Chương 96: Sao quỷ này còn có nguyên thân.
Nhất Thiên Bát Bôi Thủy
06/10/2022
Sau khi Phụng Vĩ rời khỏi xác, Triệu Tam ngã xuống đất không dậy nổi, hai mắt nhắm nghiền.
Ba nha đầu thấy người này tự nhiên ngã xuống, không biết bị trúng tà hay bị gì, do do dự dự có nên đi lên đỡ hay không.
Còn chưa quyết định duỗi tay, các nàng đã nghe thấy cô nương nhà mình nói chuyện, vừa nghe liền biết không phải nói với các nàng, cả đám trừng to mắt, vội vã lui ra sau, tụm lại với nhau như chim cút.
Không Thanh miễn cưỡng còn tính bình tĩnh, nghiêm mặt nói: "Có lẽ cô nương có chuyện muốn nói với đại nhân, chúng ta tránh đi một chút."
Bạch Liễu đã sớm muốn bỏ chạy, như con thỏ chảy ra ngoài cửa, che ngực thở dốc.
Trong nhà yên tĩnh vắng lặng.
Dung Ly cầm Họa Túy, nhìn thẳng vào quỷ trước mặt, thì thầm: "Không thể nói thì thôi, ta và ngươi chung quy vẫn là hai đường."
"Ngươi đang giận dỗi?" Hoa Túc nhìn nàng.
Dung Ly cầm Họa Túy xoa tới xoa lui, nhỏ giọng nói: "Sao có thể giận dỗi với ngươi, đây vốn là lời nói thật."
Hoa Túc cảm thấy buồn cười, "Vậy ngươi chà đạp cây bút làm gì."
Tay của Dung Ly đang giấu dưới cổ tay áo, ngón tay cũng chưa lộ ra, không biết sao quỷ này có thể thấy được. Nàng khựng lại, đành phải nắm chặt Họa Túy bất động, dời mắt đi: "Không chà đạp hư đồ của người đâu."
Sắc mặt Hoa Túc trở nên lạnh hơn.
Nói Thận Độ không xứng, kỳ thật vẫn có chút để ý.
Dung Ly bỗng dưng không muốn biết nữa, giống như không muốn vạch trần vết sẹo của người khác ra chỉ để nhìn da thịt thối nát một cái.
"Thương Minh Tôn vì đột phá cảnh giới, không tiếc ăn hết chúng quỷ, nhưng vẫn không đủ." Hoa Túc bình thản nói, "Vong hồn không đủ, hắn muốn dùng người sống để ăn, hơn ngàn người của một thị trấn đều chết trong tay hắn, trong đó có một đứa trẻ sắp chào đời."
"Chưa sinh ra đã chết ở trong bụng, lại bị quỷ khí trong trấn tẩm bổ, hắn sinh ra là quỷ, hơi giống với ta." Hoa Túc cười nhẹ, "Hắn chính là Thận Độ."
Dung Ly không nghĩ tới thân thế của Thận Độ đáng thương như vậy, cẩn thận cân nhắc, nàng ngước mắt lên, "Chẳng lẽ ngươi cũng là......" Quỷ anh?
Hoa Túc lãnh đạm: "Ta không phải, chỉ giống một chút, không phải hoàn toàn giống."
Nàng ấy rũ mắt nhẹ xoa bàn tay mới vừa bóp nát linh hồn Phụng Vĩ, "Yêu quỷ đoạt tính mạng của con người vốn là trái ý trời, mạng của một người là một nghiệp chướng, ta tưởng rằng Thương Minh Tôn sẽ bị hơn một ngàn nghiệp chướng đè ép suy sụp, nào ngờ hắn vẫn bình yên vô sự, vì thế ta tự mình lật đổ hắn rồi đuổi hết tay sai của hắn, ngồi lên Lũy Cốt tòa, còn đưa Thận Độ vào Thương Minh Thành."
"Quỷ bị oán hận phẫn nộ nuôi dưỡng, điên cuồng hung ác, ta không muốn sau này hắn sẽ biến thành Thương Minh Tôn, nên không cho hắn dùng phương pháp ăn người khác để tu luyện tăng tu vi, kể từ đó, con đường tu luyện này sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều."
Dung Ly sửng sốt, "Hắn cho rằng ngươi cản trở con đường tu luyện của hắn, coi ngươi là đồng lõa, một lòng oán ngươi hận ngươi."
Hoa Túc ngước đôi mắt phượng lên, chỉ cười không nói.
Dung Ly bất giác cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, không phải ở Thận Độ, cũng không phải ở Hoa Túc, vậy nghiệp chướng năm đó vốn nên rơi trên người Thương Minh Tôn đã đi nơi nào?
Hoa Túc vung cánh tay, cười nhạt một tiếng, "Ta đã hiểu sai về bản thân mình, cứ tưởng có thể nuôi dưỡng hắn."
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Kịp thời ngăn cản tổn hại cũng không tệ, ngươi có thể đổi qua nuôi dưỡng cái khác."
Hoa Túc nhìn nàng đầy ẩn ý.
Dung Ly chớp chớp mắt, sợ quỷ này hiểu lầm, "Thùy Châu."
Ngoài cửa, ba nha đầu thường thường thò đầu vào nhìn một cái, Tiểu Phù thấy cô nương nhà mình không mở miệng mới cẩn thận hỏi: "Cô nương nói xong rồi sao?"
"Xong rồi." Dung Ly lên tiếng.
Lúc này ba nha đầu mới đi vào trong, Tiểu Phù chỉ vào Triệu Tam đang nằm dưới đất hỏi: "Người này còn thở không?"
Dung Ly tiến lên một bước, thăm dò hơi thở của Triệu Tam, thấy vẫn còn thở mới thu tay về, nhẹ nhàng nói: "Còn thở, gánh hát Triệu gia này cũng thật khiến người thổn thức, vị bầu gánh kia chắc sẽ chẳng thể nào ngờ được, nhị đồ đệ của mình lại bị hãm hại thế này."
Tiểu Phù nghe mấy người kia cãi nhau thì đã hiểu được một chút, lập tức hỏi: "Vậy cô nương, chúng ta phải báo quan sao, mấy, mấy người này chính là gϊếŧ người, không thể để người chết oan uổng."
"Triệu Nhị bị bọn họ hại chết, không biết đã giấu xác ở nơi nào." Không Thanh lắc đầu, "Chuyện này đừng nên dính líu đến, hiện tại cô nương của chúng ta đang bị quan phủ truy đuổi."
Tiểu Phù gật đầu, nói nhỏ: "Vậy, vậy chúng ta đi thôi, căn nhà này cũng thật đáng sợ mà, lúc thì làm người mù mắt, khi lại làm người bị điếc, bây giờ hai nam tử còn hôn mê, không chừng thật sự có quỷ."
Nàng ấy chợt khựng lại, nhìn về phía sau Dung Ly, vội vã bổ sung một câu: "Quỷ này không phải quỷ kia, ý của ta là quỷ khác."
Bạch Liễu im lặng, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa lớn, vẫn cảm thấy bên ngoài tốt hơn.
Hoa Túc hừ một cái, "Ngươi đâu phải đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, chẳng lẽ còn muốn bênh vực kẻ yếu thay Triệu Nhị?"
Dung Ly khẽ lắc đầu.
Hoa Túc khinh thường: "Việc này không cần bận tâm, bọn họ hại người khác ắt sẽ dính nhân quả nghiệp chướng, quãng đời còn lại sẽ không được bình an, ác nhân đều có quả báo, ngươi lo cho mình là được."
Dung Ly nghe vậy xoay người nói với Tiểu Phù: "Đi thu dọn đồ đạc, dọn xong liền đi, đưa Thùy Châu cho ta, các ngươi ở lại Tượng Châu, an tâm chờ một khoảng thời gian, chờ mọi chuyện xong xuôi ta sẽ trở về."
