Chương 186: Thiết kế, khẩn cấp (1 2)
Trắc Nhĩ Thính Phong
09/08/2018
Edit: Nhạn.
Năm cũ sắp qua, năm mới cũng không xa. Không cách nào trở về Hoàng Thành, nhưng cũng không tiếp tục ở lại giữ doanh địa, nhổ trại đi đến Lương Thành, thành trì tiếp giáp biển rộng, hiện đã không phải là Đô thành Lý gia, chỉ là một thành trì của Đại Yến mà thôi.
Hồng vụ vẫn phiêu đãng trong hoàng cung to lớn như vậy, bị Nhạc Sở Nhân đơn giản rải chút đồ lập tức biến mất, tiến vào chiếm giữ hoàng cung, mà nơi này đã không thể gọi là hoàng cung nữa rồi.
Bức tường hoàng cung tự động sập đổ, mất đi tường cao này, diện tích bên trong hoàng cung là một đám kiến trúc rộng lớn, chính xác là quá mức hoa lệ.
Phong Duyên Thiệu phái quan viên tới Lương thành, nhưng Phong Duyên Thương vẫn là người phụ trách chính, không ngừng chủ trì việc xây dựng lại Nam Cương, tàn quân của Hứa Sửu cũng do hắn chịu trách nhiệm. Phong Duyên Thiệu cho hắn thời gian cố định, trong khoảng thời gian này diệt sạch tàn quân tản mạn, nếu không đó chính là việc bất lợi.
Tuy nói mệnh lệnh này nghe có chút không có tình người, thế nhứng không làm vậy làm sao người trong thiên hạ nghe?
Đã từng là cung điện, hiện nay tấm biển đã bị tháo xuống, chỉ có thể từ xanh vàng rực rỡ kia mà đoán phong thái trước đây.
Khi Hứa Sửu chiếm cứ nơi này, đồ quý giá đều đã bị dời đi, cũng không biết hắn dời đi đâu.Cũng có thể là trong tay đám tàn quân của hắn, nếu không bọn họ cũng sẽ không chạy trốn, kiên định đánh du kích với Đại Yến.
Diêm Cận nghỉ ngơi tại đây sau khi chiếm đóng, tướng sĩ Diêm Chữ quân cũng thủ nơi này, nghiêm mật đến mức một con côn trùng cũng không lọt vào được.
Thời tiết sáng sủa, mặt trời nhô lên cao, cả vùng đất cũng ấm áp theo. Không như hơi ẩm trong núi, cho nên Lương Thành rất ấm áp, hơn nữa gần biển lớn, không khí cũng mang vị mằn mặn.
Sắp tới buổi trưa, bóng dáng màu xanh nhạt từ từ lại gần, Nhạc Sở Nhân bưng thuốc vừa mới nấu xong, chạy bộ vào bên trong điện Diêm Cận đang nghỉ.
Nhạc Sở Nhân ra vào nơi này, không người nào ngăn trở, tương đối tự do.
Bước lên vài bậc thang đi vào trong, vòng qua phòng ngủ bên trái, đập vào mũi là mùi vị của thảo dược, không cần nhìn, cũng có thể biết người bệnh đang ở bên trong này.
“Thuốc tới, Diêm Cận, ngươi phải uống thuốc rồi.” Đi tới bên cạnh giường, người trên giường dựa lưng vào gối đầu, chăn đắp trên bụng, mặc nội y. Mày kiếm mắt sáng, mặt mũi có chút lạnh nhạt, thế nhưng đôi con ngươi trong sáng như nước tuyết đầu mùa.
“Thời tiết bên ngoài rất tốt, ta không thể ra ngoài đi dạo sao?” Nhìn nàng, Diêm Cận không thể không than thở. Thật ra hắn có thể đi bộ, bởi vì hắn đi lại vài vòng trong phòng rồi. Chỉ là Nhạc Sở Nhân (nhạn-/d/Le/QuyDon) không đồng ý cho hắn bước xuống giường, cho nên, hắn cũng không dám rời khỏi giường êm.
“Không được, chờ qua mùng một. Qua mùng một, ta cũng có thể đổi thuốc cho ngươi rồi, khi đó ngươi có thể xuống giường đi lại rồi.” Đưa chén thuốc cho hắn, nước thuốc nồng nặc, chính là nhìn cũng thấy khó chịu.
Nhận lấy, sắc mặt Diêm Cận không đổi một hớp uống hết sạch chén thuốc, từ trên mặt hắn không nhìn ra cái gì, thế nhưng thuốc này mùi vị như thế nào hắn rất rõ ràng.
“Cho.” Không biết từ chỗ nào Nhạc Sở Nhân lấy ra một khối đường đậu đỏ, nhét vào miệng Diêm Cận, dễ dàng xua tan đi vị đắng của thuốc.
Vị ngọt trong miệng lan tràn, trong con ngươi của Diêm Cận xẹt qua nụ cười, lắc đầu một cái, không hề yêu cầu xuống giường nữa.
“Đừng có gấp, bảo trì bình thản, cho tới bây giờ ta mới biết ngươi có tính nôn nóng.” Vừa tán gẫu, Nhạc Sở Nhân vừa cúi người cởi nội y của hắn, thoa thuốc nơi bị trọng thương, sau đó châm cứu.
Vẫn không nhúc nhích, Diêm Cận khẽ cúi xuống nhìn nàng, đợi nàng nói xong, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Chưa bao giờ nằm trên giường lâu như vậy.” Chính là trong thời gian Bùi Tập Dạ giở thủ đoạn, hắn cũng chưa từng ngã xuống.
“Nằm nhiều sẽ thành thói quen, đến lúc ngươi xuống giường được thì lại không muốn. Theo ý ta, chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này chính là có thể thoải mái nằm trên giường mà ngủ, nếu như không thấy ác mộng thì thật tốt.” Nghĩ đến trước kia, không có chuyện gì thì chắc chắn nàng sẽ tuyệt đối không rời giường sớm. (d/d/Le?quy?don)
Diêm Cận rõ ràng không phải người tùy tiện, hai mươi mấy năm như một ngày, hắn chưa có một lần dậy muộn.
Châm kim, thủ pháp của Nhạc Sở Nhân rất tốt, sau đó đã cắt chỉ cho hắn rồi, hơn nữa khôi khục rất nhanh. Có thể sẽ lưu lại sẹo nhưng không ảnh hưởng đến vấn đề hồi phục.
“Lúc rỗi rãnh nắm tay lại thành quyền, ngón tay không theo sự điều khiển cũng không cần lo lắng, đó là chuyện bình thường.” Sợ tâm lý hắn không thoải mái, trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng, Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng giải thích.
“Ừ.” Khẽ gật đầu, Diêm Cận rất nghe lời.
“Đến lúc đó ngươi có thể xuống đất đi lại, ta dẫn ngươi đến bờ biển hóng gió. Ngươi đã thấy biển chưa?” Nhìn dáng vẻ hắn giống như con nhím, Nhạc Sở Nhân đứng thẳng người giương mắt nhìn hắn, mặt mày cong cong.
“Đã thấy.” Diêm Cận bình tĩnh trả lời.
“Ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, cho nên đến lúc đó muốn đi xem một chút. Ta nhớ trên vùng biển này có một đảo nhỏ, nhưng nó thuộc về Nam Cương?” Từ trên trời nhìn xuống thì thấy rất gần, nhưng đứng trên đất liền mà nhìn chưa chắc đã thấy.
“Tiểu quốc trên biển, không cùng lui tới.” Diêm Cận giải đáp rất rõ ràng.
“Thì ra là như vậy.” Gật đầu một cái, trong lòng lại cảm thấy đây là vấn đề của gia tộc Lý thị, Lý gia xử sự quá kém.
“Gần đây có tin tức của Tô nhi không?” Ngân châm vẫn còn phải châm một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân không nói lời nào, Diêm Cận mở miệng. Giọng điệu nghe qua không có vẻ ân cần, nhưng là hắn lại rất quan tâm.
