Chương 42
Cửu Lộ Phi Hương
17/10/2014
Yến Tư Thành trầm mặc nhìn cô.
Lý Viện Viện đợt một lát, thấy anh dợm mở miệng thì lại xen ngang: "Đừng vội." Lý Viện Viện nói. "Tư Thành, anh không cần phải vội. Anh biết mà, nếu đã chấp nhận thì sẽ là chuyện cả đời, đột nhiên em bày tỏ, có lẽ sẽ khiến anh chưa thể đồng ý ngay được. Không sao, anh cứ suy nghĩ kỹ đi."
Yến Tư Thành nhìn thấy bóng mình in trong đôi mắt cô, vẻ mặt hơi chần chừ, do dự hiện rõ.
Lý Viện Viện nhìn chăm chăm vào ngón tay cô đặt trên ngực Yến Tư Thành: "Tư Thành, anh không cần mở miệng em cũng biết anh định nói gì, thực ra, từ nhỏ tới giờ, hễ em muốn gì, anh đều đồng ý, bất kể đúng hay sai, chỉ cần em mở lời, anh liền ưng thuận. Thế nhưng việc này không giống thế." Lý Viện Viện thu tay lại: "Nếu anh không muốn thay đổi quan hệ giữa hai ta, vậy có thể từ chối. Vì duy chỉ có việc này, em muốn anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện."
Sự do dự của anh, cô vẫn nhìn ra.
Yến Tư Thành căng thẳng, Lý Viện Viện mỉm cười ôn hoà với anh như thường: "Tư Thành, hai hôm nay anh cũng vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi, em cũng về phòng đây."
Yến Tư Thành nhìn cô hồi lâu, rồi gật đầu đáp ứng: "Ừ."
Xoay người đi về phòng, Yến Tư Thành nhìn lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình, chợt tự hỏi lòng, vì sao lại do dự? Đi lên cầu thang, có hai cậu nam sinh cười nói ngang qua, Yến Tư Thành vô thức nghiêng người né tránh. Đây là thói quen cố hữu khi anh làm hộ vệ.
Cả đời này chắc anh cũng không sửa được thói quen đó.
Cho nên anh mới do dự...
Bởi anh luôn giữ những thói quen thấp kém này, nên anh không tự tin rằng bản thân có thể mang lại hạnh phúc mà Lý Viện Viện cần.
Dù sao chăng nữa... Đó cũng là Lý Viện Viện.
Là ánh trăng rọi sáng cõi lòng anh.
Buổi tối rửa ráy xong, đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại đầu giường bỗng reo vang, Yến Tư Thành cầm di động lên, thấy là số của Lý Viện Viện thì chần chừ giây lát rồi mới đưa tay trượt lên màn hình, vì trong phòng có người đã ngủ trước, nên anh phải nhỏ giọng: "Viện Viện?"
Đối phương hồi lâu không đáp.
Yến Tư Thành đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy: "Anh nghe máy chậm hơn thường ngày." Lý Viện Viện cười cười: "Em đang tự hỏi liệu anh có tự sát ngay tại phòng ngủ không."
Yến Tư Thành sực nhớ tới có lần thảo luận với cô về chuyện hộ vệ có thể đem lòng yêu mến công chúa được hay không. Nhất thời khoé miệng chợt trĩu xuống. Nếu như, nếu như hiện giờ không phải đang ở thời đại này, nếu như còn ở Đại Đường, chưa biết chừng anh đã thật sự lấy đao cắt cổ...
Song tình thế khác nhau, nếu như anh biến mất, vậy ai có thể chăm lo cho Lý Viện Viện? Ai có thể che chở bảo vệ thật tốt cho công chúa của anh?
"Viện Viện, có chuyện gì thế?" Anh kìm nén mọi suy nghĩ rối bời, nhẹ giọng hỏi.
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là tối nay vẫn chưa chúc anh ngủ ngon."
