Chương 96: Từ nay về sau tôi trả tự do lại cho cô
Huangjuan
18/07/2024
Chiếc Ferrari mui trần màu đỏ chói lướt nhanh như bay trên đường phố, Tần Tuyết Nhiễm ngồi ở vị trí ghế lái một gương mặt lạnh tanh mặc cho từng luồn gió gắt gao đánh vào mặt.
Tại sao? Tại sao mỗi lần đều là kết quả này?
Lâm Dương Thần con người này, vì sao luôn thích che giấu cô, lừa gạt cô mọi chuyện?
Nàng không tiếng động biến mất một tuần quay trở về cô lại chưa từng một lần nặng lời, càng không đánh không mắng. Kể từ khi thông suốt lòng mình, cô đối với người này đã không có biện pháp xuống tay tàn nhẫn, sẽ không như trước tìm đủ mọi cách thương tổn nàng.
Nhưng đâu có nghĩa là cô một chút cũng không để tâm đến việc nàng lừa gạt mình, hết thảy chỉ mong nàng có thể thành thật cùng mình mà thôi.
Lẽ nào cùng cô thẳng thắn mọi việc có khó khăn đến vậy?
Nhớ đến bộ dáng Lâm Dương Thần ban nãy, Tần Tuyết Nhiễm chỉ cảm thấy bức bối, lồng ngực đều nóng lên.
Càng nhiều hơn chính là thất vọng.
Mất nhiều thời gian rối rắm, do dự như vậy, không lẽ trong đầu lại đang tìm kiếm một cái cớ thuyết phục tiếp tục lừa gạt cô?
Vì sao? Vì sao rõ ràng đã có thể xem nàng như chim trong lồng giam cầm ở bên cạnh lại không có biện pháp bắt được nàng tâm tư, nhìn thấu nàng suy nghĩ?
Rõ ràng đã có thể nắm vững trong lòng bàn tay nhưng sao người kia lại tựa như cát càng nắm chặt thì càng trôi nhanh, đến cuối cùng cái gì cũng không giữ được?
Nhìn như rất gần nhưng thực chất là rất xa.
Thất vọng, tức giận, bất lực, đủ loại cảm giác thay nhau dày vò tâm can khiến Tần Tuyết Nhiễm muốn phát điên, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt khiến hô hấp cũng trở nên trắc trở.
Hai mắt cô đỏ ngầu, nắm tay bất giác siết chặt lấy vô lăng, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh như hận không thể bóp nát.
“Két——”
Âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường chấn động vang lên giữa đại lộ vắng vẻ, chiếc xe thể thao đắt đỏ đột ngột thắng gấp rồi hoàn toàn dừng lại bên lề đường.
Không! Cô không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà chính mình phải rước lấy hết thảy phiền muộn cùng bực dọc?
Rõ ràng ngay từ khi bắt đầu trò chơi này, cô mới là người nắm giữ thế chủ động cơ mà.
Ý nghĩ này thoáng lướt qua trong đầu, lòng Tần Tuyết Nhiễm trở nên kiên định. Cô sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vững vàng đạp chân ga, bật xi nhan cho xe quay đầu.
......
“Khụ!” “Khụ!”
Lâm Dương Thần một tay che lấy miệng ho khan, một tay vặn chốt cửa.
Sau cơn sốt li bì liền tránh không khỏi một trận ốm nặng, toàn thân đều mệt mỏi rã rời, cổ họng đau rát, không ngừng ho, sợ là có khả năng tái phát viêm phổi.
Rời khỏi phòng ngủ, toàn bộ phòng khách trống vắng không một bóng người.
Xem ra A Nhiễm đã rời đi.
Lâm Dương Thần cô đơn mà nghĩ. Nàng nhấc chân chậm rãi hướng ban công mà đi, tầm mắt nhìn về phía xa xa nơi bầu trời.
Bầu trời lúc này đang không ngừng ngưng tụ từng đám mây đen dày và nặng, có lẽ sắp sửa kéo đến một trận mưa lớn trút xuống toàn thành phố, bầu không khí bị đè nén đến thật thấp.
Nàng hiện tại chỉ cảm thấy mệt, rất mệt. Không chỉ thể xác, còn là mệt mỏi từ tận sâu bên trong linh hồn.
Toàn thân đều có một loại cảm giác vô lực lại trầm trọng, tay cùng chân lạnh toát không ngừng run rẩy, cổ họng nghẹn thắt, đau nhức bóp ngạt trái tim cứ kéo dài dăng dẳng không thể giảm bớt.
Rốt cuộc nỗi mất mát này quá lớn, các loại cảm xúc tiêu cực cứ quanh quẩn đeo bám không thoát ra được khiến cho nàng chán chường với tất cả mọi thứ, không còn động lực đi làm bất cứ chuyện gì.
Nàng lặng yên đứng ở ban công thật lâu, tâm tình nặng nề hoà vào bầu không khí âm u dày đặc.
Cho đến khi ánh mắt Lâm Dương Thần không có tiêu cự dần dần tập trung lại, chân mày khẽ nhíu, tầm mắt dừng lại ở toà nhà cao tầng phía bên kia sông.
Ngay trong tầm nhìn của nàng, tầng cao nhất của toà nhà kia là một tấm biển điện tử khổng lồ đang chạy quãng cáo cho một dự án khách sạn nhà hàng sắp sửa khởi công ở trung tâm thành phố.
Đây là dự án mà Trịnh Hoà bí mật đầu tư, cũng là tín hiệu đặc biệt giữa ông ta và Lâm Dương Thần. Trước đây hai bên đã từng ước định cứ mỗi lần có việc quan trọng cần trao đổi Trịnh Hoà sẽ thuê biển điện tử ở toà nhà đối diện chạy quãng cáo cho dự án kia, Lâm Dương Thần sau khi nhìn thấy liền chủ động tìm cách liên lạc.
Ngày hôm nay bất ngờ nhận được tín hiệu nàng không trì hoãn lập tức rời khỏi ban công trở vào nhà rồi một mạch đi thẳng vào nhà vệ sinh, khoá cửa cẩn thận sau đó mở nắp bồn chứa nước tìm lấy điện thoại di động được cất giấu bên trong.
Cuộc gọi rất nhanh đã được nối thông.
“Alo.”
Lâm Dương Thần chủ động lên tiếng trước, ngữ khí có chút lạnh nhạt: “Tìm tôi có chuyện sao?”
Sự thật thì Lâm Dương Thần không khỏi trách cứ Trịnh Hoà. Là ông ta đáp ứng chỉ cần nàng thành công đối phó Vương Trạch sẽ sắp xếp cho mẹ và em gái của nàng. Kết quả Vương Trạch cũng đã vào tù, kế hoạch của ông ta lại xuất hiện lỗ hổng, mẹ nàng xảy ra chuyện ngay trên đường đến bến tàu, đây có phần là Trịnh Hoà tắc trách.
Nàng hợp tác với Trịnh Hoà mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn bảo hộ chu toàn cho mẹ và em gái mà thôi. Bây giờ mẹ nàng lại bị hại chết, vậy cuộc hợp tác này còn có ý nghĩa gì nữa?
