Chương 50: Tinh cầu Dị Nguyên
Q.Tuấn
31/10/2024
Không gian rộng lớn đầy rẫy vì sao sáng chói tỏa sáng không gian đen tối không có khả năng cho sự sống tồn tại, những đoàn tàu nhanh chóng lao nhanh về một hướng, vượt qua những tinh cầu xung quanh đó.
Đường Nguyên trên toa tàu nhìn ra ngoài tàu bằng cửa kính trong suốt. Lần trước còn trong tâm trạng thấp thỏm nên không có tinh thần để quan sát khung cảnh xung quanh, giờ cậu mới nhận ra được vẻ đẹp của vũ trụ này.
Những vì sao lấp lánh, nhưng cậu cũng biết được rằng cậu chỉ đang nhìn thấy quá khứ của nó, ai biết bây giờ những vì sao ấy đã tàn phai thành một phần của vũ trụ rộng bao la này hay chưa.
Những tinh cầu xung quanh tinh cầu cấp S chắc chắn phải thuộc dạng tốt trở lên. Đều là những tinh cầu có lượng người ảnh hưởng và các gia tộc lớn sinh sống
Những tinh cầu này giống trái đất là có người sống và bẩu khí quyền nhân tạo, thảm thực, động vật phong phú như trái đất trước đó.
Chỉ khác là không phải diện tích bề mặt là nước nhiều như trước mà là một màu xanh lá. Do những tinh cầu này thường chỉ có người quyền quý sống, do đó tinh cầu cũng rất hoang vắng.
Nên vì vậy phần diện tích đất còn lại dùng để trồng thêm các loại cây có khả năng sinh trưởng tốt trong điều kiện môi trường khắc nghiệt.
Nên nhìn từ bề ngoài thì có thể thấy đa phần là được phủ bởi màu xanh lá. Các sinh vật được đưa lên những hành tinh này cũng đều là được nhờ các công nghệ tái tạo tế bào.
Những đoàn tàu màu trắng bạc nhanh chóng vụt đi. Khi tới một địa điểm thích hợp thì sử dụng bước nhảy alpha.
Đây là một loại công nghệ của tàu chiến có khả năng xé toạc không gian để đi tới địa điểm cần tới. Thay vì phải đi thêm mấy ngàn, mấy triệu năm ánh sáng thì giờ đây có thể sử dụng bước nhảy alpha để nhanh chóng đến nơi mình cần đến.
Đường Nguyên vốn đang quan sát xung quanh thì một cảm giác bất chợt ập đến. Cả cơ thể như ở trên một con tàu gặp sóng dữ chập chờn mà muốn lắc lư theo nó.
Nhưng có dây đai an toàn nên những sinh viên trên tàu không bị bật ngã xuống sàn tàu. Những binh sĩ đi theo đám nhóc choi choi này do đã quá quen nên không cần dây đai vẫn đứng vững như cây cao không bị nghiêng
nga.
"Oẹeee..."
Sau khi hoàn thành bước nhảy alpha, các giác quan mới trở lại như cũ. Có người nhanh chóng ói ra, nhưng chỉ sử dụng dịch dinh dưỡng nên chỉ có những bãi nước kỳ lạ dưới sàn.
Đường Nguyên cũng bắt đầu cảm thấy chóng mặt và hoa mắt rồi. Cái cảm giác cơ thể như mất trọng lực, linh hồn rời khỏi thể xác không làm chủ được cơ thể này nó không mấy đê chịu xíu nào.
Tuy không buồn nôn nhưng sắc mặt cũng không tốt mấy. Đa phần beta trên phi thuyền của cậu đều nôn thốc nôn tháo ra, khoảng khắc sử dụng bước nhảy alpha chỉ có khoảng 2-3 giây nhưng thời gian với bọn họ như trôi qua hàng chục năm.
Đường Nguyên mím môi, cắn khiến môi dưới bị chảy máu để giữ được sự bình tĩnh và tỉnh táo. Một người lính trên tàu đứng ở gần khoang cửa mở cuối phi thuyền nở nụ cười khinh miệt mà nói ra những lời vô sỉ:
"Yếu ớt, vô dụng như này thì làm được gì..."