“Nàng rất khoẻ, bảy tháng rồi. Qua tháng ba mùa xuân năm sau, ngươi sẽ được làm cữu cữu rồi.” Nhớ tới hài tử trong bụng Diêm Tô, rõ ràng Nhạc Sở Nhân rất vui vẻ.
Vẻ mặt của Diêm Cận cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều: “Nghe nói Tô nhi hứa để ngươi làm nghĩa mẫu của hài tử của nàng?”
Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cười nhìn của hắn: “Chuyện này mà ngươi cũng biết? Đúng vậy, đã quyết định từ sớm rồi. Có phải ta có mắt nhìn xa trông rộng không? Là nghĩa mẫu của Hoàng đế tương lai.” Nâng cằm lên, nàng tương đối tự hào chuyện này.
Con ngươi trong suốt như tuyết xẹt qua ý cười, cái bộ dáng ngốc ngếch kia của nàng không thể không làm cho người ta buồn cười.
“Mười tháng hoài thai sanh một ngày, tuy không dễ dàng nhưng kết quả rất khả quan. Ngươi cũng không cần lúc nào cũng lo lắng cho nàng, mẫu bằng tử quý, Diêm Tô nhất định phú quý cả đời.” Diêm Tô không chỉ dựa vào tử quý, mà còn dựa vào người thân.
Gật đầu, vẻ mặt Diêm Cận lạnh nhạt. Chỉ cần cả đời của Diêm Tô phú quý bình an, cho dù hắn tan xương nát thịt cũng không sao. Tuy rằng trái tim có một lỗ hổng lớn, nhưng mà, như vậy hắn cũng vừa lòng.
Khi mặt trời lặn ở phía tây, cuối cùng Nhạc Sở Nhân cũng thấy bóng dáng của Phong Duyên Thương.
Người này từ sáng sớm đã không thấy tăm hơi, khi nàng mở mắt ra người này cũng không ở bên cạnh, hơn nữa giường đệm cũng lạnh từ lâu, có thể thấy được hắn rời giường từ rất sớm.
Chỉ là so với trước đây, hắn trở lại lúc này cũng vẫn còn sớm, mặt trời còn chưa xuống núi hết đâu.
Khí trời ấm áp, Phong Duyên Thương vẫn như cũ khoác chiếc áo choàng lông cáo dầy cộm nặng nề, nhìn nhìn, chỉ có hắn là ăn mặc kỳ quái.
Hai tay ôm ngực, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn hắn đi tới: “Sao hôm nay trở về sớm như vậy? Không phải một lát nữa còn phải đi ra ngoài đi?”
Phong thần tuấn lãng, nghe nói như vậy, ý cười hiện lên là tao nhã vô song, nhìn Nhạc Sở Nhân không khỏi híp mắt lại.
“Không phải là ngươi thích ta trở lại sớm sao?” Tiến vào trong phòng, hắn cởi áo choàng ném qua một bên, áo choàng nguyệt sắc không nhiễm một hạt bụi, hắn lại khôi phục dáng vẻ phiêu nhiên không nhiễm bụi trần.
“Thích! Nhưng sợ ngươi để cho ta vui mùng vô ích một lúc lâu.” Hé miệng, tiến đến gần hắn, Nhạc Sở Nhân giang hai tay ra, ý kia rõ ràng là muốn đòi hắn ôm nàng.
Edit: Nhạn.
Ôm lấy nàng, Phong Duyên Thương cúi đầu hôn khẽ lên trán nàng: “Hôm nay có ít chuyện, đã giải quyết xong ta lập tức quay lại bồi ngươi. Không phải là ngươi la hét ầm ĩ đòi ăn hải sản hay sao? Ta đã phân phó người chuẩn bị, hôm nay để ngươi ăn cho đủ.”
“Thật? Tiểu tử, vẫn là có chút lương tâm, ta cho là ngươi đã quên mất ta rồi.” Ngửa đầu nhìn hắn, má lúm đồng tiền nhàn nhạt cười khẽ, có thể thấy được nàng thật sự vui mừng.
“Quên thiên hạ cũng không thể quên ngươi! Gần đây đi sớm về trễ, ban đêm trừ ôm nhau ngủ cũng chưa từng làm cái chuyện hứng thú nào khác, có phải nhớ nhung ta rồi không?” Nhỏ giọng, hắn ôm lấy nàng, dụ dỗ bên tai nàng.
Nhếch miệng, Nhạc Sở Nhân nắm tay thành quyền đánh lên ngực hắn: “Sắc phôi, trời vẫn còn sáng đấy.”
Cười nhẹ ra tiếng, hắn ôm nàng đi vào trong nội thất, vừa thủ thỉ thù thì: “Trời sáng, nhìn mới rõ ràng.”
“Nhìn cái đầu ngươi!” Nhỏ giọng khẽ quát, lỗ tai Nhạc Sở Nhân đỏ lên, bị hắn ôm cả người đi vào phòng trong, không còn lên tiếng kháng nghị.
Năm mới đến, Lương Thành trải qua mấy lần sóng gió cũng đã giăng đèn kết hoa, lúc này dân chúng chạy đi cũng đã trở về, triều đình cũng hỗ trợ cho dân chúng chịu tổn thất cho nên tốc độ trở lại thành của dân chúng nhanh vô cùng. Cho đến năm mới, Lương Thành cũng khôi phục dáng vẻ như trước kia, cũng không còn xuất hiện tình huống thành trống không.
Theo lễ đón năm mới qua đi, Bắc phương cũng có tin tức truyền đến, Bùi Tập Dạ tạm thời ngưng chiến rồi, (d/d/l/quý/đôn) nhưng mà lão Tây vương hiện tại của Tây Cương đã bị vây trong phủ. Thật ra thì chỉ cần một động tác của Bùi Tập Dạ, lão Tây vương cũng đã không còn nữa rồi. Chỉ là có thể bởi vì năm mới đến, cũng có thể là vì hắn chơi còn chưa đủ, cho nên giống như là chơi trò mèo vờn chuột vậy, vây khốn thủ phủ Tây Cương, sau đó vui vui vẻ vẻ nghênh đón năm mới. Nhìn người khác lo âu khủng hoảng, chắc hẳn hắn sẽ rất vui vẻ đi.
Nghe xong những tin tức này, Nhạc Sở Nhân không còn lời nào để nói, nàng tin là thật, Bùi Tập Dạ chỉ là chơi đùa với lão Tây vương, dựa vào tâm tính của hắn, sợ rằng phải hành hạ lão Tây vương phát điên hắn mới bỏ qua.
Trời trong nắng ấm, tưởng tượng dáng vẻ bông tuyết trắng xoá cả bầu trời của Bắc Phương, lấy tình hình đó, sợ rằng chiến tranh cũng tiến hành không nổi nữa.
“Cần Vương thì sao?” Bên cạnh truyền đến âm thanh trầm thấp mà quen thuộc, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn sang, mặt mày cong cong: “Còn bận hơn trước, có thể là chỉ cần hai tháng nữa thôi. Sau hai tháng, cũng không còn cần hắn làm chủ nữa.” Nhìn Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân rất vui mừng. Hắn khôi phục lại rất nhanh, hiện tại không chỉ có thể xuống giường đi bộ, chính là tuỳ ý nâng cánh tay hắn cũng có thể làm được.
Mày kiếm mắt sáng, gò má tuấn lãng, ánh mặt trời cũng không xua tan được sự lạnh lùng trên gương mặt hắn, đi tới, thân thể cao lớn vẫn mạnh mẽ như cũ, căn bản là không phát hiện hắn đã từng trọng thương.
“Khi đó còn nói đi bờ biển đi dạo nữa mà, năm hết tết đến cũng không đi, hay là bây giờ chúng ta đi nhìn biển một chút?” Nhìn bộ dạng Diêm Cận dường như rất nhàm chán, Nhạc Sở Nhân đề nghị.
Diêm Cận không thể không khẽ gật đầu, ngay sau đó hai người sóng vai mà đi, theo phía sau là binh tướng Diêm chữ quân.
