Chương 76: Hoá ra Tần Tuyết Nhiễm khi say lại là dáng vẻ này
Huangjuan
10/10/2023
Mà ở bên này, Tần Tuyết Nhiễm cánh tay chống lấy thái dương hờ hững mà nhìn Lâm Dương Thần, có chút lạnh nhạt nói: "Lại đây chào hỏi một chút, nói cho bọn họ biết cô hiện tại là gì của tôi."
Lâm Dương Thần sắc mặt tái đi, lông mi mảnh dài che lấy đôi mắt đang rũ xuống, có chút không muốn đối mặt với hai người Tô Tình cùng Trần Thu Nghiên. Tối hôm nay nàng đang một mình buồn chán ngồi ở ban công thì nhận được tin nhắn từ Tần Tuyết Nhiễm, nàng theo lời cô vội vàng chạy đến đây, cứ nghĩ sẽ được một phen bồi cô nào ngờ lại bị đặt vào tình huống khó xử thế này.
Không ai biết nơi cánh tay đặt xuôi bên hông, móng tay cũng đã khảm nhập thật sâu vào lòng bàn tay, phá vỡ da chảy máu.
Tuy nhiên đau đớn bén nhọn truyền đến lại khiến cho đầu óc của nàng thanh tỉnh hơn mấy phần, đồng thời cũng thông suốt một số chuyện.
Nàng không phải đã sớm tiếp thu hiện thực này rồi sao? Hiện tại còn phải đắn đo cái gì?
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Tình và Trần Thu Nghiên nhấp môi nở một nụ cười điềm đạm, nói: "Chào các chị, em là... sủng vật của chị ấy."
Một câu này rơi xuống, bầu không khí xung quanh bất chợt lắng đọng, dường như âm nhạc ồn ào sôi động của quán bar cũng chẳng quấy nhiễu chút nào.
"Các cậu cũng nghe thấy rồi đó." Một lát sau Tần Tuyết Nhiễm mới cất giọng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc kì quái này.
"Lần này tuyệt sẽ không có một chút dây dưa tình cảm. Nhiều nhất cũng chỉ là lợi dụng mà thôi."
Trần Thu Nghiên cau mày, nhấc lên ly rượu một mạch uống cạn, rõ ràng là không đồng tình với việc làm lần này của Tần Tuyết Nhiễm. Nhưng dù rất muốn thì nàng ấy cũng không thể can thiệp vào quyết định của cô, chỉ có thể mang theo tâm tình không tốt trầm mặc uống rượu.
Mà Tô Tình nhìn Tần Tuyết Nhiễm tràn đầy tự tin, lại nhìn Lâm Dương Thần sau khi lời nói kia rơi xuống thì chỉ biết trầm mặc rũ đầu, không khỏi giật giật khoé môi, chẳng kiêng dè mà nói: "Cậu cũng thật là... Phần tử nguy hiểm như vậy lại để ở bên cạnh, cũng không sợ bị hãm hại giống như lần trước hay sao?"
Tần Tuyết Nhiễm thoáng nhìn Lâm Dương Thần, gợi lên khoé môi cười nói: "Cô ta không có bản lĩnh này."
Lần trước là bởi vì cô đã quá tín nhiệm người kia cho nên mới dễ dàng lọt vào cạm bẫy. Hiện tại sao có thể so sánh? Hiện tại nàng chính là vật trong tay cô, nhỏ bé yếu ớt nằm trong lòng bàn tay để cho cô tuỳ ý khống chế, dù có giãy dụa thế nào cũng vô ích.
"Ngồi đi." Lời này là hướng về phía Lâm Dương Thần.
Lâm Dương Thần gật đầu, nhu thuận tìm đến vị trí bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm, ngồi xuống.
Lại qua một lát.
"Em giúp chị rót rượu."
Nói liền làm, Lâm Dương Thần cầm lấy chai rượu cẩn thận rót vào cái ly đã trống không trước mặt Tần Tuyết Nhiễm.
Chậc, cũng thật là tận chức tận trách. Tô Tình ngồi ở đối diện không khỏi tặc lưỡi cảm thán.
Bỗng Lâm Dương Thần ngẩng đầu lên hỏi cô ấy: "Chị Tình, chị có muốn rượu hay không?"
Tô Tình có chút giật mình, xua xua tay. "Không, không cần."
Lâm Dương Thần gật gật đầu, để chai rượu về chỗ cũ sau đó nhẹ nhàng ngồi trở về vị trí của mình, một câu cũng không nói.
Gặp lại hai người bạn của Tần Tuyết Nhiễm, trừ bỏ lúc ban đầu có chút khó xử thì toàn bộ quá trình cũng không bất kham như trong tưởng tượng của nàng.
Mặc dù nàng phát hiện ánh mắt Trần Thu Nghiên nhìn mình tồn tại một tia chán ghét, mà Tô Tình cũng không còn giống với trước kia mỗi lần gặp đều đối với mình niềm nở nhiệt tình, thay vào đó là một loại thất vọng không thể che giấu.
Nhưng không quan trọng. Con đường nàng lựa chọn, cho dù không một ai thấu hiểu nàng vẫn bất chấp đi tiếp.
Cứ như vậy, Lâm Dương Thần tiếp tục an tĩnh ngồi ở một bên nghe Tần Tuyết Nhiễm cùng hai người bạn của cô nói đủ thứ chuyện vụn vặt trên đời, chốc chốc lại hỗ trợ rót rượu, biểu hiện mười phần ngoan ngoãn.
Hôm nay mọi người uống rượu cũng thật là tận hứng, uống đến hơn ba giờ sáng mới ngừng. Trần Thu Nghiên và Tô Tình đã say đến không còn thấy rõ đường đi, chỉ có thể tựa vào nhau, mà Tần Tuyết Nhiễm biệt tài nghìn chén không say hiện tại ánh mắt dường như cũng đã mất đi mấy phần thanh tỉnh, an tĩnh ngồi tại chỗ thất thần nhìn về một phía.
