Chương 33: Phiên ngoại
Tiễu Tiễu Đôn Nhục
09/12/2020
Edit: Thảo Lê
Phiên ngoại
Lúc ban đầu bị nam nhân bắt được, Kỳ Dịch cả ngày lo lắng hãi hùng, hận không thể trốn dưới gầm giường mỗi ngày, không dám đi loạn khỏi phòng.
Sau một khoảng thời gian, cậu ý thức được nam nhân sẽ không thương tổn mình, cũng dần dần bước ra ngoài, đi lung tung trong nhà.
Nam nhân có rất nhiều bí mật, nhưng hoàn toàn không phòng bị Kỳ Dịch, hắn căn bản không hạn chế cậu, muốn đi nơi nào đều được.
Biệt thự có khoảng ba tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều phòng, vô cùng to, thế nên Kỳ Dịch thường xuyên lạc đường.
Ngẫu nhiên có một lần, cậu phát hiện biệt thự không chỉ có ba tầng, còn có một thang lầu đi xuống tầng ngầm.
Cửa vốn được khóa lại, nhưng không biết lần này là ai quên khóa, cửa khép hờ, thang lầu tối om, giống như cửa vào địa ngục. Kỳ Dịch vân vê vòng cổ, phi thường tò mò, lại không dám đi xuống.
Phía sau có một thuộc hạ đi tới, Kỳ Dịch nhút nhát sợ sệt tiếp đón.
Thuộc hạ hơi khom lưng, thái độ cung kính.
“Tôi có thể vào không?” Kỳ Dịch thật cẩn thận hỏi. Thuộc hạ mỉm cười: “Đương nhiên, ngài đi nơi nào đều được.”
Kỳ Dịch được cho phép, lá gan lớn hơn, trực tiếp đẩy cửa đi xuống.
Thuộc hạ ở phía sau còn tri kỷ mở đèn lên, lập tức không còn đáng sợ như trước.
Đi qua thang lầu thật dài, mũi chân Kỳ Dịch vừa chạm tới tầng hầm, cậu lập tức hối hận.
Mẹ nó đây là một phòng tra tấn!!!
Trên tường treo một đống hung khí đáng sợ, giữa phòng còn có một cái ghế hùm(*), trên mặt đất có có vết bẩn màu đỏ sậm không biết có phải là máu khô hay không.
(*) ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)
Kỳ Dịch kinh hoảng lui về sau, đột nhiên nhớ tới nam nhân là người xã hội đen, thủ đoạn tàn nhẫn đáng sợ.
Cậu nhanh chân chạy biến, thịch một tiếng đụng vào người khác. “A!” Người nọ đỡ cậu, “Cẩn thận một chút.”
Kỳ Dịch ngẩng đầu, phát hiện là Omega kia.
Omega cười cười: “Sao cậu lại chạy tới đây?” Kỳ Dịch điên cuồng lắc đầu.
“Đừng sợ, boss sẽ không đưa cậu vào đó đâu.” Omega mỉm cười. Kỳ Dịch hơi thả lỏng, liền nghe Omega tiếp tục nói: “Tuy rằng lúc trước cậu thiếu chút nữa phải vào đó.”
“!!!”
Omega: “Cậu đánh mất hai đối tượng xứng đôi của boss xong, boss ra lệnh cho tôi tới điều tra cậu, còn rất tức giận! Nhưng mà cũng may cậu lớn lên đáng yêu, được boss coi trọng, thoát khỏi vận mệnh đáng sợ này.”
Omega một bên nói, một bên lắc đầu nhìn về phía phòng tra tấn, Kỳ Dịch cắn ngón tay run bần bật.
Mẹ ơi! Nơi này thật đáng sợ quá!
Kỳ Dịch vòng qua người Omega, nhanh chân chạy lên cầu thang.
Nam nhân đang làm việc trong thư phòng, đột nhiên nghe được một trận bước chân dồn dập, một cơ thể mềm mại rơi vào trong lồng ngực hắn.
Kỳ Dịch ôm cổ nam nhân, chủ động lại gần hôn một cái, hận không thể dính trên người nam nhân.
“Hửm?” Nam nhân kinh ngạc. Không ngờ Beta nhà mình có lúc chủ động như vậy, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nóng bỏng đáp lại.
Kỳ Dịch chưa bao giờ nhiệt tình như thế, mỗi lần đều phải bị nam nhân dằn vặt một trận mới không nhẫn nhịn được, khóc lóc cầu hắn. Mà lần này không đợi nam nhân làm cái gì, bản thân liền dâng lên.