Vậy mà, còn chưa đi xa, phía trước đã có mật vệ phủ Cần vương nhanh chóng chạy tới. Mật vệ này là Chiêm Ninh, là mật vệ xuất quỷ nhập thần số một bên cạnh Phong Duyên Thương. Hôm nay lại quang minh chính đại xuất hiện, khiến cho Nhạc Sở Nhân phải ngẩng đầu nhìn lên trời, nghĩ muốn xem thử mặt trời hôm nay có bình thường không.
“Thuộc hạ gặp qua Vương phi, Diêm Tướng quân. Vương phi, thuộc hạ phụng mệnh Vương Gia đưa tin của Thái tử gia tới cho ngài. Hình như hết sức khẩn cấp, xin Vương phi thẩm duyệt.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, liếc mắt nhìn Diêm Cận, sau đó thò tay tiếp nhận thư tín trong tay Chiêm Ninh.
Mở ra, lấy thư bên trong ra, vừa nhìn nội dung bên trong không khỏi khẽ cau mày. Diêm Cận đứng bên cạnh cũng liếc nhìn bức thư, thấy rõ nội dung trên bức thư kia sắc mặt cũng căng thẳng: “Tô nhi không ngừng đau bụng?”
Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn thời gian thư tín được gửi, là năm ngày trước. Không biết trong năm ngày này, tình huống của Diêm Tô như thế nào rồi.
Theo thư tín Phong Duyên Thiệu gửi đến, căn bản nàng cũng không đoán ra nguyên nhân cuối cùng Diêm Tô vì sao lại đau bụng, Phong Duyên Thiệu lại không tin Thái y được cho nên mới phải viết thư cho nàng.
“Ngươi đừng có gấp, ta dùng Kim Điêu để quay về, có ta, nàng sẽ không có việc gì.” An ủi Diêm Cận, mặc dù nàng nói như thế nhưng vẫn có chút hoài nghi, làm sao sẽ có thể vô duyên vô cớ mà đau bụng đây.(l/q/d-Nhạn)
Khẽ nhíu mi, tuy đôi mắt kia vẫn trong trẻo như tuyết nhưng..hắn đang lo lắng.
“Ngươi tốt nhất nghỉ ngơi, có những người này cũng có thể chăm sóc cho ngươi. Ta đi thu thập một chút, một lát lập tức đi.” Nói xong lập tức bước rời đi, chuyến đi ra biển vì vậy mà chết non.
Khoác chiếc áo choàng lông cáo lên người xong, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đi tìm Phong Duyên Thương.
Phong Duyên Thương đang ở ngự thư phòng, mấy ngày nay hắn đều ở tại nơi này xử lý chính sự.
Hộ vệ Vương phủ canh giữ bên ngoài thư phòng hoa lệ, Nhạc Sở Nhân một tay nâng áo choàng lông cáo chạy nhanh vào thư phòng. Trong thư phòng chỉ có vẻn vẹn một mình Phong Duyên Thương đang ngồi sau thư án, trên thư án là sổ con chất cao như núi.
“Tiểu Thương tử.” Đi tới, Nhạc Sở Nhân bước chân rất lớn, hùng hùng hổ hổ.
Người ngồi sau thư án mặc áo choàng đen bóng làm tôn lên gò má như ngọc của hắn, nhìn tiểu nhân nhi nhanh chóng vọt tới trước mặt mình, giữa lông mày dâng lên sự dịu dàng: “Thấy thư rồi?”
“Ừ, hắn miêu tả không rõ ràng cho nên ta không thể đoán ra là đã xảy ra chuyện gì, vì vậy tốt nhất là ta nên trở về một chuyến.” Nâng áo choàng lông cáo lên cho hắn nhìn, ý nàng là lập tức đi ngay.
Nhướng nhướng mày, rõ ràng là Phong Duyên Thương không đồng ý, nhưng mà Nhạc Sở Nhân vẫn không nháy mắt mà nhìn hắn, vẫn là bộ dáng lo lắng, sau đó thở dài: “Đi bằng gì?”
“Điêu nhi, chẳng lẽ lại đi bộ? Chờ khi ta tới được Hoàng Thành cũng đã hết tháng giêng rồi.” Căn cứ vào tốc độ của Điêu nhi, một ngày một đêm đã tới.
“Một mình ngươi đi ta không yên lòng.” Từ sau thư án đi ra, hai ngày nay hắn cũng chưa được ngủ, đầu lại bắt đầu đau.
“Ta bay trên trời, ngươi lo lắng cái gì? Xử lý xong ta sẽ quay trở lại, dù sao cũng có Điêu nhi, tốc độ nhanh.” Tiến đến ôm eo Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn.
Cúi đầu, Phong Duyên Thương giơ tay vuốt má nàng, một hồi lâu mới gật đầu một cái: “Cẩn thận một chút, sớm trở lại.”
“Ừ. Ngươi chú ý giữ gìn thân thể, ta không đau lòng ngươi, cũng không còn ai đau lòng cho ngươi.” Kiễng chân hôn lên môi hắn một cái, vừa cảnh báo.
“Vậy thì mau chóng trở lại mà yêu thương ta.” Cười khẽ, ôm lấy nàng cúi đầu đây dưa môi nàng.
Triền miên một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu đẩy hắn ra: “Ta đi đây.” Dứt lời, nàng xoay người bước rời đi, cơ hồ là chạy.
Nhìn nàng rời đi, Phong Duyên Thương không thể không lắc đầu, hài tử trong bụng Diêm Tô có lực hút rất lớn với nàng.
Dùng Kim Điêu làm phương tiện đi lại, là lựa chọn sáng suốt.Edit: Nhạn.
Dùng áo lông cáo bao lấy mình, nằm sấp trên lưng Kim Điêu, gió lạnh gào thét bay qua đỉnh đầu, lại có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Kim Điêu.
Càng tiến dần đến phương Bắc, nhiệt độ càng thấp, không gian trắng như tuyết đập vào mắt, Nhạc Sở Nhân lại không nghĩ nhiều như vậy nhìn. Hôm sau, lúc buổi sáng, xa xa đã nhìn thấy Hoàng Thành, đương nhiên còn có Hộ Quốc tự cách Hoàng Thành mười mấy dặm, từ trên trời nhìn lại dường như rất gần, xoải một bước là có thể tới.
Kim Điêu trực tiếp bay đến hoàng cung, cung điện trùng điệp, xoay hai vòng tìm được Ngự Hoa Viên. Đôi cánh khổng lồ, lúc rơi xuống phá hư vài toà núi giả xung quanh.
Tuột xuống khỏi lưng Kim Điêu, tứ chi Nhạc Sở Nhân cũng có chút không còn cảm giác rồi.
Cung nhân trong cung thấy Kim Điêu quanh quẩn trên bầu trời nên đã tụ tập trước ngự hoa viên từ sớm, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ngồi trên lưng Kim Điêu, rối rít chạy tới đỡ: “Vương phi, Vương phi có ngài khoẻ không?”
“Ta không sao, đỡ ta đến chỗ Thái Tử phi.” Đi đứng cũng có chút không vững, Nhạc Sở Nhân nương theo sức lực hai bên, nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên.
Trong cung Diêm Tô toàn người là người, cung nhân một đám, thái y một đống, loan giá của Phong Duyên Thiệu cũng ở đây, có thể thấy được Phong Duyên Thiệu cũng ở bên trong.
Đi vào cung điện thì có công công lớn tiếng thông báo Cần Vương phi đến, một nhóm người bên trong lật đật chạy ra ngoài.
“Cần Vương phi, ngài đã trở lại, ngài mau tới xem cho Thái tử phi một chút, đau bảy ngày rồi. Bọn thần tra không ra nguyên nhân, chỉ mong Cần Vương phi mau sớm trở lại.” Mấy thái y đi theo một bên vừa nói lại tình hình, hai cung nữ dìu Nhạc Sở Nhân đi tới, liếc nhìn bọn hắn, Nhạc Sở Nhân lười phải nói chuyện.