Lời nói ra không lớn nhưng những người gần đó đều nghe được. Đường Nguyên nghe vậy cũng không nói gì, mả cha chúng mày không nói sớm là sẽ khó chịu như vậy làm tao xém nữa muốn đi gặp ông bà sớm. (
(Chậc, mới vượt không gian thôi mà đã muốn ngất xỉu như kia thì có thể sinh tồn ở tinh cầu kia được không vậy?]
(Quá yếu ớt. Như một đóá hoa trong lồng kính, đừng ngược đãi bọn họ mà...)
(Không ngờ có một beta không nôn ói ra đấy. Lần đầu tiên tôi trải nghiệm bước nhảy alpha cũng nôn hết sạch thứ trong dạ dày ra đẩy!!]
[Coi bộ vẫn là có tiến bộ đi. Trừ alpha cấp A trở lên còn đỡ, mấy alpha cấp B trở xuống hoàn cảnh cũng chả tốt lành gì, cũng nôn đến sắp chết đến nơi.]
Một đống tin nhắn bay khắp phòng livestream chính. Do có một màn hình chính lớn quay toàn cảnh của các toa tàu, nên bình luận ở đây cũng có thể coi như là bình luận ở màn hình chính.
Còn những màn hình nhỏ chính là những sinh viên có người trực tiếp tham gia xem cho rõ nét hơn. Nhưng lúc này
người xem chủ yếu là coi người đẹp hay là alpha dũng mãnh cao ráo nào đó chứ ai đầu để tâm đến những kẻ tẩm thường như Đường Nguyên.
Đoàn phi thuyền nhanh chóng bay chẩm chậm lại. Âm thanh từ chiếc loa trên phi thuyền vang lên:
"Còn 10 phút nữa sẽ tiến vào bầu khí quyển của tinh cầu Dị Nguyên. Mỗi sinh viên sẽ tự trang bị cho mình một chiếc balo có dù bên trong để các em có thể hạ cánh an toàn.
Các đoàn phi thuyền sẽ nhanh chóng chạy về một hướng trên tinh cầu Dị Nguyên, sau khi đi hết một lượt về vị trí ban đầu sẽ dừng lại và rời đi. Những người không rời đi sẽ bị loại và bị nhà trường xử phạt.
Xin chú ý là phi thuyền sẽ nhanh chóng bay nhanh về một hướng để sinh viên tự lựa chọn vị trí mình sẽ hạ cánh.
Sinh viên không rời đi trong khoảng thời gian quy định sẽ bị loại và giao cho nhà trường xử phạt."
Đường Nguyên nghe xong thì liên tưởng đến một trò chơi bắn súng. Cả đám người trên một chiếc máy bay, người chơi có thể hạ cánh vị trí nào đó tùy vào họ.
Chả lẽ nhà trường tìm được tài liệu game cổ xưa nào đó của trái đất nên tham khảo hay gì vậy? Vừa cho sinh viên trải nghiệm cảm giác mạnh, vừa cho sinh viên tập sinh tồn 7 ngày trong rừng.
Giờ cậu thấy hơi hối hận vì lúc trước không xem mấy chương trình sinh tồn trên mạng. Giờ đây ứng nghiệm thì cảm thấy thật là mịt mù, nhưng may mắn là Đường Nguyên không lo lắm.
Kinh nghiệm sinh tồn ở mạt thể cũng đủ vận dụng ở nơi đầy. Không cần cao siêu gì, có dị năng và thể lực, thêm một chút vật dụng hồ trợ thì sống tới 7 ngày sau dư sức.
Đường Nguyên nghĩ vậy nên cũng miễn cưỡng xốc lại tinh thần. Chỉ có bản thân mới khiến chúng ta tự nổ lực và đạt tới thành công. Trong lúc tuyệt vọng cũng không được bi quan.
