Chương 58: Sự đố kị
Q.Tuấn
31/10/2024
Ở một nơi nào đó trong rừng, những âm thanh ồn ào của vũ khí hiện đại khiến cho những cây gỗ to lớn gãy đồ ngã xuống mặt đất tạo nên những âm thanh lớn kinh động đến những sinh vật sống xung quanh.
Một thanh niên với mái tóc màu đen tuyền dài tới vai, khi di chuyển né tránh những khối băng nhọn như có thể xuyên thủng cơ thể bất kỳ ai chỉ bằng một đòn.
"Haha, dị năng của mày coi bộ vẫn không tiến bộ gì nhiều nhỉ Hà Dương?"
Thanh niên tóc đen dài tới vai kia sau khi né hết tất cả đòn tấn công của Hà Dương, vị alpha cấp S nổi bật trong dần alpha năm nhất của khoa này thì lùi xa giữ một khoảng cách an toàn.
"Mày với cái đống phế vụng của mày cũng đến đó thôi. Bảo sao lão già đó lại chẳng quan tâm đến mẹ con mày là vậy đó."
Hà Dương với khuôn mặt lạnh lùng, lời nói ra thì sắc lẹm như lưỡi dao cứa vào vết thương lòng của Kiều Mộng.
Kiểu Mộng là con của nhà vua, người đang cai trị Đế Quốc bây giờ. Nhưng tất cả mọi người trong Đế Quốc đều biết, hiện tại hoàng gia chẳng còn quyền lực nào trong quân sự cả.
Nói trắng ra về binh lực chẳng có mống nào, còn giữ được cái mác hoàng tộc đã là cho lão vua mặt mũi lắm rồi.
Nhưng vị vua hiện tại là Liễu Quân phải nhờ vào gia thế của các người vợ của mình để có thể trụ vững tới bây giờ.
Mà trong đó không thể kể đến mẹ của Hà Dương. Bà ấy chính là vị phu nhân bí ẩn đã kết hôn cùng Liễu Quân nhưng lại không công khai. Gia tộc của mẹ Hà Dương lại có quan hệ lớn về quân sự nên lão già Liễu Quân mới trọng dụng và sủng ái hai mẹ con họ.
Kiều Mộng tuy là con của Liễu Quân nhưng thực chất lão ta chẳng quan tâm mấy đến đứa con này. Từ lúc lấy mẹ của Kiều Mộng về thì gia tộc của phía mẹ Kiều Mộng bỗng nhiên lâm vào hoảng loạn, một đế chế về kinh tế cứ thể dần bị lụi tàn.
Giờ đây phía ngoại của Kiều Mộng lay lắt sống qua ngày nhờ những sự trợ giúp từ bền ngoài do quan hệ từ trước.
Do đó là bên ngoài Kiều Mộng tuy vẫn là con của vua và có gia thế của phía mẹ khủng nhưng bên trong đã bị đục rồng đến không còn gì.
Cho nên từ nhỏ Kiều Mộng đã đố kị với Hà Dương - vị hoàng tử không được công khai. Hắn ghen tị vì mẹ hắn có gia tộc lớn trợ giúp sau lưng, hận vì lão già khôn nạn kia bỏ bê hai mẹ con hẳn.
Nói là sống như một vị hoàng tử cũng chẳng đúng, vì hắn sống như được thả rông mà không ai ngó ngàng. Mẹ hắn cũng chẳng quan tâm đến đứa con này mà chỉ lo đi theo tình yêu mù quáng với lão già kia, mặc kệ gia tộc mà nghe theo lời lão ta bào rút gia tộc mẹ hắn đến không còn bao nhiêu.
Hà Dương từ nhỏ đã là một vị hoàng tử xuất sắc trong những đứa con của Liều Quân. Những vị hoàng tử trước đó cũng không được mấy người sở hữu thiên phú và tư chất như vị hoàng tử này.
Do đó mà sự sủng ái của Liễu Quân dành cho Hà Dương là rất lớn và đập đồ tài nguyên vào vị hoàng tử này cũng rất nhiều.
Hắn mặc những bộ quần áo đẹp, còn Kiều Mộng chỉ mặc những bộ đồ cũ từ năm này sang năm kia. Hắn ăn những món ngon, muốn gì ăn đó, đủ thứ đồ ăn ngon khắp vũ trụ rộng lớn này.
Còn hẳn thì lại ăn những bữa ăn tẩm thường không xứng đáng với một vị hoàng tử chút nào, có khi chỉ hơn những thường dần một chút.