“Cần Vương phi…. ngài bị sao vậy?” Thật bất ngờ khi Mẫn phi lại ở nơi này, từ bên trong ra ngoài, liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân được hai cung nữ dìu đi, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Ta không sao, đi thôi, ta vào xem một chút.” Mẫn phi tiến lên thay hai cung nữ đỡ Nhạc Sở Nhân đi vào trong nội thất.
Không khí ấm áp, đồng thời còn kèm theo tiếng khóc của Diêm Tô, bên giường, Phong Duyên Thiệu mặc một bộ trường bào màu vàng lịch sự mà nho nhã đang nắm tay Diêm Tô, gương mặt lo lắng.
“Ngũ Ca.” Đi tới, Nhạc Sở Nhân kêu một tiếng, người bên giường lập tức quay đầu, vội vàng nói: “Sở Sở, lại đây xem một chút, cuối cùng là Tô nhi bị cái gì?”
Bước mấy bước đến bên giường, Mẫn phi đỡ nàng ngồi xuống, sau đó lui ra sau.
Diêm Tô mặc quần dài mỏng manh, bụng nhô lên, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Nàng rất thanh tỉnh nhưng lại rất đau. Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, một giây sau nước mắt chảy ra: “Sở Nhân, ta đau quá.”
“Thả lỏng người ra, ta đã trở lại.” Tay nàng thật lạnh nhưng cũng đành vậy. Bắt lấy tay Diêm Tô, dùng hai ngón tay bắt mạch nơi cổ tay Diêm Tô, trong phòng trừ tiếng hít thở khổ sở của Diêm Tô, còn lại đều lẳng lặng.
Nhíu chân mày, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, tầm mắt quét từ trên xuống dưới tất cả mọi người có mặt trong phòng, lại quét mắt khắp cả căn phòng một lượt, sau đó tầm mắt cố địnhh nơi đầu giường.
Buông tay Diêm Tô ra, Nhạc Sở Nhân đứng dậy, giơ tay lên dùng móng tay kẹp ra một vật thể bằng thanh sắt màu đen to bằng cây tăm loại lớn từ trên đầu giường ra.
Những người khác không hiểu, chính Diêm Tô cũng không biết nơi đó khi nào lại có thứ đó.
Cầm châm sắt dài màu đen kia, Nhạc Sở Nhân nghiêm túc nhìn một chút, sau đó bắt lấy tay Diêm Tô, theo ngón tay của nàng đâm vào tay Diêm Tô.
Diêm Tô đau kêu một tiếng, theo kim châm đi vào, trong nháy mắt âm thanh của nàng giảm dần, mắt cũng mở ra, miệng há to để hô hấp, dường như thoải mái hơn rất nhiều so với vừa rồi.
“Còn đau phải không?” Nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng hỏi.
Đảo mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, khoé môi Diêm Tô tràn ra nụ cười: “Không đau.”
“Không sao, sẽ không đau nữa.” Rút châm dài ra, Diêm Tô cũng thở dài ra một hơi.
Phong Duyên Thiệu nhìn châm trong tay Nhạc Sở Nhân, con ngươi thâm thuý không thấy đáy: “Đây là cái gì?”
Cầm châm dài trong tay, Nhạc Sở Nhân đứng lên: “Là thuốc giải thôi. Loại độc này làm cho người ta đau đớn, bình thường thuốc giải cũng ở gần đó.” Khẽ đảo mắt, thật ra thì Nhạc Sở Nhân đang nói láo.
“Có người hạ độc? Hài tử của ta có sao không?” Vừa nghe đến chữ độc, vẻ mặt Phong Duyên Thiệu khẩn trương hẳn lên.
“Hài tử của ngươi không có việc gì, chỉ là khiến cho người lớn đau đớn thôi.” Cầm châm tránh ra, hình như Phong Duyên Thiệu còn muốn hỏi cái gì nữa nhưng cũng không có mở miệng.
Mẫn phi vẫn bình tĩnh đứng một bên, thấy Nhạc Sở Nhân đi ra ngoài, ngay sau đó nàng cũng đuổi theo.
Mọi người vẫn còn tụ tập bên ngoài, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ra ngoài, lập tức vây quanh, hỏi thăm tình huống.
Giơ tay lên, đưa châm dài trong tay ra: “Ta đã châm cứu cho Thái tử phi, nàng đã buồn ngủ, chư vị nên trở về đi thôi. Nếu còn ầm ĩ Thái tử phi, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ tức giận.” Mặt Nhạc Sở Nhân không chút thay đổi nói, hơn nữa còn đưa châm dài ra cho mọi người nhìn khiến mọi người không khỏi im lặng. Sau đó khom mình hành lễ, rối rít rời đi.
“Cần Vương phi, là thật sự có người hạ độc Thái tử phi sao?” Đợi đến khi mọi người lui ra, Mẫn phi nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mở miệng hỏi.
Cúi đầu nhìn châm dài, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái: “Không phải nhằm vào nàng ấy.”
“Vậy thì nhắm vào ai?” Mẫn phi không hiểu, muốn biết đáp án.
Nhạc Sở Nhân không nói, nhằm vào người nào sao? Đương nhiên là nhằm vào nàng rồi!
Bùi Tập Dạ, chắc chắn là hắn. Là hắn biết nếu Diêm Tô không khỏe Phong Duyên Thiệu chắc chắn sẽ tìm nàng, (Nhạn - D?D? Le/ quy / don) cho nên vì để cho nàng tới hắn mới dùng một chiêu như vậy. Hạ độc cùng thuốc mê cho Diêm Tô, để cho nàng ấy có cảm giác bản thân mình suy yếu, thật ra thì thân thể nàng vẫn rất tốt, chỉ là trong ý thức cảm thấy suy yếu.
Có lẽ người kia hiện vẫn còn trong Hoàng thành, cũng có lẽ ẩn núp một chỗ hẻo lánh trong cung. Hắn ở trong Hoàng cung này hơn một tháng, đương nhiên hiểu rất rõ địa hình.
Đúng như hắn mong muốn, hiện tại nàng đã trở lại, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, cuối cùng là hắn muốn chơi cái trò gì.
Bởi vì năm ngoái Diêm Tô bắt đầu đau đớn, làm ầm ĩ cả Hoàng Cung khiến trên dưới cũng không dám giăng đèn kết hoa nghênh đón năm mới. Hiện tại Diêm Tô đã khoẻ không còn đau nữa, mọi người trong cung cũng đều giăng đèn lồng màu đỏ, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả đêm tối.
Nhạc Sở Nhân không có xuất cung, lưu lại trong cung của Diêm Tô. Lúc gần tối, nàng ăn một ít lập tức cảm thấy buồn ngủ, Nhạc Sở Nhân trở lại phòng ngủ tạm nghỉ ngơi. (Diễn/ đàn lee3 3? quý? don)
Cởi áo choàng lông cáo màu trắng xuống, xoay người vén bình phong lên, tay vừa mới đặt lên bình phong, nghiêng mặt khoé mắt nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
Dừng động tác lại, Nhạc Sở Nhân lạnh giọng khẽ quát: “Lén lén lút lút rất thú vị hay sao hả?”
“Đúng như Bản thiếu đoán, ngươi trở lại thật nhanh.” Giọng điệu bất cần đời vang bên từ trên giường, ánh đèn yếu ớt, một người ngồi tuỳ ý trên giường, giống như là nhà mình.
“Không thể chờ đợi mà muốn đánh nhau với ta một trận nữa rồi hả? Ta thật đúng là đã chuẩn bị rất nhiều đồ tốt cho ngươi, gấp gáp như vậy làm cái gì?” Nhạc Sở Nhân xoay người, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nhìn người đang ngồi trên giường, ý vị khiêu khích nồng đậm.
“Chỉ nói mà không làm, ngươi một mực cứ ở Nam Cương, tính toán không quyết chiến cùng Bản thiếu hay sao?” Bùi Tập Dạ sẵng giọng, là một bộ dạng không thể chờ đợi muốn quyết đấu cùng với nàng.
“Xem ra, ngươi cực kỳ vội vàng!” Từng chữ từng câu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ hắn biết chuyện Diêm Cận bị thương nặng. Nếu là hắn biết rồi, như vậy rất có khả năng phát động chiến tranh, phía Bắc đã muốn loạn!
