Chương 5
Rei
18/06/2022
***** Một tuần sau*****
Trương Tuyết Nghiên đứng tại cửa VIP chờ Gia Mẫn chuyên cơ đáp trễ hơn 30 phút làm cô rất sốt ruột. Đang bồn chồn đi qua đi lại thì thân ảnh quen thuộc ấy đã xuất hiện nhưng Gia Mẫn đang ngồi xe lăn điều này làm cô sửng sốt, lập tức chạy lại tính lên tiếng thì nhận được cái lắc đầu từ Tuân Hạo, cô liền hiểu đứng né sang một bên theo dõi tất cả tình hình mặc dù được chuẩn bị rất kĩ nhưng cô bị bất ngờ với viêc Gia Mẫn ngồi xe lăn, chân đã được che chắn bằng tấm khăn lớn nên không thấy được gì. Talia đi bên cạnh Gia Mẫn kéo mắt kính xuống chào cô, để ý kĩ thì thấy Talia đã bí mật cầm sẵn súng. Gia Mẫn đeo kính che nửa khuôn mặt và một cái mũ rộng vành từ đầu đến cuối luôn im lặng nhìn có vẻ thiếu sức sống, mệt mỏi làm những người đi đón hoang mang không riêng gì Tuyết Nghiên. Bảo Nguyên đứng chỗ xe chờ sẵn một chiếc Roll Royce Phantom bọc thép thấy cảnh tượng này cũng sửng người, cô không biết chuyện gì xảy ra. Chị ngồi trong chiếc Bugatti Centodieci đậu gần đó cùng với Thư Hoàn cũng giật mình tháo kính ra, bên cạnh Hoàn Hoàn cũng chết sửng vì họ không thể tin tình trạng lại khủng đến vậy. Hèn liên tục trì hoãn bây giờ mới về.
- Trời ơi! Không đi được luôn. Cái chân làm sao vậy? Đây là sao? Có nên xuống hỏi không?
- Khoan! Để về đã chỗ này kéo dài lâu không được.
Đang tính nói gì đó thì tin nhắn của Vương Thành " Gia Mẫn mệt không thể đến Tần gia dự tiệc chào đón được!". Hoàng Anh đọc xong đưa cho Thư Hoàn xem liền thở dài, bước xuống xe đi thẳng tới chỗ của cô, Thư Hoàn hoàn hồn lại lập tức đuổi theo. Đi vừa tới nơi thì cô được đưa tới chỗ chiếc xe cũng vừa mở cửa. Chị đi tới tính lại gần thì đã bị Tuần Hạo cản lại, nói:
- Họ không cho đến quá gần. Cô gái đi bên cạnh Gia Mẫn cũng là người đẩy xe lăn. Talia Rockefeller người nhà Rockefeller
Hoàng Anh gỡ tay Tuấn Hạo ra đi đến sát bên cạnh Gia Mẫn, cô vẫn không có phản ứng gì. Chị giơ tay tính đụng nhẹ vào người cô thì một cánh tay kịp thời bắt lấy cổ tay chị ngăn cản hành động đó. Ánh mắt chị chạm phải ánh mắt Talia mặc dù cả hai đều mang kính nhưng vẫn có thể cảm nhận được tia lửa từ đối phương. Tất cả từ cấp cao đến cấp thấp đều nín thở chờ diễn biến không ai dám động đậy. Sự im lặng đáng sợ này được phá vỡ bởi một cơn gió bất thường ập tới làm Gia Mẫn ho khan vài tiếng. Talia giật mình lập tức buông tay, cúi xuống giúp cô vuốt ngực, lo lắng hỏi:
- Không sao chứ? Nãy bảo choàng thêm khăn mà không nghe, thời tiết hôm nay có gió thất thường thiệt mà. Sao không?
Gia Mẫn điều chỉnh nhịp thở mới đáp trấn an bạn mình:
- Không sao! Ho chút thôi. Không cần căng thẳng vậy. Tớ mệt rồi về thôi Tal!
Hoàng Anh ở bên chứng kiến hết cảnh tượng tình thương mến thương này, tự nhiên khó ở. Talia thấy chị vẫn đứng nhìn chằm chằm cô nãy giờ, ra hiệu cho Gia Mẫn xử lý nếu không chắc không lên xe được quá. Gia Mẫn làm sao không biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng cô được. Chỉ là không ngờ chị trực tiếp xuống xe nên chưa biết làm sao. Gia Mẫn quay đầu sang hướng chị, nói:
- Có chuyện gì để mai mốt rồi nói được hay tệ gì tối nay chị có thể gọi cho em. Hiện tại em rất mệt không muốn làm gì hết. Mong chị thông cảm. Nãy Tal không nhận ra chị nên mới thất lễ ngay lần đầu chị bỏ qua cho.
- Em nghĩ chị đi tính toán mấy chuyện này sao? Chị chỉ muốn biết em rốt cuộc sao ra như vậy?
Gia Mẫn thở dài, Talia như đọc được suy nghĩ của cô cúi xuống bồng Gia Mẫn vào xe, an vị trong xe rồi cô mới nói:
- Tal! Cậu lái xe đi.
