Chương 175: Phương thức hả giận của Bắc Vương, hương thơm dịu dàng 3
Trắc Nhĩ Thính Phong
07/06/2018
Bề ngoài nhìn rất hoang vu nhưng bên trong lại nhộn nhịp, rất nhiều người.
Hoàng cung khắp nơi đều náo loạn, duy chỉ có nơi này là an tĩnh.
Khi Nhạc Vân Sương biết Nam Vương chết quả thật là dọa chết nàng. Nhìn bộ dạng cười hai má hiện rõ đôi lúm đồng tiền xinh đẹp, đáng yêu, lương thiện của Nhạc Sở Nhân, đúng là rất khó có thể liên hệ được nàng lại là chủ mưu trong chuyện này.
Nên làm gì Nhạc Sở Nhân cũng đã làm hết, bây giờ nàng chỉ cần ngồi vắt chân xem kịch là được. Nam Vương có rất nhiều huynh đệ, Trung Thân Vương Lý Bình là người được ủng hộ nhiều nhất. Chẳng qua hiện tại Lý Bình mất tích, những tên óc heo kia lại không ai phục ai, cứ vậy mà Hoàng Thất Nam Cương đại loạn.
Triều đình thì loạn từ trong ra ngoài, phía Bắc vẫn còn đang tham chiến với Đại Yến, tiểu chiến thì rất nhiều nhưng đại chiến mới có một lần. Hứa Xú muốn đoạt về mấy tòa thành trì bị Đại Yến đánh hạ nhưng vẫn không thành công, bên Đại Yến mặc dù dốc hết sức lực bảo vệ ba tòa thành trì nhưng vẫn tổn hại nghiêm trọng.
Chỉ trong năm ngày, Hoàng cung Nam Cương loạn chiến không dưới mười mấy trận, hơn nữa còn đã chết hai Quận Vương và mấy triều thần. Nam Vương không con không cháu, lão vừa chết, tất nhiên huynh đệ lão sẽ lên kế vị. Hôm nay tranh ngôi, cứ vung tay chết một người là mất đi một địch thủ, cho nên mọi người đều dốc hết đầu óc, sức lực giết càng nhiều càng tốt.
Bảo Hoàng Phái tận sổ*, Nam Vương đã chết, tiểu chủ một người cũng không có, cãi cũng vô dụng, bảo vệ tính mạng bây giờ là điều quan trọng nhất.
*tận sổ, sổ ở đây là sổ tử của Diêm Vương, ‘tận sổ’ nghĩa là chết.
Nhạc Sở Nhân cùng đám hộ vệ ở trong cung hết sức thoải mái không một ai phát hiện ra, Nhạc Vân Sương lớn bụng cũng đã được đưa đi, hôm nay nơi này chính thức trở thành địa bàn của bọn họ.
“Vương phi, Lý Quảng cùng Lý Thanh đánh nhau mang theo tất cả nhân mã, xem ra trận này kết quả bắt lại buộc phải là kẻ sống người chết.” Hộ vệ trở lại bẩm báo, Nhạc Sở Nhân khẽ gật đầu.
“Trương Khác còn chưa trở lại sao?” Trương Khác là ám vệ bên cạnh Phong Duyên Thương, là người truyền tin tức từ nơi này đến doanh trại Đại Yến.
“Mới một canh giờ trôi qua, dùng Kim Điêu di chuyển ắt hẳn cũng không quá lâu.” Tốc độ của Kim Điêu rất nhanh, nếu có thể có một đội ngũ Kim Điêu, vô luận muốn làm cái gì đều rất nhanh chóng.
Trương Khác lập tức liền trở lại, không những mang theo thư của Phong Duyên Thương mà còn mang theo tin tức khiến Nhạc Sở Nhân im lặng, Bắc Cương chinh phạt Tây Cương. Bắc Cương lấy thế như chẻ tre đánh Tây Cương không còn sức chống cự, chỉ trong hai ngày đã hạ được năm thành trì. Nhìn cả một quá trình lịch sử từ cổ chí kim, chưa một quốc gia nào có thể thảo phạt nước khác bằng tốc độ nhanh như vậy.
Nhạc Sở Nhân nghẹn họng trân trối, Bùi tập Dạ đúng thật là động thủ, chỉ khác đối thủ là Tây Cương?
Nhạc Sở Nhân chợt nhớ đến Triều Tiên ở thế giới hiện đại, kẻ nào chọc ta, ta liền đánh Hàn Quốc. Bất đồng chính là Triều Tiên từ trước đến nay chỉ gào to, mà Bùi Tập Dạ lại thực sự động thủ. Hai kẻ này thật giống nhau, Nhạc Sở Nhân không phúc hậu cười, thật là càng nghĩ càng buồn cười.
“Tề quân sư bây giờ chắc là đang rất tức giận.” Nhạc Sở Nhân vừa cười vừa lắc đầu, vốn Tề Bạch định ra rất nhiều kế hoạch muốn chọc giận Tây Cương để có cớ chiến. Kết quả Bùi Tập Dạ không cần bất kỳ lý do gì liền dẫn quân sang đánh, nghiêm trọng phá hư kế hoạch của hắn.
