[Bhtt] Tục Mệnh

Chương 43: Sao khiến hắn nói ra sự thật.

Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

22/07/2022

"Chẳng lẽ, qua lại với kỹ nữ chỉ là thủ thuật che mắt......" Dung Ly chần chừ nói.

Lạc đại nhân gật đầu, "Hiện giờ chưa tra xét ra tung tích của những kỹ nữ đó, đều không biết sống chết, mà gã sai vặt kia lại trùng hợp rời khỏi Kỳ An vào nửa tháng trước."

Việc này Dung Ly lại không hiểu được, nhìn về phía lão quản gia.

Lão quản gia chắp tay nói: "Gã sai vặt kia xin nghỉ phép nửa tháng trước, nhưng không thấy trở về, là người hầu hạ bên ngũ phòng."

Ngũ phòng, Đổng An An......

Dung Ly nhíu mày, "Gã sai vặt là người bên cạnh ngũ nương?"

"Cũng không phải." Lão quản gia cúi đầu rũ mắt, nói tiếp: "Ban đầu là người ở bên Tam phu nhân."

Dung Ly cười nhạt trong lòng, lập tức hiểu rõ, Mông Nguyên thật sự có bản lĩnh, kể ra thì các vị phu nhân tiểu thư trong phủ, bên cạnh ai mà không có người của nàng ta.

Lạc đại nhân đỡ đầu gối ngồi, nghiêm nghị nói: "Cũng không tra ra được hướng đi của gã sai vặt, nghe nói người này vẫn chưa về nhà."

"Ngụy trang." Dung Ly mấp máy đôi môi, sắc mặt uể oải, "Có lẽ có người không muốn để hắn dễ dàng rời đi."

Lời này không sai, rốt cuộc ở trần gian này, chỉ có người chết mới không thể nói chuyện.

"Việc có liên quan đến Dung phủ, hơn nữa Tam phu nhân quý phủ hiện còn ở trấn Ngô Tương, việc này ta vốn muốn hỏi ý kiến của Dung Trường Đình." Lạc đại nhân buông tiếng thở dài, "Cô nương cần phải đi gặp quản trướng tiên sinh kia?"

Dung Ly ôm mèo con nằm bất động trong lòng, suy nghĩ một lát mới khẽ gật đầu.

Tiểu Phù đứng bên cạnh thấy cô nương gật đầu, không khỏi giơ tay lôi kéo tay áo cô nương, biểu hiện tràn đầy lo lắng.

Dung Ly vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Không ngại."

Lạc đại nhân giơ tay kêu một quan binh đến đây, hạ giọng phân phó, sau đó quay đầu lại nói: "Cô nương đi theo là được."

Dung Ly cúi người thi lễ, đi theo quan binh mặc áo giáp, lão quản gia bình tĩnh đi phía sau.

Ra hậu viện, Tiểu Phù mới nhỏ giọng nói: "Cô nương, lao ngục là địa phương nào, sao người lại đồng ý rồi, lỡ, lỡ......"

Nàng ấy lỡ một lúc, do do dự dự, vẫn không thể nói cho hết lời.

Dung Ly quay đầu lại cười khẽ, "Lỡ ta ở trong đó bị quỷ ám?"

Tiểu Phù đột nhiên cúi đầu, nói thầm: "Đó không phải là nơi sạch sẽ, nếu dính thứ đồ dơ gì thì làm thế nào cho phải."

"Không sao." Dung Ly nhẹ lắc đầu: "Ban ngày ban mặt, còn ở quan phủ, sẽ có quỷ quái gì đến được."

Nàng kỳ thật lại suy nghĩ, ai kia bên cạnh nàng mới là đại quỷ chân chính, tiểu quỷ nào dám tới gần nàng, e rằng chỉ nhìn thấy mắt của Hoa Túc liền bị sợ tới mức hồn phi phách tán.

Chỉ tiếc, hiện nay không biết Hoa Túc đi nơi nào.

Quản trướng tiên sinh họ Lâm bị nhốt trong nhà lao, trong nhà lao không thấy ánh mặt trời, mới vừa cất bước tiến vào cửa đã ngửi thấy mùi hôi thối ẩm ướt.Tục Mệnh - Chương 43: Sao khiến hắn nói ra sự thật.

Trong phòng giam cũng không tốt, bên trong còn có khu vực dụng hình, dụng cụ tra tấn đỏ đến biến thành màu đen, hẳn là dấu vết để lại sau khi máu khô.

