Chương 85: Sao trốn trốn tránh tránh như thế.
Nhất Thiên Bát Bôi Thủy
16/09/2022
Quỷ lột da tốt xấu gì cũng là quỷ, tuy mặc một lớp da do Họa Túy vẽ ra, nhưng nếu đi dưới ánh mặt trời chói chang, sợ là linh hồn sẽ bị thiêu cháy.
Hoa Túc thấy nó xuyên cửa ra ngoài, miễn cưỡng bắn nhẹ ngón tay, phóng ra một sợi quỷ khí để quỷ lột da khỏi bị ánh nắng chiếu vào.
Dung Ly thay xiêm y xong, đeo ngọc bội trên đai lưng, siết chặt cổ áo lông chồn, lúc này mới mở cửa ra.
Đan Lưu Sương ở bên ngoài chờ, cả người run run, hàm răng lập cập, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, "Biểu tỷ tỷ, chúng ta đi."
Trong phòng bên cạnh, Tiểu Phù cùng Bạch Liễu vừa cãi nhau đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đan gia cô nương đứng trước cửa phòng của cô nương nhà mình, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, bây giờ là sáng sớm, còn tưởng bản thân bị hoa mắt. Tiểu Phù xoa xoa mắt, nói thầm: "Người không biết còn tưởng Đan gia cô nương mới là nha đầu hầu hạ cô nương của ta đâu, vào thời tiết này, lại tới sớm như vậy, chỉ thiếu chưa bưng nước vắt khăn."
Bạch Liễu ở bên cạnh nói: "A, sao cô nương lại ra ngoài."
Dung Ly bước đến ngưỡng cửa, mái tóc chải gọn gàng bị gió thổi rối loạn tung bay ở sau lưng. Áo lông chồn trắng tinh che đến cằm, dài tới mắt cá chân, bên dưới lộ ra xiêm y vàng nhạt, trên cổ tay áo của xiêm y cũng may một ít lông chồn, bàn tay xanh xao thò ra từ bên trong, dường như ngay cả cổ tay nhỏ gầy cũng mang vẻ bệnh tật.
Đan Lưu Sương ôm cánh tay nàng, còn dựa nửa người qua, một bên nói: "Bà ngoại từ trước đến nay đều thức dậy sớm, có lẽ đã rửa mặt xong rồi."
Tiểu Phù đang nhìn ngơ ngác ở xa vội hô lên một tiếng: "Cô nương!" Dung Ly dừng bước, quay đầu lại nói: "Còn tưởng các ngươi muốn ngủ thêm chút nữa."
Tiểu Phù đỏ mặt, lo lắng hỏi: "Sao hôm nay cô nương dậy sớm vậy."
Dung Ly mỉm cười, "Ngủ không được, nên thức dậy."
Tiểu Phù gãi gãi đầu, "Nhưng......"
"Không sao." Dung Ly trấn an nói: "Ta đi thăm bà ngoại trước, lát nữa các ngươi thu dọn phòng, nước trong bồn gỗ còn chưa đổ."
Tiểu Phù đành phải gật gật đầu, lôi kéo Bạch Liễu ở bên cạnh chạy vào trong phòng, vội vàng thu dọn.
Bạch Liễu ở bên cạnh nói nhỏ: "Ngày ấy ta hỏi tỳ nữ trong phủ, nghe nói viện này ít người lui tới, hẳn là chưa có ai đến hầu hạ cô nương." Nàng ấy thật cẩn thận bưng bồn gỗ đặt trên giá bên giường lên, sắc mặt đột nhiên trở nên rất kỳ quái.
Tiểu Phù căng thẳng, "Làm sao vậy?"
Bạch Liễu đưa tay vào trong nước khuấy khuấy, cả người cứng đờ: "Nước vẫn còn nóng, trời lạnh như vậy, nước đem vào đây đã giảm nóng một nửa, chưa kể có thể cô nương đã tỉnh dậy một lúc lâu, chắc không phải nấu nước bưng về lại chứ." Tiểu Phù nghi ngờ đặt tay lên thành bồn, "Ai nấu nước cho cô nương chúng ta, còn không chịu thừa nhận."