"A Nhiễm cậu tự về đi... Mình đưa A Nghiên về..." Tô Tình hồ hồ nhão nhão nói. Ở trong nhóm ba người thì Trần Thu Nghiên tửu lượng kém nhất, hiện tại đã an tĩnh dựa vào lồng ngực cô ấy không phản ứng.
Tần Tuyết Nhiễm thanh âm rất nhẹ đáp: "Được, gọi thêm người đưa các cậu về."
"Vậy... Có cần em đỡ chị hay không?" Lâm Dương Thần ngồi ở một bên vẫn luôn không nói chuyện lúc này mới có chút thận trọng hướng về Tần Tuyết Nhiễm mà hỏi.
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm khẽ đảo mắt nhìn nàng, phản ứng có chút chậm chạp.
Trong vòng mười giây vẫn dùng đôi mắt điềm tĩnh không chút gợn sóng thẳng lăng lăng nhìn nàng.
Lẽ nào chị ấy uống say rồi?
Bởi vì trong đầu loé lên suy nghĩ này mà gan cũng theo đó biến lớn, Lâm Dương Thần dần dần nhích tới, thử nhích sát về phía cô.
Tần Tuyết Nhiễm không phản ứng.
Thế là Lâm Dương Thần trực tiếp bắt lấy cánh tay Tần Tuyết Nhiễm quàng lên bả vai của mình, một tay vòng ra sau lưng ôm lấy eo hòng dìu cô dậy, động tác thật cẩn thận lại nhẹ nhàng. Toàn bộ quá trình hô hấp cũng bởi vì căng thẳng mà trở nên có chút gấp gáp, một mực lo sợ người kia sẽ cự tuyệt, sẽ thô lỗ đẩy mình ra khỏi.
Xem ra thật sự uống say rồi. Nếu như A Nhiễm còn tỉnh táo khẳng định sẽ không cho phép nàng chạm vào cô như thế này.
Lâm Dương Thần không nhịn được dán sát vào Tần Tuyết Nhiễm, chóp mũi khẽ chạm vào cổ cô, hưởng thụ cảm giác tiếp xúc gần với cô. Thân thể người kia luôn là tỏa ra một cỗ khí tức ấm áp cùng với thứ mùi hương đặc biệt dễ ngửi khiến nàng trầm mê không thoát ra được.
Hồi ức lại khoảng thời gian khi còn ở bên nhau chỉ cần động ý niệm nàng liền có thể quang minh chính đại trực tiếp nhào lên ôm lấy cô, muốn làm nũng liền làm nũng, muốn ăn đậu hũ liền ăn đậu hũ. Mà hiện tại, dù cho điên cuồng khát vọng thì cũng chỉ có thể lợi dụng thời điểm cô ở trong tình trạng không thanh tỉnh.
Sau đó Lâm Dương Thần thành công đỡ Tần Tuyết Nhiễm đứng dậy. Vừa mới đứng vững thì Trần Thu Nghiên ở một bên bỗng nhiên bật dậy vội bắt lấy cánh tay Tần Tuyết Nhiễm, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Dương Thần dùng ánh mắt khó hiểu đối diện nàng ấy.
Trần Thu Nghiên mày đẹp cau chặt, trầm giọng: "Tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện hãm hại cậu ấy!"
Lời này rơi xuống, bầu không khí lại chìm vào một trận trầm mặc kì dị.
Trần Thu Nghiên là kiểu phụ nữ dịu dàng tinh tế một cách hoàn hảo không thể bắt bẻ được. Nàng ấy giống như một làn nước ấm áp lại ôn nhu, dù là ai tiếp xúc cũng cảm thấy thoải mái không bất kì gánh nặng, thật hiếm thấy trường hợp nàng ấy dùng giọng điệu sắc bén đi cảnh cáo hoặc uy hiếp ai.
Cũng khó trách Trần Thu Nghiên cùng Tô Tình nói ra những lời nặng nhẹ. Vụ việc tai nạn xe hai năm trước mọi người đều cho rằng Lâm Dương Thần thiết kế cái bẫy kia để hại chết Tần Tuyết Nhiễm không chút nương tay. Nếu không phải Tần Tuyết Nhiễm may mắn thoát chết thì đã phải chịu chung số phận với Tần Kiến Quân, hiện tại đã nằm sâu ở dưới ba tấc đất. Mà ngay bây giờ Tần Tuyết Nhiễm rõ ràng là đã say, Lâm Dương Thần lại đi gần cô như vậy, nếu nàng thật tâm muốn gây bất lợi cho cô vậy đây ắt hẳn là thời cơ tốt nhất.
Lâm Dương Thần vô cùng bình tĩnh trả lời: "Sẽ không."
"Em đưa chị ấy về trước."
Nói rồi nàng dùng toàn bộ sức lực của mình nửa ôm nửa dìu người trong lòng tránh đi cánh tay của Trần Thu Nghiên đồng thời rời khỏi chỗ này. Mà Trần Thu Nghiên đã bị cồn làm cho tê liệt toàn bộ thần kinh, tay chân cũng là mềm nhũn, dù có muốn thì cũng chẳng đủ sức giữ người ở lại.
Nàng ấy bước chân không vững lảo đảo muốn ngã, được Tô Tình dìu lấy.
"Đừng lo lắng, A Nhiễm sẽ không để kẻ khác dễ dàng làm hại chính mình."
Tô Tình nói ra lời này cũng không phải chỉ để trấn an Trần Thu Nghiên. Cô ấy tin tưởng vào bản lĩnh của Tần Tuyết Nhiễm. Có lẽ sâu trong thâm tâm Tần Tuyết Nhiễm vẫn còn tồn đọng chút gì gọi là lưu luyến hoặc không cam lòng nhưng tuyệt không có khả năng giẫm vào vết xe đổ, tuỳ ý để cho Lâm Dương Thần lừa dối hãm hại mình thêm một lần nữa. Thật ra lúc nãy cô ấy hỏi Tần Tuyết Nhiễm lời kia chẳng qua cũng chỉ là muốn châm chọc một chút mà thôi.