Nắm phong thư của Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, thiên hạ đại loạn thật rồi. Lúc này duy chỉ có Đông Cương chưa thấy có động tĩnh gì cả nhưng chỉ sợ là cũng không ngồi yên được.
“Vương phi không cần lo lắng, có Diêm Tướng quân canh giữ biên quan, chắc chắn Đại Yến không bị liên lụy.” Hộ vệ đứng bên cạnh khuyên giải, hắn hết sức tin tưởng Diêm Cận, không chỉ mình hắn, sợ là cả Đại Yến đều như vậy.
“Trương Khác, ngươi đi thêm một chuyến nữa, động tác phải thật nhanh chóng đi Quan Châu gửi cho ta một bức thư.” Lúc này phương Bắc đã có tuyết, triều đình tất nhiên sẽ phát quân tư, nàng muốn giúp Diêm Cận thuốc thang dược liệu, phải chuẩn bị đầy đủ mới không sợ Bắc Cương gây chuyện.
“Vâng.” Trương Khác lĩnh mệnh.
Hoàng Cung Nam Cương đặt tại Lương Kinh giờ vẫn đang đại loạn, linh cữu Nam Vương để đó không ai trông nom, hậu cung cơ thiếp cũng loạn thành một đoàn, thứ nào đáng tiền thì ôm đi, kẻ đút lót nội cung để được thả về nhà mẹ đẻ, kẻ chạy được thì ra sức chạy thật xa. Chỉ trong một thời gian ngắn, Hoàng cung trống rỗng hơn phân nửa.
Linh cữu của Nam Vương được đặt tại Chiêu Thần điện, có mấy cung nhân trông chừng, quanh linh cữu khối băng được xếp chỉnh tề từng chồng từng chồng lên nhau, trong điện đã lạnh nay lại càng âm u lạnh lẽo. Trong không khí dường như có mùi khó ngửi, người cũng đã để đến mấy ngày, không thối mới là lạ.
Lúc trời tối đoàn người Nhạc Sở Nhân đi qua Chiêu Thần điện đều phải ngừng thở rồi nhanh chóng rời đi.
Ngự thư phòng của Nam Vương được binh lính canh phòng cẩn mật, hơn nữa không chỉ một đội nhân mã, huynh đệ Lý gia đều phái người tới nơi đây canh chừng. Trong Ngự thư phòng có Ngọc tỷ, mặc dù tính đến thời điểm hiện tại Ngọc tỷ chỉ là vật tượng trưng nhưng lại hết sức quan trọng.
Đèn cung đình mập mờ tranh tối tranh sáng, mùi tùng hương phiêu đãng trong không khí, chỉ trong một lát, toàn bộ nhân mã canh giữ bên ngoài đều đồng loạt hôn mê bất tỉnh.
Đoàn người từ góc tối xuất hiện, bước qua sân đầy người, chạy một mạch đến cửa Ngự thư phòng.
Nặng nề đẩy cánh cửa ra, bên trong Ngự thư phòng tối om, đoàn người vừa đi vừa đánh lửa, sau đó đi thẳng tới ngự án.
“Vương phi, đã tìm được Ngọc tỷ rồi.” Tìm thấy Ngọc tỷ, hộ vệ liền nhanh chóng đưa cho Nhạc Sở Nhân.
“Đồ vật quan trọng thế này mà bị tiêu hủy, mai mới chính thức là ngày đại loạn.” Cân nhắc trọng lượng của Ngọc tỷ, Nhạc Sở Nhân nghe chừng rất vui vẻ.
Mấy hộ vệ rất nhanh tiêu hủy cả Ngự thư phòng, sau đó rời đi mặc kệ đoàn người nằm đầy đất bên ngoài Ngự thư phòng.
Cả đêm nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung, đúng như Nhạc Sở Nhân dự liệu, ngày thứ hai Hoàng cung đại loạn, Ngọc tỷ biến mất, huynh đệ Lý gia chỉ tay vào mặt nhau mà chỉ trích.
Tiếp theo sau đó là vung tay cho đội nhân mã đằng sau, đánh nhau loạn thành một đống. Cấm vệ quân nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng Thượng, nay Hoàng Thượng không còn, bọn họ như rắn mất đầu, Hoàng Thất đánh nhau, bọn họ cũng không dám xen vào.
Vốn dân chúng từ phía Bắc vì chiến tranh nên phải về Lương Kinh lánh nạn, ai ngờ lại đụng phải ‘Cửu Long tranh đấu’, lại phải dắt díu nhau tránh xa kinh thành. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, kinh thành hoang vắng rất nhiều.
Ngọc tỷ trong tay, kinh thành đại loạn, mục đích của Nhạc Sở Nhân cũng đạt được. Nàng dẫn người quay trở lại quân doanh Đại Yến đang đóng quân biên cương phía Bắc. Dưới đất bằng bị đội quân của Hứa Xú chắn, bọn họ không thể cứ thế mà xông qua, lộ trình đi lại của bọn họ giờ chỉ còn cách giao cho Kim Điêu.
