạc Sở Nhân chỉ hỏi hai người, những người khác không lên tiếng nhưng bọn họ cũng biết đó làm nhiệm vụ gì.
“Xông vào thì không thành vấn đề, nhưng mà, cấm quân bên trong thành có thể gấp hai lần thủ vệ bên ngoài, nếu kinh động đến bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.” Một người trả lời, giọng nói rõ ràng.
“Không sao, lúc các người bay qua thì rải cái này ra. Cái này được gọi là phấn cương thi, trong thiên hạ này chỉ có một chai, ngươi rải đều ra.” Nhạc Sở Nhân đưa bình sứ kia cho hộ vệ.“Vâng.” Đối với những tác phẩm của Nhạc Sở Nhân, họn họ tuyệt đối không dám hoài nghi.
Ước chừng hai khắc sau (1 khắc 15 phút, 2 khắc là 30 phút), bầu trời tối đen đột nhiên phát sáng, ánh lửa ngút trời cách hoàng cung mấy trăm mét, chiếu sáng khắp một vùng.
Hoàng cung bên này nhìn thấy toàn bộ, sau một khắc lập tức thắt chặt canh gác, mọi người cực kỳ cảnh giác.
Vậy mà, một phút sau lập tức nghe tiếng hô hoán ầm ĩ, lại có người điên cuồng gào thét giết người, cấm quân tuần tra lập tức tập hợp, nhanh chóng chạy tới nơi ầm ĩ.
Thế lửa bộc phát càng ngày càng lớn, ngọn lửa kia bốc cháy lên thật cao, dường như tất cả thủ vệ ở đây đều ngẩng đầu nhìn đám cháy lớn kia, nhưng không thấy trong bóng đêm đen kịt kia có người dùng tốc độ cực nhanh tiến gần bọn hắn.
Bóng người nhanh chóng xẹt qua mười mấy thủ vệ, vượt qua luôn cửa cung được canh giữ nghiêm ngặt kia, chỉ trong chớp mắt, bóng đen kia đã biến mất trong đêm u tối.
Mười mấy thủ vệ vẫn duy trì cái tư thế kia, ngửa đầu nhìn ánh lửa phía xa, đối diện, mấy bóng đen đến gần rồi lại biến mất, yên tĩnh lại quỷ dị.
Cửa cung nặng nề chậm rãi mở ra một khe hở, người bên ngoài cúi thấp người, giống như một quả bóng nhỏ, lăn qua cái khe hở này đi vào bên trong. Sau một khắc cửa lớn chậm rãi rơi xuống đất, tất cả lại khôi phục như lúc đầu.
Tiến vào cửa cung thứ nhất, những cửa cung còn lại đi vào thật dễ dàng, bởi vì cấm quân cũng không nhiều như bên ngoài, thậm chí còn ít hơn rất nhiều.
“Các ngươi tách ra thì phải chú ý nhiều hơn, bên cạnh Bình Dương Quận chúa có người của phủ Cần Vương.” Dùng phấn cương thi định thân (đứng nguyên tư thế, không thể cử động được.) cấm d9d!le@(q!d-Nhạn quân ở ngoài cửa cung, cuối cùng bọn họ cũng đã xâm nhập được vào bên trong hoàng cung. Đèn cung đình sáng ngời, bọn họ chỉ đành phải chọn nơi nào không có đèn mà đi.
“Vâng.” Mỗi người tách ra, bên cạnh Nhạc Sở Nhân chỉ còn một hộ vệ. Hai người Nhạc Sở Nhân không biết nên đi đường nào, lúc này chắc chắn Nam Vương đã ngủ, nhưng mà không biết chỗ hắn đang nghỉ ngơi. Hoàng cung to như vậy, tìm người cũng không dễ dàng.
Một canh giờ đi qua, sắc trời cũng dần sáng, mọi người tìm kiếm trong cung điện nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Nam Vương.
Trời đã sáng, người đi lại trong cung cũng nhiều hơn khiến cho bọn họ hành động càng bất lợi. Nhạc Sở Nhân cùng một hộ vệ trốn vào một gian của Thiên Điện, chỉ có thể đợi đến tối sẽ tiếp tục hành động.