Bạch Liễu nhìn nhìn khắp nơi, rụt rụt bả vai, "Nhưng...... Thật sự là tỳ nữ trong phủ nấu nước cho cô nương sao?"
Tiểu Phù đẩy vai nàng ấy: "Không phải tỳ nữ trong phủ, còn có thể là quỷ sao!"
Bạch Liễu mím môi im lặng, ngoài cửa gió vù vù thổi vào phòng, nàng ấy run lên một cái, con ngươi chấn động.
Tiểu Phù hừ lạnh: "Nếu thật sự là quỷ nấu nước, cô nương đều không sợ, ngươi sợ cái gì."
Ra khỏi cửa viện, Dung Ly bước chậm rãi, nàng vốn đi từ tốn, bây giờ có nha đầu dựa vào người, bị mượn sức nên đi càng mệt mỏi. Mà nha đầu Lưu Sương này lại được nuông chiều từ bé, có lẽ đã quen dựa vào người khác khi đi, qua một lúc vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn. Hoa Túc không muốn nhìn một cái, đưa mắt về phía nơi khác, giơ tay vén sợi tóc rơi xuống từ bím tóc ra sau tai, "Cô nương Đan gia này không dựa vào người thì không đi được? Lúc đến không có người để dựa, không phải còn đi rất tốt sao."
Dung Ly dừng bước, ho nhẹ vài tiếng, giơ tay đè vai Đan Lưu Sương, năm ngón tay hơi khép chặt.
Đan Lưu Sương ngẩng đầu nhìn nàng, mới phát hiện sắc mặt của biểu tỷ tỷ không được tốt lắm, khuôn mặt tái nhợt như lụa trắng, khi ho nhẹ thân thể run lên, mong manh hơn cả nụ hoa bị mưa dập gió vùi, rõ ràng sắp đứng không nổi. Nàng ấy vội vàng đứng thẳng lên, "Biểu tỷ tỷ, chính là...... Mệt?"
"Mắt vẫn còn biết nhìn." Hoa Túc hừ nhẹ.
Dung Ly khẽ lắc đầu, "Đi chậm một chút là được, không sao."
Thấy nàng càng thêm yếu đi, Đan Lưu Sương đâu còn dám dựa vào nàng, chỉ nhè nhẹ đặt tay lên vai nàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi chậm một chút, bình thường ta đi rất nhanh, cha mẹ luôn nói ta vội vàng nôn nóng, sau này nhất định sẽ thay đổi." Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: "Thay đổi giống như tỷ tỷ vậy."
"Vậy thì không cần." Hoa Túc tự mình nói.
Tới viện của Đan Đống và Lâm Thước, Đan Lưu Sương lập tức buông tay Dung Ly ra, tung tăng nhảy nhót vào trong, lên tiếng hỏi nha đầu đứng cạnh cửa: "Lão gia cùng lão phu nhân đã dậy chưa?"
Tỳ nữ đứng bên cửa cúi đầu: "Bẩm cô nương, lão gia cùng phu nhân đều đã dậy rồi." Nói xong tỳ nữ xoay lưng gõ cửa phòng, nhỏ giọng nói: "Lão gia phu nhân, Lưu Sương cô nương và Dung Ly cô nương tới."
Đan Đống ở trong phòng đáp: "Cho các nàng tiến vào, hai nha đầu này sao tới sớm vậy."
Tỳ nữ đẩy cửa ra, "Lão gia mời hai vị cô nương vào phòng."
Từ bên ngoài vào phòng chỉ có hai cô nương, trên thực tế còn có một quỷ đi theo phía sau.
Hoa Túc sao có thể khách sáo, vào phòng liền ngồi xuống ngay, còn trông giống chủ nhân của Đan gia hơn. Nàng ấy gập ngón tay im ắng gõ hai cái lên bàn, quan sát căn phòng qua lại một hồi, nhàn nhạt nói: "Căn phòng này rất sạch sẽ." "Sạch sẽ" mà quỷ này nói không giống "Sạch sẽ" trong mắt người thường, lông mi Dung Ly rung lên, nhìn về phía Đan Đống cùng Lâm Thước, "Hôm nay Lưu Sương đến tìm con, nghĩ chắc ông ngoại bà ngoại đã thức dậy, nên cùng nhau qua đây."