Lý Viện Viện vừa thốt lời, bên kia điện thoại liền vẳng tới tiếng Trương Tĩnh Trữ và Chu Tình dài giọng trêu chọc. Không nhìn thấy nhưng Yến Tư Thành cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hiện giờ ở phòng ngủ của cô.
Anh bất thần mỉm cười, chăm chú lắng nghe Lý Viện Viện dịu dàng chúc ngủ ngon.
Anh gật đầu đấp: "Ừ, chúc em ngủ ngon."
Đến lúc cúp máy, Lý Viện Viện bỗng nhiên hỏi với: "Ngày mai anh sẽ không lẩn trốn em đâu nhỉ?"
Yến Tư Thành trầm mặc đáp: "Sẽ không đâu."
Lý Viện Viện bấy giờ mới yên tâm, hài lòng cúp máy.
Yến Tư Thành buông máy, tung chăn lên đắp, ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Trong bóng tối, anh cảm nhận rõ ràng dòng máu ấm lưu chuyển toàn thân, đổ dồn về phía tim, anh tựa hồ nghe thấy Lý Viện Viện nói "em thích anh", tựa hồ cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô đặt trên ngực mình. Nhẹ nhàng, mềm mại như vậy.
"Công chúa..."
Anh không kìm lòng nổi, bật thốt lên. Yến Tư Thành nhắm mắt lại, nhưng trước mặt lại tràn ngập gương mặt cô, đôi mắt ngập nước, đôi môi phấn hồng, dịu dàng nói: "Em thích anh, muốn được nắm tay nhau, sống đến bạc đầu."
Yến Tư Thành nghiến răng, thân thể nóng bừng lên, đành phải xoay người xuống giường, đi dội nước lạnh...
Tiếng nước xả ào ào, nhưng chẳng hiểu sao toàn biến thành giọng nói của Lý Viện Viện: "Anh thì thế nào? Có thích em không? Có yêu em không?"
Có thích không? Có yêu không?
Sao lại không chứ...
Hôm sau đi học như thường lệ.
Vì trời lạnh, nên mới đi học trở lại, Lý Viện Viện vẫn chưa dậy sớm được như trước, cô không tới nhà ăn ăn sáng, mà thức dậy muộn hơn, vội vã đánh răng rửa mặt giống Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ, rồi mua lấy cái bánh mỳ, nhanh nhanh chóng chóng chạy lên lớp.
Giáo viên giảng bài trên bục, ba cô nàng bên dưới từ tốn gặm bánh mỳ.
Chu Tình khen Lý Viện Viện: "Học kỳ này tớ thấy cậu càng lúc càng giống một sinh viên bình thường rồi đấy."
"Hả?"
Chu Tình véo tay cô: "Lười chứ sao!" Trương Tĩnh Trữ cũng trêu chọc: "Đúng vây, hồi học phổ thông tớ phải tự nhân bản thân là người vô cùng chăm chỉ, nhưng rồi lên đại học mới biết còn có nhiều người nỗ lực hơn tớ nhiều, điển hình là cậu. Mới vào đại học đã cố gắng thế rồi, mà càng ngày càng cố gắng hơn nữa chứ. Từ lúc cậu và Yến Tư Thành trở về ký túc xá, nhìn cách cậu học tập, tớ không dám lại gần. Chăm chỉ tựa hồ muốn được ghi tên vào Sách kỷ lục thế giới ấy."
Lý Viện Viện ngẩn ra: "Tớ như thế thật à?"
"Đúng vậy, ngày nào cũng sinh hoạt theo thời khoá biểu, tận dụng từng giây từng phút."
Lý Viện Viện hơi suy tư: "Tớ nghĩ sống vậy mới có ý nghĩa."
"Cũng không phải không tốt, song sống như vậy thành ra hơi khô khan cố chấp, tớ thấy cậu như hiện giờ vẫn hơn, kết hợp hài hoà, mới giống sinh viên bọn tớ."
