Chương 327: Ngoại truyện 11. Chương 179: Tuyệt vời!
Trắc Nhĩ Thính Phong
15/06/2020
Màn đêm buông xuống, một ngày cứ trôi đi nhanh như vậy, tựa như chỉ
trong một cái chớp mắt. Ở bên người mình yêu, cảm nhận về thời gian luôn mau hơn nhiều so với bình thường.
Nhạc Sở Nhân không mặc những bộ váy ngủ thoải mái thường ngày. Nay cô mặc một bộ đồ rất thích hợp hoạt động mạnh, quần da bó sát khoe cặp chân thon dài, áo T-shirt màu đen, mái tóc dài cũng được cô buộc gọn sau đầu, đơn giản mà linh hoạt.
Cô ngồi trên ghế sô pha, thanh âm ti vi không lớn, tuy mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ti vi, nhưng rõ ràng tâm tư của cô không hề ở đây.
Diêm Cận ngồi bên người cô, thần sắc tuy có thâm trầm nhưng không căng cứng cơ thể như Nhạc Sở Nhân.
Hắn thi thoảng lại liếc cô một cái. Nhìn bộ dáng kia của Nhạc Sở Nhân, khóe môi hắn không khỏi cong lên.
“Em đừng quá căng thẳng, sớm muộn gì lão cũng sẽ tới mà.” Hắn vỗ vỗ chân nàng, xúc cảm rất tốt.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Em không căng thẳng, em chỉ đang suy nghĩ lúc nào thằng nhãi này mới dám mò tới. Em buồn ngủ rồi.”
“Hay em ngủ một giấc đi.” Nâng cánh tay khoát qua vai cô, kéo cô vào lòng mình.
Nhạc Sở Nhân ghé người vào ngực hắn, trừng mắt nhìn: “Đại Tướng quân, trên người anh có mùi thật quyến rũ.”
“Mùi gì?” Diêm Cận không biết trên người hắn có thể có hương vị gì.
Nhạc Sở Nhân tủm tỉm: “Mùi đàn ông!” Mùi rất nồng, nồng tới mức xông cô đến choáng váng.
Diêm Cận rũ mi: “Không tốt ư?”
“Tất nhiên là tốt rồi! Đàn ông không có mùi đàn ông đều là một lũ ẻo lả, em không thích ẻo lả.” Cô còn rất đương nhiên trả lời.
Diêm Cận khẽ cười, chỉ cần cô thích là tốt rồi.
“Anh không biết đấy thôi, hiện tại thẩm mĩ của xã hội đều vặn vẹo hết cả rồi. Cái dạng đàn ông lớn lên mà có vẻ đẹp phi giới tính lại thường rất được hoan ngênh. Em thật lòng chẳng hiều, đàn ông mà cứ phải trang điểm bản thân như phụ nữ rốt cuộc có lợi ích gì? Có thể đẻ được sao? Không thể. Bỏ thì thương mà vương thì tội, đặt ở nhà làm trang sức sao?” Cô lảm nhảm, dù sao cô chẳng thể thích nổi dạng đàn ông như vậy. Đây cũng là lý do vì sao cô không yêu đương trong từng ấy năm. Tiểu Giang còn ra dáng đàn ông, nhưng cô lại không thích anh.
Người duy nhất lọt vào mắt cuối cùng cũng xuất hiện. Cô có thể hiểu vì sao mình lại động lòng với hắn nhanh như vậy, hắn đàn ông thế này cơ mà.
Sắc mặt Diêm Cận dịu dàng, nghe cô nói chuyện, để bản thân hoàn toàn hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này. Mặc kệ cô nói cái gì, kể cả là việc mắng chửi người hay hát những bài hát kỳ lạ, đối với hắn đều dễ nghe cực kì.
“Thật ra em đã từng buộc bản thân thích ứng một thời gian với việc ra đường là gặp ẻo lả, nhưng vẫn không thể. Em nghĩ nếu như em có thể thích với vẻ đẹp như vậy, thà em tự ngắm mình còn hơn.” Lời này tuy có chút tự kỷ, cô là nữ mà nhìn bản thân còn thấy mê nữa là.
Diêm Cận cười không nói, im lặng nghe cô lải nhải.