Sắc mặt của Đan Đống không được tốt, đặc biệt là sau khi thấy nàng, cau mày, trong ánh mắt không giấu được nỗi lo lắng. Hắn gật đầu đáp lời, lại trầm mặc thật lâu mới nói: "Tới đúng lúc, ta đang muốn sai nha đầu đi gọi con đến đây."
Dung Ly sửng sốt, giả vờ khó hiểu, "Ông ngoại chính là...... Có chuyện gì?"
Đan Đống thở dài một hơi, đôi tay chống trên đầu gối, vẻ mặt bất an, "Hôm nay trời còn chưa sáng đã có quan binh đi tìm kiếm ở bên ngoài, nghe nói bắt được bốn tên do thám của ngoại quốc, không chừng còn có do thám khác trốn trong Hoàng Thành." "Ông ngoại đang lo lắng điều gì." Dung Ly nhỏ giọng hỏi.
Lâm Thước vỗ vỗ mu bàn tay Đan Đống, ngước mắt lên nhìn qua Dung Ly, "Ông ngoại con lo lắng những quan binh đó không chỉ muốn tìm do thám của ngoại quốc, còn mượn cơ hội này để tìm...... Con. Gần đây chuyện của Dung phủ ở Kỳ An bị lan truyền rất nhiều, lòng người hoảng sợ, tra xét lâu như vậy vẫn chưa có kết quả, ta và ông ngoại con nghe nói tri châu của Kỳ An dâng thư tới Hoàng Thành, chuyện này sợ là sẽ kéo dài."
Đan Lưu Sương còn đứng bên cạnh, lúng ta lúng túng hỏi: "Biểu tỷ tỷ làm sao bây giờ đây."
Dung Ly nhíu mày, suýt chút nữa đã quên chuyện này, cho dù tìm được nàng cũng vô nghĩa, rốt cuộc chuyện này là việc quỷ thần, bên trong nào có âm mưu dương mưu gì, cũng không có khả năng là người khác hại Dung gia còn muốn dùng nàng chịu tội thay. Nhưng...... Giả vờ giả vịt luôn cần thiết.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Vậy nên làm gì cho phải, nếu thật sự muốn tìm kiếm khắp thành, nhất định sẽ vào Đan phủ."
Lâm Thước vẫy vẫy tay, tuy cũng nhíu mày, nhưng dường như không quá hoảng sợ, bình tĩnh nói: "Tới đây."
Hoa Túc liếc mắt một cái, "Còn muốn nói lời thì thầm."
Dung Ly đến gần Lâm Thước, chậm rãi cúi người xuống đưa lỗ tai tới, không biết bà ngoại tìm được cách gì.
Lâm Thước thì thầm, giọng nói mang một chút khàn khàn thăng trầm, "Khi trời chưa sáng, Chu phủ đã truyền tin đến, Chu đại nhân nói con tới chỗ của hắn để tránh đầu sóng ngọn gió, chờ quan binh điều tra đi rồi, con lại trở về."
Dung Ly đứng dậy, kinh ngạc hỏi: "Nhưng, nhưng nếu như thế, chẳng phải là hại......"
Lâm Thước lắc đầu, chậm rãi nói: "Việc của Dung gia, Chu đại nhân đã biết gần hết, con cứ an tâm đi trốn một thời gian." Dung Ly đành phải gật đầu, trong lòng suy xét, như thế cũng tốt, vừa lúc tượng đá trong Chu phủ bị vỡ, không biết Chu Thanh Lâm phát hiện ra chưa.
Nàng rũ mắt suy tư, sau một lúc lại hỏi: "Không biết rốt cuộc quan binh trong thành đang tìm kiếm do thám của nước nào, gióng trống khua chiêng như vậy, chẳng lẽ là địch quốc phái người tới?"