Tiểu Phù nơm nớp lo sợ, còn cố tình muốn đứng thẳng lưng chắn trước mặt cô nương nhà mình, dường như phải che mưa chắn gió vì cô nương.

Dung Ly chỉ dừng lại một chút rồi theo quan binh đi vào, nắm cổ tay áo lên che miệng mũi, lông mày thon dài hơi nhíu lại.

Trên đường đi qua mấy gian nhà lao, người bị giam giữ bên trong phần lớn đều mặt mày xanh xao, hai mắt âm u, đang chờ chết, bộ dáng hoàn toàn thất vọng, chỉ có một ít thì hung thần ác sát, tựa hồ rất không phục, thấy có người tới liền gào to, giọng nói đã khàn khàn.

Quan binh dẫn đường giơ tay nói: "Cô nương, hướng bên này."

Dung Ly gật đầu, quẹo qua một vòng, rốt cuộc thấy được Lâm quản trướng.

Gian nhà lao giam giữ hắn còn tính sạch sẽ, hắn ngồi trên mặt đất, trong tay nắm cỏ khô như đang gấp hình gì đó, rõ ràng nên nghe thấy tiếng bước chân nhưng chưa ngẩng đầu lên. Trên người hắn không quá dơ bẩn, cũng không chật vật bằng những phạm nhân khác, hẳn là chưa bị dụng hình.

Dung Ly đứng ngoài nhà lao, trên người khoác áo lông chồn trắng tinh, chiếc váy dưới lớp áo lông chồn lộ ra chút vải màu vàng, trông nàng không phù hợp với nhà lao âm u này.

Quan binh lạnh lùng nói: "Lâm Tụ."

Quản trướng hơi ngẩng đầu, ánh mắt tạm dừng trên đôi giày thêu của Dung Ly, ngay sau đó mới ngước mặt lên nói: "Đại cô nương."

Dung Ly cúi đầu nhìn hắn, dáng vẻ ốm yếu, nàng ho nhẹ nói: "Ngươi vẫn còn nhớ rõ ta."

"Sao dám quên." Lâm Tụ trả lời.

Dung Ly nhẹ nhàng cười, đáp tay Tiểu Phù chậm rãi cúi người xuống, đúng lúc nhìn thẳng vào quản trướng tiên sinh đang ngồi dưới đất kia, hai người cách hàng rào sắt, chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào từ gạch rỗng trên tường cao, khiến biểu hiện trên mặt Dung Ly có vẻ đen tối mờ nhạt.

"Vậy ngươi còn nhớ rõ, vì chuyện gì mà ngươi phải vào lao ngục không." Nàng chầm chậm nói.

Ánh mắt Lâm Tụ trấn định, gật đầu nói: "Trộm 3000 bạc trắng của Dung phủ."

Quan binh dẫn đường vừa rồi lui ra sau một chút, không dám lui quá xa, cầm giáo dài nhìn chằm chằm qua đây từ khoảng cách mười thước.

Dung Ly cong lưng lại, chậm rãi chống tay trên đầu gối, đôi mắt hạnh long lanh dần dần cong lên, nàng lắc đầu nói: "Cũng không phải."

Lâm Tụ ngây người, ánh mắt dừng trên mặt nàng chuyển động, kinh ngạc nhìn về phía lão quản gia đứng phía sau nàng.

Sắc mặt lão quản gia không thay đổi, trải qua 60 năm, chuyện gì mà không gặp, hiện tại vẫn đứng bất động như núi.

Lâm Tụ không lên tiếng, dường như nghĩ tới cái gì, khuôn mặt bình tĩnh bỗng dưng xuất hiện vết rạn, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin.

Dung Ly vẫn cười, "Ngươi có còn nhớ, khi nào ngươi bắt đầu cắt xén tiền tiêu vặt của ta."

Tiểu Phù siết chặt vạt áo nàng, trong lòng lo lắng.

Dung Ly lại nói: "Dung Trường Đình đi Bồng Châu ngày thứ hai, Tam phu nhân Mông Nguyên đến gặp ngươi, tháng đó ta chỉ còn lại nửa số tiền, sau này càng ngày càng ít." Tuy nàng nói chậm, nhưng dường như đã dùng hết sức lực, thở hổn hển một lúc mới nói tiếp: "Ta không dám hỏi nguyên do, cho dù hỏi thì cũng chỉ trì hoãn kéo dài, dứt khoát mặc kệ các ngươi, Tam phu nhân tóm lại sẽ không để ta đói chết trong Dung phủ, ngươi nói có đúng không."

