Chương 20: Bóng đen ở lãnh cung
Khuynh Phong Phủ Trúc
09/06/2022
Lý Quý Hâm cảm thấy phía sau lưng mình như có một trận gió thốc tới.
Công chúa ngốc chống nạnh đứng ở phía sau lưng nàng trừng mắt nhìn Trường Tề kéo một góc tay áo của Lý Quý Hâm: "Bốp!" Cái tay kia bị đánh rớt, sau đó nàng làm như đang bảo vệ đồ chơi của mình khi kéo lấy Lý Quý Hâm sang một bên, trợn mắt nhìn: "Không cho phép chạm vào Mỹ Nhân Nữ Phó của ta!"
Trường Tề cũng chỉ vừa mới nói chuyện với Lý Quý Hâm chứ đâu. Vậy nên khi bất ngờ bắt gặp đôi mắt bốc lửa của công chúa ngốc, theo bản năng, nàng lui về sau một bước, sau đó mới nâng cao đầu đầy vẻ cao ngạo: "Thiết! Bất quá cũng chỉ là một cái nữ phó mà thôi, Bổn công chúa cùng nàng nói chuyện đó là đã cho nàng mặt mũi rồi, vậy mà ngươi còn giữ gìn chặt chẽ đến như vậy. Có thể ăn được hay sao?"
Nói rồi nàng hất tay một cái, sải bước đi thẳng về phía trước.
Lý Quý Hâm nhìn theo bóng lưng của Trường Tề, sau đó lại cười cười.
Nhưng mà công chúa ngốc lại không vui. Nàng dẩu cái miệng giống như là tức giận: "Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Trường Tề đang nói cái gì? A Dao không thích Trường Tề, cho nên Mỹ Nhân Nữ Phó cũng không được phép thích Trường Tề!"
Cái cô công chúa Trường Tề này, Lý Quý Hâm cũng chưa từng nói thích, dù chỉ là một chút.
"Trường Tề công chúa hỏi ta chuyện về bầy rắn tối của hôm qua, ta còn chưa kịp trả lời được câu nào thì ngươi đã tới rồi." Lý Quý Hâm vuốt đầu của nàng một cái: "Chúng ta trở về đi thôi."
Nhà gỗ nhỏ cần phải làm lại, vậy nên Lý Quý Hâm chỉ có thể tạm thời ở lại trong An Ninh các.
Công chúa ngốc lại có suy tính riêng của mình. Nàng không thể để cho Lý Quý Hâm cùng bản thân ở cạnh nhau quá gần, nếu không nàng sẽ dễ dàng bị bại lộ. Tình cờ là Lý Quý Hâm cũng không muốn ở cách vách với công chúa ngốc, vì sợ quấy rầy đến người này.
Nếu Hoàng hậu đã yêu cầu nàng đi thăm dò, nàng cũng chỉ có con đường phải tra cho ra hung thủ là ai. Mà hoàng hậu đang suy nghĩ cái gì nàng cũng đã rõ ràng: từ trước đến giờ chuyện ở trong hoàng cung vẫn luôn cực kỳ phức tạp, chỉ sợ một lần tra xét này sẽ dính dáng đến thế lực khắp nơi. Đây là hoàng hậu muốn đem nàng kéo xuống nước, bởi chỉ khi bản thân Lý Quý Hâm tham gia vào cuộc đấu tranh cực kỳ phức tạp giữa các thế lực trong hoàng cung này thì nàng mới có thể rảnh tay thực hiện kế hoạch vì Trường Ninh công chúa của mình.
Trong con mắt của Lý Quý Hâm, không ai có thể uy hiếp được nàng, bắt nàng phải làm những việc mình không nguyện ý. Nhưng nếu như có người muốn hại mình, chỉ một lý do này thôi, vô luận sau lưng người này còn cất giấu cái bí mật kinh thiên động địa đi nữa, nàng cũng sẽ không thể để cho hung thủ trốn thoát.
Tối nay công chúa ngốc rất an tĩnh, Thanh Thư ở trong căn phòng cách vách công chúa ngốc, còn Lý Quý Hâm ngủ ở dưới thư phòng cạnh căn phòng trống trong lầu An Ninh các.
Chờ cho đến khi đêm khuya vắng người, nàng mới lặng lẽ đứng lên.
Trong phòng công chúa ngốc đã tắt đèn, trong An Ninh các hoàn toàn yên tĩnh. Thời tiết dần dần nóng lên, bên ngoài cửa có tiếng ve kêu ra rả, khiến cho cảnh ban đêm càng như an tĩnh hơn.
