Chương 74: Đã quên thân phận của mình rồi sao?
Huangjuan
25/07/2023
Chiều ngày hôm sau.
Trái ngược với thời tiết tươi đẹp của hôm qua, hôm nay bầu trời ngoài cửa sổ không ngừng ngưng tụ từng đám mây đen dày nặng.
Lâm Dương Thần chậm rãi mở ra đôi mắt sưng tấy nặng trĩu, chật vật tỉnh dậy từ trên giường.
Khẽ đảo mắt một vòng xung quanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tần Tuyết Nhiễm, căn phòng trống trãi lạnh băng cũng chẳng còn lưu lại một chút xíu khí tức hay mùi hương của cô.
Toàn thân đau nhức như bị ngựa giẫm xe nghiền, mỗi một khe hở xương cốt cũng đều đau đến khó nhịn. Nơi hạ thân lại không cần phải nói, bỏng rát như ngàn vạn kim châm.
Nàng cũng chẳng nhớ rõ tối hôm qua Tần Tuyết Nhiễm muốn mình muốn bao nhiêu lâu, chỉ nhớ trước khi bản thân đau đến ngất đi thì bầu trời bên ngoài khung cửa sổ cũng đã hừng sáng.
Lâm Dương Thần theo thói quen chuyển dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào tủ đầu giường. Trước đây sau mỗi một đêm hai người phiên vân phúc vũ, sáng hôm sau Tần Tuyết Nhiễm đều sẽ cố gắng sắp xếp công việc tại nhà để nàng có thể tỉnh dậy từ trong vòng tay ấm áp của cô, hoặc ít nhất cũng để lại một mảnh giấy nhỏ trên tủ đầu giường nói cô có việc quan trọng cần phải ra ngoài, căn dặn nàng thức dậy nhớ ăn uống đầy đủ.
Nhưng hôm nay cái gì cũng không có nữa rồi.
Một cỗ chua xót mãnh liệt ập đến, lan tràn toàn bộ đáy lòng, Lâm Dương Thần vành mắt đỏ hoe, tầm mắt lại một lần nữa mênh mông sương mù.
Một chút khí lực nhấc lên cánh tay cũng không có, nàng chỉ có thể nằm tại chỗ yên lặng rơi lệ, lấy nước mắt rửa mặt.
Ước chừng qua thêm một tiếng đồng hồ nàng mới không nhịn được nữa chống tay bò dậy, chật vật chống lấy thân thể lung lay sắp đổ lết xuống giường.
Vừa mới bước xuống giường hai chân lập tức mất khống chế mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, đầu gối va đập với nền nhà cứng rắn tạo nên âm thanh trầm đục, cơn đau rát nơi tư mật xâm lấn vào hệ thần kinh, vào từng tế bào, đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Nàng cố cắn chặt răng chịu đựng đau nhức dùng tay phải ôm lấy bụng dưới, tay kia chống lên giường hòng mượn lực bò dậy, lúc bấy giờ mới sửng sốt phát hiện cảnh tượng kinh hãi trước mắt.
Mọi thứ trên giường đã loạn thành một đoàn, ga giường nhăn nhúm đến không còn hình dạng, ga giường vốn dĩ trắng tinh lại thấm đẫm những vệt máu đỏ sậm đã khô. Nhìn liền biết một màn tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Trải qua bao nhiêu gian nan cuối cùng cũng kéo được một thân mệt mỏi lết vào phòng tắm. Nhìn bản thân ở trong gương Lâm Dương Thần không khỏi càng thêm sửng sốt.
Nàng xém chút nữa thì không thể nhận ra bản thân. Người con gái phản chiếu ở trong gương chật vật không nỡ nhìn, tóc tai tán loạn, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt như bệnh nhân ung thư thời kì cuối. Thên thể từ trên xuống dưới đều là dấu tích lớn nhỏ như thể vừa mới bị người bạo hành.
Lại nhớ đến Tần Tuyết Nhiễm của ngày hôm qua, lạnh lùng mà tàn nhẫn, ra tay không chút lưu tình, hoàn toàn đối lập với ôn nhu cùng nóng bỏng của lúc trước.
Nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, bên cạnh lồng ngực quặng thắt thì sống lưng cũng không thoát khỏi một trận ớn lạnh, phỏng chừng còn sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời.
Một trận trừng phạt này, thật sự là khắc cốt ghi tâm.
Lâm Dương Thần mở vòi sen, tuỳ ý để dòng nước xối lên thân thể của mình, cuốn trôi hết thảy mồ hôi cùng máu dính bết, một bên hy vọng có thể cuốn đi ký ức không mấy tốt đẹp của ngày hôm qua.
Quá trình tắm rửa cũng thật gian nan. Tối hôm qua bị tra tấn cả một đêm, hiện tại chỉ cần vô ý chạm trúng vết thương đều sẽ đau đến hít vào một ngụm khí.
Thời điểm bàn tay chạm đến chiếc cổ thon nhỏ nàng bất chợt mở to hai mắt, đứng hình trong vòng ba giây.
Tiếp đó ánh mắt trực tiếp biến thành hốt hoảng, loạn sờ khắp nơi trên cổ của mình.
Nàng vội vàng vọt đến trước gương, soi gương chỉ thấy trên cổ một mảng trống không.
Dây chuyền của nàng, sợi dây chuyền mà Tần Tuyết Nhiễm tặng cho nàng vào ngày sinh nhật đã biến mất.
Phản ứng đầu tiên chính là nhìn nhìn xung quanh xem nó có bị rơi đâu đó ở dưới đất hay không. Nhưng không có.
Tuỳ ý khoát áo choàng tắm tông cửa chạy ra ngoài, nàng lục tung tất cả mọi thứ ở trên giường tìm kiếm, ngay cả dưới giường cũng không bỏ qua.
Dù hành động này khiến cho vết thương nơi tư mật nứt ra, đau đến lại một lần nữa chảy mồ hôi lạnh nàng cũng chẳng quan tâm, một mực chỉ lo tìm kiếm cho bằng được sợi dây chuyền.
Nhưng không có.
Đi tìm khắp nơi trong nhà cũng không tìm được, Lâm Dương Thần thất tha thất thiểu ở giữa phòng khách sau đó thoát lực ngã ngồi xuống nền nhà lạnh lẽo, cảm giác toàn thân cũng lạnh như rơi vào hầm băng.