Nghe lời nói không mặn không nhạt này, con ngươi Lâm Tụ run run, suy nghĩ dao động, Đại cô nương lại gọn gàng gọi thẳng tên lão gia. Hắn ngơ ngác hồi lâu, giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng, "Là ta không nên......"

Dung Ly bỗng dưng đưa ngón trỏ lên để trên môi, ngừng lời của hắn.

Tiểu Phù quay đầu lại nhìn lão quản gia, tim đập nhanh không thôi, cảm thấy cô nương nhà mình thật sự đã thay đổi, không ngờ lão quản gia vẫn đứng bất động, có vẻ đã sớm đoán được như thế.

Dung Ly nhàn nhạt nói: "Làm đều đã làm, chớ nói cái gì nên hay không, ta không thích nghe."



Bàn tay cầm cỏ khô của Lâm Tụ cứng đờ, nghe thấy lời này lại hơi run.

Dung Ly cong khóe môi cười nhẹ nhàng, nhìn bộ dáng vẫn là Đại cô nương Dung gia yếu đuối mong manh kia, "Ta sớm biết, tiền tiêu vặt bị cắt xén là ý của Tam phu nhân, nhưng Dung Trường Đình chưa trở về, ta không thể tiết lộ, ta ở trong phủ một thân một mình, nếu ta nói việc này ra, ai có thể giúp ta đây."

Lâm Tụ run tay, cỏ khô chưa tạo thành hình rơi xuống mặt đất.

Tay Dung Ly chống đầu gối có chút mệt mỏi, dứt khoát đứng dậy, cúi mặt nhìn người ngồi trong lao ngục, "Hiện giờ Lạc đại nhân đã hoài nghi đến Tam phu nhân, đáng tiếc Tam phu nhân còn ở trấn Ngô Tương, bệnh nặng chưa thể trở về, thanh quan khó đoán việc nhà, ngươi nói Lạc đại nhân có thể để Dung Trường Đình đưa ra quyết định hay không."

Lâm Tụ dời ánh mắt, đôi mắt ảm đạm cụp xuống, "Vì sao...... Bị bệnh."

"Thận âm hư, nằm trên giường không dậy nổi." Giọng nói Dung Ly trong trẻo.

Lâm Tụ ngây người, "...... Vì sao?"

"Ta nào biết." Dung Ly nhẹ nhàng đáp, lại nói: "Dung Trường Đình lần này trở về sẽ cấm túc nàng ta, tuy trong bụng nàng ta mang thai con nối dõi, ở trong phủ đều được chăm sóc ăn ngon uống tốt, nhưng đi lên núi Hóa Ô một chuyến, vào màn đêm buông xuống ở trấn Ngô Tương, nàng ta lại không động đậy được."

"Là, là Dung Trường Đình......" Lâm Tụ run rẩy, đuôi mắt đỏ lên.

Dung Ly cười một cái, "Ban đêm Dung Trường Đình ở trong phòng Tứ phu nhân."

Lâm Tụ giơ tay ôm đầu, thân thể choáng váng lung lay, đột nhiên nhắm mắt lại mới ổn định được tinh thần, "Không có khả năng, chẳng qua nàng ấy chỉ bị thể hư."

"Các ngươi đều từ Khánh Phi tới, là người đồng hương, tóm lại có nhiều điều để nói, nàng ta và ngươi xem như hiểu biết nhau, nàng ta là người thế nào ngươi còn không hiểu sao." Dung Ly nhỏ giọng, nói chuyện cũng mất sức như muốn tắt thở.

Lâm Tụ thở dốc, nổi tức giận dường như đang nảy lên trong lòng, đột nhiên nhặt cỏ khô chưa thành hình rơi trên mặt đất lên vò nát nó rồi ném ra ngoài.

Đáng tiếc cỏ khô nhẹ như vậy, ném cũng chẳng ném được đến dâu, chầm chậm rơi bên giày Dung Ly.

Dung Ly đá nó trở về nhà lao, nhỏ giọng nói: "Nàng ta giỏi lừa gạt người khác, ngươi xem không phải Dung Trường Đình cũng bị nàng ta lừa đến xoay quanh sao, không biết còn có ai bị lừa nữa."

