Chương 31: Bản thảo khen ngợi
Nhập Loạn
16/03/2022
Giang Thần và Cố Hâm cùng nhau xem hết phim kinh dị. Giang Thần bị dọa
không dám một mình đi vào thang máy nữa, giả chết nằm trên giường Cố
Hâm, sống chết cũng không chịu đi về. Dù sao thì người nhà cũng đã quen
chuyện cậu ở lại nhà Cố Hâm nên không ai để ý đến, lần nào cũng dễ dàng
đồng ý.
Bố mẹ Cố Hâm không về, Cố Hâm sợ hãi, cậu phải ở lại với hắn.
Lý do này nói ra thế mà bố Giang mẹ Giang lại chẳng hề nghi ngờ, từ nhỏ đến lớn, hai người họ chưa từng hoài nghi chuyện Cố Hâm sợ ngủ một mình.
Đại hội ngày thứ hai không cần đến quá sớm, Giang Thần và Cố Hâm ngủ thẳng đến bảy rưỡi.
Sau đó Giang Thần mới hì hục chở Cố Hâm đến trường.
Thực ra thì Cố Hâm có đến trường hay không cũng không quan trọng, nếu hắn xin nghỉ thì cô Đường chắc chắn đồng ý, nhưng Cố Hâm lại muốn xem Giang Thần chạy 1500m nên vẫn đến. Cuộc thi của Giang Thần sẽ bắt đầu lúc mười giờ sáng.
Hôm nay là ngày thi đấu thứ hai của đại hội thể dục thể thao, phần lớn các hạng mục điền kinh đều tiến thẳng vào trận chung kết.
Trận thi đấu 1500m của Giang Thần cũng là trận chung kết.
Chín giờ năm mươi lăm phút, Giang Thần đứng trên đường chạy làm nóng người. Cố Hâm ngồi ở vị trí lớp 10-8 xa xa dõi theo cậu. Hắn không định làm phiền người khác đỡ mình, mà Giang Thần cũng sẽ chạy qua chỗ này, thế nên hắn ngồi ở đây nhìn cũng được.
Một tiếng súng vang lên, các Beta nam đều xuất phát.
Một vòng đường chạy là 400m, bọn họ chỉ cần chạy chưa đến bốn vòng, đích đến chính là chỗ Cố Hâm đang ngồi.
Hôm nay nếu Cố Hâm không nâng chân lên thì không ai phát hiện được hắn có gì khác ngày thường.
Giang Thần đứng giữa một hàng Beta vẫn rất thu hút.
Chuyện cậu đã đồng ý thì không bao giờ bỏ dở, rõ ràng ngoài miệng chỉ đồng ý mình sẽ hoàn thành hết các vòng chạy, nhưng vẫn nỗ lực để mình không trở thành người cuối cùng, chen chân lên đến vị trí số năm.
Địa phận lớp 10-8 hôm qua vốn không có mấy ai, hôm nay lại nhiều thêm không ít người, nhìn qua thì toàn là các Omega, những bạn học không tham gia thi đấu đều ở lại lớp. Công lao này nên ghi lại cho Cố Hâm, bởi vì hôm nay hắn bị thương nên phải ở lại vị trí của lớp.
Hắn cầm bút bi trong tay, mở một tờ giấy ra.
Dương Tú ngồi bên cạnh, nghiêng người sang xem hắn viết gì.
Sau đó cậu ta nhìn thấy mấy chữ quen thuộc: "Bản thảo khen ngợi"
Nét chữ của Cố Hâm không mang phong cách thư pháp rồng bay phượng múa, mà là kiểu chữ Khải tiêu chuẩn, không khác gì chữ in, rất đẹp đẽ.
Không biết bản thảo này viết cho ai.
Dương Tú nhìn về Giang Thần đang chạy ở vị trí thứ năm, vòng thứ nhất sắp kết thúc, cậu cũng sắp bị người khác vượt qua.
Dương Tú nhịn không được, hỏi: "Lớp trưởng, cậu viết cho ai thế?" Tinh thần hóng hớt tràn đầy.
Cố Hâm gấp bản thảo lại, đưa cho Dương Tú: "Chút nữa đưa hộ tôi đến loa phát thanh của trường, được không?"
Dương Tú đương nhiên vui lòng: "Được chứ."
Cố Hâm lễ phép cảm ơn.