“Chuyện của mẹ cô... Nén bi thương.”
Vừa nghe nhắc đến mẹ Lâm, Lâm Dương Thần liền khống chế không được cảm xúc, viền mắt đều đỏ, thanh tuyến run run: “Tại sao lại xảy ra sự cố? Tại sao Trịnh Tân Thành lại biết rõ kế hoạch mà nhằm vào mẹ của tôi?”
Ở bên kia, Trịnh Hoà cũng là rối ren: “Tôi cũng không biết là sơ suất ở đoạn nào, cũng hoàn toàn không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy. Cô nói... có khi nào Trịnh Tân Thành sớm thì đã biết rõ chuyện tôi về nước, cũng biết chúng ta hợp tác lại cố tình làm như không thấy lặng lẽ chờ đợi thời cơ đánh chúng ta một đòn phũ đầu?”
Lâm Dương Thần trầm mặc ngắn ngủi một vài giây. Nàng hít sâu một hơi tận lực để cho bản thân bình tĩnh một chút, mệt mỏi toàn thân trượt xuống dựa vào bức tường phía sau, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có lẽ là không. Dựa theo tính cách của Trịnh Tân Thành nếu phát hiện tôi phản bội hắn, lén lút hợp tác với ngài thì khẳng định đã tức giận đến mức trực tiếp giết chết cả nhà ba người chúng tôi. Hơn nữa ngày hôm ấy gọi tôi đến, nhìn thái độ cùng lời nói của hắn cũng không giống như là đã biết rõ hết thảy mọi chuyện.”
Chỉ là nàng cũng không biết rốt cuộc xảy ra sai sót ở điểm nào, Trịnh Tân Thành không biết đến sự xuất hiện của Trịnh Hoà nhưng lại nắm rõ kế hoạch nàng đưa mẹ và em gái rời đi trong lòng bàn tay, đến nỗi có thể dàn xếp một vụ tai nạn hoàn hảo không sai một li để đưa mẹ nàng vào chỗ chết.
Đầu óc nàng hiện tại rất loạn, cái gì cũng nghĩ không thấu, thật khó để đưa ra phán đoán chính xác.
Trịnh Hoà thở một hơi dài thườn thượt. “Dương Thần, xảy ra chuyện lần này tôi biết cô rất đau buồn, nhưng người đã mất thì không có biện pháp sống lại, chuyện cô cần làm bây giờ là phải vực dậy tinh thần tiếp tục đấu với Trịnh Tân Thành, báo thù cho mẹ của cô.”
Lâm Dương Thần lặng lẽ nhắm hai mắt, một giọt nước mắt lăn dọc trên gò má. “Tôi biết.”
Đạo lý này nàng hiểu. Chỉ là cho dù nàng có thanh tỉnh nhận thức được sự thật này như thế nào thì cũng không cách nào tâm bình khí hoà mà tiếp thu. Mất đi cha mẹ thân sinh chính là một trong những nỗi đau lớn nhất cuộc đời mỗi người, là nỗi mất mát không thể nào bù đắp.
Hơn nữa mẹ bị hại chết phần lớn nguyên do là bởi vì sơ suất của nàng. Hiện tại đè nặng lòng nàng đâu chỉ có đau khổ, mà còn là dằn vặt, là tự trách.
Chỉ sợ là cả đời nàng cũng khó có thể bước qua chuyện này.
“Phải rồi, báo cho cô biết một tin, Vương Trạch đã chết. Hắn ở phòng tạm giam treo cổ, cảnh sát kết luận sợ tội tự sát.”
Lâm Dương Thần nghe được tin tức này lại một chút phản ứng cũng không có, bình thản nói: “Chuyện xảy ra rất hợp lý với phong cách làm việc của Trịnh Tân Thành.”
Người trong cuộc đều có thể đoán được đây là giết người diệt khẩu rồi dựng hiện trường tự sát. Vương Trạch hiện tại đã không có khả năng thoát khỏi tù tội mà bản thân hắn lại làm việc bên cạnh Trịnh Tân Thành nhiều năm, đối với những chuyện làm ăn dơ bẩn của Trịnh gia hiểu rõ không ít. Phiên toà xét xử hắn lại sắp sửa diễn ra, Trịnh Tân Thành khẳng định sẽ không mạo hiểm giữ lại người này.
Lâm Dương Thần bọn họ từ đầu cũng đã đoán được kết cục của Vương Trạch cho nên không mấy ngạc nhiên khi nhận được tin tức này. Cũng tốt, xem như triệt để chặt đứt một cánh tay đắc lực của Trịnh Tân Thành.
“Còn nữa, kế hoạch của chúng ta có tiến triển.”
Quả nhiên chủ đề này mới khiến Lâm Dương Thần bị thu hút. Nàng từ từ mở mắt ra, hỏi: “Thế nào?”
Hiện tại kế hoạch của bọn họ đã bước sang giai đoạn thứ hai. Mục tiêu cần phải trừ bỏ lần này là người tiếp theo trong tứ trụ kim cang của Trịnh gia - Thẩm Thế Khôn, biệt danh Đại Khôn, phụ trách tiêu thụ ma tuý.
Hiện tại tất cả số ma tuý mà Trịnh gia sản xuất đều thông qua một tay Đại Khôn tiêu thụ. Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của người này đối với Trịnh Tân Thành, mà muốn đánh bại Đại Khôn thì việc đầu tiên cần làm chính là khai thác các kênh bán hàng, từ đó tìm ra nhược điểm của hắn.
Trịnh Hoà chậm rãi trả lời: “Tra được hiện tại Đại Khôn bán hàng ngoài dùng đến các phương thức truyền thống thì còn thông qua một hình thức đặc biệt khác, đó là tập trung vào việc phát triển một dark web.”
Lâm Dương Thần: “Dark web?”
“Không sai, chính là một nền tảng giao dịch trực tuyến được mã hoá sâu hơn. Cho dù cảnh sát hoặc các đối thủ cạnh tranh khác có tra được địa chỉ web thì cũng không thể giải được mật mã, tính an toàn cùng tính che phũ đặc biệt cao. Hiện tại càng ngày càng có nhiều lượng giao dịch ma tuý thông qua dark web của bọn hắn.”
“Nếu như chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay cướp đi quyền quản trị của web vậy liền có thể theo dõi nắm giữ toàn bộ đơn hàng của bọn hắn rồi.”
Lâm Dương Thần suy tính trong chốc lát, cảm thấy chủ ý này không tồi. Nếu có thể nắm trong tay quyền quản trị dark web vậy thì bọn họ sẽ có ít nhất nửa phần thắng lợi.
Tuy nhiên đây hết thảy cũng chỉ là lý thuyết suông, thực tế làm thế nào thực hiện mới là vấn đề nan giải.
Bèn hỏi: “Vậy tiếp theo ngài có dự tính gì?”
“Tôi dự định tìm hacker đến giúp đỡ một tay, cô nghĩ thế nào?”
Lâm Dương Thần lâm vào trầm tư.