Talia ngớ người 2s cũng hiểu cô muốn gì nên để cửa xe không đóng, nhận chìa khóa xe rồi lên khởi động xe. Cô thấy chị vẫn đứng đó, liền gỡ mắt kính ra nhìn thẳng vào chị:
- Không phải chị muốn nói chuyện sao? Lên xe đi
Hoàng Anh ném chìa khóa cho Thư Hoàn rồi lên xe, Talia chỉ chờ có vậy lập tức chạy đi. Để lại một đám người ngẫn ngơ. Vương Thành thốt lên:
- Cái gì đang diễn ra vậy?
- Ai biết đâu! Hai con người khó hiểu!
Trên xe chị quay sang thấy một sợi tóc cô bị rối nhẹ nên đưa tay giúp cô chỉnh lại theo thói quen ngày xưa. Không khí rất kì. Talia mới ho nhẹ, nói:
- Nè bắt tui lái xe cho hai người có không gian riêng tư nói chuyện. Sao còn ngồi đó. Tới nhà là đi nghỉ chứ không nói cái gì hết nha. Tranh thủ đi.
Hoàng Anh tiếp lời ngay sau khi Talia kết thúc:
- Hai người ở chung hả?
- Ừ tụi em ở chung._ Gia Mẫn thản nhiên trả lời.
- Không những ở chung còn ngủ chung, ăn chung, tắm chung. Cậu ấy là do tui chăm đó._ Talia "vô tư" tiếp lời
- Tal!
Talia cười cười, tập trung lái xe. Hoàng Anh thấy vậy liền biết quan hệ hai người không tầm thường nhưng chưa tới mức người yêu. Vì hình như cũng biết chuyện của chị và cô nhưng thái độ lại rất bình thường, không phải yêu nhưng chắc chắn rất thân thiết.
- Chị không sao chứ?_ Cô thấy chị trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó nên hơi lo lắng
- Không sao? Em sao lại thành như vậy? Có nặng lắm không?
Nói tới đây làm cô thật rất phiền, mệt mỏi đáp:
- Chân em bất cẩn nên bị thương, té bị cái lưng hơi khó đi đứng chút. Mấy ngày không hiểu tình hình sức khỏe cứ tệ đi rõ rệt chắc do chấn động.
Hoàng Anh dỡ cái khăn lên thấy đầu gối cô bị băng lại, bất giác lo lắng sờ vào. Chị biết cô từ nhỏ xương cốt rất tệ giờ lại không cẩn thận như vậy.
- Phải cẩn thận chứ! Mai chị nói sắp xếp cho em đi kiểm tra nha.
- Không sao! Nghỉ ngơi là em ổn à. Do bay đường dài với lại công việc nhiều quá làm em quá sức thôi. Đừng làm to chuyện. Em không muốn người ta biết rõ về tình trạng của em.
- Mai em đến công ty không?
- Không đâu! Từ đã làm vậy vội vàng không cũng nên chừa chồng chị thể hiện chứ.
Chị sực nhớ tới Khánh Nam liền thở dài. Cô liền cảm nhận có chuyện không tốt.
- Sao vợ chồng hai người làm sao? Hôm nay chị ngồi lên xe không sợ anh ta ghen hả?
- Mấy ngày rồi chị với Khánh Nam không gặp nhau, cũng không nói chuyện. Thu mua Hàn Đống có vấn đề thật sự, chị thật không biết phải làm sao mới tốt đây.
- Người là do chị chọn. Tránh mặt cũng chị tránh. Rồi giờ nói không biết làm sao?
- Gia Mẫn chị sẽ không để họ làm phiền em._ Hoàng Anh cầm tay Gia Mẫn
- Chị nói có thể có logic chút không? Em về đây rồi em với họ chạm mặt nhau như cơm bữa sao thể không làm phiền nhau. Không tránh được. Còn nữa sau này đừng thân mật như trước đây nữa._ Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay chị.
Hoàng Anh biết mình đang thất thố, đúng là hai người không thể thân thiết như xưa nữa, Chị vẫn muốn quan tâm, chăm sóc cô, không muốn vị trí của mình thuộc về ai khác. Chị cảm thấy mình thật ích kỷ.
- Chị xin lỗi! Chị không muốn chúng ta xa cách như vậy.
- Đó biện pháp tốt nhất cho chúng ta Hoàng Anh. Chị và em muốn làm việc với nhau chỉ có thể như vậy thôi. Chị không cần xin lỗi, chả ai có lỗi cả. Em chỉ cần chị biết em làm tất cả đều vì chị mà thôi.
Vừa nói hết câu cơn đau đầu tự nhiên ập tới làm cô choáng váng mắt mờ đi, bất giác cô đưa tay ôm đầu. Chị ngồi cạnh hoảng hồn lập tức choàng qua vai ôm cô sốt sắng hỏi:
- Làm sao vậy? Em làm sao?
Gia Mẫn không nói được bản thân cô đang rất khổ sở vì cơn đau đầu mặc dù cô bị như rất lâu nhưng 2 năm gần đây cô thật sự rất khổ sở. Xe vừa lúc tới nhà, vệ sĩ đã mở cửa chở sẵn, các xe kia đang chạy ngay phía sau. Hoàng Anh không còn quan tâm đến bất kì ai đang nhìn hay nói gì. Chị lập tức bế xốc cô lên nhanh chóng rời khỏi xe đi thẳng vào nhà, chị lướt đi như cơn gió chỉ để một câu:
- Gọi bác sĩ cho tôi.