Đối với chuyện phấn đấu nỗ lực, Lý Viện Viện không đồng tình với bọn họ, nhưng câu sau cùng của Chu Tình, Lý Viện Viện khá tán thành.
Cô càng ngày càng giống bọn họ, vậy có nghĩa là, cô đã bất tri bất giác hoà nhập hẳn vào thế giới này.
Buổi trưa tan học, buổi chiều Lý Viện Viện và Chu Tình vẫn còn có lớp, Trương Tĩnh Trữ thì mới có bạn trai, nên hẹn anh ta đi ăn, bị Chu Tình mắng là đồ trọng sắc khinh bạn, nói rồi Chu Tình lại khen Lý Viện Viện thật tốt, chưa bao giờ vì Yến Tư Thành mà bỏ rơi cô ấy.
Lý Viện Viện chợt trầm ngâm, bỗng nghĩ rằng, sau này dù cô và Yến Tư Thành chính thức yêu nhau, thì việc qua lại chắc sẽ không thay đổi nhiều so với bây giờ, dù sao chục năm nay bọn họ vẫn quen sống như vậy, quan hệ "yêu đương trẻ trung" có vẻ sẽ càng lúc càng giống kiểu "vợ chồng già" hơn.
Đi ngang qua lối đường mòn trong khu vườn , bỗng thấy một chàng trai chống nạng đi tới.
Chu Tình ngẩng lên nhìn: "Viện Viện, đây chẳng phải là Trương Nam à."
Lý Viện Viện cũng nhìn thấy Trương Nam, cô cười cười, bắt chuyện với anh ta: "Anh đỡ nhiều chưa?"
Trương Nam gật đầu: "Bị thương ngoài da thôi, tới bệnh viện chữa trị rồi."
Chu Tình trêu chọc: "Sao lại bị thương thế? Trông có vẻ khá nặng đấy, sao vậy? Leo núi bị ngã à, sao không thấy Viện Viện nhắc tới chuyện này nhỉ?"
Vì chuyện này liên quan tới câu nói dang dở lúc đêm tối của Trương Nam chứ sao!
Lý Viện Viện cười cười, liếc nhìn Chu Tình: "Ừm, lúc leo núi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lát nữa tớ kể lại cho." Rồi cô kéo Chu Tình toan bỏ đi: "Chúng ta đi ăn đã..."
"Lý Viện Viện." Trương Nam bỗng nhiên mở miệng: "Tôi có chuyện cần nói."
Lý Viện Viện sửng sốt: "Bây giờ ư?"
Trương Nam gật đầu: "Phải. Nếu không nói bây giờ, tôi sợ sau này càng không thể nói được."
Chu Tình liếc nhìn bọn họ, rõ ràng thấy Lý Viện Viện hơi xấu hổ, giây lát sau, Lý Viện Viện bèn gật đầu nói: "Được."
Hai người họ ngồi xuống chiếc ghế trong vườn. Chu Tình đứng xa xa gọi điện cho Yến Tư Thành: "Anh đang ở đâu?"
"Phòng học thứ ba. Có chuyện gì?"
"Gần thế, may quá, anh mau tới đây, tôi nghĩ tình địch trước đây của anh trở lại rồi đấy."
Trong mắt Chu Tình, việc Lý Viện Viện từng thích Trương Nam, là một việc rất ghê gớm, ảnh hưởng tới cả tính mạng. Chu Tình vốn không thích cũng chẳng ghét Trương Nam, nhưng từ lúc Lý Viện Viện bị Trương Nam mắng mỏ nên nhảy từ trên sân khấu xuống, Chu Tình liền cảm thấy Lý Viện Viện không nên ở gần một người như vậy. Sau đó Yến Tư Thành xuất hiện, vừa chung tình vừa nhiều tiền lại đẹp trai, quan trọng hơn là, anh ta còn hay mời bọn họ đi ăn! Đây chính là tình cảm khăng khít tựa hồ giữa mấy anh đồng chí hoạt động cách mạng với nhau.