Trong Thiên Điện không có người, chính là một cung nhân cũng không thấy, không giống như những cung điện khác hào quang chói lọi, nơi này giống như thật lâu đã không có người nào quét dọn rồi.
Hoàng cung có những nơi như vậy cũng không có gì hiếm lạ, mấy trăm năm lịch sử, để lại đủ loại truyền thuyết, luôn luôn có một loại truyền thuyết dọa người, hơn nữa càng truyền ra càng đáng sợ, mấy trăm năm sau truyền thuyết kia vẫn còn.
Hai người Nhạc Sở Nhân ẩn núp ở nơi này, cũng không biết những người khác có nơi ẩn nấp hay không, nhưng mà cũng không cần quá lo lắng.
Đại Yến cùng Lương kinh khai chiến, cũng không biết cái vị làm đại biểu hữu nghị bi bắt liên hôn, Bình Dương Quận chúa kia sẽ bị đối xử như thế nào. Dù như thế nào, nàng ta cũng là người của Đại Yến, cho nên Nhạc Sở Nhân đã quyết định, nếu thuận lợi sẽ đưa nàng ta về Đại Yến.
“Vương phi, chúng ta phải đợi đến tối nay mới có thể hành động tiếp, trước tiên người ăn một chút đi.” Nhạc Sở Nhân đứng trong điện nhìn bức Tri Thu đồ bụi bặm kia, hộ vệ đi thăm dò xung quanh trở về, lấy một bao bố từ trong lồng ngực ra.
Nghiêng đầu nhìn thứ trong tay hắn, Nhạc Sở Nhân cười cười: “Trong ngày thường các ngươi đều có thói quen mang thức ăn theo bên mình?”
“Dạ vâng, thường phải làm việc bên ngoài, không bằng mang theo một ít thức ăn để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.” Trong bao là thịt bò khô, vốn là rất dai, hơn nữa được phơi khô, vị có thể nghĩ.
Nhạc Sở Nhân xé một miếng bỏ vào miệng nhai một hồi lâu, quai hàm cũng mỏi nhưng cũng không nói gì. Hộ vệ trong phủ, lương mỗi tháng đều rất cao nhưng công việc cũng không dễ dàng gì.
Bầu trời sáng trưng nhưng nơi này vẫn âm u như cũ. Nhạc Sở Nhân nằm bên giường nhỏ trong Thiên Điện, nhắm mắt lại giống như đã ngủ thiếp đi.
Hộ vệ không dám nghỉ ngơi, tĩnh tọa (ngồi thiền) trên ghế thái sư trong Thiên Điện, khóe mắt đuôi mày đều cảnh giác.
Bỗng dưng, hộ vệ đứng lên, khẽ cau mày cẩn thận lắng nghe mấy giây, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh giường gọi Nhạc Sở Nhân: “Vương phi, có người tới!”
Lập tức mở mắt, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng đứng dậy, hộ vệ mang theo nàng nhảy lên một xà ngang to lớn ẩn núp. Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện trên xà ngang này có người.
Một lát sau, có một người tiến vào, là một cung nữ, tướng mạo bình thường, không có đặc điểm gì.
Sau khi đi vào, cung nữ kia nhanh chóng đi tới bức Tri Thu đồ kia, móc một vật gì đó từ trong lồng ngực ra nhanh chóng nhét vào bên trong quyển trục của Tri Thu đồ. Sau đó nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi lập tức vội vã rời đi.
Đợi cung nữ kia đi một lát hai người Nhạc Sở Nhân mới nhảy xuống. Nhạc Sở Nhân chạy thẳng tới bức Tri Thu đồ kia, móc vật mà cung nữ kia vừa nhét vào trong, là một chiếc khăn tay được xếp gọn gàng.
Giũ khăn tay ra, trên đó là mấy chữ viết, vừa nhìn, Nhạc Sở Nhân nhếch cao đôi mày, sau đó lắc đầu thở dài nói: “Nữ nhân là động vật ác độc nhất trên thế giới này.”
“Chuyện gì vậy?” Hộ vệ đứng một bên vừa cảnh giác bốn phía, vừa dò hỏi.