Lâm Dương Thần gian nan dìu Tần Tuyết Nhiễm đến cửa quán bar thì gặp vệ sĩ của cô đang chờ sẵn, hỗ trợ đưa người lên xe.
Sau khi an ổn ngồi vào trong xe vệ sĩ của Tần Tuyết Nhiễm mới quay đầu cung kính hỏi: "Đại tỷ, trở về Tần gia sao?"
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp phớt lờ anh ta, tầm mắt đặt ở phía xa xăm, không đáp.
Lâm Dương Thần nhìn một màn này, trong lòng càng thêm chắc chắn với ý nghĩ Tần Tuyết Nhiễm đã say, ý thức khẳng định cũng đã trở nên mơ hồ.
Vì thế bạo gan đề nghị: "Đến căn hộ ven sông."
Nếu như trở về căn hộ bên kia vậy nàng có thể tranh thủ thời gian kề cạnh cô thêm một chút. Kể từ lần trước tan rã trong không vui cho đến bây giờ nàng mới gặp lại cô, thật sự rất nhớ.
Tuy nhiên với thân phận hiện giờ thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm khẳng định sẽ không tuỳ ý nghe theo lời nàng. Anh ta thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường, một mực chờ đợi chỉ thị từ bà chủ của mình.
"Đại tỷ?"
Kết quả Tần Tuyết Nhiễm vẫn không có phản ứng.
Sau một hồi giằng co chẳng có hồi kết, Lâm Dương Thần ôm lấy cánh tay Tần Tuyết Nhiễm, thả ngữ khí mười phần mềm mại mang theo chút làm nũng: "Chúng ta trở về căn hộ ven sông chị nha? Có được hay không nha?"
Đôi mắt Tần Tuyết Nhiễm khẽ giật giật.
Ba giây sau.
"Ừm." Một âm tiết rất nhẹ phát ra từ bên trong cổ họng.
Lâm Dương Thần trong lòng mừng rỡ như điên, không quên hướng về phía anh chàng vệ sĩ nhướng mày tỏ vẻ đắc ý khiến anh ta giận đến nghiến răng lại chẳng thể làm gì nàng, chỉ đành nuốt cục tức vào bụng ngoan ngoãn khởi động xe.
Xe chạy được một quãng đường, Tần Tuyết Nhiễm vẫn an tĩnh ngồi tại chỗ không nói lấy một câu. Lâm Dương Thần đảo mắt nhìn cô lại rất nhanh dời đi, hành động cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần.
Kính xe ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài, ánh đèn neon lúc sáng lúc tối lướt vội trên gương mặt Tần Tuyết Nhiễm, hình ảnh như một thước phim bị Lâm Dương Thần thu vào tầm mắt, cảm xúc dưới đáy lòng bùng nổ.
Nàng lén lút hít vào thở ra một hơi sau đó xoay người, thật nhẹ nhàng ôm lấy Tần Tuyết Nhiễm kéo cô về phía mình, để cho cô tựa đầu vào bả vai của mình.
Bả vai nhất thời trầm xuống, mùi hương thanh mát xen lẫn vị cồn quẩn quanh nơi chóp mũi, tiếng hít thở đều đều vang vọng bên tai, ở trong không gian yên tĩnh rơi vào màng tai một cách rõ rõ ràng ràng, Lâm Dương Thần nhịp tim dần dần gia tốc, đập nhanh như trống đánh.
Thoáng liếc thấy cánh tay người kia có chút vô lực buông thõng, bàn tay tuỳ ý rũ ở trên ghế, nàng lại không nhịn được chậm rãi di chuyển tay của mình đến gần, dùng năm ngón tay dịu dàng đan chặt vào bàn tay ấy.
Tần Tuyết Nhiễm không phản kháng.
Lâm Dương Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó toàn bộ đại não đều bị một loại cảm xúc kích động xâm lấn.
A Nhiễm vậy mà không cự tuyệt nàng thân cận.
Thì ra Tần Tuyết Nhiễm khi say lại là dáng vẻ này, ngoan ngoãn một cách dị thường.
Thật là đáng yêu.
Trước đây ở bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm lâu như vậy cũng chưa từng chứng kiến cô say rượu, cùng lắm cũng chỉ là uống nhiều choáng váng đầu óc. Mà hiện tại, mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng ý thức rõ ràng là đã tiêu tán sạch sành sanh, trút bỏ đi hết sắc bén cùng lạnh nhạt thường ngày, lại tuỳ ý để cho nàng thân cận.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần vui vẻ đến mức mặt mày rạng rỡ, một đường xe chạy vẫn không ngừng tủm tỉm mà cười, hai lúm đồng tiền nhỏ đắc ý hãm sâu trên má.
Xe đến căn hộ ven sông, Lâm Dương Thần lại cẩn thận dìu Tần Tuyết Nhiễm về nhà, tốn đi sức lực chín trâu hai hổ mới an ổn đặt người lên giường. Lúc này nàng sắc mặt cũng đã đỏ bừng, cái trán lấm tấm mồ hôi, một bên không ngừng hé miệng thở dốc một bên giúp cô cởi giày.
Sau năm phút nghỉ mệt Lâm Dương Thần mới đứng dậy đi tìm dụng cụ tẩy trang sau đó ngồi ở bên giường bắt đầu giúp Tần Tuyết Nhiễm tẩy đi lớp son phấn trên mặt. A Nhiễm ngày thường quan tâm đến việc dưỡng nhan như vậy, nếu như đêm nay không tẩy trang gây ảnh hưởng đến da dẻ, ngày mai chị ấy tỉnh dậy khẳng định sẽ lại rầu rĩ một phen.
Động tác của nàng nhẹ nhàng lại cẩn thận, Tần Tuyết Nhiễm từ lúc nào cũng đã khép chặt hai mắt, hô hấp đều đều, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ. Lâm Dương Thần sau khi hoàn thành công việc trên tay, ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt cô, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng gọi: "A... Nhiễm?"