Chu Tình có cảm tình với Yến Tư Thành hơn, vả lại hiện thời Yến Tư Thành và Lý Viện Viện đang yêu nhau say đắm, chuyện tình hoàng tử và Lọ Lem lãng mạn tới vậy, sao có thể để kẻ thứ ba chen ngang chứ, nên Chu Tình mới lập tức mật báo cho Yến Tư Thành.
Đến khi Yến Tư Thành tới, Chu Tình liền lặng lẽ chỉ cho anh: "Kẻ địch đang ngồi bên đó quyến rũ Lý Viện Viện, anh mau tới ra oai đi."
Yến Tư Thành đâu có ác cảm với Trương Nam như vậy. Anh do dự một lát, rồi nhìn Chu Tình, sau đó liếc về phía vườn cây: "Viện Viện bằng lòng trò chuyện cùng anh ta mà..."
Chu Tình bật lại: "Không phải thế đâu, người ta đang cướp bạn gái anh, anh lại chẳng hề tức giận tí nào thế à? Nếu bây giờ Lý Viện Viện bái bai anh rồi đi theo Trương Nam, anh vẫn độ lượng như thế, để mặc cậu ấy chắc? Đúng là đồ hâm!"
Về lý mà nói, xử sự như thế mới là thói quen của anh.
Thế nhưng, Yến Tư Thành siết chặt tay lại, anh cảm thấy hiện giờ anh rất không giống bình thường.
Anh lẳng lặng tới gần họ. Chu Tình khích lệ: "Cố lên!" Yến Tư Thành quay lại liếc Chu Tình, thầm nhủ, đáng lẽ anh nên dừng lại, không nên làm phiền tới cuộc trò chuyện của Lý Viện Viện và người khác, nhưng cái chân không nghe theo mệnh lệnh của cái đầu, cứ liên tục cất bước. Anh nhẹ chân, dựng lỗ tai nghe ngóng.
Làn gió thoảng đưa câu chuyện của họ tới tai anh.
Trương Nam đang nói: "Tôi muốn trở thành đối thủ của Yến Tư Thành. Em có đồng ý không?"
Lý Viện Viện đợt một lát, thấy anh dợm mở miệng thì lại xen ngang: "Đừng vội." Lý Viện Viện nói. "Tư Thành, anh không cần phải vội. Anh biết mà, nếu đã chấp nhận thì sẽ là chuyện cả đời, đột nhiên em bày tỏ, có lẽ sẽ khiến anh chưa thể đồng ý ngay được. Không sao, anh cứ suy nghĩ kỹ đi."
Yến Tư Thành nhìn thấy bóng mình in trong đôi mắt cô, vẻ mặt hơi chần chừ, do dự hiện rõ.
Lý Viện Viện nhìn chăm chăm vào ngón tay cô đặt trên ngực Yến Tư Thành: "Tư Thành, anh không cần mở miệng em cũng biết anh định nói gì, thực ra, từ nhỏ tới giờ, hễ em muốn gì, anh đều đồng ý, bất kể đúng hay sai, chỉ cần em mở lời, anh liền ưng thuận. Thế nhưng việc này không giống thế." Lý Viện Viện thu tay lại: "Nếu anh không muốn thay đổi quan hệ giữa hai ta, vậy có thể từ chối. Vì duy chỉ có việc này, em muốn anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện."
Sự do dự của anh, cô vẫn nhìn ra.
Yến Tư Thành căng thẳng, Lý Viện Viện mỉm cười ôn hoà với anh như thường: "Tư Thành, hai hôm nay anh cũng vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi, em cũng về phòng đây."
Yến Tư Thành nhìn cô hồi lâu, rồi gật đầu đáp ứng: "Ừ."
Xoay người đi về phòng, Yến Tư Thành nhìn lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình, chợt tự hỏi lòng, vì sao lại do dự? Đi lên cầu thang, có hai cậu nam sinh cười nói ngang qua, Yến Tư Thành vô thức nghiêng người né tránh. Đây là thói quen cố hữu khi anh làm hộ vệ.