Nàng hiểu ý của Trịnh Hoà nhưng đây rõ ràng là một chuyện không dễ thực hiện, mục tiêu của bọn họ nào phải là một website bình thường, mà là web đen dùng để buôn bán trao đổi ma tuý, tính bảo mật cực cao.
Nếu dễ dàng để các hacker xâm nhập, đối phương làm sao còn dám sử dụng nó để mà thực hiện hành vi phạm pháp? Cho dù là cảnh sát có nhúng tay điều tra đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể làm nên chuyện.
Còn chưa kịp để nàng suy nghĩ sâu hơn đã nghe Trịnh Hoà tiếp lời: “Nghe A Đao nói cô có quen biết một hacker rất lợi hại, hay là để người đó đến thử một chút?”
“Không thể nào!” Trịnh Hoà vừa dứt câu, Lâm Dương Thần đã quyết liệt khước từ, nếu nhìn kĩ còn có thể nhìn thấy một tia hoảng loạn xẹt qua mắt nàng.
“Làm sao vậy? Người đó rốt cuộc là ai?”
Lâm Dương Thần trầm mặc không đáp, Trịnh Hoà cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục nàng: “Nếu đã là bạn của cô vậy thì càng nên nhờ người đó giúp đỡ một tay. Cô cũng biết mục tiêu của chúng ta là loại web gì, không nên tuỳ tiện thuê người lạ, rủi ro bại lộ rất cao.”
Nào ngờ Lâm Dương Thần một giây cũng không muốn suy xét thêm, thái độ dứt khoát: “Người đó không thể, tôi sẽ tìm cách khác, chuyện này không cần nhắc lại nữa.”
Hacker mà Trịnh Hoà nhắc đến không ai khác chính là Nhiếp Tinh Thần, lần trước chỉ nhờ em gái tiện tay hỗ trợ một chút nào ngờ A Đao lại cáo cáo với Trịnh Hoà. Nàng tuyệt đối sẽ không để em ấy lại có bất kì dính líu đến cuộc chiến giữa các nàng cùng Trịnh Tân Thành.
Vũng bùn này quá sâu, một khi rơi vào liền không có cơ hội thoát khỏi, vĩnh viễn chỉ có thể giãy dụa ở trong mớ bẩn thỉu tăm tối. Nàng không muốn em gái cũng giống như mình, bị kéo vào một nơi như vậy.
Một mình nàng là quá đủ rồi.
Cha mẹ đều lần lượt rời đi, trên đời này nàng cũng chỉ còn lại một mình Tinh Thần là người thân duy nhất, nếu em ấy cũng xảy ra chuyện nàng biết phải làm sao đây?
“Cạch.” Ngay thời điểm này, bên ngoài dường như có tiếng chốt cửa vang lên.
Trịnh Hoà còn muốn khuyên nhủ thêm, Lâm Dương Thần đã trước một bước đè thấp thanh âm cắt lời ông ta: “Bên ngoài có người, tôi cúp máy trước.”
Nàng tắt điện thoại, cẩn thận đem điện thoại cho vào túi chống nước giấu trở về vị trí cũ sau đó vờ mở vòi nước rửa tay, cuối cùng mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm, Lâm Dương Thần có chút sửng sốt.
Chị ấy không phải đã rời đi rồi sao, làm sao còn quay trở lại?
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm gương mặt nhìn không ra cảm xúc, lãnh đạm cất lời: “Theo tôi.”
Cô đi ở phía trước, Lâm Dương Thần có chút rũ đầu theo sau, hai người một trước một sau tiến vào phòng khách.
Tần Tuyết Nhiễm đặt người ngồi ở trên sofa, Lâm Dương Thần đứng trước mặt cô. Cho dù là ở vị trí này, tầm nhìn chênh lệch thì khí tràng trên người cô vẫn dư sức áp đảo nàng hoàn toàn.
Sau đó Tần Tuyết Nhiễm từ trong túi xách lấy ra một xấp ảnh chụp ném lên bàn.
Lâm Dương Thần khom người nhặt lấy xấp ảnh, từng bức mở ra xem, càng xem sắc mặt càng trắng, ánh mắt hoảng loạn.
Mà tất cả những phản ứng này đều bị Tần Tuyết Nhiễm thu vào mắt. Cô nhìn nàng chằm chằm, đè nén thanh âm: “Nói đi, cô cùng với cô ta rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Nhớ kĩ, tôi muốn nghe là lời nói thật.”
Thanh âm cô khi nói ra câu này không nhanh không chậm, cũng không mang theo đao to búa lớn lại đủ khiến người nghẹt thở.
Lâm Dương Thần toàn thân không rét mà run.
Ảnh chụp nàng và Tinh Thần ở trước cổng hội quán Thu Quan. Ngày hôm ấy sau khi đến gặp Trịnh Tân Thành, tinh thần nàng suy sụp đến nỗi không thể tự đứng vững, là Tinh Thần đến đón nàng về nhà.
Nàng giấu diếm mối quan hệ giữa mình và em gái, ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm hai người vờ như không quen biết chỉ vì nàng không muốn em ấy bị cuốn vào phân tranh giữa hai phe Tần Trịnh, càng sợ Tần Tuyết Nhiễm sẽ hiểu lầm mà thương tổn đến em ấy.
Nàng biết cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chỉ là không nghĩ ngày ấy lại đến sớm như vậy, hoàn toàn không cho nàng một chút cơ hội làm tốt chuẩn bị.
Lâm Dương Thần nắm chặt xấp ảnh ở trong tay, ánh mắt run rẩy nghênh diện Tần Tuyết Nhiễm, trong lúc nhất thời mất đi năng lực nói chuyện.
Chỉ là sớm hay muộn nàng cũng phải đưa ra lựa chọn.
“Em ấy... là em gái của em.”
Nàng lựa chọn nói ra sự thật.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm có một thoáng động đậy, giữa hai người là một trận trầm mặc kéo dài.
Tần Tuyết Nhiễm phải dành chút thời gian tiếp thu chuyện này, qua một lát mới nhấp môi hỏi: “Chị em sao? Cho nên, cô ta cũng là Trịnh Tân Thành...”
“Không phải!” Vừa nhắc đến đây Lâm Dương Thần đã vội chen ngang, đồng thời không ngừng lắc đầu phũ nhận.
“Em ấy không có liên quan đến Trịnh Tân Thành một chút nào hết. Bọn em là chị em cùng mẹ khác cha. Chị vẫn nhớ lúc trước em từng kể về mẹ và em gái ở quê nhà sao? Bọn họ là thật sự tồn tại. Riêng chuyện này em thật không có gạt chị.”
“Vậy cô nói xem, cô ta tiếp cận Tô Tình rốt cuộc có mục đích gì?”
Tần Tuyết Nhiễm tiếp tục truy vấn, sau đó giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên trào phúng cười khẩy. “Không hổ là chị em ruột thịt, thủ đoạn tiếp cận lợi dụng người khác cũng giống nhau đến vậy.”
Đến đây thì Lâm Dương Thần toàn thân đều giống như ngâm mình vào hầm băng, tay chân vô ý thức run rẩy, sợi tóc dính trên thái dương cũng đã tẩm ướt mồ hôi lạnh.