“Một cơ thiếp nào đấy trong cung có thai rồi, tiểu cung nữ vừa rồi vụng trộm cho hoa hồng vào thuốc của cơ thiếp kia.” Gấp khăn tay lại, Nhạc Sở Nhân nhét lại vào trong quyển trục, thuận tiện nghiên cứu cái quyển trục này, thật đúng là nơi rất tốt để giấu đồ.
“Có rất nhiều nữ nhân như vậy.” Dường như hộ vệ cũng cảm nhận sâu sắc điều này.
“Tối nay, chờ mặt trời lặn. Cả con hẻm này đều là dân bên ngoài, nhưng cũng rất náo nhiệt.” Ở trong này cũng nghe được tiếng vui đùa của mấy tiểu hài tử ngoài ngõ hẻm kia, thật sự rất ầm ĩ.
“Cũng chỉ có lúc này là náo nhiệt, đến tối không ai dám đi ra ngoài.” Trương thư sinh nhỏ giọng nói.
“Tra xét rất nghiêm?” Đứng ở bên cửa sổ, Nhạc Sở Nhân không nghĩ muốn ngồi xuống, mặc dù cả khuôn mặt nàng nhìn rất bẩn, nhưng có thể khẳng định sạch sẽ hơn giường gỗ kia rất nhiều lần.
“Đúng vậy, quan binh đi đầy đường. Ba ngày hai bữa có thể vào tra xét các hộ gia đình.” Trương thư sinh nói, thật ra thì hắn không cần nói mà chỉ nghĩ trong đầu, Nhạc Sở Nhân cũng sẽ hiểu rõ.
“Hừ, liên tiếp mất ba tòa thành trì, đương nhiên bọn họ sợ. Nếu kế hoạch khất cái khi đó của chúng ta khiêm tốn một chút, không chừng bây giờ san bằng được phương Bắc rồi.” Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, biểu tình thoáng có chút đắc ý cùng với làn da ngăm đen của nàng nhìn rất khôi hài.
Trương thư sinh hơi cúi đầu, thân thể nhỏ gầy, tuy là một thân bố ý, nhưng dáng vẻ rất ngông nghênh cứng cỏi.
“Một lát nữa gọi những người khác tới đây, ta sẽ thông báo kế hoạch hành động tối nay. Lần này, nếu thành công, tiền lương của các người được gấp ba lần. Nếu không, cũng không chỉ đơn giản là không có tiền, mạng nhỏ của các người có lẽ cũng không còn rồi. Cho nên, chỉ có một câu đơn giản là, chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại.” Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt phân phó, Trương thư sinh đứng một bên cúi thấp đầu lĩnh mệnh.
Màn đêm buông xuống, thành trì gần biển hơn, đêm tối bao trùm cả bầu trời, lại ngăn không được gió biển thổi tới, mùi vị mằn mặn của biển cả rất nồng trong không khí.
Cửa thành sắp đóng, hơn hai mươi quan binh tụ tập tại cửa thành, chính là bàn giao công việc và đóng cửa thành.
Vậy mà, ngay lúc này, có hai người mặc bố y ra khỏi thành. Lúc này muốn ra khỏi thành chắc chắn là không được, hai người kia lập tức thương lượng cùng quan binh.
Có thể nghĩ, mặc kệ ngươi thương lượng như thế nào, đó cũng là không được. Sau lại không biết như thế nào, hai người muốn ra khỏi thành kia lại gây gỗ với nhau.
Người này oán giận người kia làm việc lề mề không thành, người kia lại chỉ trích người này vội vàng muốn đầu thai như vậy. Bắt đầu mắng chửi lẫn nhau, sau đó lại trình diễn một màn đánh nhau, cả hai cùng túm lấy người nhau mà quyền đấm cước đá trước cửa thành.
Người như vậy, sợ rằng đây là lần đầu tiên những quan binh này được thấy, trong lúc nhất thời không khỏi sửng sốt.
Hai người kia càng đánh càng hăng, hết tay đấm lại chân đạp, dường như tất cả các loại ăn vạ đều được sử dụng.
Qua một lúc lâu sau, đám quan binh mới tỉnh hồn lại, bốn quan binh tiến lên muốn tách hai người kia ra.