Cả đời này chắc anh cũng không sửa được thói quen đó.
Cho nên anh mới do dự...
Bởi anh luôn giữ những thói quen thấp kém này, nên anh không tự tin rằng bản thân có thể mang lại hạnh phúc mà Lý Viện Viện cần.
Dù sao chăng nữa... Đó cũng là Lý Viện Viện.
Là ánh trăng rọi sáng cõi lòng anh.
Buổi tối rửa ráy xong, đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại đầu giường bỗng reo vang, Yến Tư Thành cầm di động lên, thấy là số của Lý Viện Viện thì chần chừ giây lát rồi mới đưa tay trượt lên màn hình, vì trong phòng có người đã ngủ trước, nên anh phải nhỏ giọng: "Viện Viện?"
Đối phương hồi lâu không đáp.
Yến Tư Thành đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy: "Anh nghe máy chậm hơn thường ngày." Lý Viện Viện cười cười: "Em đang tự hỏi liệu anh có tự sát ngay tại phòng ngủ không."
Yến Tư Thành sực nhớ tới có lần thảo luận với cô về chuyện hộ vệ có thể đem lòng yêu mến công chúa được hay không. Nhất thời khoé miệng chợt trĩu xuống. Nếu như, nếu như hiện giờ không phải đang ở thời đại này, nếu như còn ở Đại Đường, chưa biết chừng anh đã thật sự lấy đao cắt cổ...
Song tình thế khác nhau, nếu như anh biến mất, vậy ai có thể chăm lo cho Lý Viện Viện? Ai có thể che chở bảo vệ thật tốt cho công chúa của anh?
"Viện Viện, có chuyện gì thế?" Anh kìm nén mọi suy nghĩ rối bời, nhẹ giọng hỏi.
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là tối nay vẫn chưa chúc anh ngủ ngon."
Lý Viện Viện vừa thốt lời, bên kia điện thoại liền vẳng tới tiếng Trương Tĩnh Trữ và Chu Tình dài giọng trêu chọc. Không nhìn thấy nhưng Yến Tư Thành cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hiện giờ ở phòng ngủ của cô.
Anh bất thần mỉm cười, chăm chú lắng nghe Lý Viện Viện dịu dàng chúc ngủ ngon.
Anh gật đầu đấp: "Ừ, chúc em ngủ ngon."
Đến lúc cúp máy, Lý Viện Viện bỗng nhiên hỏi với: "Ngày mai anh sẽ không lẩn trốn em đâu nhỉ?"
Yến Tư Thành trầm mặc đáp: "Sẽ không đâu."
Lý Viện Viện bấy giờ mới yên tâm, hài lòng cúp máy.
Yến Tư Thành buông máy, tung chăn lên đắp, ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Trong bóng tối, anh cảm nhận rõ ràng dòng máu ấm lưu chuyển toàn thân, đổ dồn về phía tim, anh tựa hồ nghe thấy Lý Viện Viện nói "em thích anh", tựa hồ cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô đặt trên ngực mình. Nhẹ nhàng, mềm mại như vậy.
"Công chúa..."
Anh không kìm lòng nổi, bật thốt lên. Yến Tư Thành nhắm mắt lại, nhưng trước mặt lại tràn ngập gương mặt cô, đôi mắt ngập nước, đôi môi phấn hồng, dịu dàng nói: "Em thích anh, muốn được nắm tay nhau, sống đến bạc đầu."
Yến Tư Thành nghiến răng, thân thể nóng bừng lên, đành phải xoay người xuống giường, đi dội nước lạnh...
Tiếng nước xả ào ào, nhưng chẳng hiểu sao toàn biến thành giọng nói của Lý Viện Viện: "Anh thì thế nào? Có thích em không? Có yêu em không?"
Có thích không? Có yêu không?
Sao lại không chứ...
Hôm sau đi học như thường lệ.