Sau cái đêm Tần Tuyết Nhiễm cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, hết thảy đồ vật có liên quan đến tình cảm của hai người đều bị kẹt lại ở Tần gia sau đó bị vứt bỏ tựa như rác, chỉ có sợi dây chuyền nàng vẫn luôn đeo ở trên cổ là đồ vật còn xót lại duy nhất, cũng là kỉ vật duy nhất chứng minh cả hai từng có một quãng thời gian hạnh phúc đến nhường nào.
Mặt dây chuyền là vô số những hạt kim cương nhỏ kết thành hai chữ cái đầu tên Thần và Nhiễm. Mỗi khi soi gương nhìn thấy nó nàng lại bất giác nhớ đến ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của mình, cho nàng thêm rất nhiều động lực cùng hy vọng rằng hai người sẽ lại có thể quay về khoảng thời gian trước.
Thứ mà bản thân xem như báu vật vô giá, là vật bất li thân, lẽ nào lại bị chính mình bất cẩn đánh mất rồi sao?
Nhưng là Lâm Dương Thần vẫn luôn có thói quen vô thức sờ lên dây chuyền của mình, hành động này thường được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong một ngày. Nàng còn nhớ rõ đêm hôm qua trên đường trở về căn hộ sợi dây chuyền vẫn còn nằm nguyên ở trên cổ. Khả năng cao là nó đã vô tình rơi ra trong lúc bản thân bị Tần Tuyết Nhiễm kịch liệt phát tiết ở trên giường.
Có điều vừa rồi nàng cũng đã lục tung khắp nơi trên giường, tìm kiếm rất lâu nhưng không hề tìm thấy.
Lẽ nào...
Lâm Dương Thần ánh mắt chợt loé, do dự rất lâu cuối cùng quyết định nhấc điện thoại gọi cho Tần Tuyết Nhiễm.
Gọi liên tiếp ba cuộc đối phương đều không bắt máy.
Lâm Dương Thần càng thêm sốt ruột, mặc dù đang là mùa thu nhưng chẳng hiểu sao thời tiết lại đặc biệt nóng. Bên trong cơ thể bị một cỗ khí nóng quấy phá khắp nơi, nàng không nhịn được nữa vội vã trở về phòng thay đồ sau đó liều mình mở cửa chính muốn ra ngoài, muốn ngay lập tức đi tìm Tần Tuyết Nhiễm.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị người chặn lại.
"Lâm tiểu thư cô muốn đi đâu?" Một trong hai vệ sĩ nghiêm mặt mà hỏi.
Vệ sĩ cũng đã đổi thành hai khuôn mặt hoàn toàn mới lạ lại đặc biệt lạnh lùng nghiêm túc. Chỉ là Lâm Dương Thần cũng chẳng có tâm tình đâu mà đi đánh giá bọn họ, trầm giọng nói: "Tôi muốn tìm đại tỷ của các người."
"Xin lỗi, cô không thể ra ngoài."
Vừa nghe được lời này Lâm Dương Thần máu nóng xộc thẳng lên não, trực tiếp xông ra ngoài.
Dĩ nhiên là bị chặn lại.
Hai vệ sĩ chẳng tốn bao nhiêu sức lực thì đã có thể chế trụ nàng một cách dễ dàng. Lâm Dương Thần ra sức giãy dụa hòng tránh thoát, đừng nói nàng ngày thường khí lực đã không bằng người, trải qua một đêm dằn vặt thân thể càng thêm mỏng manh yếu ớt như cánh hoa trong mưa gió, tuỳ thời đều có thể bị thổi bay.
"Tránh ra! Tôi phải đi gặp chị ấy!" Dù vậy thì nàng vẫn dùng ý chí mạnh mẽ để mà chống đỡ, dùng chút sức lực ít ỏi còn lại kịch liệt vùng vẫy, bất chấp lao ra ngoài.
Hết cách, hai tên vệ sĩ đành phải thô lỗ đẩy nàng vào trong nhà đồng thời đóng sầm cửa lại.
Lâm Dương Thần mất đà ngã nhào xuống đất, thân thể kịch liệt va chạm với nền nhà cứng rắn, nơi hạ thân đau đến đầu váng mắt hoa.
Nàng cũng không biết nơi đó của mình lại chảy máu, máu đỏ ẩn ẩn thấm ra bên ngoài, vẫn nỗ lực chống tay bò dậy vặn chốt cửa.
Cửa đã bị khoá, làm sao cũng mở không ra, nàng sốt ruột liều mạng đập cửa, một bên gào: "Mở cửa! Mở cửa!"
Thế nhưng dù đã gào thét đến mất giọng, dù bàn tay đã đỏ bừng một mảng thì bên kia vẫn chẳng một chút phản hồi, Lâm Dương Thần bất lực gục đầu lên cánh cửa, thân thể dần dần trượt xuống.
Nàng còn phải đợi đến ngày nào tháng nào mới có thể gặp được A Nhiễm đây? Còn sợi dây chuyền biết phải làm thế nào?
Nhưng điều khiến Lâm Dương Thần không ngờ chính là chỉ hai tiếng sau Tần Tuyết Nhiễm đã một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình.
Mới đầu nàng còn nghĩ bản thân phát sốt đến hoa cả mắt rồi, đoạn thời gian hai tiếng vừa qua nàng vẫn ngồi ở phòng khách ngóng trông, thân thể càng lúc càng mỏi mệt, chóng mặt váng đầu nhưng lại không có tâm tình chợp mắt nghỉ ngơi.
Lắc lắc đầu, thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm vẫn rõ mồn một ở trước mắt không phải ảo giác, Lâm Dương Thần lảo đảo vọt đến trước mặt cô.
"Nghe nói cô muốn tìm tôi?" Tần Tuyết Nhiễm thần sắc hờ hững mà hỏi, ánh mắt không chút gợn sóng cũng không còn tồn tại nửa phần lửa giận, so với tối hôm qua thì khác một trời một vực.
Lâm Dương Thần thanh âm khàn đặc trực tiếp đi vào vấn đề: "Dây chuyền của em là chị lấy đi có phải hay không?"
Lời này vừa mới rơi xuống, không gian xung quanh rơi vào tĩnh lặng, Tần Tuyết Nhiễm đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nàng, mười giây trôi qua mới bình thản trả lời: "Không sai."