Không phản ứng.
Thế là Lâm Dương Thần với tay điều chỉnh đèn ngủ trên đầu giường, tắt đi đèn lớn, sau đó bắt đầu không chút kiêng kị ngồi ở bên giường ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của người mình yêu.
Đã rất lâu rồi nàng mới có cơ hội nhìn cô không chút kiêng kị như vậy, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được số lượng lông mi, hô hấp cũng vô thức ngưng trệ.
Tần Tuyết Nhiễm thời điểm ngủ say cũng thu hồi đi bớt mấy phần sắc bén thường ngày. Dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, đường nét trên gương mặt cô như phũ thêm một tầng sáng nhu hoà. Mái tóc nâu dài mềm mại xoã tung trên gối trắng, lớp son phấn bị tẩy đi lộ ra mặt mộc hoàn mỹ soi không thấy một chút tì vết, làn da trắng tuyết sáng ngời, đôi môi dù không còn giữ lại bất kì lớp son lại vẫn căng bóng đỏ mọng, gợi cảm mê người.
Lâm Dương Thần không nhịn được cúi thấp đầu, chầm chậm hôn lên cánh môi ấy.
Khoảnh khắc hai đôi môi tiếp xúc với nhau, cảm xúc cũng được phóng đại vô hạn.
Lành lạnh, mềm mại.
Đơn giản chỉ là một cái chạm nhẹ giữa hai đôi môi đáy lòng đã phát ra từng đợt tê rần. Sâu trong cơ thể Lâm Dương Thần, toàn bộ tế bào đều trở nên run rẩy.
Sau mấy giây, sợ bất cẩn đánh thức người kia nàng đành phải lưu luyến rời khỏi, trong đầu không ngừng một loại kích động muốn chạm vào cô thêm một lần nữa, muốn ngậm lấy đôi môi kia nhẹ nhàng liếm mút, từng chút một ôn nhu cuốn lấy.
Cảm giác ấy vô cùng mãnh liệt, từng đợt cuộn trào khiến đầu óc muốn nổ tung, mười ngón tay bất giác co lại, siết chặt lấy ga giường khiến cho nó nhăn nhúm.
Khoé mắt như có ánh nước, Lâm Dương Thần nhìn Tần Tuyết Nhiễm một cách đầy mềm mại, đôi môi mấp máy: "Bọn họ đều cho rằng em sẽ hãm hại chị..."
"Nhưng em làm sao nỡ lòng thương tổn chị cơ chứ?"
Tựa như sợ làm phiền giấc ngủ của người kia, thanh âm của nàng rất mỏng, rất nhỏ, nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.
"Em yêu chị nhiều như vậy."
Cuối cùng cũng có thể ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm nói ra lời chân thật nhất từ tận đáy lòng mà không sợ cô phát giận, Lâm Dương Thần thoã mãn nhấp miệng nhẹ cười.
Nàng nhịn xuống kích động muốn hôn Tần Tuyết Nhiễm thêm một lần nữa, ngắm nhìn cô thêm một lát rồi vào nhà tắm vắt khăn lông tỉ mỉ lau mặt cho cô, sau cùng vắt thêm một chiếc khăn khác dùng để lau mình.
Nàng dự định cởi bỏ chiếc váy trên người Tần Tuyết Nhiễm sau đó thay cho cô một bộ đồ ngủ thoái mái hơn, nhưng còn chưa kịp làm gì thì người nằm trên giường đã phát ra cử động.
Tần Tuyết Nhiễm khẽ "hừ" một tiếng sau đó thì động đậy thân mình, vô thức sờ soạng xung quanh, có vẻ như là muốn tìm chăn.
Một phần sợ đánh thức cô, Lâm Dương Thần đành từ bỏ ý định ban đầu, lập tức kéo chăn cẩn thận đắp cho người kia sau đó chỉnh điều hoà, chỉnh đèn ngủ đến độ sáng phù hợp.
Làm xong hết thảy mới đứng ở bên giường cất tiếng thì thào: "Ngủ ngon, A Nhiễm của em."
Cuối cùng cũng phải lưu luyến rời khỏi.
Lâm Dương Thần không hề biết thời điểm nàng vừa bước chân rời khỏi phòng, người nằm ở trên giường đồng thời cũng mở ra đôi mắt, ánh mắt thanh tỉnh không nhiễm một chút men say nhìn cánh cửa dần dần khép lại.
Nhìn chằm chằm về nơi ấy thật lâu Tần Tuyết Nhiễm mới chậm rãi chống tay ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường, chân trần trắng muốt nhẹ nhàng giẫm lên thảm lông đi về phía cửa sổ sát đất sau đó nâng tay vén rèm.
Thời điểm toàn thành phố chìm vào giấc ngủ cô lại không một tiếng động đứng ở tại chỗ rất lâu, thông qua lớp kính trong suốt đăm chiêu nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ.
Xa xa trên bầu trời, trăng bạc như móc câu treo giữa màn đêm thăm thẳm, xung quanh là vô số ngôi sao rải rác phát ra ánh sáng yếu ớt như sắp biến mất trong tầm mắt.
Mà ở dưới mặt đất là những ánh đèn xe thưa thớt di chuyển trên đường lớn, toàn thành phố được điểm xuyết bởi không nhiều những đốm ánh sáng màu vàng kim chứng minh hiện tại ở đâu đó cũng có người giống như cô, đêm không thể ngủ.
Trầm ngâm ước chừng hơn ba mươi phút, bên ngoài phòng ngủ xuất hiện động tĩnh.
Từ nhỏ đã phải sống trong nguy hiểm rình rập khiến tính cảnh giác ăn sâu vào trong bản năng, thính giác cũng trải qua rèn luyện giúp Tần Tuyết Nhiễm nhanh chóng nhận ra bên ngoài là tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ của một người nào đó.
Trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, Tần Tuyết Nhiễm dư quang chợt loé, dùng tốc độ nhanh nhất đóng rèm cửa sổ đồng thời phóng tới trên giường ngủ.
'Cạch'
Lâm Dương Thần sắc mặt tái đi, lông mi mảnh dài che lấy đôi mắt đang rũ xuống, có chút không muốn đối mặt với hai người Tô Tình cùng Trần Thu Nghiên. Tối hôm nay nàng đang một mình buồn chán ngồi ở ban công thì nhận được tin nhắn từ Tần Tuyết Nhiễm, nàng theo lời cô vội vàng chạy đến đây, cứ nghĩ sẽ được một phen bồi cô nào ngờ lại bị đặt vào tình huống khó xử thế này.
Không ai biết nơi cánh tay đặt xuôi bên hông, móng tay cũng đã khảm nhập thật sâu vào lòng bàn tay, phá vỡ da chảy máu.
Tuy nhiên đau đớn bén nhọn truyền đến lại khiến cho đầu óc của nàng thanh tỉnh hơn mấy phần, đồng thời cũng thông suốt một số chuyện.
Nàng không phải đã sớm tiếp thu hiện thực này rồi sao? Hiện tại còn phải đắn đo cái gì?
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Tình và Trần Thu Nghiên nhấp môi nở một nụ cười điềm đạm, nói: "Chào các chị, em là... sủng vật của chị ấy."
Một câu này rơi xuống, bầu không khí xung quanh bất chợt lắng đọng, dường như âm nhạc ồn ào sôi động của quán bar cũng chẳng quấy nhiễu chút nào.
"Các cậu cũng nghe thấy rồi đó." Một lát sau Tần Tuyết Nhiễm mới cất giọng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc kì quái này.
"Lần này tuyệt sẽ không có một chút dây dưa tình cảm. Nhiều nhất cũng chỉ là lợi dụng mà thôi."
Trần Thu Nghiên cau mày, nhấc lên ly rượu một mạch uống cạn, rõ ràng là không đồng tình với việc làm lần này của Tần Tuyết Nhiễm. Nhưng dù rất muốn thì nàng ấy cũng không thể can thiệp vào quyết định của cô, chỉ có thể mang theo tâm tình không tốt trầm mặc uống rượu.
Mà Tô Tình nhìn Tần Tuyết Nhiễm tràn đầy tự tin, lại nhìn Lâm Dương Thần sau khi lời nói kia rơi xuống thì chỉ biết trầm mặc rũ đầu, không khỏi giật giật khoé môi, chẳng kiêng dè mà nói: "Cậu cũng thật là... Phần tử nguy hiểm như vậy lại để ở bên cạnh, cũng không sợ bị hãm hại giống như lần trước hay sao?"
Tần Tuyết Nhiễm thoáng nhìn Lâm Dương Thần, gợi lên khoé môi cười nói: "Cô ta không có bản lĩnh này."
Lần trước là bởi vì cô đã quá tín nhiệm người kia cho nên mới dễ dàng lọt vào cạm bẫy. Hiện tại sao có thể so sánh? Hiện tại nàng chính là vật trong tay cô, nhỏ bé yếu ớt nằm trong lòng bàn tay để cho cô tuỳ ý khống chế, dù có giãy dụa thế nào cũng vô ích.
"Ngồi đi." Lời này là hướng về phía Lâm Dương Thần.
Lâm Dương Thần gật đầu, nhu thuận tìm đến vị trí bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm, ngồi xuống.
Lại qua một lát.
"Em giúp chị rót rượu."
Nói liền làm, Lâm Dương Thần cầm lấy chai rượu cẩn thận rót vào cái ly đã trống không trước mặt Tần Tuyết Nhiễm.
Chậc, cũng thật là tận chức tận trách. Tô Tình ngồi ở đối diện không khỏi tặc lưỡi cảm thán.
Bỗng Lâm Dương Thần ngẩng đầu lên hỏi cô ấy: "Chị Tình, chị có muốn rượu hay không?"
Tô Tình có chút giật mình, xua xua tay. "Không, không cần."
Lâm Dương Thần gật gật đầu, để chai rượu về chỗ cũ sau đó nhẹ nhàng ngồi trở về vị trí của mình, một câu cũng không nói.
Gặp lại hai người bạn của Tần Tuyết Nhiễm, trừ bỏ lúc ban đầu có chút khó xử thì toàn bộ quá trình cũng không bất kham như trong tưởng tượng của nàng.
Mặc dù nàng phát hiện ánh mắt Trần Thu Nghiên nhìn mình tồn tại một tia chán ghét, mà Tô Tình cũng không còn giống với trước kia mỗi lần gặp đều đối với mình niềm nở nhiệt tình, thay vào đó là một loại thất vọng không thể che giấu.
Nhưng không quan trọng. Con đường nàng lựa chọn, cho dù không một ai thấu hiểu nàng vẫn bất chấp đi tiếp.
Cứ như vậy, Lâm Dương Thần tiếp tục an tĩnh ngồi ở một bên nghe Tần Tuyết Nhiễm cùng hai người bạn của cô nói đủ thứ chuyện vụn vặt trên đời, chốc chốc lại hỗ trợ rót rượu, biểu hiện mười phần ngoan ngoãn.
Hôm nay mọi người uống rượu cũng thật là tận hứng, uống đến hơn ba giờ sáng mới ngừng. Trần Thu Nghiên và Tô Tình đã say đến không còn thấy rõ đường đi, chỉ có thể tựa vào nhau, mà Tần Tuyết Nhiễm biệt tài nghìn chén không say hiện tại ánh mắt dường như cũng đã mất đi mấy phần thanh tỉnh, an tĩnh ngồi tại chỗ thất thần nhìn về một phía.
"A Nhiễm cậu tự về đi... Mình đưa A Nghiên về..." Tô Tình hồ hồ nhão nhão nói. Ở trong nhóm ba người thì Trần Thu Nghiên tửu lượng kém nhất, hiện tại đã an tĩnh dựa vào lồng ngực cô ấy không phản ứng.