Do đó hẳn hận. Kiều Mộng đã ghi thù với Hà Dương, một sự thù hận không đáng có. Nhưng hẳn không quan tầm.
"Ha, nếu như mẹ mày không phải được sự trợ giúp của gia tộc mình thì bây giờ cũng như mẹ ta thôi. Chỉ là những con điếm vô dụng chỉ biết lấy lòng alpha."
Kiều Mộng ác độc nói ra những lời lẽ cay đắng đến không tưởng nổi. Nhưng đối với xã hội bây giờ thì việc này cũng không tính là vi phạm đạo đức gì khi omega chính là dựa vào alpha, là những con người sống không thể thiếu alpha được.
Cho nên alpha chính là một cỗ máy sinh đẻ, nói là nuôi sống trong nhung lụa và xa hoa nhưng nếu như rơi vào tay một gia tộc sống thua cả một con súc vật thì cuộc đời omega đó chỉ có thể là làm máy đẻ cho đàn ông trong gia tộc đó.
"Một vị hoàng tử bị thất sủng như mày có quyền dạy đời tao sao?"
Hà Dương nhìn alpha kia nở nụ cười khinh miệt. Hắn cao ngạo cứ như đứng ở một vị trí cao mà xem Kiều Mộng chỉ như rác rưởi mà nói chuyện.
"Nếu như không phải do mày thì sao tao sẽ thành ra như vậy?"
Kiểu Mộng như tức điên mà bắt đầu sử dụng vũ khí công nghệ cao tấn công Hà Dương. Những quả mìn mini tự động tìm mục tiêu và lưới trời bằng kim loại bền vững khó có thể phá hủy tạo nên khung cảnh thiên la địa võng muốn giết chết người trước mặt kia.
Những thứ đấy có thể khiến cho một alpha bình thường chết là cái chắc. Nhưng đối mặt với một alpha cấp S, thiên phú còn cao hơn hẳn Kiều Mộng thì chỉ như dã tràng xe cát.
Hà Dương Chỉ một cái phất tay, những quả bom mini định vị kia chỉ còn 1 giây là phát nổ sắp chạm tới người hắn bị đóng băng mà không còn hoạt động được.
Tấm lưới gần như bao phủ trên đầu của Hà Dương thì bị một lực mạnh từ bên dưới đẩy thẳng lên bay ra ngoài. Hà Dương không cần phải động tay động chân nhiều cũng có thể phá giải được thể cục có thể coi như là thế tử này.
"Tốt... Coi như mày giỏi hơn tao rồi. Nhưng mày nghĩ tao không có thủ đoạn sao?"
Kiều Mộng nói xong liền từ trong túi không gian của mình lấy ra một thứ giống như là kim tiêm với dung dịch xanh lạc.
Hà Dương thấy vậy thì nhíu mày. Hắn không biết tên này tính làm trò gì nữa nhưng chắc chắn không tốt lành xíu nào.
"Mày biết đây là thứ gì không?"
Kiều Mộng cẩm thứ đó lên nhìn. Màu xanh lóng lánh phản chiếu ánh sáng kết hợp với bầu trời vàng óng ánh càng làm cho màu sắc thêm vi diêu.
Giữa khu rừng có nơi cây gỗ bị đánh sập khiến cho những hàng lá xanh um tùm bên trên lộ ra một chỗ trống. Bên dưới đấy là hai thanh niên đứng đối diện nhau nhìn nhau như kẻ thù thiếu điều cắn xé nhau.
(1)
"Thứ này chính là sản phẩm của phía viện nghiên cứu có thể giúp cho alpha cấp S thức tỉnh dị năng...."
Nói đến đây Kiều Mộng dừng lại, thông qua ống tiêm xanh lá kia phản chiếu một nửa khuôn mặt hắn lên. Vặn vẹo đến không còn ra hình dáng của một người điểm tĩnh và là người được nhiều beta hâm mộ.
"Nhưng nếu như tiêm vào một alpha đã thức tỉnh dị năng rồi thì mày biết sẽ có chuyện gì xảy ra không?"
Kiều Mộng thần bí úp úp mở mở. Hà Dương tất nhiên không muốn nghe tên này luyên thuyên xàm xí mà lập tức tấn công phủ đầu Kiều Mộng.
Tất nhiên tất cả đều nằm trong kế hoạch của Kiều Mộng. Một con cơ giáp sáng bóng rực đỏ như ngọn lửa hồng nóng bỏng xuất hiện từ trên trời nhanh chóng chế ngự được Hà Dương.