Nhận được đáp án không ngoài dự đoán, Lâm Dương Thần trở nên nóng ruột xoè bàn tay ra, giọng điệu hết sức khẩn thiết: "Vậy chị đem nó trả lại cho em đi."
Chỉ là Tần Tuyết Nhiễm dường như không có ý định thuận theo nàng. "Đó vốn dĩ không phải là đồ của cô."
Thái độ của cô càng bình thản Lâm Dương Thần càng gấp đến kích động, trực tiếp cất cao giọng cãi lý: "Phải, vốn dĩ là của chị. Nhưng chị cũng đã tặng cho em rồi, tặng cho em thì chính là đồ của em!"
"Tặng đồ cho cô tuyệt đối là sai lầm của tôi." Tần Tuyết Nhiễm có chút gằn giọng: "Cô căn bản không xứng."
Lời này khiến Lâm Dương Thần cứng miệng hết đường cự cãi, lồng ngực vừa chua vừa nóng, hốc mắt cũng bắt đầu cay cay. Nàng hoà hoãn thái độ, xuống giọng khẩn cầu: "Dù thế nào thì cũng xin chị trả nó lại cho em, có được hay không?"
Lại diễn kịch.
Mỗi một lần chứng kiến đối phương bày ra bộ dáng này trong lòng Tần Tuyết Nhiễm lại hình thành một sự tức giận không tên, ngoài mặt lạnh lùng nói: "Không thể. Bởi vì nó đã bị tôi vứt đi rồi."
Lâm Dương Thần khoé môi run bần bật: "Chị... chị vứt nó ở đâu?"
Tần Tuyết Nhiễm: "Không nhớ rõ, chính là tuỳ ý vứt trên đường."
Đến đây thì Lâm Dương Thần đã hoàn toàn mất kiểm soát nâng hai cánh tay chụp lấy bả vai cô dùng sức mà lay. "Vì sao? Vì sao chị lại làm như vậy? Đây rõ ràng là đồ của em, sao chị có thể tuỳ tiện nói vứt liền vứt đi chứ?"
Tần Tuyết Nhiễm chuyển dời tầm mắt, ánh mắt sắc bén rơi xuống bàn tay đang chạm vào mình, sau đó lại một lần nữa nâng mắt nhìn nàng, ngữ khí lạnh băng phun ra một chữ: "Buông."
Lâm Dương Thần chỉ cảm thấy chính mình bị chua xót bao phủ dường như sắp không thở nổi, dù đã nỗ lực nhịn xuống nhưng vẫn không ngăn được nước mắt trào ra ngoài, tuỳ ý lăn dọc theo khuôn mặt. Hai cánh tay run rẩy bất lực chậm rãi buông xuống.
Tần Tuyết Nhiễm tiến về phía trước một bước làm khoảng cách giữa hai người kéo gần, trầm giọng cảnh cáo: "Cô cho rằng cô là ai? Đã quên mất thân phận của mình rồi sao?"
Chỉ hai câu hỏi ngắn gọn lại khiến hai hàng mi của Lâm Dương Thần run rẩy như cánh bướm vỗ liên hồi, dù sắc mặt đỏ bừng nhưng đôi môi lại tái nhợt không còn chút huyết sắc, toàn thân đều lạnh run.
Nàng làm sao lại quên đi vị trí của mình chứ? Hiện giờ ở trong mắt A Nhiễm nàng chỉ là một sủng vật không hơn không kém. Mà sủng vật lại dám cả gan lớn giọng chất vấn chủ nhân của mình? Chẳng qua cũng chỉ là tiện tay vứt bỏ một sợi dây chuyền đã không còn giá trị mà thôi, nàng lấy tư cách gì mà trách cứ cô đây?
Vừa rồi nàng cũng là thiếu suy xét nên mới mất khống chế như vậy. Bởi vì A Nhiễm dễ dàng buông bỏ ràng buộc giữa hai người, xem kỉ vật quan trọng nhất đối với nàng là rác mà tuỳ tiện vứt bỏ. Có lẽ chị ấy cũng đã quên đi hết thảy tốt đẹp cùng ấm áp của ngày tháng còn ở bên nhau, chỉ còn tồn tại chán ghét cùng hận, đến nỗi ngay cả một sợi dây chuyển cũng cảm thấy chướng mắt.
Lâm Dương Thần bỗng cảm giác bản thân giống như rơi trên không trung rồi chìm xuống đáy nước, cảm giác hụt hẫng, ngột ngạt lan tràn, dù liều mạng hô hấp vẫn cảm thấy hít thở không thông, ngực trái đau buốt nghẹn ngào.
Tần Tuyết Nhiễm không thấy đối phương nói chuyện, có chút mất kiên nhẫn kéo giãn khoảng cách, sau đó trực tiếp vòng qua người nàng đi về phía cửa chính.
Cửa đóng sầm lại, hai người xem như tan rã trong không vui.
Lâm Dương Thần có chút chịu đựng không nổi, muốn xoay người đuổi theo nhưng dưới chân lảo đảo như bước đi giữa hư không, mọi thứ trước mắt xoay vòng vòng sau đó đột nhiên tối sầm lại, nàng trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Tần Tuyết Nhiễm một đường rời khỏi toà nhà căn hộ, chú Trần tài xế vẫn đậu xe ở bên dưới chờ đợi, nhìn thấy cô lần này đến lại nhanh như vậy rời đi thì có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng xuống xe mở cửa.
"Chú về trước đi, tôi muốn ở một mình."
"Được." Chú Trần lập tức giao lại chìa khoá xe cho Tần Tuyết Nhiễm sau đó không khỏi âm thầm thở dài nhìn cô một mình ngồi vào vị trí ghế lái, chiếc xe lăn bánh rồi nhanh chóng khuất dạng sau cổng an ninh.
Thời gian trước đại tiểu thư nhà bọn họ bỗng dưng muốn tạm thời rời khỏi Tần gia, không nói hai lời liền chuyển đến căn hộ ven sông khiến ai ai cũng bất ngờ. Gần đây đại tiểu thư mới chịu trở về nhà, thỉnh thoảng cũng còn ghé qua căn hộ bên này tuy nhiên không biết là đã xảy ra chuyện gì, mỗi một lần rời khỏi đều mang theo sắc mặt hết mức khó coi, tâm tình bất định khiến ông ấy không dám hỏi nhiều.
