Chương 55: Định vị và nghe trộm
Huangjuan
08/04/2023
Sáng hôm sau Tần Tuyết Nhiễm trải nghiệm lần dậy muộn đầu tiên trong
đời. Khi cô mở mắt tỉnh dậy mặt trời đã treo trên cao. Người trong ngực
vẫn còn say ngủ, cô nhẹ nhàng trở mình sau đó nhẹ nhàng nâng đầu đối
phương lên nhằm rút cánh tay đã tê cứng ra, cuối cùng điều chỉnh tư thế
ngủ thoải mái cho nàng.
Rốt cuộc cũng có thể rời giường, Tần Tuyết Nhiễm vừa cử động liền cảm thấy một trận eo mỏi lưng đau, tay chân có chút bủn rủn vô lực.
Thì ra đây là hậu quả của việc túng dục quá độ.
Bây giờ thì cô đã hiểu lý do vì sao trước giờ sau mỗi lần làm yêu, sáng hôm sau tỉnh dậy Lâm Dương Thần đều chật vật không muốn rời giường.
Nỗ lực chống đỡ hai chân còn có chút run rẩy, Tần Tuyết Nhiễm lê bước vào phòng tắm.
Qua hai tiếng sau Lâm Dương Thần mới giật giật thân mình chuyển tỉnh. Nàng theo thói quen sượt sượt về phía bên kia giường, không cảm nhận được thân thể ấm áp mềm mại quen thuộc liền giật mình tỉnh giấc.
Lâm Dương Thần ngồi dậy, ngơ ngác vài giây sau đó mới nghiêng đầu nhìn sang tủ đầu giường, trên đó có một tờ giấy ghi chú do Tần Tuyết Nhiễm để lại.
[Chị có việc cần phải ra ngoài một lát. Ngủ dậy thì nhớ xuống lầu ăn trưa. Chị sẽ nhanh chóng trở về.]
Lâm Dương Thần đặt tờ giấy về chỗ cũ sau đó tựa như chợt nhớ đến điều gì, ánh mắt biến thanh tỉnh vội vã mặc quần áo. Sau khi rời giường cũng không vội đi đánh răng rửa mặt mà chạy đến mở tủ quần áo lục lọi tìm đồ vật.
Nàng nhớ tối hôm qua thời điểm khi nàng đang ngủ thì bị động tỉnh. Sau khi mở mắt lại mơ màng nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm nhẹ nhàng xuống giường, đi đến mở tủ quần áo lấy ra một lọ thuốc rồi cho một viên thuốc vào miệng.
Lúc đó nàng đã cảm thấy kì lạ. A Nhiễm muốn uống thuốc gì mà lại phải đợi đến khi đi ngủ? Hơn nữa bình thường cũng không thấy sức khoẻ của cô có vấn đề gì.
Dù vậy nàng cũng không vội vàng truy hỏi mà quyết định nhắm mắt ngủ, đợi ngày mai tìm thời cơ thích hợp lén lấy lọ thuốc ra xem.
Hiện tại, sau một hồi lục tìm cuối cùng Lâm Dương Thần cũng tìm được lọ thuốc kia. Nâng lên trước tầm mắt nhìn một lượt, vừa nhìn thấy tên thuốc nàng đã không kiếm chế được run rẩy.
Là thuốc ngủ.
Lâm Dương Thần mở nắp lọ, trút một viên thuốc ra xem. Không sai, thực sự là thuốc ngủ. Với chuyên ngành của mình nàng chỉ cần nhìn một cái liền phân biệt được thuốc gì.
Loại thuốc này dược tính vốn rất mạnh, chuyên dành cho người bị mất ngủ lâu năm hoặc gặp tình trạng mất ngủ nghiêm trọng.
Lẽ nào A Nhiễm gặp phải chứng mất ngủ nghiêm trọng sao?
Hơn nữa lọ thuốc đã vơi đi một nửa, chứng tỏ Tần Tuyết Nhiễm thường xuyên sử dụng nó thậm chí có khả năng là mỗi ngày.
Chợt cảm giác chua xót ùa đến, hốc mắt cay nóng, nước mắt thi nhau tràn ra. Lâm Dương Thần mạnh mẽ cắn lấy mu bàn tay, liều mạng kìm nén không để bản thân nức nở thành tiếng.
Một tay khác nắm chặt lấy lọ thuốc, sức lực lớn đến nỗi các khớp tay trắng bệch. Hai chân mềm nhũn như bị rút cạn sức lực, nàng từ từ trượt ngồi xuống đất.
Sức khoẻ của A Nhiễm có vấn đề. Vậy mà thân là người bạn gái ngày ngày kề cận bên cô nàng lại không hay biết một chút gì.
Bây giờ nàng mới nghĩ đến một chuyện, dường như mỗi đêm nàng đều sẽ ngủ trước A Nhiễm cho nên hơn một tháng qua đều vô tâm vô phế không nhìn ra tình trạng của cô. Hơn nữa nàng rất khẳng định chứng mất ngủ của A Nhiễm chỉ mới xuất hiện trong vòng hai năm trở lại.
