Chương 65: Hay ghen quá
Nhập Loạn
03/04/2022
Cuối thu, nhiệt độ ngày càng hạ xuống, lúc ra cửa Giang Thần không để ý
nhiệt độ nên bị gió thổi cho giật mình, cơn say bị cơn gió này thổi mất
bay mất biến, đầu óc cũng minh mẫn hẳn.
Cạnh nhà Tưởng Nhất Bách có một công viên nhỏ, sau khi hai người ra ngoài, Giang Thần bảo khát nước, Cố Hâm liền xếp hàng mua trà sữa, mỗi người một cốc.
Giang Thần ôm trà sữa ngồi trên xích đu, cúi đầu cắn ống hút. Còn Cố Hâm ngồi trên một xích đu khác, trà sữa trong cốc cũng không uống mà hai mắt lại nhìn chằm chằm vào từng hành động của Giang Thần.
Cố Hâm đã từng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi hắn ngả bài với Giang Thần, có điều, hắn đúng là đã ngả bài rồi, còn Giang Thần vẫn một mực né tránh hắn mà thôi.
"Câu lúc nãy ông mới nói là có ý gì?" Ngoài mặt Cố Hâm bình tĩnh vô cùng, nhưng nội tâm thì lại thấp thỏm không yên.
"Không có ý gì, uống say, nói bậy". Giang Thần nghĩ thì đã nghĩ xong, nhưng lại không thích xác định quan hệ nhanh như vậy, sống chết không chịu thừa nhận.
"Tra nam." Cố Hâm bắt đầu lên án, hắn biết Giang Thần chỉ buột miệng nói những lời kia.
"Không phải..." Giang Thần muốn uống trà sữa trân châu, vừa lúc hút trân châu lên, trân châu bị mắc kẹt trong cổ họng, "Khụ khụ khụ!"
Cố Hâm không dám đùa nữa, đưa tay vỗ lưng cho cậu thuận khí. Trân châu bị ho ra, mặt Giang Thần đỏ lên. Uống trà sữa trân châu còn có thể bị sặc, thật mất mặt.
"Không sao chứ?" Đây là câu hỏi hôm nay Cố Hâm hỏi nhiều nhất, "Sao lại không cẩn thận như vậy."
"Không phải nên trách ông sao? Đột nhiên nói tôi là tra nam". Giang Thần vỗ vỗ lồng ngực của mình, cậu biết hôm nay không thể tránh thoát, phải cùng Cố Hâm nói cho rõ ràng.
"Được, ông không phải, không cần gấp gáp đến thế, trân châu bị kẹt ở cổ họng nguy hiểm lắm". Cố Hâm nói rất chân thành.
"Hâm Bảo, ông càng ngày càng nói nhiều."
"Chỉ nói nhiều với ông mà thôi, người khác đâu có phần vinh hạnh đặc biệt này." Chủ đề cuối cùng vẫn quay trở về chỗ cũ. Cố Hâm buông trà sữa trong tay, ngồi xổm trước mặt Giang Thần, ngẩng đầu nhìn cậu: "Thần Thần."
"Ừ?" Giang Thần bắt đầu có chút căng thẳng, cậu chưa từng được đối diện với đôi mắt tràn đầy tình cảm của Cố Hâm, hắn luôn giấu cậu rất kỹ.
Cố Hâm hôm nay lại không giấu kỹ phần tình cảm này nữa, hắn nói: "Tôi có thể được nhận một thứ tình cảm đặc biệt khác từ ông không?"
Giang Thần hỏi lại hắn: "Chẳng phải ông luôn là người nhận được tình cảm đặc biệt đó sao?"
Cố Hâm cười cười, lời này đúng là không sai: "Nhưng tôi còn muốn tiến thêm một bước, trở thành bạn trai ông".
Giang Thần: "Nghiêm túc chứ?"
Cố Hâm trịnh trọng nói: "Hết sức nghiêm túc, so với bất cứ cuộc thi quan trọng nào càng nghiêm túc hơn. Hiện giờ tôi đang thi một cuộc thi, còn ông là người chấm bài, ông nói tôi đạt tiêu chuẩn thì đạt tiêu chuẩn, cho tôi là ưu tú thì tôi sẽ có 80 điểm trở lên, nếu như ông cần tôi đạt được điểm cao nhất thì tôi sẽ cố gắng phát huy hết tất cả trình độ của mình để đạt được 150 điểm, ông có nguyện trở thành người chấm bài cho tôi không?"
