Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 54
Yến Phi Điện
21/08/2024
Thi cuối kỳ I đã xong, học sinh có một tuần để nghỉ ngơi cũng như là để nhà trường chấm bài.
Cậu khoác một chiếc balo đen, đội mũ lưỡi trai trắng, ánh mắt nhìn ga tàu trước mặt đăm đăm khó nói, hành trình một tuần kiếm được người kia chính thức bắt đầu.
Một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên thông báo về chuyến đi sắp tới, cậu cầm vé ngồi vào khoan chỉ định rồi dựa người lui sâu, thở hắc một hơi. Đối diện cậu lúc này có một chàng trai ngoại quốc khác với mái tóc vàng ánh nhẹ và đôi mắt màu xanh của trời cao.
Cậu nhìn rất thuận mắt nhưng rốt cuộc cũng không nhớ đây là ai.
“Hello” Anh ta lên tiếng.
Cậu không giỏi tiếng nước ngoài bật điện thoại vào google dịch.
“Xin chào”
“Cậu tên là gì?”
Kỷ Duyệt nhíu mày: “Kỷ Duyệt”
“Adwem...” Đột nhiên đối phương lẩm bẩm gì đó, một từ ngữ rất quen thuộc, cậu nhớ cậu đã nghe ở đâu đó nhưng rốt cuộc vẫn không nhớ ra được.
“Tôi tên là Meidam Azcotle”
Hai người cứ giao tiếp qua google dịch như vậy.
Meidam...tên giống con gái thật.Chuyến tàu hoả này đến một thành phố lân cận, thành phố K, thành phố K có một thị trấn gần biển mà ít ai biết tới và cậu sẽ bắt đầu tìm từ đó.
Một tiếp viên tàu mở cửa khoan hai người ra, rạng rỡ nói: “Quý khách có muốn dùng gì không ạ? Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
Kỷ Duyệt chỉ lắc lắc đầu còn chàng trai đối diện đã vui vẻ nói không cần khiến cậu trố mắt, rõ ràng là hai người có thể nói chung một tiếng vậy mà
Cậu hừ lạnh một tiếng, từ balo lấy ra một chai nước suối lạnh uống ừng ực hết nửa chai.
Meidam thì ngồi nhìn anh, rồi hướng mắt ra cửa sổ. Mặt trời lúc này đã lên đến thiên đỉnh, ánh nắng chói loá soi sáng xuống vạn vật, qua khung kính cửa sổ chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của chàng trai ngoại quốc.Cậu càng nhìn càng ngơ ngẩn cảm thấy người này vô cùng quen mắt nhưng lại không thể nào nhớ ra nổi.
“Anh cũng đi đến thành phố K à?” Kỷ Duyệt nghiêng mặt hỏi.
Anh ta nhìn cậu cười mỉm: “Ừ giải stress nhưng tôi mới chốt vé vào đúng hôm nay, không nghiên cứu gì về nơi này”
Kỷ Duyệt lẩm bẩm: “ Vậy muốn đi theo tôi không.” Câu nói này vô cùng khể khàng cậu tưởng ngoài cậu không ai có thể nghe thấy nữa vậy mà anh ta gật đầu háo hức.
“Được”
Kỷ Duyệt tròn mắt muốn chửi bản thân khùng khùng điên điên. Vậy mà chuyến hành trình này có thêm một người nữa...cậu..không hiểu sao lại thấy mong chờ hơn, cậu đã thoát khỏi một sự cô đơn lẻ bóng một cách vô hình.
Từ đây đến thành phố K phải mất tám tiếng chạy tàu, nhìn ngắm quang cảnh, lấy điện thoại ra chụp hình rồi cười tươi như hoa.
Chụp ảnh hình như là một sở thích khác của cậu rồi nhỉ.
“Hey, anh chơi game không?”
Cậu chán chường quay sang đối phương, bàn gỗ lúc này đã có thêm hai ly mì tôm nóng hổi bị xơi hết hai phần ba ly mì và hai lon coca lạnh còn hơi sương.
Meidam nhướng mày tỏ ý bản thân không biết nên chơi game gì. Anh đưa điện thoại ra ánh mắt lại tỏ ý tải xuống giúp anh.Kỷ Duyệt cũng không ngại ngần gì nắm lấy rồi bấm bấm trên thanh tìm kiếm của appstore.
“Cái gì? Thiếu chủ lại đưa điện thoại riêng cho đối phương á!?”
Bên buồng bên có một nhóm người mặt đồ khá kín, đa số đều là tone trắng - đen, tụm lại nói chuyện với nhau.
Bọn họ hình như đang đánh bài, vừa đánh vừa tám chuyện trên trời dưới đất.