Mấy Omega khác ngồi phía sau vô cùng trông mong được như Dương Tú.
Lam Tĩnh Vũ thấy Cố Hâm đang xem thi đấu, lại gần Dương Tú nhỏ giọng hỏi: "Viết gì thế? Cho tôi xem một chút!"
Người khác muốn xem, Dương Tú đương nhiên cũng không ngoại lệ, cậu liền mở tờ giấy đó ra.
Bản thảo khen ngợi chứa đầy những từ ngữ hoa mỹ lộng lẫy, không hề giản dị một chút nào.
Nếu như đây là một bản thảo khen ngợi phong độ và thành tích thi đấu của một vị Omega nào đó trên sân, thì chưa chắc Dương Tú xem xong đã cau có đến thế này.
Lam Tĩnh Vũ đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem hết, hóa ra, là lớp trưởng viết cho Giang Thần!
Cậu ngó sang nói với Dương Tú: "Nhưng trận thi đấu này còn chưa xong, sao lớp trưởng biết Giang Thần sẽ về nhất?"
Dương Tú vừa nghĩ tới đã giận Giang Thần không biết phấn đấu kia, than thở: "Thật uổng công lớp trưởng, sớm biết thế tôi cũng ra thi đấu, biết đâu lớp trưởng cũng viết cho tôi một phần".
Lam Tĩnh Vũ không thương tiếc, nói: "Viết cậu không sợ khó khăn, dũng cảm tiến lên, mặc dù không đạt được thành tích tốt nhưng có phong cách có trình độ, là niềm kiêu ngạo của lớp tám chúng ta sao?"
Dương Tú cười cười đẩy Lam Tĩnh Vũ một cái.
Lúc họ còn đang nói chuyện phiếm, Giang Thần đã sắp chạy xong vòng thứ ba. Lúc này cậu đã vượt qua người thứ ba, theo sát phía sau người thứ hai, cách người thứ nhất không đến hai mét, mà khoảng cách này cũng ngày càng bị rút ngắn.
Lúc bắt đầu chạy vòng thứ tư, tốc độ của cậu không còn giống như ban đầu nữa, mà còn tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn bước vào trạng thái gia tốc.
Còn lại ba trăm mét.
Giang Thần vượt qua người đứng đầu, mà tốc độ của cậu vẫn còn tăng, khoảng cách kéo dãn càng ngày càng xa. Dường như không phải cậu đang chạy 1500m mà là đang chạy nhanh 100m vậy!
Nhóm người Dương Tú vô cùng phấn khích, nhanh chóng chạy tới đích đợi Giang Thần!
Hôm qua Giang Thần đã làm họ kinh ngạc trên sân bóng, hôm nay trên đường chạy lại tỏa sáng chói mắt, thật là quá đáng mà!
Rõ ràng luôn tỏ ra mình là một con cá muối đích thực, nhưng tại sao lại luôn thể hiện trình độ vượt xa cá muối, đến cuối cùng cậu còn có kỹ năng nào chưa được khai quật không?
Cố Hâm đứng lên bằng một chân.
Giang Thần sắp đến, Giang Thần càng ngày càng gần.
Giang Thần, vượt qua!
Cậu vượt qua vạch đích cuối cùng, danh hiệu quán quân chạy 1500m của Beta, thuộc về Giang Thần!
Lam Tĩnh Vũ đẩy Dương Tú: "Nhanh, đi giao bản thảo đi!"
Dương Tú lúc này mới nhớ ra, thầm nghĩ, Giang Thần trâu bò, lớp trưởng cũng trâu bò, sao lớp trưởng biết được Giang Thần có thể giành quán quân chứ, đúng thật là một sự ăn ý kỳ quái.
Loa phát thanh được đặt ở đặt trên sân bóng, cách chỗ họ khoảng 50m.
Giang Thần vừa giảm tốc độ đã bị Vệ Mông chạy đến ôm lấy: "Thần Nhi, mày giỏi nhất! Tao vừa xem thành tích rồi, mày phá kỷ lục đó! Kỳ lục của trường ba năm qua đã bị mày phá rồi!"
"Có gì hay đây mà vui mừng thế? Chẳng phải kỷ lục của Alpha khó phá hơn à?" Giang Thần mệt mỏi không muốn cử động nữa, thấy Cố Hâm đứng phía sau thì quả quyết đẩy Vệ Mông ra, đi về phía hắn.
