Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
Nhất Thiên Bát Bôi Thủy
22/07/2022
Hoa Túc có vẻ đã quen áp đảo người khác, chưa từng đặt tánh mạng người
khác vào trong mắt, dường như người phàm đều là con kiến râu ria, nhưng
nếu thật sự để ý thì sẽ thiên vị phần nào, giống như che chở
cho.......con chó con mèo.
Sau cổ Dung Ly ớn lạnh, bị đôi mắt mèo màu xanh nhìn chằm chằm khiến nội tâm e ngại, suýt nữa muốn ném mèo con này ra ngoài, nàng đã thăm dò mấy lần, xác nhận Hoa Túc hẳn sẽ không gϊếŧ nàng, nhưng nếu Họa Túy chưa lập huyết khế với nàng thì có thể sẽ khác.
Ánh mắt nàng bị chấn động thật rõ ràng, thấy Tiểu Phù nghi hoặc nhìn qua, vội vàng giơ tay chạm vào bụng ấm nước, "Nước mật đựng trong ấm? Khát."
Tiểu Phù lấy cái ly sạch sẽ từ hộp gỗ ra, xách ấm nước lên đổ nửa ly nước mật, đưa cho cô nương, "Cô nương uống đi."
Dung Ly che giấu sự khác thường trong đáy mắt, nhấp miệng một chút, đôi môi tái nhợt chạm vào miệng ly trông như đã chạm vào nước, kỳ thật vẫn chưa uống một ngụm nào, chẳng qua chỉ là giả vờ, làm Hoa Túc không nhìn ra tâm tư của nàng.
Mèo nằm trong lòng im ắng, yên tĩnh cực kỳ, rõ ràng đã thay đổi tính tình.
Đôi mắt xanh hơi chuyển động, im lặng nhìn về phía tấm mành buông bên cửa xe, tấm mành đong đưa không ngừng, thường xuyên bị gió nhấc lên một góc, có thể nhìn thấy xe ngựa đi phía trước.
Hoa Túc không nói nữa, khiến cho Dung Ly tò mò cúi đầu. Nàng thấy mèo nhắm hai mắt, ngay sau đó trong lòng nhẹ hơn, giống như xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng của mèo đều bị rút ra.
Thật sự đâu phải xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng gì, những thứ đó cộng lại cũng không nặng bằng hồn của Hoa Túc.
Hoa Túc rời khỏi thân mèo, mèo liền nhắm mắt, ngủ như chết.
Dung Ly thả ly nước xuống, cánh tay ôm sát mèo vào lòng, duỗi tay vén một góc mành lên, nhưng không thấy Hoa Túc đâu.
Xe ngựa đi phía trước không có tiếng động kỳ lạ gì, bốn phía chỉ có tiếng vang của bánh xe gỗ, mã phu* lặng im không nói.
(*Người trông nom ngựa.)
Dung Ly buông tay thả mành xuống, ngón tay thon dài lặng lẽ tiến vào trong áo, nắm chặt Họa Túy.
Tiểu Phù thấy cô nương uống nước mật, lúc này mới nhớ tới sáng sớm hôm nay có nấu chén thuốc, từ phía dưới ghế gỗ lôi ra một cái ấm pha nước, "Không Thanh nói với ta rằng đã nấu thuốc để lên xe ngựa, ta suýt nữa quên mất, không biết đã nguội chưa."
Nàng ấy cẩn thận sờ lên thân ấm, ánh mắt vui vẻ, "Còn nóng!"
Dung Ly nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nhíu mày, "Thuốc là do Không Thanh nấu?"
"Không Thanh quá cần mẫn, trời chưa sáng đã đi phòng bếp nấu cá, còn nấu thuốc cho cô nương luôn." Tiểu Phù đổ thuốc vào cái chén sạch sẽ, nước thuốc đen nhánh như mực, một ít lá thuốc nhỏ vụn đổ theo ra ngoài.
"Nàng ấy nấu thuốc là thuốc ta sai ngươi mua, hay là thuốc phủ y bốc lúc trước?" Dung Ly tiếp nhận chén, cúi đầu ngửi một chút.
Tiểu Phù nghĩ nghĩ, "Ta đã nói với nàng ấy, thuốc của cô nương ở hòm thuốc trong phòng, thuốc của phủ y để trên giá gỗ phía đông phòng bếp, thuốc của phủ y phải nấu cho người khác xem, nấu xong còn phải lặng lẽ đổ đi, không thể để bị phát hiện."
Dung Ly chưa ngửi thấy mùi vị kỳ lạ gì mới yên tâm được chút.
Tiểu Phù nhỏ giọng nói, "Nhưng lúc Không Thanh trở về, nói cho ta nghe hình như thuốc trên giá gỗ ở phòng bếp đã bị thay đổi."
"Nói thế nào?" Dung Ly mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
"Ban đầu trên gói thuốc có ít bụi bặm, dây thừng cột gói thuốc ngắn hơn, hôm nay nàng ấy nhìn thấy gói thuốc sạch sẽ, dường như mới được bao lại, ngay cả dây thừng cột gói thuốc cũng dài hơn một chút." Tiểu Phù hoang mang nói.
Dung Ly cười khẽ một tiếng, quả nhiên là thuốc lúc trước có vấn đề, hiện tại Dung Trường Đình trở về, Ngọc Trác lại xảy ra chuyện, có người sợ Dung Trường Đình biết được thuốc không ổn, lặng lẽ thay đổi toàn bộ số thuốc ban đầu.
Nàng lắc đầu, cho dù nàng nói việc này cho Dung Trường Đình, nhưng chỉ cần phủ y không thừa nhận, Dung Trường Đình không thể nào biết được thuốc này có vấn đề ở đâu.
"Cô nương, phủ y quả thật thông đồng với Tam phu nhân đi." Tiểu Phù tức giận, "Cô nương uống thuốc trong phủ lâu như vậy cũng chẳng tốt lên, ta đi mua thuốc bên ngoài mới uống được mấy ngày, sắc mặt của cô nương đã tốt hơn khá nhiều."
Dung Ly nhẹ giọng, "Sợ là gói thuốc bị ẩm mốc, người trong phòng bếp mở ra phơi khô, còn bọc giấy mới lại, rốt cuộc thuốc bên trong là tốt hay xấu, chúng ta làm sao biết được."
Tiểu Phù khẽ hừ một tiếng, "Nếu lúc lão gia trở về, chúng ta cầm thuốc cho lão gia xem thì tốt rồi, thuốc có vấn đề, phủ y khó thoát tội này!"
"Nếu phủ y nói thuốc bị đánh tráo, vậy muốn trách lên đầu ai?" Dung Ly lại ho khan vài tiếng, gò má ứng hồng.
Tiểu Phù tức giận bất bình, "Nhưng ngoại trừ hắn ra, trong phủ còn ai có được thuốc?"