Tiểu Phù nghe được nửa câu đầu, vốn đã quay lưng muốn đi ôm mèo, nhưng mới vừa quay lại hai chân liền cứng đờ, nàng ấy kinh ngạc hỏi: "Cô nương đi Bồng Châu......Chỉ mang theo Thùy Châu thôi sao."
Dung Ly gật đầu, nghĩ có thể Hoa Túc sẽ còn dùng tới thể xác của Thùy Châu nên nàng mới nói như vậy, nếu không ngay cả một con mèo nàng cũng không muốn mang theo, đỡ phải bị cuốn vào khói lửa chiến tranh, làm mèo con bị dọa chết khϊếp.
Tiểu Phù cảm thấy khó xử, "Nhưng, nhưng......"
Không Thanh nhíu mày, "Nếu cô nương không tìm thấy Tứ công tử thì làm thế nào, phải nhất định mạo hiểm như vậy sao."
Dung Ly cười nhẹ, "Đều đã đến Tượng Châu rồi, ta đâu thể quay về lối cũ, nếu không tìm được trong sạch cho chính mình, từ nay về sau sợ là đến chỗ nào cũng giống con chuột không thể ra ánh sáng, chỉ có thể trốn tránh khắp nơi."
Không Thanh đành phải gật đầu, "Vậy chúng ta sẽ không đi theo cô nương cho thỏa đáng, tránh gây thêm phiền phức cho cô nương."
Hoa Túc nhếch khóe miệng lên, dường như đã quên chuyện phiền lòng vừa rồi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, "Nha đầu này thông mình hiểu chuyện."
Không Thanh đã nói vậy, Bạch Liễu liên tục gật đầu phụ họa, "Không Thanh nói có lý, cô nương bảo chúng ta ở đây chờ thì chúng ta cứ chờ, nếu vẫn đi theo một đường hẳn sẽ làm cô nương khó xử."
Tiểu Phù vừa nghe, chu chu môi nói: "Vậy ta ở lại Tượng Châu là được, nhưng trên đường đi cô nương nên mang theo chút lộ phí."
Hoa Túc lật lòng bàn tay lại, một thỏi bạc hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ấy, nhìn nặng trịch, "Không cần."
Dung Ly ngẩn ngơ, nàng vẫn luôn cho rằng quỷ này không có tiền thế gian, hơn nữa không ai đốt giấy vàng cho nàng ấy, có lẽ ngay cả tiền âm phủ cũng chẳng có, nhưng vừa ra tay lại chính là một thỏi bạc.
"Các ngươi cầm đi, ta hẳn là không sử dụng."
Ba nha đầu biết bên cạnh cô nương có quỷ đi theo, nghe xong lập tức há hốc mồm, không phải quỷ có thể biến ra tiền chứ, nhưng biến ra thì có thể sử dụng được sao, hay là vàng bạc bằng giấy.
Hoa Túc thu thỏi bạc vào, "Cần phải đi."
Mặc dù Dung Ly không nỡ, nhưng vẫn mở miệng: "Đi ôm mèo tới cho ta."
Tiểu Phù nghiến răng một cái, đi ôm mèo đang ngủ say trong rương trúc tới.
Suốt chặng đường Thùy Châu cũng không ngủ được, một là vì trên xe xóc nảy, hai là có Hoa Túc ở bên cạnh, sợ đều không kịp, sao còn dám ngủ. Lúc bị bế lên nó hơi ngơ ngác, đến khi thấy Hoa Túc thì hận không thể vọt người bỏ chạy.
Tiểu Phù hoảng hốt, đè chặt lưng nó xuống, sợ nó biến mất nhanh như chớp.
Dung Ly duỗi tay ôm lấy, vuốt ve Thùy Châu vài cái, "Các ngươi tìm một căn nhà ở Tượng Châu, trước kia ở Hoàng Thành rất khó tìm được với chút vàng bạc còn lại, hiện tại ở Tượng Châu cũng tốt, nhất định có thể tìm được căn nhà thoải mái chút."
Tiểu Phù đỏ mắt lên, "Cô nương người tuyệt đối không thể lừa gạt chúng ta."
Dung Ly cười, "Ta lừa gạt các ngươi làm chi."
Thùy Châu run bần bật chui vào lòng nàng, cũng không dám ngẩng đầu lên, rõ ràng đã lớn hơn rất nhiều so với lúc mua về, nhưng lá gan có vẻ càng ngày càng nhỏ.
Tiểu Phù buông hàm răng đang nghiến chặt ra, "Nếu nửa tháng còn chưa trở về, nô tỳ sẽ phải đi Bồng Châu."
Dung Ly sợ nha đầu này thật sự sẽ làm như vậy, "Ban đầu ta không nên đưa ngươi ra khỏi Kỳ An."
"Cô nương!" Tiểu Phù giậm chân.
Dung Ly: "Ngươi còn nghe lời ta hay không."
Tiểu Phù ấm ức thút thít, "Nghe."
"Vậy thì ở lại cùng với Không Thanh, Bạch Liễu, đừng có nghĩ đến những việc tào lao." Hơi thở Dung Ly yếu ớt, nói chuyện rõ ràng mệt mỏi vô lực nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn.
Tiểu Phù đành phải gật đầu, "Nghe cô nương."
Không Thanh đưa cá khô của Thùy Châu đến, còn cầm một cái túi giấy, "Cô nương, đây là thức ăn cho Thùy Châu, trong này còn hai cái bánh nướng, cô nương đói bụng thì ăn một chút, đừng nên ghét bỏ."
Dung Ly gật đầu, lúc có lúc không mà vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy của Thùy Châu, khi xoay người lại trong lòng bỗng nảy lên lo lắng, tuy không nói gì cả nhưng lại chùn bước chân.
Hoa Túc thản nhiên: "Lúc ở Kỳ An, chưa thấy ngươi do dự không quyết đoán như vậy, hóa ra là bởi vì người Dung gia không đáng để ngươi quan tâm."
Dung Ly giơ tay nắm áo đen của nàng ấy, "Ngươi giúp cho ta."
Hoa Túc liếc mắt nhìn nàng, chẳng biết sao hồ ly này nắm áo choàng của nàng ấy thuần thục đến vậy, còn sai bảo như vô cùng đương nhiên. Nàng ấy chưa bao giờ bị sai bảo, ban đầu khi còn ngồi trên vạn quỷ, ai mà không kính cẩn lễ phép với nàng ấy, mong muốn đưa Quỳnh Nhưỡng* tới bên môi của nàng ấy.
(*Tên một loại rượu.)
Dung Ly nhỏ giọng, "Dù La Hà đã chạy trốn, nhưng biết đâu sẽ còn quay lại xuống tay với ba nha đầu này."
Hoa Túc thật lạnh nhạt, "Vừa rồi ta dùng quỷ khí che mặt các nàng, chắc hẳn La Hà không thấy rõ mấy nha đầu này trông như thế nào."
Dung Ly lại nói: "Không chừng trước kia nàng ta đã gặp qua, sớm ghi nhớ trong lòng."
Hoa Túc tức giận, "Ngươi cũng không sợ quỷ lực của ta kiệt quệ."
Dung Ly kéo áo choàng của nàng ấy, "Cho nên ta mới cùng ngươi đi Bồng Châu, chỗ đó âm khí nặng, chỉ một lát là ngươi có thể tu luyện trở lại."
Hoa Túc cười nhẹ, "Ngươi cho tu luyện là ăn cơm?"
Ba nha đầu đứng bên cạnh nhìn cánh môi tái nhợt của cô nương nhà mình mấp máy, có lẽ đang nói chuyện với ai đó, lông mi còn run rẩy, đôi mắt long lanh như sương mai, thật làm người thương yêu.