Giang Thần không ngờ đến lời thổ lộ mà Cố Hâm còn lôi học tập vào, đúng là bạn học con nhà người ta từ bé đến giờ của cậu, quá trâu bò rồi.
Giang Thần đã suy nghĩ chuyện này cả một tuần, nhưng khi đối mặt trực tiếp với Cố Hâm thì cậu lại cảm thấy không giống tưởng tượng của mình cho lắm.
Nhưng mà, cậu vẫn luôn có một nghi ngờ: "Cố Hâm, có phải vì ông không thể ở cùng với Omega, nên mới thích Beta không?"
Cố Hâm cười khẽ: "Dĩ nhiên là không phải, trừ ông ra, tôi chưa từng thích ai khác."
Giang Thần: "Chưa thử thì làm sao biết?"
Cố Hâm: "Không cần thử, không thích chính là không thích, Thần Thần, có muốn thử cùng tôi không?"
Giang Thần chân thành thảo luận vấn đề này với Cố Hâm: "Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghĩ tới."
Cố Hâm: "Ông ghét tôi không?"
Giang Thần lắc đầu: "Đương nhiên không ghét." Thậm chí còn rất thích, nhưng cũng đúng như hắn nói, cậu chỉ mới biết được tình cảm của mình còn có một phần thích theo cách này.
Cố Hâm: "Vậy chúng ta thử trước một chút nhé, nếu như ông thật không thích tôi, vậy chúng ta không tiếp tục nữa."
Giang Thần suy nghĩ hai giây, cảm thấy ổn, thử một lần cũng không lỗ: "Cũng được, nhưng chỉ thử một lần thôi đấy."
Cố Hâm nói: "Thế trước khi thử có thể cho tôi hôn một cái không?"
"Cái..." Hả?
Vừa dứt lời, Cố Hâm bỗng nhiên đứng dậy, dán môi hắn lên môi cậu, bốn cánh môi tiếp xúc chưa đến hai giây, Cố Hâm đã lùi lại.
Hai má hắn đỏ hồng, hỏi cậu: "Ghét không?"
Giang Thần nói thật: "Không ghét". Cậu còn từng mơ ước đôi môi đó, sao có thể ghét nổi.
Thế nhưng cậu không định phát triển tình cảm của họ nhanh đến vậy, từ tình bạn lên tình yêu cần một khoảng thời gian chuẩn bị, không thể quá nhanh, lỡ đâu Cố Hâm hối hận thì làm sao bây giờ?
Mà câu nói tiếp theo của Cố Hâm còn khiến Giang Thần quyết tâm giữ vững quyết định của mình hơn nữa: "Thần Thần, chúng ta dùng kết hôn làm tiền đề cho mối quan hệ này có được không?"
"Không phải là không thể được, nhưng ông phải đồng ý với tôi, hai tháng tới hai chúng ta cho nhau thời gian thích ứng mối quan hệ này đã, có được không?"
Cố Hâm lập tức hiểu được cậu đang lo lắng điều gì, đây cũng là điều hắn đã từng suy nghĩ qua: "Được, lấy sinh nhật của ông làm thời hạn."
Giang Thần lúc này không còn lý do đổi ý nữa: "Vậy thì được rồi." Cậu liếm môi một cái, hỏi: "Hâm Bảo, ông biết yêu đương thế nào không?"
Cố Hâm: "Không biết, tôi cũng chưa từng yêu ai cả."
Giang Thần: "Vậy vì sao lại thích tôi?"
Cố Hâm: "Thì vì thích thôi."
Đã nói đến chỗ này rồi, Giang Thần cái gì cũng muốn hỏi, nhưng lại không chủ động dính sát vào Cố Hâm như trước nữa.
Giang Thần: "Thích chỗ nào?" Cậu bắt đầu đếm khuyết điểm của mình, "Thành tích tôi không tốt bằng ông, lại còn lười biếng". Cậu rất hiểu bản thân mình, "Nhưng được cái dáng dấp khá ổn, không phải ông thích mặt tôi đấy chứ?"
Cố Hâm nhìn chằm chằm gương mặt của cậu: "Mặt cũng thích, thành tích của ông rất tốt, trong mắt tôi, ông chăm chỉ hơn rất nhiều người".
Giang Thần: "Quả nhiên là thích mặt."