Nhạc Sở Nhân là người lên đường đầu tiên, thời tiết không được tốt cho lắm, khi Kim Điêu bay đến không trung, trên trời bỗng dưng đổ một trân mưa tuyết, những hạt tuyết quất tới tấp vào mặt vừa buốt vừa đau.
Khi đã bay qua Lương thành, từ trên cao nhìn xuống quân đội Hứa Xú giống như đáng gấp rút chuẩn bị lương thảo.Nhạc Sở Nhân nhíu mày, tình hình này chẳng lẽ là muốn bỏ chạy? Hứa Xú vậy mà cũng biết Nam Vương đã chết? Chẳng lẽ hắn muốn hồi kinh để bình định loạn thần tặc tử?
Nàng cùng Kim Điêu lướt qua bọn họ, rất nhanh đã trở lại doanh địa Đại Yến, Kim Điêu lượn vài vòng trên bãi đất trống rồi mới hạ cánh, Nhạc Sở Nhân từ trên lưng nó lộn một vòng rồi đứng dậy, động tác hoa lệ vô cùng.
“Mau đưa mọi người trở về, khi nhiệm vụ hoàn thành ta liền cho ngươi ăn ngon.” Kim Điêu làm phương tiện vận chuyển rất mất hứng, Nhạc Sở Nhân đành phải nhẹ giọng dụ dỗ nó, sau đó ôm bọc Ngọc tỷ xoay gót rời đi.
Sau khi trở lại quân trướng, nàng tắm rửa xong xuôi mới thấy Phong Duyên Thương quay về, hắn khoác áo lông cáo dài chấm đất, màu đen trông vừa thần bí vừa quý tộc, phong thần tuấn lãng không cách nào tả được.
Hắn tiến thẳng đến tấm bình phong nơi Nhạc Sở Nhân đang lau tóc, từ phía sau ôm nàng vào ngực: “Nhớ ta không?”
Dải tóc tán loạn trên vai vẫn còn ẩm ướt, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, con ngươi trong veo như nước, đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt như ẩn như hiện: “Cổ họng còn đau nữa không?”
Đôi phượng mâu xinh đẹp chập chờn làn thu ba, nghe nàng hỏi liền gật đầu: “Đã tốt hơn nhiều rồi. Nói đi, có nhớ ta không?”Đôi tay hắn chuyển động nhẹ nhàng trên eo nàng, hơi ấm từ bàn tay hắn xuyên qua vải vóc sưởi ấm cho nàng.
“Nhớ, nhớ muốn điên lên rồi, vậy đã được chưa? Chàng mau buông ta ra, tóc của ta còn đang nhỏ nước đây.” Nàng khẽ giãy giạu, đẩy hắn đi ra ngoài tấm bình phong, vừa lau tóc vừa chỉ về phía cái bàn: “Chàng nhìn xem đây là cái gì?”
Phong Duyên Thương cởi áo khoác để sang một bên, hắn cởi bỏ lớp vải bên ngoài, lộ ra Ngọc tỷ được bao bọc bên trong.
“Thứ này tuy đã vào tay nàng nhưng chỉ sợ nó cũng chẳng còn công dụng gì nữa.” Hắn ngồi xuống, khẽ ngửa đầu nhìn Nhạc Sở Nhân đang lau tóc, con ngươi khẽ híp, một bộ dáng rất hưởng thụ.
“Tại sao?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, có vẻ không hiểu ý hắn muốn nói là gì.
“Hứa Xú sợ là muốn tự xưng Vương rồi.” Phong Duyên Thương mỉm cười trả lời nàng, tầm mắt hắn luôn đặt trên người nàng, xem ra lúc nói chuyện cũng không để tâm cho lắm.
“Khi ta trở về quả thật có nhìn thấy bọn hắn đang chuẩn bị quân lương, lời chàng nói có tám phần là sự thật.” Nhạc Sở Nhân ngổi xuống, tản dần tóc ra cho khô, đôi mắt mở to nhìn Phong Duyên Thương, dường như nàng đang muốn biết tính toán của hắn.
Nhìn bộ dáng kia của nàng, Phong Duyên Thương khóe môi mở rộng, giơ tay nâng cằm nàng kéo về phía mình, khẽ nghiêng đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng mà ấm áp liền rơi trên môi nàng.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, hai tay bưng mặt hắn dùng sức hôn hai cái sau đó nói: “Đừng làm rộn nữa, mau nói cho ta biết kế hoạch của chàng.”