Không người nào lên tiếng quấy rầy, nghĩ thôi cũng biết cô nương đang nói chuyện với ai.
Các nàng chưa từng thấy dáng vẻ này của cô nương bao giờ, khi còn ở Dung gia tuy cô nương cũng cúi đầu ngoan ngoãn, nhưng không giống lúc này, trong ánh mắt lộ ra vài phần giảo hoạt.
Hoa Túc chậc một tiếng, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, vừa đẹp vừa sắc bén, "Thôi, những việc này đều là ngươi nợ ta, sẽ có một ngày, làm sao cũng phải kêu ngươi trả hết mới được."
Dung Ly gật đầu, "Chắc chắn sẽ không để ngươi thiệt thòi."
Hoa Túc giơ tay lên, phân chia ra ba sợi quỷ khí, ba sợi quỷ khí kia đột nhiên hóa thành sợi tơ quấn lên cổ ba nha đầu.
Nàng ấy không mặn không nhạt nói: "Ta dắt lấy mệnh môn* của các nàng, chỉ cần các nàng không rời khỏi Tượng Châu, cho dù chỉ bị thương bị đau nhẹ, ta có thể lập tức biết được, cũng có thể ngăn cản tà ám yêu quỷ cho các nàng một lần."
(*Mệnh môn: là huyệt được Đông y ví như cửa ngõ sinh mạng của mỗi cá nhân, là cội nguồn sinh sản và khởi nguồn của tạng phủ.)
Dung Ly vừa lòng, có thể làm quỷ này ra tay đã là trời giáng hồng vũ*, sao nàng còn bất mãn nữa, khóe miệng hơi cong lên một chút như lén lút ăn trộm.
(*Chỉ những việc khó có thể xảy ra, bất ngờ lạ lùng.)
Ba nha đầu không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy trên cổ chợt lành lạnh, giơ tay lên sờ một lúc cũng không thấy gì cả.
"Ta phải đi rồi." Dung Ly nhẹ nhàng nói.
Tiểu Phù không thể giữ được nàng, đành phải đỏ mắt đứng tại chỗ.
Hoa Túc không muốn xem các nàng chủ tớ tình thâm, xoay lưng rời đi, Dung Ly vội vàng đi theo.
Tiểu Phù đứng ở phía sau nhìn từ xa, mặc cho Bạch Liễu lôi kéo thế nào cũng không chịu đi một bước, còn liên tục hít hít cái mũi, sợ cô nương nhà mình đi rồi sẽ không trở về nữa.
Bồng Châu đường xa, ở giữa có một con đường thủy, hai bên vách núi cao ngất.
Một con thuyền nhẹ nhàng trôi trên mặt nước, người chèo thuyền đội nón tre che mặt, không nhìn thấy được khuôn mặt, giống như không dùng sức nhưng con thuyền lại có thể chạy ngược dòng, nháy mắt liền trôi xa đến mấy trượng.
Dung Ly ngồi trên thuyền, quay đầu lại thấy Hoa Túc đang ngồi xếp bằng trong mui, quỷ khí lượn vòng quanh thân, hiển nhiên là đang tĩnh tọa tu dưỡng.
Áo choàng đen trên người Hoa Túc bọc kín mít, mái tóc cũng bị che lại.
Bất luận là lão cá, hay La Hà cùng Phụng Vĩ ở trong cảnh đẹp trong tranh hình như đều hết sức kinh ngạc với xiêm y dưới áo choàng đen của nàng ấy, không biết thần chú thêu trên xiêm y đến tột cùng có tác dụng gì.
Thùy Châu nằm bên chân Dung Ly, chầm chậm vươn hai chân trước ra duỗi cái eo một chút, sau đó lại cuộn người co thành một cục.
Dung Ly mở túi ra định lấy cá khô, nào ngờ vừa mở túi liền thấy bên trong như có giấu thứ gì, móc ra nhìn mới biết là một túi tiền phình phình.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, đặt túi tiền bên cạnh người, cầm một con cá nhỏ ném cho Thùy Châu.
Thùy Châu ngậm lấy cá khô, nằm ngửa cắn cắn, cái bụng nhìn thật mềm mại.
Hoa Túc rất lâu chưa mở miệng, không biết vết thương lúc trước đã khỏi hẳn hay chưa, vì làm ra cảnh đẹp trong tranh phải hao tổn khá nhiều quỷ lực, có thể nói là họa vô đơn chí*.
(* Liên tiếp gặp tai nạn, hết khổ này đến khổ khác,..)
Dung Ly rảnh rỗi không có việc gì, lấy Họa Túy ra nhìn một hồi, cây bút mảnh mai đen nhánh, trông bình thường vô cùng, những cây bút khác còn khắc chút hoa văn tinh xảo và hoa cỏ, còn Họa Túy thật sự bóng loáng sáng trong như được thoa dầu.
Ven đường có phụ nhân đang giặt quần áo, chợt nghe thấy tiếng nước từ nơi xa, ngẩng đầu lên nhìn thấy một con thuyền nhỏ ngược dòng trôi đến. Nàng ấy ngơ ngác, suýt nữa không vớt được quần áo.
Qua một lát sau, Hoa Túc mới mở mắt, sắc mặt hết sức tái nhợt, nàng ấy dựa nghiêng vào mui thuyền, giơ tay kéo áo choàng ra một chút, có vẻ cảm thấy nóng.
Dung Ly thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, vội vàng chui vào trong mui, đặt lòng bàn tay lên trán nàng ấy, sau đó cảm thấy không cần thiết, nàng cực kỳ sợ Hoa Túc sẽ bị nhiễm phong hàn, nhưng quỷ vốn là toàn thân lạnh lẽo, sao có thể nhiễm phong hàn được.
Mí mắt Hoa Túc gục xuống, ánh mắt nhàn nhạt liếc nàng một cái, kéo bàn tay đặt trên trán mình xuống.
Dung Ly nhíu chặt mày, cảm giác quỷ này thật sự mỗi lúc một yếu hơn, nôn nóng hỏi: "Hay ngươi hút chút dương khí của ta đi, có thể dễ chịu hơn không."
Hoa Túc ngước mắt, "Dương khí của ngươi là linh đan diệu dược gì hay sao?"
Dung Ly á khẩu không trả lời được, lần trước Phụng Vĩ bị thương còn trốn trong thể xác của người phàm, tìm cơ hội ăn linh hồn suy yếu vì bị ngã chấn động của Triệu Đại, mà Hoa Túc lại rất cứng đầu, dường như đặc biệt kén ăn.
"Tiếp tục như vậy, ta sợ ngươi không đến Bồng Châu nổi."
"Vậy ngươi cũng quá coi thường ta." Hoa Túc dựa vào mui thuyền, ít nói hơn rất nhiều.
Dung Ly dứt khoát ngồi bên cạnh nàng ấy, "Nếu không ngươi dựa vào ta đi."
"Với dáng vẻ mệt mỏi này của ngươi, ta dựa vào sợ làm ngươi bị đau." Hoa Túc không mặn không nhạt nói.
Dung Ly lúng ta lúng túng: "Đây là ta nợ ngươi."
Hoa Túc khép hai mắt lại, gió gào thét thổi qua làm bím tóc của nàng ấy càng thêm rối loạn, trông mềm yếu hơn vài phần.
Dung Ly ngồi yên bất động, hai tay ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn nàng ấy chằm chằm, "Còn chưa hỏi ngươi lấy ngân lượng từ đâu ra."
Hoa Túc thản nhiên nói: "Khi ta ở Thương Minh Thành muốn cái gì thì có cái đó, cho dù là đồ vật thế gian, ta cũng không thiếu, đáng tiếc bị tính kế."
Dung Ly sững sờ, không hỏi Thận Độ ngược lại hỏi Động Hành Quân, "Vậy...... Rốt cuộc Động Hành Quân đã hại ngươi thế nào."