Ngón tay Cố Hâm gõ vào đầu cậu: "Đừng để tâm những chuyện vụn vặt này, toàn thân cao thấp nơi nào tôi cũng thích."
Giang Thần đẩy móng hắn ra: "Đang là thời gian thử việc, chúng ta thỏa thuận ba điều."
Cố Hâm ngồi xổm nên hơi tê chân, quay lại xích đu bên cạnh: "Nói đi".
Giang Thần: "Thứ nhất, phải giữ khoảng cách."
Cố Hâm: "..."
Giang Thần: "Thứ hai, không có sự đồng ý của tôi, không được tùy tiện hôn."
Cố Hâm: "..."
Giang Thần: "Thứ ba, không thể nói với người khác chuyện chúng ta yêu đương"
Cố Hâm: "Còn gì nữa không?" Điều cuối không quan trọng, tất cả mọi người đều biết họ yêu đương.
Giang Thần: "Chờ nghĩ ra rồi nói tiếp."
Cố Hâm: "Ừ, cũng được."
Dù sao cuối cùng Giang Thần cũng tự quên mất thôi.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn, gió bên ngoài cũng càng lúc càng lớn, hai người uống xong trà sữa thì lên tàu điện ngầm cùng về nhà.
Trên đường về nhà, Cố Hâm muốn nắm tay Giang Thần.
Cố Hâm: "Thần Thần, tôi muốn nắm tay."
Giang Thần: "Không được, chúng ta phải giữ khoảng cách."
Trong mắt Cố Hâm tràn đầy thất vọng: "..."
Một lúc sau, cuối cùng Giang Thần phải chủ động giơ bàn tay nhỏ của mình lên: "Tôi nắm tay ông thì được, ông không được chủ động".
Vô cùng bá đạo, nhưng Cố Hâm lại thích.
Còn Giang Thần thì lại thấy cái nắm tay hôm nay dường như có sự khác biệt với quá khứ, trước kia không nghĩ nhiều, bây giờ lại thấy nó có nhiều ý nghĩa.
Cậu nhéo ngón tay Cố Hâm, chẳng cảm thấy mềm chút nào, ngược lại còn thấy nó khá khỏe khoắn, ngón tay dài hơn tay cậu, bàn tay cũng rộng hơn, rất ấm áp.
Giang Thần nắm tay hắn một lát lại bắt đầu lười biếng, cuối cùng thành Cố Hâm nắm tay kéo cậu đi.
Về đến cửa khu nhà, Giang Thần muốn về thẳng nhà mình.
Cố Hâm không ép buộc cậu sang nhà mình chơi, sợ mình quá gấp gáp khiến người ta bỏ cuộc giữa đường, hắn không định mới bước được một chân mà người ta đã chạy mất dáng. Hắn chờ nhiều năm như vậy, hai tháng có là gì.
Mối quan hệ chưa thay đổi được, nhưng cũng không kém là bao.
Trưởng thành thì sẽ tốt hơn thôi.
Là học sinh lớp mười hai, quan hệ của Giang Thần và Cố Hâm có biến hóa đặc biệt, nhưng lại dường như chẳng có gì khác biệt.
Họ vẫn lên lớp sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, trừ học tập vẫn là học tập, thời gian ngủ cũng không đủ, lấy đâu ra thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.
Lúc lên lớp Giang Thần và Cố Hâm vẫn ai ngồi chỗ đó, đến giờ học những bộ môn riêng đăng ký từ trước mới có thể ngồi cùng nhau. Phần lớn thời gian là sáng tách ra, chiều ngồi cạnh. Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông chọn môn học khác với Cố Hâm và Giang Thần nên không có hai chiếc bóng đèn sáng rực nào soi chiếu cho họ cả.
Tối hôm trước làm xong hai bộ đề thi, giữa trưa Giang Thần không ngủ đủ, mới học được một tiết buổi chiều đã mệt rã rời.
Đầu cậu gối luôn lên cánh tay đặt trên mặt bàn của Cố Hâm, Cố Hâm không rút ra, giáo viên trên bục giảng lườm qua vài lần, nhưng lớp đông bạn học, không thể phê bình nên đành thôi. Gương mặt Cố Hâm có độ nhận dạng khá cao, là học sinh yêu thích của các thầy cô, thành tích của Giang Thần cũng tạm ổn, ngủ thì ngủ thôi, dù sao đôi tình nhân này khác biệt, thành tích trước giờ chưa bao giờ sụt giảm cả.