Tần Tuyết Nhiễm thanh âm rất nhẹ đáp: "Được, gọi thêm người đưa các cậu về."
"Vậy... Có cần em đỡ chị hay không?" Lâm Dương Thần ngồi ở một bên vẫn luôn không nói chuyện lúc này mới có chút thận trọng hướng về Tần Tuyết Nhiễm mà hỏi.
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm khẽ đảo mắt nhìn nàng, phản ứng có chút chậm chạp.
Trong vòng mười giây vẫn dùng đôi mắt điềm tĩnh không chút gợn sóng thẳng lăng lăng nhìn nàng.
Lẽ nào chị ấy uống say rồi?
Bởi vì trong đầu loé lên suy nghĩ này mà gan cũng theo đó biến lớn, Lâm Dương Thần dần dần nhích tới, thử nhích sát về phía cô.
Tần Tuyết Nhiễm không phản ứng.
Thế là Lâm Dương Thần trực tiếp bắt lấy cánh tay Tần Tuyết Nhiễm quàng lên bả vai của mình, một tay vòng ra sau lưng ôm lấy eo hòng dìu cô dậy, động tác thật cẩn thận lại nhẹ nhàng. Toàn bộ quá trình hô hấp cũng bởi vì căng thẳng mà trở nên có chút gấp gáp, một mực lo sợ người kia sẽ cự tuyệt, sẽ thô lỗ đẩy mình ra khỏi.
Xem ra thật sự uống say rồi. Nếu như A Nhiễm còn tỉnh táo khẳng định sẽ không cho phép nàng chạm vào cô như thế này.
Lâm Dương Thần không nhịn được dán sát vào Tần Tuyết Nhiễm, chóp mũi khẽ chạm vào cổ cô, hưởng thụ cảm giác tiếp xúc gần với cô. Thân thể người kia luôn là tỏa ra một cỗ khí tức ấm áp cùng với thứ mùi hương đặc biệt dễ ngửi khiến nàng trầm mê không thoát ra được.
Hồi ức lại khoảng thời gian khi còn ở bên nhau chỉ cần động ý niệm nàng liền có thể quang minh chính đại trực tiếp nhào lên ôm lấy cô, muốn làm nũng liền làm nũng, muốn ăn đậu hũ liền ăn đậu hũ. Mà hiện tại, dù cho điên cuồng khát vọng thì cũng chỉ có thể lợi dụng thời điểm cô ở trong tình trạng không thanh tỉnh.
Sau đó Lâm Dương Thần thành công đỡ Tần Tuyết Nhiễm đứng dậy. Vừa mới đứng vững thì Trần Thu Nghiên ở một bên bỗng nhiên bật dậy vội bắt lấy cánh tay Tần Tuyết Nhiễm, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Dương Thần dùng ánh mắt khó hiểu đối diện nàng ấy.
Trần Thu Nghiên mày đẹp cau chặt, trầm giọng: "Tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện hãm hại cậu ấy!"
Lời này rơi xuống, bầu không khí lại chìm vào một trận trầm mặc kì dị.
Trần Thu Nghiên là kiểu phụ nữ dịu dàng tinh tế một cách hoàn hảo không thể bắt bẻ được. Nàng ấy giống như một làn nước ấm áp lại ôn nhu, dù là ai tiếp xúc cũng cảm thấy thoải mái không bất kì gánh nặng, thật hiếm thấy trường hợp nàng ấy dùng giọng điệu sắc bén đi cảnh cáo hoặc uy hiếp ai.
Cũng khó trách Trần Thu Nghiên cùng Tô Tình nói ra những lời nặng nhẹ. Vụ việc tai nạn xe hai năm trước mọi người đều cho rằng Lâm Dương Thần thiết kế cái bẫy kia để hại chết Tần Tuyết Nhiễm không chút nương tay. Nếu không phải Tần Tuyết Nhiễm may mắn thoát chết thì đã phải chịu chung số phận với Tần Kiến Quân, hiện tại đã nằm sâu ở dưới ba tấc đất. Mà ngay bây giờ Tần Tuyết Nhiễm rõ ràng là đã say, Lâm Dương Thần lại đi gần cô như vậy, nếu nàng thật tâm muốn gây bất lợi cho cô vậy đây ắt hẳn là thời cơ tốt nhất.
Lâm Dương Thần vô cùng bình tĩnh trả lời: "Sẽ không."
"Em đưa chị ấy về trước."
Nói rồi nàng dùng toàn bộ sức lực của mình nửa ôm nửa dìu người trong lòng tránh đi cánh tay của Trần Thu Nghiên đồng thời rời khỏi chỗ này. Mà Trần Thu Nghiên đã bị cồn làm cho tê liệt toàn bộ thần kinh, tay chân cũng là mềm nhũn, dù có muốn thì cũng chẳng đủ sức giữ người ở lại.
Nàng ấy bước chân không vững lảo đảo muốn ngã, được Tô Tình dìu lấy.
"Đừng lo lắng, A Nhiễm sẽ không để kẻ khác dễ dàng làm hại chính mình."
Tô Tình nói ra lời này cũng không phải chỉ để trấn an Trần Thu Nghiên. Cô ấy tin tưởng vào bản lĩnh của Tần Tuyết Nhiễm. Có lẽ sâu trong thâm tâm Tần Tuyết Nhiễm vẫn còn tồn đọng chút gì gọi là lưu luyến hoặc không cam lòng nhưng tuyệt không có khả năng giẫm vào vết xe đổ, tuỳ ý để cho Lâm Dương Thần lừa dối hãm hại mình thêm một lần nữa. Thật ra lúc nãy cô ấy hỏi Tần Tuyết Nhiễm lời kia chẳng qua cũng chỉ là muốn châm chọc một chút mà thôi.