Nàng phủ thêm lên người một cái áo khoác mỏng, nhẹ nhàng mở cửa, đem cây chủy thủ Diệt Thế bị rỉ sét giấu vào trong ủng, lại còn mang theo thanh bội kiếm tùy thân.
Từ dưới cây hòe già bay tới mùi thịt bị đốt cháy. Buổi sáng hôm nay bầy rắn đã vì một mồi lửa mà bị thiêu chết, hẳn giờ đây thi thể của chúng đại khái đang trở thành thức ăn đêm cho những loài khác rồi đi. Ngay sau đó nàng nhón chân nhẹ bước rời khỏi An Ninh các, bình thản đi về phía gốc cây hòe già kia.
Mặc dù trên đường đi có lính tuần tra, nhưng bị nàng ung dung đi vòng qua mà không ai phát hiện được.
Trong khi đó tại An Ninh các, công chúa ngốc vẫn luôn một mực không để cho mình rơi vào giấc ngủ say giờ đây đột nhiên mở mắt ra: "Thanh Thư!"
"Có mặt!" Từ trong bóng tối, tiếng của Thanh Thư khẽ vang lên.
"Có phải nàng đã đi ra ngoài hay không?" Trầm Dao Quân nhìn xuống để hỏi.
Thanh Thư giữ cho mình thật tĩnh tâm rồi cẩn thận lắng nghe: "Đúng vậy, vừa mới đi ra ngoài. Đi về phía nhà gỗ nhỏ kia."
Trầm Dao Quân hít một hơi thật sâu, trong ngọn gió ban đêm này có mang theo mùi thơm của cỏ xanh, vậy nhưng nó lại không thể mang đến cho nàng tâm tình tốt đẹp: "Nàng muốn đi tra cho ra hung thủ đã thả bầy rắn này. Nhưng đây là chốn hoàng cung, nào có dễ dàng như vậy."
"Ý của công chúa là?"
"Ngươi hãy đi theo nàng." Trầm Dao Quân không yên lòng về Lý Quý Hâm: "Đừng để cho nàng phát hiện ra, cũng đừng để cho nàng phải gặp nguy hiểm. Cần tùy cơ ứng biến."
Thanh Thư gật đầu một cái, bóng của nàng chợt lóe rồi biến mất trong đêm đen.
Con đường đi từ An Ninh các đến chỗ cây hòe già, dù có phải nhắm cả hai mắt thì Lý Quý Hâm cũng vẫn có thể sờ ra tới. Huống chi trong không trung vẫn còn cái mùi xác của bầy rắn, dù có vứt đi cũng vứt không ra kia. Ngôi nhà gỗ nhỏ đã bị hàng rào vây lại.
Nàng luôn cảm thấy có người đi theo mình. Thân thủ của đối phương rất tốt, đúng như nàng đã dự liệu, nhưng người này luôn giữ một khoảng cách xa xa mà không tới gần.
Giữa hai bên cũng không hề có địch ý, càng không có ý định truy đuổi. Chẳng qua là trong bóng tối có người nhìn vào mình chằm chằm như vậy sẽ khiến cho nàng cảm thấy cả người không được thoải mái. Nàng không thể chắc chắn được đối phương là ai. Thế lực của nơi này phân bố rất là phức tạp, nói không chừng người này chính là nửa đêm đi thăm dò cũng nên.
Nàng dừng chân lại ở trước nhà gỗ nhỏ. Hỏa hoạn đã đem nó đốt thành tro bụi, nàng ngồi xổm xuống, kiểm tra mọi thứ thật cẩn thận.
Bầy rắn không hề đả thương được đến Lý Quý Hâm, tin tức này hẳn là hung thủ đã biết. Vì Lý Quý Hâm cự tuyệt vào ở hẳn trong An Ninh các, nên ngày mai nơi này sẽ có người tới dọn dẹp, để sau này xây lại một ngôi nhà nhỏ khác.
Nếu quả thật kẻ kia chỉ nhằm vào một mình Lý Quý Hâm mà thôi, nhất định đối phương sẽ không bỏ qua tin tức này.
Nàng đi đi lại lại đến mấy vòng, khi thì như suy tính, khi thì ngắm trời.
Trong tiếng gió có âm thanh của lá cây bay xuống xào xạc, dưới ánh trăng loang lổ có cả đám bụi bặm bay lơ lửng. Cứ mỗi lần có một cơn gió quét qua, đám tro bụi lại bị cuốn bay lên sau đó lại rơi xuống đi, cứ như thế vòng đi vòng lại.
Nàng đột ngột đứng phắt dậy!