Vệ Mông đi sau vẫn còn sung sướng reo hò: "Alpha là Alpha, Beta là Beta chứ, mà nói thật thành tích của Beta đâu có kém Alpha là mấy, bắt tao chạy 1500m cũng không nhanh bằng mày được".
Giang Thần thở dốc: "Đương nhiên, sao mày vượt qua cha mày được."
Cậu ngồi xuống bên cạnh Cố Hâm: "Mệt chết mất."
Cố Hâm đưa nước cho cậu: "Tốt lắm."
Giang Thần nhận cốc nước, hơi ghét bỏ: "Sao vẫn là nước ấm, tôi muốn uống nước ngọt, lâu lắm rồi không được uống."
Vệ Mông chân chó chen vào: "Tao không có môn thi nào, tao đi mua cho mày nhé?"
Giang Thần đang uống nước, vừa muốn gật đầu, thì nghe thấy âm thanh sục sôi ý chí truyền đến qua loa phát thanh.
"Bảo kiếm xé gió mà ra, hương mai lạnh lẽo lan đến. Vừa rồi trong trận chung kết Beta nam 1500m, Giang Thần không hề ngoài dự đoán đã giành được quán quân, cậu không kiêu căng nóng vội, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, mồ hôi rơi xuống trên đường tập của cậu không ai nhìn thấy, nhưng có thể dùng kết quả ngày hôm nay để chứng minh. Thần Thần, tôi tự hào về cậu..."
Giang Thần phun thẳng ngụm nước ra ngoài: "Phụt...!"
Chỉ có Cố Hâm mới gọi cậu là Thần Thần. Cậu giơ tay che mặt, ngó sang hỏi Cố Hâm: "Ông viết hả?"
Cố Hâm lúc nãy viết những dòng này trong lòng chỉ nghĩ đến Giang Thần, không hề nghĩ đến chuyện mình thuận tay viết tên cậu thành Thần Thần, đem tên gọi này lộ ra trước mặt mọi người.
Hai tai Cố Hâm nóng bừng, chỉ có thể gật đầu: "... Ừ." Hắn cũng không ngờ chính mình đã làm ra chuyện này, bây giờ bắt đầu muốn đào lỗ chui xuống.
Phía sau một đám bạn học đều trêu chọc Giang Thần, cùng hô lên: "Thần Thần ~ Thần Thần ~ Thần Thần ~ "
Giang Thần nhét cốc nước vào ngực Cố Hâm, giơ một chân giẫm lên thùng rác: "Nào, ai gọi nữa! Tới đây đánh nhau! Tôi không khoác lác đâu, hiện giờ tôi có thể đánh được ba người một lúc đấy!"
Danh tiếng đầu gấu trường 19 còn dùng được nữa hay không vậy!
Các bạn học cười không ngừng nổi, bầu không khí cả lớp vô cùng vui vẻ.
Đường Lâm vừa lúc đi đến, nghe thấy Giang Thần được các bạn học cổ vũ, mặc dù trong lòng vốn có thành kiến với cậu, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy năng lực xã giao của đứa bé này không tồi, thật ít khi thấy lớp 10-8 lại hòa đồng vui vẻ đến vậy.
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười hiếm có: "Vui vẻ thế sao?"
Dương Tú không sợ chết giải thích cho cô Đường: "Vui chứ cô, Thần Thần vừa đạt quán quân 1500m đó."
Các bạn học lại bắt đầu bật cười, Giang Thần không thể đánh họ trước mặt chủ nhiệm nên đành phải ngồi trở lại bên cạnh Cố Hâm, nhỏ giọng lên án hắn viết bài khen ngợi mà khiến cả trường đều gọi cậu là Thần Thần!
"Đều tại ông." Giang Thần nói.
"Tôi không cố ý." Cố Hâm cũng áy náy, bình thường hắn quen gọi cậu như thế, không ngờ tay viết cũng thuận.
Giang Thần đương nhiên không có ý trách móc gì hắn, mà cậu lại nghĩ đến một chuyện khác: "Thôi, như thế thì sau này ông có thể tùy tiện gọi tôi là Thần Thần."
Lời này đúng là thật.
Khi Cố Hâm và Giang Thần ở bên ngoài đều rất ăn ý gọi tên họ đối phương, rất ít khi gọi biệt danh ở nhà.