Đường Nguyên hiện tại còn chưa bị thông cúc ( trừ cái tên biến thái nào đó lẻn vào phòng cậu), nào bị thông rồi cậu hối hận sau cũng được, tuyệt vọng sau cũng được.
Nhưng phải luôn nhớ, hẻm cụt không phải là hết đường. Tại sao không tự mở ra con đường mà mình muốn đi, chỉ có ta mới có thể cứu ta khỏi vùng lẩy, chờ người khác thì chỉ là ngu dốt.
Khi đoàn phi thuyền tiếp cận vào bầu khí quyền của tinh cầu Dị Nguyên, những phi thuyền bắt đầu tách ra đi về các hướng khác nhau.
Khoang cửa phía sau phi thuyền được mở ra. Gió mạnh thổi tung vào trong khiến các beta gần đó xém nữa bị thổi bật ngược ra sau.
Đường Nguyên đã đeo balo dù, chầm chậm bước đến gần khoang cửa nhìn ra ngoài. Một màu xanh nồng đậm đập vào trong mắt cậu.
Đây giống như là một hệ sinh thái đầy nguyên thủy, cây cối rậm rạp, có thể thấy được một vài con sông uốn lượn
chay xuyen suot do.
Xung quanh đấy không chỉ có mỗi màu xanh tượng trưng cho thảm thực vật, mà còn có thể nhìn được một số khu địa hình khác như khô hạn đặc trưng cho sa mạc, vùng nước rộng như một cái hồ lớn,....
Bầu trời ở nơi này không mang theo sắc xanh lam như ở trên trái đất và những tinh cầu nhân loại sống, mà mang trong mình màu vàng rực rỡ dịu nhẹ không gay mắt.
Những đám mây lượn lờ xung quanh bị phi thuyền bay thẳng về phía trước khiến chúng bị tản ra mất. Đường Nguyên cảm thấy rắng ở trong rừng không phải là một ý kiến tốt chút nào.
Trong tư liệu nó nói rằng khu rừng trên tinh cầu Dị Nguyên chính là nơi mà rất rất nhiều sinh vật trên tinh cầu này sống tại đây.
Có thể hiểu như là đa dạng về sinh vật rất phong phú. Cậu không có khả năng đối chọi với một đám sinh vật trong đó, xui xui gặp sinh vật nào nguy hiểm thì lại toi. (3°
Cậu thấy phi thuyền dần dần muốn rời khỏi khu rừng này tiến tới sa mạc khô cằn kia thì nhanh chóng nhảy xuống.
Những beta khác chưa bao giờ phải làm những việc mạo hiểm như vậy nên hiện tại chỉ có một mình Đường Nguyên rời đi trước.
Phi thuyền nhanh chóng vượt qua mặt cậu rời đi. Cậu không biết những beta trên tàu kia ngu ngốc hay là sợ sệt mà không rời đi. Chờ đến khi phi thuyền bay hết một vòng mà không đến được hệ sinh thái ưng ý thì sẽ không ổn xíu nào.
Tư liệu về tinh cầu này chỉ có trong chương trình giảng dạy của alpha, những beta khác sẽ không biết được ngoài rừng rậm và sa mạc thì sẽ không có thêm hệ sinh thái nào cả.
Mà địa điểm tốt nhất để dừng chân chính là ranh giới giữa rừng và sa mạc. Nếu như bị sinh vật nào đó rượt đuổi thì trốn chạy cũng đơn giản hơn nhiều.
Tiếng gió thét chói tai, cậu nhanh chóng nhìn xuống bên dưới. Khoảng cách của cậu với mặt đất chỉ còn khoảng hơn 1000 mét. Cậu nhanh chóng hướng người về phía ranh giới giữa rừng và sa mạc.
Nhưng xui xẻo thay cậu lại nhảy qua sớm, nên khi chỉ còn cách mặt đất thêm 500 mét thì vẫn còn cách ranh giới giữa hai địa hình khoảng thêm 1km.
Khi sắp chạm đất thì cậu cũng cách ranh giới ấy chỉ còn hơn 500 mét. Cậu cũng không dám đặt cược tính mạng mà bung dù.