Đan Đống lắc đầu, "Chuyện của triều đình, chúng ta không tiện hỏi, những quan binh kia còn giấu kín vô cùng, không thăm dò được tin tức gì."
Dung Ly đành phải chờ đợi quỷ lột da có thể sớm trở về, nếu thật sự là do thám của Phu Dư, tứ đệ Dung Tề ở Bồng Châu xa xôi rất có khả năng đã chết rồi.
"Vậy khi nào con đến Chu phủ, Chu phủ...... Sẽ bị điều tra sao?" Nàng hỏi nhỏ.
Đan Đống gật đầu, "Cho dù Chu đại nhân là mệnh quan triều đình, nhưng phủ của hắn cũng phải bị lục soát, nếu lời nói trong thư của Chu đại nhân đều là thật, thì quan binh đã sớm rời khỏi Chu phủ, con cứ an tâm đến đó, qua mấy ngày rồi trở về." Đan Lưu Sương trông mong nhìn, "Con cũng muốn đi cùng biểu tỷ tỷ."
"Nơi nào cũng muốn đi, vô lý." Đan Đống lạnh lùng nói.
Hoa Túc lãnh đạm phụ họa: "Vô lý."
Đan Lưu Sương đành phải ngậm miệng, ánh mắt né tránh, "Con không đi là được, hung dữ vậy làm chi."
Lâm Thước đứng lên, giữ chặt lấy tay Dung Ly, "Lát nữa lên xe ngựa đừng có ra ngoài, mã phu sẽ tránh quan binh, nhớ đội nón che lên, đợi vào trong Chu phủ rồi mới tháo xuống, nhớ kỹ chưa?"
"Vừa lúc đi xem Chu Thanh Lâm, tượng đá vỡ thành như vậy, không biết có bị dọa sợ hay không." Hoa Túc cười nhạt.
Dung Ly nghe lời gật đầu, "Ly nhi nhớ kỹ."
Xe ngựa đã chờ bên ngoài phủ, không dừng trước cửa chính mà dừng ở bên lối nhỏ cửa hông, người ra vào cửa này từ trước đến nay đều là người làm bếp, còn có dọn thùng phân.
Lâm Thước lên tiếng kêu: "Đi lấy nón che cho cô nương, nhanh lên chút!" Tỳ nữ ngoài phòng mau chóng cầm nón che lại đây, Lâm Thước tiếp nhận, sốt ruột đội lên cho Dung Ly, tơ lụa rũ trước mặt không quá mỏng, vừa vặn che khuất khuôn mặt, bên ngoài chỉ mơ hồ thấy được hình dáng.Tục Mệnh - Chương 85: Sao trốn trốn tránh tránh như thế.
Dung Ly giơ tay vén lụa trắng trước mặt lên, quay đầu lại lặng lẽ nhìn Hoa Túc một cái, rồi nói với Lâm Thước cùng Đan Đống: "Ông ngoại bà ngoại, bây giờ con đi đây."
Lâm Thước trấn an nắm tay nàng một chút, "Không cần lo lắng, Chu đại nhân...... Có thể tin tưởng được." Dung Ly gật đầu, từ cửa hông đi ra khỏi Đan phủ, cùng Hoa Túc lên xe ngựa, vừa ngồi xuống, bánh xe gỗ liền lộc cộc lăn đi.
Hoa Túc nhìn phía trước, sắc mặt lãnh đạm, "Nếu không phải Họa Túy còn nằm trong tay ngươi, ngươi ở lại Đan gia thời gian dài cũng có thể, ít nhất trên dưới Đan gia đều đối đãi với ngươi khá tốt."
Dung Ly nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Nếu ta không thể không đi theo ngươi, vậy nói như thế vẫn là đừng nói, lãng phí miệng lưỡi."
Hoa Túc liếc qua, "Cũng không phải lãng phí miệng lưỡi của ngươi."
Hai mắt Dung Ly cong cong, đột nhiên thấy một nhúm tóc dài đen như mực rũ xuống phía trước, lập tức trừng to mắt. Nàng ngẩng đầu lên, thình lình thấy quỷ lột da bám trên thùng xe.