Hoa Túc kéo vạt áo ra một chút, khuôn ngực trắng không có huyết sắc, quả thật không giống người sống, "Nàng ta liên kết với Thận Độ."
Dung Ly cẩn thận mở miệng: "Nhưng ngươi chưa thấy nàng ấy, sao biết nàng ấy liên kết với Thận Độ?"
Hoa Túc trả lời bình tĩnh, giọng điệu không nghe ra vui buồn, "Ta thấy Xích Huyết Hồng Long ở bên cạnh Thận Độ."
Nói xong, nàng ấy đột nhiên mở mắt, sờ soạng trên người một hồi rồi lấy một thứ phát ánh sáng ra, nhíu mày nói: "Ta nghĩ sao lại nóng như vậy, hóa ra là do mảnh vảy này."
Dung Ly cúi người nhìn, thấy Hoa Túc dùng hai ngón tay kẹp mảnh vảy cá như đang bốc cháy, ngọn lửa cuồn cuộn, nhưng không thể làm phỏng tay Hoa Túc.
Nàng duỗi tay muốn sờ, lại bị Hoa Túc chụp mu bàn tay.
Hoa Túc lạnh giọng, "Không cần tay nữa?"
Dung Ly ngượng ngùng rụt tay về, "Nhưng Xích Huyết Hồng Long xuất hiện bên cạnh Thận Độ cũng chưa chắc là đang giúp hắn."
Nàng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lắc lư, "Ngươi xem trên tay ngươi còn đang cầm mảnh vảy, chẳng lẽ...... Nó liền giúp ngươi?"
Hoa Túc thổi một ngụm quỷ khí về phía mảnh vảy kẹp giữa hai ngón tay, dập tắt ngọn lửa, không ngờ mảnh vảy này càng cháy càng mạnh.
Dung Ly sửng sốt nhìn, "Đang êm đẹp sao lại bị bốc cháy."
Hoa Túc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đi của con thuyền, "Ngươi còn nhớ Xích Huyết Hồng Long ở cảnh đẹp trong tranh không?"
Dung Ly gật đầu, "Nhớ rõ."
Hoa Túc nói cặn kẽ, "Trước kia khi ta nhìn thấy Xích Huyết Hồng Long, nó đều bốc lửa quanh thân, vảy trên người không dễ bị rơi ra, mỗi một mảnh vảy đều liên quan chặt chẽ với nó, chỉ cần tính mạng của nó vẫn còn, mảnh vảy rơi ra mà ở gần thì cũng sẽ bốc cháy một lần nữa."
Dung Ly suy tư một lát, kinh ngạc hỏi: "Ý của ngươi là...... Đan Tuyền mẹ ta đang ở Bồng Châu?"
Hoa Túc lãnh đạm, "Ta không biết có ở Bồng Châu hay không, nhưng tóm lại đã đến gần một chút."
Nàng ấy tạm ngừng, nhìn qua Dung Ly, nói cực kỳ nghiêm túc không giống trêu đùa, "Hơn nữa, bất luận tính toán như thế nào, có thể được gọi là mẹ của ngươi cũng chỉ là nửa hồn mà Hồng Long chia ra đầu thai kia, chứ tuyệt đối không phải nửa hồn yêu còn lại."
Dung Ly không hiểu lắm, "Hai bên đều là nàng ấy, có gì khác nhau."
Hoa Túc lãnh đạm cười nhẹ, "Vậy ngươi đi hỏi Hồng Long kia một chút, xem nó có nhận biết ngươi hay không."
Dung Ly im lặng, nàng không thể nói chính xác.
Mảnh vảy rực cháy làm ngón tay Hoa Túc đỏ bừng, nhưng nàng ấy vẫn không sợ mà cầm, chỉ toát mồ hôi trên xương quai xanh, còn ngón tay vẫn êm đẹp.
Dung Ly nhìn xiêm y lộ ra dưới áo choàng của nàng ấy, cả gan hỏi: "Trên xiêm y của ngươi rốt cuộc là thêu cái gì, vì sao bọn họ có vẻ rất kinh ngạc sợ hãi."
Hoa Túc cất mảnh vảy vào, chầm chậm đẩy áo đen ra, vạt áo phía dưới lập tức lộ ra một góc, thần chú bị nửa che nửa lộ. Nàng ấy chỉ vào chữ viết nguệch ngoạc được thêu bằng chỉ bạc nói: "Bộ pháp y* này chính là linh tương* của ta biến thành, thần chú trên pháp y kỳ thật là được viết trên linh tương, ta vốn nên hồn phi phách tán, may mắn kịp thời viết thần chú này."
(*Pháp y: trang phục khi hành lễ.)
(*Linh tương: Tướng mạo trang nghiêm, tuyệt diệu của thần phật.)
Dung Ly duỗi tay ra, cánh tay mới vừa nâng lên bỗng buông xuống, "Hồn phi phách tán?"
Hoa Túc kéo áo đen lại, vô cùng thờ ơ, "Đúng vậy, hồn phách của ta bị đánh ra khỏi nguyên thân, linh tương tràn đầy thương tích, vì tránh cho tu vi tan hết nên ta viết thần chú trên linh tương, miễn cưỡng có thể ngưng tụ hồn phách, nhưng hồn phách mỏng manh, tạm thời chưa thể trở về nguyên thân, bọn họ chắc hẳn không dự đoán được, ta đã đến nông nỗi này mà vẫn có năng lực đánh trả."
Dung Ly kinh ngạc, "Nhưng không phải ngươi sinh ra là quỷ sao, quỷ chỉ cần có hồn phách, sao còn có nguyên thân?"
Nàng chợt khựng lại, suy nghĩ khiến đầu óc choáng váng, "Rốt cuộc ngươi là yêu hay quỷ?"
Hoa Túc rõ ràng đã suy yếu dựa vào, nhưng thái độ kia vẫn cao cao tại thượng, không nhanh không chậm nói: "Ta không phải yêu, cũng không thể hoàn toàn tính là quỷ."
Dung Ly khó hiểu, nói như thế...... vậy quỷ này là cái gì?
Nàng dứt khoát không hỏi là yêu hay quỷ nữa, dù sao quỷ này có vẻ không muốn nói rõ, nàng tiếp tục truy vấn cũng vô ích, "Vậy nguyên thân của ngươi hiện tại ở nơi nào, chẳng lẽ ở trong Thương Minh Thành?"
Hoa Túc: "Không, nhưng cũng cực gần, giơ tay có thể với tới."
Dung Ly buồn cười, "Không muốn nói thì đừng nói, cần gì đánh đố với ta."
Gió to tạt vào mặt, trang sức trên tóc của Hoa Túc vang leng keng không ngừng, nàng ấy lại nhắm mắt, dường như không có gì hứng thú, "Ta nghỉ ngơi một lát, ngươi coi chừng con thuyền này, nếu thuyền sắp hóa thành mực thì gọi ta một tiếng."
Dung Ly thấy nàng ấy dựa vào mui thuyền, áo choàng cũng chưa kéo lại hết, vạt áo còn hơi mở, hai lỗ tai đột nhiên nóng lên, qua một lúc lâu mới ngồi gần tới một tấc, thật cẩn thận giơ tay đẩy đầu nàng ấy dựa lên vai mình.
Hoa Túc mở mắt ra, thình lình mở miệng: "Làm gì vậy."
Dung Ly khẽ nói: "Không phải ngươi muốn nghỉ ngơi sao, dựa vào ta dễ chịu hơn một chút, cũng không ảnh hưởng đến ta coi thuyền."
Một lát sau Hoa Túc mới nhẹ nhàng chậc một tiếng, "Quá gầy, bả vai cộm vào đầu."
Vành tai Dung Ly hơi nóng, thầm nghĩ nếu không thì để Hoa Túc gối lên đầu gối của nàng.