Ở giữa đám tro tàn này, bất ngờ hiện lên một cái dấu chân! Chẳng qua là nơi này vẫn không ngừng bị gió thổi qua hết lần này tới lượt khác, vì vậy mà dấu chân đã trở nên mơ hồ, không xác định được dấu chân này lớn hay nhỏ. Đã có người đã tới nơi này trước nàng!
Giữa đêm hôm khuya khoắc vậy mà có người tới nơi này! Trừ hung thủ ra, nàng thấy mình rất khó nghĩ đến những người khác!
Lý Quý Hâm cau đôi mày, chỉ thấy thân hình của nàng chợt lóe một cái, không biết từ lúc nào nàng đã vọt đến phía sau gốc cây kia!
Tốc độ này quá nhanh, nhanh đến nỗi là người nãy giờ từ trong bóng tối theo dõi nàng là Thanh Thư cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
Vì lý do an toàn, Thanh Thư xoay người chuẩn bị đi trở về, đúng vào lúc này, nàng nghe thấy từ phía sau gốc cây tiếng cười lạnh của Lý Quý Hâm vọng tới: "Đi theo ta lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi chứ hả?"
Thanh Thư như bị chôn chân mất một giây! Đã bị phát hiện!
Nếu như nàng hiện thân, vậy thì chuyện công chúa ngốc không ngu sẽ bị bại lộ. Ngay giữa lúc nàng còn đang suy tính, từ trong bóng cây bỗng thoát ra một cái bóng đen khác. Người này hết sức khỏe mạnh và nhanh nhẹn, không nói tiếng nào mà hướng về phía hồ Tĩnh Thủy chạy trốn!
Lý Quý Hâm lập tức đuổi theo, Thanh Thư dừng lại một chút. Sự việc hình như đã trở nên phức tạp hơn nhiều!
Chẳng lẽ, là hung thủ?
Trong một góc nào đó của Hoàng cung, có một người chạy như điên để đuổi theo một người khác, giống như là một trận thịnh yến vào ban đêm vậy. Đều là những bậc cao thủ, bàn chân không chạm đến đất, cả người nhẹ như chim yến, dáng người khẽ đung đưa lướt đi trông rất quỷ dị.
Nhưng vì hoàng cung quá lớn, nàng cũng chẳng qua mới tới nơi đây được mấy ngày, trong khi đối phương lại tỏ ra hết sức quen thuộc với nơi này, vậy nên chỉ sau vài ba lần nhìn thấy bóng lưng, người kia đã biến mất ở ngay trước mắt của Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm dừng lại không đuổi theo nữa. Bây giờ nàng cảm thấy việc cần làm trước mắt là đi hỏi công chúa ngốc để người này cung cấp cho mình một tấm bản đồ toàn cảnh về hoàng cung, nếu không rất dễ dàng bị lạc.
Khi nàng xoay người nhìn lại thì nhận ra mình đã tới một nơi mình không hề hay biết. Đối phương đã dẫn nàng tới một cung điện hoàn toàn xa lạ. Nơi này cỏ dại mọc um tùm, thoạt nhìn thì như là một lãnh cung.
Lý Quý Hâm cau mày lại, ở bên ngoài cung điện mà đi quanh một vòng.
Sắc trời trở nên mờ tối, vầng trăng lạnh lẽo đã bị mây đen kéo tới che kín, nàng không thể nhìn thấy dòng chữ trên tấm bảng treo ở trước cửa cung.
Người ở bên trong cung đã sớm chìm vào giấc ngủ, vậy nên nàng không thể tự ý vọt vào rồi nói bản thân mình tới đây là để đi tuần được.
Ngay sau khi chui vào tòa cung điện này, bóng người kia lập tức biến mất, trong lòng Lý Quý Hâm hết sức nghi ngờ, vì vậy mà ở lại trước cửa cung điện nhỏ ngồi thêm một lúc.
Những làn gió của ban đêm có thể khiến cho người ta trở nên bình tĩnh lại. Trong làn gió ấy có mùi hoa ngọc lan từ phía trong cung bay ra, mùi thơm của loài hoa này thoang thoảng, quẩn quanh, nó làm cho lãnh cung này không giống như một nơi làm cho người ta sống không nổi hoặc là dùng không được.
Phải mất một lúc lâu, từ bên trong mới truyền đến tiếng động tĩnh, hình như là nha hoàn giữa đêm thức dậy thì phải. Lý Quý Hâm liền chọn một góc khuất giấu mình vào đó.
Nha hoàn xách đèn lồng đi ra, ánh sáng từ cửa cung thoáng qua một cái, đúng lúc đó Lý Quý Hâm ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng trước cửa cung điện, ba chữ bất ngờ đập vào mắt nàng: Dục Tú cung!