Tất cả là tại nàng! Từ vụ tai nạn, rồi cả việc bản thân mất tích lâu như vậy. Tất cả những áp lực cùng mệt nhọc mà hơn hai năm qua A Nhiễm phải gánh chịu đều từ nàng mà ra.
Lâm Dương Thần dùng tay đấm vào lồng ngực của mình, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cho nàng vừa đau vừa tức ngực. Nhưng dù vậy cũng không thể giúp nàng dễ chịu được hơn chút nào.
Thời gian qua bởi vì cuộc sống quá thoải mái khiến nàng dần dần quên đi áy náy cùng tự trách đối với Tần Tuyết Nhiễm. Hai thứ cảm xúc tưởng như đã có thể chôn vùi hiện tại tại nảy mầm, tràn lan khắp đáy lòng khiến nàng đau đến không thể thở.
Khóc một lúc Lâm Dương Thần mới nỗ lực kìm nén tâm tình dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau đi nước mắt, đứng dậy cất lọ thuốc trở về chỗ cũ sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
A Nhiễm cũng sắp trở về, tuyệt không thể để cô nhìn ra cái gì. Nếu cô đã có ý muốn che giấu, vậy nàng tạm thời sẽ không đi chọc thủng chuyện này.
........
Chủ nhật.
Hôm nay Lâm Dương Thần có một cuộc hẹn quan trọng. Chỉ là nàng không thể để Tần Tuyết Nhiễm biết về cuộc hẹn này.
Nàng vẫn như mọi lần, ghé đến cô nhi viện Hạnh Phúc sau đó từ một con đường bí mật khác chuồn êm ra ngoài, bỏ lại đám vệ sĩ rồi một mình chạy đến điểm hẹn.
Địa điểm được chọn là một quán cafe nhỏ nằm ở phía tây thành phố. Lâm Dương Thần tìm đến nơi, rất nhanh nàng đã nhận ra người mà mình đã hẹn bèn hướng về phía đối phương bước đến. Đó là một người đàn ông khoảng hơn 35 tuổi có vẻ ngoài phong trần bụi bặm, đang một mình ngồi đợi ở vị trí trong góc.
Nhưng trong một khoảnh khắc lướt ngang qua tấm gương trang trí được đặt ở trong quán cafe, Lâm Dương Thần từ hình ảnh phản chiếu trong gương thoáng nhìn thấy có hai người mặc áo đen đang lấp ló ở ngoài cửa. Nàng kinh ngạc vội quay đầu lại nhìn thì bọn họ đã kịp thời ẩn nấp.
Cuối cùng nàng chỉ cho người đàn ông đã hẹn một ánh mắt rồi đi thẳng vào trong toilet.
Đứng ở trước bồn rửa tay, để dòng nước lạnh lẽo xối lên hai bàn tay, Lâm Dương Thần lúc này mới bình tĩnh nghĩ đến tình huống xảy ra vừa rồi.
Nhóm vệ sĩ rõ ràng đã bị nàng bỏ lại cô nhi viện, làm sao có khả năng xuất hiện ở đây?
Không lẽ bọn họ phát hiện nàng rời khỏi nên lặng lẽ đi theo? Không đúng! Rõ ràng một đoạn đường từ cô nhi viện đến nơi này nàng đều cẩn thận liên tục quan sát phía sau, nàng rất khẳng định là không có bất kì ai theo dõi mình.
Nếu không đi theo phía sau, tại sao bọn họ lại biết được vị trí của nàng?
Lâm Dương Thần càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, đem điện thoại ra liên lạc với người kia. Cuộc hẹn hôm nay xem ra không thể thực hiện, cũng không thể để người ta ngồi đợi.
Điện thoại được lấy ra Lâm Dương Thần lại chợt khựng lại. Tựa như nghĩ ra điều gì, nàng đem điện thoại nâng lên trước tầm mắt lật qua lật lại nhìn nhìn với ánh mắt nghi hoặc. Sau đó nàng liên tục làm một loạt thao tác trên điện thoại, kiểm tra phần cài đặt cùng tất cả các app.
Không phát hiện được điều bất thường, Lâm Dương Thần từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy ghi chú nhỏ cùng bút bi, viết vài dòng chữ lên đó rồi kiên nhẫn đứng tại chỗ đợi.
Toilet người đến người đi, không bao lâu sau có một cô gái mặc đồng phục nhân viên quán cafe tiến vào, Lâm Dương Thần liền hướng người đó nhờ vả.
"Thật ngại quá có thể giúp tôi một chút không?" Lâm Dương Thần nói nhỏ bên tai cô gái. Lúc này nàng cũng đã đặt điện thoại ở một vị trí rất xa.
"Giúp tôi đem mảnh giấy này đưa cho vị tiên sinh ngồi một mình trong góc ở ngoài kia. Chính là cái người đội mũ lưỡi trai màu xám, mặc áo khoát màu xanh. Cảm tạ." Lâm Dương Thần đưa cho cô nhân viên 500 tệ xem như cảm ơn, cô ấy vui vẻ nhận cả tiền lẫn mảnh giấy rồi ra ngoài.