Quỷ lột da cúi đầu nhìn nàng, xiêm y đẹp đẽ quý giá trên người lại không rũ xuống, khuôn mặt trắng bệch không hề có biểu cảm. Dung Ly thiếu chút nữa bật dậy, trái tim đập thình thịch, nàng giơ tay đè lại ngực, chậm rãi thở ra một hơi dài mới bình phục được một chút. Không biết sao quỷ lột da tới im ắng như vậy, chẳng phát ra âm thanh nào, thật là dọa người.
Hoa Túc xùy một tiếng, "Thế nào, đều thấy rõ nghe rõ rồi sao."
Lúc này quỷ lột da mới mở miệng: "Phu Dư."
Nghe giọng nói mềm mại này, Dung Ly không thể nổi giận, may mà lúc ấy nàng vẽ bộ da tiểu cô nương.
Quả thật là Phu Dư, xem ra biên cương thật sự đã đánh nhau, nếu giống như kiếp trước, thân xác của Dung Tề hiện tại đã lạnh thấu.
Tứ đệ này từ nhỏ thường xuyên ra bên ngoài chơi với đám bạn xấu, không chịu nổi áp tải. Hắn không ở trong phủ nhiều cho nên Dung Ly đối với hắn...... Cũng chẳng có gì bận tâm, tình nghĩa còn không sâu bằng với tỳ nữ trong phủ. Dung Ly nắm ngón tay, im lặng một lúc lâu.
Hoa Túc nói: "Linh hồn của người vừa mới chết còn ở tại thế gian, nếu ngươi muốn gặp hắn, ta dạy cho ngươi cách gọi hồn của hắn tới."
Dung Ly lắc đầu, "Không cần."
Xe ngựa vừa đến Chu phủ, hai tôi tớ canh cửa lập tức đẩy cửa ra.
Dung Ly chưa tháo nón che, chỉ giơ tay vén lụa trắng lên một chút để tránh bị ngã vì không nhìn thấy đường đi.
Tỳ nữ dẫn đường nhỏ giọng nói: "Lão gia lệnh nô tỳ dẫn cô nương đến phòng cho khách nghỉ ngơi, đêm qua trong phủ xảy ra chút việc, lão gia đang ở trong sân, tạm thời không rảnh đến đây, mong cô nương thông cảm."
Hoa Túc nói: "Sợ là đã biết tượng đá trong núi giả bị vỡ, đang suy nghĩ nguyên do đây."
Dung Ly tỏ vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi: "Không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không tiện nói cho người ngoài biết, thì thôi vậy." Tiểu tỳ nữ đã gặp qua cô nương Đan gia này, hôm qua lúc nghe diễn, nàng ấy hầu hạ ngay bên cạnh. Nàng ấy hơi do dự, nhớ đến cô nương đã thấy tượng đá nên mới nói: "Cô nương còn nhớ tượng đá ở trong phủ sao, đó là bức tượng mà hôm qua lão gia cùng phu nhân dẫn cô nương đi xem."
"Đương nhiên nhớ rõ." Dung Ly gật đầu.
Tiểu tỳ nữ nói giọng run run, "Vào ban đêm hôm qua, không biết sao tượng đá lại bị vỡ."
"Chuyện bé xé to." Hoa Túc không chút để ý.
Dung Ly trừng mắt, "Tại sao bị vỡ, hôm qua vẫn còn tốt."
Tiểu tỳ nữ lúng ta lúng túng nói: "Không biết có phải là tượng đá ban đầu hay không, rõ ràng không giống hình dạng mà lão gia nhận được, nhưng lại giống hệt hình dạng lúc Trương đại nhân mới vừa thấy."
"Lời này...... Nghĩa là gì?" Dung Ly khẽ hỏi, làm bộ không hiểu gì. Tỳ nữ nói: "Tượng đá là do Trương đại nhân đem tới, sau đó chẳng biết sao thay đổi thành hình dạng khác ở trong phủ Trương đại nhân. Lúc Trương đại nhân đưa cho lão gia chúng ta, tượng đá trông hung dữ và có bốn cánh tay, hôm nay nhìn thấy tượng đá bị vỡ nát từng mảnh, nhưng nếu ghép lại, không còn là dáng vẻ hung dữ và có bốn cánh tay kia nữa, mà giống với hình dạng ban đầu ở trong phủ Trương đại nhân."