Hà Dương muốn sử dụng dị năng thì bống nhiên không thể sử dụng được.
"À, mày đang tự hỏi là tại sao không thể sử dụng dị năng đúng không?"
"Tất nhiên là tao đã gian lận rồi."
Kiều Mộng nở nụ cười quái gở nhìn Hà Dương nằm dưới đất. Trông bần hèn và không còn giữ được dáng vẻ kiêu ngạo của mình.
Hắn ta từng bước tới gần Hà Dương. Ngồi xm xuống nhìn Hà Dương. Khuôn mặt Hà Dương đang tức đến nỗi đỏ lên nhưng không thể làm gì được, cả cơ thể bị một con cơ giáp cao hơn 2 mét, nặng nề đè lên khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn theo.
Dị năng thì bỗng nhiên không sử dụng được. Hà Dương lúc này lâm vào thế khó như vậy cũng không thể làm gì
duc ทนัล.
Gã ta tiêm hết chất lỏng xanh lục kia vào cổ của Hà Dương. Khi thấy tất cả chất lỏng đã tiêm vào hết thì ánh mắt phấn khích như làm được thành tựu gì đó. D
"Hẹn gặp lại. Mong là tới lúc đó chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Kiều Mộng đạt được mục đích thì nhanh chóng rời đi, cơ giáp to lớn kia cũng nhanh chóng thả tự do cho Hà Dương, nhưng Hà Dương vẫn chưa thể cử động được mà nằm liệt dưới mặt đất.
Cả cơ thể hắn nóng rực như có hàng vạn hàng ngàn con côn trùng cắn nuốt. Mà chỗ đó thì căng phồng lên như muốn được giải phóng gì đó nhưng lại không thể, gã ta sắp phát điên rồi.
Camera theo dõi của hắn và Kiều Mộng cũng bị phá hủy từ lúc mới đáp đất. Cho nên lúc này chẳng ai thấy được cảnh hẳn ta thê thảm và trận chiến của hẳn với Kiểu Mộng.
Hà Dương cảm nhận được dục vọng mãnh liệt trong cơ thể dâng trào lên như muốn cắn nuốt cả lý trí của hẳn. Thì ra đây là hậu quả mà tên kia muốn nói khi tiêm chất lỏng kia vào cơ thể dị năng giả.
Chết vì dục vọng thì đúng là một cái chết mất mặt mà...
Một thanh niên với mái tóc màu đen tuyền dài tới vai, khi di chuyển né tránh những khối băng nhọn như có thể xuyên thủng cơ thể bất kỳ ai chỉ bằng một đòn.
"Haha, dị năng của mày coi bộ vẫn không tiến bộ gì nhiều nhỉ Hà Dương?"
Thanh niên tóc đen dài tới vai kia sau khi né hết tất cả đòn tấn công của Hà Dương, vị alpha cấp S nổi bật trong dần alpha năm nhất của khoa này thì lùi xa giữ một khoảng cách an toàn.
"Mày với cái đống phế vụng của mày cũng đến đó thôi. Bảo sao lão già đó lại chẳng quan tâm đến mẹ con mày là vậy đó."
Hà Dương với khuôn mặt lạnh lùng, lời nói ra thì sắc lẹm như lưỡi dao cứa vào vết thương lòng của Kiều Mộng.
Kiểu Mộng là con của nhà vua, người đang cai trị Đế Quốc bây giờ. Nhưng tất cả mọi người trong Đế Quốc đều biết, hiện tại hoàng gia chẳng còn quyền lực nào trong quân sự cả.
Nói trắng ra về binh lực chẳng có mống nào, còn giữ được cái mác hoàng tộc đã là cho lão vua mặt mũi lắm rồi.
Nhưng vị vua hiện tại là Liễu Quân phải nhờ vào gia thế của các người vợ của mình để có thể trụ vững tới bây giờ.
Mà trong đó không thể kể đến mẹ của Hà Dương. Bà ấy chính là vị phu nhân bí ẩn đã kết hôn cùng Liễu Quân nhưng lại không công khai. Gia tộc của mẹ Hà Dương lại có quan hệ lớn về quân sự nên lão già Liễu Quân mới trọng dụng và sủng ái hai mẹ con họ.
Kiều Mộng tuy là con của Liễu Quân nhưng thực chất lão ta chẳng quan tâm mấy đến đứa con này. Từ lúc lấy mẹ của Kiều Mộng về thì gia tộc của phía mẹ Kiều Mộng bỗng nhiên lâm vào hoảng loạn, một đế chế về kinh tế cứ thể dần bị lụi tàn.