Lâm Dương Thần cũng theo sau ra ngoài, tìm cho mình một bàn trống ngồi xuống. Vị trí của nàng vừa vặn đối diện với người đàn ông kia, có thể nhìn thấy anh ta đọc nội dung trên mảnh giấy sau đó ngẩng đầu, cho nàng một cái gật đầu nhẹ rồi đứng dậy rời khỏi.
Khoảng ba mươi phút sau Lâm Dương Thần cũng rời khỏi quán cafe sau đó đi bộ qua đường, đi vào trung tâm thương mại ở đối diện. Nàng thong thả dạo một vòng xem quần áo cùng giày túi sau đó mới tiến vào toilet tầng trệt. Phía bên trong có người đang đợi nàng.
Đó là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, trang phục lẫn kiểu tóc đều theo phong cách trung tính. Nhìn thấy Lâm Dương Thần bước vào, cô ấy quét mắt một lượt từ trên xuống dưới sau đó xác định được nàng là khách hàng của mình, gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Lâm Dương Thần đặt điện thoại lên bệ rửa tay, kéo ra một khoảng cách xa. Lúc này nàng mới lại gần cô gái, nhỏ giọng chào hỏi: "Xin chào, cô là người mà phóng viên Mạnh mời đến?"
"Còn cô hẳn là Lâm tiểu thư?" Cô gái hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." Lâm Dương Thần gật đầu tiếp đó đi thẳng vào vấn đề: "Cần làm những gì phóng viên Mạnh chắc đã nói rõ với cô. Điện thoại tôi để ở bên kia, cô lấy đi."
"Được. Cho tôi mười phút."
Lâm Dương Thần có chút lo lắng xem đồng hồ. Nếu nàng ở trong toilet quá lâu liệu có bị đám vệ sĩ ở ngoài kia có hoài nghi không?
"Nếu có thể xin hãy tận lực làm nhanh một chút."
"Được."
Lâm Dương Thần đứng ở một bên quan sát. Cô gái từ trong ba lô lấy ra các loại dụng cụ sau đó bắt đầu thành thục tháo dở từng linh kiện điện thoại của nàng. Khoảng hơn năm phút sau lại dùng nhíp từ bên trong gắp ra một vật nhỏ nâng lên trước mặt để nàng nhìn.
Vật kia trông giống như là vi mạch siêu nhỏ, dẹp và chỉ lớn gần bằng một chiếc sim điện thoại. Sau đó cô gái lại viết ra tờ giấy một dòng chữ rồi đưa cho nàng.
[Tìm được thiết bị định vị và nghe trộm.]
Vừa đọc được nội dung trên mảnh giấy, đáy mắt Lâm Dương Thần xẹt qua một tia kinh ngạc, nhanh chóng viết câu trả lời.
[Gắn nó trở về vị trí ban đầu. Đừng làm hỏng.]
Sau đó Lâm Dương Thần nhờ cô gái ra ngoài mua giúp mình một cái điện thoại y hệt cái mà nàng đang dùng cùng với sim mới. Hai người bàn giao, thanh toán tiền sòng phẳng. Đợi cô ấy rời đi Lâm Dương Thần mới đem điện thoại mới ra ấn một dãy số, ấn nút gọi.
"Phóng viên Mạnh, tôi là Lâm Dương Thần."
"Tôi đang bị người khác theo dõi. Hôm nay không có biện pháp trực tiếp gặp mặt, chúng ta trao đổi đơn giản qua đây đi."
"Được, tôi đồng ý tiếp tục kế hoạch hai năm trước của chúng ta. Thời gian qua anh có điều tra thêm được chút gì không?"
"Bên tôi... còn chưa thể bắt đầu. À phải rồi, giúp tôi điều tra một chuyện. Tôi muốn biết lịch sử xuất nhập cảnh của Trịnh Hoà trong vòng hai năm qua, từ đầu năm 2023 đến nay."
"Được chúng ta giữ liên lạc. Có điều bên tôi khá bất tiện, đừng gọi cho tôi, tôi sẽ chủ động tìm cách liên lạc với anh."
"Tạm biệt."
Ngồi trên taxi, Lâm Dương Thần có chút mệt mỏi tựa đầu vào lưng ghế thất thần nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài.
Trên đời này chỉ có một người duy nhất có khả năng nhân lúc nàng không để ý cài thiết bị nghe trộm cùng định vị vào điện thoại của nàng.
Lâm Dương Thần không khỏi nở một nụ cười khổ. Nàng biết kể từ khi gặp lại tình cảm giữa nàng và Tần Tuyết Nhiễm đã xuất hiện một vết nứt vô hình. Mà sự kiện đột nhập một tuần trước chính là xúc tác khiến vết nứt kia hiện rõ thậm chí có xu hướng ngày càng lớn dần. Có lẽ bắt đầu từ cái ngày đó A Nhiễm đã quyết định dùng thiết bị để giám thị nàng.
Cho nên hiện giờ đám vệ sĩ thời khắc đều đi theo nàng mục đích cũng không phải để bảo hộ, mà là đang thay cô giám sát nhất cử nhất động của nàng.
Tuy mặt ngoài cả hai người vẫn đối đãi với nhau giống như bình thường nhưng Lâm Dương Thần biết trong lòng Tần Tuyết Nhiễm đối với nàng tồn tại hoài nghi cùng phòng bị.