Hoa Túc đưa tay che lỗ tai nàng lại, "Sao đột nhiên đỏ lên, hay gió thổi bị bệnh rồi."
Ba nha đầu thấy người này tự nhiên ngã xuống, không biết bị trúng tà hay bị gì, do do dự dự có nên đi lên đỡ hay không.
Còn chưa quyết định duỗi tay, các nàng đã nghe thấy cô nương nhà mình nói chuyện, vừa nghe liền biết không phải nói với các nàng, cả đám trừng to mắt, vội vã lui ra sau, tụm lại với nhau như chim cút.
Không Thanh miễn cưỡng còn tính bình tĩnh, nghiêm mặt nói: "Có lẽ cô nương có chuyện muốn nói với đại nhân, chúng ta tránh đi một chút."
Bạch Liễu đã sớm muốn bỏ chạy, như con thỏ chảy ra ngoài cửa, che ngực thở dốc.
Trong nhà yên tĩnh vắng lặng.
Dung Ly cầm Họa Túy, nhìn thẳng vào quỷ trước mặt, thì thầm: "Không thể nói thì thôi, ta và ngươi chung quy vẫn là hai đường."
"Ngươi đang giận dỗi?" Hoa Túc nhìn nàng.
Dung Ly cầm Họa Túy xoa tới xoa lui, nhỏ giọng nói: "Sao có thể giận dỗi với ngươi, đây vốn là lời nói thật."
Hoa Túc cảm thấy buồn cười, "Vậy ngươi chà đạp cây bút làm gì."
Tay của Dung Ly đang giấu dưới cổ tay áo, ngón tay cũng chưa lộ ra, không biết sao quỷ này có thể thấy được. Nàng khựng lại, đành phải nắm chặt Họa Túy bất động, dời mắt đi: "Không chà đạp hư đồ của người đâu."
Sắc mặt Hoa Túc trở nên lạnh hơn.
Nói Thận Độ không xứng, kỳ thật vẫn có chút để ý.
Dung Ly bỗng dưng không muốn biết nữa, giống như không muốn vạch trần vết sẹo của người khác ra chỉ để nhìn da thịt thối nát một cái.
"Thương Minh Tôn vì đột phá cảnh giới, không tiếc ăn hết chúng quỷ, nhưng vẫn không đủ." Hoa Túc bình thản nói, "Vong hồn không đủ, hắn muốn dùng người sống để ăn, hơn ngàn người của một thị trấn đều chết trong tay hắn, trong đó có một đứa trẻ sắp chào đời."
"Chưa sinh ra đã chết ở trong bụng, lại bị quỷ khí trong trấn tẩm bổ, hắn sinh ra là quỷ, hơi giống với ta." Hoa Túc cười nhẹ, "Hắn chính là Thận Độ."
Dung Ly không nghĩ tới thân thế của Thận Độ đáng thương như vậy, cẩn thận cân nhắc, nàng ngước mắt lên, "Chẳng lẽ ngươi cũng là......" Quỷ anh?
Hoa Túc lãnh đạm: "Ta không phải, chỉ giống một chút, không phải hoàn toàn giống."
Nàng ấy rũ mắt nhẹ xoa bàn tay mới vừa bóp nát linh hồn Phụng Vĩ, "Yêu quỷ đoạt tính mạng của con người vốn là trái ý trời, mạng của một người là một nghiệp chướng, ta tưởng rằng Thương Minh Tôn sẽ bị hơn một ngàn nghiệp chướng đè ép suy sụp, nào ngờ hắn vẫn bình yên vô sự, vì thế ta tự mình lật đổ hắn rồi đuổi hết tay sai của hắn, ngồi lên Lũy Cốt tòa, còn đưa Thận Độ vào Thương Minh Thành."
"Quỷ bị oán hận phẫn nộ nuôi dưỡng, điên cuồng hung ác, ta không muốn sau này hắn sẽ biến thành Thương Minh Tôn, nên không cho hắn dùng phương pháp ăn người khác để tu luyện tăng tu vi, kể từ đó, con đường tu luyện này sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều."
Dung Ly sửng sốt, "Hắn cho rằng ngươi cản trở con đường tu luyện của hắn, coi ngươi là đồng lõa, một lòng oán ngươi hận ngươi."
Hoa Túc ngước đôi mắt phượng lên, chỉ cười không nói.
Dung Ly bất giác cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, không phải ở Thận Độ, cũng không phải ở Hoa Túc, vậy nghiệp chướng năm đó vốn nên rơi trên người Thương Minh Tôn đã đi nơi nào?
Hoa Túc vung cánh tay, cười nhạt một tiếng, "Ta đã hiểu sai về bản thân mình, cứ tưởng có thể nuôi dưỡng hắn."
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Kịp thời ngăn cản tổn hại cũng không tệ, ngươi có thể đổi qua nuôi dưỡng cái khác."
Hoa Túc nhìn nàng đầy ẩn ý.
Dung Ly chớp chớp mắt, sợ quỷ này hiểu lầm, "Thùy Châu."
Ngoài cửa, ba nha đầu thường thường thò đầu vào nhìn một cái, Tiểu Phù thấy cô nương nhà mình không mở miệng mới cẩn thận hỏi: "Cô nương nói xong rồi sao?"
"Xong rồi." Dung Ly lên tiếng.
Lúc này ba nha đầu mới đi vào trong, Tiểu Phù chỉ vào Triệu Tam đang nằm dưới đất hỏi: "Người này còn thở không?"
Dung Ly tiến lên một bước, thăm dò hơi thở của Triệu Tam, thấy vẫn còn thở mới thu tay về, nhẹ nhàng nói: "Còn thở, gánh hát Triệu gia này cũng thật khiến người thổn thức, vị bầu gánh kia chắc sẽ chẳng thể nào ngờ được, nhị đồ đệ của mình lại bị hãm hại thế này."
Tiểu Phù nghe mấy người kia cãi nhau thì đã hiểu được một chút, lập tức hỏi: "Vậy cô nương, chúng ta phải báo quan sao, mấy, mấy người này chính là gϊếŧ người, không thể để người chết oan uổng."
"Triệu Nhị bị bọn họ hại chết, không biết đã giấu xác ở nơi nào." Không Thanh lắc đầu, "Chuyện này đừng nên dính líu đến, hiện tại cô nương của chúng ta đang bị quan phủ truy đuổi."
Tiểu Phù gật đầu, nói nhỏ: "Vậy, vậy chúng ta đi thôi, căn nhà này cũng thật đáng sợ mà, lúc thì làm người mù mắt, khi lại làm người bị điếc, bây giờ hai nam tử còn hôn mê, không chừng thật sự có quỷ."
Nàng ấy chợt khựng lại, nhìn về phía sau Dung Ly, vội vã bổ sung một câu: "Quỷ này không phải quỷ kia, ý của ta là quỷ khác."
Bạch Liễu im lặng, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa lớn, vẫn cảm thấy bên ngoài tốt hơn.
Hoa Túc hừ một cái, "Ngươi đâu phải đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, chẳng lẽ còn muốn bênh vực kẻ yếu thay Triệu Nhị?"
Dung Ly khẽ lắc đầu.
Hoa Túc khinh thường: "Việc này không cần bận tâm, bọn họ hại người khác ắt sẽ dính nhân quả nghiệp chướng, quãng đời còn lại sẽ không được bình an, ác nhân đều có quả báo, ngươi lo cho mình là được."
Dung Ly nghe vậy xoay người nói với Tiểu Phù: "Đi thu dọn đồ đạc, dọn xong liền đi, đưa Thùy Châu cho ta, các ngươi ở lại Tượng Châu, an tâm chờ một khoảng thời gian, chờ mọi chuyện xong xuôi ta sẽ trở về."
