Chương 269: Ổ
Trắc Nhĩ Thính Phong
13/12/2019
Đến gần, Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua thi thể huyết nhục mơ hồ kia, thoạt
nhìn có vẻ là Đông Vương, đúng là bị đập chết. Thế nhưng tiểu tử này có
thể đào được ra, thật sự không đơn giản.
“Ngươi đã tìm thấy Đông Vương, không biết vảy rồng kia có tìm thấy được không? Nếu như ngươi đưa vảy rồng đó cho ta, ta có thể để ngươi sống lâu thêm vài ngày.” Nàng nhấc chân đá Triệu An Dương, tiểu tử đó rốt cuộc cũng có phản ứng, thân mình nhỏ bé nhanh nhẹn né tránh, xoay một vòng rồi sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, khuôn mặt không đáng yêu cũng chẳng tuấn tú kia nhìn có vẻ hơi khiếp người.
Nhạc Sở Nhân cười cười, lui về sau từng bước từng bước, cho đến khi đứng bên cạnh Phong Duyên Thương mới dừng chân lại: “Ta có thể nghiền ngươi thành tro, ngươi có tin không?”
Ánh mắt Triệu An Dương vẫn không thay đổi, cứ như vậy lạnh lùng nhìn nàng, sau đó mở miệng đáp lời: “Ta muốn ăn trái tim của ngươi.” Vẫn là khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng thần sắc trên mặt lại âm tàn khủng khiếp.
“Ta muốn trái tim của ngươi, bọc màng bên ngoài, sau đó ném vào lò lửa. Tiếng lách cách đó, khẳng định rất êm tai.” Lời nói của Nhạc Sở Nhân rất ác độc, cố tình khi nàng nói những lời này, khuôn mặt mỉm cười rất xinh đẹp.
Triệu An Dương nghiến răng, hắn không phải là người không có cảm xúc, hơn nữa cảm xúc của hắn so với người thường lớn hơn nhiều, có thể lớn gấp đôi. Hắn nghiến răng đến chảy cả máu.
Nhạc Sở Nhân cười vui vẻ, nàng lui về sau vài bước, để một mình Phong Duyên Thương đứng lên phía trước: “Cần Vương Điện hạ, hôm qua bị thương quả thật là vũ nhục, hôm nay cho chàng báo thù đó.”
Phong Duyên Thương chắp hai tay vào nhau, phong độ nhẹ nhàng: “Đa tạ.”
“Không khách khí, mời.” Nàng vẫn tiếp tục lui về phía sau. Ước chừng mới lùi được ba bước chân, hai người kia đã lao vào giao thủ.
Công lực của Triệu An Dương không mạnh, nhưng thắng ở khinh công, hơn nửa vóc dáng hắn nhỏ, linh hoạt né tránh như cá trạch.
Phong Duyên Thương nội công thâm hậu, thế nhưng ra chiêu toàn đánh vào hư không, Triệu An Dương lẩn rất nhanh, hắn cũng có chút đỡ không nổi, bị buộc không ngừng lui về sau.
Nhạc Sở Nhân đứng cạnh cửa, nhìn hai bóng dáng di động nhanh chóng, nàng mở mắt đăm đăm nhìn. Vốn thị lực nàng rất tốt, nhưng thực sự tốc độ của họ rất nhanh, nàng nhìn không nổi, chứng kiến đều là tàn ảnh.
Xoát! Không biết nội lực của ai thoát ra ngoài, trực tiếp đánh về đại sảnh bên trái, mấy đứa bé gái đứng trên đài cao nháy mắt ngả rạp. Một đám giống như bình hoa rơi xuống đất, thân thể lăn lông lốc dưới đất, có mấy cái đầu vẫn còn nhìn lên trần nhà, đôi mắt mở to, thoạt nhìn vô tội làm người khác nhịn không được muốn ôm lấy các bé vào lòng mà yêu thương.
Nhìn mấy đứa bé đó, Nhạc Sở Nhân không nhịn được mà nhíu mày, khóe môi luôn cong lên như thể đang cười cũng không chống đỡ nổi. Hôm nay không làm thịt được Triệu An Dương, nàng nhất quyết không quay trở về.
Bên kia hai người giao thủ không ngừng, Triệu An Dương đã xuất ra chủy thủ, Phong Duyên Thương cũng lấy nhuyễn kiếm bên hông xuống, hai ngân quanh lóe lên sắc bén. Mấy hình nhân đứa bé trên đài cao vốn không thể di chuyển, trong lúc nhất thời cơ thể chia năm sẻ bảy, tựa như hiện trường phân thây, nhìn rất ghê người.
Nhạc Sở Nhân mày nhíu càng sâu, nàng cảm thấy lòng mình rất khó chịu. Những hình nhân đó tựa như bóng cao su bị xì hơi, các bộ phận cơ thể phân tán khắp nơi, thậm chí còn một cái chân lăn đến dưới chân nàng.