Nhạc Sở Nhân còn muốn nói gì nữa, đột nhiên Diêm Cận bên cạnh đứng dậy, kéo theo cả Nhạc Sở Nhân.
“Lão tới?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, ngửa đầu hỏi Diêm Cận. Cô thật sự cảm thấy rất hứng thú với thính lực của người học võ.
“Phải.” Hắn gật đầu, sau đó dẫn nàng ra cửa.
Bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Nhạc Sở Nhân hết nheo mắt lại trợn mắt, nhưng ngoài một màu đen ra, cô chẳng nhìn thấy cái gì nữa cả.
Diêm Cận lại có thể nhìn trong bóng tối. Dựa theo tầm nhìn của hắn, có thể khẳng định hắn đã nhìn thấy thứ gì đó.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, xem sắc mặt của hắn, khả năng người kia tới là rất cao.
“Đi.” Ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhảy lên. Cô giật mình, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện bản thân đã đứng trên bãi cỏ cách nhà mấy trăm mét.
“Diêm Tướng quân, ngươi ở đây đúng là rất thoải mái.” Trong đêm đen, một thanh âm bất nam bất nữ, khó nghe hơn cả tiếng cào vang lên.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt, xoay đầu lại nhìn, quả thật là có một bóng đen xuất hiện trong đêm tối.
“Trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện.” Thanh âm Diêm Cận rất trầm, rất lạnh.
“Ha ha ha, thế giới này không hợp với ta, ta cũng coi như hổ lạc đồng bằng. Thế nhưng cho dù ta có phải hổ lạc đồng bằng hay không, ta cũng muốn làm thịt ngươi. Nếu như không phải các ngươi, ta cũng không rơi vào tình cảnh này.” Lão nghiến răng nói với hai người, giọng nói kia khiến Nhạc Sở Nhân nổi cả da gà.
Nhạc Sở Nhân cười nhạo: “Thần kinh của ông có phải bẩm sinh thiếu dây hay không? Chết cũng phải chết chùm? Đừng có nói trước bước không qua, còn không biết người chết là ai đâu.”
“Nha đầu chết tiệt, nay ta thành toàn cho hai người các ngươi!” Người vẫn ẩn mình trong bóng tối lớn tiếng nguyền rủa. Sau đó nhanh chóng vận lực nhảy lên, bên này Diêm Cận buông Nhạc Sở Nhân ra, rồi cũng biến mất.
Chỉ trong một giây đồng hồ, hai bên đã lao vào hỗn chiến. Gió to thổi bay phần phật, Nhạc Sở Nhân chịu không nổi lùi về sau mấy bước. Cái gì cô cũng không thấy, nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng gió không bình thường.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt một lúc, lúc này mới nhớ tới bản thân phải làm cái gì. Cô xoay người, chạy về sau vài bước, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu hoàn thành vật phẩm.
Hai người bên kia giao thủ rất nhanh, lực cũng rất lớn, mặt đất bị nện đến rung lên bần bật. Nhạc Sở Nhân một tay chống giữ thăng bằng, nghe mấy tiếng kia khiến tai cô cảm thấy rất đau.
Hai người đánh nhau rất hăng, động tác của Nhạc Sở Nhân cũng rất nhanh chóng, vùi vào đất thứ gì đó. Một vòng tròn đã hoàn thành, đường kính sáu mươi mét.
Cuối cùng cũng xong, Nhạc Sở Nhân lui về phía sau rất xa, mò mò gì đó ở túi quần đằng sau, túm ra một cái túi.
“Diêm Cận, tránh mau!” Cô hét lớn một tiếng, sau đó ném mạnh túi nhỏ kia vào trong vòng tròn. Cùng thời khắc đó, vòng tròn trên mặt đất bỗng chốc sáng lên, tựa như hải đăng, chiếu sáng cả một góc trời. Màu hoàng kim chói cả mắt.
Diêm Cận nhanh nhẹn tránh thoát, người nọ cũng phản ứng nhanh đuổi theo. Nhưng vẫn không kịp, nhìn xung quanh một vòng, lão đã không ra được.