Nàng biết trải qua chuyện giữa hai người, Tần Tuyết Nhiễm hận nhất là loại thủ đoạn này. Tô Tình còn là bạn thân nhất của cô, tình cảm có thể sánh ngang chị em ruột thịt, cô tuyệt sẽ không cho phép người khác lừa gạt lợi dụng Tô Tình.
Đặc biệt người kia còn mang theo một mối liên hệ mật thiết với nàng.
Với mức độ tàn nhẫn của A Nhiễm, sợ là khó có thể bỏ qua Tinh Thần.
Càng nghĩ nhiều càng hoảng, Lâm Dương Thần ngẩng đầu, va chạm ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm lạnh tựa băng sương chỉ cảm thấy da đầu tê rần, khẩn trương đến sau lưng đều che kín mồ hôi lạnh.
Nàng thanh âm cũng không kìm chế được run rẩy: “Em ấy không phải cố ý, em ấy chỉ là tò mò muốn biết em đang làm cái gì mà thôi, tuyệt không có ý thương tổn đến chị Tình.”
Tần Tuyết Nhiễm nhìn dáng vẻ nàng khiếp nhược đến mức sắc mặt trắng bệch, giống như động vật nhỏ gặp phải đại kinh thất sắc toàn thân đều run lẩy bẩy, lại nhìn ra từng tia khẩn cầu trong mắt nàng, trong lòng cũng không biết nên là tư vị gì. “Nếu đã không có mục đích vậy tại sao còn ở trước mặt tôi vờ như không quen biết nhau?”
“Tinh Thần đột nhiên xuất hiện bên cạnh chị Tình chính em cũng không ngờ đến. Em sợ... sợ chị hiểu lầm em ấy mang mục đích không đơn thuần nên không dám cùng em ấy nhận thân.”
Lâm Dương Thần đúng sự thật giải thích, nhưng sau khi nghe hết lời Tần Tuyết Nhiễm lại chỉ bật cười. “Vậy sao?”
Tiếng cười so với ngày thường càng trầm thấp, gần như là từ lồng ngực phát ra, cũng tồn tại một tia nguy hiểm vô hình truyền đến tai Lâm Dương Thần khiến hệ thần kinh yếu ớt của nàng toàn bộ đều căng chặt.
“Cô nói cô ta đơn thuần, cô ta tiếp cận Tô Tình không có mục đích xấu nhưng cô ta lại luôn mang theo thiết bị giám sát bên người, cô làm sao giải thích chuyện này?”
Ầm——
Lời này vừa rơi xuống, nội tâm Lâm Dương Thần tức khắc gặp phải một trận chấn động. Nàng không thể tin được kinh hãi mà nhìn Tần Tuyết Nhiễm lại tìm không thấy dấu vết đùa giỡn trong mắt cô, người kia liền mí mắt đều chưa từng động một cái.
“Không thể nào... Tinh Thần sao có thể mang theo thứ đó bên người?”
Ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm thoáng rơi vào đồng hồ được đeo trên cổ tay trái của mình, một chiếc đồng hồ được thiết kế theo phong cách châu Âu, sang trọng và không kém phần trang nhã. Đây là món quà mà một người bạn ngoại quốc định chế tặng riêng cho cô, điểm đặc biệt của nó chính là có thể phát hiện và cảnh báo tất cả các thiết bị giám sát từ loại phổ thông cho đến tinh vi nhất thế giới, bao gồm nghe trộm và định vị trong phạm vi bán kính mười mét.
Cho nên ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã phát hiện Nhiếp Tinh Thần mang theo thứ kia bên người, hơn nữa còn chưa từng có một giây tháo xuống.
Lâm Dương Thần làm sao cũng nghĩ không thông, chỉ biết hoang mang lắc đầu. “Em cũng không biết...”
Tần Tuyết Nhiễm nhìn dáng vẻ nàng hiện tại trong lòng không khỏi dâng lên từng trận thất vọng không tên, trái tim dường như cũng mang theo tư vị chua xót.
“Nói đi nói lại, cô chính là thêm một lần nữa lừa dối tôi.”
“Lâm Dương Thần, cô vì cái gì luôn lừa dối tôi? Ở trước mặt tôi không ngừng diễn kịch, không cảm thấy mệt sao?”
“Con người cô rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật mà tôi không hề biết đến?”
Một loạt chất vất khiến Lâm Dương Thần á khẩu không trả lời được, cánh môi hé mở lại chỉ biết mấp máy không thể thốt ra bất kì lời nào. Giằng co hết nửa ngày cuối cùng nàng chỉ biết cụp mắt, lí nhí nói: “Thật xin lỗi.”
“Nhưng mà xin chị tin em lần này, Tinh Thần tuyệt đối sẽ không hãm hại chị Tình. Em sẽ kêu em ấy lập tức tránh xa chị Tình, tuyệt không dính líu đến các chị hoặc là Trịnh gia bên kia.”
Sau những lời này, toàn bộ không gian đột nhiên lâm vào an tĩnh.
Tần Tuyết Nhiễm duy trì trầm mặc nhìn Lâm Dương Thần chằm chằm, trong mắt là thứ cảm xúc mà nàng không cách nào nhìn thấu.
Cô không nói chuyện, nàng cũng không mở miệng càng không dám đối diện với tầm mắt cô, chỉ có thể buông thấp mi, hàm răng bất giác cắn chặt lấy môi dưới.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi môi của Lâm Dương Thần đã bị cắn đến không còn cảm giác, Tần Tuyết Nhiễm cuối cùng chủ động phá vỡ trận trầm mặc này.
Cô từ trên sofa đứng dậy đi về phía cửa chính ý định rời khỏi. Đi được nửa đường bước chân đột nhiên khựng lại, lúc này mới cất giọng: “Từ nay về sau tôi trả tự do lại cho cô, muốn đi đâu làm gì tuỳ thích không cần phải báo cáo với tôi, về sau cũng sẽ không còn bất kì người nào đi theo giám sát cô nữa.”
Dù gì thì cái nơi nhỏ bé này của cô cũng không có khả năng triệt để giam cầm người này. Cho nàng tự do, từ nay về sau nàng muốn làm cái gì đều không cần vất vả suy tính biện pháp lừa gạt qua mặt cô.
Mà cô, cũng không cần lại phải trải qua cái cảm giác bị lừa dối thêm một lần nào nữa.
Lâm Dương Thần hé miệng còn muốn nói thêm điều gì, Tần Tuyết Nhiễm đã dứt khoát xoay người.
Lâm Dương Thần trong lòng có một thoáng hốt hoảng, cảm giác như có thứ gì đó đang ồ ạt chảy ra ngoài, muốn bắt lại nhưng không được. Cánh tay nàng vô thức duỗi ra, ngón tay co lại nhưng chỉ có thể chạm vào một góc áo bay lên.
Cánh cửa đóng sầm hoàn toàn che khuất hình bóng người kia, ngăn cách cô ở không gian khác.