“Tiểu Thương tử, tránh ra!” Nhạc Sở Nhân hô to một tiếng, lao nhanh đến, nàng vung tay lên, toàn bộ Kim Hoa Dương rơi xuống mặt đất liền biến thành lửa, nháy mắt thiêu đốt tất cả, bóng lửa đỏ đậm yêu diễm tựa như đến tử Địa Ngục.
Cỏ khô cùng những túi da nhanh chóng bắt lửa cháy lên, ngọn lửa đỏ đậm khác thường to lên mắt thường cũng có thể thấy.
Triệu An Dương rõ ràng rất sợ lửa, rất nhanh lùi về phía sau nhưng Nhạc Sở Nhân đã nhanh chóng đuổi tới. Đôi con ngươi bị ánh lửa hắt lên đỏ rực, nàng tựa như oan hồn đến đòi mạng.
Bức Triệu An Dương lui đến góc phòng, hắn muốn lấy chủy thủ đâm nàng, Nhạc Sở Nhân vẫn vẩy Nguyễn Dương cổ khắp nơi. Bột phấn kia đụng phải tay Triệu An Dương, nóng đến nỗi hắn vứt cả chủy thủ đi, ôm chặt hai tay thoát khỏi nàng qua kẽ hở.
Tốc độ của Triệu An Dương cực nhanh, Nhạc Sở Nhân căn bản không kịp bắt lấy hắn.
Nàng không bắt được nhưng ám khí của nàng có thể ngăn bước chân của Triệu An Dương. Mũi tên bắn ra từ cổ tay nàng, thành công chặn hướng Triệu An Dương chạy đến đại môn.
Lúc này căn nhà nhỏ đã ngập tràn trong lửa, những túi da bắt lửa khiến lửa cháy rất vượng, Triệu An Dương bị chặn không ra được, bào giác đã bị nhiễm lửa, phần phật nhanh chóng leo lên người hắn. Trong chớp mắt, Triệu An Dương không kịp xé đi phần đã cháy, ngọn lửa tưởng như đã nuốt chửng hắn vào trong.
Phong Duyên Thương lùi đến gần Nhạc Sở Nhân, bốn phía đều là lửa, hai người họ cũng không thể ở trong này quá lâu.
“Chờ một chút.” Nhạc Sở Nhân cầm tay hắn, nhìn Triệu An Dương đang giãy giụa trong lửa, thấp giọng nói. Nguyên Dương cổ mượn dương khí trên người nàng, ngọn lửa màu đỏ đậm kia cháy càng vượng, trên người nàng đã bắt đầu đổ môi lạnh.
“Nàng lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.” Bàn tay hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng mà ướt nhẹp của nàng, Phong Duyên Thương nhíu mày. Ngọn lửa đã trùm cả bốn phía, mùi cháy khét ở khắp nơi, chỉ còn hai người họ là vật sống duy nhất trong rừng lửa này.
“Không sao.” Nàng lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Triệu An Dương bên kia.
Triệu An Dương chính là không thể thoát, Nguyên Dương cổ rất mạnh, bản thân Triệu An Dương là một vật đầy tà khí, căn bản không thể chịu được.
Nàng nhìn thấy rõ ràng hắn quỳ xuống, trên người thế lửa rất lớn, thanh âm lách tách rất lớn, thân thể dần bị đốt trụi, thu nhỏ lại, trái tim kia cũng dần lộ ra. Hắn lung lay như sắp đổ, cuối cùng đợi đến khi thế lửa dần nhỏ đi.
Một thứ gì đó rơi xuống đất, thân thể Triệu An Dương đã bị đốt trụi không còn lại gì, thứ đó bị nóng đến chảy ra chất lỏng gì đó màu đen nhầy nhầy.
Nhạc Sở Nhân đá văng mấy vật cản trước mặt, vài bước đã đến gần thứ kia, đó là trái tim làm từ nhựa thông của Triệu An Dương.
Nhạc Sở Nhân nhặt nó lên, quay lại nhìn Phong Duyên Thương: “Đi.”
Phong Duyên Thương hiểu, thì ra là nàng đang chờ để lấy cái này. Từng bước lại gần nàng, một tay ôm lấy eo nàng, dưới chân khẽ điểm, hai người trong nháy mắt đã biến trong căn phòng nhỏ đang bốc cháy dữ dội.
Bình an từ phủ đệ đi ra ngoài, tất cả thủ vệ phủ Thái tử đều như cọc gỗ, sừng sững bất động. Nếu nhìn kỹ, mắt của họ không hề có sức sống, tựa như tượng đá bình thường.
Trong lúc hai người rời đi, bọn họ không có một chút phản ứng, Mặt Trời treo trên cao, nơi này lại im lặng quỷ dị như thể Âm phủ.