Năm cũ sắp qua, năm mới cũng không xa. Không cách nào trở về Hoàng Thành, nhưng cũng không tiếp tục ở lại giữ doanh địa, nhổ trại đi đến Lương Thành, thành trì tiếp giáp biển rộng, hiện đã không phải là Đô thành Lý gia, chỉ là một thành trì của Đại Yến mà thôi.
Hồng vụ vẫn phiêu đãng trong hoàng cung to lớn như vậy, bị Nhạc Sở Nhân đơn giản rải chút đồ lập tức biến mất, tiến vào chiếm giữ hoàng cung, mà nơi này đã không thể gọi là hoàng cung nữa rồi.
Bức tường hoàng cung tự động sập đổ, mất đi tường cao này, diện tích bên trong hoàng cung là một đám kiến trúc rộng lớn, chính xác là quá mức hoa lệ.
Phong Duyên Thiệu phái quan viên tới Lương thành, nhưng Phong Duyên Thương vẫn là người phụ trách chính, không ngừng chủ trì việc xây dựng lại Nam Cương, tàn quân của Hứa Sửu cũng do hắn chịu trách nhiệm. Phong Duyên Thiệu cho hắn thời gian cố định, trong khoảng thời gian này diệt sạch tàn quân tản mạn, nếu không đó chính là việc bất lợi.
Tuy nói mệnh lệnh này nghe có chút không có tình người, thế nhứng không làm vậy làm sao người trong thiên hạ nghe?
Đã từng là cung điện, hiện nay tấm biển đã bị tháo xuống, chỉ có thể từ xanh vàng rực rỡ kia mà đoán phong thái trước đây.
Khi Hứa Sửu chiếm cứ nơi này, đồ quý giá đều đã bị dời đi, cũng không biết hắn dời đi đâu.Cũng có thể là trong tay đám tàn quân của hắn, nếu không bọn họ cũng sẽ không chạy trốn, kiên định đánh du kích với Đại Yến.
Diêm Cận nghỉ ngơi tại đây sau khi chiếm đóng, tướng sĩ Diêm Chữ quân cũng thủ nơi này, nghiêm mật đến mức một con côn trùng cũng không lọt vào được.
Thời tiết sáng sủa, mặt trời nhô lên cao, cả vùng đất cũng ấm áp theo. Không như hơi ẩm trong núi, cho nên Lương Thành rất ấm áp, hơn nữa gần biển lớn, không khí cũng mang vị mằn mặn.
Sắp tới buổi trưa, bóng dáng màu xanh nhạt từ từ lại gần, Nhạc Sở Nhân bưng thuốc vừa mới nấu xong, chạy bộ vào bên trong điện Diêm Cận đang nghỉ.
Nhạc Sở Nhân ra vào nơi này, không người nào ngăn trở, tương đối tự do.
Bước lên vài bậc thang đi vào trong, vòng qua phòng ngủ bên trái, đập vào mũi là mùi vị của thảo dược, không cần nhìn, cũng có thể biết người bệnh đang ở bên trong này.
“Thuốc tới, Diêm Cận, ngươi phải uống thuốc rồi.” Đi tới bên cạnh giường, người trên giường dựa lưng vào gối đầu, chăn đắp trên bụng, mặc nội y. Mày kiếm mắt sáng, mặt mũi có chút lạnh nhạt, thế nhưng đôi con ngươi trong sáng như nước tuyết đầu mùa.
“Thời tiết bên ngoài rất tốt, ta không thể ra ngoài đi dạo sao?” Nhìn nàng, Diêm Cận không thể không than thở. Thật ra hắn có thể đi bộ, bởi vì hắn đi lại vài vòng trong phòng rồi. Chỉ là Nhạc Sở Nhân (nhạn-/d/Le/QuyDon) không đồng ý cho hắn bước xuống giường, cho nên, hắn cũng không dám rời khỏi giường êm.
“Không được, chờ qua mùng một. Qua mùng một, ta cũng có thể đổi thuốc cho ngươi rồi, khi đó ngươi có thể xuống giường đi lại rồi.” Đưa chén thuốc cho hắn, nước thuốc nồng nặc, chính là nhìn cũng thấy khó chịu.
Nhận lấy, sắc mặt Diêm Cận không đổi một hớp uống hết sạch chén thuốc, từ trên mặt hắn không nhìn ra cái gì, thế nhưng thuốc này mùi vị như thế nào hắn rất rõ ràng.
“Cho.” Không biết từ chỗ nào Nhạc Sở Nhân lấy ra một khối đường đậu đỏ, nhét vào miệng Diêm Cận, dễ dàng xua tan đi vị đắng của thuốc.
Vị ngọt trong miệng lan tràn, trong con ngươi của Diêm Cận xẹt qua nụ cười, lắc đầu một cái, không hề yêu cầu xuống giường nữa.
“Đừng có gấp, bảo trì bình thản, cho tới bây giờ ta mới biết ngươi có tính nôn nóng.” Vừa tán gẫu, Nhạc Sở Nhân vừa cúi người cởi nội y của hắn, thoa thuốc nơi bị trọng thương, sau đó châm cứu.
Vẫn không nhúc nhích, Diêm Cận khẽ cúi xuống nhìn nàng, đợi nàng nói xong, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Chưa bao giờ nằm trên giường lâu như vậy.” Chính là trong thời gian Bùi Tập Dạ giở thủ đoạn, hắn cũng chưa từng ngã xuống.
“Nằm nhiều sẽ thành thói quen, đến lúc ngươi xuống giường được thì lại không muốn. Theo ý ta, chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này chính là có thể thoải mái nằm trên giường mà ngủ, nếu như không thấy ác mộng thì thật tốt.” Nghĩ đến trước kia, không có chuyện gì thì chắc chắn nàng sẽ tuyệt đối không rời giường sớm. (d/d/Le?quy?don)
Diêm Cận rõ ràng không phải người tùy tiện, hai mươi mấy năm như một ngày, hắn chưa có một lần dậy muộn.
Châm kim, thủ pháp của Nhạc Sở Nhân rất tốt, sau đó đã cắt chỉ cho hắn rồi, hơn nữa khôi khục rất nhanh. Có thể sẽ lưu lại sẹo nhưng không ảnh hưởng đến vấn đề hồi phục.
“Lúc rỗi rãnh nắm tay lại thành quyền, ngón tay không theo sự điều khiển cũng không cần lo lắng, đó là chuyện bình thường.” Sợ tâm lý hắn không thoải mái, trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng, Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng giải thích.
“Ừ.” Khẽ gật đầu, Diêm Cận rất nghe lời.
“Đến lúc đó ngươi có thể xuống đất đi lại, ta dẫn ngươi đến bờ biển hóng gió. Ngươi đã thấy biển chưa?” Nhìn dáng vẻ hắn giống như con nhím, Nhạc Sở Nhân đứng thẳng người giương mắt nhìn hắn, mặt mày cong cong.
“Đã thấy.” Diêm Cận bình tĩnh trả lời.
“Ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, cho nên đến lúc đó muốn đi xem một chút. Ta nhớ trên vùng biển này có một đảo nhỏ, nhưng nó thuộc về Nam Cương?” Từ trên trời nhìn xuống thì thấy rất gần, nhưng đứng trên đất liền mà nhìn chưa chắc đã thấy.
“Tiểu quốc trên biển, không cùng lui tới.” Diêm Cận giải đáp rất rõ ràng.
“Thì ra là như vậy.” Gật đầu một cái, trong lòng lại cảm thấy đây là vấn đề của gia tộc Lý thị, Lý gia xử sự quá kém.
“Gần đây có tin tức của Tô nhi không?” Ngân châm vẫn còn phải châm một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân không nói lời nào, Diêm Cận mở miệng. Giọng điệu nghe qua không có vẻ ân cần, nhưng là hắn lại rất quan tâm.
“Nàng rất khoẻ, bảy tháng rồi. Qua tháng ba mùa xuân năm sau, ngươi sẽ được làm cữu cữu rồi.” Nhớ tới hài tử trong bụng Diêm Tô, rõ ràng Nhạc Sở Nhân rất vui vẻ.