'Hoài nghi' thứ này, một khi gieo ở trong lòng liền chỉ có thể cắm rễ càng ngày càng sâu.
Mà nàng đối với cô lại là áy náy cùng lo sợ.
Chẳng sợ Tần Tuyết Nhiễm sau khi biết chuyện sẽ xử lý mình thế nào. Chỉ sợ không kịp giải thích với cô trước khi kế hoạch thành công, càng sợ A Nhiễm cứ như vậy rời xa mình mãi mãi.
Cũng may một tuần nay Khương Thịnh không gọi điện cho nàng, ngay cả việc liên lạc với phóng viên Mạnh cũng là thông qua phương tiện khác. Có lẽ A Nhiễm vẫn chưa phát hiện được gì.
Lâm Dương Thần quyết định không trở lại cô nhi viện, kêu taxi trực tiếp đưa nàng về thẳng Tần gia. Dù gì hành tung của nàng cũng đã bại lộ, Tần Tuyết Nhiễm khẳng định đã sớm nhận được báo cáo từ đám vệ sĩ.
Suy nghĩ vẩn vơ một hồi xe cũng chạy về đến cổng biệt thự Tần gia. Thời điểm Lâm Dương Thần bước vào trong nhà đã nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm đang ngồi ở trên ghế sofa uống trà đọc báo, có lẽ là đang đợi nàng trở về.
Trong lòng Lâm Dương Thần có chút khẩn trương, thấp thỏm thay dép rồi cố gắng thả nhẹ bước chân tiến vào trong nhà.
"Thần nhi." Tần Tuyết Nhiễm khẽ cất tiếng gọi.
Lâm Dương Thần âm thầm kinh thán, rõ ràng A Nhiễm xoay lưng về phía này nhưng sao vẫn có thể phát hiện ra nàng?
"Lại đây." Lúc này Tần Tuyết Nhiễm mới xoay đầu lại cho nàng một cái mỉm cười.
"Dạ." Lâm Dương Thần nhìn nụ cười kia trong lòng lại càng thấp thỏm bất an. Hai chân máy móc tiến đến bên sofa, lòng bàn chân giống như mọc thêm gai, từng bước đi đều gian nan vô cùng.
"A Nhiễm, chị gọi em?"
Nệm sofa bên cạnh lún xuống, lúc này Tần Tuyết Nhiễm không vội nói chuyện, chỉ sâu kín nhìn nàng. Mà ở đối diện, Lâm Dương Thần dù nỗ lực vẫn không thể nào đọc được suy nghĩ của cô từ trong ánh mắt kia.
"Hôm nay em đã đi đâu vậy?" Qua một lúc Tần Tuyết Nhiễm mới cất tiếng hỏi.
"Em..." Lâm Dương Thần có chút ấp úng. "Tuỳ ý đi dạo một chút."
"Ừm." Tần Tuyết Nhiễm đặt tờ tạp chí đang cầm trên tay lên bàn trà đồng thời đứng dậy. "Về rất đúng lúc. Chị đang có chuyện muốn nhờ em."
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Dương Thần cũng đứng dậy theo. Tần Tuyết Nhiễm không hỏi gì thêm về chuyện ngày hôm nay nữa cũng khiến nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Có người bị thương cần một bác sĩ đến kiểm tra. Bác sĩ Hứa lại xin nghỉ phép rồi. Em giúp chị đi xem người đó một chút đi." Tần Tuyết Nhiễm nhàn nhạt nói.
"Sao?" Lâm Dương Thần ngạc nhiên. "Bị thương sao không đi bệnh viện? Em cũng chưa phải là bác sĩ."
"Không sao, qua loa là được."
Dứt câu Tần Tuyết Nhiễm cũng bước ra cửa, Lâm Dương Thần khó hiểu đi theo phía sau cô.
Cho đến khi hai người có mặt ở trước lối vào địa lao, tâm tình vừa mới được thả lỏng của Lâm Dương Thần lại một lần nữa bị treo lên cao, khẩn trương đến mức không dám nhúc nhích.
"Sao vậy?" Tần Tuyết Nhiễm thấy nàng khựng lại bèn quay đầu hỏi.
Lâm Dương Thần âm thầm hít vào thở ra một hơi, hạ quyết tâm nói: "Không có gì. Đi thôi."
Tiến vào trong địa lao liền bị một trận rùng mình. Nơi này ánh mặt trời quanh năm không thể chiếu tới khiến cỗ không khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân. Rõ ràng dọc theo hai bên hành lang đều có trang bị đèn nhưng lại cố tình không bật toàn bộ, hơn nữa còn là loại đèn tường toả ra ánh sáng lay lắt, càng tăng thêm cảm giác âm u quỉ dị.
Không bao lâu hai người đã đến trước một gian phòng, thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm chủ động tiến lên mở cửa. Cánh cửa sắt được đẩy ra, Lâm Dương Thần vừa nhìn vào bên trong, trong nháy mắt đồng tử co rút, sợ đến đóng băng tại chỗ.