“Thiệt mà, không tin cứ nhìn vào cái lỗ ấy! Tui thấy thiệt” một người kia cầm bài đánh xuống với giọng điệu không thể tin được nhưng cũng muốn nói những điều bản thân thốt lên là sự thật.
Bọn họ tạm bỏ bài xuống mặt ai cũng hiện rõ bốn chữ: Nghi ngờ nhân sinh.
Vì thiếu chủ bọn họ là cao cao tại thượng ngàn năm không nở một nụ cười, bí ẩn, một alpha mạnh mẽ, chưa để người ta xâm phạm đồ cá nhân bao giờ. Trên chiến trường là một súng một mạng giờ lại đang giả ngốc! Đang cười! Đang cho cái tên lạ hoắc kia cầm điện thoại của bản thân! Lại giới thiệu tên thật của bản thân còn là tên thân mật!
Tất nhiên người là thuộc hạ như bọn họ chỉ muốn đâm đầu vào tường đề cho bản thân tỉnh lại, đừng để bản thân ngủ trong mơ quá lâu.
Nhưng..mọi chuyện là thật.
Cả nhóm người bất giác nuốc nước bọt.“Kìa, lên! Đánh chết nó!” Kỷ Duyệt hét lên đầy hoang dã vì trận game ở rank thấp tẹt.
Vì đối phương là acc mới tạo nên cậu cũng không định chơi CDY, chơi Liên Minh.
Cả hai người cùng nhau làm gà công nghiệp.
Hồi trước cậu từng chơi tựa game này, biết sơ sơ nhưng sau lại bỏ, vì lười chơi.
Cậu dụ Meidam đi Yuumi cho mình, bản thân cậu cầm con LeeSin và bắt anh phải leo đầu mình cậu khiến các cao thủ giả tân thủ team mình phải chửi cậu cȧ Meidam.
Firstblood.
Kill đầu tiên thuộc về cậu. Tân thủ thì mọi thứ đều rất dễ dàng đánh chưa được lâu đã win, cậu buông máy uống nốt miếng coca rồi cười.
“Anh rất hợp đánh Yuumi, sau đánh hỗ trợ cho tôi thôi nhé?”
Không hiểu sao cậu lại xem đối phương như một tên ngốc, Kỷ Duyệt muốn tự đấm mình một cái. Suy nghĩ kĩ lời mình nói như muốn độc chiếm anh, ngay lúc định lên tiếng thì bị anh cắt ngang.
“Ừm, được”
Nhóm người buồng bên: ?...
Cậu khoác một chiếc balo đen, đội mũ lưỡi trai trắng, ánh mắt nhìn ga tàu trước mặt đăm đăm khó nói, hành trình một tuần kiếm được người kia chính thức bắt đầu.
Một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên thông báo về chuyến đi sắp tới, cậu cầm vé ngồi vào khoan chỉ định rồi dựa người lui sâu, thở hắc một hơi. Đối diện cậu lúc này có một chàng trai ngoại quốc khác với mái tóc vàng ánh nhẹ và đôi mắt màu xanh của trời cao.
Cậu nhìn rất thuận mắt nhưng rốt cuộc cũng không nhớ đây là ai.
“Hello” Anh ta lên tiếng.
Cậu không giỏi tiếng nước ngoài bật điện thoại vào google dịch.
“Xin chào”
“Cậu tên là gì?”
Kỷ Duyệt nhíu mày: “Kỷ Duyệt”
“Adwem...” Đột nhiên đối phương lẩm bẩm gì đó, một từ ngữ rất quen thuộc, cậu nhớ cậu đã nghe ở đâu đó nhưng rốt cuộc vẫn không nhớ ra được.
“Tôi tên là Meidam Azcotle”
Hai người cứ giao tiếp qua google dịch như vậy.
Meidam...tên giống con gái thật.Chuyến tàu hoả này đến một thành phố lân cận, thành phố K, thành phố K có một thị trấn gần biển mà ít ai biết tới và cậu sẽ bắt đầu tìm từ đó.
Một tiếp viên tàu mở cửa khoan hai người ra, rạng rỡ nói: “Quý khách có muốn dùng gì không ạ? Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
Kỷ Duyệt chỉ lắc lắc đầu còn chàng trai đối diện đã vui vẻ nói không cần khiến cậu trố mắt, rõ ràng là hai người có thể nói chung một tiếng vậy mà
Cậu hừ lạnh một tiếng, từ balo lấy ra một chai nước suối lạnh uống ừng ực hết nửa chai.
Meidam thì ngồi nhìn anh, rồi hướng mắt ra cửa sổ. Mặt trời lúc này đã lên đến thiên đỉnh, ánh nắng chói loá soi sáng xuống vạn vật, qua khung kính cửa sổ chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của chàng trai ngoại quốc.Cậu càng nhìn càng ngơ ngẩn cảm thấy người này vô cùng quen mắt nhưng lại không thể nào nhớ ra nổi.