Từ phủ Thái tử đi ra, hai người không quay lại khách điếm kia nữa mà trực tiếp chạy ra ngoài thành.
“Ngươi đã tìm thấy Đông Vương, không biết vảy rồng kia có tìm thấy được không? Nếu như ngươi đưa vảy rồng đó cho ta, ta có thể để ngươi sống lâu thêm vài ngày.” Nàng nhấc chân đá Triệu An Dương, tiểu tử đó rốt cuộc cũng có phản ứng, thân mình nhỏ bé nhanh nhẹn né tránh, xoay một vòng rồi sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, khuôn mặt không đáng yêu cũng chẳng tuấn tú kia nhìn có vẻ hơi khiếp người.
Nhạc Sở Nhân cười cười, lui về sau từng bước từng bước, cho đến khi đứng bên cạnh Phong Duyên Thương mới dừng chân lại: “Ta có thể nghiền ngươi thành tro, ngươi có tin không?”
Ánh mắt Triệu An Dương vẫn không thay đổi, cứ như vậy lạnh lùng nhìn nàng, sau đó mở miệng đáp lời: “Ta muốn ăn trái tim của ngươi.” Vẫn là khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng thần sắc trên mặt lại âm tàn khủng khiếp.
“Ta muốn trái tim của ngươi, bọc màng bên ngoài, sau đó ném vào lò lửa. Tiếng lách cách đó, khẳng định rất êm tai.” Lời nói của Nhạc Sở Nhân rất ác độc, cố tình khi nàng nói những lời này, khuôn mặt mỉm cười rất xinh đẹp.
Triệu An Dương nghiến răng, hắn không phải là người không có cảm xúc, hơn nữa cảm xúc của hắn so với người thường lớn hơn nhiều, có thể lớn gấp đôi. Hắn nghiến răng đến chảy cả máu.
Nhạc Sở Nhân cười vui vẻ, nàng lui về sau vài bước, để một mình Phong Duyên Thương đứng lên phía trước: “Cần Vương Điện hạ, hôm qua bị thương quả thật là vũ nhục, hôm nay cho chàng báo thù đó.”
Phong Duyên Thương chắp hai tay vào nhau, phong độ nhẹ nhàng: “Đa tạ.”
“Không khách khí, mời.” Nàng vẫn tiếp tục lui về phía sau. Ước chừng mới lùi được ba bước chân, hai người kia đã lao vào giao thủ.
Công lực của Triệu An Dương không mạnh, nhưng thắng ở khinh công, hơn nửa vóc dáng hắn nhỏ, linh hoạt né tránh như cá trạch.
Phong Duyên Thương nội công thâm hậu, thế nhưng ra chiêu toàn đánh vào hư không, Triệu An Dương lẩn rất nhanh, hắn cũng có chút đỡ không nổi, bị buộc không ngừng lui về sau.
Nhạc Sở Nhân đứng cạnh cửa, nhìn hai bóng dáng di động nhanh chóng, nàng mở mắt đăm đăm nhìn. Vốn thị lực nàng rất tốt, nhưng thực sự tốc độ của họ rất nhanh, nàng nhìn không nổi, chứng kiến đều là tàn ảnh.
Xoát! Không biết nội lực của ai thoát ra ngoài, trực tiếp đánh về đại sảnh bên trái, mấy đứa bé gái đứng trên đài cao nháy mắt ngả rạp. Một đám giống như bình hoa rơi xuống đất, thân thể lăn lông lốc dưới đất, có mấy cái đầu vẫn còn nhìn lên trần nhà, đôi mắt mở to, thoạt nhìn vô tội làm người khác nhịn không được muốn ôm lấy các bé vào lòng mà yêu thương.
Nhìn mấy đứa bé đó, Nhạc Sở Nhân không nhịn được mà nhíu mày, khóe môi luôn cong lên như thể đang cười cũng không chống đỡ nổi. Hôm nay không làm thịt được Triệu An Dương, nàng nhất quyết không quay trở về.
Bên kia hai người giao thủ không ngừng, Triệu An Dương đã xuất ra chủy thủ, Phong Duyên Thương cũng lấy nhuyễn kiếm bên hông xuống, hai ngân quanh lóe lên sắc bén. Mấy hình nhân đứa bé trên đài cao vốn không thể di chuyển, trong lúc nhất thời cơ thể chia năm sẻ bảy, tựa như hiện trường phân thây, nhìn rất ghê người.
Nhạc Sở Nhân mày nhíu càng sâu, nàng cảm thấy lòng mình rất khó chịu. Những hình nhân đó tựa như bóng cao su bị xì hơi, các bộ phận cơ thể phân tán khắp nơi, thậm chí còn một cái chân lăn đến dưới chân nàng.