Ánh mắt hắn nhìn nàng ôn nhu như nước: “Nếu hắn rút lui, quân ta tiến quân thần tốc hẳn là không chút vấn đề. Hứa Xú là một người tham vọng, hắn đã sớm không kiên nhẫn đối với những mệnh lệnh của Nam Vương. Nam Vương vừa chết, dã tâm của hắn liền lộ rõ, chỉ là như vậy càng khiến hắn chết nhanh hơn.” Hắn thừa nhận tên Hứa Xú này binh thao vũ lược nhưng tính thiếu kiên nhẫn của Hứa Xú đã định cho hắn một vận mệnh không thể thành công.
“Đại cục đã định, phương Bắc lại loạn rồi.” Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, nàng không nói cho Phong Duyên Thương biết chuyện nàng ở Lương Thành đụng phải Bùi Tập Dạ.
“Bùi Tập Dạ đã sớm muốn động thủ với Tây Cương, thừa dịp thiên hạ loạn lạc, bát nước canh này hắn chính thức uống cạn.” Nhắc tới Bùi Tập Dạ, ánh mắt Phong Duyên Thương liền lạnh đi mấy phần.
“Đúng vậy, Tề Bạch đã sớm lên tốt kế hoạch cũng không bằng động tác mau lẹ của Bùi Tập Dạ.” May Diêm Cận không có dã tâm, nếu Diêm Cận cũng là người ưa chinh chiến, liệu Bùi Tập Dạ được húp trọn chén canh Tây Cương kia không?
“Nàng đã gặp Bùi Tập Dạ ở Lương Thành rồi hả?” Phong Duyên Thương chợt cười lên, cười đến mê người, hắn cứ như vậy mà nhìn nàng, thì ra hắn biết hết mọi chuyện.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, vừa cười vừa lao vào trong lồng ngực hắn. Phong Duyên Thương một tay đặt trên vai nàng, ngăn cản nàng chúi đầu vào ngực mình, đôi phượng mâu nhìn chằm chằm nàng.
“Cái người này tin tức sao linh thông thế? Nói đúng ra là ta gặp phải hắn, Nam Vương muốn liên thủ với hắn đối phó với Đại Yến. Sau đó hai chúng ta bất đồng quan điểm liền đánh nhau một trận, sau đó hắn liền rời đi.” Nàng cười híp mắt nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của hắn, tại sao nàng lại có chút ít cảm giác chột dạ nhỉ?
“Thật sao? Chẳng phải hắn có một tuyệt kỹ sao? Có phải hay không hắn đã nhìn ra cái gì nên nàng mới đánh nhau với hắn?” Ngón tay thon dài của hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, lời nói lại nhỏ nhẹ như thầm thì nhưng thực sự điều hắn nói là đúng.
“Phải.” Điều này nàng không có cách nào không thừa nhận.
“Thật là đa tình.” Hắn thở dài một hơi, cũng không biết hắn đang nói nàng hay đang nói Bùi Tập Dạ.
“Không có quan hệ gì với ta! Chàng đừng nhìn ta bằng nét mặt như thế, giống như chàng đang bắt được nhược điểm của ta vậy. Nếu không phải ta lo lắng chàng tức giận ảnh hưởng đến tâm tình, ta đã sớm nói cho chàng biết rồi. Cái người này sức chống cự kém, hơi một chút là ngã bệnh được ngay. Nếu chỉ vì một chút tức giận mà ngã bệnh thì cũng không đáng.” Nàng đặt mông ngồi trên đùi hắn, hai tay nâng mặt hắn tiến hành hành động ‘trét nước miếng’, đây hoàn toàn là động thái muốn cầu hòa.
Phong Duyên Thương hết sức hưởng thụ những nụ hôn liên tiếp của nàng, mi tâm cũng nhiễm nét cười. Hắn ôm nàng, hai cánh tay dần khép chặt, cuối cùng bắt được môi nàng liều chết triền miên
“Ưm ~~~” Ưm, Nhạc Sở Nhân một tay ôm gáy hắn, một tay khác luồn vào trong áo hắn, vội vàng chủ động.
Phong Duyên Thương bởi vì động tác của nàng mà quần áo xộc xệch, thắt lưng nhanh chóng được cởi ra rồi quăng sang một bên.
“Nhiệt tình như vậy?” Phong Duyên Thương cười cười, nhìn bộ dáng của nàng làm tâm tình hắn thật thoải mái.
“Thích không?” Nhạc Sở Nhân gặm cắn cổ hắn, nàng nhìn bộ dáng hắn liền biết hắn cũng rất thích nàng làm vậy.
“Ừ, rất thích.” Khẽ ngước cằm để nàng thuận lợi gặm cắn, ngoại trừ có chút đau ra thì thật thoải mái tê dại.
“Làm ra vẻ! Nơi này không tiện, chàng ôm ta lên giường đi.” Tứ chi Nhạc Sở Nhân cuốn lấy hắn, con ngươi giăng lên một màn sương mù. Nàng quả nhiên rất nhớ hắn, cũng đã hơn nửa tháng, thời gian rất lâu.
“Tuân lệnh.” Ôm lấy nàng tiến thẳng đến chiếc giường, hắn buông nàng xuống thuận thế liền đè lên.