"Người có thể ra ngoài phủ quá nhiều." Dung Ly ngừng lại, nói tiếp: "Huống hồ cho dù nói việc này cho cha biết thì có thể làm gì, phủ y sẽ khai người ở sau lưng ra sao, nếu hắn giống quản trướng tiên sinh kia im lặng không nhận, người sai khiến hắn sẽ ung dung tự tại."
Tiểu Phù tức giận đến cả người phát run, "Cô nương có lòng tốt, nhưng rõ ràng là Đại cô nương của Dung phủ, sao bị người khác khinh thường như vậy."
"Từ từ tới, vạn không thể nóng vội." Dung Ly cúi đầu uống thuốc.
Mông Nguyên xác thật có nhiều mưu kế, nhưng không phải là người thông minh, chỉ sợ cũng là bị xúi giục mê hoặc, có điều không biết sau lưng bọ ngựa này còn có chim sẻ* hay không?
(*Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn phía sau: chỉ lo tham lợi trước mắt, bỏ quên tai hoạ sau lưng.)
Trong xe ngựa phía trước, Dung Trường Đình nặng nề ngủ, trước mắt một mảnh xanh đen, hắn đã một khoảng thời gian chưa nghỉ ngơi tốt. Tự Chiêu ngồi cùng hắn, đang xoay cái ly, tựa như suy tư gì.
Từ khi Dung Trường Đình về phủ, lâu rồi không ngủ sâu như vậy, rõ ràng đường núi khó đi, bánh xe còn thường đụng trúng cục đá chôn một nửa trong bùn, làm thùng xe nhấp nhô lắc lư khiến cả người đều không thoải mái.
Hắn ngủ say vẫn nhíu chặt mày, đột nhiên nằm mộng, trong mộng hắn dường như đang mượn đôi mắt của người khác, trải qua việc ngày hôm qua một lần nữa.
Cửa phòng chất củi mở to, một tỳ nữ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trên cổ vẫn còn sợi dây thừng, dưới dây thừng là một vòng vết bầm, sắc mặt nàng ta tím tái, hiển nhiên là bị thắt cổ chết.
Cách bố trí trong phòng chất củi khác biệt, tư thế tỳ nữ kia nằm cũng không giống, nhưng ở trong mộng, hắn không cảm thấy có gì lạ lùng.
Chiếc ghế ngã qua bên, ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy một đoạn dây thừng bị chặt đứt đang đung đưa.
Ánh mắt của hắn bị lôi kéo, giống như thành con rối, một sức lực không biết từ nơi nào đến khiến cho hắn ngẩng đầu.
Vừa nhìn lên, ánh mắt hắn bỗng dưng dán vào cửa sổ cao gần tới mái ngói, cửa sổ khép lại, phía dưới có một vết bùn, nửa dưới vết bùn mờ nhạt khó thấy, nửa trên lại có thể thấy được, rõ ràng là có người nào dẫm lên trên.
Dung Trường Đình hoảng hốt cảm thấy cái chết của tỳ nữ kia quả thực rất kỳ quặc, ánh mắt dừng một chút lại dời đi, hắn đột nhiên nhìn thấy một linh hồn từ thi thể tỳ nữ kia xuất ra, linh hồn kia đầm đìa huyết lệ, nghẹn ngào nói: "Có người hại ta, ta không phải thắt cổ tự vẫn."
Tự Chiêu đang ngắm nghía cái ly, chợt nghe Dung Trường Đình kinh hô một tiếng, nàng vội vàng quay đầu thấy Dung Trường Đình trừng to hai mắt, cả người chảy mồ hôi ròng ròng như mới vớt lên từ trong nước.
"Nước." Giọng nói Dung Trường Đình nghẹn lại.
Tự Chiêu cuống quýt đổ nước, đưa tới bên miệng hắn, "Lão gia gặp ác mộng?"
Ánh mắt Dung Trường Đình nặng nề, thở gấp gáp, uống hết nước không dư lại một giọt mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Hắn chau mày, hỏi: "Hôm qua ở ngoài phòng chất củi, nàng có phát hiện cái gì bất ổn không."
Tự Chiêu sửng sốt trong chớp mắt, không ngờ Dung Trường Đình sẽ hỏi đến việc này, chầm chậm nói: "Người đã chôn ở núi Cao Miên, còn có thể có gì không ổn, hay lão gia lại cảm thấy tỳ nữ kia bị người khác hãm hại?"
Dung Trường Đình mím môi im lặng.
Tự Chiêu ôn hòa nói: "Lão gia cảm thấy xà ngang kia quá cao sao? Nghĩ lại xác thật là vậy, cho dù Ngọc Trác đạp lên trên ghế, cũng chưa chắc với tới dây thừng treo trên xà."
"Không," Giọng Dung Trường Đình ồm ồm, "Còn có một chuyện."
"Chuyện gì?" Tự Chiêu hỏi.
Dung Trường Đình giơ tay lên, để ngón trỏ trước môi nàng, ngừng lời nói của nàng lại, Tự Chiêu đành phải ngậm miệng không nói nữa.
Một lát sau, mèo nằm trong lòng Dung Ly lại cử động, mắt xanh mở ra, thân thể cũng nặng lên vài phần.
Mèo bỗng dưng nặng hơn, Dung Ly liền biết Hoa Túc đã trở về.
Dung Ly không biết mộng được "Ban" như thế nào, tay hơi giơ lên, do dự thật lâu mới nhẹ nhàng rơi xuống, giống lúc trước vỗ về Thùy Châu mà vỗ về Hoa Túc đang ở trong thể xác Thùy Châu.
Mèo đen lạnh nhạt kêu vài tiếng, nghe thấy rất là không tình nguyện.
Hoa Túc nói: "Dung Trường Đình đã sinh ra nghi ngờ, nhưng ta không thấy cách bố trí của phòng chất củi ngày hôm ấy, cho nên cảnh tượng của hắn ở trong mộng sẽ có chút khác biệt với hiện thực."
Tay Dung Ly nâng lên liền khựng lại, thầm nghĩ thật sự ban mộng cho Dung Trường Đình sao.
Hoa Túc không mặn không nhạt xùy một tiếng, đôi mắt lạnh băng, "Không cần cảm tạ."
Dung Ly muốn nói lại thôi, quỷ này nêu ra như vậy, giống như là muốn nàng nói lời cảm tạ vậy.
Xe ngựa đi hồi lâu, tiếng ngựa thở ra, rốt cuộc đã đến bờ sống dưới chân núi Hóa Ô.
Nước sông không cuộn trào mãnh liệt, dòng sông xanh biếc như tơ lụa uốn lượn, cầu gỗ giữa sông run run rẩy rẩy trong gió.
Mã phu ở lại chân núi giữ xe, lão gia phu nhân cùng tiểu thư lên cầu, mấy tỳ nữ cầm theo hương nến theo sát phía sau.
Dưới cầu dòng nước chảy nhanh, khi đi ở trên, cây cầu không ngừng lắc lư, tấm ván gỗ còn bị dẫm vang răng rắc, nhìn như muốn rơi mà không rơi được.