Tiểu Phù nghe được nửa câu đầu, vốn đã quay lưng muốn đi ôm mèo, nhưng mới vừa quay lại hai chân liền cứng đờ, nàng ấy kinh ngạc hỏi: "Cô nương đi Bồng Châu......Chỉ mang theo Thùy Châu thôi sao."
Dung Ly gật đầu, nghĩ có thể Hoa Túc sẽ còn dùng tới thể xác của Thùy Châu nên nàng mới nói như vậy, nếu không ngay cả một con mèo nàng cũng không muốn mang theo, đỡ phải bị cuốn vào khói lửa chiến tranh, làm mèo con bị dọa chết khϊếp.
Tiểu Phù cảm thấy khó xử, "Nhưng, nhưng......"
Không Thanh nhíu mày, "Nếu cô nương không tìm thấy Tứ công tử thì làm thế nào, phải nhất định mạo hiểm như vậy sao."
Dung Ly cười nhẹ, "Đều đã đến Tượng Châu rồi, ta đâu thể quay về lối cũ, nếu không tìm được trong sạch cho chính mình, từ nay về sau sợ là đến chỗ nào cũng giống con chuột không thể ra ánh sáng, chỉ có thể trốn tránh khắp nơi."
Không Thanh đành phải gật đầu, "Vậy chúng ta sẽ không đi theo cô nương cho thỏa đáng, tránh gây thêm phiền phức cho cô nương."
Hoa Túc nhếch khóe miệng lên, dường như đã quên chuyện phiền lòng vừa rồi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, "Nha đầu này thông mình hiểu chuyện."
Không Thanh đã nói vậy, Bạch Liễu liên tục gật đầu phụ họa, "Không Thanh nói có lý, cô nương bảo chúng ta ở đây chờ thì chúng ta cứ chờ, nếu vẫn đi theo một đường hẳn sẽ làm cô nương khó xử."
Tiểu Phù vừa nghe, chu chu môi nói: "Vậy ta ở lại Tượng Châu là được, nhưng trên đường đi cô nương nên mang theo chút lộ phí."
Hoa Túc lật lòng bàn tay lại, một thỏi bạc hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ấy, nhìn nặng trịch, "Không cần."
Dung Ly ngẩn ngơ, nàng vẫn luôn cho rằng quỷ này không có tiền thế gian, hơn nữa không ai đốt giấy vàng cho nàng ấy, có lẽ ngay cả tiền âm phủ cũng chẳng có, nhưng vừa ra tay lại chính là một thỏi bạc.
"Các ngươi cầm đi, ta hẳn là không sử dụng."
Ba nha đầu biết bên cạnh cô nương có quỷ đi theo, nghe xong lập tức há hốc mồm, không phải quỷ có thể biến ra tiền chứ, nhưng biến ra thì có thể sử dụng được sao, hay là vàng bạc bằng giấy.
Hoa Túc thu thỏi bạc vào, "Cần phải đi."
Mặc dù Dung Ly không nỡ, nhưng vẫn mở miệng: "Đi ôm mèo tới cho ta."
Tiểu Phù nghiến răng một cái, đi ôm mèo đang ngủ say trong rương trúc tới.
Suốt chặng đường Thùy Châu cũng không ngủ được, một là vì trên xe xóc nảy, hai là có Hoa Túc ở bên cạnh, sợ đều không kịp, sao còn dám ngủ. Lúc bị bế lên nó hơi ngơ ngác, đến khi thấy Hoa Túc thì hận không thể vọt người bỏ chạy.
Tiểu Phù hoảng hốt, đè chặt lưng nó xuống, sợ nó biến mất nhanh như chớp.
Dung Ly duỗi tay ôm lấy, vuốt ve Thùy Châu vài cái, "Các ngươi tìm một căn nhà ở Tượng Châu, trước kia ở Hoàng Thành rất khó tìm được với chút vàng bạc còn lại, hiện tại ở Tượng Châu cũng tốt, nhất định có thể tìm được căn nhà thoải mái chút."
Tiểu Phù đỏ mắt lên, "Cô nương người tuyệt đối không thể lừa gạt chúng ta."
Dung Ly cười, "Ta lừa gạt các ngươi làm chi."
Thùy Châu run bần bật chui vào lòng nàng, cũng không dám ngẩng đầu lên, rõ ràng đã lớn hơn rất nhiều so với lúc mua về, nhưng lá gan có vẻ càng ngày càng nhỏ.
Tiểu Phù buông hàm răng đang nghiến chặt ra, "Nếu nửa tháng còn chưa trở về, nô tỳ sẽ phải đi Bồng Châu."
Dung Ly sợ nha đầu này thật sự sẽ làm như vậy, "Ban đầu ta không nên đưa ngươi ra khỏi Kỳ An."
"Cô nương!" Tiểu Phù giậm chân.
Dung Ly: "Ngươi còn nghe lời ta hay không."
Tiểu Phù ấm ức thút thít, "Nghe."
"Vậy thì ở lại cùng với Không Thanh, Bạch Liễu, đừng có nghĩ đến những việc tào lao." Hơi thở Dung Ly yếu ớt, nói chuyện rõ ràng mệt mỏi vô lực nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn.
Tiểu Phù đành phải gật đầu, "Nghe cô nương."
Không Thanh đưa cá khô của Thùy Châu đến, còn cầm một cái túi giấy, "Cô nương, đây là thức ăn cho Thùy Châu, trong này còn hai cái bánh nướng, cô nương đói bụng thì ăn một chút, đừng nên ghét bỏ."
Dung Ly gật đầu, lúc có lúc không mà vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy của Thùy Châu, khi xoay người lại trong lòng bỗng nảy lên lo lắng, tuy không nói gì cả nhưng lại chùn bước chân.
Hoa Túc thản nhiên: "Lúc ở Kỳ An, chưa thấy ngươi do dự không quyết đoán như vậy, hóa ra là bởi vì người Dung gia không đáng để ngươi quan tâm."
Dung Ly giơ tay nắm áo đen của nàng ấy, "Ngươi giúp cho ta."
Hoa Túc liếc mắt nhìn nàng, chẳng biết sao hồ ly này nắm áo choàng của nàng ấy thuần thục đến vậy, còn sai bảo như vô cùng đương nhiên. Nàng ấy chưa bao giờ bị sai bảo, ban đầu khi còn ngồi trên vạn quỷ, ai mà không kính cẩn lễ phép với nàng ấy, mong muốn đưa Quỳnh Nhưỡng* tới bên môi của nàng ấy.
(*Tên một loại rượu.)
Dung Ly nhỏ giọng, "Dù La Hà đã chạy trốn, nhưng biết đâu sẽ còn quay lại xuống tay với ba nha đầu này."
Hoa Túc thật lạnh nhạt, "Vừa rồi ta dùng quỷ khí che mặt các nàng, chắc hẳn La Hà không thấy rõ mấy nha đầu này trông như thế nào."
Dung Ly lại nói: "Không chừng trước kia nàng ta đã gặp qua, sớm ghi nhớ trong lòng."
Hoa Túc tức giận, "Ngươi cũng không sợ quỷ lực của ta kiệt quệ."
Dung Ly kéo áo choàng của nàng ấy, "Cho nên ta mới cùng ngươi đi Bồng Châu, chỗ đó âm khí nặng, chỉ một lát là ngươi có thể tu luyện trở lại."
Hoa Túc cười nhẹ, "Ngươi cho tu luyện là ăn cơm?"
Ba nha đầu đứng bên cạnh nhìn cánh môi tái nhợt của cô nương nhà mình mấp máy, có lẽ đang nói chuyện với ai đó, lông mi còn run rẩy, đôi mắt long lanh như sương mai, thật làm người thương yêu.
Không người nào lên tiếng quấy rầy, nghĩ thôi cũng biết cô nương đang nói chuyện với ai.