"Ừm, ông không thích thì tôi không gọi."
"Ông không phải người khác, tôi còn muốn gọi ông là Hâm Bảo nữa cơ."
"Không được." Cố Hâm từ chối rất kiên quyết, "Là một học sinh giỏi tôi phải xây dựng lên một hình tượng gương mẫu đi đầu".
"Học sinh giỏi các ông thật nhiều chuyện." Giang Thần cố ý trêu đùa Cố Hâm.
Lúc này, Tưởng Nhất Bách đã bắt đầu cho đặt tên cho mọi người.
"Vệ Mông gọi là Mông Mông, Giang Thần gọi là Thần Thần, vậy gọi Cố Hâm là Tinh Tinh đi."
Cậu ta đứng trước mặt mấy Omega chỉ chỉ chính mình: "Mọi người có thể gọi tôi là Bách Bách" Đồng âm với bá bá (bác).
(*) Hâm và Tinh đọc gần giống nhau.
Giang Thần chặn ngang: "Nghe giống như gọi một ông chú kỳ quặc nào vậy ấy."
Tưởng Nhất Bách: "..."
Giang Thần một câu thành sấm, biệt danh của Tưởng Nhất Bách từ đó về sau có thêm một cái là "ông chú", chặn ngang đường tình duyên của cậu ta với các Omega.
Lớp mười lớp tám thiếu thành viên chủ chốt - Cố Hâm, nên cuối cùng điểm tích lũy tại đại hội thể dục thể thao trường lần này xếp thứ ba, có chút đáng tiếc. Nhưng hai ngày này không phải lên lớp, không khí trong lớp tám rất vui vẻ, càng thêm đoàn kết. Vài bạn học không quá nổi bật trong lớp cũng được mọi người biết đến, nhớ tên, còn có thể kết giao được những người bạn mới.
Sau đại hội là hai ngày cuối tuần, Giang Thần trải qua một trận bóng rổ và điền kinh xong, về nhà ngủ mê ngủ mệt suốt hai ngày, đem hết năng lượng tiêu hao bù đắp lại, chiều chủ nhật mới bò dậy đến bệnh viện kiểm tra lại.
Bác sĩ nói số liệu pheromone của cậu đang từ từ hạ xuống, hiện tại vẫn còn chưa ổn định, nên phải tiếp tục uống thuốc.
Giang Thần không đem chuyện Cố Hâm giúp cậu cắn một cái nói cho bác sĩ, luôn cảm thấy chuyện này không tốt lắm, chỉ nên để cậu và Cố Hâm biết thôi.
Một tuần mới lại đến.
Chân Cố Hâm đã bớt sưng, nhưng vẫn hơi đau, đi đứng cũng chậm hơn một chút, nên Giang Thần vẫn nhận trách nhiệm chở hắn đến trường học.
Nghi thức kéo cờ đầu tuần kết thúc, chủ nhiệm giáo dục lại công bố quy định mới.
Từ ngày hôm đó, tất cả học sinh trong trường không được phép sử dụng điện thoại, nếu để thầy cô trông thấy sẽ bị tịch thu.
Hôm đại hội thể dục thể thao, chủ nhiệm giáo dục nhặt được một chiếc điện thoại ở sân vận động, sau đó nhìn thấy trên điện thoại di động điên cuồng bắn ra đủ loại lời lẽ dỗ ngon dỗ ngọt, bảo bối thân yêu, anh yêu em em yêu anh gì gì đó!
Ông tức điên người, chạy thẳng đến loa phát thanh tìm người mất điện thoại, sau đó thành công bắt được một đôi nam Alpha và nữ Omega yêu sớm, kéo thẳng họ đến văn phòng, giáo dục một trận.
Giang Thần nghe được chuyện này từ nhóm bái quái của Dương Tú.
Tin đồn này chắc chắn là thật, nếu không thì đã không có quy định không được sử dụng điện thoại này rồi.
Nghi thức kéo cờ xong xuôi, Giang Thần và Cố Hâm chậm rãi trở về lớp, cậu hỏi Cố Hâm: "Nếu có người yêu đương với ông, ông sẽ nói chuyện gì với người ta?"
Cố Hâm sững sờ: "Không biết, đừng hỏi bừa."