Nam nhân cảm thấy khác thường, vui sướng tràn trề ăn người vào bụng. Hậu huyệt của Kỳ Dịch càng co chặt hơn, tựa hồ đang e ngại cái gì, nam nhân ăn sạch một phen, sau đó mới lau miệng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh đừng ném em vào tầng hầm ngầm.” Kỳ Dịch nắm cổ áo nam nhân, ngô nghê đáng thương thỉnh cầu.
Nam nhân lập tức nhận ra có ai đó quên khóa cửa, dọa khóc nhóc con nhà mình rồi, tức khắc dở khóc dở cười: “Tôi có khi nào muốn đưa em vào đó đâu?”
“Trước kia không phải anh muốn…..” Kỳ Dịch ấp a ấp úng nói, sau đó lấy lòng không ngừng hôn lên mặt nam nhân.
“A?” Nam nhân không hiểu ra sao, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Bất quá mặc kệ, chạy tới an ủi, thừa dịp trạng thái hiện tại của Kỳ Dịch, ăn thêm mấy lần mới là chuyện quan trọng.
Hung khí của nam nhân lại lần nữa tiến vào trạng thái hưng phấn, tiếp tục hăng hái chiến đấu trên người Kỳ Dịch.
Omega đứng ngoài cửa nghe lén, cười trộm. Chỉ dọa người một chút thôi.
Boss quả thật phái cậu điều tra Kỳ Dịch, chẳng qua không phải vì tức giận, mà là muốn cảm ơn.
Nam nhân không thích Omega, nhưng làm Alpha lại không thể trốn khỏi vận mệnh, không thể không bị ghép đôi.
Vốn định tiếp nhận nuôi dưỡng đối tượng xứng đôi, sau đó sẽ không bao giờ chạm vào. Ai ngờ hai lần xứng đôi, hai lần Omega đều xảy ra chuyện, liên tục trúng thưởng hai lần, nam nhân vui vẻ tiếp nhận nhưng vẫn có hơi lo sợ.
Vì thế phái Omega đi điều tra, muốn cảm ơn Kỳ Dịch một chút.
Sau đó Omega đưa kết quả điều tra cho boss, boss nhìn vài lần, liền thay đổi chú ý.
Sau đó Omega được phái đi làm mồi, rồi Beta nhỏ đáng thương đã bị boss trói về.
Omega bỗng dưng có ý tưởng muốn dâng một phần quà cho boss, vì thế cố ý hù dọa nhóc đáng thương kia.
Đứng ở cửa nghe một hồi, có lẽ boss rất thích phần quà này.
Omega lặng lẽ lui về phía sau rời đi, ẩn đi công danh của mình.
Phiên ngoại
Lúc ban đầu bị nam nhân bắt được, Kỳ Dịch cả ngày lo lắng hãi hùng, hận không thể trốn dưới gầm giường mỗi ngày, không dám đi loạn khỏi phòng.
Sau một khoảng thời gian, cậu ý thức được nam nhân sẽ không thương tổn mình, cũng dần dần bước ra ngoài, đi lung tung trong nhà.
Nam nhân có rất nhiều bí mật, nhưng hoàn toàn không phòng bị Kỳ Dịch, hắn căn bản không hạn chế cậu, muốn đi nơi nào đều được.
Biệt thự có khoảng ba tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều phòng, vô cùng to, thế nên Kỳ Dịch thường xuyên lạc đường.
Ngẫu nhiên có một lần, cậu phát hiện biệt thự không chỉ có ba tầng, còn có một thang lầu đi xuống tầng ngầm.
Cửa vốn được khóa lại, nhưng không biết lần này là ai quên khóa, cửa khép hờ, thang lầu tối om, giống như cửa vào địa ngục. Kỳ Dịch vân vê vòng cổ, phi thường tò mò, lại không dám đi xuống.
Phía sau có một thuộc hạ đi tới, Kỳ Dịch nhút nhát sợ sệt tiếp đón.
Thuộc hạ hơi khom lưng, thái độ cung kính.
“Tôi có thể vào không?” Kỳ Dịch thật cẩn thận hỏi. Thuộc hạ mỉm cười: “Đương nhiên, ngài đi nơi nào đều được.”
Kỳ Dịch được cho phép, lá gan lớn hơn, trực tiếp đẩy cửa đi xuống.
Thuộc hạ ở phía sau còn tri kỷ mở đèn lên, lập tức không còn đáng sợ như trước.
Đi qua thang lầu thật dài, mũi chân Kỳ Dịch vừa chạm tới tầng hầm, cậu lập tức hối hận.
Mẹ nó đây là một phòng tra tấn!!!
Trên tường treo một đống hung khí đáng sợ, giữa phòng còn có một cái ghế hùm(*), trên mặt đất có có vết bẩn màu đỏ sậm không biết có phải là máu khô hay không.
(*) ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)
Kỳ Dịch kinh hoảng lui về sau, đột nhiên nhớ tới nam nhân là người xã hội đen, thủ đoạn tàn nhẫn đáng sợ.