Vẻ mặt của Diêm Cận cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều: “Nghe nói Tô nhi hứa để ngươi làm nghĩa mẫu của hài tử của nàng?”
Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cười nhìn của hắn: “Chuyện này mà ngươi cũng biết? Đúng vậy, đã quyết định từ sớm rồi. Có phải ta có mắt nhìn xa trông rộng không? Là nghĩa mẫu của Hoàng đế tương lai.” Nâng cằm lên, nàng tương đối tự hào chuyện này.
Con ngươi trong suốt như tuyết xẹt qua ý cười, cái bộ dáng ngốc ngếch kia của nàng không thể không làm cho người ta buồn cười.
“Mười tháng hoài thai sanh một ngày, tuy không dễ dàng nhưng kết quả rất khả quan. Ngươi cũng không cần lúc nào cũng lo lắng cho nàng, mẫu bằng tử quý, Diêm Tô nhất định phú quý cả đời.” Diêm Tô không chỉ dựa vào tử quý, mà còn dựa vào người thân.
Gật đầu, vẻ mặt Diêm Cận lạnh nhạt. Chỉ cần cả đời của Diêm Tô phú quý bình an, cho dù hắn tan xương nát thịt cũng không sao. Tuy rằng trái tim có một lỗ hổng lớn, nhưng mà, như vậy hắn cũng vừa lòng.
Khi mặt trời lặn ở phía tây, cuối cùng Nhạc Sở Nhân cũng thấy bóng dáng của Phong Duyên Thương.
Người này từ sáng sớm đã không thấy tăm hơi, khi nàng mở mắt ra người này cũng không ở bên cạnh, hơn nữa giường đệm cũng lạnh từ lâu, có thể thấy được hắn rời giường từ rất sớm.
Chỉ là so với trước đây, hắn trở lại lúc này cũng vẫn còn sớm, mặt trời còn chưa xuống núi hết đâu.
Khí trời ấm áp, Phong Duyên Thương vẫn như cũ khoác chiếc áo choàng lông cáo dầy cộm nặng nề, nhìn nhìn, chỉ có hắn là ăn mặc kỳ quái.
Hai tay ôm ngực, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn hắn đi tới: “Sao hôm nay trở về sớm như vậy? Không phải một lát nữa còn phải đi ra ngoài đi?”
Phong thần tuấn lãng, nghe nói như vậy, ý cười hiện lên là tao nhã vô song, nhìn Nhạc Sở Nhân không khỏi híp mắt lại.
“Không phải là ngươi thích ta trở lại sớm sao?” Tiến vào trong phòng, hắn cởi áo choàng ném qua một bên, áo choàng nguyệt sắc không nhiễm một hạt bụi, hắn lại khôi phục dáng vẻ phiêu nhiên không nhiễm bụi trần.
“Thích! Nhưng sợ ngươi để cho ta vui mùng vô ích một lúc lâu.” Hé miệng, tiến đến gần hắn, Nhạc Sở Nhân giang hai tay ra, ý kia rõ ràng là muốn đòi hắn ôm nàng.
Edit: Nhạn.
Ôm lấy nàng, Phong Duyên Thương cúi đầu hôn khẽ lên trán nàng: “Hôm nay có ít chuyện, đã giải quyết xong ta lập tức quay lại bồi ngươi. Không phải là ngươi la hét ầm ĩ đòi ăn hải sản hay sao? Ta đã phân phó người chuẩn bị, hôm nay để ngươi ăn cho đủ.”
“Thật? Tiểu tử, vẫn là có chút lương tâm, ta cho là ngươi đã quên mất ta rồi.” Ngửa đầu nhìn hắn, má lúm đồng tiền nhàn nhạt cười khẽ, có thể thấy được nàng thật sự vui mừng.
“Quên thiên hạ cũng không thể quên ngươi! Gần đây đi sớm về trễ, ban đêm trừ ôm nhau ngủ cũng chưa từng làm cái chuyện hứng thú nào khác, có phải nhớ nhung ta rồi không?” Nhỏ giọng, hắn ôm lấy nàng, dụ dỗ bên tai nàng.
Nhếch miệng, Nhạc Sở Nhân nắm tay thành quyền đánh lên ngực hắn: “Sắc phôi, trời vẫn còn sáng đấy.”
Cười nhẹ ra tiếng, hắn ôm nàng đi vào trong nội thất, vừa thủ thỉ thù thì: “Trời sáng, nhìn mới rõ ràng.”
“Nhìn cái đầu ngươi!” Nhỏ giọng khẽ quát, lỗ tai Nhạc Sở Nhân đỏ lên, bị hắn ôm cả người đi vào phòng trong, không còn lên tiếng kháng nghị.
Năm mới đến, Lương Thành trải qua mấy lần sóng gió cũng đã giăng đèn kết hoa, lúc này dân chúng chạy đi cũng đã trở về, triều đình cũng hỗ trợ cho dân chúng chịu tổn thất cho nên tốc độ trở lại thành của dân chúng nhanh vô cùng. Cho đến năm mới, Lương Thành cũng khôi phục dáng vẻ như trước kia, cũng không còn xuất hiện tình huống thành trống không.
Theo lễ đón năm mới qua đi, Bắc phương cũng có tin tức truyền đến, Bùi Tập Dạ tạm thời ngưng chiến rồi, (d/d/l/quý/đôn) nhưng mà lão Tây vương hiện tại của Tây Cương đã bị vây trong phủ. Thật ra thì chỉ cần một động tác của Bùi Tập Dạ, lão Tây vương cũng đã không còn nữa rồi. Chỉ là có thể bởi vì năm mới đến, cũng có thể là vì hắn chơi còn chưa đủ, cho nên giống như là chơi trò mèo vờn chuột vậy, vây khốn thủ phủ Tây Cương, sau đó vui vui vẻ vẻ nghênh đón năm mới. Nhìn người khác lo âu khủng hoảng, chắc hẳn hắn sẽ rất vui vẻ đi.
Nghe xong những tin tức này, Nhạc Sở Nhân không còn lời nào để nói, nàng tin là thật, Bùi Tập Dạ chỉ là chơi đùa với lão Tây vương, dựa vào tâm tính của hắn, sợ rằng phải hành hạ lão Tây vương phát điên hắn mới bỏ qua.
Trời trong nắng ấm, tưởng tượng dáng vẻ bông tuyết trắng xoá cả bầu trời của Bắc Phương, lấy tình hình đó, sợ rằng chiến tranh cũng tiến hành không nổi nữa.
“Cần Vương thì sao?” Bên cạnh truyền đến âm thanh trầm thấp mà quen thuộc, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn sang, mặt mày cong cong: “Còn bận hơn trước, có thể là chỉ cần hai tháng nữa thôi. Sau hai tháng, cũng không còn cần hắn làm chủ nữa.” Nhìn Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân rất vui mừng. Hắn khôi phục lại rất nhanh, hiện tại không chỉ có thể xuống giường đi bộ, chính là tuỳ ý nâng cánh tay hắn cũng có thể làm được.
Mày kiếm mắt sáng, gò má tuấn lãng, ánh mặt trời cũng không xua tan được sự lạnh lùng trên gương mặt hắn, đi tới, thân thể cao lớn vẫn mạnh mẽ như cũ, căn bản là không phát hiện hắn đã từng trọng thương.
“Khi đó còn nói đi bờ biển đi dạo nữa mà, năm hết tết đến cũng không đi, hay là bây giờ chúng ta đi nhìn biển một chút?” Nhìn bộ dạng Diêm Cận dường như rất nhàm chán, Nhạc Sở Nhân đề nghị.
Diêm Cận không thể không khẽ gật đầu, ngay sau đó hai người sóng vai mà đi, theo phía sau là binh tướng Diêm chữ quân.