Dung Ly ngược lại không hoảng hốt, nàng đã chết một lần, lần trước bị chết thê thảm, lần này nếu bị đuối nước cũng tốt hơn bị đánh chết.
Tiểu Phù nâng đỡ vai nàng lại run liên tục, mắt bị dọa đỏ lên, còn lẩm bẩm tự nói: "Cô nương đừng sợ, đừng sợ."
Mèo nằm trong lòng Dung Ly lắc nhẹ cái đuôi một chút, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, căn bản không hề sợ.
Qua cầu là chân núi Hóa Ô, chùa Thu Thọ ở giữa sườn núi, như sinh ra giữa trời, đứng trơ trọi một mình.
Đường lên núi hiểm trở trơn trượt, xung quanh đều là cây cối, bóng cây che hết bùn đất, tuy là ngày nắng chói chang, cũng không thể làm khô mặt đất, dọc theo đường đi bùn đất dính vào chân, thực sự khó đi.
Tiểu Phù thấy cô nương nhà mình đi chậm, trong lòng còn ôm con mèo, dứt khoát nói: "Cô nương, nếu không bỏ mèo vào rương cho ta đeo đi."
Tiếng nói của nàng ấy vừa dứt, đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo, không giống cái lạnh của gió núi, mà là mang theo chút áp bức, khiến đáy lòng nàng ấy e ngại.
Dung Ly sao dám để tổ tông này thiệt thòi ở trong rương, lắc đầu nói: "Ta ôm được rồi."
"Hay......Để nô tỳ ôm?" Tiểu Phù vội vàng nói.
"Ta ôm, ngươi đỡ ta." Dung Ly nhẹ giọng nói.
Dung Trường Đình quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy bộ dáng không muốn buông tay của nàng liền nhíu mày, "Sao ra ngoài còn muốn ôm con vật này theo."
Dung Ly yếu ớt cười nhẹ, "Trước kia chưa từng nuôi vật nhỏ như vậy, một khi nuôi liền không đành lòng buông tay."
Mông Nguyên giữ gậy gỗ, quay đầu nhìn thấy mèo trong lòng nàng, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, vạn phần không vui.
Tỳ nữ đỡ Mông Nguyên chau mày, "Tam phu nhân không thể chạm vào con vật có lông như vậy, dính vào sẽ phát ngứa cả người."
Mông Nguyên còn chưa nói chuyện, Dung Ly liền nhỏ giọng nói: "Ta biết tam nương không thích, ta sẽ đi xa chút, sẽ không để lông mèo dính lên người tam nương."
Dáng vẻ tủi thân thiệt thòi này, tựa như hương liệu hòa vào gió, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy.
"Còn có việc này sao?" Dung Trường Đình hỏi.
Mông Nguyên cứng đờ, quay đầu lại trừng mắt với tỳ nữ bên cạnh một cái, miễn cưỡng nói: "Cũng không phải là không dính được, đâu ngờ Ly nhi thích con mèo này đến vậy, tới núi Hóa Ô cũng mang theo."
"Hôm qua ta cũng ôm Thùy Châu ra phòng, chưa dám đứng gần tam nương." Dung Ly khẽ mở miệng, "Nếu tam nương thật sự không thích, Ly nhi liền đem nó lên xe ngựa."
Hiện tại đã đi một đoạn đường rồi, quay về lối cũ sợ sẽ tốn một khắc (15 phút).
"Mang theo thì mang theo, trên núi gió lớn, lông của nó sẽ không bay hết lên người của nàng đâu." Dung Trường Đình thật sự không vui.
Mông Nguyên cuối đầu rũ mắt: "Lão gia nói phải."
Dung Ly cúi mặt, gió núi ập vào làm mái tóc nàng rối loạn, dây lụa đỏ như ẩn như hiện, khóe miệng bị sợi tóc che lại hơi cong lên, "Ta đi chậm một chút là được, hơn nữa ta yếu đuối, đi một lúc lại muốn nghỉ một hồi."
Hoa Túc bám vào thể xác Thùy Châu lạnh lùng cười nhạt một tiếng, mắt xanh tròn xoe lạnh băng vô tình, "Ngươi đã sớm biết nàng ta không thể chạm vào con vật bốn chân này được."
Dung Ly hơi gật đầu, biên độ nhỏ đến khó phát hiện. Thật sự xảo trá, Hoa Túc lại xùy một tiếng ở trong lòng.
Đừng nói là người, đổi lại là yêu ma quỷ quái thì nàng ấy luôn khinh thường việc ầm thầm tính kế như vậy. Nhưng hiện giờ Hoa Túc lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy bộ dáng nha đầu này dào dạt đắc ý khi thực hiện được điều gì đó...... Có chút thú vị.
Dọc theo đường đi, Dung Ly quả thực đi cực chậm, đi vài bước rồi dừng lại một lúc lâu, cố tình Dung Trường Đình phải đợi nàng, cho nên Mông Nguyên cũng không thể không dừng chân ở phía xa, nắm chặt khăn tay đến nhăn nhúm.
Cửa chùa Thu Thọ đang mở, trong chùa tỏa ra hương khói, cái chuông lớn lù lù bất động trước cửa.
Dung Trường Đình chờ ngoài cửa chùa, trên mặt Tự Chiêu không có biểu hiện gì, còn Mông Nguyên lại quan sát khắp nơi một hồi.
Dung Ly ngồi bên bàn đá, vốn đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng chưa lập tức đứng dậy mà vẫn còn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt như lụa trắng, bộ dáng hết sức đáng thương.
"Nếu cô nương đi không đặng, chi bằng để nô tỳ cõng." Tiểu Phù đau lòng nói.
Thùy Châu nằm trong lòng Dung Ly lạnh nhạt kêu vài tiếng, ngắn ngủi có lệ.
"Ngươi rõ ràng đã hết mệt rồi." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Dung Ly ôm mèo, lắc đầu nhìn Tiểu Phù, "Bản thân ngươi còn đi chưa xong, chớ có cậy mạnh."
Tiểu Phù hơi bĩu môi, "Vậy cô nương nghỉ thêm một lát nữa, chúng ta đi chậm chút, không biết lão gia và các phu nhân đã đến chùa Thu Thọ chưa."
"Cũng nên tới rồi." Dung Ly nói.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên giữa sườn núi, mơ hồ thấy được một góc mái cong lộ ra ngoài vách núi, ở giữa cành cây trùng điệp, lá xanh sum suê.
Chùa Thu Thọ này thoạt nhìn không có gì khác thường, thật sạch sẽ, một chút quỷ khí cũng không thấy, khác hẳn với chùa Tịnh Ẩn.
Mèo đen nằm trong lòng nàng cũng ngẩng đầu, đôi mắt xanh trong suốt, nhưng ánh mắt thật lạnh lẽo hơn cả yêu quỷ.
Hoa Túc đột nhiên nói: "Trong chùa có thi khí."