Tần Tuyết Nhiễm điều khiển xe lướt nhanh trên phố, toàn bộ cửa kính hai bên đều được cô ấn nút hạ thấp, gió trực tiếp rót vào bên trong khiến mái tóc nâu dài bay bay, đánh vào mặt đến phát đau nhưng cũng đánh tan phần nào bực dọc cùng phiền muộn.
Chuông điện thoại reo, liếc thấy người gọi đến là A Cương, Tần Tuyết Nhiễm thả chậm tốc độ, thao tác trên màn hình ấn nút nghe máy.
Chẳng biết đầu dây bên kia truyền đạt tin tức gì mà cô nghe xong liền không nói lấy một lời ấn nút cúp máy, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm về phía trước.
Năm phút sau.
Chiếc xe Maybach đang lướt băng băng trên đường bất chợt thắng gấp, bật xi nhan quay đầu.
.......
Lâm Dương Thần tỉnh dậy đã là chuyện của sáng ngày hôm sau. Nàng chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu giống như rót chì, cổ họng khô khốc, toàn thân không chút khí lực, đến cả nhấc lên cánh tay cũng không xong.
Nàng nhớ mình dường như té xỉu ở phòng khách, nhưng sao bây giờ lại ngay ngắn nằm ở trên giường rồi? Trên người còn được đắp một tấm chăn mỏng?
Trong lúc nàng còn đang tự hỏi thì cửa phòng ngủ chợt có động tĩnh, một cô gái lạ mặt mở cửa tiến vào.
Cô gái phát hiện nàng tỉnh dậy liền niềm mở bước tới, chủ động giới thiệu: "Xin chào Lâm tiểu thư, tôi họ Diệp, là bác sĩ. Chiều hôm qua cô phát sốt ngất đi nên tôi đến chữa trị cho cô."
Bác sĩ? Lâm Dương Thần có chút ngoài ý muốn, chịu đựng đau rát nơi cổ họng khàn khàn cất giọng: "Làm sao cô vào đây được?"
Bác sĩ Diệp nhướng mày nói một cách dĩ nhiên: "Thì chính là chủ nhân của nơi này gọi đến."
Lâm Dương Thần ánh mắt chợt loé, thấp thỏm mà hỏi: "Vậy người đó... có từng đến đây hay không?"
Bác sĩ Diệp ánh mắt xẹt qua một tia cảm xúc rất khó có thể phát hiện, cười lắc đầu: "Không có."
"Ừm." Lâm Dương Thần quả thật là không phát hiện, rũ mắt khẽ ứng thanh đáp.
Người đối diện nhận ra nàng bất thường liền nói sang chuyện khác: "Lâm tiểu thư cô có còn cảm thấy nơi nào không khoẻ? Ngày hôm qua cô sốt khá cao, cũng may đến sáng sớm hôm nay thì nhiệt độ hạ xuống. Nguyên nhân chủ yếu là nơi tư mật chịu thương khá nghiêm trọng, xuất huyết nhiễm trùng dẫn đến phát sốt."
Vấn đề nhạy cảm lại bị cô ấy nói ra một cách thản nhiên như vậy, Lâm Dương Thần có chút ngượng ngùng cảm thụ thân thể của mình, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng trong nháy mắt.
"Quần áo của tôi đâu?"
Nàng đến bây giờ mới phát hiện bản thân ở dưới lớp chăn mỏng hoàn toàn loã thể không mặc quần áo, ngay cả đồ lót cũng chẳng thấy đâu.
Nàng dồn ánh mắt nghi hoặc về phía bác sĩ Diệp, đối phương chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội. "Đừng nhìn tôi như vậy. Toàn thân trên dưới của cô đều là thương, không cởi hết quần áo thì làm sao bôi thuốc?"
Dù biết là vậy Lâm Dương Thần vẫn cảm thấy khó chịu. Từ sau khi trưởng thành cũng chỉ có mẹ, em gái cùng Tần Tuyết Nhiễm từng nhìn thấy thân thể của nàng. Hơn nữa trường hợp của hai người thân cũng là bất đắc dĩ trong lúc bị thương nặng cần được chăm sóc. Hiện tại lại xuất hiện một người lạ vừa mới gặp lần đầu, dù đối phương là bác sĩ, giữa bác sĩ với bệnh nhân thì đây là chuyện hết sức bình thường, thì nàng vẫn không thể nào thoải mái.
Bác sĩ Diệp nhìn thấy nàng mím môi tỏ vẻ khó chịu ra mặt vội cười hoà hoãn nói: "Ầy đừng khó tính như vậy. Tôi biết cô không thích việc bị người lạ nhìn thấy thân thể, nhưng người bôi thuốc cho cô cũng đâu phải là tô..." Nói đến đây thì đột nhiên im bặt, dưới ánh nhìn khó hiểu của Lâm Dương Thần lại xua xua tay, ngừng một chút mới tiếp tục: "Ý của tôi là tôi chỉ bôi thuốc cho cô một lần này thôi, lần sau cô có thể tự mình động thủ."
Sau đó thì bắt đầu giúp Lâm Dương Thần phân loại các loại thuốc bôi, thuốc uống, truyền đạt cách dùng và liều dùng, còn rất chu đáo đem cho nàng một tô cháo nóng hổi đặt ở trên tủ đầu giường.
"Cô nhớ ăn phần cháo này vào sau đó uống thuốc, tôi bây giờ phải trở về bệnh viện làm việc. Trình tự dùng thuốc cứ theo như tôi đã dặn, có khó khăn gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được, cảm ơn cô." Lâm Dương Thần đáp.
Trước khi ra cửa bác sĩ Diệp còn không quên quay đầu hắng giọng một cái. "E hèm! Lâm tiểu thư, tôi cũng không có ý gì, chỉ là muốn khuyên nhủ cô một chút. Người trẻ a, chính là có vài ham muốn đặc thù cũng chẳng có gì đáng trách nhưng vẫn là phải tiết chế một chút, không nên... khụ!...vui chơi quá độ đến nỗi làm ra một thân thương tích, sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
"Tôi đi đây!" Còn không kịp để Lâm Dương Thần làm ra phản ứng cửa đã đóng sầm lại, người cũng chẳng còn thấy tăm hơi.
Lâm Dương Thần nhìn cô ấy biến mất sau cánh cửa, lại nhìn lên trần nhà, không khỏi thở dài một hơi.
