Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 52
Yến Phi Điện
13/08/2024
Kỷ Duyệt nắm chắt tay chờ đợi câu trả lời tiếp theo của đối phương. Q
"Mãnh Tư Tuệ..Hình như có lần lên hot search cùng mẹ cậu nhưng chỉ nửa giờ nó đã bị dập xuống, tựa hình như là...Quan hệ của Mãnh Tư Tuệ và mẹ cậu thì phải" Mộc Mộc chống cằm cố gắng nhớ lại.
Cậu mỉm cười rồi cúi gằm mặt xuống, cô thấy vậy thì khá lo cho cảm xúc của cậu liền vỗ vai an ủi: "Không sao, tớ có quen biết một chút, ông chủ quán tớ quan hệ rộng lắm..." đáy mắt cô hiện lên tia chân thành: "Tớ sẽ cùng cậu tìm..nhé?"
Cậu mím môi không đáp một lát sau cân nhắc rồi lắc đầu: "Không, không cần đâu...cậu chỉ cần cho tớ xin một cuộc hẹn với ông chủ của cậu thôi, còn lại tớ sẽ tự mình tìm"
Mộc Mộc nghe vậy chỉ gật đầu rồi đứng dậy, trao đổi với cậu vài câu rồi xách balo cả hai định bắt xe về.
Lúc này trời cũng đã dần tối màu ở đây là vùng ngoại ô không biết có xe để bắt hay không..với lại dù sao đây cũng từng xảy ra vụ tự xác, u uất lạ thường.
Bọn họ chỉ đành đi bộ ra phía đường lớn.
Reng reng'
Điện thoại cậu reo lên, giữa con đường nhỏ xung quanh là cây thi thoảng lại có hai ha hộ dân, đèn đường chớp nháy lại có tiếng vo ve của côn trùng, âm vang điện thoại vọng đi vọng lại là điểm nhấn duy nhất.
Nhìn thấy đuôi số cậu mở nhận.
"Alo" Đối phương mở lời trước.
"Có chuyện gì?" Giọng cậu thều thào như tiếng gió.
"Ba đang trong bệnh viện, bị..ung thư"
Kỷ Duyệt không bất ngờ lắm, cậu biết trước tình tiết này, không lâu sau Kỷ Minh sẽ chết nhưng bọn họ lại cho rằng cậu là tai ương, cứ thể đồ hết lỗi lên đầu cậu.
Cậu nhắm nghiền mắt như đang suy nghĩ gì đó, mãi đến khi đầu dây kia lại cất tiếng gọi, lúc này cậu mới trả lời:
"Tôi đang không về được"
Đầu dây bên kia cậu nghe thấy tiếng khóc của mẹ kế, tiếng nói chuyện đầy lo lắng của Kỷ Ninh và người đang gọi cho cậu - Kỷ Hạ thì đang nói nhỏ gì với người bên cạnh đấy.
"Cậu đang ở đâu?" Kỷ Hạ mệt mỏi hỏi.
"Anh hỏi làm gì?"
"Tôi qua đón"
Cậu cười khẽ cúp máy luôn, tới đó chi rồi bị nói tai ương, sao chồi, xin lỗi chứ cậu còn tỉnh lắm. Bộn chuyện chưa làm ai rảnh đi quan tâm ông già hấp hối dù biết ông ta sẽ die chứ, với lại ông ta là người mang đến đau khổ cho cậu mà.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu không máu lạnh đến thế, định bụng hôm kia sẽ qua bệnh viện xem ông ta thế nào.
Đi bộ một hồi mới đến đường lớn, xe chạy qua chạy lại đèn đường cũng sáng rọi cả một mảnh đất khiến người ta an tâm hơn nhiều. Cậu đề nghị xách balo giúp Mộc Mộc đề cô ngồi nghỉ một lát.
Từ đẳng xa một chiếc Audi màu đen tuyền có biển số cậu nhớ kĩ như in là 74 đi với tốc độ cho phép. Đây là xe của
Cố Diệp.
Chiếc xe ấy đột nhiên dừng trước mặt hai người, cậu nhướng mày. Lúc này một thanh niên cao ráo bước xuống, đeo kính đen, diện vest trông rất trưởng thành cùng với mái tóc xanh lam nhạt nổi bật, cậu nhìn liền biết là ai uồn.
Cố Diệp đến trước mặt bọn họ ngỏ lời đưa họ về, Mộc Mộc thì do dự còn cậu thì đồng ý luôn, đỡ tốn tiền, đi xe xịn còn thoải mái, mùi rất dễ chịu.
Bước lên xe cậu mới phát hiện, người lái là một ông chú trung niên, bên cạnh còn có một dì gái đẹp lão, mặc sườn xám tôn dáng, chân đi cao gót màu bạc, tóc búi trâm.
"Chào hai đứa" Bà ấy mỉm cười phây phẩy chiếc quạt.
Cậu cùng cô mỉm cười đáp lại.