Dung Ly ngửi ngửi, tuy sau khi nàng có Họa Túy, mũi mắt so với trước kia nhạy bén hơn nhiều, nhưng lại không ngửi thấy thi khí mà Hoa Túc nói, nàng cũng không biết thi khí có mùi vị gì, đoán hẳn là cũng giống quỷ khí.
"Vừa rời khỏi thế gian không lâu, có lẽ mới qua tám canh giờ." Giọng nói Hoa Túc nhàn nhạt.
Dung Ly nhíu mày, trong chùa nhiều hoà thượng như vậy, có người chết kỳ thật không lạ gì, bệnh già là điều bình thường.
Nhưng lời này do Hoa Túc nói ra thì vô cùng kỳ quái, tám canh giờ, vậy là vào hôm qua, có lẽ là lúc vẫn còn sương mù.
"Vào chùa nhìn xem." Hoa Túc cúi đầu, mắt xanh khép hờ, nói khẽ: "Núi này cao trăm trượng, dài gần ba dặm, xem trước sau nơi này, có thi khí, lại không có quỷ hồn, việc lạ."
Lúc này Dung Ly mới đứng lên, nói với Tiểu Phù: "Đi thôi, nghỉ đủ rồi."
Trước cửa chùa, Dung Trường Đình đợi thật lâu, suýt nữa gọi tôi tớ đi xuống nhìn, may mà còn chưa kêu đã thấy Dung Ly cùng Tiểu Phù từ thềm đá đi lên.
Tỳ nữ hầu hạ bên Dung Trường Đình cầm nến cùng hương dây, hai mắt sáng ngời, "Đại cô nương tới."
"Đợi lâu." Dung Ly ho nhẹ hai tiếng, nhìn nhìn khắp nơi, nhẹ giọng nói: "Ở phía dưới nghỉ ngơi một lát, chân hơi mỏi mệt."
Trong chùa vắng vẻ, bên trong ngay cả một hòa thượng quét rác cũng chẳng thấy đâu, nhưng hương khói trong chùa chưa ngừng, hương khói lượn lờ như gió bay lên.
"Không sao, nếu đã tới rồi thì vào đi thôi." Dung Trường Đình nói.
Tự Chiêu cầm lấy nến cùng hương dây trong tay tỳ nữ, chia một cặp nến, ba cây dương dây.
Chùa Thu Thọ không quá lớn, không có bia đá, xuyên qua cửa núi liền đến chùa, phía bên phải trong hồ phóng sinh có con cá đang bơi.
Dung Trường Đình chưa tiến vào điện Thiên Vương bên cạnh, mà đi thẳng đến Đại Hùng Bảo Điện, quay đầu lại nói: "Chia hương ra đi."
Tự Chiêu chia hương, quay đầu đưa cho Dung Ly, thái độ mềm mại nói: "Ly nhi thành tâm, việc cầu mong nhất định có thể như ý nguyện."
Dung Ly nhận lấy, cười nói: "Chỉ hy vọng là thế."
Nàng còn ôm mèo trong lòng, không tiện châm hương, Tiểu Phù châm thay cho nàng, sau đó để nàng tự dâng hương.
Tiểu Phù định ôm mèo đi, nào ngờ Dung Ly nghiêng người tránh tay nàng ấy, sau khi quỳ xuống đệm hương bồ, liền đặt mèo ở bên cạnh.
Mèo đen lẳng lặng nằm trên mặt đất, chỉ mỗi đôi mắt xanh chầm chậm chuyển động, quan sát bên trong điện này.
Trong chùa vẫn như cũ không thấy hòa thượng nào xuất hiện, yên tĩnh cực kỳ, tiếng tụng kinh cũng chưa thấy truyền ra.
Dung Ly dập đầu, khi đầu gần để sát xuống mặt đất, hai mắt hơi ngước lên, đột nhiên thấy một cái bóng phía sau tượng Phật.
Không, không phải là bóng người, bóng dáng kia mơ mơ hồ hồ, rõ ràng là quỷ quái.
Nhưng nàng không ngửi thấy quỷ khí, bóng dáng kia mờ nhạt tựa như một vũng nước.
Quỷ quái sao lại ở trong Đại Hùng Bảo Điện, còn trốn phía sau tượng Phật, sao quỷ này có thể không biết sợ?
Dung Ly cúi đầu xuống, khi ngẩng lên lại, đâu còn nhìn thấy bóng dáng quỷ nào. Nàng hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn về phía xa, vẫn không thấy bóng dáng kia, có lẽ đã trốn đi rồi.
Nàng đột nhiên nhớ tới, lúc nãy ở phía dưới, Hoa Túc rõ ràng đã nói trong núi không có quỷ, vậy thứ nàng thấy hẳn không phải quỷ, nhưng nếu không phải thì là cái gì?
Tự Chiêu quỳ gối nhắm chặt hai mắt, trong miệng lẩm bẩm, còn Dung Trường Đình đang khoanh tay đứng, lẳng lặng nhìn tượng Phật thật lớn trước mặt.
Dung Ly vừa định ôm Thùy Châu lên, không ngờ mèo con cất bước bỏ chạy, nhỏ nhỏ gầy gầy lại chạy giống như con chuột, nhắm thẳng đến nơi ở của các sư thầy phía sau cổng vòm.
"Mèo!" Tiểu Phù giật mình sửng sốt, vội vàng chạy theo.
Dung Ly đứng dậy đuổi theo, thở hồng hộc, chỉ nháy mắt, bóng dáng mèo đen đã biến mất phía sau cổng vòm.
Tiểu Phù ngừng trước cổng vòm, không dám bước vào, đây là nơi ở của các sư thầy, nàng ấy là một cô nương không thể tùy tiện đi vào.
Dung Ly vỗ vai nàng ấy một chút nói: "Ta đi tìm Thùy Châu, ngươi ở bên ngoài chờ."
Tiểu Phù khó xử nói: "Nhưng nơi này là......"
"Không sao." Dung Ly cười khẽ, "Ta đi vào tìm mèo, không phải làm việc đại nghịch bất đạo gì."
Tiểu Phù do dự, "để nô tỳ đi vào, cô nương chờ là được."
"Ta đi, ta vào gọi nó một tiếng, nó sẽ nghe theo ta, ngươi chờ ở đây, đỡ phải lát nữa lão gia và các phu nhân không biết ta đi đâu" Dung Ly bước vào trong, cổ tay áo rung lên, âm thầm nắm chặt Họa Túy.
Một dãy phòng ốc phía sau cổng vòm đều đóng chặt cửa, bên trong im ắng, có vẻ như không có một hòa thượng nào ở trong chùa.
Dung Ly bước đi từ từ, vừa rồi đi vội vàng khiến lồng ngực nóng vô cùng, phải giơ tay đè lại mà thở phì phò. Đuôi mắt nàng hồng hồng, lúc bước đi thân thể lung lay yếu ớt như gió thổi qua liền sẽ ngã.
Chậm rãi đi dọc theo dãy phòng ốc, nàng không dám gọi tên Hoa Túc, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Mái ngói đột nhiên vang lên răng rắc, một con mèo đen ngồi xổm trên mái cong, đôi mắt xanh biếc lẳng lặng nhìn nàng.