Giang Thần: "Nói một chút đi mà."
Cố Hâm ấn đầu Giang Thần xuống: "Vậy nói về định luật Newton đi."
Giang Thần cười nói: "Dở hơi à."
Ai yêu đương mà lại trò chuyện về cái này chứ.
Bố mẹ Cố Hâm không về, Cố Hâm sợ hãi, cậu phải ở lại với hắn.
Lý do này nói ra thế mà bố Giang mẹ Giang lại chẳng hề nghi ngờ, từ nhỏ đến lớn, hai người họ chưa từng hoài nghi chuyện Cố Hâm sợ ngủ một mình.
Đại hội ngày thứ hai không cần đến quá sớm, Giang Thần và Cố Hâm ngủ thẳng đến bảy rưỡi.
Sau đó Giang Thần mới hì hục chở Cố Hâm đến trường.
Thực ra thì Cố Hâm có đến trường hay không cũng không quan trọng, nếu hắn xin nghỉ thì cô Đường chắc chắn đồng ý, nhưng Cố Hâm lại muốn xem Giang Thần chạy 1500m nên vẫn đến. Cuộc thi của Giang Thần sẽ bắt đầu lúc mười giờ sáng.
Hôm nay là ngày thi đấu thứ hai của đại hội thể dục thể thao, phần lớn các hạng mục điền kinh đều tiến thẳng vào trận chung kết.
Trận thi đấu 1500m của Giang Thần cũng là trận chung kết.
Chín giờ năm mươi lăm phút, Giang Thần đứng trên đường chạy làm nóng người. Cố Hâm ngồi ở vị trí lớp 10-8 xa xa dõi theo cậu. Hắn không định làm phiền người khác đỡ mình, mà Giang Thần cũng sẽ chạy qua chỗ này, thế nên hắn ngồi ở đây nhìn cũng được.
Một tiếng súng vang lên, các Beta nam đều xuất phát.
Một vòng đường chạy là 400m, bọn họ chỉ cần chạy chưa đến bốn vòng, đích đến chính là chỗ Cố Hâm đang ngồi.
Hôm nay nếu Cố Hâm không nâng chân lên thì không ai phát hiện được hắn có gì khác ngày thường.
Giang Thần đứng giữa một hàng Beta vẫn rất thu hút.
Chuyện cậu đã đồng ý thì không bao giờ bỏ dở, rõ ràng ngoài miệng chỉ đồng ý mình sẽ hoàn thành hết các vòng chạy, nhưng vẫn nỗ lực để mình không trở thành người cuối cùng, chen chân lên đến vị trí số năm.
Địa phận lớp 10-8 hôm qua vốn không có mấy ai, hôm nay lại nhiều thêm không ít người, nhìn qua thì toàn là các Omega, những bạn học không tham gia thi đấu đều ở lại lớp. Công lao này nên ghi lại cho Cố Hâm, bởi vì hôm nay hắn bị thương nên phải ở lại vị trí của lớp.
Hắn cầm bút bi trong tay, mở một tờ giấy ra.
Dương Tú ngồi bên cạnh, nghiêng người sang xem hắn viết gì.
Sau đó cậu ta nhìn thấy mấy chữ quen thuộc: "Bản thảo khen ngợi"
Nét chữ của Cố Hâm không mang phong cách thư pháp rồng bay phượng múa, mà là kiểu chữ Khải tiêu chuẩn, không khác gì chữ in, rất đẹp đẽ.
Không biết bản thảo này viết cho ai.
Dương Tú nhìn về Giang Thần đang chạy ở vị trí thứ năm, vòng thứ nhất sắp kết thúc, cậu cũng sắp bị người khác vượt qua.
Dương Tú nhịn không được, hỏi: "Lớp trưởng, cậu viết cho ai thế?" Tinh thần hóng hớt tràn đầy.
Cố Hâm gấp bản thảo lại, đưa cho Dương Tú: "Chút nữa đưa hộ tôi đến loa phát thanh của trường, được không?"
Dương Tú đương nhiên vui lòng: "Được chứ."
Cố Hâm lễ phép cảm ơn.
Mấy Omega khác ngồi phía sau vô cùng trông mong được như Dương Tú.
Lam Tĩnh Vũ thấy Cố Hâm đang xem thi đấu, lại gần Dương Tú nhỏ giọng hỏi: "Viết gì thế? Cho tôi xem một chút!"