Cậu nhanh chân chạy biến, thịch một tiếng đụng vào người khác. “A!” Người nọ đỡ cậu, “Cẩn thận một chút.”
Kỳ Dịch ngẩng đầu, phát hiện là Omega kia.
Omega cười cười: “Sao cậu lại chạy tới đây?” Kỳ Dịch điên cuồng lắc đầu.
“Đừng sợ, boss sẽ không đưa cậu vào đó đâu.” Omega mỉm cười. Kỳ Dịch hơi thả lỏng, liền nghe Omega tiếp tục nói: “Tuy rằng lúc trước cậu thiếu chút nữa phải vào đó.”
“!!!”
Omega: “Cậu đánh mất hai đối tượng xứng đôi của boss xong, boss ra lệnh cho tôi tới điều tra cậu, còn rất tức giận! Nhưng mà cũng may cậu lớn lên đáng yêu, được boss coi trọng, thoát khỏi vận mệnh đáng sợ này.”
Omega một bên nói, một bên lắc đầu nhìn về phía phòng tra tấn, Kỳ Dịch cắn ngón tay run bần bật.
Mẹ ơi! Nơi này thật đáng sợ quá!
Kỳ Dịch vòng qua người Omega, nhanh chân chạy lên cầu thang.
Nam nhân đang làm việc trong thư phòng, đột nhiên nghe được một trận bước chân dồn dập, một cơ thể mềm mại rơi vào trong lồng ngực hắn.
Kỳ Dịch ôm cổ nam nhân, chủ động lại gần hôn một cái, hận không thể dính trên người nam nhân.
“Hửm?” Nam nhân kinh ngạc. Không ngờ Beta nhà mình có lúc chủ động như vậy, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nóng bỏng đáp lại.
Kỳ Dịch chưa bao giờ nhiệt tình như thế, mỗi lần đều phải bị nam nhân dằn vặt một trận mới không nhẫn nhịn được, khóc lóc cầu hắn. Mà lần này không đợi nam nhân làm cái gì, bản thân liền dâng lên.
Nam nhân cảm thấy khác thường, vui sướng tràn trề ăn người vào bụng. Hậu huyệt của Kỳ Dịch càng co chặt hơn, tựa hồ đang e ngại cái gì, nam nhân ăn sạch một phen, sau đó mới lau miệng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh đừng ném em vào tầng hầm ngầm.” Kỳ Dịch nắm cổ áo nam nhân, ngô nghê đáng thương thỉnh cầu.
Nam nhân lập tức nhận ra có ai đó quên khóa cửa, dọa khóc nhóc con nhà mình rồi, tức khắc dở khóc dở cười: “Tôi có khi nào muốn đưa em vào đó đâu?”
“Trước kia không phải anh muốn…..” Kỳ Dịch ấp a ấp úng nói, sau đó lấy lòng không ngừng hôn lên mặt nam nhân.
“A?” Nam nhân không hiểu ra sao, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Bất quá mặc kệ, chạy tới an ủi, thừa dịp trạng thái hiện tại của Kỳ Dịch, ăn thêm mấy lần mới là chuyện quan trọng.
Hung khí của nam nhân lại lần nữa tiến vào trạng thái hưng phấn, tiếp tục hăng hái chiến đấu trên người Kỳ Dịch.
Omega đứng ngoài cửa nghe lén, cười trộm. Chỉ dọa người một chút thôi.
Boss quả thật phái cậu điều tra Kỳ Dịch, chẳng qua không phải vì tức giận, mà là muốn cảm ơn.
Nam nhân không thích Omega, nhưng làm Alpha lại không thể trốn khỏi vận mệnh, không thể không bị ghép đôi.
Vốn định tiếp nhận nuôi dưỡng đối tượng xứng đôi, sau đó sẽ không bao giờ chạm vào. Ai ngờ hai lần xứng đôi, hai lần Omega đều xảy ra chuyện, liên tục trúng thưởng hai lần, nam nhân vui vẻ tiếp nhận nhưng vẫn có hơi lo sợ.
Vì thế phái Omega đi điều tra, muốn cảm ơn Kỳ Dịch một chút.
Sau đó Omega đưa kết quả điều tra cho boss, boss nhìn vài lần, liền thay đổi chú ý.
Sau đó Omega được phái đi làm mồi, rồi Beta nhỏ đáng thương đã bị boss trói về.
Omega bỗng dưng có ý tưởng muốn dâng một phần quà cho boss, vì thế cố ý hù dọa nhóc đáng thương kia.
Đứng ở cửa nghe một hồi, có lẽ boss rất thích phần quà này.
Omega lặng lẽ lui về phía sau rời đi, ẩn đi công danh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.