"Vừa rồi có thấy không?" Hoa Túc lãnh đạm hỏi.
Sau cổ Dung Ly ớn lạnh, bị đôi mắt mèo màu xanh nhìn chằm chằm khiến nội tâm e ngại, suýt nữa muốn ném mèo con này ra ngoài, nàng đã thăm dò mấy lần, xác nhận Hoa Túc hẳn sẽ không gϊếŧ nàng, nhưng nếu Họa Túy chưa lập huyết khế với nàng thì có thể sẽ khác.
Ánh mắt nàng bị chấn động thật rõ ràng, thấy Tiểu Phù nghi hoặc nhìn qua, vội vàng giơ tay chạm vào bụng ấm nước, "Nước mật đựng trong ấm? Khát."
Tiểu Phù lấy cái ly sạch sẽ từ hộp gỗ ra, xách ấm nước lên đổ nửa ly nước mật, đưa cho cô nương, "Cô nương uống đi."
Dung Ly che giấu sự khác thường trong đáy mắt, nhấp miệng một chút, đôi môi tái nhợt chạm vào miệng ly trông như đã chạm vào nước, kỳ thật vẫn chưa uống một ngụm nào, chẳng qua chỉ là giả vờ, làm Hoa Túc không nhìn ra tâm tư của nàng.
Mèo nằm trong lòng im ắng, yên tĩnh cực kỳ, rõ ràng đã thay đổi tính tình.
Đôi mắt xanh hơi chuyển động, im lặng nhìn về phía tấm mành buông bên cửa xe, tấm mành đong đưa không ngừng, thường xuyên bị gió nhấc lên một góc, có thể nhìn thấy xe ngựa đi phía trước.
Hoa Túc không nói nữa, khiến cho Dung Ly tò mò cúi đầu. Nàng thấy mèo nhắm hai mắt, ngay sau đó trong lòng nhẹ hơn, giống như xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng của mèo đều bị rút ra.
Thật sự đâu phải xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng gì, những thứ đó cộng lại cũng không nặng bằng hồn của Hoa Túc.
Hoa Túc rời khỏi thân mèo, mèo liền nhắm mắt, ngủ như chết.
Dung Ly thả ly nước xuống, cánh tay ôm sát mèo vào lòng, duỗi tay vén một góc mành lên, nhưng không thấy Hoa Túc đâu.
Xe ngựa đi phía trước không có tiếng động kỳ lạ gì, bốn phía chỉ có tiếng vang của bánh xe gỗ, mã phu* lặng im không nói.
(*Người trông nom ngựa.)
Dung Ly buông tay thả mành xuống, ngón tay thon dài lặng lẽ tiến vào trong áo, nắm chặt Họa Túy.
Tiểu Phù thấy cô nương uống nước mật, lúc này mới nhớ tới sáng sớm hôm nay có nấu chén thuốc, từ phía dưới ghế gỗ lôi ra một cái ấm pha nước, "Không Thanh nói với ta rằng đã nấu thuốc để lên xe ngựa, ta suýt nữa quên mất, không biết đã nguội chưa."
Nàng ấy cẩn thận sờ lên thân ấm, ánh mắt vui vẻ, "Còn nóng!"
Dung Ly nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nhíu mày, "Thuốc là do Không Thanh nấu?"
"Không Thanh quá cần mẫn, trời chưa sáng đã đi phòng bếp nấu cá, còn nấu thuốc cho cô nương luôn." Tiểu Phù đổ thuốc vào cái chén sạch sẽ, nước thuốc đen nhánh như mực, một ít lá thuốc nhỏ vụn đổ theo ra ngoài.
"Nàng ấy nấu thuốc là thuốc ta sai ngươi mua, hay là thuốc phủ y bốc lúc trước?" Dung Ly tiếp nhận chén, cúi đầu ngửi một chút.
Tiểu Phù nghĩ nghĩ, "Ta đã nói với nàng ấy, thuốc của cô nương ở hòm thuốc trong phòng, thuốc của phủ y để trên giá gỗ phía đông phòng bếp, thuốc của phủ y phải nấu cho người khác xem, nấu xong còn phải lặng lẽ đổ đi, không thể để bị phát hiện."
Dung Ly chưa ngửi thấy mùi vị kỳ lạ gì mới yên tâm được chút.
Tiểu Phù nhỏ giọng nói, "Nhưng lúc Không Thanh trở về, nói cho ta nghe hình như thuốc trên giá gỗ ở phòng bếp đã bị thay đổi."
"Nói thế nào?" Dung Ly mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
"Ban đầu trên gói thuốc có ít bụi bặm, dây thừng cột gói thuốc ngắn hơn, hôm nay nàng ấy nhìn thấy gói thuốc sạch sẽ, dường như mới được bao lại, ngay cả dây thừng cột gói thuốc cũng dài hơn một chút." Tiểu Phù hoang mang nói.
Dung Ly cười khẽ một tiếng, quả nhiên là thuốc lúc trước có vấn đề, hiện tại Dung Trường Đình trở về, Ngọc Trác lại xảy ra chuyện, có người sợ Dung Trường Đình biết được thuốc không ổn, lặng lẽ thay đổi toàn bộ số thuốc ban đầu.
Nàng lắc đầu, cho dù nàng nói việc này cho Dung Trường Đình, nhưng chỉ cần phủ y không thừa nhận, Dung Trường Đình không thể nào biết được thuốc này có vấn đề ở đâu.
"Cô nương, phủ y quả thật thông đồng với Tam phu nhân đi." Tiểu Phù tức giận, "Cô nương uống thuốc trong phủ lâu như vậy cũng chẳng tốt lên, ta đi mua thuốc bên ngoài mới uống được mấy ngày, sắc mặt của cô nương đã tốt hơn khá nhiều."
Dung Ly nhẹ giọng, "Sợ là gói thuốc bị ẩm mốc, người trong phòng bếp mở ra phơi khô, còn bọc giấy mới lại, rốt cuộc thuốc bên trong là tốt hay xấu, chúng ta làm sao biết được."
Tiểu Phù khẽ hừ một tiếng, "Nếu lúc lão gia trở về, chúng ta cầm thuốc cho lão gia xem thì tốt rồi, thuốc có vấn đề, phủ y khó thoát tội này!"
"Nếu phủ y nói thuốc bị đánh tráo, vậy muốn trách lên đầu ai?" Dung Ly lại ho khan vài tiếng, gò má ứng hồng.
Tiểu Phù tức giận bất bình, "Nhưng ngoại trừ hắn ra, trong phủ còn ai có được thuốc?"
"Người có thể ra ngoài phủ quá nhiều." Dung Ly ngừng lại, nói tiếp: "Huống hồ cho dù nói việc này cho cha biết thì có thể làm gì, phủ y sẽ khai người ở sau lưng ra sao, nếu hắn giống quản trướng tiên sinh kia im lặng không nhận, người sai khiến hắn sẽ ung dung tự tại."