Vậy mà, chẳng biết tại sao, bốn quan binh kéo hai người này ra, sau một hồi ngừng vùng vẫy, hai người này lại đánh nhau với đám quan binh. Đám quan binh cũng đánh trả lại, N_ĐLQ^D vừa nãy chỉ có hai người đánh nhau, trong chớp mắt đã biến thành sáu. Toàn bộ đều đánh qua đánh lại, cũng không biết ai với ai cùng một nhóm mà đánh lẫn nhau.
Thấy hai người kia đã thành công lừa được đám quan binh thủ thành, một đầu ló ra làm hiệu, một đoàn người vội tới đây can ngăn. Kết quả là dường như đám người tới can ngăn như bị trúng tà, tất cả mọi người lại cùng nhau xông lên đấm đá lẫn nhau. Cửa thành hỏng, cũng không còn ai thủ thành, ngọn đèn ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Người cầm đầu thấy vậy lập tức cảnh giác, đưa mắt nhìn tất cả thủ hạ bốn phía của mình đều xông vào đánh nhau, không có người nào có thể sai sử, hắn lại không dám tự mình xông lên ngăn cản. Sau đó nhanh chóng phóng lên ngựa, chạy về thành triệu tập nhân thủ (ý là mang theo người tới đấy ạ!!).
Ngay sau khi thủ lĩnh đám quan binh cưỡi ngựa rời đi, vài bóng người ngoài cửa thành nhanh chóng vào thành, giống như là chỉ trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của mấy người kia đâu, trong đêm tối thật quỷ dị.
Tại cửa thành vẫn tiếp tục đánh nhau, mấy người đầu phố lập tức rời khỏi nơi đây. Hai đệ tử cái bang cũng không bị gì, chỉ có thể bị gán cho cái tội nhiễu loạn trật tự, chỉ cần ngồi chồm hỗm trong tù một tháng lập tức có thể tự do.
Một nhóm hộ vệ thuận lợi vào thành, hộ tống Nhạc Sở Nhân đến gần hoàng cung.
Bọn họ có võ công, có bọn họ đương nhiên thuận tiện rất nhiều. Trương thư sinh vẫn ở lại phòng thuê, tùy thời chờ đợi chỉ thị của Nhạc Sở Nhân.
Đương nhiên thủ vệ bên ngoài hoàng cung canh gác nghiêm ngặt hơn ở cửa thành rất nhiều, năm bước một người, mười bước một trạm gác, bên ngoài cung đã như vậy, không biết bên trong sẽ là cái bộ dạng gì.
Trong bóng tối, ở cách cửa cung mấy trăm mét, Nhạc Sở Nhân đã quan sát rất lâu nhưng vẫn chưa tìm ra cơ hội. Thủ vệ canh gác rất nhiều, đội tuần tra trước cách đội sau chỉ mấy phút khiến cho người ta không tìm được cơ hội nào.
“Vương phi, hay là chúng ta giương đông kích tây?” Đợi quá lâu thì trời sẽ sáng mất, nếu vậy tối hôm nay sẽ toi công rồi.
“Cũng được, tìm người nào có khinh công tốt, làm ra động tĩnh lớn một chút.” Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, thật sự chỉ có thể làm như vậy thôi.
“Vương phi, tìm được người rồi, chúng ta đi.” Ba người rời đi, thật sự rất nhanh, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
“Muốn công phá cửa cung này cũng không dễ dàng, với võ công của hai người các ngươi, muốn xông vào có khó khăn không?” Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng nói.
Bên cạnh còn có sáu hộ vệ, Nhạc Sở Nhân chỉ hỏi hai người, những người khác không lên tiếng nhưng bọn họ cũng biết đó làm nhiệm vụ gì.
“Xông vào thì không thành vấn đề, nhưng mà, cấm quân bên trong thành có thể gấp hai lần thủ vệ bên ngoài, nếu kinh động đến bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.” Một người trả lời, giọng nói rõ ràng.