Nói ra mới biết đây là cha mẹ của Cố Diệp, nhìn tóc ông chú kia dần bạc nhưng màu xanh lam kia là không thể giấu.
Cậu ngại ngùng nhích sát sang Mộc Mộc. Bác gái kia cũng vui tính khiến cậu khá thoải mái, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.
Bọn họ hỏi cậu muốn đi đâu.
Kỷ Duyệt nhìn sang Mộc Mộc ngồi bên cạnh.
Cô ấy cũng hiểu ý mà trả lời: "Dạ cháu về chung cứ Lan Điệp ở đường C ạ" nghĩ ngợi một chút cô mới nói tiếp:
"Chú cứ thả con ở đầu đường cháu sẽ đi bộ vào ạ"
Bác trai cười mỉm lắc lắc đầu, cất giọng hỏi: "Vậy cậu kia đi đâu?"
Kỷ Duyệt lắc lắc đầu nói: "Dạ cháu về chung với bạn ấy, có gì cháu sẽ bắt xe đi ạ"
Bác gái quay lui nhìn cậu, lúc này cậu mới thấy rõ ngũ quan trên mặt bà ấy xinh đẹp đến nhường nào. Bà ấy bảo cậu cứ nói, không phải ngại nên cậu cũng thành thật trả lời: "Dạ, cháu cảm ơn ạ, nếu được thì cho cháu về khánh sạn Mộng ạ."
"Sao đêm không ở nhà mà lại đi khách sạn"
"Nhà cháu xảy ra chút chuyện, cháu không muốn về a..." Cậu cúp mắt xuống.
"Hay cháu qua nhà cô tá túc một đêm?" Bà ấy vuốt tóc.
Cậu vội vàng lắc đầu từ chối nhưng Cố Diệp lại khăng khăng muốn cậu ở lại, bác trai vậy mà cũng không phản đối.
Cậu ngậm ngùi báu chặt chiếc balo đang cẩm trên tay.
Sau khi đưa Mộc Mộc đến đúng chỗ, cô ấy cúi người 90 độ cảm ơn mấy lần còn cậu thì lại sang nhà Cố Diệp nương tựa một đêm. (3)
Điều cậu cảm thấy lạ nhất chính là tại sao mẹ và cha Cố Diệp xưng là người có quyền lực tiếng nói lại tự mình đích thân lái xe, nhìn họ không giống liên hôn chính trị mà là trai tài gái sắc tình yêu màu hồng phấn bay phất phơ xung quanh làm nền!
Cố Diệp cúi đầu thủ thỉ bên tai cậu: "Cậu sẽ cùng tôi ăn cơm chó của hai ông bà Cố..."
"Mãnh Tư Tuệ..Hình như có lần lên hot search cùng mẹ cậu nhưng chỉ nửa giờ nó đã bị dập xuống, tựa hình như là...Quan hệ của Mãnh Tư Tuệ và mẹ cậu thì phải" Mộc Mộc chống cằm cố gắng nhớ lại.
Cậu mỉm cười rồi cúi gằm mặt xuống, cô thấy vậy thì khá lo cho cảm xúc của cậu liền vỗ vai an ủi: "Không sao, tớ có quen biết một chút, ông chủ quán tớ quan hệ rộng lắm..." đáy mắt cô hiện lên tia chân thành: "Tớ sẽ cùng cậu tìm..nhé?"
Cậu mím môi không đáp một lát sau cân nhắc rồi lắc đầu: "Không, không cần đâu...cậu chỉ cần cho tớ xin một cuộc hẹn với ông chủ của cậu thôi, còn lại tớ sẽ tự mình tìm"
Mộc Mộc nghe vậy chỉ gật đầu rồi đứng dậy, trao đổi với cậu vài câu rồi xách balo cả hai định bắt xe về.
Lúc này trời cũng đã dần tối màu ở đây là vùng ngoại ô không biết có xe để bắt hay không..với lại dù sao đây cũng từng xảy ra vụ tự xác, u uất lạ thường.
Bọn họ chỉ đành đi bộ ra phía đường lớn.
Reng reng'
Điện thoại cậu reo lên, giữa con đường nhỏ xung quanh là cây thi thoảng lại có hai ha hộ dân, đèn đường chớp nháy lại có tiếng vo ve của côn trùng, âm vang điện thoại vọng đi vọng lại là điểm nhấn duy nhất.
Nhìn thấy đuôi số cậu mở nhận.
"Alo" Đối phương mở lời trước.
"Có chuyện gì?" Giọng cậu thều thào như tiếng gió.
"Ba đang trong bệnh viện, bị..ung thư"
Kỷ Duyệt không bất ngờ lắm, cậu biết trước tình tiết này, không lâu sau Kỷ Minh sẽ chết nhưng bọn họ lại cho rằng cậu là tai ương, cứ thể đồ hết lỗi lên đầu cậu.