Tiểu Phù tức giận đến cả người phát run, "Cô nương có lòng tốt, nhưng rõ ràng là Đại cô nương của Dung phủ, sao bị người khác khinh thường như vậy."
"Từ từ tới, vạn không thể nóng vội." Dung Ly cúi đầu uống thuốc.
Mông Nguyên xác thật có nhiều mưu kế, nhưng không phải là người thông minh, chỉ sợ cũng là bị xúi giục mê hoặc, có điều không biết sau lưng bọ ngựa này còn có chim sẻ* hay không?
(*Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn phía sau: chỉ lo tham lợi trước mắt, bỏ quên tai hoạ sau lưng.)
Trong xe ngựa phía trước, Dung Trường Đình nặng nề ngủ, trước mắt một mảnh xanh đen, hắn đã một khoảng thời gian chưa nghỉ ngơi tốt. Tự Chiêu ngồi cùng hắn, đang xoay cái ly, tựa như suy tư gì.
Từ khi Dung Trường Đình về phủ, lâu rồi không ngủ sâu như vậy, rõ ràng đường núi khó đi, bánh xe còn thường đụng trúng cục đá chôn một nửa trong bùn, làm thùng xe nhấp nhô lắc lư khiến cả người đều không thoải mái.
Hắn ngủ say vẫn nhíu chặt mày, đột nhiên nằm mộng, trong mộng hắn dường như đang mượn đôi mắt của người khác, trải qua việc ngày hôm qua một lần nữa.
Cửa phòng chất củi mở to, một tỳ nữ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trên cổ vẫn còn sợi dây thừng, dưới dây thừng là một vòng vết bầm, sắc mặt nàng ta tím tái, hiển nhiên là bị thắt cổ chết.
Cách bố trí trong phòng chất củi khác biệt, tư thế tỳ nữ kia nằm cũng không giống, nhưng ở trong mộng, hắn không cảm thấy có gì lạ lùng.
Chiếc ghế ngã qua bên, ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy một đoạn dây thừng bị chặt đứt đang đung đưa.
Ánh mắt của hắn bị lôi kéo, giống như thành con rối, một sức lực không biết từ nơi nào đến khiến cho hắn ngẩng đầu.
Vừa nhìn lên, ánh mắt hắn bỗng dưng dán vào cửa sổ cao gần tới mái ngói, cửa sổ khép lại, phía dưới có một vết bùn, nửa dưới vết bùn mờ nhạt khó thấy, nửa trên lại có thể thấy được, rõ ràng là có người nào dẫm lên trên.
Dung Trường Đình hoảng hốt cảm thấy cái chết của tỳ nữ kia quả thực rất kỳ quặc, ánh mắt dừng một chút lại dời đi, hắn đột nhiên nhìn thấy một linh hồn từ thi thể tỳ nữ kia xuất ra, linh hồn kia đầm đìa huyết lệ, nghẹn ngào nói: "Có người hại ta, ta không phải thắt cổ tự vẫn."
Tự Chiêu đang ngắm nghía cái ly, chợt nghe Dung Trường Đình kinh hô một tiếng, nàng vội vàng quay đầu thấy Dung Trường Đình trừng to hai mắt, cả người chảy mồ hôi ròng ròng như mới vớt lên từ trong nước.
"Nước." Giọng nói Dung Trường Đình nghẹn lại.
Tự Chiêu cuống quýt đổ nước, đưa tới bên miệng hắn, "Lão gia gặp ác mộng?"
Ánh mắt Dung Trường Đình nặng nề, thở gấp gáp, uống hết nước không dư lại một giọt mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Hắn chau mày, hỏi: "Hôm qua ở ngoài phòng chất củi, nàng có phát hiện cái gì bất ổn không."
Tự Chiêu sửng sốt trong chớp mắt, không ngờ Dung Trường Đình sẽ hỏi đến việc này, chầm chậm nói: "Người đã chôn ở núi Cao Miên, còn có thể có gì không ổn, hay lão gia lại cảm thấy tỳ nữ kia bị người khác hãm hại?"
Dung Trường Đình mím môi im lặng.
Tự Chiêu ôn hòa nói: "Lão gia cảm thấy xà ngang kia quá cao sao? Nghĩ lại xác thật là vậy, cho dù Ngọc Trác đạp lên trên ghế, cũng chưa chắc với tới dây thừng treo trên xà."
"Không," Giọng Dung Trường Đình ồm ồm, "Còn có một chuyện."
"Chuyện gì?" Tự Chiêu hỏi.
Dung Trường Đình giơ tay lên, để ngón trỏ trước môi nàng, ngừng lời nói của nàng lại, Tự Chiêu đành phải ngậm miệng không nói nữa.
Một lát sau, mèo nằm trong lòng Dung Ly lại cử động, mắt xanh mở ra, thân thể cũng nặng lên vài phần.
Mèo bỗng dưng nặng hơn, Dung Ly liền biết Hoa Túc đã trở về.
Dung Ly không biết mộng được "Ban" như thế nào, tay hơi giơ lên, do dự thật lâu mới nhẹ nhàng rơi xuống, giống lúc trước vỗ về Thùy Châu mà vỗ về Hoa Túc đang ở trong thể xác Thùy Châu.
Mèo đen lạnh nhạt kêu vài tiếng, nghe thấy rất là không tình nguyện.
Hoa Túc nói: "Dung Trường Đình đã sinh ra nghi ngờ, nhưng ta không thấy cách bố trí của phòng chất củi ngày hôm ấy, cho nên cảnh tượng của hắn ở trong mộng sẽ có chút khác biệt với hiện thực."
Tay Dung Ly nâng lên liền khựng lại, thầm nghĩ thật sự ban mộng cho Dung Trường Đình sao.
Hoa Túc không mặn không nhạt xùy một tiếng, đôi mắt lạnh băng, "Không cần cảm tạ."
Dung Ly muốn nói lại thôi, quỷ này nêu ra như vậy, giống như là muốn nàng nói lời cảm tạ vậy.
Xe ngựa đi hồi lâu, tiếng ngựa thở ra, rốt cuộc đã đến bờ sống dưới chân núi Hóa Ô.
Nước sông không cuộn trào mãnh liệt, dòng sông xanh biếc như tơ lụa uốn lượn, cầu gỗ giữa sông run run rẩy rẩy trong gió.
Mã phu ở lại chân núi giữ xe, lão gia phu nhân cùng tiểu thư lên cầu, mấy tỳ nữ cầm theo hương nến theo sát phía sau.
Dưới cầu dòng nước chảy nhanh, khi đi ở trên, cây cầu không ngừng lắc lư, tấm ván gỗ còn bị dẫm vang răng rắc, nhìn như muốn rơi mà không rơi được.
Dung Ly ngược lại không hoảng hốt, nàng đã chết một lần, lần trước bị chết thê thảm, lần này nếu bị đuối nước cũng tốt hơn bị đánh chết.