Đây là một gian phòng không tính lớn. Đập vào mắt là hình ảnh một người đàn ông đang bị trói treo lơ lửng ở ngay trung tâm, hai cánh tay được cố định bởi dây thừng móc nối với trần nhà. Quan trọng là hắn dường như đã bị thương không nhẹ, toàn thân trên dưới đều là máu.
Người kia không ai khác chính là Khương Thịnh.
Rốt cuộc cũng có thể rời giường, Tần Tuyết Nhiễm vừa cử động liền cảm thấy một trận eo mỏi lưng đau, tay chân có chút bủn rủn vô lực.
Thì ra đây là hậu quả của việc túng dục quá độ.
Bây giờ thì cô đã hiểu lý do vì sao trước giờ sau mỗi lần làm yêu, sáng hôm sau tỉnh dậy Lâm Dương Thần đều chật vật không muốn rời giường.
Nỗ lực chống đỡ hai chân còn có chút run rẩy, Tần Tuyết Nhiễm lê bước vào phòng tắm.
Qua hai tiếng sau Lâm Dương Thần mới giật giật thân mình chuyển tỉnh. Nàng theo thói quen sượt sượt về phía bên kia giường, không cảm nhận được thân thể ấm áp mềm mại quen thuộc liền giật mình tỉnh giấc.
Lâm Dương Thần ngồi dậy, ngơ ngác vài giây sau đó mới nghiêng đầu nhìn sang tủ đầu giường, trên đó có một tờ giấy ghi chú do Tần Tuyết Nhiễm để lại.
[Chị có việc cần phải ra ngoài một lát. Ngủ dậy thì nhớ xuống lầu ăn trưa. Chị sẽ nhanh chóng trở về.]
Lâm Dương Thần đặt tờ giấy về chỗ cũ sau đó tựa như chợt nhớ đến điều gì, ánh mắt biến thanh tỉnh vội vã mặc quần áo. Sau khi rời giường cũng không vội đi đánh răng rửa mặt mà chạy đến mở tủ quần áo lục lọi tìm đồ vật.
Nàng nhớ tối hôm qua thời điểm khi nàng đang ngủ thì bị động tỉnh. Sau khi mở mắt lại mơ màng nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm nhẹ nhàng xuống giường, đi đến mở tủ quần áo lấy ra một lọ thuốc rồi cho một viên thuốc vào miệng.
Lúc đó nàng đã cảm thấy kì lạ. A Nhiễm muốn uống thuốc gì mà lại phải đợi đến khi đi ngủ? Hơn nữa bình thường cũng không thấy sức khoẻ của cô có vấn đề gì.
Dù vậy nàng cũng không vội vàng truy hỏi mà quyết định nhắm mắt ngủ, đợi ngày mai tìm thời cơ thích hợp lén lấy lọ thuốc ra xem.
Hiện tại, sau một hồi lục tìm cuối cùng Lâm Dương Thần cũng tìm được lọ thuốc kia. Nâng lên trước tầm mắt nhìn một lượt, vừa nhìn thấy tên thuốc nàng đã không kiếm chế được run rẩy.
Là thuốc ngủ.
Lâm Dương Thần mở nắp lọ, trút một viên thuốc ra xem. Không sai, thực sự là thuốc ngủ. Với chuyên ngành của mình nàng chỉ cần nhìn một cái liền phân biệt được thuốc gì.
Loại thuốc này dược tính vốn rất mạnh, chuyên dành cho người bị mất ngủ lâu năm hoặc gặp tình trạng mất ngủ nghiêm trọng.
Lẽ nào A Nhiễm gặp phải chứng mất ngủ nghiêm trọng sao?
Hơn nữa lọ thuốc đã vơi đi một nửa, chứng tỏ Tần Tuyết Nhiễm thường xuyên sử dụng nó thậm chí có khả năng là mỗi ngày.
Chợt cảm giác chua xót ùa đến, hốc mắt cay nóng, nước mắt thi nhau tràn ra. Lâm Dương Thần mạnh mẽ cắn lấy mu bàn tay, liều mạng kìm nén không để bản thân nức nở thành tiếng.
Một tay khác nắm chặt lấy lọ thuốc, sức lực lớn đến nỗi các khớp tay trắng bệch. Hai chân mềm nhũn như bị rút cạn sức lực, nàng từ từ trượt ngồi xuống đất.
Sức khoẻ của A Nhiễm có vấn đề. Vậy mà thân là người bạn gái ngày ngày kề cận bên cô nàng lại không hay biết một chút gì.
Bây giờ nàng mới nghĩ đến một chuyện, dường như mỗi đêm nàng đều sẽ ngủ trước A Nhiễm cho nên hơn một tháng qua đều vô tâm vô phế không nhìn ra tình trạng của cô. Hơn nữa nàng rất khẳng định chứng mất ngủ của A Nhiễm chỉ mới xuất hiện trong vòng hai năm trở lại.
Tất cả là tại nàng! Từ vụ tai nạn, rồi cả việc bản thân mất tích lâu như vậy. Tất cả những áp lực cùng mệt nhọc mà hơn hai năm qua A Nhiễm phải gánh chịu đều từ nàng mà ra.