Năm năm trước, sau khi Trường Ninh công chúa khiến cho Trường An công chúa bị té ngã rồi biến thành một kẻ ngốc, người được cưng chiều nhất trong chốn hậu cung là Đức Phi đã bị đưa tới nơi này!
Khi tới Tri Lễ viện,Lý Quý Hâm cũng đã nhìn thấy qua Trường An công chúa, bởi vì người này cùng công chúa ngốc có mối quan hệ thiên ti vạn lũ, vậy nên nàng còn đặc biệt lưu ý một chút. Trường An công chúa có bộ dáng văn văn tĩnh tĩnh, thoạt nhìn là một đứa trẻ dịu ngoan, rất khó để cho người ta có thể tưởng tượng ra được đây là đứa trẻ chưa đến mười tuổi mà đã có lòng hại người.
Chỉ sợ là Dục Tú cung này không hề đơn giản!
Nha hoàn kiểm tra cửa cung xong lại một lần nữa tiến vào, còn cái bóng đen kia cũng chưa thấy đi ra.
Nàng không đợi tiếp nữa, mà xoay người trở về An Ninh các.
Chuyện liên quan đến Dục Tú cung này, nàng cần phải suy tính thật cẩn thận.
Trong An Ninh các, Thanh Thư đang báo cáo với Trầm Dao Quân.
"Nàng đi Dục Tú cung?" Trên mặt Trầm Dao Quân đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy!" Con mắt của Thanh Thư xoay một vòng trong khi trả lời: "Đối phương cố ý dẫn nàng tới Dục Tú cung, sau đó nàng chỉ là đợi một lúc rồi bỏ đi, không hề đi vào lục soát."
"Đây là có người cố ý đem mũi dùi dẫn tới Dục Tú cung, muốn đem Đức Phi cùng Ngọc Tú hai người này kéo vào vũng nước đục này!" Trầm Dao Quân nắm thành quả đấm mặt tràn đầy phẫn uất cùng bất bình: "Không được! Nếu như nàng thật đem sự chú ý đặt vào Dục Tú cung thì chắc hẳn sẽ tiến vào bẫy rập của bọn họ!"
"Công chúa không cần phải hoảng loạn như vậy." Thanh Thư suy nghĩ một chút: "Theo ta thấy, dựa vào hành động của nữ phó thì tựa hồ nàng cũng không cho là Dục Tú cung đáng để nghi ngờ. Rốt cuộc nữ phó là một người thông minh, sao có thể dễ dàng bị dắt mũi như vậy được?"
Trầm Dao Quân không phải lo lắng về phán đoán của Lý Quý Hâm, mà nàng sợ là có người gây khó dễ từ bên trong, sợ làm tổn thương tới người trong Dục Tú cung.
Nàng lấy lại bình tâm để tỉnh táo suy nghĩ: "Phải mau đem Ngọc Tú đưa ra khỏi cung càng sớm càng tốt! Thanh Thư, mấy ngày tới đây sẽ phải phiền ngươi chú ý hướng đi của nữ phó. Ngoài ra còn phải phái một ít người âm thầm bảo vệ Dục Tú cung." Nói chung nàng vẫn quyết định tin tưởng vào Lý Quý Hâm.
Thanh Thư gật đầu, nhận lệnh đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau Lý Quý Hâm dậy thật sớm, giống như những ngày trước đây vậy, không hề có một chút gì khác biệt.
Đầu buổi sáng, khi nàng tới gọi công chúa ngốc rời giường, công chúa ngốc còn nằm ăn vạ ở trên giường.
"Nếu công chúa vẫn không chịu rời khỏi giường, thì món thịt rắn nướng chín ở trong nhà gỗ nhỏ hôm qua sẽ là đồ ăn của buổi sáng hôm nay." Khi nó những lời này nét mặt Lý Quý Hâm đầy vẻ thờ ơ.
Ngay lập tức công chúa ngốc từ trên giường bật ngồi dậy, đôi mắt vẫn đang còn buồn ngủ mông lung.
"Hôm nay có một việc muốn kính nhờ công chúa." Lý Quý Hâm vẫn là thần sắc thản nhiên ngồi ở trước giường nàng, khiến cho công chúa ngốc không khỏi ngẩn người ra.
"A... Mỹ Nhân Nữ Phó có chuyện gì muốn cho A Dao làm, nhất định là A Dao sẽ thật tốt làm, nhưng mà đừng bắt A Dao phải ăn thịt rắn!" Trong lòng hiểu rõ, nhưng bề ngoài công chúa ngốc vẫn tiếp tục giả ngốc.
"Cần một tấm bản đồ của hoàng cung." Lý Quý Hâm đưa ra một ngón tay: "Một bản đồ chi tiết, tỉ mỉ!"