Trong lòng nàng, cái cảm giác nói không rõ cô đơn hay thất lạc.
Dường như khoảng cách giữa nàng và Tần Tuyết Nhiễm lại xa thêm một đoạn nữa rồi.
Tại sao? Tại sao mỗi lần đều là kết quả này?
Lâm Dương Thần con người này, vì sao luôn thích che giấu cô, lừa gạt cô mọi chuyện?
Nàng không tiếng động biến mất một tuần quay trở về cô lại chưa từng một lần nặng lời, càng không đánh không mắng. Kể từ khi thông suốt lòng mình, cô đối với người này đã không có biện pháp xuống tay tàn nhẫn, sẽ không như trước tìm đủ mọi cách thương tổn nàng.
Nhưng đâu có nghĩa là cô một chút cũng không để tâm đến việc nàng lừa gạt mình, hết thảy chỉ mong nàng có thể thành thật cùng mình mà thôi.
Lẽ nào cùng cô thẳng thắn mọi việc có khó khăn đến vậy?
Nhớ đến bộ dáng Lâm Dương Thần ban nãy, Tần Tuyết Nhiễm chỉ cảm thấy bức bối, lồng ngực đều nóng lên.
Càng nhiều hơn chính là thất vọng.
Mất nhiều thời gian rối rắm, do dự như vậy, không lẽ trong đầu lại đang tìm kiếm một cái cớ thuyết phục tiếp tục lừa gạt cô?
Vì sao? Vì sao rõ ràng đã có thể xem nàng như chim trong lồng giam cầm ở bên cạnh lại không có biện pháp bắt được nàng tâm tư, nhìn thấu nàng suy nghĩ?
Rõ ràng đã có thể nắm vững trong lòng bàn tay nhưng sao người kia lại tựa như cát càng nắm chặt thì càng trôi nhanh, đến cuối cùng cái gì cũng không giữ được?
Nhìn như rất gần nhưng thực chất là rất xa.
Thất vọng, tức giận, bất lực, đủ loại cảm giác thay nhau dày vò tâm can khiến Tần Tuyết Nhiễm muốn phát điên, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt khiến hô hấp cũng trở nên trắc trở.
Hai mắt cô đỏ ngầu, nắm tay bất giác siết chặt lấy vô lăng, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh như hận không thể bóp nát.
“Két——”
Âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường chấn động vang lên giữa đại lộ vắng vẻ, chiếc xe thể thao đắt đỏ đột ngột thắng gấp rồi hoàn toàn dừng lại bên lề đường.
Không! Cô không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà chính mình phải rước lấy hết thảy phiền muộn cùng bực dọc?
Rõ ràng ngay từ khi bắt đầu trò chơi này, cô mới là người nắm giữ thế chủ động cơ mà.
Ý nghĩ này thoáng lướt qua trong đầu, lòng Tần Tuyết Nhiễm trở nên kiên định. Cô sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vững vàng đạp chân ga, bật xi nhan cho xe quay đầu.
......
“Khụ!” “Khụ!”
Lâm Dương Thần một tay che lấy miệng ho khan, một tay vặn chốt cửa.
Sau cơn sốt li bì liền tránh không khỏi một trận ốm nặng, toàn thân đều mệt mỏi rã rời, cổ họng đau rát, không ngừng ho, sợ là có khả năng tái phát viêm phổi.
Rời khỏi phòng ngủ, toàn bộ phòng khách trống vắng không một bóng người.
Xem ra A Nhiễm đã rời đi.
Lâm Dương Thần cô đơn mà nghĩ. Nàng nhấc chân chậm rãi hướng ban công mà đi, tầm mắt nhìn về phía xa xa nơi bầu trời.
Bầu trời lúc này đang không ngừng ngưng tụ từng đám mây đen dày và nặng, có lẽ sắp sửa kéo đến một trận mưa lớn trút xuống toàn thành phố, bầu không khí bị đè nén đến thật thấp.
Nàng hiện tại chỉ cảm thấy mệt, rất mệt. Không chỉ thể xác, còn là mệt mỏi từ tận sâu bên trong linh hồn.
Toàn thân đều có một loại cảm giác vô lực lại trầm trọng, tay cùng chân lạnh toát không ngừng run rẩy, cổ họng nghẹn thắt, đau nhức bóp ngạt trái tim cứ kéo dài dăng dẳng không thể giảm bớt.
Rốt cuộc nỗi mất mát này quá lớn, các loại cảm xúc tiêu cực cứ quanh quẩn đeo bám không thoát ra được khiến cho nàng chán chường với tất cả mọi thứ, không còn động lực đi làm bất cứ chuyện gì.
Nàng lặng yên đứng ở ban công thật lâu, tâm tình nặng nề hoà vào bầu không khí âm u dày đặc.
Cho đến khi ánh mắt Lâm Dương Thần không có tiêu cự dần dần tập trung lại, chân mày khẽ nhíu, tầm mắt dừng lại ở toà nhà cao tầng phía bên kia sông.
Ngay trong tầm nhìn của nàng, tầng cao nhất của toà nhà kia là một tấm biển điện tử khổng lồ đang chạy quãng cáo cho một dự án khách sạn nhà hàng sắp sửa khởi công ở trung tâm thành phố.
Đây là dự án mà Trịnh Hoà bí mật đầu tư, cũng là tín hiệu đặc biệt giữa ông ta và Lâm Dương Thần. Trước đây hai bên đã từng ước định cứ mỗi lần có việc quan trọng cần trao đổi Trịnh Hoà sẽ thuê biển điện tử ở toà nhà đối diện chạy quãng cáo cho dự án kia, Lâm Dương Thần sau khi nhìn thấy liền chủ động tìm cách liên lạc.
Ngày hôm nay bất ngờ nhận được tín hiệu nàng không trì hoãn lập tức rời khỏi ban công trở vào nhà rồi một mạch đi thẳng vào nhà vệ sinh, khoá cửa cẩn thận sau đó mở nắp bồn chứa nước tìm lấy điện thoại di động được cất giấu bên trong.
Cuộc gọi rất nhanh đã được nối thông.
“Alo.”
Lâm Dương Thần chủ động lên tiếng trước, ngữ khí có chút lạnh nhạt: “Tìm tôi có chuyện sao?”
Sự thật thì Lâm Dương Thần không khỏi trách cứ Trịnh Hoà. Là ông ta đáp ứng chỉ cần nàng thành công đối phó Vương Trạch sẽ sắp xếp cho mẹ và em gái của nàng. Kết quả Vương Trạch cũng đã vào tù, kế hoạch của ông ta lại xuất hiện lỗ hổng, mẹ nàng xảy ra chuyện ngay trên đường đến bến tàu, đây có phần là Trịnh Hoà tắc trách.
Nàng hợp tác với Trịnh Hoà mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn bảo hộ chu toàn cho mẹ và em gái mà thôi. Bây giờ mẹ nàng lại bị hại chết, vậy cuộc hợp tác này còn có ý nghĩa gì nữa?
“Chuyện của mẹ cô... Nén bi thương.”
