Chương 264: Chương 153.3
Trắc Nhĩ Thính Phong
19/11/2019
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Chậc, chàng nói như thể ta hám tài lắm vậy. Thế nhưng nhìn xa hoa như thế này, ta thích.” Nàng bĩu môi, sau đó bật cười, vàng bạc đá quý ai mà chẳng thích.
Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt nhu hòa: “Tương lai xây cho nàng một tòa.”
“Chàng theo ta?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, biểu tình đa dạng kia của nàng đến cả lớp da dịch dung cũng che giấu không được nữa rồi.
“Được, ta bồi nàng.” Phong Duyên Thương dừng lại, đưa tay xé đi lớp da trên mặt kia đi, lỏng lỏng lẻo lẻo, hắn nhìn cũng thực khó chịu.
Nàng nhắm mắt mặc hắn làm, một bên lại nói: “Kỳ thật cũng không cần tráng lệ như vậy, thế nhưng phải thật sáng tạo mới được. Ta còn muốn rắn chắn một chút, bốn phía phải thiết lập cạm bẫy, mấy ngàn năm sau cũng đừng có mơ tưởng mà đi vào.”Nhớ tới những chuyện trộm mộ ở đời trước, nàng liền cảm thấy khó chịu. Người ta vẫn an an ổn ổn ngủ, lại bị bọn bất lương đào ra.
“Sợ có người trộm mộ?” Phong Duyên Thương cười khẽ, gần đi hết cầu hình vòm rồi, theo con đường nhỏ làm bằng đá cẩm thạch đi về phía núi giả.
“Thật ra không phải sợ trộm mộ, bọn họ cũng chỉ lấy những thứ đáng giá, cũng không dám khai quan đùa nghịch di hài. Ở thế giới trước kia của ta còn có nguyên một đội đào di hài cổ nhân ra để nghiên cứu. Mặc y phục cho người ta, sau đó đặt trong một cái quan tài trong suốt để cho khách quan thăm quan.”Nhạc Sở Nhân chuyện này thật chẳng ra sao.
“Có cả loại sự tình nay hay sao? Xem ra phải nghe lời nàng, bốn phía đều thiết lập cạm bẫy, đại thạch rơi xuống không thể ra khỏi đó.” Thời điểm còn sống oanh oanh liệt liệt, đợi đến sau khi chết muốn thanh tịnh một chút, không thể để cho người ngoài quấy rầy.
“Địa cung này xây dựng không được tốt lắm thì phải, để cho người ngoài tùy thời xông loạn.” Trên thân cây giả này, lá cây đều được chế tác tinh xảo từ thúy ngọc, thực sự nhìn rất giống.
“Đúng vậy. Nhưng nếu như vừa rồi chúng ta đi hai con đường kia thì đừng mong còn có thể ra ngoài.”Mâu sắc thăm thẳm của hắn nhìn nơi khác, tựa hồ như đã nhận ra có thứ gì đang đến gần.
Nhạc Sở Nhân đưa tay lên vuốt mặt, sau đó đưa mắt theo tầm mắt hắn, thế nhưng cái gì cũng không nhìn ra.
Đi một lúc lâu, phàm là những thứ nhìn thấy đều là trân bảo quý hiếm, hơn nửa lại được chế tác hết sức tinh xảo khiến cho người khó tính nhất cũng không thể mảy may tìm thấy khuyết điểm.
Vòng qua một đám bản cung điện thu nhỏ, hiện trước mắt là cầu thang cao cao khoảng năm mươi thước. Phía trên cùng mơ hồ có ánh sáng trắng, bốn viên dạ minh châu thật lớn khảm vào bốn căn đồng trên đỉnh, ánh sáng kia sáng hơn so với đèn đuốc.
Nhưng hấp dẫn tầm mắt hai người lại không phải bốn viên dạ minh châu ấy mà là tòa tháp màu vàng nằm ở chính giữa.
Trên tháp có một nam nhân đang nằm ngang, tóc dài rối tung, áo bào trắng trên người rời rạc. Ở vị trí trên bụng hắn có một hòm tứ phương trong suốt, trong hòm là một cái vảy to bằng hai bàn tay người lớn.