Các nàng chưa từng thấy dáng vẻ này của cô nương bao giờ, khi còn ở Dung gia tuy cô nương cũng cúi đầu ngoan ngoãn, nhưng không giống lúc này, trong ánh mắt lộ ra vài phần giảo hoạt.
Hoa Túc chậc một tiếng, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, vừa đẹp vừa sắc bén, "Thôi, những việc này đều là ngươi nợ ta, sẽ có một ngày, làm sao cũng phải kêu ngươi trả hết mới được."
Dung Ly gật đầu, "Chắc chắn sẽ không để ngươi thiệt thòi."
Hoa Túc giơ tay lên, phân chia ra ba sợi quỷ khí, ba sợi quỷ khí kia đột nhiên hóa thành sợi tơ quấn lên cổ ba nha đầu.
Nàng ấy không mặn không nhạt nói: "Ta dắt lấy mệnh môn* của các nàng, chỉ cần các nàng không rời khỏi Tượng Châu, cho dù chỉ bị thương bị đau nhẹ, ta có thể lập tức biết được, cũng có thể ngăn cản tà ám yêu quỷ cho các nàng một lần."
(*Mệnh môn: là huyệt được Đông y ví như cửa ngõ sinh mạng của mỗi cá nhân, là cội nguồn sinh sản và khởi nguồn của tạng phủ.)
Dung Ly vừa lòng, có thể làm quỷ này ra tay đã là trời giáng hồng vũ*, sao nàng còn bất mãn nữa, khóe miệng hơi cong lên một chút như lén lút ăn trộm.
(*Chỉ những việc khó có thể xảy ra, bất ngờ lạ lùng.)
Ba nha đầu không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy trên cổ chợt lành lạnh, giơ tay lên sờ một lúc cũng không thấy gì cả.
"Ta phải đi rồi." Dung Ly nhẹ nhàng nói.
Tiểu Phù không thể giữ được nàng, đành phải đỏ mắt đứng tại chỗ.
Hoa Túc không muốn xem các nàng chủ tớ tình thâm, xoay lưng rời đi, Dung Ly vội vàng đi theo.
Tiểu Phù đứng ở phía sau nhìn từ xa, mặc cho Bạch Liễu lôi kéo thế nào cũng không chịu đi một bước, còn liên tục hít hít cái mũi, sợ cô nương nhà mình đi rồi sẽ không trở về nữa.
Bồng Châu đường xa, ở giữa có một con đường thủy, hai bên vách núi cao ngất.
Một con thuyền nhẹ nhàng trôi trên mặt nước, người chèo thuyền đội nón tre che mặt, không nhìn thấy được khuôn mặt, giống như không dùng sức nhưng con thuyền lại có thể chạy ngược dòng, nháy mắt liền trôi xa đến mấy trượng.
Dung Ly ngồi trên thuyền, quay đầu lại thấy Hoa Túc đang ngồi xếp bằng trong mui, quỷ khí lượn vòng quanh thân, hiển nhiên là đang tĩnh tọa tu dưỡng.
Áo choàng đen trên người Hoa Túc bọc kín mít, mái tóc cũng bị che lại.
Bất luận là lão cá, hay La Hà cùng Phụng Vĩ ở trong cảnh đẹp trong tranh hình như đều hết sức kinh ngạc với xiêm y dưới áo choàng đen của nàng ấy, không biết thần chú thêu trên xiêm y đến tột cùng có tác dụng gì.
Thùy Châu nằm bên chân Dung Ly, chầm chậm vươn hai chân trước ra duỗi cái eo một chút, sau đó lại cuộn người co thành một cục.
Dung Ly mở túi ra định lấy cá khô, nào ngờ vừa mở túi liền thấy bên trong như có giấu thứ gì, móc ra nhìn mới biết là một túi tiền phình phình.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, đặt túi tiền bên cạnh người, cầm một con cá nhỏ ném cho Thùy Châu.
Thùy Châu ngậm lấy cá khô, nằm ngửa cắn cắn, cái bụng nhìn thật mềm mại.
Hoa Túc rất lâu chưa mở miệng, không biết vết thương lúc trước đã khỏi hẳn hay chưa, vì làm ra cảnh đẹp trong tranh phải hao tổn khá nhiều quỷ lực, có thể nói là họa vô đơn chí*.
(* Liên tiếp gặp tai nạn, hết khổ này đến khổ khác,..)
Dung Ly rảnh rỗi không có việc gì, lấy Họa Túy ra nhìn một hồi, cây bút mảnh mai đen nhánh, trông bình thường vô cùng, những cây bút khác còn khắc chút hoa văn tinh xảo và hoa cỏ, còn Họa Túy thật sự bóng loáng sáng trong như được thoa dầu.
Ven đường có phụ nhân đang giặt quần áo, chợt nghe thấy tiếng nước từ nơi xa, ngẩng đầu lên nhìn thấy một con thuyền nhỏ ngược dòng trôi đến. Nàng ấy ngơ ngác, suýt nữa không vớt được quần áo.
Qua một lát sau, Hoa Túc mới mở mắt, sắc mặt hết sức tái nhợt, nàng ấy dựa nghiêng vào mui thuyền, giơ tay kéo áo choàng ra một chút, có vẻ cảm thấy nóng.
Dung Ly thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, vội vàng chui vào trong mui, đặt lòng bàn tay lên trán nàng ấy, sau đó cảm thấy không cần thiết, nàng cực kỳ sợ Hoa Túc sẽ bị nhiễm phong hàn, nhưng quỷ vốn là toàn thân lạnh lẽo, sao có thể nhiễm phong hàn được.
Mí mắt Hoa Túc gục xuống, ánh mắt nhàn nhạt liếc nàng một cái, kéo bàn tay đặt trên trán mình xuống.
Dung Ly nhíu chặt mày, cảm giác quỷ này thật sự mỗi lúc một yếu hơn, nôn nóng hỏi: "Hay ngươi hút chút dương khí của ta đi, có thể dễ chịu hơn không."
Hoa Túc ngước mắt, "Dương khí của ngươi là linh đan diệu dược gì hay sao?"
Dung Ly á khẩu không trả lời được, lần trước Phụng Vĩ bị thương còn trốn trong thể xác của người phàm, tìm cơ hội ăn linh hồn suy yếu vì bị ngã chấn động của Triệu Đại, mà Hoa Túc lại rất cứng đầu, dường như đặc biệt kén ăn.
"Tiếp tục như vậy, ta sợ ngươi không đến Bồng Châu nổi."
"Vậy ngươi cũng quá coi thường ta." Hoa Túc dựa vào mui thuyền, ít nói hơn rất nhiều.
Dung Ly dứt khoát ngồi bên cạnh nàng ấy, "Nếu không ngươi dựa vào ta đi."
"Với dáng vẻ mệt mỏi này của ngươi, ta dựa vào sợ làm ngươi bị đau." Hoa Túc không mặn không nhạt nói.
Dung Ly lúng ta lúng túng: "Đây là ta nợ ngươi."
Hoa Túc khép hai mắt lại, gió gào thét thổi qua làm bím tóc của nàng ấy càng thêm rối loạn, trông mềm yếu hơn vài phần.
Dung Ly ngồi yên bất động, hai tay ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn nàng ấy chằm chằm, "Còn chưa hỏi ngươi lấy ngân lượng từ đâu ra."
Hoa Túc thản nhiên nói: "Khi ta ở Thương Minh Thành muốn cái gì thì có cái đó, cho dù là đồ vật thế gian, ta cũng không thiếu, đáng tiếc bị tính kế."
Dung Ly sững sờ, không hỏi Thận Độ ngược lại hỏi Động Hành Quân, "Vậy...... Rốt cuộc Động Hành Quân đã hại ngươi thế nào."
Hoa Túc kéo vạt áo ra một chút, khuôn ngực trắng không có huyết sắc, quả thật không giống người sống, "Nàng ta liên kết với Thận Độ."
