Chương 43: Bắt kẻ đáng nghi
Q.Tuấn
15/09/2024
Thanh niên cao lớn che chắn cho thiếu niên với thân hình to lớn nên nhìn từ phía sau thì giống như hắn ôm cậu vào lòng.
"Cậu..."
Đường Nguyên chuẩn bị nói gì đó nhưng nhanh chóng người thanh niên kia đã quay mặt về phía kẻ gây tội.
Người kia bị ánh nhìn của alpha đỉnh cấp làm cho cơ thể sợ hãi đến từ thiên tính của mình.
Alpha chính là người đứng đầu, còn mang trong mình gene trội cấp S thì chính là một trong những kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, cũng như là về giai cấp của bản thân.
Từng tế bào của gã ta điên cuồng gào hét, hắn sợ hãi mà tay chân giống như không nghe lời bản thân nên phải cố gắng nhéo vào chân để cơ thể không bị áp chế.
Hắn ta lật đật chạy vào giữa đám người. Những alpha xung quanh đó vẫn chưa biết sự hiện diện của Phó Thành Tư nên còn hăng say tranh chấp mà trao đổi võ thuật.
Phó Thành Tư ánh mắt lạnh lẽo như thú dữ nhìn vào người bỏ trốn kia, hắn còn chưa kịp làm gì thì người kia nhanh chóng bị những nhành cây gai xanh quen thuộc lọt vào tầm mắt.
"Áaaaaa..."
Tiếng kêu lên đầy sợ hãi. Đường Nguyên ngoắc tay chuẩn xác quấn quanh trói buộc kẻ kia lại. Đường Nguyên nhanh chóng điều khiển những dây gai vô tri kia ném cái người bị trói gồ lại đang vùng vẫy la hét tới một bên sân.
Gã ta vùng vấy nhưng xui xẻo là Đường Nguyên trói kẻ này bằng roi gai mỏng nhưng chắc, việc làm ra những hành động giấy giụa vô ích này chỉ khiến bản thân ăn đẳng từ gai đầm châm chích.
Phó Thành Tư quay người lại nên cậu có thể nhìn thấy phía sau của hắn. Phần chất lỏng kia lan tới đâu thì vải vóc đều bị ăn mòn tới đó. Giống như là axit đang nhanh chóng ăn sạch những gì nó chạm phải.
Lúc cậu nhìn thấy thì quá trình ăn mòn đã tiến tới da thịt, để lộ ra những mảng thịt đỏ hồng nhìn đáng sợ vô cùng.
Chất lỏng màu xanh lam kia vẫn tiếp tục ăn mòn vô cùng đáng sợ, những mảng da thịt lồi lõm tiếp tục bị chất lỏng ăn sâu.
Đường Nguyên cảm thấy thứ này không tốt lành gì mà mau chóng kéo Phó Thành Tư đi chữa trị. Cậu lúc này
đang mắc ơn hắn, nên cậu dẹp những nguy ngờ, hiểm khích trước đó mà mau chóng bảo hắn đi tới phòng y tế.
"Cậu không sao chứ? Chúng ta đi tới phòng y tế."
Đường Nguyên nhanh chóng đứng dậy nắm tay kéo Phó Thành Tư tới phòng y tế. Phòng cách bọn họ khoảng một đường đường vòng, Phó Thành Tư để Đường Nguyên kéo tay áo mình đi.
Hắn nhìn vào bàn tay kia đang cầm tay áo mình đi trước, khuôn mặt cậu đầy vẻ lo lắng và quan tâm vừa đi vừa hỏi han hắn. Điều này khiến trái tim hắn rất ấm lòng, mọi công sức đều được đền đáp.
Dù là hắn theo dõi cậu nên biết được có một người nào đó có vẻ như là cũng tính là thế lực lớn đang muốn chỉnh cậu. Hắn chỉ biết như vậy, người của hắn cũng không thể nào điều tra sâu hơn được.