Lâm Dương Thần dùng tay đấm vào lồng ngực của mình, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cho nàng vừa đau vừa tức ngực. Nhưng dù vậy cũng không thể giúp nàng dễ chịu được hơn chút nào.
Thời gian qua bởi vì cuộc sống quá thoải mái khiến nàng dần dần quên đi áy náy cùng tự trách đối với Tần Tuyết Nhiễm. Hai thứ cảm xúc tưởng như đã có thể chôn vùi hiện tại tại nảy mầm, tràn lan khắp đáy lòng khiến nàng đau đến không thể thở.
Khóc một lúc Lâm Dương Thần mới nỗ lực kìm nén tâm tình dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau đi nước mắt, đứng dậy cất lọ thuốc trở về chỗ cũ sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
A Nhiễm cũng sắp trở về, tuyệt không thể để cô nhìn ra cái gì. Nếu cô đã có ý muốn che giấu, vậy nàng tạm thời sẽ không đi chọc thủng chuyện này.
........
Chủ nhật.
Hôm nay Lâm Dương Thần có một cuộc hẹn quan trọng. Chỉ là nàng không thể để Tần Tuyết Nhiễm biết về cuộc hẹn này.
Nàng vẫn như mọi lần, ghé đến cô nhi viện Hạnh Phúc sau đó từ một con đường bí mật khác chuồn êm ra ngoài, bỏ lại đám vệ sĩ rồi một mình chạy đến điểm hẹn.
Địa điểm được chọn là một quán cafe nhỏ nằm ở phía tây thành phố. Lâm Dương Thần tìm đến nơi, rất nhanh nàng đã nhận ra người mà mình đã hẹn bèn hướng về phía đối phương bước đến. Đó là một người đàn ông khoảng hơn 35 tuổi có vẻ ngoài phong trần bụi bặm, đang một mình ngồi đợi ở vị trí trong góc.
Nhưng trong một khoảnh khắc lướt ngang qua tấm gương trang trí được đặt ở trong quán cafe, Lâm Dương Thần từ hình ảnh phản chiếu trong gương thoáng nhìn thấy có hai người mặc áo đen đang lấp ló ở ngoài cửa. Nàng kinh ngạc vội quay đầu lại nhìn thì bọn họ đã kịp thời ẩn nấp.
Cuối cùng nàng chỉ cho người đàn ông đã hẹn một ánh mắt rồi đi thẳng vào trong toilet.
Đứng ở trước bồn rửa tay, để dòng nước lạnh lẽo xối lên hai bàn tay, Lâm Dương Thần lúc này mới bình tĩnh nghĩ đến tình huống xảy ra vừa rồi.
Nhóm vệ sĩ rõ ràng đã bị nàng bỏ lại cô nhi viện, làm sao có khả năng xuất hiện ở đây?
Không lẽ bọn họ phát hiện nàng rời khỏi nên lặng lẽ đi theo? Không đúng! Rõ ràng một đoạn đường từ cô nhi viện đến nơi này nàng đều cẩn thận liên tục quan sát phía sau, nàng rất khẳng định là không có bất kì ai theo dõi mình.
Nếu không đi theo phía sau, tại sao bọn họ lại biết được vị trí của nàng?
Lâm Dương Thần càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, đem điện thoại ra liên lạc với người kia. Cuộc hẹn hôm nay xem ra không thể thực hiện, cũng không thể để người ta ngồi đợi.
Điện thoại được lấy ra Lâm Dương Thần lại chợt khựng lại. Tựa như nghĩ ra điều gì, nàng đem điện thoại nâng lên trước tầm mắt lật qua lật lại nhìn nhìn với ánh mắt nghi hoặc. Sau đó nàng liên tục làm một loạt thao tác trên điện thoại, kiểm tra phần cài đặt cùng tất cả các app.
Không phát hiện được điều bất thường, Lâm Dương Thần từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy ghi chú nhỏ cùng bút bi, viết vài dòng chữ lên đó rồi kiên nhẫn đứng tại chỗ đợi.
Toilet người đến người đi, không bao lâu sau có một cô gái mặc đồng phục nhân viên quán cafe tiến vào, Lâm Dương Thần liền hướng người đó nhờ vả.
"Thật ngại quá có thể giúp tôi một chút không?" Lâm Dương Thần nói nhỏ bên tai cô gái. Lúc này nàng cũng đã đặt điện thoại ở một vị trí rất xa.
"Giúp tôi đem mảnh giấy này đưa cho vị tiên sinh ngồi một mình trong góc ở ngoài kia. Chính là cái người đội mũ lưỡi trai màu xám, mặc áo khoát màu xanh. Cảm tạ." Lâm Dương Thần đưa cho cô nhân viên 500 tệ xem như cảm ơn, cô ấy vui vẻ nhận cả tiền lẫn mảnh giấy rồi ra ngoài.
Lâm Dương Thần cũng theo sau ra ngoài, tìm cho mình một bàn trống ngồi xuống. Vị trí của nàng vừa vặn đối diện với người đàn ông kia, có thể nhìn thấy anh ta đọc nội dung trên mảnh giấy sau đó ngẩng đầu, cho nàng một cái gật đầu nhẹ rồi đứng dậy rời khỏi.