Nhạc Sở Nhân mím môi cười, đôi mắt lóng lánh đắc ý. Diêm Cận cũng lại gần cô, trên tay mang theo cây súng săn.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn: “Nhanh lên! Anh mau nổ súng bắn chết lão đi!”
Nhạc Sở Nhân không mặc những bộ váy ngủ thoải mái thường ngày. Nay cô mặc một bộ đồ rất thích hợp hoạt động mạnh, quần da bó sát khoe cặp chân thon dài, áo T-shirt màu đen, mái tóc dài cũng được cô buộc gọn sau đầu, đơn giản mà linh hoạt.
Cô ngồi trên ghế sô pha, thanh âm ti vi không lớn, tuy mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ti vi, nhưng rõ ràng tâm tư của cô không hề ở đây.
Diêm Cận ngồi bên người cô, thần sắc tuy có thâm trầm nhưng không căng cứng cơ thể như Nhạc Sở Nhân.
Hắn thi thoảng lại liếc cô một cái. Nhìn bộ dáng kia của Nhạc Sở Nhân, khóe môi hắn không khỏi cong lên.
“Em đừng quá căng thẳng, sớm muộn gì lão cũng sẽ tới mà.” Hắn vỗ vỗ chân nàng, xúc cảm rất tốt.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Em không căng thẳng, em chỉ đang suy nghĩ lúc nào thằng nhãi này mới dám mò tới. Em buồn ngủ rồi.”
“Hay em ngủ một giấc đi.” Nâng cánh tay khoát qua vai cô, kéo cô vào lòng mình.
Nhạc Sở Nhân ghé người vào ngực hắn, trừng mắt nhìn: “Đại Tướng quân, trên người anh có mùi thật quyến rũ.”
“Mùi gì?” Diêm Cận không biết trên người hắn có thể có hương vị gì.
Nhạc Sở Nhân tủm tỉm: “Mùi đàn ông!” Mùi rất nồng, nồng tới mức xông cô đến choáng váng.
Diêm Cận rũ mi: “Không tốt ư?”
“Tất nhiên là tốt rồi! Đàn ông không có mùi đàn ông đều là một lũ ẻo lả, em không thích ẻo lả.” Cô còn rất đương nhiên trả lời.
Diêm Cận khẽ cười, chỉ cần cô thích là tốt rồi.
“Anh không biết đấy thôi, hiện tại thẩm mĩ của xã hội đều vặn vẹo hết cả rồi. Cái dạng đàn ông lớn lên mà có vẻ đẹp phi giới tính lại thường rất được hoan ngênh. Em thật lòng chẳng hiều, đàn ông mà cứ phải trang điểm bản thân như phụ nữ rốt cuộc có lợi ích gì? Có thể đẻ được sao? Không thể. Bỏ thì thương mà vương thì tội, đặt ở nhà làm trang sức sao?” Cô lảm nhảm, dù sao cô chẳng thể thích nổi dạng đàn ông như vậy. Đây cũng là lý do vì sao cô không yêu đương trong từng ấy năm. Tiểu Giang còn ra dáng đàn ông, nhưng cô lại không thích anh.
Người duy nhất lọt vào mắt cuối cùng cũng xuất hiện. Cô có thể hiểu vì sao mình lại động lòng với hắn nhanh như vậy, hắn đàn ông thế này cơ mà.
Sắc mặt Diêm Cận dịu dàng, nghe cô nói chuyện, để bản thân hoàn toàn hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này. Mặc kệ cô nói cái gì, kể cả là việc mắng chửi người hay hát những bài hát kỳ lạ, đối với hắn đều dễ nghe cực kì.
“Thật ra em đã từng buộc bản thân thích ứng một thời gian với việc ra đường là gặp ẻo lả, nhưng vẫn không thể. Em nghĩ nếu như em có thể thích với vẻ đẹp như vậy, thà em tự ngắm mình còn hơn.” Lời này tuy có chút tự kỷ, cô là nữ mà nhìn bản thân còn thấy mê nữa là.
Diêm Cận cười không nói, im lặng nghe cô lải nhải.
Nhạc Sở Nhân còn muốn nói gì nữa, đột nhiên Diêm Cận bên cạnh đứng dậy, kéo theo cả Nhạc Sở Nhân.