Gia Mẫn mặc dù tính là gọi Talia giúp cô nhưng chị làm quá nhanh, một phần cơ thể đang rất mệt lại thêm cơn đau đầu bộc phát này nữa đã lấy hết sức của cô. Chị thấy cô ban đầu còn kháng cự nhưng đã yên lặng cho chị bế vào phòng, Talia đi ngay theo sau. Hoàng Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường cẩn thận chỉnh sửa chăn cô. Bất ngờ điện thoại của Gia Mẫn reo lên là số từ Mĩ nên Talia ra ngoài nghe để lại trong phòng là hai người. Cô nhắm nghiền mắt, mệt mỏi nằm im. Chị biết bệnh lý của cô nhưng sao trong ba năm lại trở nặng như vậy.
- Đáng ra chị nên để Tal làm việc này. Người đông như vậy bọn họ sẽ nói gì chứ?
Hoàng Anh cau mày, khó chịu đáp:
- Em nói để mặc em cho người khác. Em từ lúc nào quan tâm đến người ta nói gì. Chẳng lẽ giờ làm gì chị cũng phải nhìn sắc mặt người khác....
Gia Mẫn chống tay ngồi dậy, cắt ngang lời Hoàng Anh nói:
- Chúng ta không có gì cả! Giữa chúng ta hoàn toàn không tồn tại thứ gì. Chị tính để cho bọn họ nói thành cái gì. Chị đúng là chọc tức chết em mà.
Hoàng Anh không thể phản bác, đúng là giữa họ không có gì hết. Nhưng lúc này chị không thể kiểm soát được, giờ nghĩ lại đúng là tay nhanh hơn não. Sao lần chuyện với cô chị đều không thể bình tĩnh được. Có lẽ cô một trong những người gần gũi với chị nhất. Thấy cô tức giận đến ngồi dậy chị liền hạ giọng xin lỗi đỡ cô dựa vào thành giường.
- Xin lỗi! Lần sau chị sẽ cẩn thận nhưng mà chị thật không thích người khác làm nhưng việc đáng ra chị làm trước đây. Biết sớm vậy đã trì hoãn không...._ Cô đưa tay bịt miệng chị lại
- Những lời này không thể nói ra. Người ngoài nghe được biết làm sao. Chị kết hôn rồi đừng để người khác biết chị vẫn chỉ yêu Quân Hạo Thiên.
Hoàng Anh đã rất lâu không nghe cô nhắc tới cái tên từ sau cái chết của anh ấy. Hạo Thiên luôn là đối trọng với Gia Mẫn nhưng chị biết nhìn thì nhìn như vậy không ai có thể thay thế được vị trí Gia Mẫn trong lòng ba chị. Có điều cô sẽ thăng tiến chậm hơn bây giờ.
- Em vẫn nhớ tới Hạo Thiên sao?
Cô lãng tránh ánh mắt của chị, im lặng một hồi thì đáp:
- Có thể quên được sao? Người làm chủ trái tim chị. Bao năm rồi vẫn khiến chị nhớ nhung không quên được.
- Mẫn! Em và anh ấy ở hai vị trí khác nhau không lấn ai cả.
Cô không trả lời, tay xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út. Chiếc nhẫn này đã theo cô rất lâu, chị không nhớ chính xác từ bao giờ và cũng không biết đâu ra. Nhưng cô luôn rất trân trọng lúc nào cũng đeo trên tay. Bầu không khí kì quái này này được phá vỡ khi Talia bước vào cùng với bác sĩ, Thư Hoàn và Bảo Nguyên. Hoàng Anh tránh chỗ cho bác sĩ kiểm tra. Phòng của cô chỗ ngủ được tách biệt với phần còn lại của căn phòng bằng bức màn, nó nằm cao hơn so sàn của căn phòng hai bậc. Talia thả bức màn xuống ở bên trong để bác sĩ kiểm tra. Một lúc sau cô bác sĩ bước ra hỏi:
- Ai là người nhà?
Talia nhanh miệng đáp:
- Là tôi! Có gì không bác sĩ?
- Tiểu thư bị thiếu máu nặng với đau nửa đầu cộng với ăn uống không điều độ, làm việc quá sức, lao tâm lao lực quá nhiều nên mới dẫn đến tình trạng ngày càng nặng. Chú ý điều dưỡng cơ thể cho tốt. Còn vết thương ở đầu gối chỗ nhạy cảm dễ để lại di chứng cần thận đi đứng, hạn chế đến khi lành hẳn.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn! Tuyết Nghiên làm phiền tiễn bác sĩ giúp với.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng, Talia đi tới bấm nút màn tự động vén qua bên. Thấy cô vẫn loay hoay với nút áo chưa gài xong, màn đã vén thì ngớ người. Cơ thể cô lấp ló ẩn hiện bên trong, chị cũng bất ngờ, hai người kia cũng sững. Cô đỏ hết mặt khi chạm mắt với chị. Talia đâu để ý cứ như phòng chỉ có hai người, thản nhiên đi tới giúp cô cài lại nút áo, vòng tay qua xem miếng dán lưng có lệch không, rồi nói:
- Nãy bác sĩ nói lưng mày sao?