Đã đen còn thêm đen. Dù cậu không mở được. Đường Nguyên khuôn mặt đầy rầu rĩ khóc không ra nước mắt.
Đùa cậu đấy à!!!!
Đường Nguyên trên toa tàu nhìn ra ngoài tàu bằng cửa kính trong suốt. Lần trước còn trong tâm trạng thấp thỏm nên không có tinh thần để quan sát khung cảnh xung quanh, giờ cậu mới nhận ra được vẻ đẹp của vũ trụ này.
Những vì sao lấp lánh, nhưng cậu cũng biết được rằng cậu chỉ đang nhìn thấy quá khứ của nó, ai biết bây giờ những vì sao ấy đã tàn phai thành một phần của vũ trụ rộng bao la này hay chưa.
Những tinh cầu xung quanh tinh cầu cấp S chắc chắn phải thuộc dạng tốt trở lên. Đều là những tinh cầu có lượng người ảnh hưởng và các gia tộc lớn sinh sống
Những tinh cầu này giống trái đất là có người sống và bẩu khí quyền nhân tạo, thảm thực, động vật phong phú như trái đất trước đó.
Chỉ khác là không phải diện tích bề mặt là nước nhiều như trước mà là một màu xanh lá. Do những tinh cầu này thường chỉ có người quyền quý sống, do đó tinh cầu cũng rất hoang vắng.
Nên vì vậy phần diện tích đất còn lại dùng để trồng thêm các loại cây có khả năng sinh trưởng tốt trong điều kiện môi trường khắc nghiệt.
Nên nhìn từ bề ngoài thì có thể thấy đa phần là được phủ bởi màu xanh lá. Các sinh vật được đưa lên những hành tinh này cũng đều là được nhờ các công nghệ tái tạo tế bào.
Những đoàn tàu màu trắng bạc nhanh chóng vụt đi. Khi tới một địa điểm thích hợp thì sử dụng bước nhảy alpha.
Đây là một loại công nghệ của tàu chiến có khả năng xé toạc không gian để đi tới địa điểm cần tới. Thay vì phải đi thêm mấy ngàn, mấy triệu năm ánh sáng thì giờ đây có thể sử dụng bước nhảy alpha để nhanh chóng đến nơi mình cần đến.
Đường Nguyên vốn đang quan sát xung quanh thì một cảm giác bất chợt ập đến. Cả cơ thể như ở trên một con tàu gặp sóng dữ chập chờn mà muốn lắc lư theo nó.
Nhưng có dây đai an toàn nên những sinh viên trên tàu không bị bật ngã xuống sàn tàu. Những binh sĩ đi theo đám nhóc choi choi này do đã quá quen nên không cần dây đai vẫn đứng vững như cây cao không bị nghiêng
nga.
"Oẹeee..."
Sau khi hoàn thành bước nhảy alpha, các giác quan mới trở lại như cũ. Có người nhanh chóng ói ra, nhưng chỉ sử dụng dịch dinh dưỡng nên chỉ có những bãi nước kỳ lạ dưới sàn.
Đường Nguyên cũng bắt đầu cảm thấy chóng mặt và hoa mắt rồi. Cái cảm giác cơ thể như mất trọng lực, linh hồn rời khỏi thể xác không làm chủ được cơ thể này nó không mấy đê chịu xíu nào.
Tuy không buồn nôn nhưng sắc mặt cũng không tốt mấy. Đa phần beta trên phi thuyền của cậu đều nôn thốc nôn tháo ra, khoảng khắc sử dụng bước nhảy alpha chỉ có khoảng 2-3 giây nhưng thời gian với bọn họ như trôi qua hàng chục năm.
Đường Nguyên mím môi, cắn khiến môi dưới bị chảy máu để giữ được sự bình tĩnh và tỉnh táo. Một người lính trên tàu đứng ở gần khoang cửa mở cuối phi thuyền nở nụ cười khinh miệt mà nói ra những lời vô sỉ:
"Yếu ớt, vô dụng như này thì làm được gì..."