Tiết thứ hai, Giang Thần không còn buồn ngủ nữa, nhưng tâm tư hôm nay lại không đặt lên bục giảng, chỉ một mực chú ý đến những ngón tay Cố Hâm ở dưới ngăn bàn. Đây là sở thích mới gần đây cậu có.
Cố Hâm kệ cậu nghịch thế nào cũng được, bài trên bảng cũng chưa chép được chút nào, sự thân mật này khiến cho trái tim hắn nóng bừng. Hắn hối hận, mình không nên đồng ý thử việc gì đó với Giang Thần, bây giờ muốn hôn người ta cũng không được!
Những nghĩ thì nghĩ, hối hận thì hối hận, hắn vẫn thuận theo lời của Giang Thần.
Lớp chiều học xong, Giang Thần đã sớm đói đến ngực dính sát lưng.
Lúc cậu cùng Cố Hâm đến nhà ăn, Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách đã chiếm được vị trí tốt ngồi chờ họ.
Trường học có rất nhiều khuôn mặt mới, đều là học sinh mới của khối mười.
Giang Thần và Cố Hâm lấy cơm xong quay về bàn, Cố Hâm đến nhà vệ sinh một lát, Giang Thần thì đã bắt đầu cầm lấy thìa, múc canh ăn.
Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách kể chuyện ở lớp tiếng Anh ngày hôm nay, Giang Thần vừa nghe vừa ăn.
Vừa ăn một nửa bát canh, dạ dày không còn trống rỗng như lúc nãy, thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên đánh gãy công cuộc ăn uống của cậu, cũng cắt đứt cuộc đối thoại của Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách.
"Anh Giang Thần?"
Giang Thần ngẩng đầu, thấy một bạn học Omega nam có má lúm đồng tiền đang mỉm cười nhìn cậu, trên thẻ học sinh đề tên lớp 10-8, là một em trai khóa dưới, đằng sau còn có hai bạn học lớp mười cùng đi theo.
"Tôi đây, có chuyện gì thế?" Trước mặt các em khóa dưới, Giang Thần luôn duy trì dáng vẻ một đàn anh, đối xử với họ lạnh nhạt.
Đàn em có má lúm đồng tiền: "Đàn anh, em thích anh lâu lắm rồi, em có thể thêm Wechat của anh không? Em muốn anh làm bạn trai của em!"
Giang Thần bị lời thổ lộ đột ngột này làm cho ngạc nhiên, Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách bên cạnh tròn mắt hóng chuyện vui.
Cũng may cậu vẫn nhớ kỹ thân phận của mình, hiện giờ cậu là bạn trai tương lai của Cố Hâm, không thể mập mờ với đàn em khóa dưới được.
Giang Thần vừa định há miệng từ chối thì một giọng nói bình tĩnh xen vào: "Cậu ấy có bạn trai rồi, không thể làm bạn trai bạn được".
Cố Hâm xuất hiện khiến bạn học có lúm đồng tiền này cảm thấy rất kinh ngạc: "A, thế ạ, vậy em quấy rầy rồi, hóa ra đàn anh Cố và đàn anh Giang là một đôi thật!".
Trong lòng Giang Thần tự nhủ, không phải mấy đứa mới vừa lên lớp mười sao? Sao nắm rõ tin đồn trong trường thế.
Đàn em lúm đồng tiền xuất quân thất bại, nhưng lại không thất vọng chút nào, dẫn các bạn đi mất, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Thần chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, lại phát hiện hai tên Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách ngồi đối diện cậu và Cố Hâm đang cười đểu.
"Vẻ mặt gì thế hả? Buồn nôn"
Tưởng Nhất Bách cố ý hỏi: "Giang Thần có bạn trai sao, ai vậy?"
Vệ Mông thì ngốc thật: "Đúng vậy, ai thế, anh Hâm, làm sao anh biết?"
Cố Hâm chua loét: "Ông quen em trai đó bao giờ?"
Giang Thần nói: "Tôi không biết cậu ấy mà." Cậu nhìn chằm chằm món sườn chiên trong đĩa của Cố Hâm.
Lúc này Cố Hâm mới bỏ sườn chiên vào đĩa cơm của cậu.
Giang Thần nghĩ thầm: May mà mình nhanh trí, không thì không được ăn sườn rồi.