- Không sao! Vài ngày là khỏi.
Talia giúp Gia Mẫn tháo trang sức, phụ kiện cho nhẹ người rồi chỉnh tư thế giúp cô, để cô dựa thoải mái vào thành giường. Từng hành động tĩ mĩ từng chút một đủ để thấy đây là người thân cận tới mức nào bên cạnh Gia Mẫn. Cô hoàn toàn tin tưởng giao bản thân mình cho người đó. Talia đứng lên hỏi:
- Mày muốn thay đồ trước hay tắm trước.
- Tùy mày sắp xếp!
- Vậy để tao lấy đồ ngủ sẵn nha. Mày nói chuyện xong tao giúp tắm rửa.
Nói rồi Talia quay lưng đi thì Gia Mẫn mới nói:
- Em tính là ngày mai mới tiếp mọi người luôn đó.
Thư Hoàn nói trước:
- Tại chị lo thôi. Em nên chú ý sức khỏe chút, làm gì cũng nên chăm sóc bản thân.
- Hai người là gì của nhau vậy._ Bảo Nguyên hỏi
Gia Mẫn tính trả lời Thư Hoàn thì bị câu hỏi đột ngột làm đứng hình:
- Cậu hỏi Tal?
- Yeah-
- Người thân, bạn thân, tri kỷ đại loại vậy. Có gì sao?
- Tại giữa hai người không có khoảng cách nên hỏi thôi.
- Tal là người tớ tin tưởng nhất. Sau này những lời câu ấy nói cậu cứ tin, tất nhiên tớ sẽ không kéo Tal vào đám hỗn độn Khánh Quốc này nhưng cậu có thể hỏi ý Tal nếu không thể liên lạc hay hiểu được ý tớ. Người hiểu tớ nhất là cậu ấy, lời cậu ấy là chính xác nhất.
Hoàng Anh cau mày:
- Người hiểu em nhất?
- Không phải sao?
Talia đi vào với cái tablet trong tay, nghe được câu đó nên bật lại. Gia Mẫn cười cười nhìn đứa bạn nhỏ nhen này của mình, đúng là nói móc người khác thì giỏi.
- Chuyện gì?
Talia đưa tablet cho Gia Mẫn nhìn
- Giờ sao?
- Làm như không biết đi. Coi như nãy giờ tao chưa thấy gì.
- Hả?
- Tao không muốn bị kéo vào cái tam giác đó. Kệ đi.
- Ok babe!
Talia quay sang nhìn ba người nhẹ nhàng nói:
- Tôi hiểu Gia Mẫn nhất nhưng không yêu nó đâu. Ai có nhu cầu phải bước qua tôi cái đã trước khi vọng tưởng điều gì. Tôi mong chị giữ khoảng cách với bạn tôi. Còn giờ để nó nghỉ ngơi có gì mai mốt rồi tính. Ngày tháng còn dài không vội đến vậy chứ?
Thư Hoàn đáp: . Truyện Sủng
- Được rồi có gì nói sau. Công việc còn nhiều phải giải quyết. Tạm biệt hai em.
Nói xong Thư tỷ tỷ nhanh chóng kéo Hoàng Anh ra khỏi phòng theo sau Bảo Nguyên. Kéo ra tận xe nhét vô trong lái xe chạy mất, được một đoạn.
- Mày điên hả Hoàng Anh? Tao không kéo mày đi mày tính nói gì?
Hoàng Anh tức tối:
- Tao lại thua cô ta sao?
- Thua cái đầu mày! Bình tĩnh chút coi, hai người đấu đá cái gì? Nó thân với ai hơn ảnh hưởng gì tới mày. Mày làm cho ai không biết tưởng mày ghen đó. Điên vừa thôi.
- Tao không ghen. Tao yêu đâu ghen.
- Tình chị em thân thiết không ghen được hả? Ghen cũng chuyện bình thườn thôi nhưng trong mắt người khác là không bình thường. Cảnh mày ôm Gia Mẫn ai cũng biết rồi đó. Mày Khánh Nam sẽ nghĩ gì? Nguyễn gia nghĩ gì?
- Tao lo được. Tối nay tao sẽ về nói chuyện với Khánh Nam. Mà em ấy để trong lòng chuyện tao với Hạo Thiên chứ không phải với Khánh Nam. Còn có động thái muốn tao giữ gìn cuộc hôn nhân này.
Thư Hoàn đánh vào đầu Hoàng Anh:
- Mày đúng là không hiểu nó mà. Nó thừa biết người mày yêu là ai. Mày nghĩ nó để trong lòng người không đáng. Khánh Nam tao nghĩ phải có gì đó nó mới ủng hộ mày lấy. Hạo Thiên không được lòng nó như Khánh Nam. Ca này rất khó hiểu.
" Vì một chữ yêu mà bao người đau khổ. Phải chăng người nằm xuống trước có lẽ là hạnh phúc nhất."
Gia Mẫn – Hoàng Anh – Khánh Nam đều những con người khổ vì tình.
Quan hệ của Gia Mẫn và Khánh Nam cũng là ẩn số nó sẽ không đơn giản như tình địch bình thường.