“Không sao, lúc các người bay qua thì rải cái này ra. Cái này được gọi là phấn cương thi, trong thiên hạ này chỉ có một chai, ngươi rải đều ra.” Nhạc Sở Nhân đưa bình sứ kia cho hộ vệ.“Vâng.” Đối với những tác phẩm của Nhạc Sở Nhân, họn họ tuyệt đối không dám hoài nghi.
Ước chừng hai khắc sau (1 khắc 15 phút, 2 khắc là 30 phút), bầu trời tối đen đột nhiên phát sáng, ánh lửa ngút trời cách hoàng cung mấy trăm mét, chiếu sáng khắp một vùng.
Hoàng cung bên này nhìn thấy toàn bộ, sau một khắc lập tức thắt chặt canh gác, mọi người cực kỳ cảnh giác.
Vậy mà, một phút sau lập tức nghe tiếng hô hoán ầm ĩ, lại có người điên cuồng gào thét giết người, cấm quân tuần tra lập tức tập hợp, nhanh chóng chạy tới nơi ầm ĩ.
Thế lửa bộc phát càng ngày càng lớn, ngọn lửa kia bốc cháy lên thật cao, dường như tất cả thủ vệ ở đây đều ngẩng đầu nhìn đám cháy lớn kia, nhưng không thấy trong bóng đêm đen kịt kia có người dùng tốc độ cực nhanh tiến gần bọn hắn.
Bóng người nhanh chóng xẹt qua mười mấy thủ vệ, vượt qua luôn cửa cung được canh giữ nghiêm ngặt kia, chỉ trong chớp mắt, bóng đen kia đã biến mất trong đêm u tối.
Mười mấy thủ vệ vẫn duy trì cái tư thế kia, ngửa đầu nhìn ánh lửa phía xa, đối diện, mấy bóng đen đến gần rồi lại biến mất, yên tĩnh lại quỷ dị.
Cửa cung nặng nề chậm rãi mở ra một khe hở, người bên ngoài cúi thấp người, giống như một quả bóng nhỏ, lăn qua cái khe hở này đi vào bên trong. Sau một khắc cửa lớn chậm rãi rơi xuống đất, tất cả lại khôi phục như lúc đầu.
Tiến vào cửa cung thứ nhất, những cửa cung còn lại đi vào thật dễ dàng, bởi vì cấm quân cũng không nhiều như bên ngoài, thậm chí còn ít hơn rất nhiều.
“Các ngươi tách ra thì phải chú ý nhiều hơn, bên cạnh Bình Dương Quận chúa có người của phủ Cần Vương.” Dùng phấn cương thi định thân (đứng nguyên tư thế, không thể cử động được.) cấm d9d!le@(q!d-Nhạn quân ở ngoài cửa cung, cuối cùng bọn họ cũng đã xâm nhập được vào bên trong hoàng cung. Đèn cung đình sáng ngời, bọn họ chỉ đành phải chọn nơi nào không có đèn mà đi.
“Vâng.” Mỗi người tách ra, bên cạnh Nhạc Sở Nhân chỉ còn một hộ vệ. Hai người Nhạc Sở Nhân không biết nên đi đường nào, lúc này chắc chắn Nam Vương đã ngủ, nhưng mà không biết chỗ hắn đang nghỉ ngơi. Hoàng cung to như vậy, tìm người cũng không dễ dàng.
Một canh giờ đi qua, sắc trời cũng dần sáng, mọi người tìm kiếm trong cung điện nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Nam Vương.
Trời đã sáng, người đi lại trong cung cũng nhiều hơn khiến cho bọn họ hành động càng bất lợi. Nhạc Sở Nhân cùng một hộ vệ trốn vào một gian của Thiên Điện, chỉ có thể đợi đến tối sẽ tiếp tục hành động.
Trong Thiên Điện không có người, chính là một cung nhân cũng không thấy, không giống như những cung điện khác hào quang chói lọi, nơi này giống như thật lâu đã không có người nào quét dọn rồi.
Hoàng cung có những nơi như vậy cũng không có gì hiếm lạ, mấy trăm năm lịch sử, để lại đủ loại truyền thuyết, luôn luôn có một loại truyền thuyết dọa người, hơn nữa càng truyền ra càng đáng sợ, mấy trăm năm sau truyền thuyết kia vẫn còn.