Vảy! Thế mà lại một cái vảy, nhưng lại không giống mấy cải vảy cá thông thường, vảy này có màu vàng kim, được ánh sáng của dạ minh châu chiếu xuống hiện lên một tầng phiếm quang.
Nhạc Sở Nhân không nhìn người nọ, tầm mắt nàng bị thu hút bởi hòm vảy trong suốt kia, đây là cái vảy cá gì vậy? To thật!
Phong Duyên Thương liếc nhìn người đang nằm trên tháp, một tay hắn kê sau đầu, nhắm mắt lại tựa như đang ngủ một giấc ngủ trưa ngắn ngủi.
Khuôn mặt trắng đến bất thường, bộ dáng bình thường, sắc da có chút phiếm đen thoạt nhìn tình trạng cũng không được tốt lắm.
“Đông Vương.” Phong Duyên Thương mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt. Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy Đông Vương không có nghĩa là hắn không biế bộ dáng của Đông Vương.
“Hả?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, lúc này nàng mới phân chút chú ý đến nam nhân kia: “Đây là Đông Vương? Vận khí chúng ta thật tốt, không ngờ lại gặp được hắn ở đây.” Tuy tóc nàng vẫn là màu xám trắng, khuôn mặt nàng vẫn cứ xinh đẹp như vậy, cười rộ lên lại càng phong tình quyến rũ.
“Quả thật là vận khí tốt.” Phong Duyên Thương cũng cười, trên mặt vẫn có lớp dịch dung làm hắn không thoải mái, hắn đơn giản bóc ra, sau đó bước lên bậc cầu thang.
Nhạc Sở Nhân đi phía sau hắn, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đông Vương nằm ngủ trên tháp, trên người người này không có độc cổ khí, nhìn sắc mặt cùng thân thể không được tốt lắm, ấn đường đã biến thành màu đen, hốc mắt xanh xanh, rõ ràng là trúng độc mãn tính!
Càng đánh giá càng cảm thấy có ý tứ, không khỏi cười rộ lên: “Đây là cái tình huống gì vậy? Chàng phái ra nhiều mật vệ luân phiên lật tung Hoàng cung của người ta lên mà vẫn không thấy hắn. Trở về lại còn nói Đông Vương là người cẩn thận mà lại thần bí, thì ra người ta là trúng độc nằm ở đây trốn tránh.”
“Trúng độc? Ha ha.” Phong Duyên Thương cười, bước lên bậc thang cuối cùng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ý cười sung sướng, từ sau khí rơi xuống nơi chết tiệt này, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra ý cười.
Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh hắn, mở to mắt xem xét Đông Vương, vài giây sau con ngươi lại chuyển, tầm mắt đặt trên hòm vảy cá trên bụng hắn.
Nhìn rất dày, có vẻ như tính chất cũng khá tốt, thoạt nhìn không tầm thường.
Bước từng bước, Nhạc Sở Nhân chậm rãi thò tay ra sờ cái hòm, giơ tay đến một nửa, bả vai chợt căng thẳng, Phong Duyên Thương nhanh chóng kéo nàng trở về. Đồng thời người nằm trên tháp kia cũng động, tàn ảnh cuốn qua, động tác liền mạch dứt khoát, hắn khoanh chân ngồi, cái hòm trong suốt đặt trên đùi hắn.
Đôi mắt rốt cuộc cũng mở, tròng đen tròng trắng trộn lẫn nhau, đục ngầu, nhìn qua như thể đây là một người mù.
Thế nhưng nhìn qua giống người mù mà thôi, hắn vẫn có thể nhìn thấy hai người, hơn nửa còn hung hăng trừng hai người.
“Ai dám động đến Long lân (vảy rồng) của trẫm?” Hắn mở miệng nói, giọng điệu tàn nhẫn khàn khàn, ánh sáng dạ minh châu từ trên cao chiếu xuống khiến cả người hắn như thể quỷ hồn chết bệnh.
Nhạc Sở Nhân được Phong Duyên Thương bảo hộ phía sau lưng, nghe thấy lời nói của hắn liền sửng sốt, Long lân sao?