Trong lòng công chúangốc lập tức bị chấn động! Thế này thì hỏng bét!
Công chúa ngốc chống nạnh đứng ở phía sau lưng nàng trừng mắt nhìn Trường Tề kéo một góc tay áo của Lý Quý Hâm: "Bốp!" Cái tay kia bị đánh rớt, sau đó nàng làm như đang bảo vệ đồ chơi của mình khi kéo lấy Lý Quý Hâm sang một bên, trợn mắt nhìn: "Không cho phép chạm vào Mỹ Nhân Nữ Phó của ta!"
Trường Tề cũng chỉ vừa mới nói chuyện với Lý Quý Hâm chứ đâu. Vậy nên khi bất ngờ bắt gặp đôi mắt bốc lửa của công chúa ngốc, theo bản năng, nàng lui về sau một bước, sau đó mới nâng cao đầu đầy vẻ cao ngạo: "Thiết! Bất quá cũng chỉ là một cái nữ phó mà thôi, Bổn công chúa cùng nàng nói chuyện đó là đã cho nàng mặt mũi rồi, vậy mà ngươi còn giữ gìn chặt chẽ đến như vậy. Có thể ăn được hay sao?"
Nói rồi nàng hất tay một cái, sải bước đi thẳng về phía trước.
Lý Quý Hâm nhìn theo bóng lưng của Trường Tề, sau đó lại cười cười.
Nhưng mà công chúa ngốc lại không vui. Nàng dẩu cái miệng giống như là tức giận: "Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Trường Tề đang nói cái gì? A Dao không thích Trường Tề, cho nên Mỹ Nhân Nữ Phó cũng không được phép thích Trường Tề!"
Cái cô công chúa Trường Tề này, Lý Quý Hâm cũng chưa từng nói thích, dù chỉ là một chút.
"Trường Tề công chúa hỏi ta chuyện về bầy rắn tối của hôm qua, ta còn chưa kịp trả lời được câu nào thì ngươi đã tới rồi." Lý Quý Hâm vuốt đầu của nàng một cái: "Chúng ta trở về đi thôi."
Nhà gỗ nhỏ cần phải làm lại, vậy nên Lý Quý Hâm chỉ có thể tạm thời ở lại trong An Ninh các.
Công chúa ngốc lại có suy tính riêng của mình. Nàng không thể để cho Lý Quý Hâm cùng bản thân ở cạnh nhau quá gần, nếu không nàng sẽ dễ dàng bị bại lộ. Tình cờ là Lý Quý Hâm cũng không muốn ở cách vách với công chúa ngốc, vì sợ quấy rầy đến người này.
Nếu Hoàng hậu đã yêu cầu nàng đi thăm dò, nàng cũng chỉ có con đường phải tra cho ra hung thủ là ai. Mà hoàng hậu đang suy nghĩ cái gì nàng cũng đã rõ ràng: từ trước đến giờ chuyện ở trong hoàng cung vẫn luôn cực kỳ phức tạp, chỉ sợ một lần tra xét này sẽ dính dáng đến thế lực khắp nơi. Đây là hoàng hậu muốn đem nàng kéo xuống nước, bởi chỉ khi bản thân Lý Quý Hâm tham gia vào cuộc đấu tranh cực kỳ phức tạp giữa các thế lực trong hoàng cung này thì nàng mới có thể rảnh tay thực hiện kế hoạch vì Trường Ninh công chúa của mình.
Trong con mắt của Lý Quý Hâm, không ai có thể uy hiếp được nàng, bắt nàng phải làm những việc mình không nguyện ý. Nhưng nếu như có người muốn hại mình, chỉ một lý do này thôi, vô luận sau lưng người này còn cất giấu cái bí mật kinh thiên động địa đi nữa, nàng cũng sẽ không thể để cho hung thủ trốn thoát.
Tối nay công chúa ngốc rất an tĩnh, Thanh Thư ở trong căn phòng cách vách công chúa ngốc, còn Lý Quý Hâm ngủ ở dưới thư phòng cạnh căn phòng trống trong lầu An Ninh các.
Chờ cho đến khi đêm khuya vắng người, nàng mới lặng lẽ đứng lên.
Trong phòng công chúa ngốc đã tắt đèn, trong An Ninh các hoàn toàn yên tĩnh. Thời tiết dần dần nóng lên, bên ngoài cửa có tiếng ve kêu ra rả, khiến cho cảnh ban đêm càng như an tĩnh hơn.
Nàng phủ thêm lên người một cái áo khoác mỏng, nhẹ nhàng mở cửa, đem cây chủy thủ Diệt Thế bị rỉ sét giấu vào trong ủng, lại còn mang theo thanh bội kiếm tùy thân.