Lâm Dương Thần gian nan dìu Tần Tuyết Nhiễm đến cửa quán bar thì gặp vệ sĩ của cô đang chờ sẵn, hỗ trợ đưa người lên xe.
Sau khi an ổn ngồi vào trong xe vệ sĩ của Tần Tuyết Nhiễm mới quay đầu cung kính hỏi: "Đại tỷ, trở về Tần gia sao?"
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp phớt lờ anh ta, tầm mắt đặt ở phía xa xăm, không đáp.
Lâm Dương Thần nhìn một màn này, trong lòng càng thêm chắc chắn với ý nghĩ Tần Tuyết Nhiễm đã say, ý thức khẳng định cũng đã trở nên mơ hồ.
Vì thế bạo gan đề nghị: "Đến căn hộ ven sông."
Nếu như trở về căn hộ bên kia vậy nàng có thể tranh thủ thời gian kề cạnh cô thêm một chút. Kể từ lần trước tan rã trong không vui cho đến bây giờ nàng mới gặp lại cô, thật sự rất nhớ.
Tuy nhiên với thân phận hiện giờ thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm khẳng định sẽ không tuỳ ý nghe theo lời nàng. Anh ta thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường, một mực chờ đợi chỉ thị từ bà chủ của mình.
"Đại tỷ?"
Kết quả Tần Tuyết Nhiễm vẫn không có phản ứng.
Sau một hồi giằng co chẳng có hồi kết, Lâm Dương Thần ôm lấy cánh tay Tần Tuyết Nhiễm, thả ngữ khí mười phần mềm mại mang theo chút làm nũng: "Chúng ta trở về căn hộ ven sông chị nha? Có được hay không nha?"
Đôi mắt Tần Tuyết Nhiễm khẽ giật giật.
Ba giây sau.
"Ừm." Một âm tiết rất nhẹ phát ra từ bên trong cổ họng.
Lâm Dương Thần trong lòng mừng rỡ như điên, không quên hướng về phía anh chàng vệ sĩ nhướng mày tỏ vẻ đắc ý khiến anh ta giận đến nghiến răng lại chẳng thể làm gì nàng, chỉ đành nuốt cục tức vào bụng ngoan ngoãn khởi động xe.
Xe chạy được một quãng đường, Tần Tuyết Nhiễm vẫn an tĩnh ngồi tại chỗ không nói lấy một câu. Lâm Dương Thần đảo mắt nhìn cô lại rất nhanh dời đi, hành động cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần.
Kính xe ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài, ánh đèn neon lúc sáng lúc tối lướt vội trên gương mặt Tần Tuyết Nhiễm, hình ảnh như một thước phim bị Lâm Dương Thần thu vào tầm mắt, cảm xúc dưới đáy lòng bùng nổ.
Nàng lén lút hít vào thở ra một hơi sau đó xoay người, thật nhẹ nhàng ôm lấy Tần Tuyết Nhiễm kéo cô về phía mình, để cho cô tựa đầu vào bả vai của mình.
Bả vai nhất thời trầm xuống, mùi hương thanh mát xen lẫn vị cồn quẩn quanh nơi chóp mũi, tiếng hít thở đều đều vang vọng bên tai, ở trong không gian yên tĩnh rơi vào màng tai một cách rõ rõ ràng ràng, Lâm Dương Thần nhịp tim dần dần gia tốc, đập nhanh như trống đánh.
Thoáng liếc thấy cánh tay người kia có chút vô lực buông thõng, bàn tay tuỳ ý rũ ở trên ghế, nàng lại không nhịn được chậm rãi di chuyển tay của mình đến gần, dùng năm ngón tay dịu dàng đan chặt vào bàn tay ấy.
Tần Tuyết Nhiễm không phản kháng.
Lâm Dương Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó toàn bộ đại não đều bị một loại cảm xúc kích động xâm lấn.
A Nhiễm vậy mà không cự tuyệt nàng thân cận.
Thì ra Tần Tuyết Nhiễm khi say lại là dáng vẻ này, ngoan ngoãn một cách dị thường.
Thật là đáng yêu.
Trước đây ở bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm lâu như vậy cũng chưa từng chứng kiến cô say rượu, cùng lắm cũng chỉ là uống nhiều choáng váng đầu óc. Mà hiện tại, mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng ý thức rõ ràng là đã tiêu tán sạch sành sanh, trút bỏ đi hết sắc bén cùng lạnh nhạt thường ngày, lại tuỳ ý để cho nàng thân cận.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần vui vẻ đến mức mặt mày rạng rỡ, một đường xe chạy vẫn không ngừng tủm tỉm mà cười, hai lúm đồng tiền nhỏ đắc ý hãm sâu trên má.
Xe đến căn hộ ven sông, Lâm Dương Thần lại cẩn thận dìu Tần Tuyết Nhiễm về nhà, tốn đi sức lực chín trâu hai hổ mới an ổn đặt người lên giường. Lúc này nàng sắc mặt cũng đã đỏ bừng, cái trán lấm tấm mồ hôi, một bên không ngừng hé miệng thở dốc một bên giúp cô cởi giày.
Sau năm phút nghỉ mệt Lâm Dương Thần mới đứng dậy đi tìm dụng cụ tẩy trang sau đó ngồi ở bên giường bắt đầu giúp Tần Tuyết Nhiễm tẩy đi lớp son phấn trên mặt. A Nhiễm ngày thường quan tâm đến việc dưỡng nhan như vậy, nếu như đêm nay không tẩy trang gây ảnh hưởng đến da dẻ, ngày mai chị ấy tỉnh dậy khẳng định sẽ lại rầu rĩ một phen.
Động tác của nàng nhẹ nhàng lại cẩn thận, Tần Tuyết Nhiễm từ lúc nào cũng đã khép chặt hai mắt, hô hấp đều đều, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ. Lâm Dương Thần sau khi hoàn thành công việc trên tay, ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt cô, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng gọi: "A... Nhiễm?"
Không phản ứng.