Cậu nhắm nghiền mắt như đang suy nghĩ gì đó, mãi đến khi đầu dây kia lại cất tiếng gọi, lúc này cậu mới trả lời:
"Tôi đang không về được"
Đầu dây bên kia cậu nghe thấy tiếng khóc của mẹ kế, tiếng nói chuyện đầy lo lắng của Kỷ Ninh và người đang gọi cho cậu - Kỷ Hạ thì đang nói nhỏ gì với người bên cạnh đấy.
"Cậu đang ở đâu?" Kỷ Hạ mệt mỏi hỏi.
"Anh hỏi làm gì?"
"Tôi qua đón"
Cậu cười khẽ cúp máy luôn, tới đó chi rồi bị nói tai ương, sao chồi, xin lỗi chứ cậu còn tỉnh lắm. Bộn chuyện chưa làm ai rảnh đi quan tâm ông già hấp hối dù biết ông ta sẽ die chứ, với lại ông ta là người mang đến đau khổ cho cậu mà.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu không máu lạnh đến thế, định bụng hôm kia sẽ qua bệnh viện xem ông ta thế nào.
Đi bộ một hồi mới đến đường lớn, xe chạy qua chạy lại đèn đường cũng sáng rọi cả một mảnh đất khiến người ta an tâm hơn nhiều. Cậu đề nghị xách balo giúp Mộc Mộc đề cô ngồi nghỉ một lát.
Từ đẳng xa một chiếc Audi màu đen tuyền có biển số cậu nhớ kĩ như in là 74 đi với tốc độ cho phép. Đây là xe của
Cố Diệp.
Chiếc xe ấy đột nhiên dừng trước mặt hai người, cậu nhướng mày. Lúc này một thanh niên cao ráo bước xuống, đeo kính đen, diện vest trông rất trưởng thành cùng với mái tóc xanh lam nhạt nổi bật, cậu nhìn liền biết là ai uồn.
Cố Diệp đến trước mặt bọn họ ngỏ lời đưa họ về, Mộc Mộc thì do dự còn cậu thì đồng ý luôn, đỡ tốn tiền, đi xe xịn còn thoải mái, mùi rất dễ chịu.
Bước lên xe cậu mới phát hiện, người lái là một ông chú trung niên, bên cạnh còn có một dì gái đẹp lão, mặc sườn xám tôn dáng, chân đi cao gót màu bạc, tóc búi trâm.
"Chào hai đứa" Bà ấy mỉm cười phây phẩy chiếc quạt.
Cậu cùng cô mỉm cười đáp lại.
Nói ra mới biết đây là cha mẹ của Cố Diệp, nhìn tóc ông chú kia dần bạc nhưng màu xanh lam kia là không thể giấu.
Cậu ngại ngùng nhích sát sang Mộc Mộc. Bác gái kia cũng vui tính khiến cậu khá thoải mái, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.
Bọn họ hỏi cậu muốn đi đâu.
Kỷ Duyệt nhìn sang Mộc Mộc ngồi bên cạnh.
Cô ấy cũng hiểu ý mà trả lời: "Dạ cháu về chung cứ Lan Điệp ở đường C ạ" nghĩ ngợi một chút cô mới nói tiếp:
"Chú cứ thả con ở đầu đường cháu sẽ đi bộ vào ạ"
Bác trai cười mỉm lắc lắc đầu, cất giọng hỏi: "Vậy cậu kia đi đâu?"
Kỷ Duyệt lắc lắc đầu nói: "Dạ cháu về chung với bạn ấy, có gì cháu sẽ bắt xe đi ạ"
Bác gái quay lui nhìn cậu, lúc này cậu mới thấy rõ ngũ quan trên mặt bà ấy xinh đẹp đến nhường nào. Bà ấy bảo cậu cứ nói, không phải ngại nên cậu cũng thành thật trả lời: "Dạ, cháu cảm ơn ạ, nếu được thì cho cháu về khánh sạn Mộng ạ."
"Sao đêm không ở nhà mà lại đi khách sạn"
"Nhà cháu xảy ra chút chuyện, cháu không muốn về a..." Cậu cúp mắt xuống.
"Hay cháu qua nhà cô tá túc một đêm?" Bà ấy vuốt tóc.
Cậu vội vàng lắc đầu từ chối nhưng Cố Diệp lại khăng khăng muốn cậu ở lại, bác trai vậy mà cũng không phản đối.
Cậu ngậm ngùi báu chặt chiếc balo đang cẩm trên tay.
Sau khi đưa Mộc Mộc đến đúng chỗ, cô ấy cúi người 90 độ cảm ơn mấy lần còn cậu thì lại sang nhà Cố Diệp nương tựa một đêm. (3)
Điều cậu cảm thấy lạ nhất chính là tại sao mẹ và cha Cố Diệp xưng là người có quyền lực tiếng nói lại tự mình đích thân lái xe, nhìn họ không giống liên hôn chính trị mà là trai tài gái sắc tình yêu màu hồng phấn bay phất phơ xung quanh làm nền!
Cố Diệp cúi đầu thủ thỉ bên tai cậu: "Cậu sẽ cùng tôi ăn cơm chó của hai ông bà Cố..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.