Khoảng ba mươi phút sau Lâm Dương Thần cũng rời khỏi quán cafe sau đó đi bộ qua đường, đi vào trung tâm thương mại ở đối diện. Nàng thong thả dạo một vòng xem quần áo cùng giày túi sau đó mới tiến vào toilet tầng trệt. Phía bên trong có người đang đợi nàng.
Đó là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, trang phục lẫn kiểu tóc đều theo phong cách trung tính. Nhìn thấy Lâm Dương Thần bước vào, cô ấy quét mắt một lượt từ trên xuống dưới sau đó xác định được nàng là khách hàng của mình, gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Lâm Dương Thần đặt điện thoại lên bệ rửa tay, kéo ra một khoảng cách xa. Lúc này nàng mới lại gần cô gái, nhỏ giọng chào hỏi: "Xin chào, cô là người mà phóng viên Mạnh mời đến?"
"Còn cô hẳn là Lâm tiểu thư?" Cô gái hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." Lâm Dương Thần gật đầu tiếp đó đi thẳng vào vấn đề: "Cần làm những gì phóng viên Mạnh chắc đã nói rõ với cô. Điện thoại tôi để ở bên kia, cô lấy đi."
"Được. Cho tôi mười phút."
Lâm Dương Thần có chút lo lắng xem đồng hồ. Nếu nàng ở trong toilet quá lâu liệu có bị đám vệ sĩ ở ngoài kia có hoài nghi không?
"Nếu có thể xin hãy tận lực làm nhanh một chút."
"Được."
Lâm Dương Thần đứng ở một bên quan sát. Cô gái từ trong ba lô lấy ra các loại dụng cụ sau đó bắt đầu thành thục tháo dở từng linh kiện điện thoại của nàng. Khoảng hơn năm phút sau lại dùng nhíp từ bên trong gắp ra một vật nhỏ nâng lên trước mặt để nàng nhìn.
Vật kia trông giống như là vi mạch siêu nhỏ, dẹp và chỉ lớn gần bằng một chiếc sim điện thoại. Sau đó cô gái lại viết ra tờ giấy một dòng chữ rồi đưa cho nàng.
[Tìm được thiết bị định vị và nghe trộm.]
Vừa đọc được nội dung trên mảnh giấy, đáy mắt Lâm Dương Thần xẹt qua một tia kinh ngạc, nhanh chóng viết câu trả lời.
[Gắn nó trở về vị trí ban đầu. Đừng làm hỏng.]
Sau đó Lâm Dương Thần nhờ cô gái ra ngoài mua giúp mình một cái điện thoại y hệt cái mà nàng đang dùng cùng với sim mới. Hai người bàn giao, thanh toán tiền sòng phẳng. Đợi cô ấy rời đi Lâm Dương Thần mới đem điện thoại mới ra ấn một dãy số, ấn nút gọi.
"Phóng viên Mạnh, tôi là Lâm Dương Thần."
"Tôi đang bị người khác theo dõi. Hôm nay không có biện pháp trực tiếp gặp mặt, chúng ta trao đổi đơn giản qua đây đi."
"Được, tôi đồng ý tiếp tục kế hoạch hai năm trước của chúng ta. Thời gian qua anh có điều tra thêm được chút gì không?"
"Bên tôi... còn chưa thể bắt đầu. À phải rồi, giúp tôi điều tra một chuyện. Tôi muốn biết lịch sử xuất nhập cảnh của Trịnh Hoà trong vòng hai năm qua, từ đầu năm 2023 đến nay."
"Được chúng ta giữ liên lạc. Có điều bên tôi khá bất tiện, đừng gọi cho tôi, tôi sẽ chủ động tìm cách liên lạc với anh."
"Tạm biệt."
Ngồi trên taxi, Lâm Dương Thần có chút mệt mỏi tựa đầu vào lưng ghế thất thần nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài.
Trên đời này chỉ có một người duy nhất có khả năng nhân lúc nàng không để ý cài thiết bị nghe trộm cùng định vị vào điện thoại của nàng.
Lâm Dương Thần không khỏi nở một nụ cười khổ. Nàng biết kể từ khi gặp lại tình cảm giữa nàng và Tần Tuyết Nhiễm đã xuất hiện một vết nứt vô hình. Mà sự kiện đột nhập một tuần trước chính là xúc tác khiến vết nứt kia hiện rõ thậm chí có xu hướng ngày càng lớn dần. Có lẽ bắt đầu từ cái ngày đó A Nhiễm đã quyết định dùng thiết bị để giám thị nàng.
Cho nên hiện giờ đám vệ sĩ thời khắc đều đi theo nàng mục đích cũng không phải để bảo hộ, mà là đang thay cô giám sát nhất cử nhất động của nàng.
Tuy mặt ngoài cả hai người vẫn đối đãi với nhau giống như bình thường nhưng Lâm Dương Thần biết trong lòng Tần Tuyết Nhiễm đối với nàng tồn tại hoài nghi cùng phòng bị.
'Hoài nghi' thứ này, một khi gieo ở trong lòng liền chỉ có thể cắm rễ càng ngày càng sâu.
Mà nàng đối với cô lại là áy náy cùng lo sợ.