Vì trời lạnh, nên mới đi học trở lại, Lý Viện Viện vẫn chưa dậy sớm được như trước, cô không tới nhà ăn ăn sáng, mà thức dậy muộn hơn, vội vã đánh răng rửa mặt giống Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ, rồi mua lấy cái bánh mỳ, nhanh nhanh chóng chóng chạy lên lớp.
Giáo viên giảng bài trên bục, ba cô nàng bên dưới từ tốn gặm bánh mỳ.
Chu Tình khen Lý Viện Viện: "Học kỳ này tớ thấy cậu càng lúc càng giống một sinh viên bình thường rồi đấy."
"Hả?"
Chu Tình véo tay cô: "Lười chứ sao!" Trương Tĩnh Trữ cũng trêu chọc: "Đúng vây, hồi học phổ thông tớ phải tự nhân bản thân là người vô cùng chăm chỉ, nhưng rồi lên đại học mới biết còn có nhiều người nỗ lực hơn tớ nhiều, điển hình là cậu. Mới vào đại học đã cố gắng thế rồi, mà càng ngày càng cố gắng hơn nữa chứ. Từ lúc cậu và Yến Tư Thành trở về ký túc xá, nhìn cách cậu học tập, tớ không dám lại gần. Chăm chỉ tựa hồ muốn được ghi tên vào Sách kỷ lục thế giới ấy."
Lý Viện Viện ngẩn ra: "Tớ như thế thật à?"
"Đúng vậy, ngày nào cũng sinh hoạt theo thời khoá biểu, tận dụng từng giây từng phút."
Lý Viện Viện hơi suy tư: "Tớ nghĩ sống vậy mới có ý nghĩa."
"Cũng không phải không tốt, song sống như vậy thành ra hơi khô khan cố chấp, tớ thấy cậu như hiện giờ vẫn hơn, kết hợp hài hoà, mới giống sinh viên bọn tớ."
Đối với chuyện phấn đấu nỗ lực, Lý Viện Viện không đồng tình với bọn họ, nhưng câu sau cùng của Chu Tình, Lý Viện Viện khá tán thành.
Cô càng ngày càng giống bọn họ, vậy có nghĩa là, cô đã bất tri bất giác hoà nhập hẳn vào thế giới này.
Buổi trưa tan học, buổi chiều Lý Viện Viện và Chu Tình vẫn còn có lớp, Trương Tĩnh Trữ thì mới có bạn trai, nên hẹn anh ta đi ăn, bị Chu Tình mắng là đồ trọng sắc khinh bạn, nói rồi Chu Tình lại khen Lý Viện Viện thật tốt, chưa bao giờ vì Yến Tư Thành mà bỏ rơi cô ấy.
Lý Viện Viện chợt trầm ngâm, bỗng nghĩ rằng, sau này dù cô và Yến Tư Thành chính thức yêu nhau, thì việc qua lại chắc sẽ không thay đổi nhiều so với bây giờ, dù sao chục năm nay bọn họ vẫn quen sống như vậy, quan hệ "yêu đương trẻ trung" có vẻ sẽ càng lúc càng giống kiểu "vợ chồng già" hơn.
Đi ngang qua lối đường mòn trong khu vườn , bỗng thấy một chàng trai chống nạng đi tới.
Chu Tình ngẩng lên nhìn: "Viện Viện, đây chẳng phải là Trương Nam à."
Lý Viện Viện cũng nhìn thấy Trương Nam, cô cười cười, bắt chuyện với anh ta: "Anh đỡ nhiều chưa?"
Trương Nam gật đầu: "Bị thương ngoài da thôi, tới bệnh viện chữa trị rồi."
Chu Tình trêu chọc: "Sao lại bị thương thế? Trông có vẻ khá nặng đấy, sao vậy? Leo núi bị ngã à, sao không thấy Viện Viện nhắc tới chuyện này nhỉ?"
Vì chuyện này liên quan tới câu nói dang dở lúc đêm tối của Trương Nam chứ sao!