Từ dưới cây hòe già bay tới mùi thịt bị đốt cháy. Buổi sáng hôm nay bầy rắn đã vì một mồi lửa mà bị thiêu chết, hẳn giờ đây thi thể của chúng đại khái đang trở thành thức ăn đêm cho những loài khác rồi đi. Ngay sau đó nàng nhón chân nhẹ bước rời khỏi An Ninh các, bình thản đi về phía gốc cây hòe già kia.
Mặc dù trên đường đi có lính tuần tra, nhưng bị nàng ung dung đi vòng qua mà không ai phát hiện được.
Trong khi đó tại An Ninh các, công chúa ngốc vẫn luôn một mực không để cho mình rơi vào giấc ngủ say giờ đây đột nhiên mở mắt ra: "Thanh Thư!"
"Có mặt!" Từ trong bóng tối, tiếng của Thanh Thư khẽ vang lên.
"Có phải nàng đã đi ra ngoài hay không?" Trầm Dao Quân nhìn xuống để hỏi.
Thanh Thư giữ cho mình thật tĩnh tâm rồi cẩn thận lắng nghe: "Đúng vậy, vừa mới đi ra ngoài. Đi về phía nhà gỗ nhỏ kia."
Trầm Dao Quân hít một hơi thật sâu, trong ngọn gió ban đêm này có mang theo mùi thơm của cỏ xanh, vậy nhưng nó lại không thể mang đến cho nàng tâm tình tốt đẹp: "Nàng muốn đi tra cho ra hung thủ đã thả bầy rắn này. Nhưng đây là chốn hoàng cung, nào có dễ dàng như vậy."
"Ý của công chúa là?"
"Ngươi hãy đi theo nàng." Trầm Dao Quân không yên lòng về Lý Quý Hâm: "Đừng để cho nàng phát hiện ra, cũng đừng để cho nàng phải gặp nguy hiểm. Cần tùy cơ ứng biến."
Thanh Thư gật đầu một cái, bóng của nàng chợt lóe rồi biến mất trong đêm đen.
Con đường đi từ An Ninh các đến chỗ cây hòe già, dù có phải nhắm cả hai mắt thì Lý Quý Hâm cũng vẫn có thể sờ ra tới. Huống chi trong không trung vẫn còn cái mùi xác của bầy rắn, dù có vứt đi cũng vứt không ra kia. Ngôi nhà gỗ nhỏ đã bị hàng rào vây lại.
Nàng luôn cảm thấy có người đi theo mình. Thân thủ của đối phương rất tốt, đúng như nàng đã dự liệu, nhưng người này luôn giữ một khoảng cách xa xa mà không tới gần.
Giữa hai bên cũng không hề có địch ý, càng không có ý định truy đuổi. Chẳng qua là trong bóng tối có người nhìn vào mình chằm chằm như vậy sẽ khiến cho nàng cảm thấy cả người không được thoải mái. Nàng không thể chắc chắn được đối phương là ai. Thế lực của nơi này phân bố rất là phức tạp, nói không chừng người này chính là nửa đêm đi thăm dò cũng nên.
Nàng dừng chân lại ở trước nhà gỗ nhỏ. Hỏa hoạn đã đem nó đốt thành tro bụi, nàng ngồi xổm xuống, kiểm tra mọi thứ thật cẩn thận.
Bầy rắn không hề đả thương được đến Lý Quý Hâm, tin tức này hẳn là hung thủ đã biết. Vì Lý Quý Hâm cự tuyệt vào ở hẳn trong An Ninh các, nên ngày mai nơi này sẽ có người tới dọn dẹp, để sau này xây lại một ngôi nhà nhỏ khác.
Nếu quả thật kẻ kia chỉ nhằm vào một mình Lý Quý Hâm mà thôi, nhất định đối phương sẽ không bỏ qua tin tức này.
Nàng đi đi lại lại đến mấy vòng, khi thì như suy tính, khi thì ngắm trời.
Trong tiếng gió có âm thanh của lá cây bay xuống xào xạc, dưới ánh trăng loang lổ có cả đám bụi bặm bay lơ lửng. Cứ mỗi lần có một cơn gió quét qua, đám tro bụi lại bị cuốn bay lên sau đó lại rơi xuống đi, cứ như thế vòng đi vòng lại.
Nàng đột ngột đứng phắt dậy!
Ở giữa đám tro tàn này, bất ngờ hiện lên một cái dấu chân! Chẳng qua là nơi này vẫn không ngừng bị gió thổi qua hết lần này tới lượt khác, vì vậy mà dấu chân đã trở nên mơ hồ, không xác định được dấu chân này lớn hay nhỏ. Đã có người đã tới nơi này trước nàng!