Đúng là người câm ăn hoàng liên có khổ mà không thể nói.
Trái ngược với thời tiết tươi đẹp của hôm qua, hôm nay bầu trời ngoài cửa sổ không ngừng ngưng tụ từng đám mây đen dày nặng.
Lâm Dương Thần chậm rãi mở ra đôi mắt sưng tấy nặng trĩu, chật vật tỉnh dậy từ trên giường.
Khẽ đảo mắt một vòng xung quanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tần Tuyết Nhiễm, căn phòng trống trãi lạnh băng cũng chẳng còn lưu lại một chút xíu khí tức hay mùi hương của cô.
Toàn thân đau nhức như bị ngựa giẫm xe nghiền, mỗi một khe hở xương cốt cũng đều đau đến khó nhịn. Nơi hạ thân lại không cần phải nói, bỏng rát như ngàn vạn kim châm.
Nàng cũng chẳng nhớ rõ tối hôm qua Tần Tuyết Nhiễm muốn mình muốn bao nhiêu lâu, chỉ nhớ trước khi bản thân đau đến ngất đi thì bầu trời bên ngoài khung cửa sổ cũng đã hừng sáng.
Lâm Dương Thần theo thói quen chuyển dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào tủ đầu giường. Trước đây sau mỗi một đêm hai người phiên vân phúc vũ, sáng hôm sau Tần Tuyết Nhiễm đều sẽ cố gắng sắp xếp công việc tại nhà để nàng có thể tỉnh dậy từ trong vòng tay ấm áp của cô, hoặc ít nhất cũng để lại một mảnh giấy nhỏ trên tủ đầu giường nói cô có việc quan trọng cần phải ra ngoài, căn dặn nàng thức dậy nhớ ăn uống đầy đủ.
Nhưng hôm nay cái gì cũng không có nữa rồi.
Một cỗ chua xót mãnh liệt ập đến, lan tràn toàn bộ đáy lòng, Lâm Dương Thần vành mắt đỏ hoe, tầm mắt lại một lần nữa mênh mông sương mù.
Một chút khí lực nhấc lên cánh tay cũng không có, nàng chỉ có thể nằm tại chỗ yên lặng rơi lệ, lấy nước mắt rửa mặt.
Ước chừng qua thêm một tiếng đồng hồ nàng mới không nhịn được nữa chống tay bò dậy, chật vật chống lấy thân thể lung lay sắp đổ lết xuống giường.
Vừa mới bước xuống giường hai chân lập tức mất khống chế mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, đầu gối va đập với nền nhà cứng rắn tạo nên âm thanh trầm đục, cơn đau rát nơi tư mật xâm lấn vào hệ thần kinh, vào từng tế bào, đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Nàng cố cắn chặt răng chịu đựng đau nhức dùng tay phải ôm lấy bụng dưới, tay kia chống lên giường hòng mượn lực bò dậy, lúc bấy giờ mới sửng sốt phát hiện cảnh tượng kinh hãi trước mắt.
Mọi thứ trên giường đã loạn thành một đoàn, ga giường nhăn nhúm đến không còn hình dạng, ga giường vốn dĩ trắng tinh lại thấm đẫm những vệt máu đỏ sậm đã khô. Nhìn liền biết một màn tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Trải qua bao nhiêu gian nan cuối cùng cũng kéo được một thân mệt mỏi lết vào phòng tắm. Nhìn bản thân ở trong gương Lâm Dương Thần không khỏi càng thêm sửng sốt.
Nàng xém chút nữa thì không thể nhận ra bản thân. Người con gái phản chiếu ở trong gương chật vật không nỡ nhìn, tóc tai tán loạn, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt như bệnh nhân ung thư thời kì cuối. Thên thể từ trên xuống dưới đều là dấu tích lớn nhỏ như thể vừa mới bị người bạo hành.
Lại nhớ đến Tần Tuyết Nhiễm của ngày hôm qua, lạnh lùng mà tàn nhẫn, ra tay không chút lưu tình, hoàn toàn đối lập với ôn nhu cùng nóng bỏng của lúc trước.
Nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, bên cạnh lồng ngực quặng thắt thì sống lưng cũng không thoát khỏi một trận ớn lạnh, phỏng chừng còn sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời.
Một trận trừng phạt này, thật sự là khắc cốt ghi tâm.
Lâm Dương Thần mở vòi sen, tuỳ ý để dòng nước xối lên thân thể của mình, cuốn trôi hết thảy mồ hôi cùng máu dính bết, một bên hy vọng có thể cuốn đi ký ức không mấy tốt đẹp của ngày hôm qua.
Quá trình tắm rửa cũng thật gian nan. Tối hôm qua bị tra tấn cả một đêm, hiện tại chỉ cần vô ý chạm trúng vết thương đều sẽ đau đến hít vào một ngụm khí.
Thời điểm bàn tay chạm đến chiếc cổ thon nhỏ nàng bất chợt mở to hai mắt, đứng hình trong vòng ba giây.
Tiếp đó ánh mắt trực tiếp biến thành hốt hoảng, loạn sờ khắp nơi trên cổ của mình.
Nàng vội vàng vọt đến trước gương, soi gương chỉ thấy trên cổ một mảng trống không.
Dây chuyền của nàng, sợi dây chuyền mà Tần Tuyết Nhiễm tặng cho nàng vào ngày sinh nhật đã biến mất.
Phản ứng đầu tiên chính là nhìn nhìn xung quanh xem nó có bị rơi đâu đó ở dưới đất hay không. Nhưng không có.
Tuỳ ý khoát áo choàng tắm tông cửa chạy ra ngoài, nàng lục tung tất cả mọi thứ ở trên giường tìm kiếm, ngay cả dưới giường cũng không bỏ qua.
Dù hành động này khiến cho vết thương nơi tư mật nứt ra, đau đến lại một lần nữa chảy mồ hôi lạnh nàng cũng chẳng quan tâm, một mực chỉ lo tìm kiếm cho bằng được sợi dây chuyền.
Nhưng không có.
Đi tìm khắp nơi trong nhà cũng không tìm được, Lâm Dương Thần thất tha thất thiểu ở giữa phòng khách sau đó thoát lực ngã ngồi xuống nền nhà lạnh lẽo, cảm giác toàn thân cũng lạnh như rơi vào hầm băng.