Lời nói ra không lớn nhưng những người gần đó đều nghe được. Đường Nguyên nghe vậy cũng không nói gì, mả cha chúng mày không nói sớm là sẽ khó chịu như vậy làm tao xém nữa muốn đi gặp ông bà sớm. (
(Chậc, mới vượt không gian thôi mà đã muốn ngất xỉu như kia thì có thể sinh tồn ở tinh cầu kia được không vậy?]
(Quá yếu ớt. Như một đóá hoa trong lồng kính, đừng ngược đãi bọn họ mà...)
(Không ngờ có một beta không nôn ói ra đấy. Lần đầu tiên tôi trải nghiệm bước nhảy alpha cũng nôn hết sạch thứ trong dạ dày ra đẩy!!]
[Coi bộ vẫn là có tiến bộ đi. Trừ alpha cấp A trở lên còn đỡ, mấy alpha cấp B trở xuống hoàn cảnh cũng chả tốt lành gì, cũng nôn đến sắp chết đến nơi.]
Một đống tin nhắn bay khắp phòng livestream chính. Do có một màn hình chính lớn quay toàn cảnh của các toa tàu, nên bình luận ở đây cũng có thể coi như là bình luận ở màn hình chính.
Còn những màn hình nhỏ chính là những sinh viên có người trực tiếp tham gia xem cho rõ nét hơn. Nhưng lúc này
người xem chủ yếu là coi người đẹp hay là alpha dũng mãnh cao ráo nào đó chứ ai đầu để tâm đến những kẻ tẩm thường như Đường Nguyên.
Đoàn phi thuyền nhanh chóng bay chẩm chậm lại. Âm thanh từ chiếc loa trên phi thuyền vang lên:
"Còn 10 phút nữa sẽ tiến vào bầu khí quyển của tinh cầu Dị Nguyên. Mỗi sinh viên sẽ tự trang bị cho mình một chiếc balo có dù bên trong để các em có thể hạ cánh an toàn.
Các đoàn phi thuyền sẽ nhanh chóng chạy về một hướng trên tinh cầu Dị Nguyên, sau khi đi hết một lượt về vị trí ban đầu sẽ dừng lại và rời đi. Những người không rời đi sẽ bị loại và bị nhà trường xử phạt.
Xin chú ý là phi thuyền sẽ nhanh chóng bay nhanh về một hướng để sinh viên tự lựa chọn vị trí mình sẽ hạ cánh.
Sinh viên không rời đi trong khoảng thời gian quy định sẽ bị loại và giao cho nhà trường xử phạt."
Đường Nguyên nghe xong thì liên tưởng đến một trò chơi bắn súng. Cả đám người trên một chiếc máy bay, người chơi có thể hạ cánh vị trí nào đó tùy vào họ.
Chả lẽ nhà trường tìm được tài liệu game cổ xưa nào đó của trái đất nên tham khảo hay gì vậy? Vừa cho sinh viên trải nghiệm cảm giác mạnh, vừa cho sinh viên tập sinh tồn 7 ngày trong rừng.
Giờ cậu thấy hơi hối hận vì lúc trước không xem mấy chương trình sinh tồn trên mạng. Giờ đây ứng nghiệm thì cảm thấy thật là mịt mù, nhưng may mắn là Đường Nguyên không lo lắm.
Kinh nghiệm sinh tồn ở mạt thể cũng đủ vận dụng ở nơi đầy. Không cần cao siêu gì, có dị năng và thể lực, thêm một chút vật dụng hồ trợ thì sống tới 7 ngày sau dư sức.
Đường Nguyên nghĩ vậy nên cũng miễn cưỡng xốc lại tinh thần. Chỉ có bản thân mới khiến chúng ta tự nổ lực và đạt tới thành công. Trong lúc tuyệt vọng cũng không được bi quan.
Đường Nguyên hiện tại còn chưa bị thông cúc ( trừ cái tên biến thái nào đó lẻn vào phòng cậu), nào bị thông rồi cậu hối hận sau cũng được, tuyệt vọng sau cũng được.