Hắn không biết kẻ này rốt cuộc là ai nhưng chiêu trò lại tàn nhẫn vô cùng. Thứ chất lỏng đang đốt cháy da thịt hắn mà tàn nhẫn ăn từ từ chính là một loại sản phẩm được sử dụng để làm nhiên liệu trong nhà máy.
Có thể coi như là độc hại vô cùng bởi mức độ nguy hại của nó, có thể phá hủy những lớp cấu trúc sinh học của nhân loại, kể cả nền y học hiện tại cũng không phải muốn chữa là chữa.
Chữa thì rất dễ nhưng chỉ khi bạn có tiền, còn không có tiền thì phương pháp chữa trị bình thường bằng khoang trị liệu thường sẽ không có hiệu quả.
Hắn có thể cảm nhận được cơn đau nhức nhói do thứ chất lỏng đó gây ra, liên tục ăn mòn vào da thịt hắn. Hắn lúc này mặt mũi cũng có chút đau đớn mà nhăn đôi mày lại.
Hắn không ngờ có kẻ lại dám làm ra những hành động này trong trường. Tên kia có vẻ như chỉ là kẻ xui xẻo chịu tội.
Đường Nguyên không biết những suy nghĩ của Phó Thành Tư nếu như cậu biết thì sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc. Hắn quan tâm là quan tâm vết thương của hẳn thật nhưng lo lắng là đang lo rốt cuộc cậu có chọc đến ai không.
Cái mạng của cậu rất nhỏ, dù có chết thì cũng chả ai quan tâm để ý tới. Có khi nhà trường chỉ bỏ ra một chút tiền đem xác cậu đi hoa thiêu rồi lấy đống tro đó đem đi làm phần hữu cơ mất.
Từ lúc bị ba tên alpha kia thì đây là lần thứ hai hắn bị một người nào đó nhắm vào rõ ràng như vậy. Nên lúc này
hắn rất lo lắng, cậu vẫn sợ bản thân bị những kẻ quyền cao chức lớn kia vùi nát cậu mất.
Phó Thành Tư được cậu vào trong phòng y tế. Nơi đây lúc nào cũng có nhân viên trực sẵn nên khi Đường Nguyên dìu Phó Thành Tư tới, ông ta thấy Phó Thành Tư thì mặt mày hớn hở chạy tới.
Ồng ta nhanh chóng nhìn vết thương của hắn liền nhận ra do một loại hóá chất tên là Asophen gây nên. Loại chất độc này thường được sử dụng trong công nghiệp sản xuất vũ khí.
May mắn rằng ông ta là một bác sĩ đầy thâm niên trong nghề nên đã nhanh chóng lấy một loại thuốc bôi muốn bôi lên cho hắn.
Đường Nguyên đứng một bên cảm thấy mình hơi thừa thãi nên muốn rời đi một chút. Nhưng không kịp để cậu toại nguyện thì Phó Thành Tư liền bảo bác sĩ đưa cho Đường Nguyên làm.
"Tôi?"
Đường Nguyên tay vào bản thân. Cậu không biết bôi thuốc gì đó đâu, sợ rằng sẽ làm đau hắn gì đó thì càng cảm thấy tội lỗi.
"Tôi bảo vệ cậu thì cậu cũng nên quan tâm người bị thương là tôi chứ?"
Hắn nhìn cậu bằng khuôn mặt có chút tái nhợt, cậu nhìn ra chút oán trách trong ánh mắt hắn thì cảm thấy hơi chột dạ. Có ai mà nhìn ân nhân của mình bị thương xong ném cho bác sĩ rồi muốn chuồn đi không chứ.
Biết mình đuối lý nên Đường Nguyên chỉ có thể thở dài cẩm lấy hộp thuốc và thanh kim loại dài có phần đầu bằng bông để bôi thuốc.
Cậu nhận lấy sau đó theo chỉ dẫn của bác sĩ mà bôi thuốc cho hắn. Nhanh chóng dùng loại thuốc này trung hoa đi chất lỏng còn dính trên lưng hắn, nhìn tấm bông trắng tinh dần bị nhuộm đỏ bởi máu của hắn làm cậu cũng cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương.