“Tiểu Thương tử, tránh ra!” Nhạc Sở Nhân hô to một tiếng, lao nhanh đến, nàng vung tay lên, toàn bộ Kim Hoa Dương rơi xuống mặt đất liền biến thành lửa, nháy mắt thiêu đốt tất cả, bóng lửa đỏ đậm yêu diễm tựa như đến tử Địa Ngục.
Cỏ khô cùng những túi da nhanh chóng bắt lửa cháy lên, ngọn lửa đỏ đậm khác thường to lên mắt thường cũng có thể thấy.
Triệu An Dương rõ ràng rất sợ lửa, rất nhanh lùi về phía sau nhưng Nhạc Sở Nhân đã nhanh chóng đuổi tới. Đôi con ngươi bị ánh lửa hắt lên đỏ rực, nàng tựa như oan hồn đến đòi mạng.
Bức Triệu An Dương lui đến góc phòng, hắn muốn lấy chủy thủ đâm nàng, Nhạc Sở Nhân vẫn vẩy Nguyễn Dương cổ khắp nơi. Bột phấn kia đụng phải tay Triệu An Dương, nóng đến nỗi hắn vứt cả chủy thủ đi, ôm chặt hai tay thoát khỏi nàng qua kẽ hở.
Tốc độ của Triệu An Dương cực nhanh, Nhạc Sở Nhân căn bản không kịp bắt lấy hắn.
Nàng không bắt được nhưng ám khí của nàng có thể ngăn bước chân của Triệu An Dương. Mũi tên bắn ra từ cổ tay nàng, thành công chặn hướng Triệu An Dương chạy đến đại môn.
Lúc này căn nhà nhỏ đã ngập tràn trong lửa, những túi da bắt lửa khiến lửa cháy rất vượng, Triệu An Dương bị chặn không ra được, bào giác đã bị nhiễm lửa, phần phật nhanh chóng leo lên người hắn. Trong chớp mắt, Triệu An Dương không kịp xé đi phần đã cháy, ngọn lửa tưởng như đã nuốt chửng hắn vào trong.
Phong Duyên Thương lùi đến gần Nhạc Sở Nhân, bốn phía đều là lửa, hai người họ cũng không thể ở trong này quá lâu.
“Chờ một chút.” Nhạc Sở Nhân cầm tay hắn, nhìn Triệu An Dương đang giãy giụa trong lửa, thấp giọng nói. Nguyên Dương cổ mượn dương khí trên người nàng, ngọn lửa màu đỏ đậm kia cháy càng vượng, trên người nàng đã bắt đầu đổ môi lạnh.
“Nàng lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.” Bàn tay hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng mà ướt nhẹp của nàng, Phong Duyên Thương nhíu mày. Ngọn lửa đã trùm cả bốn phía, mùi cháy khét ở khắp nơi, chỉ còn hai người họ là vật sống duy nhất trong rừng lửa này.
“Không sao.” Nàng lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Triệu An Dương bên kia.
Triệu An Dương chính là không thể thoát, Nguyên Dương cổ rất mạnh, bản thân Triệu An Dương là một vật đầy tà khí, căn bản không thể chịu được.
Nàng nhìn thấy rõ ràng hắn quỳ xuống, trên người thế lửa rất lớn, thanh âm lách tách rất lớn, thân thể dần bị đốt trụi, thu nhỏ lại, trái tim kia cũng dần lộ ra. Hắn lung lay như sắp đổ, cuối cùng đợi đến khi thế lửa dần nhỏ đi.
Một thứ gì đó rơi xuống đất, thân thể Triệu An Dương đã bị đốt trụi không còn lại gì, thứ đó bị nóng đến chảy ra chất lỏng gì đó màu đen nhầy nhầy.
Nhạc Sở Nhân đá văng mấy vật cản trước mặt, vài bước đã đến gần thứ kia, đó là trái tim làm từ nhựa thông của Triệu An Dương.
Nhạc Sở Nhân nhặt nó lên, quay lại nhìn Phong Duyên Thương: “Đi.”
Phong Duyên Thương hiểu, thì ra là nàng đang chờ để lấy cái này. Từng bước lại gần nàng, một tay ôm lấy eo nàng, dưới chân khẽ điểm, hai người trong nháy mắt đã biến trong căn phòng nhỏ đang bốc cháy dữ dội.
Bình an từ phủ đệ đi ra ngoài, tất cả thủ vệ phủ Thái tử đều như cọc gỗ, sừng sững bất động. Nếu nhìn kỹ, mắt của họ không hề có sức sống, tựa như tượng đá bình thường.
Trong lúc hai người rời đi, bọn họ không có một chút phản ứng, Mặt Trời treo trên cao, nơi này lại im lặng quỷ dị như thể Âm phủ.
Từ phủ Thái tử đi ra, hai người không quay lại khách điếm kia nữa mà trực tiếp chạy ra ngoài thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.