Giờ đây phía ngoại của Kiều Mộng lay lắt sống qua ngày nhờ những sự trợ giúp từ bền ngoài do quan hệ từ trước.
Do đó là bên ngoài Kiều Mộng tuy vẫn là con của vua và có gia thế của phía mẹ khủng nhưng bên trong đã bị đục rồng đến không còn gì.
Cho nên từ nhỏ Kiều Mộng đã đố kị với Hà Dương - vị hoàng tử không được công khai. Hắn ghen tị vì mẹ hắn có gia tộc lớn trợ giúp sau lưng, hận vì lão già khôn nạn kia bỏ bê hai mẹ con hẳn.
Nói là sống như một vị hoàng tử cũng chẳng đúng, vì hắn sống như được thả rông mà không ai ngó ngàng. Mẹ hắn cũng chẳng quan tâm đến đứa con này mà chỉ lo đi theo tình yêu mù quáng với lão già kia, mặc kệ gia tộc mà nghe theo lời lão ta bào rút gia tộc mẹ hắn đến không còn bao nhiêu.
Hà Dương từ nhỏ đã là một vị hoàng tử xuất sắc trong những đứa con của Liều Quân. Những vị hoàng tử trước đó cũng không được mấy người sở hữu thiên phú và tư chất như vị hoàng tử này.
Do đó mà sự sủng ái của Liễu Quân dành cho Hà Dương là rất lớn và đập đồ tài nguyên vào vị hoàng tử này cũng rất nhiều.
Hắn mặc những bộ quần áo đẹp, còn Kiều Mộng chỉ mặc những bộ đồ cũ từ năm này sang năm kia. Hắn ăn những món ngon, muốn gì ăn đó, đủ thứ đồ ăn ngon khắp vũ trụ rộng lớn này.
Còn hẳn thì lại ăn những bữa ăn tẩm thường không xứng đáng với một vị hoàng tử chút nào, có khi chỉ hơn những thường dần một chút.
Do đó hẳn hận. Kiều Mộng đã ghi thù với Hà Dương, một sự thù hận không đáng có. Nhưng hẳn không quan tầm.
"Ha, nếu như mẹ mày không phải được sự trợ giúp của gia tộc mình thì bây giờ cũng như mẹ ta thôi. Chỉ là những con điếm vô dụng chỉ biết lấy lòng alpha."
Kiều Mộng ác độc nói ra những lời lẽ cay đắng đến không tưởng nổi. Nhưng đối với xã hội bây giờ thì việc này cũng không tính là vi phạm đạo đức gì khi omega chính là dựa vào alpha, là những con người sống không thể thiếu alpha được.
Cho nên alpha chính là một cỗ máy sinh đẻ, nói là nuôi sống trong nhung lụa và xa hoa nhưng nếu như rơi vào tay một gia tộc sống thua cả một con súc vật thì cuộc đời omega đó chỉ có thể là làm máy đẻ cho đàn ông trong gia tộc đó.
"Một vị hoàng tử bị thất sủng như mày có quyền dạy đời tao sao?"
Hà Dương nhìn alpha kia nở nụ cười khinh miệt. Hắn cao ngạo cứ như đứng ở một vị trí cao mà xem Kiều Mộng chỉ như rác rưởi mà nói chuyện.
"Nếu như không phải do mày thì sao tao sẽ thành ra như vậy?"
Kiểu Mộng như tức điên mà bắt đầu sử dụng vũ khí công nghệ cao tấn công Hà Dương. Những quả mìn mini tự động tìm mục tiêu và lưới trời bằng kim loại bền vững khó có thể phá hủy tạo nên khung cảnh thiên la địa võng muốn giết chết người trước mặt kia.
Những thứ đấy có thể khiến cho một alpha bình thường chết là cái chắc. Nhưng đối mặt với một alpha cấp S, thiên phú còn cao hơn hẳn Kiều Mộng thì chỉ như dã tràng xe cát.
Hà Dương Chỉ một cái phất tay, những quả bom mini định vị kia chỉ còn 1 giây là phát nổ sắp chạm tới người hắn bị đóng băng mà không còn hoạt động được.
Tấm lưới gần như bao phủ trên đầu của Hà Dương thì bị một lực mạnh từ bên dưới đẩy thẳng lên bay ra ngoài. Hà Dương không cần phải động tay động chân nhiều cũng có thể phá giải được thể cục có thể coi như là thế tử này.