Dung Ly lo sợ nói: "Tượng đá này, sao có thể đổi tới đổi lui?"
Tỳ nữ cũng sợ, ánh mắt né tránh, lại nhỏ giọng nói: "Hơn nữa tất cả ngọn nến trong núi giả đều bị tắt, nhưng vẫn chưa cháy hết, dường như có một luồng gió thổi qua làm dập tắt hết."
Dung Ly nắm cổ tay áo, "Hay đêm qua có người nào vào phủ, rồi thay đổi tượng đá?"
Tỳ nữ lắc đầu, "Làm sao được, ban đêm ở trong phủ còn có hộ viện tuần tra, chắc hẳn không ai có thể lén trốn vào." "Căn bản không phải là người lén vào." Hoa Túc lạnh giọng.
Dung Ly lặng lẽ liếc nàng ấy, im lặng quở trách, ngay cả nàng cũng không tính là người sao.
Nàng rũ mắt trầm tư một lát, hỏi tiểu tỳ nữ: "Ta có thể đi xem tượng đá kia không?"
Tỳ nữ chần chừ, "Nhưng lão gia sai ta dẫn cô nương đến phòng cho khách, ta, ta không thể......"
"Hôm qua ta cũng đã bái lạy tượng đá, nghĩ lại cũng có chút băn khoăn, tượng đá này hẳn sẽ không vô duyên vô cớ vỡ nát, có thể là bởi vì chắn tai họa, ngươi cứ đưa ta đi đi, nếu Chu đại nhân hỏi, ta sẽ nói là ta khăng khăng muốn tới xem, nhất định sẽ không liên lụy đến ngươi." Dung Ly nói chuyện nhẹ nhàng, đôi mắt hơi cong lên, thái độ nhã nhặn lịch sự.
Hoa Túc cười nhẹ, "Lại lừa gạt người."
Lúc này tỳ nữ mới lưỡng lự gật đầu, lắp bắp nói: "Vậy, vậy ta đưa cô nương đi, nếu lão gia hỏi......" "Chắc chắn sẽ không liên lụy đến ngươi." Dung Ly nói.
Hoa Túc dời ánh mắt, không biết có phải ai cũng đều dễ dàng bị dáng vẻ của nha đầu này lừa hay không.
Có lẽ vì đêm qua nến và hương đều bị dập tắt nên mùi hương khói ở trong phủ tan đi một ít, không còn quá nồng nặc.
Nhưng Dung Ly vẫn nắm tay áo che trước mặt, vào trong núi giả, lại quẹo mấy vòng, quả thực nhìn thấy Chu Thanh Lâm đang đứng trước tượng đá.
Tỳ nữ dẫn đường cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Dung Ly nhỏ giọng: "Chu đại nhân."
Chu Thanh Lâm quay người lại, kinh ngạc nói: "Ly nhi cô nương? Sao ngươi đến nơi này, không phải ta đã lệnh tỳ nữ dẫn ngươi vào phòng cho khách nghỉ ngơi sao."
Dung Ly lắc đầu, "Nghe nói tượng đá bị vỡ, trong lòng có chút bất an, nên phải làm phiền muội muội này đưa đến." Tiểu tỳ nữ hơi rụt cổ lại.
Chu Thanh Lâm than một tiếng, "Thức dậy định vào đây dâng hương, không ngờ tượng đá vỡ đầy đất."
Dung Ly lúng ta lúng túng hỏi: "Sao hình dạng của tượng đá này không giống hôm trước?"
Chu Thanh Lâm cúi mặt nhìn đá vụn bên chân, "Đã hỏi pháp sư, hắn nói là thần lực của tượng đá bị kiệt quệ, cho nên trở về hình dạng ban đầu, sợ rằng đêm qua đã chắn tai họa lớn gì đó."