Hôm qua cậu tiện tay đỡ một em gái bị trượt chân trên cầu thang, thế là bị Cố Hâm kéo đi rửa tay hai lần liền.
Ôi, Cố Hâm hay ghen quá.
Cạnh nhà Tưởng Nhất Bách có một công viên nhỏ, sau khi hai người ra ngoài, Giang Thần bảo khát nước, Cố Hâm liền xếp hàng mua trà sữa, mỗi người một cốc.
Giang Thần ôm trà sữa ngồi trên xích đu, cúi đầu cắn ống hút. Còn Cố Hâm ngồi trên một xích đu khác, trà sữa trong cốc cũng không uống mà hai mắt lại nhìn chằm chằm vào từng hành động của Giang Thần.
Cố Hâm đã từng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi hắn ngả bài với Giang Thần, có điều, hắn đúng là đã ngả bài rồi, còn Giang Thần vẫn một mực né tránh hắn mà thôi.
"Câu lúc nãy ông mới nói là có ý gì?" Ngoài mặt Cố Hâm bình tĩnh vô cùng, nhưng nội tâm thì lại thấp thỏm không yên.
"Không có ý gì, uống say, nói bậy". Giang Thần nghĩ thì đã nghĩ xong, nhưng lại không thích xác định quan hệ nhanh như vậy, sống chết không chịu thừa nhận.
"Tra nam." Cố Hâm bắt đầu lên án, hắn biết Giang Thần chỉ buột miệng nói những lời kia.
"Không phải..." Giang Thần muốn uống trà sữa trân châu, vừa lúc hút trân châu lên, trân châu bị mắc kẹt trong cổ họng, "Khụ khụ khụ!"
Cố Hâm không dám đùa nữa, đưa tay vỗ lưng cho cậu thuận khí. Trân châu bị ho ra, mặt Giang Thần đỏ lên. Uống trà sữa trân châu còn có thể bị sặc, thật mất mặt.
"Không sao chứ?" Đây là câu hỏi hôm nay Cố Hâm hỏi nhiều nhất, "Sao lại không cẩn thận như vậy."
"Không phải nên trách ông sao? Đột nhiên nói tôi là tra nam". Giang Thần vỗ vỗ lồng ngực của mình, cậu biết hôm nay không thể tránh thoát, phải cùng Cố Hâm nói cho rõ ràng.
"Được, ông không phải, không cần gấp gáp đến thế, trân châu bị kẹt ở cổ họng nguy hiểm lắm". Cố Hâm nói rất chân thành.
"Hâm Bảo, ông càng ngày càng nói nhiều."
"Chỉ nói nhiều với ông mà thôi, người khác đâu có phần vinh hạnh đặc biệt này." Chủ đề cuối cùng vẫn quay trở về chỗ cũ. Cố Hâm buông trà sữa trong tay, ngồi xổm trước mặt Giang Thần, ngẩng đầu nhìn cậu: "Thần Thần."
"Ừ?" Giang Thần bắt đầu có chút căng thẳng, cậu chưa từng được đối diện với đôi mắt tràn đầy tình cảm của Cố Hâm, hắn luôn giấu cậu rất kỹ.
Cố Hâm hôm nay lại không giấu kỹ phần tình cảm này nữa, hắn nói: "Tôi có thể được nhận một thứ tình cảm đặc biệt khác từ ông không?"
Giang Thần hỏi lại hắn: "Chẳng phải ông luôn là người nhận được tình cảm đặc biệt đó sao?"
Cố Hâm cười cười, lời này đúng là không sai: "Nhưng tôi còn muốn tiến thêm một bước, trở thành bạn trai ông".
Giang Thần: "Nghiêm túc chứ?"
Cố Hâm trịnh trọng nói: "Hết sức nghiêm túc, so với bất cứ cuộc thi quan trọng nào càng nghiêm túc hơn. Hiện giờ tôi đang thi một cuộc thi, còn ông là người chấm bài, ông nói tôi đạt tiêu chuẩn thì đạt tiêu chuẩn, cho tôi là ưu tú thì tôi sẽ có 80 điểm trở lên, nếu như ông cần tôi đạt được điểm cao nhất thì tôi sẽ cố gắng phát huy hết tất cả trình độ của mình để đạt được 150 điểm, ông có nguyện trở thành người chấm bài cho tôi không?"
