Chương 19: Trong trí nhớ của nàng nên có cái gì..
Biệt Vấn
08/03/2023
Tháng ngày ở bệnh viện rất tẻ nhạt, bởi vì không nhìn thấy, cho nên An Cẩn chỉ có thể dùng lỗ tai nghe. Nhưng mà dần dần, An Cẩn phát hiện một chuyện, trí nhớ của nàng hình như, hình như đang từng chút từng chút biến mất.
Sẽ phát hiện, là bởi vì nàng bắt đầu nhớ không rõ Lam Mạt Lê rời đi bao lâu, nhớ không rõ thanh âm của mỗi người, nhớ không rõ người nhà của nàng có ai, nhớ không rõ.. Trong trí nhớ của nàng nên có cái gì..
An Cẩn rõ ràng cảm giác được, ký ức từng chút từng chút giống như cát chảy, trôi đi. Không cách nào đưa tay bắt chặt lấy.. Nàng nên cảm thấy hoang mang, dù sao ký ức của nàng, ký ức quan trọng nhất của nàng, thì phải chậm rãi biến mất rồi.
Kể cả Lam Mạt Lê con người này.. Sự tồn tại của cô..
Nhưng nàng không có, không có hoang mang, nàng chỉ là cười, nếu như Lam Mạt Lê ở đây, cô nhất định sẽ nhìn hiểu nụ cười này của nàng, bởi vì đó là một nụ cười xuất hiện thường xuyên nhất khi An Cẩn cho tới nay đối mặt cô.
Nụ cười tự giễu.
Lam Mạt Lê, ngay cả trời cao cũng đứng bên chị đó.. chị không thích hai mắt em nhìn thấu lòng người, cho nên ông ấy để em mất đi ánh sáng.. chị không thích em luôn dây dưa với chị, cho nên ông ấy cướp đi trí nhớ của em.. chị xem, đợi sau khi chị trở về.. thì sẽ không có sự xuất hiện của em nữa.. Thật tốt a..
Cười rồi cười, lệ rơi xuống.
An Cẩn không làm nhiều giãy dụa gì, ký ức trôi đi là làm sao cũng không có cách nào nắm lấy, cho nên nàng chỉ là an tĩnh, trầm mặc, mặc cho ký ức từng chút một biến mất. Nàng không có nói cho bất cứ người nào biết, trí nhớ của nàng đang trôi đi. Nàng mỉm cười tiếp nhận sự thực này.
Cho đến nàng hoàn toàn mất đi ký ức, tất cả mọi người mới phát hiện.
An Cẩn mất trí nhớ rồi.
Nhưng An Cẩn vẫn là nàng của trước đây, nàng đối với thế giới không cảm thấy bất kỳ một tia hứng thú nào. Duy nhất cảm thấy vui mừng, là An Cẩn sẽ tiếp nhận quan hệ của họ với nàng, tiếp nhận họ và nàng là quan hệ gì.
Nhìn An Cẩn ngủ say, đáy mắt An Kính hiện lên các loại phức tạp.
Nội tâm An Kính cảm thấy thương tâm cũng cảm thấy vui mừng, cô ấy đau lòng An Cẩn vẫn là cái dáng vẻ kia của trước đây có thể mò thấy tất cả mọi người, cô ấy vui mừng chí ít, An Cẩn đối với Lam Mạt Lê, sẽ không tồn lưu một chút xíu cảm tình.
Triệt để quên đi Lam Mạt Lê, đối với An Cẩn là tốt.
Cô ấy thà An Cẩn là dáng vẻ của trước kia, như vậy nàng thì sẽ không bị thương, nàng sẽ không vì bất cứ người nào thương tâm. Dù sao, cho dù An Cẩn cả đời đều một mình, An Kính cũng sẽ nuôi nàng, ai bảo An Cẩn là em gái của cô ấy, ai bảo cô ấy là muội khống chứ? (muội khống: Yêu thích em gái)
"An Cẩn, em gái của chị, trước đây chị không cách nào bảo vệ em, nhưng bây giờ, chị có thể đem em bảo hộ ở bên dưới cánh của chị. Em chỉ cần làm chuyện em muốn làm, những thứ khác cũng không cần lo, có chị ở trước người em, vì em che mưa chắn gió, có chị là chỗ dựa cho em, ai cũng không có cách nào thương tổn em một cọng lông tơ, chị chỉ cần em khỏe mạnh."
Nói ra, cô ấy thở dài một cái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của An Cẩn, sau đó cô ấy cúi người xuống, như khi còn bé như vậy, ở trên trán của An Cẩn hạ xuống một nụ hôn.
Cô ấy không biết, kỳ thực An Cẩn chỉ là nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nàng kỳ thực vẫn luôn tỉnh, cho nên đương nhiên nàng cũng nghe được An Kính lầm bầm lầu bầu, nghe được cái tên Lam Mạt Lê trong miệng cô ấy nói tới.
Lam, Mạt, Lê.
Cô ấy là ai? Tại sao đọc lên cái tên này, mình sẽ cảm thấy vui vẻ lại cũng khổ sở? Cô ấy là ai? Cô ấy đối với mình rất quan trọng sao? Rất quan trọng chứ? Nếu không, mình sẽ không có phản ứng như thế..
Cô ấy là ai? Mình muốn biết.. cô ấy đối với mình mà nói, đến cùng có sức ảnh hưởng gì..
Cảm giác thật thú vị, dường như tìm được một ý nghĩa, tuy mình còn không biết cô ấy là ai, nhưng cô ấy nhất định rất thú vị chứ! Nếu không, mình sẽ không giống như vậy, cảm giác nội tâm nhảy nhót.
Mình chờ mong, một ngày nào đó cô ấy sẽ đến bệnh viện thăm mình, nếu như có thể nói chuyện với cô ấy, thăm dò ý nghĩ của cô ấy, sẽ càng tốt.
Hết chương 19
Sẽ phát hiện, là bởi vì nàng bắt đầu nhớ không rõ Lam Mạt Lê rời đi bao lâu, nhớ không rõ thanh âm của mỗi người, nhớ không rõ người nhà của nàng có ai, nhớ không rõ.. Trong trí nhớ của nàng nên có cái gì..
An Cẩn rõ ràng cảm giác được, ký ức từng chút từng chút giống như cát chảy, trôi đi. Không cách nào đưa tay bắt chặt lấy.. Nàng nên cảm thấy hoang mang, dù sao ký ức của nàng, ký ức quan trọng nhất của nàng, thì phải chậm rãi biến mất rồi.
Kể cả Lam Mạt Lê con người này.. Sự tồn tại của cô..
Nhưng nàng không có, không có hoang mang, nàng chỉ là cười, nếu như Lam Mạt Lê ở đây, cô nhất định sẽ nhìn hiểu nụ cười này của nàng, bởi vì đó là một nụ cười xuất hiện thường xuyên nhất khi An Cẩn cho tới nay đối mặt cô.
Nụ cười tự giễu.
Lam Mạt Lê, ngay cả trời cao cũng đứng bên chị đó.. chị không thích hai mắt em nhìn thấu lòng người, cho nên ông ấy để em mất đi ánh sáng.. chị không thích em luôn dây dưa với chị, cho nên ông ấy cướp đi trí nhớ của em.. chị xem, đợi sau khi chị trở về.. thì sẽ không có sự xuất hiện của em nữa.. Thật tốt a..
Cười rồi cười, lệ rơi xuống.
An Cẩn không làm nhiều giãy dụa gì, ký ức trôi đi là làm sao cũng không có cách nào nắm lấy, cho nên nàng chỉ là an tĩnh, trầm mặc, mặc cho ký ức từng chút một biến mất. Nàng không có nói cho bất cứ người nào biết, trí nhớ của nàng đang trôi đi. Nàng mỉm cười tiếp nhận sự thực này.
Cho đến nàng hoàn toàn mất đi ký ức, tất cả mọi người mới phát hiện.
An Cẩn mất trí nhớ rồi.
Nhưng An Cẩn vẫn là nàng của trước đây, nàng đối với thế giới không cảm thấy bất kỳ một tia hứng thú nào. Duy nhất cảm thấy vui mừng, là An Cẩn sẽ tiếp nhận quan hệ của họ với nàng, tiếp nhận họ và nàng là quan hệ gì.
Nhìn An Cẩn ngủ say, đáy mắt An Kính hiện lên các loại phức tạp.
Nội tâm An Kính cảm thấy thương tâm cũng cảm thấy vui mừng, cô ấy đau lòng An Cẩn vẫn là cái dáng vẻ kia của trước đây có thể mò thấy tất cả mọi người, cô ấy vui mừng chí ít, An Cẩn đối với Lam Mạt Lê, sẽ không tồn lưu một chút xíu cảm tình.
Triệt để quên đi Lam Mạt Lê, đối với An Cẩn là tốt.
Cô ấy thà An Cẩn là dáng vẻ của trước kia, như vậy nàng thì sẽ không bị thương, nàng sẽ không vì bất cứ người nào thương tâm. Dù sao, cho dù An Cẩn cả đời đều một mình, An Kính cũng sẽ nuôi nàng, ai bảo An Cẩn là em gái của cô ấy, ai bảo cô ấy là muội khống chứ? (muội khống: Yêu thích em gái)
"An Cẩn, em gái của chị, trước đây chị không cách nào bảo vệ em, nhưng bây giờ, chị có thể đem em bảo hộ ở bên dưới cánh của chị. Em chỉ cần làm chuyện em muốn làm, những thứ khác cũng không cần lo, có chị ở trước người em, vì em che mưa chắn gió, có chị là chỗ dựa cho em, ai cũng không có cách nào thương tổn em một cọng lông tơ, chị chỉ cần em khỏe mạnh."
Nói ra, cô ấy thở dài một cái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của An Cẩn, sau đó cô ấy cúi người xuống, như khi còn bé như vậy, ở trên trán của An Cẩn hạ xuống một nụ hôn.
Cô ấy không biết, kỳ thực An Cẩn chỉ là nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nàng kỳ thực vẫn luôn tỉnh, cho nên đương nhiên nàng cũng nghe được An Kính lầm bầm lầu bầu, nghe được cái tên Lam Mạt Lê trong miệng cô ấy nói tới.
Lam, Mạt, Lê.
Cô ấy là ai? Tại sao đọc lên cái tên này, mình sẽ cảm thấy vui vẻ lại cũng khổ sở? Cô ấy là ai? Cô ấy đối với mình rất quan trọng sao? Rất quan trọng chứ? Nếu không, mình sẽ không có phản ứng như thế..
Cô ấy là ai? Mình muốn biết.. cô ấy đối với mình mà nói, đến cùng có sức ảnh hưởng gì..
Cảm giác thật thú vị, dường như tìm được một ý nghĩa, tuy mình còn không biết cô ấy là ai, nhưng cô ấy nhất định rất thú vị chứ! Nếu không, mình sẽ không giống như vậy, cảm giác nội tâm nhảy nhót.
Mình chờ mong, một ngày nào đó cô ấy sẽ đến bệnh viện thăm mình, nếu như có thể nói chuyện với cô ấy, thăm dò ý nghĩ của cô ấy, sẽ càng tốt.
Hết chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.