Người khác muốn xem, Dương Tú đương nhiên cũng không ngoại lệ, cậu liền mở tờ giấy đó ra.
Bản thảo khen ngợi chứa đầy những từ ngữ hoa mỹ lộng lẫy, không hề giản dị một chút nào.
Nếu như đây là một bản thảo khen ngợi phong độ và thành tích thi đấu của một vị Omega nào đó trên sân, thì chưa chắc Dương Tú xem xong đã cau có đến thế này.
Lam Tĩnh Vũ đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem hết, hóa ra, là lớp trưởng viết cho Giang Thần!
Cậu ngó sang nói với Dương Tú: "Nhưng trận thi đấu này còn chưa xong, sao lớp trưởng biết Giang Thần sẽ về nhất?"
Dương Tú vừa nghĩ tới đã giận Giang Thần không biết phấn đấu kia, than thở: "Thật uổng công lớp trưởng, sớm biết thế tôi cũng ra thi đấu, biết đâu lớp trưởng cũng viết cho tôi một phần".
Lam Tĩnh Vũ không thương tiếc, nói: "Viết cậu không sợ khó khăn, dũng cảm tiến lên, mặc dù không đạt được thành tích tốt nhưng có phong cách có trình độ, là niềm kiêu ngạo của lớp tám chúng ta sao?"
Dương Tú cười cười đẩy Lam Tĩnh Vũ một cái.
Lúc họ còn đang nói chuyện phiếm, Giang Thần đã sắp chạy xong vòng thứ ba. Lúc này cậu đã vượt qua người thứ ba, theo sát phía sau người thứ hai, cách người thứ nhất không đến hai mét, mà khoảng cách này cũng ngày càng bị rút ngắn.
Lúc bắt đầu chạy vòng thứ tư, tốc độ của cậu không còn giống như ban đầu nữa, mà còn tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn bước vào trạng thái gia tốc.
Còn lại ba trăm mét.
Giang Thần vượt qua người đứng đầu, mà tốc độ của cậu vẫn còn tăng, khoảng cách kéo dãn càng ngày càng xa. Dường như không phải cậu đang chạy 1500m mà là đang chạy nhanh 100m vậy!
Nhóm người Dương Tú vô cùng phấn khích, nhanh chóng chạy tới đích đợi Giang Thần!
Hôm qua Giang Thần đã làm họ kinh ngạc trên sân bóng, hôm nay trên đường chạy lại tỏa sáng chói mắt, thật là quá đáng mà!
Rõ ràng luôn tỏ ra mình là một con cá muối đích thực, nhưng tại sao lại luôn thể hiện trình độ vượt xa cá muối, đến cuối cùng cậu còn có kỹ năng nào chưa được khai quật không?
Cố Hâm đứng lên bằng một chân.
Giang Thần sắp đến, Giang Thần càng ngày càng gần.
Giang Thần, vượt qua!
Cậu vượt qua vạch đích cuối cùng, danh hiệu quán quân chạy 1500m của Beta, thuộc về Giang Thần!
Lam Tĩnh Vũ đẩy Dương Tú: "Nhanh, đi giao bản thảo đi!"
Dương Tú lúc này mới nhớ ra, thầm nghĩ, Giang Thần trâu bò, lớp trưởng cũng trâu bò, sao lớp trưởng biết được Giang Thần có thể giành quán quân chứ, đúng thật là một sự ăn ý kỳ quái.
Loa phát thanh được đặt ở đặt trên sân bóng, cách chỗ họ khoảng 50m.
Giang Thần vừa giảm tốc độ đã bị Vệ Mông chạy đến ôm lấy: "Thần Nhi, mày giỏi nhất! Tao vừa xem thành tích rồi, mày phá kỷ lục đó! Kỳ lục của trường ba năm qua đã bị mày phá rồi!"
"Có gì hay đây mà vui mừng thế? Chẳng phải kỷ lục của Alpha khó phá hơn à?" Giang Thần mệt mỏi không muốn cử động nữa, thấy Cố Hâm đứng phía sau thì quả quyết đẩy Vệ Mông ra, đi về phía hắn.
Vệ Mông đi sau vẫn còn sung sướng reo hò: "Alpha là Alpha, Beta là Beta chứ, mà nói thật thành tích của Beta đâu có kém Alpha là mấy, bắt tao chạy 1500m cũng không nhanh bằng mày được".