Sau cái đêm Tần Tuyết Nhiễm cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, hết thảy đồ vật có liên quan đến tình cảm của hai người đều bị kẹt lại ở Tần gia sau đó bị vứt bỏ tựa như rác, chỉ có sợi dây chuyền nàng vẫn luôn đeo ở trên cổ là đồ vật còn xót lại duy nhất, cũng là kỉ vật duy nhất chứng minh cả hai từng có một quãng thời gian hạnh phúc đến nhường nào.
Mặt dây chuyền là vô số những hạt kim cương nhỏ kết thành hai chữ cái đầu tên Thần và Nhiễm. Mỗi khi soi gương nhìn thấy nó nàng lại bất giác nhớ đến ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của mình, cho nàng thêm rất nhiều động lực cùng hy vọng rằng hai người sẽ lại có thể quay về khoảng thời gian trước.
Thứ mà bản thân xem như báu vật vô giá, là vật bất li thân, lẽ nào lại bị chính mình bất cẩn đánh mất rồi sao?
Nhưng là Lâm Dương Thần vẫn luôn có thói quen vô thức sờ lên dây chuyền của mình, hành động này thường được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong một ngày. Nàng còn nhớ rõ đêm hôm qua trên đường trở về căn hộ sợi dây chuyền vẫn còn nằm nguyên ở trên cổ. Khả năng cao là nó đã vô tình rơi ra trong lúc bản thân bị Tần Tuyết Nhiễm kịch liệt phát tiết ở trên giường.
Có điều vừa rồi nàng cũng đã lục tung khắp nơi trên giường, tìm kiếm rất lâu nhưng không hề tìm thấy.
Lẽ nào...
Lâm Dương Thần ánh mắt chợt loé, do dự rất lâu cuối cùng quyết định nhấc điện thoại gọi cho Tần Tuyết Nhiễm.
Gọi liên tiếp ba cuộc đối phương đều không bắt máy.
Lâm Dương Thần càng thêm sốt ruột, mặc dù đang là mùa thu nhưng chẳng hiểu sao thời tiết lại đặc biệt nóng. Bên trong cơ thể bị một cỗ khí nóng quấy phá khắp nơi, nàng không nhịn được nữa vội vã trở về phòng thay đồ sau đó liều mình mở cửa chính muốn ra ngoài, muốn ngay lập tức đi tìm Tần Tuyết Nhiễm.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị người chặn lại.
"Lâm tiểu thư cô muốn đi đâu?" Một trong hai vệ sĩ nghiêm mặt mà hỏi.
Vệ sĩ cũng đã đổi thành hai khuôn mặt hoàn toàn mới lạ lại đặc biệt lạnh lùng nghiêm túc. Chỉ là Lâm Dương Thần cũng chẳng có tâm tình đâu mà đi đánh giá bọn họ, trầm giọng nói: "Tôi muốn tìm đại tỷ của các người."
"Xin lỗi, cô không thể ra ngoài."
Vừa nghe được lời này Lâm Dương Thần máu nóng xộc thẳng lên não, trực tiếp xông ra ngoài.
Dĩ nhiên là bị chặn lại.
Hai vệ sĩ chẳng tốn bao nhiêu sức lực thì đã có thể chế trụ nàng một cách dễ dàng. Lâm Dương Thần ra sức giãy dụa hòng tránh thoát, đừng nói nàng ngày thường khí lực đã không bằng người, trải qua một đêm dằn vặt thân thể càng thêm mỏng manh yếu ớt như cánh hoa trong mưa gió, tuỳ thời đều có thể bị thổi bay.
"Tránh ra! Tôi phải đi gặp chị ấy!" Dù vậy thì nàng vẫn dùng ý chí mạnh mẽ để mà chống đỡ, dùng chút sức lực ít ỏi còn lại kịch liệt vùng vẫy, bất chấp lao ra ngoài.
Hết cách, hai tên vệ sĩ đành phải thô lỗ đẩy nàng vào trong nhà đồng thời đóng sầm cửa lại.
Lâm Dương Thần mất đà ngã nhào xuống đất, thân thể kịch liệt va chạm với nền nhà cứng rắn, nơi hạ thân đau đến đầu váng mắt hoa.
Nàng cũng không biết nơi đó của mình lại chảy máu, máu đỏ ẩn ẩn thấm ra bên ngoài, vẫn nỗ lực chống tay bò dậy vặn chốt cửa.
Cửa đã bị khoá, làm sao cũng mở không ra, nàng sốt ruột liều mạng đập cửa, một bên gào: "Mở cửa! Mở cửa!"
Thế nhưng dù đã gào thét đến mất giọng, dù bàn tay đã đỏ bừng một mảng thì bên kia vẫn chẳng một chút phản hồi, Lâm Dương Thần bất lực gục đầu lên cánh cửa, thân thể dần dần trượt xuống.
Nàng còn phải đợi đến ngày nào tháng nào mới có thể gặp được A Nhiễm đây? Còn sợi dây chuyền biết phải làm thế nào?
Nhưng điều khiến Lâm Dương Thần không ngờ chính là chỉ hai tiếng sau Tần Tuyết Nhiễm đã một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình.
Mới đầu nàng còn nghĩ bản thân phát sốt đến hoa cả mắt rồi, đoạn thời gian hai tiếng vừa qua nàng vẫn ngồi ở phòng khách ngóng trông, thân thể càng lúc càng mỏi mệt, chóng mặt váng đầu nhưng lại không có tâm tình chợp mắt nghỉ ngơi.
Lắc lắc đầu, thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm vẫn rõ mồn một ở trước mắt không phải ảo giác, Lâm Dương Thần lảo đảo vọt đến trước mặt cô.
"Nghe nói cô muốn tìm tôi?" Tần Tuyết Nhiễm thần sắc hờ hững mà hỏi, ánh mắt không chút gợn sóng cũng không còn tồn tại nửa phần lửa giận, so với tối hôm qua thì khác một trời một vực.
Lâm Dương Thần thanh âm khàn đặc trực tiếp đi vào vấn đề: "Dây chuyền của em là chị lấy đi có phải hay không?"
Lời này vừa mới rơi xuống, không gian xung quanh rơi vào tĩnh lặng, Tần Tuyết Nhiễm đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nàng, mười giây trôi qua mới bình thản trả lời: "Không sai."