Lý Viện Viện cười cười, liếc nhìn Chu Tình: "Ừm, lúc leo núi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lát nữa tớ kể lại cho." Rồi cô kéo Chu Tình toan bỏ đi: "Chúng ta đi ăn đã..."
"Lý Viện Viện." Trương Nam bỗng nhiên mở miệng: "Tôi có chuyện cần nói."
Lý Viện Viện sửng sốt: "Bây giờ ư?"
Trương Nam gật đầu: "Phải. Nếu không nói bây giờ, tôi sợ sau này càng không thể nói được."
Chu Tình liếc nhìn bọn họ, rõ ràng thấy Lý Viện Viện hơi xấu hổ, giây lát sau, Lý Viện Viện bèn gật đầu nói: "Được."
Hai người họ ngồi xuống chiếc ghế trong vườn. Chu Tình đứng xa xa gọi điện cho Yến Tư Thành: "Anh đang ở đâu?"
"Phòng học thứ ba. Có chuyện gì?"
"Gần thế, may quá, anh mau tới đây, tôi nghĩ tình địch trước đây của anh trở lại rồi đấy."
Trong mắt Chu Tình, việc Lý Viện Viện từng thích Trương Nam, là một việc rất ghê gớm, ảnh hưởng tới cả tính mạng. Chu Tình vốn không thích cũng chẳng ghét Trương Nam, nhưng từ lúc Lý Viện Viện bị Trương Nam mắng mỏ nên nhảy từ trên sân khấu xuống, Chu Tình liền cảm thấy Lý Viện Viện không nên ở gần một người như vậy. Sau đó Yến Tư Thành xuất hiện, vừa chung tình vừa nhiều tiền lại đẹp trai, quan trọng hơn là, anh ta còn hay mời bọn họ đi ăn! Đây chính là tình cảm khăng khít tựa hồ giữa mấy anh đồng chí hoạt động cách mạng với nhau.
Chu Tình có cảm tình với Yến Tư Thành hơn, vả lại hiện thời Yến Tư Thành và Lý Viện Viện đang yêu nhau say đắm, chuyện tình hoàng tử và Lọ Lem lãng mạn tới vậy, sao có thể để kẻ thứ ba chen ngang chứ, nên Chu Tình mới lập tức mật báo cho Yến Tư Thành.
Đến khi Yến Tư Thành tới, Chu Tình liền lặng lẽ chỉ cho anh: "Kẻ địch đang ngồi bên đó quyến rũ Lý Viện Viện, anh mau tới ra oai đi."
Yến Tư Thành đâu có ác cảm với Trương Nam như vậy. Anh do dự một lát, rồi nhìn Chu Tình, sau đó liếc về phía vườn cây: "Viện Viện bằng lòng trò chuyện cùng anh ta mà..."
Chu Tình bật lại: "Không phải thế đâu, người ta đang cướp bạn gái anh, anh lại chẳng hề tức giận tí nào thế à? Nếu bây giờ Lý Viện Viện bái bai anh rồi đi theo Trương Nam, anh vẫn độ lượng như thế, để mặc cậu ấy chắc? Đúng là đồ hâm!"
Về lý mà nói, xử sự như thế mới là thói quen của anh.
Thế nhưng, Yến Tư Thành siết chặt tay lại, anh cảm thấy hiện giờ anh rất không giống bình thường.
Anh lẳng lặng tới gần họ. Chu Tình khích lệ: "Cố lên!" Yến Tư Thành quay lại liếc Chu Tình, thầm nhủ, đáng lẽ anh nên dừng lại, không nên làm phiền tới cuộc trò chuyện của Lý Viện Viện và người khác, nhưng cái chân không nghe theo mệnh lệnh của cái đầu, cứ liên tục cất bước. Anh nhẹ chân, dựng lỗ tai nghe ngóng.
Làn gió thoảng đưa câu chuyện của họ tới tai anh.
Trương Nam đang nói: "Tôi muốn trở thành đối thủ của Yến Tư Thành. Em có đồng ý không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.