Vừa nghe nhắc đến mẹ Lâm, Lâm Dương Thần liền khống chế không được cảm xúc, viền mắt đều đỏ, thanh tuyến run run: “Tại sao lại xảy ra sự cố? Tại sao Trịnh Tân Thành lại biết rõ kế hoạch mà nhằm vào mẹ của tôi?”
Ở bên kia, Trịnh Hoà cũng là rối ren: “Tôi cũng không biết là sơ suất ở đoạn nào, cũng hoàn toàn không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy. Cô nói... có khi nào Trịnh Tân Thành sớm thì đã biết rõ chuyện tôi về nước, cũng biết chúng ta hợp tác lại cố tình làm như không thấy lặng lẽ chờ đợi thời cơ đánh chúng ta một đòn phũ đầu?”
Lâm Dương Thần trầm mặc ngắn ngủi một vài giây. Nàng hít sâu một hơi tận lực để cho bản thân bình tĩnh một chút, mệt mỏi toàn thân trượt xuống dựa vào bức tường phía sau, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có lẽ là không. Dựa theo tính cách của Trịnh Tân Thành nếu phát hiện tôi phản bội hắn, lén lút hợp tác với ngài thì khẳng định đã tức giận đến mức trực tiếp giết chết cả nhà ba người chúng tôi. Hơn nữa ngày hôm ấy gọi tôi đến, nhìn thái độ cùng lời nói của hắn cũng không giống như là đã biết rõ hết thảy mọi chuyện.”
Chỉ là nàng cũng không biết rốt cuộc xảy ra sai sót ở điểm nào, Trịnh Tân Thành không biết đến sự xuất hiện của Trịnh Hoà nhưng lại nắm rõ kế hoạch nàng đưa mẹ và em gái rời đi trong lòng bàn tay, đến nỗi có thể dàn xếp một vụ tai nạn hoàn hảo không sai một li để đưa mẹ nàng vào chỗ chết.
Đầu óc nàng hiện tại rất loạn, cái gì cũng nghĩ không thấu, thật khó để đưa ra phán đoán chính xác.
Trịnh Hoà thở một hơi dài thườn thượt. “Dương Thần, xảy ra chuyện lần này tôi biết cô rất đau buồn, nhưng người đã mất thì không có biện pháp sống lại, chuyện cô cần làm bây giờ là phải vực dậy tinh thần tiếp tục đấu với Trịnh Tân Thành, báo thù cho mẹ của cô.”
Lâm Dương Thần lặng lẽ nhắm hai mắt, một giọt nước mắt lăn dọc trên gò má. “Tôi biết.”
Đạo lý này nàng hiểu. Chỉ là cho dù nàng có thanh tỉnh nhận thức được sự thật này như thế nào thì cũng không cách nào tâm bình khí hoà mà tiếp thu. Mất đi cha mẹ thân sinh chính là một trong những nỗi đau lớn nhất cuộc đời mỗi người, là nỗi mất mát không thể nào bù đắp.
Hơn nữa mẹ bị hại chết phần lớn nguyên do là bởi vì sơ suất của nàng. Hiện tại đè nặng lòng nàng đâu chỉ có đau khổ, mà còn là dằn vặt, là tự trách.
Chỉ sợ là cả đời nàng cũng khó có thể bước qua chuyện này.
“Phải rồi, báo cho cô biết một tin, Vương Trạch đã chết. Hắn ở phòng tạm giam treo cổ, cảnh sát kết luận sợ tội tự sát.”
Lâm Dương Thần nghe được tin tức này lại một chút phản ứng cũng không có, bình thản nói: “Chuyện xảy ra rất hợp lý với phong cách làm việc của Trịnh Tân Thành.”
Người trong cuộc đều có thể đoán được đây là giết người diệt khẩu rồi dựng hiện trường tự sát. Vương Trạch hiện tại đã không có khả năng thoát khỏi tù tội mà bản thân hắn lại làm việc bên cạnh Trịnh Tân Thành nhiều năm, đối với những chuyện làm ăn dơ bẩn của Trịnh gia hiểu rõ không ít. Phiên toà xét xử hắn lại sắp sửa diễn ra, Trịnh Tân Thành khẳng định sẽ không mạo hiểm giữ lại người này.
Lâm Dương Thần bọn họ từ đầu cũng đã đoán được kết cục của Vương Trạch cho nên không mấy ngạc nhiên khi nhận được tin tức này. Cũng tốt, xem như triệt để chặt đứt một cánh tay đắc lực của Trịnh Tân Thành.
“Còn nữa, kế hoạch của chúng ta có tiến triển.”
Quả nhiên chủ đề này mới khiến Lâm Dương Thần bị thu hút. Nàng từ từ mở mắt ra, hỏi: “Thế nào?”
Hiện tại kế hoạch của bọn họ đã bước sang giai đoạn thứ hai. Mục tiêu cần phải trừ bỏ lần này là người tiếp theo trong tứ trụ kim cang của Trịnh gia - Thẩm Thế Khôn, biệt danh Đại Khôn, phụ trách tiêu thụ ma tuý.
Hiện tại tất cả số ma tuý mà Trịnh gia sản xuất đều thông qua một tay Đại Khôn tiêu thụ. Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của người này đối với Trịnh Tân Thành, mà muốn đánh bại Đại Khôn thì việc đầu tiên cần làm chính là khai thác các kênh bán hàng, từ đó tìm ra nhược điểm của hắn.
Trịnh Hoà chậm rãi trả lời: “Tra được hiện tại Đại Khôn bán hàng ngoài dùng đến các phương thức truyền thống thì còn thông qua một hình thức đặc biệt khác, đó là tập trung vào việc phát triển một dark web.”
Lâm Dương Thần: “Dark web?”
“Không sai, chính là một nền tảng giao dịch trực tuyến được mã hoá sâu hơn. Cho dù cảnh sát hoặc các đối thủ cạnh tranh khác có tra được địa chỉ web thì cũng không thể giải được mật mã, tính an toàn cùng tính che phũ đặc biệt cao. Hiện tại càng ngày càng có nhiều lượng giao dịch ma tuý thông qua dark web của bọn hắn.”
“Nếu như chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay cướp đi quyền quản trị của web vậy liền có thể theo dõi nắm giữ toàn bộ đơn hàng của bọn hắn rồi.”
Lâm Dương Thần suy tính trong chốc lát, cảm thấy chủ ý này không tồi. Nếu có thể nắm trong tay quyền quản trị dark web vậy thì bọn họ sẽ có ít nhất nửa phần thắng lợi.
Tuy nhiên đây hết thảy cũng chỉ là lý thuyết suông, thực tế làm thế nào thực hiện mới là vấn đề nan giải.
Bèn hỏi: “Vậy tiếp theo ngài có dự tính gì?”
“Tôi dự định tìm hacker đến giúp đỡ một tay, cô nghĩ thế nào?”
Lâm Dương Thần lâm vào trầm tư.
Nàng hiểu ý của Trịnh Hoà nhưng đây rõ ràng là một chuyện không dễ thực hiện, mục tiêu của bọn họ nào phải là một website bình thường, mà là web đen dùng để buôn bán trao đổi ma tuý, tính bảo mật cực cao.