“Anh cũng đi đến thành phố K à?” Kỷ Duyệt nghiêng mặt hỏi.
Anh ta nhìn cậu cười mỉm: “Ừ giải stress nhưng tôi mới chốt vé vào đúng hôm nay, không nghiên cứu gì về nơi này”
Kỷ Duyệt lẩm bẩm: “ Vậy muốn đi theo tôi không.” Câu nói này vô cùng khể khàng cậu tưởng ngoài cậu không ai có thể nghe thấy nữa vậy mà anh ta gật đầu háo hức.
“Được”
Kỷ Duyệt tròn mắt muốn chửi bản thân khùng khùng điên điên. Vậy mà chuyến hành trình này có thêm một người nữa...cậu..không hiểu sao lại thấy mong chờ hơn, cậu đã thoát khỏi một sự cô đơn lẻ bóng một cách vô hình.
Từ đây đến thành phố K phải mất tám tiếng chạy tàu, nhìn ngắm quang cảnh, lấy điện thoại ra chụp hình rồi cười tươi như hoa.
Chụp ảnh hình như là một sở thích khác của cậu rồi nhỉ.
“Hey, anh chơi game không?”
Cậu chán chường quay sang đối phương, bàn gỗ lúc này đã có thêm hai ly mì tôm nóng hổi bị xơi hết hai phần ba ly mì và hai lon coca lạnh còn hơi sương.
Meidam nhướng mày tỏ ý bản thân không biết nên chơi game gì. Anh đưa điện thoại ra ánh mắt lại tỏ ý tải xuống giúp anh.Kỷ Duyệt cũng không ngại ngần gì nắm lấy rồi bấm bấm trên thanh tìm kiếm của appstore.
“Cái gì? Thiếu chủ lại đưa điện thoại riêng cho đối phương á!?”
Bên buồng bên có một nhóm người mặt đồ khá kín, đa số đều là tone trắng - đen, tụm lại nói chuyện với nhau.
Bọn họ hình như đang đánh bài, vừa đánh vừa tám chuyện trên trời dưới đất.
“Thiệt mà, không tin cứ nhìn vào cái lỗ ấy! Tui thấy thiệt” một người kia cầm bài đánh xuống với giọng điệu không thể tin được nhưng cũng muốn nói những điều bản thân thốt lên là sự thật.
Bọn họ tạm bỏ bài xuống mặt ai cũng hiện rõ bốn chữ: Nghi ngờ nhân sinh.
Vì thiếu chủ bọn họ là cao cao tại thượng ngàn năm không nở một nụ cười, bí ẩn, một alpha mạnh mẽ, chưa để người ta xâm phạm đồ cá nhân bao giờ. Trên chiến trường là một súng một mạng giờ lại đang giả ngốc! Đang cười! Đang cho cái tên lạ hoắc kia cầm điện thoại của bản thân! Lại giới thiệu tên thật của bản thân còn là tên thân mật!
Tất nhiên người là thuộc hạ như bọn họ chỉ muốn đâm đầu vào tường đề cho bản thân tỉnh lại, đừng để bản thân ngủ trong mơ quá lâu.
Nhưng..mọi chuyện là thật.
Cả nhóm người bất giác nuốc nước bọt.“Kìa, lên! Đánh chết nó!” Kỷ Duyệt hét lên đầy hoang dã vì trận game ở rank thấp tẹt.
Vì đối phương là acc mới tạo nên cậu cũng không định chơi CDY, chơi Liên Minh.
Cả hai người cùng nhau làm gà công nghiệp.
Hồi trước cậu từng chơi tựa game này, biết sơ sơ nhưng sau lại bỏ, vì lười chơi.
Cậu dụ Meidam đi Yuumi cho mình, bản thân cậu cầm con LeeSin và bắt anh phải leo đầu mình cậu khiến các cao thủ giả tân thủ team mình phải chửi cậu cȧ Meidam.
Firstblood.
Kill đầu tiên thuộc về cậu. Tân thủ thì mọi thứ đều rất dễ dàng đánh chưa được lâu đã win, cậu buông máy uống nốt miếng coca rồi cười.
“Anh rất hợp đánh Yuumi, sau đánh hỗ trợ cho tôi thôi nhé?”
Không hiểu sao cậu lại xem đối phương như một tên ngốc, Kỷ Duyệt muốn tự đấm mình một cái. Suy nghĩ kĩ lời mình nói như muốn độc chiếm anh, ngay lúc định lên tiếng thì bị anh cắt ngang.
“Ừm, được”
Nhóm người buồng bên: ?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.