Giang Thần không ngờ đến lời thổ lộ mà Cố Hâm còn lôi học tập vào, đúng là bạn học con nhà người ta từ bé đến giờ của cậu, quá trâu bò rồi.
Giang Thần đã suy nghĩ chuyện này cả một tuần, nhưng khi đối mặt trực tiếp với Cố Hâm thì cậu lại cảm thấy không giống tưởng tượng của mình cho lắm.
Nhưng mà, cậu vẫn luôn có một nghi ngờ: "Cố Hâm, có phải vì ông không thể ở cùng với Omega, nên mới thích Beta không?"
Cố Hâm cười khẽ: "Dĩ nhiên là không phải, trừ ông ra, tôi chưa từng thích ai khác."
Giang Thần: "Chưa thử thì làm sao biết?"
Cố Hâm: "Không cần thử, không thích chính là không thích, Thần Thần, có muốn thử cùng tôi không?"
Giang Thần chân thành thảo luận vấn đề này với Cố Hâm: "Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghĩ tới."
Cố Hâm: "Ông ghét tôi không?"
Giang Thần lắc đầu: "Đương nhiên không ghét." Thậm chí còn rất thích, nhưng cũng đúng như hắn nói, cậu chỉ mới biết được tình cảm của mình còn có một phần thích theo cách này.
Cố Hâm: "Vậy chúng ta thử trước một chút nhé, nếu như ông thật không thích tôi, vậy chúng ta không tiếp tục nữa."
Giang Thần suy nghĩ hai giây, cảm thấy ổn, thử một lần cũng không lỗ: "Cũng được, nhưng chỉ thử một lần thôi đấy."
Cố Hâm nói: "Thế trước khi thử có thể cho tôi hôn một cái không?"
"Cái..." Hả?
Vừa dứt lời, Cố Hâm bỗng nhiên đứng dậy, dán môi hắn lên môi cậu, bốn cánh môi tiếp xúc chưa đến hai giây, Cố Hâm đã lùi lại.
Hai má hắn đỏ hồng, hỏi cậu: "Ghét không?"
Giang Thần nói thật: "Không ghét". Cậu còn từng mơ ước đôi môi đó, sao có thể ghét nổi.
Thế nhưng cậu không định phát triển tình cảm của họ nhanh đến vậy, từ tình bạn lên tình yêu cần một khoảng thời gian chuẩn bị, không thể quá nhanh, lỡ đâu Cố Hâm hối hận thì làm sao bây giờ?
Mà câu nói tiếp theo của Cố Hâm còn khiến Giang Thần quyết tâm giữ vững quyết định của mình hơn nữa: "Thần Thần, chúng ta dùng kết hôn làm tiền đề cho mối quan hệ này có được không?"
"Không phải là không thể được, nhưng ông phải đồng ý với tôi, hai tháng tới hai chúng ta cho nhau thời gian thích ứng mối quan hệ này đã, có được không?"
Cố Hâm lập tức hiểu được cậu đang lo lắng điều gì, đây cũng là điều hắn đã từng suy nghĩ qua: "Được, lấy sinh nhật của ông làm thời hạn."
Giang Thần lúc này không còn lý do đổi ý nữa: "Vậy thì được rồi." Cậu liếm môi một cái, hỏi: "Hâm Bảo, ông biết yêu đương thế nào không?"
Cố Hâm: "Không biết, tôi cũng chưa từng yêu ai cả."
Giang Thần: "Vậy vì sao lại thích tôi?"
Cố Hâm: "Thì vì thích thôi."
Đã nói đến chỗ này rồi, Giang Thần cái gì cũng muốn hỏi, nhưng lại không chủ động dính sát vào Cố Hâm như trước nữa.
Giang Thần: "Thích chỗ nào?" Cậu bắt đầu đếm khuyết điểm của mình, "Thành tích tôi không tốt bằng ông, lại còn lười biếng". Cậu rất hiểu bản thân mình, "Nhưng được cái dáng dấp khá ổn, không phải ông thích mặt tôi đấy chứ?"
Cố Hâm nhìn chằm chằm gương mặt của cậu: "Mặt cũng thích, thành tích của ông rất tốt, trong mắt tôi, ông chăm chỉ hơn rất nhiều người".
Giang Thần: "Quả nhiên là thích mặt."
Ngón tay Cố Hâm gõ vào đầu cậu: "Đừng để tâm những chuyện vụn vặt này, toàn thân cao thấp nơi nào tôi cũng thích."