Lâm Tụ điên rồi, bỗng dưng nghiêng người đâm đầu vào gạch tường vang lên "đông" một tiếng.

Quan binh đứng nơi xa nhìn hồi lâu vội chạy tới, mở chìa khóa vào nhà lao giữ chặt hắn lại.

Trong mắt Dung Ly không thấy vẻ thương hại, khóe miệng cong lên chậm rì rì hạ xuống. Nàng lại nói: "Vẫn còn 700 lượng bạc trắng không biết đi nơi nào, ta đoán hẳn là ngươi biết rõ, chỉ là không muốn nói mà thôi."

Hai tay Lâm Tụ bị bắt chéo để phía sau lưng, đầu nằm trên mặt đất nặng nề thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: "Ta muốn gặp nàng ấy."

"Ngươi muốn khai ra nàng ta?" Dung Ly cười.

Lâm Tụ không nói lời nào.

"Ngươi an phận ở trong này, có lẽ là muốn chờ nàng ta tới chuộc ngươi, đáng tiếc qua thật lâu vẫn không thấy, đã chờ đến mức nản lòng có phải hay không?" Dung Ly yếu ớt nói.

Lâm Tụ cắn môi.

"Ngươi chờ mệt mỏi, cho nên định giả vờ nhận tội khiến cho nàng ta hoảng hốt, lập mưu kế này để bức nàng ta tới gặp ngươi." Dung Ly thở nhẹ, nhỏ giọng nói: "Không ngờ, người tới chính là ta."

Có lẽ đã bị nói trúng, Lâm Tụ đột nhiên vùng ra, lại bị đè chặt không thể cử động.

Dung Ly cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt mềm mại giống nai con, nốt ruồi ở đuôi mắt càng thêm đáng thương, "Ngươi cho rằng nàng ta sẽ chuộc ngươi ra ngoài, nhưng ngươi ngẩn ngơ ở đây lâu như vậy, cuối cùng vẫn không đợi được nàng ta."

Tay Tiểu Phù nắm vạt áo Dung Ly xê dịch, hoàn toàn buông lỏng ra.

Vạt áo rũ xuống, bị nắm ra mấy nếp nhăn.

Dung Ly nhấc váy ngồi xổm xuống, hơi hơi nghiêng đầu, không thấy rõ nét mặt của quản trướng tiên sinh, dứt khoát mở miệng: "Ngươi nhìn xem lao ngục âm u lại dơ bẩn, sao người bình thường có thể ở được, nếu nàng ta biết ngươi khó chịu thì đã sớm tới rồi, nào còn cần ngươi bức nàng ta, ngươi nói có phải không."

Nàng mới vừa ngồi xổm xuống liền cảm thấy mệt mỏi, nâng tay lên, Tiểu Phù duỗi tay tới.

Dung Ly đứng dậy, khẽ thở dài, "Ngươi ở đây chờ xem, cho dù ngươi không nói, Lạc đại nhân cũng có thể điều tra rõ việc này."

Nàng xoay người, nghĩ thầm lòng phòng bị của quản trướng hẳn sắp bị phá vỡ.

Mới đi vài bước, quả nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lâm quản trướng trong lao ngục: "Đại cô nương." Lâm Tụ nhắm hai mắt, "700 lượng bạc trắng ở chỗ Tam phu nhân, còn số bạc trắng mà gã sai vặt lấy đi chơi với kỹ nữ để ngụy trang, cũng ở trong tay Tam phu nhân, nàng ta vốn dĩ đã nói, số lượng bạc đó là dành cho chúng ta dùng an cư sau này......"

Dung Ly dừng bước chân, nhìn qua quan binh đang giữ Lâm Tụ, ôn hòa hỏi: "Nghe rõ?"

Quan binh gật đầu, "Nghe rõ, chắc chắn bẩm báo cho Lạc đại nhân đúng sự thật."

Dung Ly cúi mặt, nắm tay áo lên che miệng mũi, chậm rãi bước đi ra ngoài.

Ra khỏi nhà lao, nàng nhìn xung quanh, lại nâng mèo trong lòng lên. Thấy mèo con còn ngủ, bốn chân đều mềm oặt, chưa có ý muốn tỉnh lại, không phải giống Hoa Túc.

Dung Ly đành phải ôm mèo vào trong lòng, thật sự không biết Hoa Túc đi nơi nào.