Giang Thần thở dốc: "Đương nhiên, sao mày vượt qua cha mày được."
Cậu ngồi xuống bên cạnh Cố Hâm: "Mệt chết mất."
Cố Hâm đưa nước cho cậu: "Tốt lắm."
Giang Thần nhận cốc nước, hơi ghét bỏ: "Sao vẫn là nước ấm, tôi muốn uống nước ngọt, lâu lắm rồi không được uống."
Vệ Mông chân chó chen vào: "Tao không có môn thi nào, tao đi mua cho mày nhé?"
Giang Thần đang uống nước, vừa muốn gật đầu, thì nghe thấy âm thanh sục sôi ý chí truyền đến qua loa phát thanh.
"Bảo kiếm xé gió mà ra, hương mai lạnh lẽo lan đến. Vừa rồi trong trận chung kết Beta nam 1500m, Giang Thần không hề ngoài dự đoán đã giành được quán quân, cậu không kiêu căng nóng vội, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, mồ hôi rơi xuống trên đường tập của cậu không ai nhìn thấy, nhưng có thể dùng kết quả ngày hôm nay để chứng minh. Thần Thần, tôi tự hào về cậu..."
Giang Thần phun thẳng ngụm nước ra ngoài: "Phụt...!"
Chỉ có Cố Hâm mới gọi cậu là Thần Thần. Cậu giơ tay che mặt, ngó sang hỏi Cố Hâm: "Ông viết hả?"
Cố Hâm lúc nãy viết những dòng này trong lòng chỉ nghĩ đến Giang Thần, không hề nghĩ đến chuyện mình thuận tay viết tên cậu thành Thần Thần, đem tên gọi này lộ ra trước mặt mọi người.
Hai tai Cố Hâm nóng bừng, chỉ có thể gật đầu: "... Ừ." Hắn cũng không ngờ chính mình đã làm ra chuyện này, bây giờ bắt đầu muốn đào lỗ chui xuống.
Phía sau một đám bạn học đều trêu chọc Giang Thần, cùng hô lên: "Thần Thần ~ Thần Thần ~ Thần Thần ~ "
Giang Thần nhét cốc nước vào ngực Cố Hâm, giơ một chân giẫm lên thùng rác: "Nào, ai gọi nữa! Tới đây đánh nhau! Tôi không khoác lác đâu, hiện giờ tôi có thể đánh được ba người một lúc đấy!"
Danh tiếng đầu gấu trường 19 còn dùng được nữa hay không vậy!
Các bạn học cười không ngừng nổi, bầu không khí cả lớp vô cùng vui vẻ.
Đường Lâm vừa lúc đi đến, nghe thấy Giang Thần được các bạn học cổ vũ, mặc dù trong lòng vốn có thành kiến với cậu, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy năng lực xã giao của đứa bé này không tồi, thật ít khi thấy lớp 10-8 lại hòa đồng vui vẻ đến vậy.
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười hiếm có: "Vui vẻ thế sao?"
Dương Tú không sợ chết giải thích cho cô Đường: "Vui chứ cô, Thần Thần vừa đạt quán quân 1500m đó."
Các bạn học lại bắt đầu bật cười, Giang Thần không thể đánh họ trước mặt chủ nhiệm nên đành phải ngồi trở lại bên cạnh Cố Hâm, nhỏ giọng lên án hắn viết bài khen ngợi mà khiến cả trường đều gọi cậu là Thần Thần!
"Đều tại ông." Giang Thần nói.
"Tôi không cố ý." Cố Hâm cũng áy náy, bình thường hắn quen gọi cậu như thế, không ngờ tay viết cũng thuận.
Giang Thần đương nhiên không có ý trách móc gì hắn, mà cậu lại nghĩ đến một chuyện khác: "Thôi, như thế thì sau này ông có thể tùy tiện gọi tôi là Thần Thần."
Lời này đúng là thật.
Khi Cố Hâm và Giang Thần ở bên ngoài đều rất ăn ý gọi tên họ đối phương, rất ít khi gọi biệt danh ở nhà.
"Ừm, ông không thích thì tôi không gọi."
"Ông không phải người khác, tôi còn muốn gọi ông là Hâm Bảo nữa cơ."