"Hừ..."
Phó Thành Tư kêu ra từ giọng mũi khàn khàn, hắn lúc này cảm thấy khá là đau. Phần da thịt sau lưng cứ như có thứ gì đó đốt cháy da thịt hắn kèm theo đó là những cảm xúc đau như bị vật nhọn đâm vào.
Đau rát kèm theo nhức nhối khó chịu. Nếu không phải khả năng chịu đau của hẳn tốt thì lúc này hắn đã kêu rên vì dau.
"Anh cố chịu đựng một xíu. Lực tay của tôi không tốt nên anh thông cảm."
Đường Nguyên nhanh chóng xử lý sạch chất lỏng trên lưng hắn, có vết thương đã ăn sâu vào trong da thịt vài cm nên mức độ còn đau đớn hơn.
Nếu như không phải may mắn có Phó Thành Tư che chắn dùm mình thì lúc này sợ rằng khuôn mặt của cậu bị tan chảy mất hết ngũ quan mất. Thật là đáng sợ.
Phó Thành Tư vốn đang ở ký túc xá mình thì được báo tin rằng có người hành động lạ, mọi hành động đều nhằm vào Đường Nguyên.
Người đó liên tục ẩn trong lớp đối diện lớp của Đường Nguyên. Nếu như không phải do kẻ đó liên tục dòm ngó sang lớp cậu, chính xác vị trí cậu ngồi thì tình báo đã không thông báo đến hắn.
Có một người trong lớp đối kháng thể chất là người của hắn, nên những hành động đáng ngờ từ ngoại hình bị che khuất đi phần mặt cho đến việc gã đó cứ không chăm chú tập luyện mà từ đầu đến cuối đều ngồi một mình.
Hắn đúng là người của lớp đối kháng nhưng hành vi mờ ám dấy lên nghi ngờ mà kịp thời báo cho Phó Thành Tư.
"Không sao. Hậu bối Đường cứ từ từ thong thả, không cần vội."
Giọng điệu ngả ngớn làm Đường Nguyên nhấn một cái mạng vào vết thương làm hắn hít hà đau đớn. Đường Nguyên cho một cái liếc mắc vừa lòng.
"Cậu..."
Đường Nguyên chuẩn bị nói gì đó nhưng nhanh chóng người thanh niên kia đã quay mặt về phía kẻ gây tội.
Người kia bị ánh nhìn của alpha đỉnh cấp làm cho cơ thể sợ hãi đến từ thiên tính của mình.
Alpha chính là người đứng đầu, còn mang trong mình gene trội cấp S thì chính là một trong những kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, cũng như là về giai cấp của bản thân.
Từng tế bào của gã ta điên cuồng gào hét, hắn sợ hãi mà tay chân giống như không nghe lời bản thân nên phải cố gắng nhéo vào chân để cơ thể không bị áp chế.
Hắn ta lật đật chạy vào giữa đám người. Những alpha xung quanh đó vẫn chưa biết sự hiện diện của Phó Thành Tư nên còn hăng say tranh chấp mà trao đổi võ thuật.
Phó Thành Tư ánh mắt lạnh lẽo như thú dữ nhìn vào người bỏ trốn kia, hắn còn chưa kịp làm gì thì người kia nhanh chóng bị những nhành cây gai xanh quen thuộc lọt vào tầm mắt.
"Áaaaaa..."
Tiếng kêu lên đầy sợ hãi. Đường Nguyên ngoắc tay chuẩn xác quấn quanh trói buộc kẻ kia lại. Đường Nguyên nhanh chóng điều khiển những dây gai vô tri kia ném cái người bị trói gồ lại đang vùng vẫy la hét tới một bên sân.
Gã ta vùng vấy nhưng xui xẻo là Đường Nguyên trói kẻ này bằng roi gai mỏng nhưng chắc, việc làm ra những hành động giấy giụa vô ích này chỉ khiến bản thân ăn đẳng từ gai đầm châm chích.