Nếu dễ dàng để các hacker xâm nhập, đối phương làm sao còn dám sử dụng nó để mà thực hiện hành vi phạm pháp? Cho dù là cảnh sát có nhúng tay điều tra đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể làm nên chuyện.
Còn chưa kịp để nàng suy nghĩ sâu hơn đã nghe Trịnh Hoà tiếp lời: “Nghe A Đao nói cô có quen biết một hacker rất lợi hại, hay là để người đó đến thử một chút?”
“Không thể nào!” Trịnh Hoà vừa dứt câu, Lâm Dương Thần đã quyết liệt khước từ, nếu nhìn kĩ còn có thể nhìn thấy một tia hoảng loạn xẹt qua mắt nàng.
“Làm sao vậy? Người đó rốt cuộc là ai?”
Lâm Dương Thần trầm mặc không đáp, Trịnh Hoà cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục nàng: “Nếu đã là bạn của cô vậy thì càng nên nhờ người đó giúp đỡ một tay. Cô cũng biết mục tiêu của chúng ta là loại web gì, không nên tuỳ tiện thuê người lạ, rủi ro bại lộ rất cao.”
Nào ngờ Lâm Dương Thần một giây cũng không muốn suy xét thêm, thái độ dứt khoát: “Người đó không thể, tôi sẽ tìm cách khác, chuyện này không cần nhắc lại nữa.”
Hacker mà Trịnh Hoà nhắc đến không ai khác chính là Nhiếp Tinh Thần, lần trước chỉ nhờ em gái tiện tay hỗ trợ một chút nào ngờ A Đao lại cáo cáo với Trịnh Hoà. Nàng tuyệt đối sẽ không để em ấy lại có bất kì dính líu đến cuộc chiến giữa các nàng cùng Trịnh Tân Thành.
Vũng bùn này quá sâu, một khi rơi vào liền không có cơ hội thoát khỏi, vĩnh viễn chỉ có thể giãy dụa ở trong mớ bẩn thỉu tăm tối. Nàng không muốn em gái cũng giống như mình, bị kéo vào một nơi như vậy.
Một mình nàng là quá đủ rồi.
Cha mẹ đều lần lượt rời đi, trên đời này nàng cũng chỉ còn lại một mình Tinh Thần là người thân duy nhất, nếu em ấy cũng xảy ra chuyện nàng biết phải làm sao đây?
“Cạch.” Ngay thời điểm này, bên ngoài dường như có tiếng chốt cửa vang lên.
Trịnh Hoà còn muốn khuyên nhủ thêm, Lâm Dương Thần đã trước một bước đè thấp thanh âm cắt lời ông ta: “Bên ngoài có người, tôi cúp máy trước.”
Nàng tắt điện thoại, cẩn thận đem điện thoại cho vào túi chống nước giấu trở về vị trí cũ sau đó vờ mở vòi nước rửa tay, cuối cùng mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm, Lâm Dương Thần có chút sửng sốt.
Chị ấy không phải đã rời đi rồi sao, làm sao còn quay trở lại?
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm gương mặt nhìn không ra cảm xúc, lãnh đạm cất lời: “Theo tôi.”
Cô đi ở phía trước, Lâm Dương Thần có chút rũ đầu theo sau, hai người một trước một sau tiến vào phòng khách.
Tần Tuyết Nhiễm đặt người ngồi ở trên sofa, Lâm Dương Thần đứng trước mặt cô. Cho dù là ở vị trí này, tầm nhìn chênh lệch thì khí tràng trên người cô vẫn dư sức áp đảo nàng hoàn toàn.
Sau đó Tần Tuyết Nhiễm từ trong túi xách lấy ra một xấp ảnh chụp ném lên bàn.
Lâm Dương Thần khom người nhặt lấy xấp ảnh, từng bức mở ra xem, càng xem sắc mặt càng trắng, ánh mắt hoảng loạn.
Mà tất cả những phản ứng này đều bị Tần Tuyết Nhiễm thu vào mắt. Cô nhìn nàng chằm chằm, đè nén thanh âm: “Nói đi, cô cùng với cô ta rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Nhớ kĩ, tôi muốn nghe là lời nói thật.”
Thanh âm cô khi nói ra câu này không nhanh không chậm, cũng không mang theo đao to búa lớn lại đủ khiến người nghẹt thở.
Lâm Dương Thần toàn thân không rét mà run.
Ảnh chụp nàng và Tinh Thần ở trước cổng hội quán Thu Quan. Ngày hôm ấy sau khi đến gặp Trịnh Tân Thành, tinh thần nàng suy sụp đến nỗi không thể tự đứng vững, là Tinh Thần đến đón nàng về nhà.
Nàng giấu diếm mối quan hệ giữa mình và em gái, ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm hai người vờ như không quen biết chỉ vì nàng không muốn em ấy bị cuốn vào phân tranh giữa hai phe Tần Trịnh, càng sợ Tần Tuyết Nhiễm sẽ hiểu lầm mà thương tổn đến em ấy.
Nàng biết cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chỉ là không nghĩ ngày ấy lại đến sớm như vậy, hoàn toàn không cho nàng một chút cơ hội làm tốt chuẩn bị.
Lâm Dương Thần nắm chặt xấp ảnh ở trong tay, ánh mắt run rẩy nghênh diện Tần Tuyết Nhiễm, trong lúc nhất thời mất đi năng lực nói chuyện.
Chỉ là sớm hay muộn nàng cũng phải đưa ra lựa chọn.
“Em ấy... là em gái của em.”
Nàng lựa chọn nói ra sự thật.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm có một thoáng động đậy, giữa hai người là một trận trầm mặc kéo dài.
Tần Tuyết Nhiễm phải dành chút thời gian tiếp thu chuyện này, qua một lát mới nhấp môi hỏi: “Chị em sao? Cho nên, cô ta cũng là Trịnh Tân Thành...”
“Không phải!” Vừa nhắc đến đây Lâm Dương Thần đã vội chen ngang, đồng thời không ngừng lắc đầu phũ nhận.
“Em ấy không có liên quan đến Trịnh Tân Thành một chút nào hết. Bọn em là chị em cùng mẹ khác cha. Chị vẫn nhớ lúc trước em từng kể về mẹ và em gái ở quê nhà sao? Bọn họ là thật sự tồn tại. Riêng chuyện này em thật không có gạt chị.”
“Vậy cô nói xem, cô ta tiếp cận Tô Tình rốt cuộc có mục đích gì?”
Tần Tuyết Nhiễm tiếp tục truy vấn, sau đó giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên trào phúng cười khẩy. “Không hổ là chị em ruột thịt, thủ đoạn tiếp cận lợi dụng người khác cũng giống nhau đến vậy.”
Đến đây thì Lâm Dương Thần toàn thân đều giống như ngâm mình vào hầm băng, tay chân vô ý thức run rẩy, sợi tóc dính trên thái dương cũng đã tẩm ướt mồ hôi lạnh.