Trương Tuyết Nghiên đứng tại cửa VIP chờ Gia Mẫn chuyên cơ đáp trễ hơn 30 phút làm cô rất sốt ruột. Đang bồn chồn đi qua đi lại thì thân ảnh quen thuộc ấy đã xuất hiện nhưng Gia Mẫn đang ngồi xe lăn điều này làm cô sửng sốt, lập tức chạy lại tính lên tiếng thì nhận được cái lắc đầu từ Tuân Hạo, cô liền hiểu đứng né sang một bên theo dõi tất cả tình hình mặc dù được chuẩn bị rất kĩ nhưng cô bị bất ngờ với viêc Gia Mẫn ngồi xe lăn, chân đã được che chắn bằng tấm khăn lớn nên không thấy được gì. Talia đi bên cạnh Gia Mẫn kéo mắt kính xuống chào cô, để ý kĩ thì thấy Talia đã bí mật cầm sẵn súng. Gia Mẫn đeo kính che nửa khuôn mặt và một cái mũ rộng vành từ đầu đến cuối luôn im lặng nhìn có vẻ thiếu sức sống, mệt mỏi làm những người đi đón hoang mang không riêng gì Tuyết Nghiên. Bảo Nguyên đứng chỗ xe chờ sẵn một chiếc Roll Royce Phantom bọc thép thấy cảnh tượng này cũng sửng người, cô không biết chuyện gì xảy ra. Chị ngồi trong chiếc Bugatti Centodieci đậu gần đó cùng với Thư Hoàn cũng giật mình tháo kính ra, bên cạnh Hoàn Hoàn cũng chết sửng vì họ không thể tin tình trạng lại khủng đến vậy. Hèn liên tục trì hoãn bây giờ mới về.
- Trời ơi! Không đi được luôn. Cái chân làm sao vậy? Đây là sao? Có nên xuống hỏi không?
- Khoan! Để về đã chỗ này kéo dài lâu không được.
Đang tính nói gì đó thì tin nhắn của Vương Thành " Gia Mẫn mệt không thể đến Tần gia dự tiệc chào đón được!". Hoàng Anh đọc xong đưa cho Thư Hoàn xem liền thở dài, bước xuống xe đi thẳng tới chỗ của cô, Thư Hoàn hoàn hồn lại lập tức đuổi theo. Đi vừa tới nơi thì cô được đưa tới chỗ chiếc xe cũng vừa mở cửa. Chị đi tới tính lại gần thì đã bị Tuần Hạo cản lại, nói:
- Họ không cho đến quá gần. Cô gái đi bên cạnh Gia Mẫn cũng là người đẩy xe lăn. Talia Rockefeller người nhà Rockefeller
Hoàng Anh gỡ tay Tuấn Hạo ra đi đến sát bên cạnh Gia Mẫn, cô vẫn không có phản ứng gì. Chị giơ tay tính đụng nhẹ vào người cô thì một cánh tay kịp thời bắt lấy cổ tay chị ngăn cản hành động đó. Ánh mắt chị chạm phải ánh mắt Talia mặc dù cả hai đều mang kính nhưng vẫn có thể cảm nhận được tia lửa từ đối phương. Tất cả từ cấp cao đến cấp thấp đều nín thở chờ diễn biến không ai dám động đậy. Sự im lặng đáng sợ này được phá vỡ bởi một cơn gió bất thường ập tới làm Gia Mẫn ho khan vài tiếng. Talia giật mình lập tức buông tay, cúi xuống giúp cô vuốt ngực, lo lắng hỏi:
- Không sao chứ? Nãy bảo choàng thêm khăn mà không nghe, thời tiết hôm nay có gió thất thường thiệt mà. Sao không?
Gia Mẫn điều chỉnh nhịp thở mới đáp trấn an bạn mình:
- Không sao! Ho chút thôi. Không cần căng thẳng vậy. Tớ mệt rồi về thôi Tal!
Hoàng Anh ở bên chứng kiến hết cảnh tượng tình thương mến thương này, tự nhiên khó ở. Talia thấy chị vẫn đứng nhìn chằm chằm cô nãy giờ, ra hiệu cho Gia Mẫn xử lý nếu không chắc không lên xe được quá. Gia Mẫn làm sao không biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng cô được. Chỉ là không ngờ chị trực tiếp xuống xe nên chưa biết làm sao. Gia Mẫn quay đầu sang hướng chị, nói:
- Có chuyện gì để mai mốt rồi nói được hay tệ gì tối nay chị có thể gọi cho em. Hiện tại em rất mệt không muốn làm gì hết. Mong chị thông cảm. Nãy Tal không nhận ra chị nên mới thất lễ ngay lần đầu chị bỏ qua cho.
- Em nghĩ chị đi tính toán mấy chuyện này sao? Chị chỉ muốn biết em rốt cuộc sao ra như vậy?
Gia Mẫn thở dài, Talia như đọc được suy nghĩ của cô cúi xuống bồng Gia Mẫn vào xe, an vị trong xe rồi cô mới nói:
- Tal! Cậu lái xe đi.