Phó Thành Tư quay người lại nên cậu có thể nhìn thấy phía sau của hắn. Phần chất lỏng kia lan tới đâu thì vải vóc đều bị ăn mòn tới đó. Giống như là axit đang nhanh chóng ăn sạch những gì nó chạm phải.
Lúc cậu nhìn thấy thì quá trình ăn mòn đã tiến tới da thịt, để lộ ra những mảng thịt đỏ hồng nhìn đáng sợ vô cùng.
Chất lỏng màu xanh lam kia vẫn tiếp tục ăn mòn vô cùng đáng sợ, những mảng da thịt lồi lõm tiếp tục bị chất lỏng ăn sâu.
Đường Nguyên cảm thấy thứ này không tốt lành gì mà mau chóng kéo Phó Thành Tư đi chữa trị. Cậu lúc này
đang mắc ơn hắn, nên cậu dẹp những nguy ngờ, hiểm khích trước đó mà mau chóng bảo hắn đi tới phòng y tế.
"Cậu không sao chứ? Chúng ta đi tới phòng y tế."
Đường Nguyên nhanh chóng đứng dậy nắm tay kéo Phó Thành Tư tới phòng y tế. Phòng cách bọn họ khoảng một đường đường vòng, Phó Thành Tư để Đường Nguyên kéo tay áo mình đi.
Hắn nhìn vào bàn tay kia đang cầm tay áo mình đi trước, khuôn mặt cậu đầy vẻ lo lắng và quan tâm vừa đi vừa hỏi han hắn. Điều này khiến trái tim hắn rất ấm lòng, mọi công sức đều được đền đáp.
Dù là hắn theo dõi cậu nên biết được có một người nào đó có vẻ như là cũng tính là thế lực lớn đang muốn chỉnh cậu. Hắn chỉ biết như vậy, người của hắn cũng không thể nào điều tra sâu hơn được.
Hắn không biết kẻ này rốt cuộc là ai nhưng chiêu trò lại tàn nhẫn vô cùng. Thứ chất lỏng đang đốt cháy da thịt hắn mà tàn nhẫn ăn từ từ chính là một loại sản phẩm được sử dụng để làm nhiên liệu trong nhà máy.
Có thể coi như là độc hại vô cùng bởi mức độ nguy hại của nó, có thể phá hủy những lớp cấu trúc sinh học của nhân loại, kể cả nền y học hiện tại cũng không phải muốn chữa là chữa.
Chữa thì rất dễ nhưng chỉ khi bạn có tiền, còn không có tiền thì phương pháp chữa trị bình thường bằng khoang trị liệu thường sẽ không có hiệu quả.
Hắn có thể cảm nhận được cơn đau nhức nhói do thứ chất lỏng đó gây ra, liên tục ăn mòn vào da thịt hắn. Hắn lúc này mặt mũi cũng có chút đau đớn mà nhăn đôi mày lại.
Hắn không ngờ có kẻ lại dám làm ra những hành động này trong trường. Tên kia có vẻ như chỉ là kẻ xui xẻo chịu tội.
Đường Nguyên không biết những suy nghĩ của Phó Thành Tư nếu như cậu biết thì sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc. Hắn quan tâm là quan tâm vết thương của hẳn thật nhưng lo lắng là đang lo rốt cuộc cậu có chọc đến ai không.
Cái mạng của cậu rất nhỏ, dù có chết thì cũng chả ai quan tâm để ý tới. Có khi nhà trường chỉ bỏ ra một chút tiền đem xác cậu đi hoa thiêu rồi lấy đống tro đó đem đi làm phần hữu cơ mất.
Từ lúc bị ba tên alpha kia thì đây là lần thứ hai hắn bị một người nào đó nhắm vào rõ ràng như vậy. Nên lúc này
hắn rất lo lắng, cậu vẫn sợ bản thân bị những kẻ quyền cao chức lớn kia vùi nát cậu mất.
Phó Thành Tư được cậu vào trong phòng y tế. Nơi đây lúc nào cũng có nhân viên trực sẵn nên khi Đường Nguyên dìu Phó Thành Tư tới, ông ta thấy Phó Thành Tư thì mặt mày hớn hở chạy tới.