“Chậc, chàng nói như thể ta hám tài lắm vậy. Thế nhưng nhìn xa hoa như thế này, ta thích.” Nàng bĩu môi, sau đó bật cười, vàng bạc đá quý ai mà chẳng thích.
Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt nhu hòa: “Tương lai xây cho nàng một tòa.”
“Chàng theo ta?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, biểu tình đa dạng kia của nàng đến cả lớp da dịch dung cũng che giấu không được nữa rồi.
“Được, ta bồi nàng.” Phong Duyên Thương dừng lại, đưa tay xé đi lớp da trên mặt kia đi, lỏng lỏng lẻo lẻo, hắn nhìn cũng thực khó chịu.
Nàng nhắm mắt mặc hắn làm, một bên lại nói: “Kỳ thật cũng không cần tráng lệ như vậy, thế nhưng phải thật sáng tạo mới được. Ta còn muốn rắn chắn một chút, bốn phía phải thiết lập cạm bẫy, mấy ngàn năm sau cũng đừng có mơ tưởng mà đi vào.”Nhớ tới những chuyện trộm mộ ở đời trước, nàng liền cảm thấy khó chịu. Người ta vẫn an an ổn ổn ngủ, lại bị bọn bất lương đào ra.
“Sợ có người trộm mộ?” Phong Duyên Thương cười khẽ, gần đi hết cầu hình vòm rồi, theo con đường nhỏ làm bằng đá cẩm thạch đi về phía núi giả.
“Thật ra không phải sợ trộm mộ, bọn họ cũng chỉ lấy những thứ đáng giá, cũng không dám khai quan đùa nghịch di hài. Ở thế giới trước kia của ta còn có nguyên một đội đào di hài cổ nhân ra để nghiên cứu. Mặc y phục cho người ta, sau đó đặt trong một cái quan tài trong suốt để cho khách quan thăm quan.”Nhạc Sở Nhân chuyện này thật chẳng ra sao.
“Có cả loại sự tình nay hay sao? Xem ra phải nghe lời nàng, bốn phía đều thiết lập cạm bẫy, đại thạch rơi xuống không thể ra khỏi đó.” Thời điểm còn sống oanh oanh liệt liệt, đợi đến sau khi chết muốn thanh tịnh một chút, không thể để cho người ngoài quấy rầy.
“Địa cung này xây dựng không được tốt lắm thì phải, để cho người ngoài tùy thời xông loạn.” Trên thân cây giả này, lá cây đều được chế tác tinh xảo từ thúy ngọc, thực sự nhìn rất giống.
“Đúng vậy. Nhưng nếu như vừa rồi chúng ta đi hai con đường kia thì đừng mong còn có thể ra ngoài.”Mâu sắc thăm thẳm của hắn nhìn nơi khác, tựa hồ như đã nhận ra có thứ gì đang đến gần.
Nhạc Sở Nhân đưa tay lên vuốt mặt, sau đó đưa mắt theo tầm mắt hắn, thế nhưng cái gì cũng không nhìn ra.
Đi một lúc lâu, phàm là những thứ nhìn thấy đều là trân bảo quý hiếm, hơn nửa lại được chế tác hết sức tinh xảo khiến cho người khó tính nhất cũng không thể mảy may tìm thấy khuyết điểm.
Vòng qua một đám bản cung điện thu nhỏ, hiện trước mắt là cầu thang cao cao khoảng năm mươi thước. Phía trên cùng mơ hồ có ánh sáng trắng, bốn viên dạ minh châu thật lớn khảm vào bốn căn đồng trên đỉnh, ánh sáng kia sáng hơn so với đèn đuốc.
Nhưng hấp dẫn tầm mắt hai người lại không phải bốn viên dạ minh châu ấy mà là tòa tháp màu vàng nằm ở chính giữa.
Trên tháp có một nam nhân đang nằm ngang, tóc dài rối tung, áo bào trắng trên người rời rạc. Ở vị trí trên bụng hắn có một hòm tứ phương trong suốt, trong hòm là một cái vảy to bằng hai bàn tay người lớn.