Chờ gặp được Lạc đại nhân, quan binh mới nói ra toàn bộ sự việc vừa rồi, Lạc đại nhân trầm tư một lát, cho Dung Ly ký tên xác nhận rồi để nàng đi.

Lão quản gia trầm giọng hỏi: "Cô nương muốn về phủ?" Giọng điệu điềm tĩnh, dường như đã quên hết tất cả mọi việc ở trong nhà lao.

Dung Ly lắc đầu, yếu ớt nói: "Các ngươi đi về trước, lâu rồi mới đến thành tây, hiện tại sắc trời còn sớm, ta đi dạo khắp nơi một chút."

Tiểu Phù vội vàng nói: "Ta đi cùng cô nương."

Lão quản gia gật đầu, cũng không ngăn trở, chầm chậm nói: "Một lát nữa cô nương nhớ trở về phủ dùng bữa."

Dung Ly: "Đương nhiên, quản gia không cần lo lắng."

Lão quản gia nhìn nàng rồi đi nói vài câu với xa phu, ra lệnh cho xa phu ở chỗ này chờ, để lúc cô nương về phủ không cần tìm xe ngựa khác.

Tiểu Phù thường ở bên cạnh Dung Ly, số lần ra phủ thực sự không nhiều lắm, huống hồ khi nàng ấy còn non nớt liền bị mua vào Dung phủ, những thứ thú vị bên ngoài, nàng ấy cũng ít thấy, lập tức hân hoan nhảy nhót, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương muốn đi xem chỗ nào?"

Dung Ly nào biết, nàng chẳng qua là muốn ở chỗ này chờ Hoa Túc trở về, đỡ cho quỷ kia về mà không tìm thấy thể xác.

Chưa đợi nàng nói chuyện, Tiểu Phù nói tiếp: "Ta biết ở thành tây có thủy phố rất là đẹp, mặc dù không phải chợ phố náo nhiệt, nhưng thường có người bên ngoài tới bán chút đồ vật hiếm lạ thú vị."

Dung Ly chần chừ một lát, nhìn nhìn hai bên, ban ngày ban mặt, một quỷ hồn cũng khó thấy, đành phải nói: "Đi xem."

Tiểu Phù đỡ nàng lên xe ngựa, "Cách nơi này một đoạn đường xa, cô nương đi qua chắc chắn sẽ mỏi chân, ngồi trên xe ngựa đi đến là được."

Dung Ly vén mành lên, một tay ôm mèo, cảm thấy không hứng thú lắm.

Kiếp trước không thể ra khỏi phủ được, nàng đối với bên ngoài luôn vui vẻ hướng tới, ngóng trông ngày nào đó có thể ra ngoài bức tường cao kia, không cần gặp lại người trong phủ, nhưng hiện tại sống lại, dường như nàng không còn chờ mong như vậy.

Chỉ còn một ý niệm, muốn cho những người hại nàng không được chết già.



Tựa như cho dù đào rỗng tâm tư của nàng ra, cũng chỉ có thể tìm thấy ý niệm chảy máu đầm đìa này.

Dung Ly thu tay về, tấm mành rũ xuống che lại khung cảnh bên ngoài.

Tiểu Phù nhỏ giọng nói: "Lúc trước ta cùng đầu bếp nữ trong phủ đã tới nơi này, vốn muốn mua chút giá đỗ, nào ngờ bán không được mới mẻ, ta chợt ngửi thấy một mùi thơm lạ, đầu bếp nữ thấy ta thèm sắp chảy nước miếng liền đi mua cho ta cái bánh nướng, thật sự ăn rất ngon."

"Ăn ngon đến mức bây giờ vẫn còn nhớ?" Dung Ly mỉm cười.

Tiểu Phù liên tục gật đầu: "Ăn ngon nên muốn cho cô nương cũng nếm thử, nhưng thành tây thật sự quá xa, ngày thường ta không thể đi xa như vậy."

"Đi xem, ngươi còn nhớ rõ ở đâu không?" Dung Ly không hứng thú với ăn uống, nhưng bây giờ đang rảnh rỗi, đi xem một chút cũng không sao.

Tiểu Phù hết sức vui mừng, "Đương nhiên nhớ rõ!"

Xe ngựa không tiện đi vào phố xá sầm uất, mã phu ngừng ở đầu đường, trong lòng nghĩ đến điều lão quản gia phân phó, dặn dò nói: "Đại cô nương đừng đi quá xa, nhớ kỹ xe ngựa dừng ở chỗ này, vạn không thể đi lạc."