Tiểu Phù nâng đỡ vai nàng lại run liên tục, mắt bị dọa đỏ lên, còn lẩm bẩm tự nói: "Cô nương đừng sợ, đừng sợ."
Mèo nằm trong lòng Dung Ly lắc nhẹ cái đuôi một chút, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, căn bản không hề sợ.
Qua cầu là chân núi Hóa Ô, chùa Thu Thọ ở giữa sườn núi, như sinh ra giữa trời, đứng trơ trọi một mình.
Đường lên núi hiểm trở trơn trượt, xung quanh đều là cây cối, bóng cây che hết bùn đất, tuy là ngày nắng chói chang, cũng không thể làm khô mặt đất, dọc theo đường đi bùn đất dính vào chân, thực sự khó đi.
Tiểu Phù thấy cô nương nhà mình đi chậm, trong lòng còn ôm con mèo, dứt khoát nói: "Cô nương, nếu không bỏ mèo vào rương cho ta đeo đi."
Tiếng nói của nàng ấy vừa dứt, đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo, không giống cái lạnh của gió núi, mà là mang theo chút áp bức, khiến đáy lòng nàng ấy e ngại.
Dung Ly sao dám để tổ tông này thiệt thòi ở trong rương, lắc đầu nói: "Ta ôm được rồi."
"Hay......Để nô tỳ ôm?" Tiểu Phù vội vàng nói.
"Ta ôm, ngươi đỡ ta." Dung Ly nhẹ giọng nói.
Dung Trường Đình quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy bộ dáng không muốn buông tay của nàng liền nhíu mày, "Sao ra ngoài còn muốn ôm con vật này theo."
Dung Ly yếu ớt cười nhẹ, "Trước kia chưa từng nuôi vật nhỏ như vậy, một khi nuôi liền không đành lòng buông tay."
Mông Nguyên giữ gậy gỗ, quay đầu nhìn thấy mèo trong lòng nàng, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, vạn phần không vui.
Tỳ nữ đỡ Mông Nguyên chau mày, "Tam phu nhân không thể chạm vào con vật có lông như vậy, dính vào sẽ phát ngứa cả người."
Mông Nguyên còn chưa nói chuyện, Dung Ly liền nhỏ giọng nói: "Ta biết tam nương không thích, ta sẽ đi xa chút, sẽ không để lông mèo dính lên người tam nương."
Dáng vẻ tủi thân thiệt thòi này, tựa như hương liệu hòa vào gió, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy.
"Còn có việc này sao?" Dung Trường Đình hỏi.
Mông Nguyên cứng đờ, quay đầu lại trừng mắt với tỳ nữ bên cạnh một cái, miễn cưỡng nói: "Cũng không phải là không dính được, đâu ngờ Ly nhi thích con mèo này đến vậy, tới núi Hóa Ô cũng mang theo."
"Hôm qua ta cũng ôm Thùy Châu ra phòng, chưa dám đứng gần tam nương." Dung Ly khẽ mở miệng, "Nếu tam nương thật sự không thích, Ly nhi liền đem nó lên xe ngựa."
Hiện tại đã đi một đoạn đường rồi, quay về lối cũ sợ sẽ tốn một khắc (15 phút).
"Mang theo thì mang theo, trên núi gió lớn, lông của nó sẽ không bay hết lên người của nàng đâu." Dung Trường Đình thật sự không vui.
Mông Nguyên cuối đầu rũ mắt: "Lão gia nói phải."
Dung Ly cúi mặt, gió núi ập vào làm mái tóc nàng rối loạn, dây lụa đỏ như ẩn như hiện, khóe miệng bị sợi tóc che lại hơi cong lên, "Ta đi chậm một chút là được, hơn nữa ta yếu đuối, đi một lúc lại muốn nghỉ một hồi."
Hoa Túc bám vào thể xác Thùy Châu lạnh lùng cười nhạt một tiếng, mắt xanh tròn xoe lạnh băng vô tình, "Ngươi đã sớm biết nàng ta không thể chạm vào con vật bốn chân này được."
Dung Ly hơi gật đầu, biên độ nhỏ đến khó phát hiện. Thật sự xảo trá, Hoa Túc lại xùy một tiếng ở trong lòng.
Đừng nói là người, đổi lại là yêu ma quỷ quái thì nàng ấy luôn khinh thường việc ầm thầm tính kế như vậy. Nhưng hiện giờ Hoa Túc lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy bộ dáng nha đầu này dào dạt đắc ý khi thực hiện được điều gì đó...... Có chút thú vị.
Dọc theo đường đi, Dung Ly quả thực đi cực chậm, đi vài bước rồi dừng lại một lúc lâu, cố tình Dung Trường Đình phải đợi nàng, cho nên Mông Nguyên cũng không thể không dừng chân ở phía xa, nắm chặt khăn tay đến nhăn nhúm.
Cửa chùa Thu Thọ đang mở, trong chùa tỏa ra hương khói, cái chuông lớn lù lù bất động trước cửa.
Dung Trường Đình chờ ngoài cửa chùa, trên mặt Tự Chiêu không có biểu hiện gì, còn Mông Nguyên lại quan sát khắp nơi một hồi.
Dung Ly ngồi bên bàn đá, vốn đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng chưa lập tức đứng dậy mà vẫn còn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt như lụa trắng, bộ dáng hết sức đáng thương.
"Nếu cô nương đi không đặng, chi bằng để nô tỳ cõng." Tiểu Phù đau lòng nói.
Thùy Châu nằm trong lòng Dung Ly lạnh nhạt kêu vài tiếng, ngắn ngủi có lệ.
"Ngươi rõ ràng đã hết mệt rồi." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Dung Ly ôm mèo, lắc đầu nhìn Tiểu Phù, "Bản thân ngươi còn đi chưa xong, chớ có cậy mạnh."
Tiểu Phù hơi bĩu môi, "Vậy cô nương nghỉ thêm một lát nữa, chúng ta đi chậm chút, không biết lão gia và các phu nhân đã đến chùa Thu Thọ chưa."
"Cũng nên tới rồi." Dung Ly nói.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên giữa sườn núi, mơ hồ thấy được một góc mái cong lộ ra ngoài vách núi, ở giữa cành cây trùng điệp, lá xanh sum suê.
Chùa Thu Thọ này thoạt nhìn không có gì khác thường, thật sạch sẽ, một chút quỷ khí cũng không thấy, khác hẳn với chùa Tịnh Ẩn.
Mèo đen nằm trong lòng nàng cũng ngẩng đầu, đôi mắt xanh trong suốt, nhưng ánh mắt thật lạnh lẽo hơn cả yêu quỷ.
Hoa Túc đột nhiên nói: "Trong chùa có thi khí."
Dung Ly ngửi ngửi, tuy sau khi nàng có Họa Túy, mũi mắt so với trước kia nhạy bén hơn nhiều, nhưng lại không ngửi thấy thi khí mà Hoa Túc nói, nàng cũng không biết thi khí có mùi vị gì, đoán hẳn là cũng giống quỷ khí.