"Tốt... Coi như mày giỏi hơn tao rồi. Nhưng mày nghĩ tao không có thủ đoạn sao?"
Kiều Mộng nói xong liền từ trong túi không gian của mình lấy ra một thứ giống như là kim tiêm với dung dịch xanh lạc.
Hà Dương thấy vậy thì nhíu mày. Hắn không biết tên này tính làm trò gì nữa nhưng chắc chắn không tốt lành xíu nào.
"Mày biết đây là thứ gì không?"
Kiều Mộng cẩm thứ đó lên nhìn. Màu xanh lóng lánh phản chiếu ánh sáng kết hợp với bầu trời vàng óng ánh càng làm cho màu sắc thêm vi diêu.
Giữa khu rừng có nơi cây gỗ bị đánh sập khiến cho những hàng lá xanh um tùm bên trên lộ ra một chỗ trống. Bên dưới đấy là hai thanh niên đứng đối diện nhau nhìn nhau như kẻ thù thiếu điều cắn xé nhau.
(1)
"Thứ này chính là sản phẩm của phía viện nghiên cứu có thể giúp cho alpha cấp S thức tỉnh dị năng...."
Nói đến đây Kiều Mộng dừng lại, thông qua ống tiêm xanh lá kia phản chiếu một nửa khuôn mặt hắn lên. Vặn vẹo đến không còn ra hình dáng của một người điểm tĩnh và là người được nhiều beta hâm mộ.
"Nhưng nếu như tiêm vào một alpha đã thức tỉnh dị năng rồi thì mày biết sẽ có chuyện gì xảy ra không?"
Kiều Mộng thần bí úp úp mở mở. Hà Dương tất nhiên không muốn nghe tên này luyên thuyên xàm xí mà lập tức tấn công phủ đầu Kiều Mộng.
Tất nhiên tất cả đều nằm trong kế hoạch của Kiều Mộng. Một con cơ giáp sáng bóng rực đỏ như ngọn lửa hồng nóng bỏng xuất hiện từ trên trời nhanh chóng chế ngự được Hà Dương.
Hà Dương muốn sử dụng dị năng thì bống nhiên không thể sử dụng được.
"À, mày đang tự hỏi là tại sao không thể sử dụng dị năng đúng không?"
"Tất nhiên là tao đã gian lận rồi."
Kiều Mộng nở nụ cười quái gở nhìn Hà Dương nằm dưới đất. Trông bần hèn và không còn giữ được dáng vẻ kiêu ngạo của mình.
Hắn ta từng bước tới gần Hà Dương. Ngồi xm xuống nhìn Hà Dương. Khuôn mặt Hà Dương đang tức đến nỗi đỏ lên nhưng không thể làm gì được, cả cơ thể bị một con cơ giáp cao hơn 2 mét, nặng nề đè lên khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn theo.
Dị năng thì bỗng nhiên không sử dụng được. Hà Dương lúc này lâm vào thế khó như vậy cũng không thể làm gì
duc ทนัล.
Gã ta tiêm hết chất lỏng xanh lục kia vào cổ của Hà Dương. Khi thấy tất cả chất lỏng đã tiêm vào hết thì ánh mắt phấn khích như làm được thành tựu gì đó. D
"Hẹn gặp lại. Mong là tới lúc đó chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Kiều Mộng đạt được mục đích thì nhanh chóng rời đi, cơ giáp to lớn kia cũng nhanh chóng thả tự do cho Hà Dương, nhưng Hà Dương vẫn chưa thể cử động được mà nằm liệt dưới mặt đất.
Cả cơ thể hắn nóng rực như có hàng vạn hàng ngàn con côn trùng cắn nuốt. Mà chỗ đó thì căng phồng lên như muốn được giải phóng gì đó nhưng lại không thể, gã ta sắp phát điên rồi.
Camera theo dõi của hắn và Kiều Mộng cũng bị phá hủy từ lúc mới đáp đất. Cho nên lúc này chẳng ai thấy được cảnh hẳn ta thê thảm và trận chiến của hẳn với Kiểu Mộng.
Hà Dương cảm nhận được dục vọng mãnh liệt trong cơ thể dâng trào lên như muốn cắn nuốt cả lý trí của hẳn. Thì ra đây là hậu quả mà tên kia muốn nói khi tiêm chất lỏng kia vào cơ thể dị năng giả.
Chết vì dục vọng thì đúng là một cái chết mất mặt mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.