Dung Ly vốn định bịa một lý do, không ngờ có pháp sư nào đã bịa đặt tốt giúp nàng.
Hoa Túc vừa nghe, lập tức vui vẻ, "Bọn bịp bợm giang hồ này có thể lừa người khác cũng không phải không có lý, nói thật ra cũng hết chỗ chê."
Dung Ly ngây thơ gật đầu, "Thì ra là thế."
Chu Thanh Lâm thở dài, "Thôi, tuy không biết tượng đá này chắn tai họa gì, nhưng có thể tránh được thì rất tốt rồi." Hắn ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Dung Ly, "Đêm qua trong Hoàng Thành lục soát ra mấy do thám của Phu Dư, việc này vốn dĩ chẳng liên quan đến chuyện của Dung gia, nhưng......"
Dung Ly khó hiểu, "Thế nào?"
Chu Thanh Lâm nói tiếp: "Việc này ta cũng vừa mới biết được, chưa kịp nói với Đan gia, do thám Phu Dư bị bắt là kẻ giả danh tiêu cục Dung gia, tiêu cục kia từ Bồng Châu đến đây."
Hắn nói cực chậm, như còn giữ lại điều gì.
Tâm trạng Dung Ly chùng xuống, "Tứ đệ Dung Tề của ta ở tiêu cục Bồng Châu."
Chu Thanh Lâm nhìn nàng, lo lắng sốt ruột nói: "Tứ đệ của ngươi, sợ là......"
Lông mi Dung Ly run rẩy, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống giày, "Hắn đã xảy ra chuyện."
"Có người nghi ngờ tiêu cục Bồng Châu của Dung gia cấu kết với người Phu Dư." Chu Thanh Lâm nhíu mày, "Hiện tại những người ở tiêu cục Bồng Châu đều không rõ tung tích, cho nên rốt cuộc có phải cấu kết với Phu Dư hay không, cũng chưa thể chắc chắn." Thân thể Dung Ly hơi lảo đảo, giơ tay đè thái dương.
Hoa Túc đỡ vai nàng, tránh cho nàng loạng choạng té ngã.
Chu Thanh Lâm lại nói: "Hiện giờ quan binh đang lục soát khắp nơi, ngươi chịu thiệt thòi một chút, ở lại Chu phủ nghỉ ngơi một thời gian, chờ điều tra xong rồi, ta sẽ sai người đưa ngươi trở về Đan gia."
"Sao có thể là thiệt thòi." Dung Ly lắc đầu, "Còn phải đa tạ Chu đại nhân."
Chu Thanh Lâm nhìn nàng một lúc rồi dời ánh mắt, suy sụp tinh thần nói: "Lúc ấy đi Kỳ An, lại không thể giúp đỡ Đan Tuyền."
Hắn bỗng ngừng lại, "Thôi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, chuyện tiêu cục Bồng Châu chưa điều tra rõ, ngươi đừng nên nóng vội trở về Đan gia. Tội danh cấu kết địch quốc là chu di cửu tộc, nếu...... Thật sự giống như suy đoán thì ngươi hãy đi về phía Đông, có thể cách Hoàng Thành càng xa càng tốt." Dung Ly gật đầu, trong lòng nàng biết Dung Tề sẽ không cấu kết với Phu Dư, nếu giống kiếp trước, có lẽ...... Hắn đã chết.
Vào phòng cho khách, Dung Ly ngồi xuống thở hổn hển một hơi, nhìn qua quỷ áo đen đang đứng bên cạnh cửa, nhỏ giọng hỏi: "Nếu muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, ngươi cần đến nơi có nhiều quỷ khí để tu luyện phải không?"
Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng, bờ vai thon gầy hơi hạ thấp, bím tóc rời rạc nhưng không rối loạn. Nàng ấy thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Lúc Dung Ly rũ mắt trông có vẻ mệt mỏi, nhưng khi nâng mí mắt lên, ánh mắt lại long lanh tỉnh táo, "Đi Bồng Châu thế nào?"