Ồng ta nhanh chóng nhìn vết thương của hắn liền nhận ra do một loại hóá chất tên là Asophen gây nên. Loại chất độc này thường được sử dụng trong công nghiệp sản xuất vũ khí.
May mắn rằng ông ta là một bác sĩ đầy thâm niên trong nghề nên đã nhanh chóng lấy một loại thuốc bôi muốn bôi lên cho hắn.
Đường Nguyên đứng một bên cảm thấy mình hơi thừa thãi nên muốn rời đi một chút. Nhưng không kịp để cậu toại nguyện thì Phó Thành Tư liền bảo bác sĩ đưa cho Đường Nguyên làm.
"Tôi?"
Đường Nguyên tay vào bản thân. Cậu không biết bôi thuốc gì đó đâu, sợ rằng sẽ làm đau hắn gì đó thì càng cảm thấy tội lỗi.
"Tôi bảo vệ cậu thì cậu cũng nên quan tâm người bị thương là tôi chứ?"
Hắn nhìn cậu bằng khuôn mặt có chút tái nhợt, cậu nhìn ra chút oán trách trong ánh mắt hắn thì cảm thấy hơi chột dạ. Có ai mà nhìn ân nhân của mình bị thương xong ném cho bác sĩ rồi muốn chuồn đi không chứ.
Biết mình đuối lý nên Đường Nguyên chỉ có thể thở dài cẩm lấy hộp thuốc và thanh kim loại dài có phần đầu bằng bông để bôi thuốc.
Cậu nhận lấy sau đó theo chỉ dẫn của bác sĩ mà bôi thuốc cho hắn. Nhanh chóng dùng loại thuốc này trung hoa đi chất lỏng còn dính trên lưng hắn, nhìn tấm bông trắng tinh dần bị nhuộm đỏ bởi máu của hắn làm cậu cũng cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương.
"Hừ..."
Phó Thành Tư kêu ra từ giọng mũi khàn khàn, hắn lúc này cảm thấy khá là đau. Phần da thịt sau lưng cứ như có thứ gì đó đốt cháy da thịt hắn kèm theo đó là những cảm xúc đau như bị vật nhọn đâm vào.
Đau rát kèm theo nhức nhối khó chịu. Nếu không phải khả năng chịu đau của hẳn tốt thì lúc này hắn đã kêu rên vì dau.
"Anh cố chịu đựng một xíu. Lực tay của tôi không tốt nên anh thông cảm."
Đường Nguyên nhanh chóng xử lý sạch chất lỏng trên lưng hắn, có vết thương đã ăn sâu vào trong da thịt vài cm nên mức độ còn đau đớn hơn.
Nếu như không phải may mắn có Phó Thành Tư che chắn dùm mình thì lúc này sợ rằng khuôn mặt của cậu bị tan chảy mất hết ngũ quan mất. Thật là đáng sợ.
Phó Thành Tư vốn đang ở ký túc xá mình thì được báo tin rằng có người hành động lạ, mọi hành động đều nhằm vào Đường Nguyên.
Người đó liên tục ẩn trong lớp đối diện lớp của Đường Nguyên. Nếu như không phải do kẻ đó liên tục dòm ngó sang lớp cậu, chính xác vị trí cậu ngồi thì tình báo đã không thông báo đến hắn.
Có một người trong lớp đối kháng thể chất là người của hắn, nên những hành động đáng ngờ từ ngoại hình bị che khuất đi phần mặt cho đến việc gã đó cứ không chăm chú tập luyện mà từ đầu đến cuối đều ngồi một mình.
Hắn đúng là người của lớp đối kháng nhưng hành vi mờ ám dấy lên nghi ngờ mà kịp thời báo cho Phó Thành Tư.
"Không sao. Hậu bối Đường cứ từ từ thong thả, không cần vội."
Giọng điệu ngả ngớn làm Đường Nguyên nhấn một cái mạng vào vết thương làm hắn hít hà đau đớn. Đường Nguyên cho một cái liếc mắc vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.