Nhưng phải luôn nhớ, hẻm cụt không phải là hết đường. Tại sao không tự mở ra con đường mà mình muốn đi, chỉ có ta mới có thể cứu ta khỏi vùng lẩy, chờ người khác thì chỉ là ngu dốt.
Khi đoàn phi thuyền tiếp cận vào bầu khí quyền của tinh cầu Dị Nguyên, những phi thuyền bắt đầu tách ra đi về các hướng khác nhau.
Khoang cửa phía sau phi thuyền được mở ra. Gió mạnh thổi tung vào trong khiến các beta gần đó xém nữa bị thổi bật ngược ra sau.
Đường Nguyên đã đeo balo dù, chầm chậm bước đến gần khoang cửa nhìn ra ngoài. Một màu xanh nồng đậm đập vào trong mắt cậu.
Đây giống như là một hệ sinh thái đầy nguyên thủy, cây cối rậm rạp, có thể thấy được một vài con sông uốn lượn
chay xuyen suot do.
Xung quanh đấy không chỉ có mỗi màu xanh tượng trưng cho thảm thực vật, mà còn có thể nhìn được một số khu địa hình khác như khô hạn đặc trưng cho sa mạc, vùng nước rộng như một cái hồ lớn,....
Bầu trời ở nơi này không mang theo sắc xanh lam như ở trên trái đất và những tinh cầu nhân loại sống, mà mang trong mình màu vàng rực rỡ dịu nhẹ không gay mắt.
Những đám mây lượn lờ xung quanh bị phi thuyền bay thẳng về phía trước khiến chúng bị tản ra mất. Đường Nguyên cảm thấy rắng ở trong rừng không phải là một ý kiến tốt chút nào.
Trong tư liệu nó nói rằng khu rừng trên tinh cầu Dị Nguyên chính là nơi mà rất rất nhiều sinh vật trên tinh cầu này sống tại đây.
Có thể hiểu như là đa dạng về sinh vật rất phong phú. Cậu không có khả năng đối chọi với một đám sinh vật trong đó, xui xui gặp sinh vật nào nguy hiểm thì lại toi. (3°
Cậu thấy phi thuyền dần dần muốn rời khỏi khu rừng này tiến tới sa mạc khô cằn kia thì nhanh chóng nhảy xuống.
Những beta khác chưa bao giờ phải làm những việc mạo hiểm như vậy nên hiện tại chỉ có một mình Đường Nguyên rời đi trước.
Phi thuyền nhanh chóng vượt qua mặt cậu rời đi. Cậu không biết những beta trên tàu kia ngu ngốc hay là sợ sệt mà không rời đi. Chờ đến khi phi thuyền bay hết một vòng mà không đến được hệ sinh thái ưng ý thì sẽ không ổn xíu nào.
Tư liệu về tinh cầu này chỉ có trong chương trình giảng dạy của alpha, những beta khác sẽ không biết được ngoài rừng rậm và sa mạc thì sẽ không có thêm hệ sinh thái nào cả.
Mà địa điểm tốt nhất để dừng chân chính là ranh giới giữa rừng và sa mạc. Nếu như bị sinh vật nào đó rượt đuổi thì trốn chạy cũng đơn giản hơn nhiều.
Tiếng gió thét chói tai, cậu nhanh chóng nhìn xuống bên dưới. Khoảng cách của cậu với mặt đất chỉ còn khoảng hơn 1000 mét. Cậu nhanh chóng hướng người về phía ranh giới giữa rừng và sa mạc.
Nhưng xui xẻo thay cậu lại nhảy qua sớm, nên khi chỉ còn cách mặt đất thêm 500 mét thì vẫn còn cách ranh giới giữa hai địa hình khoảng thêm 1km.
Khi sắp chạm đất thì cậu cũng cách ranh giới ấy chỉ còn hơn 500 mét. Cậu cũng không dám đặt cược tính mạng mà bung dù.
Đã đen còn thêm đen. Dù cậu không mở được. Đường Nguyên khuôn mặt đầy rầu rĩ khóc không ra nước mắt.
Đùa cậu đấy à!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.