Vậy mà, còn chưa đi xa, phía trước đã có mật vệ phủ Cần vương nhanh chóng chạy tới. Mật vệ này là Chiêm Ninh, là mật vệ xuất quỷ nhập thần số một bên cạnh Phong Duyên Thương. Hôm nay lại quang minh chính đại xuất hiện, khiến cho Nhạc Sở Nhân phải ngẩng đầu nhìn lên trời, nghĩ muốn xem thử mặt trời hôm nay có bình thường không.
“Thuộc hạ gặp qua Vương phi, Diêm Tướng quân. Vương phi, thuộc hạ phụng mệnh Vương Gia đưa tin của Thái tử gia tới cho ngài. Hình như hết sức khẩn cấp, xin Vương phi thẩm duyệt.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, liếc mắt nhìn Diêm Cận, sau đó thò tay tiếp nhận thư tín trong tay Chiêm Ninh.
Mở ra, lấy thư bên trong ra, vừa nhìn nội dung bên trong không khỏi khẽ cau mày. Diêm Cận đứng bên cạnh cũng liếc nhìn bức thư, thấy rõ nội dung trên bức thư kia sắc mặt cũng căng thẳng: “Tô nhi không ngừng đau bụng?”
Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn thời gian thư tín được gửi, là năm ngày trước. Không biết trong năm ngày này, tình huống của Diêm Tô như thế nào rồi.
Theo thư tín Phong Duyên Thiệu gửi đến, căn bản nàng cũng không đoán ra nguyên nhân cuối cùng Diêm Tô vì sao lại đau bụng, Phong Duyên Thiệu lại không tin Thái y được cho nên mới phải viết thư cho nàng.
“Ngươi đừng có gấp, ta dùng Kim Điêu để quay về, có ta, nàng sẽ không có việc gì.” An ủi Diêm Cận, mặc dù nàng nói như thế nhưng vẫn có chút hoài nghi, làm sao sẽ có thể vô duyên vô cớ mà đau bụng đây.(l/q/d-Nhạn)
Khẽ nhíu mi, tuy đôi mắt kia vẫn trong trẻo như tuyết nhưng..hắn đang lo lắng.
“Ngươi tốt nhất nghỉ ngơi, có những người này cũng có thể chăm sóc cho ngươi. Ta đi thu thập một chút, một lát lập tức đi.” Nói xong lập tức bước rời đi, chuyến đi ra biển vì vậy mà chết non.
Khoác chiếc áo choàng lông cáo lên người xong, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đi tìm Phong Duyên Thương.
Phong Duyên Thương đang ở ngự thư phòng, mấy ngày nay hắn đều ở tại nơi này xử lý chính sự.
Hộ vệ Vương phủ canh giữ bên ngoài thư phòng hoa lệ, Nhạc Sở Nhân một tay nâng áo choàng lông cáo chạy nhanh vào thư phòng. Trong thư phòng chỉ có vẻn vẹn một mình Phong Duyên Thương đang ngồi sau thư án, trên thư án là sổ con chất cao như núi.
“Tiểu Thương tử.” Đi tới, Nhạc Sở Nhân bước chân rất lớn, hùng hùng hổ hổ.
Người ngồi sau thư án mặc áo choàng đen bóng làm tôn lên gò má như ngọc của hắn, nhìn tiểu nhân nhi nhanh chóng vọt tới trước mặt mình, giữa lông mày dâng lên sự dịu dàng: “Thấy thư rồi?”
“Ừ, hắn miêu tả không rõ ràng cho nên ta không thể đoán ra là đã xảy ra chuyện gì, vì vậy tốt nhất là ta nên trở về một chuyến.” Nâng áo choàng lông cáo lên cho hắn nhìn, ý nàng là lập tức đi ngay.
Nhướng nhướng mày, rõ ràng là Phong Duyên Thương không đồng ý, nhưng mà Nhạc Sở Nhân vẫn không nháy mắt mà nhìn hắn, vẫn là bộ dáng lo lắng, sau đó thở dài: “Đi bằng gì?”
“Điêu nhi, chẳng lẽ lại đi bộ? Chờ khi ta tới được Hoàng Thành cũng đã hết tháng giêng rồi.” Căn cứ vào tốc độ của Điêu nhi, một ngày một đêm đã tới.
“Một mình ngươi đi ta không yên lòng.” Từ sau thư án đi ra, hai ngày nay hắn cũng chưa được ngủ, đầu lại bắt đầu đau.
“Ta bay trên trời, ngươi lo lắng cái gì? Xử lý xong ta sẽ quay trở lại, dù sao cũng có Điêu nhi, tốc độ nhanh.” Tiến đến ôm eo Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn.
Cúi đầu, Phong Duyên Thương giơ tay vuốt má nàng, một hồi lâu mới gật đầu một cái: “Cẩn thận một chút, sớm trở lại.”
“Ừ. Ngươi chú ý giữ gìn thân thể, ta không đau lòng ngươi, cũng không còn ai đau lòng cho ngươi.” Kiễng chân hôn lên môi hắn một cái, vừa cảnh báo.
“Vậy thì mau chóng trở lại mà yêu thương ta.” Cười khẽ, ôm lấy nàng cúi đầu đây dưa môi nàng.
Triền miên một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu đẩy hắn ra: “Ta đi đây.” Dứt lời, nàng xoay người bước rời đi, cơ hồ là chạy.
Nhìn nàng rời đi, Phong Duyên Thương không thể không lắc đầu, hài tử trong bụng Diêm Tô có lực hút rất lớn với nàng.
Dùng Kim Điêu làm phương tiện đi lại, là lựa chọn sáng suốt.Edit: Nhạn.
Dùng áo lông cáo bao lấy mình, nằm sấp trên lưng Kim Điêu, gió lạnh gào thét bay qua đỉnh đầu, lại có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Kim Điêu.
Càng tiến dần đến phương Bắc, nhiệt độ càng thấp, không gian trắng như tuyết đập vào mắt, Nhạc Sở Nhân lại không nghĩ nhiều như vậy nhìn. Hôm sau, lúc buổi sáng, xa xa đã nhìn thấy Hoàng Thành, đương nhiên còn có Hộ Quốc tự cách Hoàng Thành mười mấy dặm, từ trên trời nhìn lại dường như rất gần, xoải một bước là có thể tới.
Kim Điêu trực tiếp bay đến hoàng cung, cung điện trùng điệp, xoay hai vòng tìm được Ngự Hoa Viên. Đôi cánh khổng lồ, lúc rơi xuống phá hư vài toà núi giả xung quanh.
Tuột xuống khỏi lưng Kim Điêu, tứ chi Nhạc Sở Nhân cũng có chút không còn cảm giác rồi.
Cung nhân trong cung thấy Kim Điêu quanh quẩn trên bầu trời nên đã tụ tập trước ngự hoa viên từ sớm, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ngồi trên lưng Kim Điêu, rối rít chạy tới đỡ: “Vương phi, Vương phi có ngài khoẻ không?”
“Ta không sao, đỡ ta đến chỗ Thái Tử phi.” Đi đứng cũng có chút không vững, Nhạc Sở Nhân nương theo sức lực hai bên, nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên.
Trong cung Diêm Tô toàn người là người, cung nhân một đám, thái y một đống, loan giá của Phong Duyên Thiệu cũng ở đây, có thể thấy được Phong Duyên Thiệu cũng ở bên trong.
Đi vào cung điện thì có công công lớn tiếng thông báo Cần Vương phi đến, một nhóm người bên trong lật đật chạy ra ngoài.
“Cần Vương phi, ngài đã trở lại, ngài mau tới xem cho Thái tử phi một chút, đau bảy ngày rồi. Bọn thần tra không ra nguyên nhân, chỉ mong Cần Vương phi mau sớm trở lại.” Mấy thái y đi theo một bên vừa nói lại tình hình, hai cung nữ dìu Nhạc Sở Nhân đi tới, liếc nhìn bọn hắn, Nhạc Sở Nhân lười phải nói chuyện.
“Cần Vương phi…. ngài bị sao vậy?” Thật bất ngờ khi Mẫn phi lại ở nơi này, từ bên trong ra ngoài, liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân được hai cung nữ dìu đi, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Ta không sao, đi thôi, ta vào xem một chút.” Mẫn phi tiến lên thay hai cung nữ đỡ Nhạc Sở Nhân đi vào trong nội thất.