Thế là Lâm Dương Thần với tay điều chỉnh đèn ngủ trên đầu giường, tắt đi đèn lớn, sau đó bắt đầu không chút kiêng kị ngồi ở bên giường ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của người mình yêu.
Đã rất lâu rồi nàng mới có cơ hội nhìn cô không chút kiêng kị như vậy, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được số lượng lông mi, hô hấp cũng vô thức ngưng trệ.
Tần Tuyết Nhiễm thời điểm ngủ say cũng thu hồi đi bớt mấy phần sắc bén thường ngày. Dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, đường nét trên gương mặt cô như phũ thêm một tầng sáng nhu hoà. Mái tóc nâu dài mềm mại xoã tung trên gối trắng, lớp son phấn bị tẩy đi lộ ra mặt mộc hoàn mỹ soi không thấy một chút tì vết, làn da trắng tuyết sáng ngời, đôi môi dù không còn giữ lại bất kì lớp son lại vẫn căng bóng đỏ mọng, gợi cảm mê người.
Lâm Dương Thần không nhịn được cúi thấp đầu, chầm chậm hôn lên cánh môi ấy.
Khoảnh khắc hai đôi môi tiếp xúc với nhau, cảm xúc cũng được phóng đại vô hạn.
Lành lạnh, mềm mại.
Đơn giản chỉ là một cái chạm nhẹ giữa hai đôi môi đáy lòng đã phát ra từng đợt tê rần. Sâu trong cơ thể Lâm Dương Thần, toàn bộ tế bào đều trở nên run rẩy.
Sau mấy giây, sợ bất cẩn đánh thức người kia nàng đành phải lưu luyến rời khỏi, trong đầu không ngừng một loại kích động muốn chạm vào cô thêm một lần nữa, muốn ngậm lấy đôi môi kia nhẹ nhàng liếm mút, từng chút một ôn nhu cuốn lấy.
Cảm giác ấy vô cùng mãnh liệt, từng đợt cuộn trào khiến đầu óc muốn nổ tung, mười ngón tay bất giác co lại, siết chặt lấy ga giường khiến cho nó nhăn nhúm.
Khoé mắt như có ánh nước, Lâm Dương Thần nhìn Tần Tuyết Nhiễm một cách đầy mềm mại, đôi môi mấp máy: "Bọn họ đều cho rằng em sẽ hãm hại chị..."
"Nhưng em làm sao nỡ lòng thương tổn chị cơ chứ?"
Tựa như sợ làm phiền giấc ngủ của người kia, thanh âm của nàng rất mỏng, rất nhỏ, nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.
"Em yêu chị nhiều như vậy."
Cuối cùng cũng có thể ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm nói ra lời chân thật nhất từ tận đáy lòng mà không sợ cô phát giận, Lâm Dương Thần thoã mãn nhấp miệng nhẹ cười.
Nàng nhịn xuống kích động muốn hôn Tần Tuyết Nhiễm thêm một lần nữa, ngắm nhìn cô thêm một lát rồi vào nhà tắm vắt khăn lông tỉ mỉ lau mặt cho cô, sau cùng vắt thêm một chiếc khăn khác dùng để lau mình.
Nàng dự định cởi bỏ chiếc váy trên người Tần Tuyết Nhiễm sau đó thay cho cô một bộ đồ ngủ thoái mái hơn, nhưng còn chưa kịp làm gì thì người nằm trên giường đã phát ra cử động.
Tần Tuyết Nhiễm khẽ "hừ" một tiếng sau đó thì động đậy thân mình, vô thức sờ soạng xung quanh, có vẻ như là muốn tìm chăn.
Một phần sợ đánh thức cô, Lâm Dương Thần đành từ bỏ ý định ban đầu, lập tức kéo chăn cẩn thận đắp cho người kia sau đó chỉnh điều hoà, chỉnh đèn ngủ đến độ sáng phù hợp.
Làm xong hết thảy mới đứng ở bên giường cất tiếng thì thào: "Ngủ ngon, A Nhiễm của em."
Cuối cùng cũng phải lưu luyến rời khỏi.
Lâm Dương Thần không hề biết thời điểm nàng vừa bước chân rời khỏi phòng, người nằm ở trên giường đồng thời cũng mở ra đôi mắt, ánh mắt thanh tỉnh không nhiễm một chút men say nhìn cánh cửa dần dần khép lại.
Nhìn chằm chằm về nơi ấy thật lâu Tần Tuyết Nhiễm mới chậm rãi chống tay ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường, chân trần trắng muốt nhẹ nhàng giẫm lên thảm lông đi về phía cửa sổ sát đất sau đó nâng tay vén rèm.
Thời điểm toàn thành phố chìm vào giấc ngủ cô lại không một tiếng động đứng ở tại chỗ rất lâu, thông qua lớp kính trong suốt đăm chiêu nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ.
Xa xa trên bầu trời, trăng bạc như móc câu treo giữa màn đêm thăm thẳm, xung quanh là vô số ngôi sao rải rác phát ra ánh sáng yếu ớt như sắp biến mất trong tầm mắt.
Mà ở dưới mặt đất là những ánh đèn xe thưa thớt di chuyển trên đường lớn, toàn thành phố được điểm xuyết bởi không nhiều những đốm ánh sáng màu vàng kim chứng minh hiện tại ở đâu đó cũng có người giống như cô, đêm không thể ngủ.
Trầm ngâm ước chừng hơn ba mươi phút, bên ngoài phòng ngủ xuất hiện động tĩnh.
Từ nhỏ đã phải sống trong nguy hiểm rình rập khiến tính cảnh giác ăn sâu vào trong bản năng, thính giác cũng trải qua rèn luyện giúp Tần Tuyết Nhiễm nhanh chóng nhận ra bên ngoài là tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ của một người nào đó.
Trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, Tần Tuyết Nhiễm dư quang chợt loé, dùng tốc độ nhanh nhất đóng rèm cửa sổ đồng thời phóng tới trên giường ngủ.
'Cạch'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.