Talia ngớ người 2s cũng hiểu cô muốn gì nên để cửa xe không đóng, nhận chìa khóa xe rồi lên khởi động xe. Cô thấy chị vẫn đứng đó, liền gỡ mắt kính ra nhìn thẳng vào chị:
- Không phải chị muốn nói chuyện sao? Lên xe đi
Hoàng Anh ném chìa khóa cho Thư Hoàn rồi lên xe, Talia chỉ chờ có vậy lập tức chạy đi. Để lại một đám người ngẫn ngơ. Vương Thành thốt lên:
- Cái gì đang diễn ra vậy?
- Ai biết đâu! Hai con người khó hiểu!
Trên xe chị quay sang thấy một sợi tóc cô bị rối nhẹ nên đưa tay giúp cô chỉnh lại theo thói quen ngày xưa. Không khí rất kì. Talia mới ho nhẹ, nói:
- Nè bắt tui lái xe cho hai người có không gian riêng tư nói chuyện. Sao còn ngồi đó. Tới nhà là đi nghỉ chứ không nói cái gì hết nha. Tranh thủ đi.
Hoàng Anh tiếp lời ngay sau khi Talia kết thúc:
- Hai người ở chung hả?
- Ừ tụi em ở chung._ Gia Mẫn thản nhiên trả lời.
- Không những ở chung còn ngủ chung, ăn chung, tắm chung. Cậu ấy là do tui chăm đó._ Talia "vô tư" tiếp lời
- Tal!
Talia cười cười, tập trung lái xe. Hoàng Anh thấy vậy liền biết quan hệ hai người không tầm thường nhưng chưa tới mức người yêu. Vì hình như cũng biết chuyện của chị và cô nhưng thái độ lại rất bình thường, không phải yêu nhưng chắc chắn rất thân thiết.
- Chị không sao chứ?_ Cô thấy chị trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó nên hơi lo lắng
- Không sao? Em sao lại thành như vậy? Có nặng lắm không?
Nói tới đây làm cô thật rất phiền, mệt mỏi đáp:
- Chân em bất cẩn nên bị thương, té bị cái lưng hơi khó đi đứng chút. Mấy ngày không hiểu tình hình sức khỏe cứ tệ đi rõ rệt chắc do chấn động.
Hoàng Anh dỡ cái khăn lên thấy đầu gối cô bị băng lại, bất giác lo lắng sờ vào. Chị biết cô từ nhỏ xương cốt rất tệ giờ lại không cẩn thận như vậy.
- Phải cẩn thận chứ! Mai chị nói sắp xếp cho em đi kiểm tra nha.
- Không sao! Nghỉ ngơi là em ổn à. Do bay đường dài với lại công việc nhiều quá làm em quá sức thôi. Đừng làm to chuyện. Em không muốn người ta biết rõ về tình trạng của em.
- Mai em đến công ty không?
- Không đâu! Từ đã làm vậy vội vàng không cũng nên chừa chồng chị thể hiện chứ.
Chị sực nhớ tới Khánh Nam liền thở dài. Cô liền cảm nhận có chuyện không tốt.
- Sao vợ chồng hai người làm sao? Hôm nay chị ngồi lên xe không sợ anh ta ghen hả?
- Mấy ngày rồi chị với Khánh Nam không gặp nhau, cũng không nói chuyện. Thu mua Hàn Đống có vấn đề thật sự, chị thật không biết phải làm sao mới tốt đây.
- Người là do chị chọn. Tránh mặt cũng chị tránh. Rồi giờ nói không biết làm sao?
- Gia Mẫn chị sẽ không để họ làm phiền em._ Hoàng Anh cầm tay Gia Mẫn
- Chị nói có thể có logic chút không? Em về đây rồi em với họ chạm mặt nhau như cơm bữa sao thể không làm phiền nhau. Không tránh được. Còn nữa sau này đừng thân mật như trước đây nữa._ Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay chị.
Hoàng Anh biết mình đang thất thố, đúng là hai người không thể thân thiết như xưa nữa, Chị vẫn muốn quan tâm, chăm sóc cô, không muốn vị trí của mình thuộc về ai khác. Chị cảm thấy mình thật ích kỷ.
- Chị xin lỗi! Chị không muốn chúng ta xa cách như vậy.
- Đó biện pháp tốt nhất cho chúng ta Hoàng Anh. Chị và em muốn làm việc với nhau chỉ có thể như vậy thôi. Chị không cần xin lỗi, chả ai có lỗi cả. Em chỉ cần chị biết em làm tất cả đều vì chị mà thôi.
Vừa nói hết câu cơn đau đầu tự nhiên ập tới làm cô choáng váng mắt mờ đi, bất giác cô đưa tay ôm đầu. Chị ngồi cạnh hoảng hồn lập tức choàng qua vai ôm cô sốt sắng hỏi:
- Làm sao vậy? Em làm sao?
Gia Mẫn không nói được bản thân cô đang rất khổ sở vì cơn đau đầu mặc dù cô bị như rất lâu nhưng 2 năm gần đây cô thật sự rất khổ sở. Xe vừa lúc tới nhà, vệ sĩ đã mở cửa chở sẵn, các xe kia đang chạy ngay phía sau. Hoàng Anh không còn quan tâm đến bất kì ai đang nhìn hay nói gì. Chị lập tức bế xốc cô lên nhanh chóng rời khỏi xe đi thẳng vào nhà, chị lướt đi như cơn gió chỉ để một câu:
- Gọi bác sĩ cho tôi.