"Vừa rời khỏi thế gian không lâu, có lẽ mới qua tám canh giờ." Giọng nói Hoa Túc nhàn nhạt.
Dung Ly nhíu mày, trong chùa nhiều hoà thượng như vậy, có người chết kỳ thật không lạ gì, bệnh già là điều bình thường.
Nhưng lời này do Hoa Túc nói ra thì vô cùng kỳ quái, tám canh giờ, vậy là vào hôm qua, có lẽ là lúc vẫn còn sương mù.
"Vào chùa nhìn xem." Hoa Túc cúi đầu, mắt xanh khép hờ, nói khẽ: "Núi này cao trăm trượng, dài gần ba dặm, xem trước sau nơi này, có thi khí, lại không có quỷ hồn, việc lạ."
Lúc này Dung Ly mới đứng lên, nói với Tiểu Phù: "Đi thôi, nghỉ đủ rồi."
Trước cửa chùa, Dung Trường Đình đợi thật lâu, suýt nữa gọi tôi tớ đi xuống nhìn, may mà còn chưa kêu đã thấy Dung Ly cùng Tiểu Phù từ thềm đá đi lên.
Tỳ nữ hầu hạ bên Dung Trường Đình cầm nến cùng hương dây, hai mắt sáng ngời, "Đại cô nương tới."
"Đợi lâu." Dung Ly ho nhẹ hai tiếng, nhìn nhìn khắp nơi, nhẹ giọng nói: "Ở phía dưới nghỉ ngơi một lát, chân hơi mỏi mệt."
Trong chùa vắng vẻ, bên trong ngay cả một hòa thượng quét rác cũng chẳng thấy đâu, nhưng hương khói trong chùa chưa ngừng, hương khói lượn lờ như gió bay lên.
"Không sao, nếu đã tới rồi thì vào đi thôi." Dung Trường Đình nói.
Tự Chiêu cầm lấy nến cùng hương dây trong tay tỳ nữ, chia một cặp nến, ba cây dương dây.
Chùa Thu Thọ không quá lớn, không có bia đá, xuyên qua cửa núi liền đến chùa, phía bên phải trong hồ phóng sinh có con cá đang bơi.
Dung Trường Đình chưa tiến vào điện Thiên Vương bên cạnh, mà đi thẳng đến Đại Hùng Bảo Điện, quay đầu lại nói: "Chia hương ra đi."
Tự Chiêu chia hương, quay đầu đưa cho Dung Ly, thái độ mềm mại nói: "Ly nhi thành tâm, việc cầu mong nhất định có thể như ý nguyện."
Dung Ly nhận lấy, cười nói: "Chỉ hy vọng là thế."
Nàng còn ôm mèo trong lòng, không tiện châm hương, Tiểu Phù châm thay cho nàng, sau đó để nàng tự dâng hương.
Tiểu Phù định ôm mèo đi, nào ngờ Dung Ly nghiêng người tránh tay nàng ấy, sau khi quỳ xuống đệm hương bồ, liền đặt mèo ở bên cạnh.
Mèo đen lẳng lặng nằm trên mặt đất, chỉ mỗi đôi mắt xanh chầm chậm chuyển động, quan sát bên trong điện này.
Trong chùa vẫn như cũ không thấy hòa thượng nào xuất hiện, yên tĩnh cực kỳ, tiếng tụng kinh cũng chưa thấy truyền ra.
Dung Ly dập đầu, khi đầu gần để sát xuống mặt đất, hai mắt hơi ngước lên, đột nhiên thấy một cái bóng phía sau tượng Phật.
Không, không phải là bóng người, bóng dáng kia mơ mơ hồ hồ, rõ ràng là quỷ quái.
Nhưng nàng không ngửi thấy quỷ khí, bóng dáng kia mờ nhạt tựa như một vũng nước.
Quỷ quái sao lại ở trong Đại Hùng Bảo Điện, còn trốn phía sau tượng Phật, sao quỷ này có thể không biết sợ?
Dung Ly cúi đầu xuống, khi ngẩng lên lại, đâu còn nhìn thấy bóng dáng quỷ nào. Nàng hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn về phía xa, vẫn không thấy bóng dáng kia, có lẽ đã trốn đi rồi.
Nàng đột nhiên nhớ tới, lúc nãy ở phía dưới, Hoa Túc rõ ràng đã nói trong núi không có quỷ, vậy thứ nàng thấy hẳn không phải quỷ, nhưng nếu không phải thì là cái gì?
Tự Chiêu quỳ gối nhắm chặt hai mắt, trong miệng lẩm bẩm, còn Dung Trường Đình đang khoanh tay đứng, lẳng lặng nhìn tượng Phật thật lớn trước mặt.
Dung Ly vừa định ôm Thùy Châu lên, không ngờ mèo con cất bước bỏ chạy, nhỏ nhỏ gầy gầy lại chạy giống như con chuột, nhắm thẳng đến nơi ở của các sư thầy phía sau cổng vòm.
"Mèo!" Tiểu Phù giật mình sửng sốt, vội vàng chạy theo.
Dung Ly đứng dậy đuổi theo, thở hồng hộc, chỉ nháy mắt, bóng dáng mèo đen đã biến mất phía sau cổng vòm.
Tiểu Phù ngừng trước cổng vòm, không dám bước vào, đây là nơi ở của các sư thầy, nàng ấy là một cô nương không thể tùy tiện đi vào.
Dung Ly vỗ vai nàng ấy một chút nói: "Ta đi tìm Thùy Châu, ngươi ở bên ngoài chờ."
Tiểu Phù khó xử nói: "Nhưng nơi này là......"
"Không sao." Dung Ly cười khẽ, "Ta đi vào tìm mèo, không phải làm việc đại nghịch bất đạo gì."
Tiểu Phù do dự, "để nô tỳ đi vào, cô nương chờ là được."
"Ta đi, ta vào gọi nó một tiếng, nó sẽ nghe theo ta, ngươi chờ ở đây, đỡ phải lát nữa lão gia và các phu nhân không biết ta đi đâu" Dung Ly bước vào trong, cổ tay áo rung lên, âm thầm nắm chặt Họa Túy.
Một dãy phòng ốc phía sau cổng vòm đều đóng chặt cửa, bên trong im ắng, có vẻ như không có một hòa thượng nào ở trong chùa.
Dung Ly bước đi từ từ, vừa rồi đi vội vàng khiến lồng ngực nóng vô cùng, phải giơ tay đè lại mà thở phì phò. Đuôi mắt nàng hồng hồng, lúc bước đi thân thể lung lay yếu ớt như gió thổi qua liền sẽ ngã.
Chậm rãi đi dọc theo dãy phòng ốc, nàng không dám gọi tên Hoa Túc, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Mái ngói đột nhiên vang lên răng rắc, một con mèo đen ngồi xổm trên mái cong, đôi mắt xanh biếc lẳng lặng nhìn nàng.
"Vừa rồi có thấy không?" Hoa Túc lãnh đạm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.