Bên ngoài mưa tuyết buốt giá, trong quân trướng ấm áp dịu dàng. Cổ nhân nói cấm có sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tựa như độc dược, muốn kiềm chế cũng không được.
Hoàng cung khắp nơi đều náo loạn, duy chỉ có nơi này là an tĩnh.
Khi Nhạc Vân Sương biết Nam Vương chết quả thật là dọa chết nàng. Nhìn bộ dạng cười hai má hiện rõ đôi lúm đồng tiền xinh đẹp, đáng yêu, lương thiện của Nhạc Sở Nhân, đúng là rất khó có thể liên hệ được nàng lại là chủ mưu trong chuyện này.
Nên làm gì Nhạc Sở Nhân cũng đã làm hết, bây giờ nàng chỉ cần ngồi vắt chân xem kịch là được. Nam Vương có rất nhiều huynh đệ, Trung Thân Vương Lý Bình là người được ủng hộ nhiều nhất. Chẳng qua hiện tại Lý Bình mất tích, những tên óc heo kia lại không ai phục ai, cứ vậy mà Hoàng Thất Nam Cương đại loạn.
Triều đình thì loạn từ trong ra ngoài, phía Bắc vẫn còn đang tham chiến với Đại Yến, tiểu chiến thì rất nhiều nhưng đại chiến mới có một lần. Hứa Xú muốn đoạt về mấy tòa thành trì bị Đại Yến đánh hạ nhưng vẫn không thành công, bên Đại Yến mặc dù dốc hết sức lực bảo vệ ba tòa thành trì nhưng vẫn tổn hại nghiêm trọng.
Chỉ trong năm ngày, Hoàng cung Nam Cương loạn chiến không dưới mười mấy trận, hơn nữa còn đã chết hai Quận Vương và mấy triều thần. Nam Vương không con không cháu, lão vừa chết, tất nhiên huynh đệ lão sẽ lên kế vị. Hôm nay tranh ngôi, cứ vung tay chết một người là mất đi một địch thủ, cho nên mọi người đều dốc hết đầu óc, sức lực giết càng nhiều càng tốt.
Bảo Hoàng Phái tận sổ*, Nam Vương đã chết, tiểu chủ một người cũng không có, cãi cũng vô dụng, bảo vệ tính mạng bây giờ là điều quan trọng nhất.
*tận sổ, sổ ở đây là sổ tử của Diêm Vương, ‘tận sổ’ nghĩa là chết.
Nhạc Sở Nhân cùng đám hộ vệ ở trong cung hết sức thoải mái không một ai phát hiện ra, Nhạc Vân Sương lớn bụng cũng đã được đưa đi, hôm nay nơi này chính thức trở thành địa bàn của bọn họ.
“Vương phi, Lý Quảng cùng Lý Thanh đánh nhau mang theo tất cả nhân mã, xem ra trận này kết quả bắt lại buộc phải là kẻ sống người chết.” Hộ vệ trở lại bẩm báo, Nhạc Sở Nhân khẽ gật đầu.
“Trương Khác còn chưa trở lại sao?” Trương Khác là ám vệ bên cạnh Phong Duyên Thương, là người truyền tin tức từ nơi này đến doanh trại Đại Yến.
“Mới một canh giờ trôi qua, dùng Kim Điêu di chuyển ắt hẳn cũng không quá lâu.” Tốc độ của Kim Điêu rất nhanh, nếu có thể có một đội ngũ Kim Điêu, vô luận muốn làm cái gì đều rất nhanh chóng.
Trương Khác lập tức liền trở lại, không những mang theo thư của Phong Duyên Thương mà còn mang theo tin tức khiến Nhạc Sở Nhân im lặng, Bắc Cương chinh phạt Tây Cương. Bắc Cương lấy thế như chẻ tre đánh Tây Cương không còn sức chống cự, chỉ trong hai ngày đã hạ được năm thành trì. Nhìn cả một quá trình lịch sử từ cổ chí kim, chưa một quốc gia nào có thể thảo phạt nước khác bằng tốc độ nhanh như vậy.
Nhạc Sở Nhân nghẹn họng trân trối, Bùi tập Dạ đúng thật là động thủ, chỉ khác đối thủ là Tây Cương?
Nhạc Sở Nhân chợt nhớ đến Triều Tiên ở thế giới hiện đại, kẻ nào chọc ta, ta liền đánh Hàn Quốc. Bất đồng chính là Triều Tiên từ trước đến nay chỉ gào to, mà Bùi Tập Dạ lại thực sự động thủ. Hai kẻ này thật giống nhau, Nhạc Sở Nhân không phúc hậu cười, thật là càng nghĩ càng buồn cười.
“Tề quân sư bây giờ chắc là đang rất tức giận.” Nhạc Sở Nhân vừa cười vừa lắc đầu, vốn Tề Bạch định ra rất nhiều kế hoạch muốn chọc giận Tây Cương để có cớ chiến. Kết quả Bùi Tập Dạ không cần bất kỳ lý do gì liền dẫn quân sang đánh, nghiêm trọng phá hư kế hoạch của hắn.