Gia Mẫn mặc dù tính là gọi Talia giúp cô nhưng chị làm quá nhanh, một phần cơ thể đang rất mệt lại thêm cơn đau đầu bộc phát này nữa đã lấy hết sức của cô. Chị thấy cô ban đầu còn kháng cự nhưng đã yên lặng cho chị bế vào phòng, Talia đi ngay theo sau. Hoàng Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường cẩn thận chỉnh sửa chăn cô. Bất ngờ điện thoại của Gia Mẫn reo lên là số từ Mĩ nên Talia ra ngoài nghe để lại trong phòng là hai người. Cô nhắm nghiền mắt, mệt mỏi nằm im. Chị biết bệnh lý của cô nhưng sao trong ba năm lại trở nặng như vậy.
- Đáng ra chị nên để Tal làm việc này. Người đông như vậy bọn họ sẽ nói gì chứ?
Hoàng Anh cau mày, khó chịu đáp:
- Em nói để mặc em cho người khác. Em từ lúc nào quan tâm đến người ta nói gì. Chẳng lẽ giờ làm gì chị cũng phải nhìn sắc mặt người khác....
Gia Mẫn chống tay ngồi dậy, cắt ngang lời Hoàng Anh nói:
- Chúng ta không có gì cả! Giữa chúng ta hoàn toàn không tồn tại thứ gì. Chị tính để cho bọn họ nói thành cái gì. Chị đúng là chọc tức chết em mà.
Hoàng Anh không thể phản bác, đúng là giữa họ không có gì hết. Nhưng lúc này chị không thể kiểm soát được, giờ nghĩ lại đúng là tay nhanh hơn não. Sao lần chuyện với cô chị đều không thể bình tĩnh được. Có lẽ cô một trong những người gần gũi với chị nhất. Thấy cô tức giận đến ngồi dậy chị liền hạ giọng xin lỗi đỡ cô dựa vào thành giường.
- Xin lỗi! Lần sau chị sẽ cẩn thận nhưng mà chị thật không thích người khác làm nhưng việc đáng ra chị làm trước đây. Biết sớm vậy đã trì hoãn không...._ Cô đưa tay bịt miệng chị lại
- Những lời này không thể nói ra. Người ngoài nghe được biết làm sao. Chị kết hôn rồi đừng để người khác biết chị vẫn chỉ yêu Quân Hạo Thiên.
Hoàng Anh đã rất lâu không nghe cô nhắc tới cái tên từ sau cái chết của anh ấy. Hạo Thiên luôn là đối trọng với Gia Mẫn nhưng chị biết nhìn thì nhìn như vậy không ai có thể thay thế được vị trí Gia Mẫn trong lòng ba chị. Có điều cô sẽ thăng tiến chậm hơn bây giờ.
- Em vẫn nhớ tới Hạo Thiên sao?
Cô lãng tránh ánh mắt của chị, im lặng một hồi thì đáp:
- Có thể quên được sao? Người làm chủ trái tim chị. Bao năm rồi vẫn khiến chị nhớ nhung không quên được.
- Mẫn! Em và anh ấy ở hai vị trí khác nhau không lấn ai cả.
Cô không trả lời, tay xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út. Chiếc nhẫn này đã theo cô rất lâu, chị không nhớ chính xác từ bao giờ và cũng không biết đâu ra. Nhưng cô luôn rất trân trọng lúc nào cũng đeo trên tay. Bầu không khí kì quái này này được phá vỡ khi Talia bước vào cùng với bác sĩ, Thư Hoàn và Bảo Nguyên. Hoàng Anh tránh chỗ cho bác sĩ kiểm tra. Phòng của cô chỗ ngủ được tách biệt với phần còn lại của căn phòng bằng bức màn, nó nằm cao hơn so sàn của căn phòng hai bậc. Talia thả bức màn xuống ở bên trong để bác sĩ kiểm tra. Một lúc sau cô bác sĩ bước ra hỏi:
- Ai là người nhà?
Talia nhanh miệng đáp:
- Là tôi! Có gì không bác sĩ?
- Tiểu thư bị thiếu máu nặng với đau nửa đầu cộng với ăn uống không điều độ, làm việc quá sức, lao tâm lao lực quá nhiều nên mới dẫn đến tình trạng ngày càng nặng. Chú ý điều dưỡng cơ thể cho tốt. Còn vết thương ở đầu gối chỗ nhạy cảm dễ để lại di chứng cần thận đi đứng, hạn chế đến khi lành hẳn.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn! Tuyết Nghiên làm phiền tiễn bác sĩ giúp với.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng, Talia đi tới bấm nút màn tự động vén qua bên. Thấy cô vẫn loay hoay với nút áo chưa gài xong, màn đã vén thì ngớ người. Cơ thể cô lấp ló ẩn hiện bên trong, chị cũng bất ngờ, hai người kia cũng sững. Cô đỏ hết mặt khi chạm mắt với chị. Talia đâu để ý cứ như phòng chỉ có hai người, thản nhiên đi tới giúp cô cài lại nút áo, vòng tay qua xem miếng dán lưng có lệch không, rồi nói:
- Nãy bác sĩ nói lưng mày sao?