Giữa đêm hôm khuya khoắc vậy mà có người tới nơi này! Trừ hung thủ ra, nàng thấy mình rất khó nghĩ đến những người khác!
Lý Quý Hâm cau đôi mày, chỉ thấy thân hình của nàng chợt lóe một cái, không biết từ lúc nào nàng đã vọt đến phía sau gốc cây kia!
Tốc độ này quá nhanh, nhanh đến nỗi là người nãy giờ từ trong bóng tối theo dõi nàng là Thanh Thư cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
Vì lý do an toàn, Thanh Thư xoay người chuẩn bị đi trở về, đúng vào lúc này, nàng nghe thấy từ phía sau gốc cây tiếng cười lạnh của Lý Quý Hâm vọng tới: "Đi theo ta lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi chứ hả?"
Thanh Thư như bị chôn chân mất một giây! Đã bị phát hiện!
Nếu như nàng hiện thân, vậy thì chuyện công chúa ngốc không ngu sẽ bị bại lộ. Ngay giữa lúc nàng còn đang suy tính, từ trong bóng cây bỗng thoát ra một cái bóng đen khác. Người này hết sức khỏe mạnh và nhanh nhẹn, không nói tiếng nào mà hướng về phía hồ Tĩnh Thủy chạy trốn!
Lý Quý Hâm lập tức đuổi theo, Thanh Thư dừng lại một chút. Sự việc hình như đã trở nên phức tạp hơn nhiều!
Chẳng lẽ, là hung thủ?
Trong một góc nào đó của Hoàng cung, có một người chạy như điên để đuổi theo một người khác, giống như là một trận thịnh yến vào ban đêm vậy. Đều là những bậc cao thủ, bàn chân không chạm đến đất, cả người nhẹ như chim yến, dáng người khẽ đung đưa lướt đi trông rất quỷ dị.
Nhưng vì hoàng cung quá lớn, nàng cũng chẳng qua mới tới nơi đây được mấy ngày, trong khi đối phương lại tỏ ra hết sức quen thuộc với nơi này, vậy nên chỉ sau vài ba lần nhìn thấy bóng lưng, người kia đã biến mất ở ngay trước mắt của Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm dừng lại không đuổi theo nữa. Bây giờ nàng cảm thấy việc cần làm trước mắt là đi hỏi công chúa ngốc để người này cung cấp cho mình một tấm bản đồ toàn cảnh về hoàng cung, nếu không rất dễ dàng bị lạc.
Khi nàng xoay người nhìn lại thì nhận ra mình đã tới một nơi mình không hề hay biết. Đối phương đã dẫn nàng tới một cung điện hoàn toàn xa lạ. Nơi này cỏ dại mọc um tùm, thoạt nhìn thì như là một lãnh cung.
Lý Quý Hâm cau mày lại, ở bên ngoài cung điện mà đi quanh một vòng.
Sắc trời trở nên mờ tối, vầng trăng lạnh lẽo đã bị mây đen kéo tới che kín, nàng không thể nhìn thấy dòng chữ trên tấm bảng treo ở trước cửa cung.
Người ở bên trong cung đã sớm chìm vào giấc ngủ, vậy nên nàng không thể tự ý vọt vào rồi nói bản thân mình tới đây là để đi tuần được.
Ngay sau khi chui vào tòa cung điện này, bóng người kia lập tức biến mất, trong lòng Lý Quý Hâm hết sức nghi ngờ, vì vậy mà ở lại trước cửa cung điện nhỏ ngồi thêm một lúc.
Những làn gió của ban đêm có thể khiến cho người ta trở nên bình tĩnh lại. Trong làn gió ấy có mùi hoa ngọc lan từ phía trong cung bay ra, mùi thơm của loài hoa này thoang thoảng, quẩn quanh, nó làm cho lãnh cung này không giống như một nơi làm cho người ta sống không nổi hoặc là dùng không được.
Phải mất một lúc lâu, từ bên trong mới truyền đến tiếng động tĩnh, hình như là nha hoàn giữa đêm thức dậy thì phải. Lý Quý Hâm liền chọn một góc khuất giấu mình vào đó.
Nha hoàn xách đèn lồng đi ra, ánh sáng từ cửa cung thoáng qua một cái, đúng lúc đó Lý Quý Hâm ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng trước cửa cung điện, ba chữ bất ngờ đập vào mắt nàng: Dục Tú cung!
Năm năm trước, sau khi Trường Ninh công chúa khiến cho Trường An công chúa bị té ngã rồi biến thành một kẻ ngốc, người được cưng chiều nhất trong chốn hậu cung là Đức Phi đã bị đưa tới nơi này!