Dung Ly đáp lời, ôm mèo đang ngủ đến thất điên bát đảo đi vào phố xá sầm uất, trong lòng suy nghĩ ở đây nhiều người, dương khí rất nặng, hẳn sẽ không có quỷ quái trà trộn vào trong, ước chừng là an toàn.

Tiểu Phù kéo cánh tay của nàng, nhìn đông nhìn tây đi về phía trước, nàng ấy đang hưng phấn, chỉ lo tìm cửa hàng bán bánh nướng, không chú ý có người ở phía trước, vô tình va vào người đó.

Dung Ly vốn muốn giữ chặt nàng ấy lại, nhưng nàng không có sức lực, đâu kéo nổi nha đầu đang xông xáo tùy ý này được, chờ nha đầu này đụng vào người rồi nàng mới ngừng lại theo.

Thật sự trùng hợp, nàng ngước mắt lên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Không phải là tên ăn chơi trác táng ở trà lâu nói nàng lần trước đây sao, nàng không biết tên này đang nghị luận về nàng, là do Hoa Túc nói cho nàng biết.

Phía sau tên ăn chơi trác táng này còn có mấy công tử khác đi theo, đều mang vàng đeo bạc, xem ra là nhà phú quý, mỗi người đều kiêu ngạo ương ngạnh, trông cực kỳ giống thổ phỉ trên núi.

Trong đó, có một người cho dù lột da mặt đi, nàng cũng vẫn nhớ rõ.

Dung Ly di chuyển ánh mắt, bỗng dưng cười lên, nàng còn chưa đi tìm, tên kiếp trước dùng gậy đánh chết nàng đã tự đưa tới cửa.

Dáng vẻ nàng xinh đẹp, nhưng vì suốt ngày bị bệnh cho nên sắc mặt thật tái nhợt, nếu trên môi không lau chút son phấn, trên mặt chỉ còn lại hai màu trắng đen, khuôn mặt trắng, con ngươi đen, đen đến mức có thể câu hồn.

Tên ăn chơi trác táng bị đụng phải đang bực bội, nhìn thấy nàng cười, lập tức trợn tròn mắt, lửa giận như bị dập tắt, lỗ tai lập tức đỏ lên, còn thiếu bốc khói trên đầu.

Dung Ly nằm cánh tay Tiểu Phù, khẽ nói: "Sao lỗ mãng vậy, đụng vào người khác liền biến thành người câm?"

Tiểu Phù biết được mấy người này, trong đó có hai công tử có thanh danh không được tốt, nghe nói thường đi thanh lâu tìm kỹ nữ, uống đến say khướt cũng không trở về nhà, dựa vào say rượu ở trên đường trêu ghẹo các cô nương nhà lành.

Nàng ấy tái mặt, chắn cô nương ở sau lưng, trong lòng vừa gấp vừa tức, giận mình sao không cẩn thận như vậy, đụng ai không tốt, cố tình đụng phải mấy người này, vâng vâng dạ dạ nói: "Tiểu nhân bị mù mắt, mạo phạm mấy vị công tử."

Mấy người đó rất có hứng thú mà nhìn nàng ấy, tên nghiệp chướng đứng phía sau đi lên trước, làm bộ làm tịch chắp tay nói với Dung Ly: "Là ta chờ được mạo phạm cô nương, cô nương chính là Dung......"

Dung Ly cười, không đợi hắn nói xong, khẽ mở miệng: "Dung Ly."

Người này tên gọi Tiếu Minh Thần, đó là hôn phu mà tam nương chọn lựa kỹ càng cho nàng.

"Tên hay, chữ Ly này......" Tiếu Minh Thần bỗng dưng ngắc ngứ, bình thường không học vấn không nghề nghiệp, vắt hết óc định moi ra một câu thơ trong đầu, nhưng nửa ngày vẫn nghĩ không ra, đành phải nói: "Chữ này rất tốt!"

Dung Ly liếc mắt nhìn hắn, thái độ nhàn nhạt, rõ ràng đang cười nhưng hơi lạnh lùng, "Công tử Tiếu gia? Ta nghe tam nương nhắc tới công tử, cũng nhìn qua bức tranh, mơ hồ có thể nhận ra là công tử Tiếu phủ."

"Cô nương đã từng gặp ta?" Tiếu Minh Thần nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như dính keo.