Giang Thần đẩy móng hắn ra: "Đang là thời gian thử việc, chúng ta thỏa thuận ba điều."
Cố Hâm ngồi xổm nên hơi tê chân, quay lại xích đu bên cạnh: "Nói đi".
Giang Thần: "Thứ nhất, phải giữ khoảng cách."
Cố Hâm: "..."
Giang Thần: "Thứ hai, không có sự đồng ý của tôi, không được tùy tiện hôn."
Cố Hâm: "..."
Giang Thần: "Thứ ba, không thể nói với người khác chuyện chúng ta yêu đương"
Cố Hâm: "Còn gì nữa không?" Điều cuối không quan trọng, tất cả mọi người đều biết họ yêu đương.
Giang Thần: "Chờ nghĩ ra rồi nói tiếp."
Cố Hâm: "Ừ, cũng được."
Dù sao cuối cùng Giang Thần cũng tự quên mất thôi.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn, gió bên ngoài cũng càng lúc càng lớn, hai người uống xong trà sữa thì lên tàu điện ngầm cùng về nhà.
Trên đường về nhà, Cố Hâm muốn nắm tay Giang Thần.
Cố Hâm: "Thần Thần, tôi muốn nắm tay."
Giang Thần: "Không được, chúng ta phải giữ khoảng cách."
Trong mắt Cố Hâm tràn đầy thất vọng: "..."
Một lúc sau, cuối cùng Giang Thần phải chủ động giơ bàn tay nhỏ của mình lên: "Tôi nắm tay ông thì được, ông không được chủ động".
Vô cùng bá đạo, nhưng Cố Hâm lại thích.
Còn Giang Thần thì lại thấy cái nắm tay hôm nay dường như có sự khác biệt với quá khứ, trước kia không nghĩ nhiều, bây giờ lại thấy nó có nhiều ý nghĩa.
Cậu nhéo ngón tay Cố Hâm, chẳng cảm thấy mềm chút nào, ngược lại còn thấy nó khá khỏe khoắn, ngón tay dài hơn tay cậu, bàn tay cũng rộng hơn, rất ấm áp.
Giang Thần nắm tay hắn một lát lại bắt đầu lười biếng, cuối cùng thành Cố Hâm nắm tay kéo cậu đi.
Về đến cửa khu nhà, Giang Thần muốn về thẳng nhà mình.
Cố Hâm không ép buộc cậu sang nhà mình chơi, sợ mình quá gấp gáp khiến người ta bỏ cuộc giữa đường, hắn không định mới bước được một chân mà người ta đã chạy mất dáng. Hắn chờ nhiều năm như vậy, hai tháng có là gì.
Mối quan hệ chưa thay đổi được, nhưng cũng không kém là bao.
Trưởng thành thì sẽ tốt hơn thôi.
Là học sinh lớp mười hai, quan hệ của Giang Thần và Cố Hâm có biến hóa đặc biệt, nhưng lại dường như chẳng có gì khác biệt.
Họ vẫn lên lớp sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, trừ học tập vẫn là học tập, thời gian ngủ cũng không đủ, lấy đâu ra thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.
Lúc lên lớp Giang Thần và Cố Hâm vẫn ai ngồi chỗ đó, đến giờ học những bộ môn riêng đăng ký từ trước mới có thể ngồi cùng nhau. Phần lớn thời gian là sáng tách ra, chiều ngồi cạnh. Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông chọn môn học khác với Cố Hâm và Giang Thần nên không có hai chiếc bóng đèn sáng rực nào soi chiếu cho họ cả.
Tối hôm trước làm xong hai bộ đề thi, giữa trưa Giang Thần không ngủ đủ, mới học được một tiết buổi chiều đã mệt rã rời.
Đầu cậu gối luôn lên cánh tay đặt trên mặt bàn của Cố Hâm, Cố Hâm không rút ra, giáo viên trên bục giảng lườm qua vài lần, nhưng lớp đông bạn học, không thể phê bình nên đành thôi. Gương mặt Cố Hâm có độ nhận dạng khá cao, là học sinh yêu thích của các thầy cô, thành tích của Giang Thần cũng tạm ổn, ngủ thì ngủ thôi, dù sao đôi tình nhân này khác biệt, thành tích trước giờ chưa bao giờ sụt giảm cả.