Không khí ấm áp, đồng thời còn kèm theo tiếng khóc của Diêm Tô, bên giường, Phong Duyên Thiệu mặc một bộ trường bào màu vàng lịch sự mà nho nhã đang nắm tay Diêm Tô, gương mặt lo lắng.
“Ngũ Ca.” Đi tới, Nhạc Sở Nhân kêu một tiếng, người bên giường lập tức quay đầu, vội vàng nói: “Sở Sở, lại đây xem một chút, cuối cùng là Tô nhi bị cái gì?”
Bước mấy bước đến bên giường, Mẫn phi đỡ nàng ngồi xuống, sau đó lui ra sau.
Diêm Tô mặc quần dài mỏng manh, bụng nhô lên, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Nàng rất thanh tỉnh nhưng lại rất đau. Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, một giây sau nước mắt chảy ra: “Sở Nhân, ta đau quá.”
“Thả lỏng người ra, ta đã trở lại.” Tay nàng thật lạnh nhưng cũng đành vậy. Bắt lấy tay Diêm Tô, dùng hai ngón tay bắt mạch nơi cổ tay Diêm Tô, trong phòng trừ tiếng hít thở khổ sở của Diêm Tô, còn lại đều lẳng lặng.
Nhíu chân mày, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, tầm mắt quét từ trên xuống dưới tất cả mọi người có mặt trong phòng, lại quét mắt khắp cả căn phòng một lượt, sau đó tầm mắt cố địnhh nơi đầu giường.
Buông tay Diêm Tô ra, Nhạc Sở Nhân đứng dậy, giơ tay lên dùng móng tay kẹp ra một vật thể bằng thanh sắt màu đen to bằng cây tăm loại lớn từ trên đầu giường ra.
Những người khác không hiểu, chính Diêm Tô cũng không biết nơi đó khi nào lại có thứ đó.
Cầm châm sắt dài màu đen kia, Nhạc Sở Nhân nghiêm túc nhìn một chút, sau đó bắt lấy tay Diêm Tô, theo ngón tay của nàng đâm vào tay Diêm Tô.
Diêm Tô đau kêu một tiếng, theo kim châm đi vào, trong nháy mắt âm thanh của nàng giảm dần, mắt cũng mở ra, miệng há to để hô hấp, dường như thoải mái hơn rất nhiều so với vừa rồi.
“Còn đau phải không?” Nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng hỏi.
Đảo mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, khoé môi Diêm Tô tràn ra nụ cười: “Không đau.”
“Không sao, sẽ không đau nữa.” Rút châm dài ra, Diêm Tô cũng thở dài ra một hơi.
Phong Duyên Thiệu nhìn châm trong tay Nhạc Sở Nhân, con ngươi thâm thuý không thấy đáy: “Đây là cái gì?”
Cầm châm dài trong tay, Nhạc Sở Nhân đứng lên: “Là thuốc giải thôi. Loại độc này làm cho người ta đau đớn, bình thường thuốc giải cũng ở gần đó.” Khẽ đảo mắt, thật ra thì Nhạc Sở Nhân đang nói láo.
“Có người hạ độc? Hài tử của ta có sao không?” Vừa nghe đến chữ độc, vẻ mặt Phong Duyên Thiệu khẩn trương hẳn lên.
“Hài tử của ngươi không có việc gì, chỉ là khiến cho người lớn đau đớn thôi.” Cầm châm tránh ra, hình như Phong Duyên Thiệu còn muốn hỏi cái gì nữa nhưng cũng không có mở miệng.
Mẫn phi vẫn bình tĩnh đứng một bên, thấy Nhạc Sở Nhân đi ra ngoài, ngay sau đó nàng cũng đuổi theo.
Mọi người vẫn còn tụ tập bên ngoài, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ra ngoài, lập tức vây quanh, hỏi thăm tình huống.
Giơ tay lên, đưa châm dài trong tay ra: “Ta đã châm cứu cho Thái tử phi, nàng đã buồn ngủ, chư vị nên trở về đi thôi. Nếu còn ầm ĩ Thái tử phi, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ tức giận.” Mặt Nhạc Sở Nhân không chút thay đổi nói, hơn nữa còn đưa châm dài ra cho mọi người nhìn khiến mọi người không khỏi im lặng. Sau đó khom mình hành lễ, rối rít rời đi.
“Cần Vương phi, là thật sự có người hạ độc Thái tử phi sao?” Đợi đến khi mọi người lui ra, Mẫn phi nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mở miệng hỏi.
Cúi đầu nhìn châm dài, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái: “Không phải nhằm vào nàng ấy.”
“Vậy thì nhắm vào ai?” Mẫn phi không hiểu, muốn biết đáp án.
Nhạc Sở Nhân không nói, nhằm vào người nào sao? Đương nhiên là nhằm vào nàng rồi!
Bùi Tập Dạ, chắc chắn là hắn. Là hắn biết nếu Diêm Tô không khỏe Phong Duyên Thiệu chắc chắn sẽ tìm nàng, (Nhạn - D?D? Le/ quy / don) cho nên vì để cho nàng tới hắn mới dùng một chiêu như vậy. Hạ độc cùng thuốc mê cho Diêm Tô, để cho nàng ấy có cảm giác bản thân mình suy yếu, thật ra thì thân thể nàng vẫn rất tốt, chỉ là trong ý thức cảm thấy suy yếu.
Có lẽ người kia hiện vẫn còn trong Hoàng thành, cũng có lẽ ẩn núp một chỗ hẻo lánh trong cung. Hắn ở trong Hoàng cung này hơn một tháng, đương nhiên hiểu rất rõ địa hình.
Đúng như hắn mong muốn, hiện tại nàng đã trở lại, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, cuối cùng là hắn muốn chơi cái trò gì.
Bởi vì năm ngoái Diêm Tô bắt đầu đau đớn, làm ầm ĩ cả Hoàng Cung khiến trên dưới cũng không dám giăng đèn kết hoa nghênh đón năm mới. Hiện tại Diêm Tô đã khoẻ không còn đau nữa, mọi người trong cung cũng đều giăng đèn lồng màu đỏ, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả đêm tối.
Nhạc Sở Nhân không có xuất cung, lưu lại trong cung của Diêm Tô. Lúc gần tối, nàng ăn một ít lập tức cảm thấy buồn ngủ, Nhạc Sở Nhân trở lại phòng ngủ tạm nghỉ ngơi. (Diễn/ đàn lee3 3? quý? don)
Cởi áo choàng lông cáo màu trắng xuống, xoay người vén bình phong lên, tay vừa mới đặt lên bình phong, nghiêng mặt khoé mắt nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
Dừng động tác lại, Nhạc Sở Nhân lạnh giọng khẽ quát: “Lén lén lút lút rất thú vị hay sao hả?”
“Đúng như Bản thiếu đoán, ngươi trở lại thật nhanh.” Giọng điệu bất cần đời vang bên từ trên giường, ánh đèn yếu ớt, một người ngồi tuỳ ý trên giường, giống như là nhà mình.
“Không thể chờ đợi mà muốn đánh nhau với ta một trận nữa rồi hả? Ta thật đúng là đã chuẩn bị rất nhiều đồ tốt cho ngươi, gấp gáp như vậy làm cái gì?” Nhạc Sở Nhân xoay người, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nhìn người đang ngồi trên giường, ý vị khiêu khích nồng đậm.
“Chỉ nói mà không làm, ngươi một mực cứ ở Nam Cương, tính toán không quyết chiến cùng Bản thiếu hay sao?” Bùi Tập Dạ sẵng giọng, là một bộ dạng không thể chờ đợi muốn quyết đấu cùng với nàng.
“Xem ra, ngươi cực kỳ vội vàng!” Từng chữ từng câu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ hắn biết chuyện Diêm Cận bị thương nặng. Nếu là hắn biết rồi, như vậy rất có khả năng phát động chiến tranh, phía Bắc đã muốn loạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.