Nhận được đáp án không ngoài dự đoán, Lâm Dương Thần trở nên nóng ruột xoè bàn tay ra, giọng điệu hết sức khẩn thiết: "Vậy chị đem nó trả lại cho em đi."
Chỉ là Tần Tuyết Nhiễm dường như không có ý định thuận theo nàng. "Đó vốn dĩ không phải là đồ của cô."
Thái độ của cô càng bình thản Lâm Dương Thần càng gấp đến kích động, trực tiếp cất cao giọng cãi lý: "Phải, vốn dĩ là của chị. Nhưng chị cũng đã tặng cho em rồi, tặng cho em thì chính là đồ của em!"
"Tặng đồ cho cô tuyệt đối là sai lầm của tôi." Tần Tuyết Nhiễm có chút gằn giọng: "Cô căn bản không xứng."
Lời này khiến Lâm Dương Thần cứng miệng hết đường cự cãi, lồng ngực vừa chua vừa nóng, hốc mắt cũng bắt đầu cay cay. Nàng hoà hoãn thái độ, xuống giọng khẩn cầu: "Dù thế nào thì cũng xin chị trả nó lại cho em, có được hay không?"
Lại diễn kịch.
Mỗi một lần chứng kiến đối phương bày ra bộ dáng này trong lòng Tần Tuyết Nhiễm lại hình thành một sự tức giận không tên, ngoài mặt lạnh lùng nói: "Không thể. Bởi vì nó đã bị tôi vứt đi rồi."
Lâm Dương Thần khoé môi run bần bật: "Chị... chị vứt nó ở đâu?"
Tần Tuyết Nhiễm: "Không nhớ rõ, chính là tuỳ ý vứt trên đường."
Đến đây thì Lâm Dương Thần đã hoàn toàn mất kiểm soát nâng hai cánh tay chụp lấy bả vai cô dùng sức mà lay. "Vì sao? Vì sao chị lại làm như vậy? Đây rõ ràng là đồ của em, sao chị có thể tuỳ tiện nói vứt liền vứt đi chứ?"
Tần Tuyết Nhiễm chuyển dời tầm mắt, ánh mắt sắc bén rơi xuống bàn tay đang chạm vào mình, sau đó lại một lần nữa nâng mắt nhìn nàng, ngữ khí lạnh băng phun ra một chữ: "Buông."
Lâm Dương Thần chỉ cảm thấy chính mình bị chua xót bao phủ dường như sắp không thở nổi, dù đã nỗ lực nhịn xuống nhưng vẫn không ngăn được nước mắt trào ra ngoài, tuỳ ý lăn dọc theo khuôn mặt. Hai cánh tay run rẩy bất lực chậm rãi buông xuống.
Tần Tuyết Nhiễm tiến về phía trước một bước làm khoảng cách giữa hai người kéo gần, trầm giọng cảnh cáo: "Cô cho rằng cô là ai? Đã quên mất thân phận của mình rồi sao?"
Chỉ hai câu hỏi ngắn gọn lại khiến hai hàng mi của Lâm Dương Thần run rẩy như cánh bướm vỗ liên hồi, dù sắc mặt đỏ bừng nhưng đôi môi lại tái nhợt không còn chút huyết sắc, toàn thân đều lạnh run.
Nàng làm sao lại quên đi vị trí của mình chứ? Hiện giờ ở trong mắt A Nhiễm nàng chỉ là một sủng vật không hơn không kém. Mà sủng vật lại dám cả gan lớn giọng chất vấn chủ nhân của mình? Chẳng qua cũng chỉ là tiện tay vứt bỏ một sợi dây chuyền đã không còn giá trị mà thôi, nàng lấy tư cách gì mà trách cứ cô đây?
Vừa rồi nàng cũng là thiếu suy xét nên mới mất khống chế như vậy. Bởi vì A Nhiễm dễ dàng buông bỏ ràng buộc giữa hai người, xem kỉ vật quan trọng nhất đối với nàng là rác mà tuỳ tiện vứt bỏ. Có lẽ chị ấy cũng đã quên đi hết thảy tốt đẹp cùng ấm áp của ngày tháng còn ở bên nhau, chỉ còn tồn tại chán ghét cùng hận, đến nỗi ngay cả một sợi dây chuyển cũng cảm thấy chướng mắt.
Lâm Dương Thần bỗng cảm giác bản thân giống như rơi trên không trung rồi chìm xuống đáy nước, cảm giác hụt hẫng, ngột ngạt lan tràn, dù liều mạng hô hấp vẫn cảm thấy hít thở không thông, ngực trái đau buốt nghẹn ngào.
Tần Tuyết Nhiễm không thấy đối phương nói chuyện, có chút mất kiên nhẫn kéo giãn khoảng cách, sau đó trực tiếp vòng qua người nàng đi về phía cửa chính.
Cửa đóng sầm lại, hai người xem như tan rã trong không vui.
Lâm Dương Thần có chút chịu đựng không nổi, muốn xoay người đuổi theo nhưng dưới chân lảo đảo như bước đi giữa hư không, mọi thứ trước mắt xoay vòng vòng sau đó đột nhiên tối sầm lại, nàng trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Tần Tuyết Nhiễm một đường rời khỏi toà nhà căn hộ, chú Trần tài xế vẫn đậu xe ở bên dưới chờ đợi, nhìn thấy cô lần này đến lại nhanh như vậy rời đi thì có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng xuống xe mở cửa.
"Chú về trước đi, tôi muốn ở một mình."
"Được." Chú Trần lập tức giao lại chìa khoá xe cho Tần Tuyết Nhiễm sau đó không khỏi âm thầm thở dài nhìn cô một mình ngồi vào vị trí ghế lái, chiếc xe lăn bánh rồi nhanh chóng khuất dạng sau cổng an ninh.
Thời gian trước đại tiểu thư nhà bọn họ bỗng dưng muốn tạm thời rời khỏi Tần gia, không nói hai lời liền chuyển đến căn hộ ven sông khiến ai ai cũng bất ngờ. Gần đây đại tiểu thư mới chịu trở về nhà, thỉnh thoảng cũng còn ghé qua căn hộ bên này tuy nhiên không biết là đã xảy ra chuyện gì, mỗi một lần rời khỏi đều mang theo sắc mặt hết mức khó coi, tâm tình bất định khiến ông ấy không dám hỏi nhiều.