Tiết thứ hai, Giang Thần không còn buồn ngủ nữa, nhưng tâm tư hôm nay lại không đặt lên bục giảng, chỉ một mực chú ý đến những ngón tay Cố Hâm ở dưới ngăn bàn. Đây là sở thích mới gần đây cậu có.
Cố Hâm kệ cậu nghịch thế nào cũng được, bài trên bảng cũng chưa chép được chút nào, sự thân mật này khiến cho trái tim hắn nóng bừng. Hắn hối hận, mình không nên đồng ý thử việc gì đó với Giang Thần, bây giờ muốn hôn người ta cũng không được!
Những nghĩ thì nghĩ, hối hận thì hối hận, hắn vẫn thuận theo lời của Giang Thần.
Lớp chiều học xong, Giang Thần đã sớm đói đến ngực dính sát lưng.
Lúc cậu cùng Cố Hâm đến nhà ăn, Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách đã chiếm được vị trí tốt ngồi chờ họ.
Trường học có rất nhiều khuôn mặt mới, đều là học sinh mới của khối mười.
Giang Thần và Cố Hâm lấy cơm xong quay về bàn, Cố Hâm đến nhà vệ sinh một lát, Giang Thần thì đã bắt đầu cầm lấy thìa, múc canh ăn.
Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách kể chuyện ở lớp tiếng Anh ngày hôm nay, Giang Thần vừa nghe vừa ăn.
Vừa ăn một nửa bát canh, dạ dày không còn trống rỗng như lúc nãy, thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên đánh gãy công cuộc ăn uống của cậu, cũng cắt đứt cuộc đối thoại của Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách.
"Anh Giang Thần?"
Giang Thần ngẩng đầu, thấy một bạn học Omega nam có má lúm đồng tiền đang mỉm cười nhìn cậu, trên thẻ học sinh đề tên lớp 10-8, là một em trai khóa dưới, đằng sau còn có hai bạn học lớp mười cùng đi theo.
"Tôi đây, có chuyện gì thế?" Trước mặt các em khóa dưới, Giang Thần luôn duy trì dáng vẻ một đàn anh, đối xử với họ lạnh nhạt.
Đàn em có má lúm đồng tiền: "Đàn anh, em thích anh lâu lắm rồi, em có thể thêm Wechat của anh không? Em muốn anh làm bạn trai của em!"
Giang Thần bị lời thổ lộ đột ngột này làm cho ngạc nhiên, Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách bên cạnh tròn mắt hóng chuyện vui.
Cũng may cậu vẫn nhớ kỹ thân phận của mình, hiện giờ cậu là bạn trai tương lai của Cố Hâm, không thể mập mờ với đàn em khóa dưới được.
Giang Thần vừa định há miệng từ chối thì một giọng nói bình tĩnh xen vào: "Cậu ấy có bạn trai rồi, không thể làm bạn trai bạn được".
Cố Hâm xuất hiện khiến bạn học có lúm đồng tiền này cảm thấy rất kinh ngạc: "A, thế ạ, vậy em quấy rầy rồi, hóa ra đàn anh Cố và đàn anh Giang là một đôi thật!".
Trong lòng Giang Thần tự nhủ, không phải mấy đứa mới vừa lên lớp mười sao? Sao nắm rõ tin đồn trong trường thế.
Đàn em lúm đồng tiền xuất quân thất bại, nhưng lại không thất vọng chút nào, dẫn các bạn đi mất, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Thần chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, lại phát hiện hai tên Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách ngồi đối diện cậu và Cố Hâm đang cười đểu.
"Vẻ mặt gì thế hả? Buồn nôn"
Tưởng Nhất Bách cố ý hỏi: "Giang Thần có bạn trai sao, ai vậy?"
Vệ Mông thì ngốc thật: "Đúng vậy, ai thế, anh Hâm, làm sao anh biết?"
Cố Hâm chua loét: "Ông quen em trai đó bao giờ?"
Giang Thần nói: "Tôi không biết cậu ấy mà." Cậu nhìn chằm chằm món sườn chiên trong đĩa của Cố Hâm.
Lúc này Cố Hâm mới bỏ sườn chiên vào đĩa cơm của cậu.
Giang Thần nghĩ thầm: May mà mình nhanh trí, không thì không được ăn sườn rồi.
Hôm qua cậu tiện tay đỡ một em gái bị trượt chân trên cầu thang, thế là bị Cố Hâm kéo đi rửa tay hai lần liền.
Ôi, Cố Hâm hay ghen quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.