Chẳng sợ Tần Tuyết Nhiễm sau khi biết chuyện sẽ xử lý mình thế nào. Chỉ sợ không kịp giải thích với cô trước khi kế hoạch thành công, càng sợ A Nhiễm cứ như vậy rời xa mình mãi mãi.
Cũng may một tuần nay Khương Thịnh không gọi điện cho nàng, ngay cả việc liên lạc với phóng viên Mạnh cũng là thông qua phương tiện khác. Có lẽ A Nhiễm vẫn chưa phát hiện được gì.
Lâm Dương Thần quyết định không trở lại cô nhi viện, kêu taxi trực tiếp đưa nàng về thẳng Tần gia. Dù gì hành tung của nàng cũng đã bại lộ, Tần Tuyết Nhiễm khẳng định đã sớm nhận được báo cáo từ đám vệ sĩ.
Suy nghĩ vẩn vơ một hồi xe cũng chạy về đến cổng biệt thự Tần gia. Thời điểm Lâm Dương Thần bước vào trong nhà đã nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm đang ngồi ở trên ghế sofa uống trà đọc báo, có lẽ là đang đợi nàng trở về.
Trong lòng Lâm Dương Thần có chút khẩn trương, thấp thỏm thay dép rồi cố gắng thả nhẹ bước chân tiến vào trong nhà.
"Thần nhi." Tần Tuyết Nhiễm khẽ cất tiếng gọi.
Lâm Dương Thần âm thầm kinh thán, rõ ràng A Nhiễm xoay lưng về phía này nhưng sao vẫn có thể phát hiện ra nàng?
"Lại đây." Lúc này Tần Tuyết Nhiễm mới xoay đầu lại cho nàng một cái mỉm cười.
"Dạ." Lâm Dương Thần nhìn nụ cười kia trong lòng lại càng thấp thỏm bất an. Hai chân máy móc tiến đến bên sofa, lòng bàn chân giống như mọc thêm gai, từng bước đi đều gian nan vô cùng.
"A Nhiễm, chị gọi em?"
Nệm sofa bên cạnh lún xuống, lúc này Tần Tuyết Nhiễm không vội nói chuyện, chỉ sâu kín nhìn nàng. Mà ở đối diện, Lâm Dương Thần dù nỗ lực vẫn không thể nào đọc được suy nghĩ của cô từ trong ánh mắt kia.
"Hôm nay em đã đi đâu vậy?" Qua một lúc Tần Tuyết Nhiễm mới cất tiếng hỏi.
"Em..." Lâm Dương Thần có chút ấp úng. "Tuỳ ý đi dạo một chút."
"Ừm." Tần Tuyết Nhiễm đặt tờ tạp chí đang cầm trên tay lên bàn trà đồng thời đứng dậy. "Về rất đúng lúc. Chị đang có chuyện muốn nhờ em."
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Dương Thần cũng đứng dậy theo. Tần Tuyết Nhiễm không hỏi gì thêm về chuyện ngày hôm nay nữa cũng khiến nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Có người bị thương cần một bác sĩ đến kiểm tra. Bác sĩ Hứa lại xin nghỉ phép rồi. Em giúp chị đi xem người đó một chút đi." Tần Tuyết Nhiễm nhàn nhạt nói.
"Sao?" Lâm Dương Thần ngạc nhiên. "Bị thương sao không đi bệnh viện? Em cũng chưa phải là bác sĩ."
"Không sao, qua loa là được."
Dứt câu Tần Tuyết Nhiễm cũng bước ra cửa, Lâm Dương Thần khó hiểu đi theo phía sau cô.
Cho đến khi hai người có mặt ở trước lối vào địa lao, tâm tình vừa mới được thả lỏng của Lâm Dương Thần lại một lần nữa bị treo lên cao, khẩn trương đến mức không dám nhúc nhích.
"Sao vậy?" Tần Tuyết Nhiễm thấy nàng khựng lại bèn quay đầu hỏi.
Lâm Dương Thần âm thầm hít vào thở ra một hơi, hạ quyết tâm nói: "Không có gì. Đi thôi."
Tiến vào trong địa lao liền bị một trận rùng mình. Nơi này ánh mặt trời quanh năm không thể chiếu tới khiến cỗ không khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân. Rõ ràng dọc theo hai bên hành lang đều có trang bị đèn nhưng lại cố tình không bật toàn bộ, hơn nữa còn là loại đèn tường toả ra ánh sáng lay lắt, càng tăng thêm cảm giác âm u quỉ dị.
Không bao lâu hai người đã đến trước một gian phòng, thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm chủ động tiến lên mở cửa. Cánh cửa sắt được đẩy ra, Lâm Dương Thần vừa nhìn vào bên trong, trong nháy mắt đồng tử co rút, sợ đến đóng băng tại chỗ.
Đây là một gian phòng không tính lớn. Đập vào mắt là hình ảnh một người đàn ông đang bị trói treo lơ lửng ở ngay trung tâm, hai cánh tay được cố định bởi dây thừng móc nối với trần nhà. Quan trọng là hắn dường như đã bị thương không nhẹ, toàn thân trên dưới đều là máu.
Người kia không ai khác chính là Khương Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.