Nàng biết trải qua chuyện giữa hai người, Tần Tuyết Nhiễm hận nhất là loại thủ đoạn này. Tô Tình còn là bạn thân nhất của cô, tình cảm có thể sánh ngang chị em ruột thịt, cô tuyệt sẽ không cho phép người khác lừa gạt lợi dụng Tô Tình.
Đặc biệt người kia còn mang theo một mối liên hệ mật thiết với nàng.
Với mức độ tàn nhẫn của A Nhiễm, sợ là khó có thể bỏ qua Tinh Thần.
Càng nghĩ nhiều càng hoảng, Lâm Dương Thần ngẩng đầu, va chạm ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm lạnh tựa băng sương chỉ cảm thấy da đầu tê rần, khẩn trương đến sau lưng đều che kín mồ hôi lạnh.
Nàng thanh âm cũng không kìm chế được run rẩy: “Em ấy không phải cố ý, em ấy chỉ là tò mò muốn biết em đang làm cái gì mà thôi, tuyệt không có ý thương tổn đến chị Tình.”
Tần Tuyết Nhiễm nhìn dáng vẻ nàng khiếp nhược đến mức sắc mặt trắng bệch, giống như động vật nhỏ gặp phải đại kinh thất sắc toàn thân đều run lẩy bẩy, lại nhìn ra từng tia khẩn cầu trong mắt nàng, trong lòng cũng không biết nên là tư vị gì. “Nếu đã không có mục đích vậy tại sao còn ở trước mặt tôi vờ như không quen biết nhau?”
“Tinh Thần đột nhiên xuất hiện bên cạnh chị Tình chính em cũng không ngờ đến. Em sợ... sợ chị hiểu lầm em ấy mang mục đích không đơn thuần nên không dám cùng em ấy nhận thân.”
Lâm Dương Thần đúng sự thật giải thích, nhưng sau khi nghe hết lời Tần Tuyết Nhiễm lại chỉ bật cười. “Vậy sao?”
Tiếng cười so với ngày thường càng trầm thấp, gần như là từ lồng ngực phát ra, cũng tồn tại một tia nguy hiểm vô hình truyền đến tai Lâm Dương Thần khiến hệ thần kinh yếu ớt của nàng toàn bộ đều căng chặt.
“Cô nói cô ta đơn thuần, cô ta tiếp cận Tô Tình không có mục đích xấu nhưng cô ta lại luôn mang theo thiết bị giám sát bên người, cô làm sao giải thích chuyện này?”
Ầm——
Lời này vừa rơi xuống, nội tâm Lâm Dương Thần tức khắc gặp phải một trận chấn động. Nàng không thể tin được kinh hãi mà nhìn Tần Tuyết Nhiễm lại tìm không thấy dấu vết đùa giỡn trong mắt cô, người kia liền mí mắt đều chưa từng động một cái.
“Không thể nào... Tinh Thần sao có thể mang theo thứ đó bên người?”
Ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm thoáng rơi vào đồng hồ được đeo trên cổ tay trái của mình, một chiếc đồng hồ được thiết kế theo phong cách châu Âu, sang trọng và không kém phần trang nhã. Đây là món quà mà một người bạn ngoại quốc định chế tặng riêng cho cô, điểm đặc biệt của nó chính là có thể phát hiện và cảnh báo tất cả các thiết bị giám sát từ loại phổ thông cho đến tinh vi nhất thế giới, bao gồm nghe trộm và định vị trong phạm vi bán kính mười mét.
Cho nên ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã phát hiện Nhiếp Tinh Thần mang theo thứ kia bên người, hơn nữa còn chưa từng có một giây tháo xuống.
Lâm Dương Thần làm sao cũng nghĩ không thông, chỉ biết hoang mang lắc đầu. “Em cũng không biết...”
Tần Tuyết Nhiễm nhìn dáng vẻ nàng hiện tại trong lòng không khỏi dâng lên từng trận thất vọng không tên, trái tim dường như cũng mang theo tư vị chua xót.
“Nói đi nói lại, cô chính là thêm một lần nữa lừa dối tôi.”
“Lâm Dương Thần, cô vì cái gì luôn lừa dối tôi? Ở trước mặt tôi không ngừng diễn kịch, không cảm thấy mệt sao?”
“Con người cô rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật mà tôi không hề biết đến?”
Một loạt chất vất khiến Lâm Dương Thần á khẩu không trả lời được, cánh môi hé mở lại chỉ biết mấp máy không thể thốt ra bất kì lời nào. Giằng co hết nửa ngày cuối cùng nàng chỉ biết cụp mắt, lí nhí nói: “Thật xin lỗi.”
“Nhưng mà xin chị tin em lần này, Tinh Thần tuyệt đối sẽ không hãm hại chị Tình. Em sẽ kêu em ấy lập tức tránh xa chị Tình, tuyệt không dính líu đến các chị hoặc là Trịnh gia bên kia.”
Sau những lời này, toàn bộ không gian đột nhiên lâm vào an tĩnh.
Tần Tuyết Nhiễm duy trì trầm mặc nhìn Lâm Dương Thần chằm chằm, trong mắt là thứ cảm xúc mà nàng không cách nào nhìn thấu.
Cô không nói chuyện, nàng cũng không mở miệng càng không dám đối diện với tầm mắt cô, chỉ có thể buông thấp mi, hàm răng bất giác cắn chặt lấy môi dưới.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi môi của Lâm Dương Thần đã bị cắn đến không còn cảm giác, Tần Tuyết Nhiễm cuối cùng chủ động phá vỡ trận trầm mặc này.
Cô từ trên sofa đứng dậy đi về phía cửa chính ý định rời khỏi. Đi được nửa đường bước chân đột nhiên khựng lại, lúc này mới cất giọng: “Từ nay về sau tôi trả tự do lại cho cô, muốn đi đâu làm gì tuỳ thích không cần phải báo cáo với tôi, về sau cũng sẽ không còn bất kì người nào đi theo giám sát cô nữa.”
Dù gì thì cái nơi nhỏ bé này của cô cũng không có khả năng triệt để giam cầm người này. Cho nàng tự do, từ nay về sau nàng muốn làm cái gì đều không cần vất vả suy tính biện pháp lừa gạt qua mặt cô.
Mà cô, cũng không cần lại phải trải qua cái cảm giác bị lừa dối thêm một lần nào nữa.
Lâm Dương Thần hé miệng còn muốn nói thêm điều gì, Tần Tuyết Nhiễm đã dứt khoát xoay người.
Lâm Dương Thần trong lòng có một thoáng hốt hoảng, cảm giác như có thứ gì đó đang ồ ạt chảy ra ngoài, muốn bắt lại nhưng không được. Cánh tay nàng vô thức duỗi ra, ngón tay co lại nhưng chỉ có thể chạm vào một góc áo bay lên.
Cánh cửa đóng sầm hoàn toàn che khuất hình bóng người kia, ngăn cách cô ở không gian khác.
Trong lòng nàng, cái cảm giác nói không rõ cô đơn hay thất lạc.
Dường như khoảng cách giữa nàng và Tần Tuyết Nhiễm lại xa thêm một đoạn nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.