Nắm phong thư của Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, thiên hạ đại loạn thật rồi. Lúc này duy chỉ có Đông Cương chưa thấy có động tĩnh gì cả nhưng chỉ sợ là cũng không ngồi yên được.
“Vương phi không cần lo lắng, có Diêm Tướng quân canh giữ biên quan, chắc chắn Đại Yến không bị liên lụy.” Hộ vệ đứng bên cạnh khuyên giải, hắn hết sức tin tưởng Diêm Cận, không chỉ mình hắn, sợ là cả Đại Yến đều như vậy.
“Trương Khác, ngươi đi thêm một chuyến nữa, động tác phải thật nhanh chóng đi Quan Châu gửi cho ta một bức thư.” Lúc này phương Bắc đã có tuyết, triều đình tất nhiên sẽ phát quân tư, nàng muốn giúp Diêm Cận thuốc thang dược liệu, phải chuẩn bị đầy đủ mới không sợ Bắc Cương gây chuyện.
“Vâng.” Trương Khác lĩnh mệnh.
Hoàng Cung Nam Cương đặt tại Lương Kinh giờ vẫn đang đại loạn, linh cữu Nam Vương để đó không ai trông nom, hậu cung cơ thiếp cũng loạn thành một đoàn, thứ nào đáng tiền thì ôm đi, kẻ đút lót nội cung để được thả về nhà mẹ đẻ, kẻ chạy được thì ra sức chạy thật xa. Chỉ trong một thời gian ngắn, Hoàng cung trống rỗng hơn phân nửa.
Linh cữu của Nam Vương được đặt tại Chiêu Thần điện, có mấy cung nhân trông chừng, quanh linh cữu khối băng được xếp chỉnh tề từng chồng từng chồng lên nhau, trong điện đã lạnh nay lại càng âm u lạnh lẽo. Trong không khí dường như có mùi khó ngửi, người cũng đã để đến mấy ngày, không thối mới là lạ.
Lúc trời tối đoàn người Nhạc Sở Nhân đi qua Chiêu Thần điện đều phải ngừng thở rồi nhanh chóng rời đi.
Ngự thư phòng của Nam Vương được binh lính canh phòng cẩn mật, hơn nữa không chỉ một đội nhân mã, huynh đệ Lý gia đều phái người tới nơi đây canh chừng. Trong Ngự thư phòng có Ngọc tỷ, mặc dù tính đến thời điểm hiện tại Ngọc tỷ chỉ là vật tượng trưng nhưng lại hết sức quan trọng.
Đèn cung đình mập mờ tranh tối tranh sáng, mùi tùng hương phiêu đãng trong không khí, chỉ trong một lát, toàn bộ nhân mã canh giữ bên ngoài đều đồng loạt hôn mê bất tỉnh.
Đoàn người từ góc tối xuất hiện, bước qua sân đầy người, chạy một mạch đến cửa Ngự thư phòng.
Nặng nề đẩy cánh cửa ra, bên trong Ngự thư phòng tối om, đoàn người vừa đi vừa đánh lửa, sau đó đi thẳng tới ngự án.
“Vương phi, đã tìm được Ngọc tỷ rồi.” Tìm thấy Ngọc tỷ, hộ vệ liền nhanh chóng đưa cho Nhạc Sở Nhân.
“Đồ vật quan trọng thế này mà bị tiêu hủy, mai mới chính thức là ngày đại loạn.” Cân nhắc trọng lượng của Ngọc tỷ, Nhạc Sở Nhân nghe chừng rất vui vẻ.
Mấy hộ vệ rất nhanh tiêu hủy cả Ngự thư phòng, sau đó rời đi mặc kệ đoàn người nằm đầy đất bên ngoài Ngự thư phòng.
Cả đêm nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung, đúng như Nhạc Sở Nhân dự liệu, ngày thứ hai Hoàng cung đại loạn, Ngọc tỷ biến mất, huynh đệ Lý gia chỉ tay vào mặt nhau mà chỉ trích.
Tiếp theo sau đó là vung tay cho đội nhân mã đằng sau, đánh nhau loạn thành một đống. Cấm vệ quân nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng Thượng, nay Hoàng Thượng không còn, bọn họ như rắn mất đầu, Hoàng Thất đánh nhau, bọn họ cũng không dám xen vào.
Vốn dân chúng từ phía Bắc vì chiến tranh nên phải về Lương Kinh lánh nạn, ai ngờ lại đụng phải ‘Cửu Long tranh đấu’, lại phải dắt díu nhau tránh xa kinh thành. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, kinh thành hoang vắng rất nhiều.
Ngọc tỷ trong tay, kinh thành đại loạn, mục đích của Nhạc Sở Nhân cũng đạt được. Nàng dẫn người quay trở lại quân doanh Đại Yến đang đóng quân biên cương phía Bắc. Dưới đất bằng bị đội quân của Hứa Xú chắn, bọn họ không thể cứ thế mà xông qua, lộ trình đi lại của bọn họ giờ chỉ còn cách giao cho Kim Điêu.