Hai người Nhạc Sở Nhân ẩn núp ở nơi này, cũng không biết những người khác có nơi ẩn nấp hay không, nhưng mà cũng không cần quá lo lắng.
Đại Yến cùng Lương kinh khai chiến, cũng không biết cái vị làm đại biểu hữu nghị bi bắt liên hôn, Bình Dương Quận chúa kia sẽ bị đối xử như thế nào. Dù như thế nào, nàng ta cũng là người của Đại Yến, cho nên Nhạc Sở Nhân đã quyết định, nếu thuận lợi sẽ đưa nàng ta về Đại Yến.
“Vương phi, chúng ta phải đợi đến tối nay mới có thể hành động tiếp, trước tiên người ăn một chút đi.” Nhạc Sở Nhân đứng trong điện nhìn bức Tri Thu đồ bụi bặm kia, hộ vệ đi thăm dò xung quanh trở về, lấy một bao bố từ trong lồng ngực ra.
Nghiêng đầu nhìn thứ trong tay hắn, Nhạc Sở Nhân cười cười: “Trong ngày thường các ngươi đều có thói quen mang thức ăn theo bên mình?”
“Dạ vâng, thường phải làm việc bên ngoài, không bằng mang theo một ít thức ăn để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.” Trong bao là thịt bò khô, vốn là rất dai, hơn nữa được phơi khô, vị có thể nghĩ.
Nhạc Sở Nhân xé một miếng bỏ vào miệng nhai một hồi lâu, quai hàm cũng mỏi nhưng cũng không nói gì. Hộ vệ trong phủ, lương mỗi tháng đều rất cao nhưng công việc cũng không dễ dàng gì.
Bầu trời sáng trưng nhưng nơi này vẫn âm u như cũ. Nhạc Sở Nhân nằm bên giường nhỏ trong Thiên Điện, nhắm mắt lại giống như đã ngủ thiếp đi.
Hộ vệ không dám nghỉ ngơi, tĩnh tọa (ngồi thiền) trên ghế thái sư trong Thiên Điện, khóe mắt đuôi mày đều cảnh giác.
Bỗng dưng, hộ vệ đứng lên, khẽ cau mày cẩn thận lắng nghe mấy giây, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh giường gọi Nhạc Sở Nhân: “Vương phi, có người tới!”
Lập tức mở mắt, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng đứng dậy, hộ vệ mang theo nàng nhảy lên một xà ngang to lớn ẩn núp. Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện trên xà ngang này có người.
Một lát sau, có một người tiến vào, là một cung nữ, tướng mạo bình thường, không có đặc điểm gì.
Sau khi đi vào, cung nữ kia nhanh chóng đi tới bức Tri Thu đồ kia, móc một vật gì đó từ trong lồng ngực ra nhanh chóng nhét vào bên trong quyển trục của Tri Thu đồ. Sau đó nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi lập tức vội vã rời đi.
Đợi cung nữ kia đi một lát hai người Nhạc Sở Nhân mới nhảy xuống. Nhạc Sở Nhân chạy thẳng tới bức Tri Thu đồ kia, móc vật mà cung nữ kia vừa nhét vào trong, là một chiếc khăn tay được xếp gọn gàng.
Giũ khăn tay ra, trên đó là mấy chữ viết, vừa nhìn, Nhạc Sở Nhân nhếch cao đôi mày, sau đó lắc đầu thở dài nói: “Nữ nhân là động vật ác độc nhất trên thế giới này.”
“Chuyện gì vậy?” Hộ vệ đứng một bên vừa cảnh giác bốn phía, vừa dò hỏi.
“Một cơ thiếp nào đấy trong cung có thai rồi, tiểu cung nữ vừa rồi vụng trộm cho hoa hồng vào thuốc của cơ thiếp kia.” Gấp khăn tay lại, Nhạc Sở Nhân nhét lại vào trong quyển trục, thuận tiện nghiên cứu cái quyển trục này, thật đúng là nơi rất tốt để giấu đồ.
“Có rất nhiều nữ nhân như vậy.” Dường như hộ vệ cũng cảm nhận sâu sắc điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.