- Không sao! Vài ngày là khỏi.
Talia giúp Gia Mẫn tháo trang sức, phụ kiện cho nhẹ người rồi chỉnh tư thế giúp cô, để cô dựa thoải mái vào thành giường. Từng hành động tĩ mĩ từng chút một đủ để thấy đây là người thân cận tới mức nào bên cạnh Gia Mẫn. Cô hoàn toàn tin tưởng giao bản thân mình cho người đó. Talia đứng lên hỏi:
- Mày muốn thay đồ trước hay tắm trước.
- Tùy mày sắp xếp!
- Vậy để tao lấy đồ ngủ sẵn nha. Mày nói chuyện xong tao giúp tắm rửa.
Nói rồi Talia quay lưng đi thì Gia Mẫn mới nói:
- Em tính là ngày mai mới tiếp mọi người luôn đó.
Thư Hoàn nói trước:
- Tại chị lo thôi. Em nên chú ý sức khỏe chút, làm gì cũng nên chăm sóc bản thân.
- Hai người là gì của nhau vậy._ Bảo Nguyên hỏi
Gia Mẫn tính trả lời Thư Hoàn thì bị câu hỏi đột ngột làm đứng hình:
- Cậu hỏi Tal?
- Yeah-
- Người thân, bạn thân, tri kỷ đại loại vậy. Có gì sao?
- Tại giữa hai người không có khoảng cách nên hỏi thôi.
- Tal là người tớ tin tưởng nhất. Sau này những lời câu ấy nói cậu cứ tin, tất nhiên tớ sẽ không kéo Tal vào đám hỗn độn Khánh Quốc này nhưng cậu có thể hỏi ý Tal nếu không thể liên lạc hay hiểu được ý tớ. Người hiểu tớ nhất là cậu ấy, lời cậu ấy là chính xác nhất.
Hoàng Anh cau mày:
- Người hiểu em nhất?
- Không phải sao?
Talia đi vào với cái tablet trong tay, nghe được câu đó nên bật lại. Gia Mẫn cười cười nhìn đứa bạn nhỏ nhen này của mình, đúng là nói móc người khác thì giỏi.
- Chuyện gì?
Talia đưa tablet cho Gia Mẫn nhìn
- Giờ sao?
- Làm như không biết đi. Coi như nãy giờ tao chưa thấy gì.
- Hả?
- Tao không muốn bị kéo vào cái tam giác đó. Kệ đi.
- Ok babe!
Talia quay sang nhìn ba người nhẹ nhàng nói:
- Tôi hiểu Gia Mẫn nhất nhưng không yêu nó đâu. Ai có nhu cầu phải bước qua tôi cái đã trước khi vọng tưởng điều gì. Tôi mong chị giữ khoảng cách với bạn tôi. Còn giờ để nó nghỉ ngơi có gì mai mốt rồi tính. Ngày tháng còn dài không vội đến vậy chứ?
Thư Hoàn đáp: . Truyện Sủng
- Được rồi có gì nói sau. Công việc còn nhiều phải giải quyết. Tạm biệt hai em.
Nói xong Thư tỷ tỷ nhanh chóng kéo Hoàng Anh ra khỏi phòng theo sau Bảo Nguyên. Kéo ra tận xe nhét vô trong lái xe chạy mất, được một đoạn.
- Mày điên hả Hoàng Anh? Tao không kéo mày đi mày tính nói gì?
Hoàng Anh tức tối:
- Tao lại thua cô ta sao?
- Thua cái đầu mày! Bình tĩnh chút coi, hai người đấu đá cái gì? Nó thân với ai hơn ảnh hưởng gì tới mày. Mày làm cho ai không biết tưởng mày ghen đó. Điên vừa thôi.
- Tao không ghen. Tao yêu đâu ghen.
- Tình chị em thân thiết không ghen được hả? Ghen cũng chuyện bình thườn thôi nhưng trong mắt người khác là không bình thường. Cảnh mày ôm Gia Mẫn ai cũng biết rồi đó. Mày Khánh Nam sẽ nghĩ gì? Nguyễn gia nghĩ gì?
- Tao lo được. Tối nay tao sẽ về nói chuyện với Khánh Nam. Mà em ấy để trong lòng chuyện tao với Hạo Thiên chứ không phải với Khánh Nam. Còn có động thái muốn tao giữ gìn cuộc hôn nhân này.
Thư Hoàn đánh vào đầu Hoàng Anh:
- Mày đúng là không hiểu nó mà. Nó thừa biết người mày yêu là ai. Mày nghĩ nó để trong lòng người không đáng. Khánh Nam tao nghĩ phải có gì đó nó mới ủng hộ mày lấy. Hạo Thiên không được lòng nó như Khánh Nam. Ca này rất khó hiểu.
" Vì một chữ yêu mà bao người đau khổ. Phải chăng người nằm xuống trước có lẽ là hạnh phúc nhất."
Gia Mẫn – Hoàng Anh – Khánh Nam đều những con người khổ vì tình.
Quan hệ của Gia Mẫn và Khánh Nam cũng là ẩn số nó sẽ không đơn giản như tình địch bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.