Nhạc Sở Nhân là người lên đường đầu tiên, thời tiết không được tốt cho lắm, khi Kim Điêu bay đến không trung, trên trời bỗng dưng đổ một trân mưa tuyết, những hạt tuyết quất tới tấp vào mặt vừa buốt vừa đau.
Khi đã bay qua Lương thành, từ trên cao nhìn xuống quân đội Hứa Xú giống như đáng gấp rút chuẩn bị lương thảo.Nhạc Sở Nhân nhíu mày, tình hình này chẳng lẽ là muốn bỏ chạy? Hứa Xú vậy mà cũng biết Nam Vương đã chết? Chẳng lẽ hắn muốn hồi kinh để bình định loạn thần tặc tử?
Nàng cùng Kim Điêu lướt qua bọn họ, rất nhanh đã trở lại doanh địa Đại Yến, Kim Điêu lượn vài vòng trên bãi đất trống rồi mới hạ cánh, Nhạc Sở Nhân từ trên lưng nó lộn một vòng rồi đứng dậy, động tác hoa lệ vô cùng.
“Mau đưa mọi người trở về, khi nhiệm vụ hoàn thành ta liền cho ngươi ăn ngon.” Kim Điêu làm phương tiện vận chuyển rất mất hứng, Nhạc Sở Nhân đành phải nhẹ giọng dụ dỗ nó, sau đó ôm bọc Ngọc tỷ xoay gót rời đi.
Sau khi trở lại quân trướng, nàng tắm rửa xong xuôi mới thấy Phong Duyên Thương quay về, hắn khoác áo lông cáo dài chấm đất, màu đen trông vừa thần bí vừa quý tộc, phong thần tuấn lãng không cách nào tả được.
Hắn tiến thẳng đến tấm bình phong nơi Nhạc Sở Nhân đang lau tóc, từ phía sau ôm nàng vào ngực: “Nhớ ta không?”
Dải tóc tán loạn trên vai vẫn còn ẩm ướt, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, con ngươi trong veo như nước, đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt như ẩn như hiện: “Cổ họng còn đau nữa không?”
Đôi phượng mâu xinh đẹp chập chờn làn thu ba, nghe nàng hỏi liền gật đầu: “Đã tốt hơn nhiều rồi. Nói đi, có nhớ ta không?”Đôi tay hắn chuyển động nhẹ nhàng trên eo nàng, hơi ấm từ bàn tay hắn xuyên qua vải vóc sưởi ấm cho nàng.
“Nhớ, nhớ muốn điên lên rồi, vậy đã được chưa? Chàng mau buông ta ra, tóc của ta còn đang nhỏ nước đây.” Nàng khẽ giãy giạu, đẩy hắn đi ra ngoài tấm bình phong, vừa lau tóc vừa chỉ về phía cái bàn: “Chàng nhìn xem đây là cái gì?”
Phong Duyên Thương cởi áo khoác để sang một bên, hắn cởi bỏ lớp vải bên ngoài, lộ ra Ngọc tỷ được bao bọc bên trong.
“Thứ này tuy đã vào tay nàng nhưng chỉ sợ nó cũng chẳng còn công dụng gì nữa.” Hắn ngồi xuống, khẽ ngửa đầu nhìn Nhạc Sở Nhân đang lau tóc, con ngươi khẽ híp, một bộ dáng rất hưởng thụ.
“Tại sao?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, có vẻ không hiểu ý hắn muốn nói là gì.
“Hứa Xú sợ là muốn tự xưng Vương rồi.” Phong Duyên Thương mỉm cười trả lời nàng, tầm mắt hắn luôn đặt trên người nàng, xem ra lúc nói chuyện cũng không để tâm cho lắm.
“Khi ta trở về quả thật có nhìn thấy bọn hắn đang chuẩn bị quân lương, lời chàng nói có tám phần là sự thật.” Nhạc Sở Nhân ngổi xuống, tản dần tóc ra cho khô, đôi mắt mở to nhìn Phong Duyên Thương, dường như nàng đang muốn biết tính toán của hắn.
Nhìn bộ dáng kia của nàng, Phong Duyên Thương khóe môi mở rộng, giơ tay nâng cằm nàng kéo về phía mình, khẽ nghiêng đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng mà ấm áp liền rơi trên môi nàng.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, hai tay bưng mặt hắn dùng sức hôn hai cái sau đó nói: “Đừng làm rộn nữa, mau nói cho ta biết kế hoạch của chàng.”
Ánh mắt hắn nhìn nàng ôn nhu như nước: “Nếu hắn rút lui, quân ta tiến quân thần tốc hẳn là không chút vấn đề. Hứa Xú là một người tham vọng, hắn đã sớm không kiên nhẫn đối với những mệnh lệnh của Nam Vương. Nam Vương vừa chết, dã tâm của hắn liền lộ rõ, chỉ là như vậy càng khiến hắn chết nhanh hơn.” Hắn thừa nhận tên Hứa Xú này binh thao vũ lược nhưng tính thiếu kiên nhẫn của Hứa Xú đã định cho hắn một vận mệnh không thể thành công.