“Lão tới?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, ngửa đầu hỏi Diêm Cận. Cô thật sự cảm thấy rất hứng thú với thính lực của người học võ.
“Phải.” Hắn gật đầu, sau đó dẫn nàng ra cửa.
Bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Nhạc Sở Nhân hết nheo mắt lại trợn mắt, nhưng ngoài một màu đen ra, cô chẳng nhìn thấy cái gì nữa cả.
Diêm Cận lại có thể nhìn trong bóng tối. Dựa theo tầm nhìn của hắn, có thể khẳng định hắn đã nhìn thấy thứ gì đó.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, xem sắc mặt của hắn, khả năng người kia tới là rất cao.
“Đi.” Ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhảy lên. Cô giật mình, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện bản thân đã đứng trên bãi cỏ cách nhà mấy trăm mét.
“Diêm Tướng quân, ngươi ở đây đúng là rất thoải mái.” Trong đêm đen, một thanh âm bất nam bất nữ, khó nghe hơn cả tiếng cào vang lên.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt, xoay đầu lại nhìn, quả thật là có một bóng đen xuất hiện trong đêm tối.
“Trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện.” Thanh âm Diêm Cận rất trầm, rất lạnh.
“Ha ha ha, thế giới này không hợp với ta, ta cũng coi như hổ lạc đồng bằng. Thế nhưng cho dù ta có phải hổ lạc đồng bằng hay không, ta cũng muốn làm thịt ngươi. Nếu như không phải các ngươi, ta cũng không rơi vào tình cảnh này.” Lão nghiến răng nói với hai người, giọng nói kia khiến Nhạc Sở Nhân nổi cả da gà.
Nhạc Sở Nhân cười nhạo: “Thần kinh của ông có phải bẩm sinh thiếu dây hay không? Chết cũng phải chết chùm? Đừng có nói trước bước không qua, còn không biết người chết là ai đâu.”
“Nha đầu chết tiệt, nay ta thành toàn cho hai người các ngươi!” Người vẫn ẩn mình trong bóng tối lớn tiếng nguyền rủa. Sau đó nhanh chóng vận lực nhảy lên, bên này Diêm Cận buông Nhạc Sở Nhân ra, rồi cũng biến mất.
Chỉ trong một giây đồng hồ, hai bên đã lao vào hỗn chiến. Gió to thổi bay phần phật, Nhạc Sở Nhân chịu không nổi lùi về sau mấy bước. Cái gì cô cũng không thấy, nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng gió không bình thường.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt một lúc, lúc này mới nhớ tới bản thân phải làm cái gì. Cô xoay người, chạy về sau vài bước, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu hoàn thành vật phẩm.
Hai người bên kia giao thủ rất nhanh, lực cũng rất lớn, mặt đất bị nện đến rung lên bần bật. Nhạc Sở Nhân một tay chống giữ thăng bằng, nghe mấy tiếng kia khiến tai cô cảm thấy rất đau.
Hai người đánh nhau rất hăng, động tác của Nhạc Sở Nhân cũng rất nhanh chóng, vùi vào đất thứ gì đó. Một vòng tròn đã hoàn thành, đường kính sáu mươi mét.
Cuối cùng cũng xong, Nhạc Sở Nhân lui về phía sau rất xa, mò mò gì đó ở túi quần đằng sau, túm ra một cái túi.
“Diêm Cận, tránh mau!” Cô hét lớn một tiếng, sau đó ném mạnh túi nhỏ kia vào trong vòng tròn. Cùng thời khắc đó, vòng tròn trên mặt đất bỗng chốc sáng lên, tựa như hải đăng, chiếu sáng cả một góc trời. Màu hoàng kim chói cả mắt.
Diêm Cận nhanh nhẹn tránh thoát, người nọ cũng phản ứng nhanh đuổi theo. Nhưng vẫn không kịp, nhìn xung quanh một vòng, lão đã không ra được.
Nhạc Sở Nhân mím môi cười, đôi mắt lóng lánh đắc ý. Diêm Cận cũng lại gần cô, trên tay mang theo cây súng săn.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn: “Nhanh lên! Anh mau nổ súng bắn chết lão đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.