Khi tới Tri Lễ viện,Lý Quý Hâm cũng đã nhìn thấy qua Trường An công chúa, bởi vì người này cùng công chúa ngốc có mối quan hệ thiên ti vạn lũ, vậy nên nàng còn đặc biệt lưu ý một chút. Trường An công chúa có bộ dáng văn văn tĩnh tĩnh, thoạt nhìn là một đứa trẻ dịu ngoan, rất khó để cho người ta có thể tưởng tượng ra được đây là đứa trẻ chưa đến mười tuổi mà đã có lòng hại người.
Chỉ sợ là Dục Tú cung này không hề đơn giản!
Nha hoàn kiểm tra cửa cung xong lại một lần nữa tiến vào, còn cái bóng đen kia cũng chưa thấy đi ra.
Nàng không đợi tiếp nữa, mà xoay người trở về An Ninh các.
Chuyện liên quan đến Dục Tú cung này, nàng cần phải suy tính thật cẩn thận.
Trong An Ninh các, Thanh Thư đang báo cáo với Trầm Dao Quân.
"Nàng đi Dục Tú cung?" Trên mặt Trầm Dao Quân đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy!" Con mắt của Thanh Thư xoay một vòng trong khi trả lời: "Đối phương cố ý dẫn nàng tới Dục Tú cung, sau đó nàng chỉ là đợi một lúc rồi bỏ đi, không hề đi vào lục soát."
"Đây là có người cố ý đem mũi dùi dẫn tới Dục Tú cung, muốn đem Đức Phi cùng Ngọc Tú hai người này kéo vào vũng nước đục này!" Trầm Dao Quân nắm thành quả đấm mặt tràn đầy phẫn uất cùng bất bình: "Không được! Nếu như nàng thật đem sự chú ý đặt vào Dục Tú cung thì chắc hẳn sẽ tiến vào bẫy rập của bọn họ!"
"Công chúa không cần phải hoảng loạn như vậy." Thanh Thư suy nghĩ một chút: "Theo ta thấy, dựa vào hành động của nữ phó thì tựa hồ nàng cũng không cho là Dục Tú cung đáng để nghi ngờ. Rốt cuộc nữ phó là một người thông minh, sao có thể dễ dàng bị dắt mũi như vậy được?"
Trầm Dao Quân không phải lo lắng về phán đoán của Lý Quý Hâm, mà nàng sợ là có người gây khó dễ từ bên trong, sợ làm tổn thương tới người trong Dục Tú cung.
Nàng lấy lại bình tâm để tỉnh táo suy nghĩ: "Phải mau đem Ngọc Tú đưa ra khỏi cung càng sớm càng tốt! Thanh Thư, mấy ngày tới đây sẽ phải phiền ngươi chú ý hướng đi của nữ phó. Ngoài ra còn phải phái một ít người âm thầm bảo vệ Dục Tú cung." Nói chung nàng vẫn quyết định tin tưởng vào Lý Quý Hâm.
Thanh Thư gật đầu, nhận lệnh đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau Lý Quý Hâm dậy thật sớm, giống như những ngày trước đây vậy, không hề có một chút gì khác biệt.
Đầu buổi sáng, khi nàng tới gọi công chúa ngốc rời giường, công chúa ngốc còn nằm ăn vạ ở trên giường.
"Nếu công chúa vẫn không chịu rời khỏi giường, thì món thịt rắn nướng chín ở trong nhà gỗ nhỏ hôm qua sẽ là đồ ăn của buổi sáng hôm nay." Khi nó những lời này nét mặt Lý Quý Hâm đầy vẻ thờ ơ.
Ngay lập tức công chúa ngốc từ trên giường bật ngồi dậy, đôi mắt vẫn đang còn buồn ngủ mông lung.
"Hôm nay có một việc muốn kính nhờ công chúa." Lý Quý Hâm vẫn là thần sắc thản nhiên ngồi ở trước giường nàng, khiến cho công chúa ngốc không khỏi ngẩn người ra.
"A... Mỹ Nhân Nữ Phó có chuyện gì muốn cho A Dao làm, nhất định là A Dao sẽ thật tốt làm, nhưng mà đừng bắt A Dao phải ăn thịt rắn!" Trong lòng hiểu rõ, nhưng bề ngoài công chúa ngốc vẫn tiếp tục giả ngốc.
"Cần một tấm bản đồ của hoàng cung." Lý Quý Hâm đưa ra một ngón tay: "Một bản đồ chi tiết, tỉ mỉ!"
Trong lòng công chúangốc lập tức bị chấn động! Thế này thì hỏng bét!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.