“Đại cục đã định, phương Bắc lại loạn rồi.” Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, nàng không nói cho Phong Duyên Thương biết chuyện nàng ở Lương Thành đụng phải Bùi Tập Dạ.
“Bùi Tập Dạ đã sớm muốn động thủ với Tây Cương, thừa dịp thiên hạ loạn lạc, bát nước canh này hắn chính thức uống cạn.” Nhắc tới Bùi Tập Dạ, ánh mắt Phong Duyên Thương liền lạnh đi mấy phần.
“Đúng vậy, Tề Bạch đã sớm lên tốt kế hoạch cũng không bằng động tác mau lẹ của Bùi Tập Dạ.” May Diêm Cận không có dã tâm, nếu Diêm Cận cũng là người ưa chinh chiến, liệu Bùi Tập Dạ được húp trọn chén canh Tây Cương kia không?
“Nàng đã gặp Bùi Tập Dạ ở Lương Thành rồi hả?” Phong Duyên Thương chợt cười lên, cười đến mê người, hắn cứ như vậy mà nhìn nàng, thì ra hắn biết hết mọi chuyện.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, vừa cười vừa lao vào trong lồng ngực hắn. Phong Duyên Thương một tay đặt trên vai nàng, ngăn cản nàng chúi đầu vào ngực mình, đôi phượng mâu nhìn chằm chằm nàng.
“Cái người này tin tức sao linh thông thế? Nói đúng ra là ta gặp phải hắn, Nam Vương muốn liên thủ với hắn đối phó với Đại Yến. Sau đó hai chúng ta bất đồng quan điểm liền đánh nhau một trận, sau đó hắn liền rời đi.” Nàng cười híp mắt nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của hắn, tại sao nàng lại có chút ít cảm giác chột dạ nhỉ?
“Thật sao? Chẳng phải hắn có một tuyệt kỹ sao? Có phải hay không hắn đã nhìn ra cái gì nên nàng mới đánh nhau với hắn?” Ngón tay thon dài của hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, lời nói lại nhỏ nhẹ như thầm thì nhưng thực sự điều hắn nói là đúng.
“Phải.” Điều này nàng không có cách nào không thừa nhận.
“Thật là đa tình.” Hắn thở dài một hơi, cũng không biết hắn đang nói nàng hay đang nói Bùi Tập Dạ.
“Không có quan hệ gì với ta! Chàng đừng nhìn ta bằng nét mặt như thế, giống như chàng đang bắt được nhược điểm của ta vậy. Nếu không phải ta lo lắng chàng tức giận ảnh hưởng đến tâm tình, ta đã sớm nói cho chàng biết rồi. Cái người này sức chống cự kém, hơi một chút là ngã bệnh được ngay. Nếu chỉ vì một chút tức giận mà ngã bệnh thì cũng không đáng.” Nàng đặt mông ngồi trên đùi hắn, hai tay nâng mặt hắn tiến hành hành động ‘trét nước miếng’, đây hoàn toàn là động thái muốn cầu hòa.
Phong Duyên Thương hết sức hưởng thụ những nụ hôn liên tiếp của nàng, mi tâm cũng nhiễm nét cười. Hắn ôm nàng, hai cánh tay dần khép chặt, cuối cùng bắt được môi nàng liều chết triền miên
“Ưm ~~~” Ưm, Nhạc Sở Nhân một tay ôm gáy hắn, một tay khác luồn vào trong áo hắn, vội vàng chủ động.
Phong Duyên Thương bởi vì động tác của nàng mà quần áo xộc xệch, thắt lưng nhanh chóng được cởi ra rồi quăng sang một bên.
“Nhiệt tình như vậy?” Phong Duyên Thương cười cười, nhìn bộ dáng của nàng làm tâm tình hắn thật thoải mái.
“Thích không?” Nhạc Sở Nhân gặm cắn cổ hắn, nàng nhìn bộ dáng hắn liền biết hắn cũng rất thích nàng làm vậy.
“Ừ, rất thích.” Khẽ ngước cằm để nàng thuận lợi gặm cắn, ngoại trừ có chút đau ra thì thật thoải mái tê dại.
“Làm ra vẻ! Nơi này không tiện, chàng ôm ta lên giường đi.” Tứ chi Nhạc Sở Nhân cuốn lấy hắn, con ngươi giăng lên một màn sương mù. Nàng quả nhiên rất nhớ hắn, cũng đã hơn nửa tháng, thời gian rất lâu.
“Tuân lệnh.” Ôm lấy nàng tiến thẳng đến chiếc giường, hắn buông nàng xuống thuận thế liền đè lên.
Bên ngoài mưa tuyết buốt giá, trong quân trướng ấm áp dịu dàng. Cổ nhân nói cấm có sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tựa như độc dược, muốn kiềm chế cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.