Vảy! Thế mà lại một cái vảy, nhưng lại không giống mấy cải vảy cá thông thường, vảy này có màu vàng kim, được ánh sáng của dạ minh châu chiếu xuống hiện lên một tầng phiếm quang.
Nhạc Sở Nhân không nhìn người nọ, tầm mắt nàng bị thu hút bởi hòm vảy trong suốt kia, đây là cái vảy cá gì vậy? To thật!
Phong Duyên Thương liếc nhìn người đang nằm trên tháp, một tay hắn kê sau đầu, nhắm mắt lại tựa như đang ngủ một giấc ngủ trưa ngắn ngủi.
Khuôn mặt trắng đến bất thường, bộ dáng bình thường, sắc da có chút phiếm đen thoạt nhìn tình trạng cũng không được tốt lắm.
“Đông Vương.” Phong Duyên Thương mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt. Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy Đông Vương không có nghĩa là hắn không biế bộ dáng của Đông Vương.
“Hả?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, lúc này nàng mới phân chút chú ý đến nam nhân kia: “Đây là Đông Vương? Vận khí chúng ta thật tốt, không ngờ lại gặp được hắn ở đây.” Tuy tóc nàng vẫn là màu xám trắng, khuôn mặt nàng vẫn cứ xinh đẹp như vậy, cười rộ lên lại càng phong tình quyến rũ.
“Quả thật là vận khí tốt.” Phong Duyên Thương cũng cười, trên mặt vẫn có lớp dịch dung làm hắn không thoải mái, hắn đơn giản bóc ra, sau đó bước lên bậc cầu thang.
Nhạc Sở Nhân đi phía sau hắn, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đông Vương nằm ngủ trên tháp, trên người người này không có độc cổ khí, nhìn sắc mặt cùng thân thể không được tốt lắm, ấn đường đã biến thành màu đen, hốc mắt xanh xanh, rõ ràng là trúng độc mãn tính!
Càng đánh giá càng cảm thấy có ý tứ, không khỏi cười rộ lên: “Đây là cái tình huống gì vậy? Chàng phái ra nhiều mật vệ luân phiên lật tung Hoàng cung của người ta lên mà vẫn không thấy hắn. Trở về lại còn nói Đông Vương là người cẩn thận mà lại thần bí, thì ra người ta là trúng độc nằm ở đây trốn tránh.”
“Trúng độc? Ha ha.” Phong Duyên Thương cười, bước lên bậc thang cuối cùng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ý cười sung sướng, từ sau khí rơi xuống nơi chết tiệt này, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra ý cười.
Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh hắn, mở to mắt xem xét Đông Vương, vài giây sau con ngươi lại chuyển, tầm mắt đặt trên hòm vảy cá trên bụng hắn.
Nhìn rất dày, có vẻ như tính chất cũng khá tốt, thoạt nhìn không tầm thường.
Bước từng bước, Nhạc Sở Nhân chậm rãi thò tay ra sờ cái hòm, giơ tay đến một nửa, bả vai chợt căng thẳng, Phong Duyên Thương nhanh chóng kéo nàng trở về. Đồng thời người nằm trên tháp kia cũng động, tàn ảnh cuốn qua, động tác liền mạch dứt khoát, hắn khoanh chân ngồi, cái hòm trong suốt đặt trên đùi hắn.
Đôi mắt rốt cuộc cũng mở, tròng đen tròng trắng trộn lẫn nhau, đục ngầu, nhìn qua như thể đây là một người mù.
Thế nhưng nhìn qua giống người mù mà thôi, hắn vẫn có thể nhìn thấy hai người, hơn nửa còn hung hăng trừng hai người.
“Ai dám động đến Long lân (vảy rồng) của trẫm?” Hắn mở miệng nói, giọng điệu tàn nhẫn khàn khàn, ánh sáng dạ minh châu từ trên cao chiếu xuống khiến cả người hắn như thể quỷ hồn chết bệnh.
Nhạc Sở Nhân được Phong Duyên Thương bảo hộ phía sau lưng, nghe thấy lời nói của hắn liền sửng sốt, Long lân sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.