Dung Ly cẩn thận mở miệng: "Nhưng ngươi chưa thấy nàng ấy, sao biết nàng ấy liên kết với Thận Độ?"
Hoa Túc trả lời bình tĩnh, giọng điệu không nghe ra vui buồn, "Ta thấy Xích Huyết Hồng Long ở bên cạnh Thận Độ."
Nói xong, nàng ấy đột nhiên mở mắt, sờ soạng trên người một hồi rồi lấy một thứ phát ánh sáng ra, nhíu mày nói: "Ta nghĩ sao lại nóng như vậy, hóa ra là do mảnh vảy này."
Dung Ly cúi người nhìn, thấy Hoa Túc dùng hai ngón tay kẹp mảnh vảy cá như đang bốc cháy, ngọn lửa cuồn cuộn, nhưng không thể làm phỏng tay Hoa Túc.
Nàng duỗi tay muốn sờ, lại bị Hoa Túc chụp mu bàn tay.
Hoa Túc lạnh giọng, "Không cần tay nữa?"
Dung Ly ngượng ngùng rụt tay về, "Nhưng Xích Huyết Hồng Long xuất hiện bên cạnh Thận Độ cũng chưa chắc là đang giúp hắn."
Nàng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lắc lư, "Ngươi xem trên tay ngươi còn đang cầm mảnh vảy, chẳng lẽ...... Nó liền giúp ngươi?"
Hoa Túc thổi một ngụm quỷ khí về phía mảnh vảy kẹp giữa hai ngón tay, dập tắt ngọn lửa, không ngờ mảnh vảy này càng cháy càng mạnh.
Dung Ly sửng sốt nhìn, "Đang êm đẹp sao lại bị bốc cháy."
Hoa Túc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đi của con thuyền, "Ngươi còn nhớ Xích Huyết Hồng Long ở cảnh đẹp trong tranh không?"
Dung Ly gật đầu, "Nhớ rõ."
Hoa Túc nói cặn kẽ, "Trước kia khi ta nhìn thấy Xích Huyết Hồng Long, nó đều bốc lửa quanh thân, vảy trên người không dễ bị rơi ra, mỗi một mảnh vảy đều liên quan chặt chẽ với nó, chỉ cần tính mạng của nó vẫn còn, mảnh vảy rơi ra mà ở gần thì cũng sẽ bốc cháy một lần nữa."
Dung Ly suy tư một lát, kinh ngạc hỏi: "Ý của ngươi là...... Đan Tuyền mẹ ta đang ở Bồng Châu?"
Hoa Túc lãnh đạm, "Ta không biết có ở Bồng Châu hay không, nhưng tóm lại đã đến gần một chút."
Nàng ấy tạm ngừng, nhìn qua Dung Ly, nói cực kỳ nghiêm túc không giống trêu đùa, "Hơn nữa, bất luận tính toán như thế nào, có thể được gọi là mẹ của ngươi cũng chỉ là nửa hồn mà Hồng Long chia ra đầu thai kia, chứ tuyệt đối không phải nửa hồn yêu còn lại."
Dung Ly không hiểu lắm, "Hai bên đều là nàng ấy, có gì khác nhau."
Hoa Túc lãnh đạm cười nhẹ, "Vậy ngươi đi hỏi Hồng Long kia một chút, xem nó có nhận biết ngươi hay không."
Dung Ly im lặng, nàng không thể nói chính xác.
Mảnh vảy rực cháy làm ngón tay Hoa Túc đỏ bừng, nhưng nàng ấy vẫn không sợ mà cầm, chỉ toát mồ hôi trên xương quai xanh, còn ngón tay vẫn êm đẹp.
Dung Ly nhìn xiêm y lộ ra dưới áo choàng của nàng ấy, cả gan hỏi: "Trên xiêm y của ngươi rốt cuộc là thêu cái gì, vì sao bọn họ có vẻ rất kinh ngạc sợ hãi."
Hoa Túc cất mảnh vảy vào, chầm chậm đẩy áo đen ra, vạt áo phía dưới lập tức lộ ra một góc, thần chú bị nửa che nửa lộ. Nàng ấy chỉ vào chữ viết nguệch ngoạc được thêu bằng chỉ bạc nói: "Bộ pháp y* này chính là linh tương* của ta biến thành, thần chú trên pháp y kỳ thật là được viết trên linh tương, ta vốn nên hồn phi phách tán, may mắn kịp thời viết thần chú này."
(*Pháp y: trang phục khi hành lễ.)
(*Linh tương: Tướng mạo trang nghiêm, tuyệt diệu của thần phật.)
Dung Ly duỗi tay ra, cánh tay mới vừa nâng lên bỗng buông xuống, "Hồn phi phách tán?"
Hoa Túc kéo áo đen lại, vô cùng thờ ơ, "Đúng vậy, hồn phách của ta bị đánh ra khỏi nguyên thân, linh tương tràn đầy thương tích, vì tránh cho tu vi tan hết nên ta viết thần chú trên linh tương, miễn cưỡng có thể ngưng tụ hồn phách, nhưng hồn phách mỏng manh, tạm thời chưa thể trở về nguyên thân, bọn họ chắc hẳn không dự đoán được, ta đã đến nông nỗi này mà vẫn có năng lực đánh trả."
Dung Ly kinh ngạc, "Nhưng không phải ngươi sinh ra là quỷ sao, quỷ chỉ cần có hồn phách, sao còn có nguyên thân?"
Nàng chợt khựng lại, suy nghĩ khiến đầu óc choáng váng, "Rốt cuộc ngươi là yêu hay quỷ?"
Hoa Túc rõ ràng đã suy yếu dựa vào, nhưng thái độ kia vẫn cao cao tại thượng, không nhanh không chậm nói: "Ta không phải yêu, cũng không thể hoàn toàn tính là quỷ."
Dung Ly khó hiểu, nói như thế...... vậy quỷ này là cái gì?
Nàng dứt khoát không hỏi là yêu hay quỷ nữa, dù sao quỷ này có vẻ không muốn nói rõ, nàng tiếp tục truy vấn cũng vô ích, "Vậy nguyên thân của ngươi hiện tại ở nơi nào, chẳng lẽ ở trong Thương Minh Thành?"
Hoa Túc: "Không, nhưng cũng cực gần, giơ tay có thể với tới."
Dung Ly buồn cười, "Không muốn nói thì đừng nói, cần gì đánh đố với ta."
Gió to tạt vào mặt, trang sức trên tóc của Hoa Túc vang leng keng không ngừng, nàng ấy lại nhắm mắt, dường như không có gì hứng thú, "Ta nghỉ ngơi một lát, ngươi coi chừng con thuyền này, nếu thuyền sắp hóa thành mực thì gọi ta một tiếng."
Dung Ly thấy nàng ấy dựa vào mui thuyền, áo choàng cũng chưa kéo lại hết, vạt áo còn hơi mở, hai lỗ tai đột nhiên nóng lên, qua một lúc lâu mới ngồi gần tới một tấc, thật cẩn thận giơ tay đẩy đầu nàng ấy dựa lên vai mình.
Hoa Túc mở mắt ra, thình lình mở miệng: "Làm gì vậy."
Dung Ly khẽ nói: "Không phải ngươi muốn nghỉ ngơi sao, dựa vào ta dễ chịu hơn một chút, cũng không ảnh hưởng đến ta coi thuyền."
Một lát sau Hoa Túc mới nhẹ nhàng chậc một tiếng, "Quá gầy, bả vai cộm vào đầu."
Vành tai Dung Ly hơi nóng, thầm nghĩ nếu không thì để Hoa Túc gối lên đầu gối của nàng.
Hoa Túc đưa tay che lỗ tai nàng lại, "Sao đột nhiên đỏ lên, hay gió thổi bị bệnh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.