"Không được." Cố Hâm từ chối rất kiên quyết, "Là một học sinh giỏi tôi phải xây dựng lên một hình tượng gương mẫu đi đầu".
"Học sinh giỏi các ông thật nhiều chuyện." Giang Thần cố ý trêu đùa Cố Hâm.
Lúc này, Tưởng Nhất Bách đã bắt đầu cho đặt tên cho mọi người.
"Vệ Mông gọi là Mông Mông, Giang Thần gọi là Thần Thần, vậy gọi Cố Hâm là Tinh Tinh đi."
Cậu ta đứng trước mặt mấy Omega chỉ chỉ chính mình: "Mọi người có thể gọi tôi là Bách Bách" Đồng âm với bá bá (bác).
(*) Hâm và Tinh đọc gần giống nhau.
Giang Thần chặn ngang: "Nghe giống như gọi một ông chú kỳ quặc nào vậy ấy."
Tưởng Nhất Bách: "..."
Giang Thần một câu thành sấm, biệt danh của Tưởng Nhất Bách từ đó về sau có thêm một cái là "ông chú", chặn ngang đường tình duyên của cậu ta với các Omega.
Lớp mười lớp tám thiếu thành viên chủ chốt - Cố Hâm, nên cuối cùng điểm tích lũy tại đại hội thể dục thể thao trường lần này xếp thứ ba, có chút đáng tiếc. Nhưng hai ngày này không phải lên lớp, không khí trong lớp tám rất vui vẻ, càng thêm đoàn kết. Vài bạn học không quá nổi bật trong lớp cũng được mọi người biết đến, nhớ tên, còn có thể kết giao được những người bạn mới.
Sau đại hội là hai ngày cuối tuần, Giang Thần trải qua một trận bóng rổ và điền kinh xong, về nhà ngủ mê ngủ mệt suốt hai ngày, đem hết năng lượng tiêu hao bù đắp lại, chiều chủ nhật mới bò dậy đến bệnh viện kiểm tra lại.
Bác sĩ nói số liệu pheromone của cậu đang từ từ hạ xuống, hiện tại vẫn còn chưa ổn định, nên phải tiếp tục uống thuốc.
Giang Thần không đem chuyện Cố Hâm giúp cậu cắn một cái nói cho bác sĩ, luôn cảm thấy chuyện này không tốt lắm, chỉ nên để cậu và Cố Hâm biết thôi.
Một tuần mới lại đến.
Chân Cố Hâm đã bớt sưng, nhưng vẫn hơi đau, đi đứng cũng chậm hơn một chút, nên Giang Thần vẫn nhận trách nhiệm chở hắn đến trường học.
Nghi thức kéo cờ đầu tuần kết thúc, chủ nhiệm giáo dục lại công bố quy định mới.
Từ ngày hôm đó, tất cả học sinh trong trường không được phép sử dụng điện thoại, nếu để thầy cô trông thấy sẽ bị tịch thu.
Hôm đại hội thể dục thể thao, chủ nhiệm giáo dục nhặt được một chiếc điện thoại ở sân vận động, sau đó nhìn thấy trên điện thoại di động điên cuồng bắn ra đủ loại lời lẽ dỗ ngon dỗ ngọt, bảo bối thân yêu, anh yêu em em yêu anh gì gì đó!
Ông tức điên người, chạy thẳng đến loa phát thanh tìm người mất điện thoại, sau đó thành công bắt được một đôi nam Alpha và nữ Omega yêu sớm, kéo thẳng họ đến văn phòng, giáo dục một trận.
Giang Thần nghe được chuyện này từ nhóm bái quái của Dương Tú.
Tin đồn này chắc chắn là thật, nếu không thì đã không có quy định không được sử dụng điện thoại này rồi.
Nghi thức kéo cờ xong xuôi, Giang Thần và Cố Hâm chậm rãi trở về lớp, cậu hỏi Cố Hâm: "Nếu có người yêu đương với ông, ông sẽ nói chuyện gì với người ta?"
Cố Hâm sững sờ: "Không biết, đừng hỏi bừa."
Giang Thần: "Nói một chút đi mà."
Cố Hâm ấn đầu Giang Thần xuống: "Vậy nói về định luật Newton đi."
Giang Thần cười nói: "Dở hơi à."
Ai yêu đương mà lại trò chuyện về cái này chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.