Tần Tuyết Nhiễm điều khiển xe lướt nhanh trên phố, toàn bộ cửa kính hai bên đều được cô ấn nút hạ thấp, gió trực tiếp rót vào bên trong khiến mái tóc nâu dài bay bay, đánh vào mặt đến phát đau nhưng cũng đánh tan phần nào bực dọc cùng phiền muộn.
Chuông điện thoại reo, liếc thấy người gọi đến là A Cương, Tần Tuyết Nhiễm thả chậm tốc độ, thao tác trên màn hình ấn nút nghe máy.
Chẳng biết đầu dây bên kia truyền đạt tin tức gì mà cô nghe xong liền không nói lấy một lời ấn nút cúp máy, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm về phía trước.
Năm phút sau.
Chiếc xe Maybach đang lướt băng băng trên đường bất chợt thắng gấp, bật xi nhan quay đầu.
.......
Lâm Dương Thần tỉnh dậy đã là chuyện của sáng ngày hôm sau. Nàng chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu giống như rót chì, cổ họng khô khốc, toàn thân không chút khí lực, đến cả nhấc lên cánh tay cũng không xong.
Nàng nhớ mình dường như té xỉu ở phòng khách, nhưng sao bây giờ lại ngay ngắn nằm ở trên giường rồi? Trên người còn được đắp một tấm chăn mỏng?
Trong lúc nàng còn đang tự hỏi thì cửa phòng ngủ chợt có động tĩnh, một cô gái lạ mặt mở cửa tiến vào.
Cô gái phát hiện nàng tỉnh dậy liền niềm mở bước tới, chủ động giới thiệu: "Xin chào Lâm tiểu thư, tôi họ Diệp, là bác sĩ. Chiều hôm qua cô phát sốt ngất đi nên tôi đến chữa trị cho cô."
Bác sĩ? Lâm Dương Thần có chút ngoài ý muốn, chịu đựng đau rát nơi cổ họng khàn khàn cất giọng: "Làm sao cô vào đây được?"
Bác sĩ Diệp nhướng mày nói một cách dĩ nhiên: "Thì chính là chủ nhân của nơi này gọi đến."
Lâm Dương Thần ánh mắt chợt loé, thấp thỏm mà hỏi: "Vậy người đó... có từng đến đây hay không?"
Bác sĩ Diệp ánh mắt xẹt qua một tia cảm xúc rất khó có thể phát hiện, cười lắc đầu: "Không có."
"Ừm." Lâm Dương Thần quả thật là không phát hiện, rũ mắt khẽ ứng thanh đáp.
Người đối diện nhận ra nàng bất thường liền nói sang chuyện khác: "Lâm tiểu thư cô có còn cảm thấy nơi nào không khoẻ? Ngày hôm qua cô sốt khá cao, cũng may đến sáng sớm hôm nay thì nhiệt độ hạ xuống. Nguyên nhân chủ yếu là nơi tư mật chịu thương khá nghiêm trọng, xuất huyết nhiễm trùng dẫn đến phát sốt."
Vấn đề nhạy cảm lại bị cô ấy nói ra một cách thản nhiên như vậy, Lâm Dương Thần có chút ngượng ngùng cảm thụ thân thể của mình, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng trong nháy mắt.
"Quần áo của tôi đâu?"
Nàng đến bây giờ mới phát hiện bản thân ở dưới lớp chăn mỏng hoàn toàn loã thể không mặc quần áo, ngay cả đồ lót cũng chẳng thấy đâu.
Nàng dồn ánh mắt nghi hoặc về phía bác sĩ Diệp, đối phương chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội. "Đừng nhìn tôi như vậy. Toàn thân trên dưới của cô đều là thương, không cởi hết quần áo thì làm sao bôi thuốc?"
Dù biết là vậy Lâm Dương Thần vẫn cảm thấy khó chịu. Từ sau khi trưởng thành cũng chỉ có mẹ, em gái cùng Tần Tuyết Nhiễm từng nhìn thấy thân thể của nàng. Hơn nữa trường hợp của hai người thân cũng là bất đắc dĩ trong lúc bị thương nặng cần được chăm sóc. Hiện tại lại xuất hiện một người lạ vừa mới gặp lần đầu, dù đối phương là bác sĩ, giữa bác sĩ với bệnh nhân thì đây là chuyện hết sức bình thường, thì nàng vẫn không thể nào thoải mái.
Bác sĩ Diệp nhìn thấy nàng mím môi tỏ vẻ khó chịu ra mặt vội cười hoà hoãn nói: "Ầy đừng khó tính như vậy. Tôi biết cô không thích việc bị người lạ nhìn thấy thân thể, nhưng người bôi thuốc cho cô cũng đâu phải là tô..." Nói đến đây thì đột nhiên im bặt, dưới ánh nhìn khó hiểu của Lâm Dương Thần lại xua xua tay, ngừng một chút mới tiếp tục: "Ý của tôi là tôi chỉ bôi thuốc cho cô một lần này thôi, lần sau cô có thể tự mình động thủ."
Sau đó thì bắt đầu giúp Lâm Dương Thần phân loại các loại thuốc bôi, thuốc uống, truyền đạt cách dùng và liều dùng, còn rất chu đáo đem cho nàng một tô cháo nóng hổi đặt ở trên tủ đầu giường.
"Cô nhớ ăn phần cháo này vào sau đó uống thuốc, tôi bây giờ phải trở về bệnh viện làm việc. Trình tự dùng thuốc cứ theo như tôi đã dặn, có khó khăn gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được, cảm ơn cô." Lâm Dương Thần đáp.
Trước khi ra cửa bác sĩ Diệp còn không quên quay đầu hắng giọng một cái. "E hèm! Lâm tiểu thư, tôi cũng không có ý gì, chỉ là muốn khuyên nhủ cô một chút. Người trẻ a, chính là có vài ham muốn đặc thù cũng chẳng có gì đáng trách nhưng vẫn là phải tiết chế một chút, không nên... khụ!...vui chơi quá độ đến nỗi làm ra một thân thương tích, sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
"Tôi đi đây!" Còn không kịp để Lâm Dương Thần làm ra phản ứng cửa đã đóng sầm lại, người cũng chẳng còn thấy tăm hơi.
Lâm Dương Thần nhìn cô ấy biến mất sau cánh cửa, lại nhìn lên trần nhà, không khỏi thở dài một hơi.
Đúng là người câm ăn hoàng liên có khổ mà không thể nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.