"Ngọc bội treo bên hông công tử không phải khắc chữ Tiếu sao." Dung Ly híp mắt, không muốn cho người này sắc mặt tốt.

Họ Tiếu thấy Dung Ly híp mắt, nghĩ nàng xấu hổ, trong lòng cân nhắc việc này nên tuần tự từng bước, liền nói ngay: "Cô nương thông tuệ, hôm nay thật trùng hợp, gặp được cô nương tại đây, không biết bây giờ cô nương muốn đi đâu?"

Dung Ly nào phải xấu hổ, nàng thấy được ánh mắt phóng đãng của hắn, suy xét nên đích thân móc mắt tên ăn chơi trác táng này ra, hay để quỷ lột da móc thay nàng. Nàng nhẹ giọng nói: "Tùy tiện đi dạo một chút."

Tiếu Minh Thần hỏi: "Tam phu nhân vẫn khỏe?"

"Khỏe." Dung Ly nói hàm ý sâu xa: "Khỏe vô cùng."

Trong lòng Tiếu Minh Thần cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ, "Cô nương muốn cùng nhau đi dạo thủy phố không?"

Tiểu Phù lo lắng cau mày, không lên tiếng, âm thầm lắc đầu.

Dung Ly sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng mỉm cười, không phải nha đầu này muốn đưa nàng đi thủy phố sao, thật đáng tiếc, nàng lắc đầu nói: "Mệt mỏi, phải trở về phủ, thân thể của ta không tốt, nếu đi cùng các vị công tử, sợ là làm hại các vị công tử nửa ngày không đi xong thủy phố."

Tiếu Minh Thần thấy nàng kiên quyết, dứt khoát nói: "Một khi đã như thế, vậy tại hạ chọn ngày khác sẽ tới cửa thăm hỏi, mong cô nương chớ ngăn tại hạ ở ngoài cửa."

Lời này nói với một cô nương chưa ra khuê phòng, nghe thế nào cũng đều rất là thất lễ mạo phạm.

"Vậy khi nào công tử tới nhà?" Dung Ly hỏi lại.

Mấy công tử bên cạnh Tiếu Minh Thần nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, mời tới cửa như vậy không phải kém bàn chuyện cưới hỏi sao, tất cả đều nhịn cười, vừa làm bộ, cũng không đùa bỡn.

"Ngày mai liền đi." Tiếu Minh Thần nói ngay.

Dung Ly nghĩ nghĩ, "Qua mười lăm đi."

Kiếp trước nàng chết đúng lúc vào ngày mười lăm, là ngày trăng tròn, nhưng không thể sống đến mặt trời lặn.

Tiểu Phù kéo cánh tay nàng, trong lòng sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhưng nghẹn họng không tiện mở miệng, chờ Tiếu Minh Thần đáp lại rồi cùng đám bạn xấu của hắn đi xa, nàng ấy mới nói: "Cô nương, sao người......"

Nàng ấy không biết nói thế nào, lúc trước cô nương lệnh nàng ấy lan truyền tin tức bị quỷ ám, không phải là vì không muốn người khác tới gần, cũng không muốn cho người ngoài có ý định gì sao.

Dung Ly quay đầu lại nhẹ giọng nói: "Ta không phải là muốn theo ý tam nương, chỉ là có chút việc, tự mình chặt đứt mới được."

Nàng nói cực chậm, mỗi một chữ đều nói nhẹ nhàng, Tiểu Phù nghe vậy trong lòng lo lắng, cảm thấy việc này không đơn giản.

"Bánh nướng mà ngươi nói đâu." Dung Ly hỏi.

Tiểu Phù lúng ta lúng túng nói: "Đi phía trước một đoạn."

Sau lưng bỗng có một luồng khí lạnh xông đến, thổi mái tóc vấn lên một nửa của Dung Ly đến trước người, khí lạnh kia như ngưng tụ thành bàn tay, không nhẹ không nặng chạm sau cổ nàng.

Dung Ly dừng bước chân, vừa muốn quay đầu lại phát giác khí lạnh sau cổ đã biến mất, từng đợt từng đợt khói đen từ phía sau nàng vọt tới, chui vào trong cơ thể Thùy Châu.

Mèo nằm trong lòng nàng đột nhiên mở mắt, đôi mắt xanh lạnh băng hờ hững.

Giọng nói Hoa Túc gần bên tai, "Sao lại xụ mặt, vừa rồi gặp được ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Bhtt] Tục Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook