Chương 102
Tửu Tiểu Hi
17/10/2024
Đang giải quyết các bài chuyên ngành được giao, thời gian cứ thế lặng
lẽ trôi thẳng đến khi kí túc xá yên tĩnh bỗng náo nhiệt trở lại thì đã
hơn tám giờ tối, mọi người mặt đều đỏ bừng, cười nói vui vẻ xem ra họ
uống cũng không ít.
"Này Đường Nghiên tối nay cậu không tham gia thật đáng tiếc, mình nói cậu nghe, tối nay bọn mình được ăn tôm hùm Alaska to bự, còn gặp được các đàn anh rất đẹp trai nữa, đáng tiếc họ đều là hoa đã có chủ."
Đường Nghiên quay người cười nói: "Mình còn rất nhiều việc phải làm, thầy Ngụy giao bài mình còn chưa hoàn thành đây."
"Chậc chậc, mình cảm thấy cuộc sống hiện tại của cậu quả thực quá nhàm chán."
"Cuộc sống đại học rất ngắn cậu không định để lại những kỷ niệm đẹp sao?"
"..." mọi người mỗi người nói vào một câu, mỗi người đều có quan điểm riêng của mình.
Đường Nghiên bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, sau đó trả lời mọi người: "mình nghĩ mục tiêu ở đại học của mình chính là học tập chăm chỉ."
Ngoài ra, vì nàng còn có mục tiêu muốn theo đuổi nên chỉ có chăm chỉ học tập và hoàn thiện bản thân nàng mới có thể tự tin hơn để sát cánh bên cô trong tương lai.
"Thật là nhàm chán~"
"Ừ, ừ, chán quá, đừng trở thành mọt sách."
Đường Nghiên quay lại, nhìn cuốn sách, bất đắc dĩ mỉm cười, lúc này, điện thoại di động đặt ở chế độ rung trên bàn phát ra âm thanh ù ù, trên màn hình nhấp nháy tên cô Kỷ nhấc điện thoại lên, bước nhanh ra ban công bên ngoài rồi đóng cửa kính ban công lại.
Tiếp cuộc gọi nàng cẩn thận áp vào tai, rồi lên tiếng: "Chào cô Kỷ."
"Cô gọi chỉ muốn hỏi con đang làm gì thôi" Kỷ Du Thanh dừng một chút rồi làm bộ như vô tình hỏi " hôm nay mẹ con có gọi cho con không?"
"Có!" Đường Nghiên nói: "bà ấy bảo con không nên yêu đương mà tập phải tập trung vào việc học."
"Vậy à..."Kỷ Du Thanh chống tay lên cằm, do dự một chút mới nói: "Mẹ con nói đúng, chuyện này phải cẩn thận không nên làm ảnh hưởng đến việc học."
Lời vừa dứt, hai bên đều rơi vào im lặng, Đường Nghiên tay đặt lên lan can ban công lấy dũng khí hỏi: "Vậy cô Kỷ thấy thời điểm nào là tốt nhất cho con nói đến chuyện yêu đương."
Mặc dù nàng biết rõ câu trả lời nhưng nàng vẫn muốn hỏi
Khi đó, Kỷ Du Thanh cũng đang đứng trên ban công tối tăm, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô, lúc sáng lúc tối rất đẹp.
"Đây là chuyện cá nhân của con, cô không có quyền can thiệp, chỉ cần con cho rằng là thời điểm thích hợp thì đó là lúc."
Cô dừng lại và nói thêm, "Nhưng..."
Đường Nghiên vô thức hít một hơi thật sâu.
"Dù có quyết định thế nào thì con cũng phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, một khi đã làm thì không thể quay đầu lại được."
"Có lẽ...có lẽ con hiểu." Đường Nghiên nửa hiểu nửa không lẩm bẩm trả lời.
Kỷ Du Thanh mím môi nói: "Vậy thì đi ngủ sớm đi, đừng học quá muộn, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."
"Vâng, con sẽ dọn dẹp một chút rồi đi tắm, cô Kỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi cúp điện thoại, tay cầm điện thoại của nàng trượt xuống khỏi tai, nàng bắt đầu suy nghĩ về những lời cô Kỷ đã nói với mình, ý nghĩa của nó, ý nghĩa sâu xa của nó là gì.
Kỳ nghỉ hè sắp đến, các bạn cùng lớp, bao gồm cả Đường Nghiên cũng nhận được một số tin tức, nghe nói kỳ nghỉ hè năm nay sẽ tổ chức một hoạt động thực hành xã hội, mọi người đều phải tham gia. Mọi người đều thảo luận sôi nổi và đều tò mò xem nó sẽ có những hoạt động gì.
Phải đến trước kỳ thi cuối kỳ vài ngày, giảng viên cố vấn mới đến lớp tổ chức họp lớp và giải thích cặn kẽ vấn đề cho mọi người, hoạt động có thể hoàn thành theo nhóm hoặc độc lập.
Trong lúc Đường Nghiên còn đang do dự, bạn cùng phòng ở ký túc xá đã lôi kéo nàng thành lập một nhóm thực hành xã hội mùa hè, khiến nàng không còn lựa chọn nào khác.
Mọi người đều muốn chọn Đường Nghiên làm trưởng nhóm vì nàng có thành tích học tập tốt nhất, nhưng Đường Nghiên liên tục từ chối, dù sao chuyện này cũng không thể so với việc học, việc này cần người giao tiếp tốt thì Hạ Tử Hàm là tốt nhất, sau một hồi thảo luận thì Hạ Tử Hàm đảm nhận vị trí.
Trong phòng, Kỷ Du Thanh cùng nàng thu xếp quần áo, Kỷ Du Thanh bất an hỏi: "Lần này chỉ có bốn người thôi sao, có vẻ không an toàn lắm?"
"Không sao ạ, trước khi đi bọn con đã sắp xếp lên lộ trình, kế hoạch hàng ngày hết rồi, mỗi người đi còn đều viết nhật kí lại nữa, sau đó cuối năm mới nộp lại cho trường."
Kỷ Du Thanh vắt quần áo lên cổ tay, rồi hỏi: " Vậy sao con lại chọn Tân Cương, một nơi xa như vậy."
"Con và bạn cùng phòng đều thấy ở đó rất nhiều cảnh đẹp và văn hóa đa dạng nữa, rất đáng để khảo sát thực tế." Đường Nghiên nói
Kỷ Du Thanh gật đầu hiểu ý, tiếp tục nhanh chóng giúp nàng sắp xếp quần áo, đồng thời dặn dò thêm: "Bên đó khí hậu khô hanh, ngày thường uống nhiều nước, nếu không rất dễ chảy máu cam."
Đường Nghiên nghe vậy rất ngạc nhiên: "Cô Kỷ từng ở đó rồi à?"
"Ừ."Kỷ Du Thanh cúi đầu mỉm cười, một bên thu xếp một bên trả lời:"Khi còn trẻ, cô làm nhân viên bán hàng phải đi khắp cả nước để bàn hợp đồng nên đã ở đó một thời gian ."
"Cô Kỷ hiện tại vẫn rất trẻ." Đường Nghiên tự nhiên đưa ra lời khen.
Kỷ Du Thanh giật nhẹ thân mình sau đó đứng thẳng lên nói: "Con thu dọn đi, để cô đi lấy mấy thứ", nói xong xoay người rời khỏi phòng, Đường Nghiên xếp đồ không khỏi tò mò đó là đồ gì.
Một lúc sau, Kỷ Du Thanh quay trở lại với hai chai lớn đựng thứ gì đó, "con mang theo cái này thoa lên sau khi rửa mặt vào buổi sáng và tối, nó không chỉ cấp ẩm mà còn phòng khi da con bị dị ứng dì đó."
"Cảm ơn cô Kỷ." Đường Nghiên đưa tay nhận lấy, rất nặng.
"Khi nào thì xe tới?"Kỷ Du Thanh hỏi.
"Ừ... Chủ nhật, hình như là khoảng ba giờ chiều... khoảng ba giờ, để con xem lại." Kỷ Du Thanh vội vàng ngắt lời, "Không cần, trên đường đi cùng các bạn chú ý an toàn, đến nơi thì nhắn cho cô."
"Con sẽ làm vậy, cô Kỷ đừng lo lắng."
"Ừm."
Kỷ Du Thanh gật đầu, "Con làm tiếp đi, cô còn tài liệu cần giải quyết."
"Vâng, cô cứ đi làm việc đi, ở đây con có thể tự mình giải quyết." Nhìn cô Kỷ rời khỏi phòng, Đường Nghiên hít một hơi, tiếp tục thu xếp quần áo vào vali. Lần này ra khỏi nhà ít nhất cũng là nửa tháng, hình như đây là lần đầu tiền nàng tách khỏi cô Kỷ lâu như vậy, nàng không biết khi đến bên kia buổi tối có thể yên giấc không nữa.
Kỷ Du Thanh quay lại phòng làm việc, ngồi xuống đối mặt với máy tính xử lí công việc, nhưng không đến ba giây cô đóng trang tài liệu lại, thay vào đó lại lên internet kiểm tra vé trực tuyến tìm thông tin vé đi từ Hoa Đô đến Tân Cương ngày chủ nhật.
Phải ngồi chuyến tàu dài như vậy... mấy đứa nhỏ đều là con gái khiến cô không thể yên tâm được, Kỷ Du Thanh đưa tay nâng cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính có chút đăm chiêu.
"Này Đường Nghiên tối nay cậu không tham gia thật đáng tiếc, mình nói cậu nghe, tối nay bọn mình được ăn tôm hùm Alaska to bự, còn gặp được các đàn anh rất đẹp trai nữa, đáng tiếc họ đều là hoa đã có chủ."
Đường Nghiên quay người cười nói: "Mình còn rất nhiều việc phải làm, thầy Ngụy giao bài mình còn chưa hoàn thành đây."
"Chậc chậc, mình cảm thấy cuộc sống hiện tại của cậu quả thực quá nhàm chán."
"Cuộc sống đại học rất ngắn cậu không định để lại những kỷ niệm đẹp sao?"
"..." mọi người mỗi người nói vào một câu, mỗi người đều có quan điểm riêng của mình.
Đường Nghiên bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, sau đó trả lời mọi người: "mình nghĩ mục tiêu ở đại học của mình chính là học tập chăm chỉ."
Ngoài ra, vì nàng còn có mục tiêu muốn theo đuổi nên chỉ có chăm chỉ học tập và hoàn thiện bản thân nàng mới có thể tự tin hơn để sát cánh bên cô trong tương lai.
"Thật là nhàm chán~"
"Ừ, ừ, chán quá, đừng trở thành mọt sách."
Đường Nghiên quay lại, nhìn cuốn sách, bất đắc dĩ mỉm cười, lúc này, điện thoại di động đặt ở chế độ rung trên bàn phát ra âm thanh ù ù, trên màn hình nhấp nháy tên cô Kỷ nhấc điện thoại lên, bước nhanh ra ban công bên ngoài rồi đóng cửa kính ban công lại.
Tiếp cuộc gọi nàng cẩn thận áp vào tai, rồi lên tiếng: "Chào cô Kỷ."
"Cô gọi chỉ muốn hỏi con đang làm gì thôi" Kỷ Du Thanh dừng một chút rồi làm bộ như vô tình hỏi " hôm nay mẹ con có gọi cho con không?"
"Có!" Đường Nghiên nói: "bà ấy bảo con không nên yêu đương mà tập phải tập trung vào việc học."
"Vậy à..."Kỷ Du Thanh chống tay lên cằm, do dự một chút mới nói: "Mẹ con nói đúng, chuyện này phải cẩn thận không nên làm ảnh hưởng đến việc học."
Lời vừa dứt, hai bên đều rơi vào im lặng, Đường Nghiên tay đặt lên lan can ban công lấy dũng khí hỏi: "Vậy cô Kỷ thấy thời điểm nào là tốt nhất cho con nói đến chuyện yêu đương."
Mặc dù nàng biết rõ câu trả lời nhưng nàng vẫn muốn hỏi
Khi đó, Kỷ Du Thanh cũng đang đứng trên ban công tối tăm, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô, lúc sáng lúc tối rất đẹp.
"Đây là chuyện cá nhân của con, cô không có quyền can thiệp, chỉ cần con cho rằng là thời điểm thích hợp thì đó là lúc."
Cô dừng lại và nói thêm, "Nhưng..."
Đường Nghiên vô thức hít một hơi thật sâu.
"Dù có quyết định thế nào thì con cũng phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, một khi đã làm thì không thể quay đầu lại được."
"Có lẽ...có lẽ con hiểu." Đường Nghiên nửa hiểu nửa không lẩm bẩm trả lời.
Kỷ Du Thanh mím môi nói: "Vậy thì đi ngủ sớm đi, đừng học quá muộn, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."
"Vâng, con sẽ dọn dẹp một chút rồi đi tắm, cô Kỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi cúp điện thoại, tay cầm điện thoại của nàng trượt xuống khỏi tai, nàng bắt đầu suy nghĩ về những lời cô Kỷ đã nói với mình, ý nghĩa của nó, ý nghĩa sâu xa của nó là gì.
Kỳ nghỉ hè sắp đến, các bạn cùng lớp, bao gồm cả Đường Nghiên cũng nhận được một số tin tức, nghe nói kỳ nghỉ hè năm nay sẽ tổ chức một hoạt động thực hành xã hội, mọi người đều phải tham gia. Mọi người đều thảo luận sôi nổi và đều tò mò xem nó sẽ có những hoạt động gì.
Phải đến trước kỳ thi cuối kỳ vài ngày, giảng viên cố vấn mới đến lớp tổ chức họp lớp và giải thích cặn kẽ vấn đề cho mọi người, hoạt động có thể hoàn thành theo nhóm hoặc độc lập.
Trong lúc Đường Nghiên còn đang do dự, bạn cùng phòng ở ký túc xá đã lôi kéo nàng thành lập một nhóm thực hành xã hội mùa hè, khiến nàng không còn lựa chọn nào khác.
Mọi người đều muốn chọn Đường Nghiên làm trưởng nhóm vì nàng có thành tích học tập tốt nhất, nhưng Đường Nghiên liên tục từ chối, dù sao chuyện này cũng không thể so với việc học, việc này cần người giao tiếp tốt thì Hạ Tử Hàm là tốt nhất, sau một hồi thảo luận thì Hạ Tử Hàm đảm nhận vị trí.
Trong phòng, Kỷ Du Thanh cùng nàng thu xếp quần áo, Kỷ Du Thanh bất an hỏi: "Lần này chỉ có bốn người thôi sao, có vẻ không an toàn lắm?"
"Không sao ạ, trước khi đi bọn con đã sắp xếp lên lộ trình, kế hoạch hàng ngày hết rồi, mỗi người đi còn đều viết nhật kí lại nữa, sau đó cuối năm mới nộp lại cho trường."
Kỷ Du Thanh vắt quần áo lên cổ tay, rồi hỏi: " Vậy sao con lại chọn Tân Cương, một nơi xa như vậy."
"Con và bạn cùng phòng đều thấy ở đó rất nhiều cảnh đẹp và văn hóa đa dạng nữa, rất đáng để khảo sát thực tế." Đường Nghiên nói
Kỷ Du Thanh gật đầu hiểu ý, tiếp tục nhanh chóng giúp nàng sắp xếp quần áo, đồng thời dặn dò thêm: "Bên đó khí hậu khô hanh, ngày thường uống nhiều nước, nếu không rất dễ chảy máu cam."
Đường Nghiên nghe vậy rất ngạc nhiên: "Cô Kỷ từng ở đó rồi à?"
"Ừ."Kỷ Du Thanh cúi đầu mỉm cười, một bên thu xếp một bên trả lời:"Khi còn trẻ, cô làm nhân viên bán hàng phải đi khắp cả nước để bàn hợp đồng nên đã ở đó một thời gian ."
"Cô Kỷ hiện tại vẫn rất trẻ." Đường Nghiên tự nhiên đưa ra lời khen.
Kỷ Du Thanh giật nhẹ thân mình sau đó đứng thẳng lên nói: "Con thu dọn đi, để cô đi lấy mấy thứ", nói xong xoay người rời khỏi phòng, Đường Nghiên xếp đồ không khỏi tò mò đó là đồ gì.
Một lúc sau, Kỷ Du Thanh quay trở lại với hai chai lớn đựng thứ gì đó, "con mang theo cái này thoa lên sau khi rửa mặt vào buổi sáng và tối, nó không chỉ cấp ẩm mà còn phòng khi da con bị dị ứng dì đó."
"Cảm ơn cô Kỷ." Đường Nghiên đưa tay nhận lấy, rất nặng.
"Khi nào thì xe tới?"Kỷ Du Thanh hỏi.
"Ừ... Chủ nhật, hình như là khoảng ba giờ chiều... khoảng ba giờ, để con xem lại." Kỷ Du Thanh vội vàng ngắt lời, "Không cần, trên đường đi cùng các bạn chú ý an toàn, đến nơi thì nhắn cho cô."
"Con sẽ làm vậy, cô Kỷ đừng lo lắng."
"Ừm."
Kỷ Du Thanh gật đầu, "Con làm tiếp đi, cô còn tài liệu cần giải quyết."
"Vâng, cô cứ đi làm việc đi, ở đây con có thể tự mình giải quyết." Nhìn cô Kỷ rời khỏi phòng, Đường Nghiên hít một hơi, tiếp tục thu xếp quần áo vào vali. Lần này ra khỏi nhà ít nhất cũng là nửa tháng, hình như đây là lần đầu tiền nàng tách khỏi cô Kỷ lâu như vậy, nàng không biết khi đến bên kia buổi tối có thể yên giấc không nữa.
Kỷ Du Thanh quay lại phòng làm việc, ngồi xuống đối mặt với máy tính xử lí công việc, nhưng không đến ba giây cô đóng trang tài liệu lại, thay vào đó lại lên internet kiểm tra vé trực tuyến tìm thông tin vé đi từ Hoa Đô đến Tân Cương ngày chủ nhật.
Phải ngồi chuyến tàu dài như vậy... mấy đứa nhỏ đều là con gái khiến cô không thể yên tâm được, Kỷ Du Thanh đưa tay nâng cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính có chút đăm chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.