Hoa Túc nhíu chặt mày, lạnh lùng cười nhạt, "Đi Bồng Châu tại thời điểm này, không phải ngươi muốn chứng thực việc tiêu cục Bồng Châu cấu kết với Phu Dư sao, không muốn sống nữa?" Dung Ly ngẩng mặt, nhìn nàng ấy không chớp mắt mà nói: "Có ngươi ở đây, ta còn sợ không giữ được mạng hay sao."
Hoa Túc thấy nó xuyên cửa ra ngoài, miễn cưỡng bắn nhẹ ngón tay, phóng ra một sợi quỷ khí để quỷ lột da khỏi bị ánh nắng chiếu vào.
Dung Ly thay xiêm y xong, đeo ngọc bội trên đai lưng, siết chặt cổ áo lông chồn, lúc này mới mở cửa ra.
Đan Lưu Sương ở bên ngoài chờ, cả người run run, hàm răng lập cập, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, "Biểu tỷ tỷ, chúng ta đi."
Trong phòng bên cạnh, Tiểu Phù cùng Bạch Liễu vừa cãi nhau đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đan gia cô nương đứng trước cửa phòng của cô nương nhà mình, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, bây giờ là sáng sớm, còn tưởng bản thân bị hoa mắt. Tiểu Phù xoa xoa mắt, nói thầm: "Người không biết còn tưởng Đan gia cô nương mới là nha đầu hầu hạ cô nương của ta đâu, vào thời tiết này, lại tới sớm như vậy, chỉ thiếu chưa bưng nước vắt khăn."
Bạch Liễu ở bên cạnh nói: "A, sao cô nương lại ra ngoài."
Dung Ly bước đến ngưỡng cửa, mái tóc chải gọn gàng bị gió thổi rối loạn tung bay ở sau lưng. Áo lông chồn trắng tinh che đến cằm, dài tới mắt cá chân, bên dưới lộ ra xiêm y vàng nhạt, trên cổ tay áo của xiêm y cũng may một ít lông chồn, bàn tay xanh xao thò ra từ bên trong, dường như ngay cả cổ tay nhỏ gầy cũng mang vẻ bệnh tật.
Đan Lưu Sương ôm cánh tay nàng, còn dựa nửa người qua, một bên nói: "Bà ngoại từ trước đến nay đều thức dậy sớm, có lẽ đã rửa mặt xong rồi."
Tiểu Phù đang nhìn ngơ ngác ở xa vội hô lên một tiếng: "Cô nương!" Dung Ly dừng bước, quay đầu lại nói: "Còn tưởng các ngươi muốn ngủ thêm chút nữa."
Tiểu Phù đỏ mặt, lo lắng hỏi: "Sao hôm nay cô nương dậy sớm vậy."
Dung Ly mỉm cười, "Ngủ không được, nên thức dậy."
Tiểu Phù gãi gãi đầu, "Nhưng......"
"Không sao." Dung Ly trấn an nói: "Ta đi thăm bà ngoại trước, lát nữa các ngươi thu dọn phòng, nước trong bồn gỗ còn chưa đổ."
Tiểu Phù đành phải gật gật đầu, lôi kéo Bạch Liễu ở bên cạnh chạy vào trong phòng, vội vàng thu dọn.
Bạch Liễu ở bên cạnh nói nhỏ: "Ngày ấy ta hỏi tỳ nữ trong phủ, nghe nói viện này ít người lui tới, hẳn là chưa có ai đến hầu hạ cô nương." Nàng ấy thật cẩn thận bưng bồn gỗ đặt trên giá bên giường lên, sắc mặt đột nhiên trở nên rất kỳ quái.
Tiểu Phù căng thẳng, "Làm sao vậy?"
Bạch Liễu đưa tay vào trong nước khuấy khuấy, cả người cứng đờ: "Nước vẫn còn nóng, trời lạnh như vậy, nước đem vào đây đã giảm nóng một nửa, chưa kể có thể cô nương đã tỉnh dậy một lúc lâu, chắc không phải nấu nước bưng về lại chứ." Tiểu Phù nghi ngờ đặt tay lên thành bồn, "Ai nấu nước cho cô nương chúng ta, còn không chịu thừa nhận."
Bạch Liễu nhìn nhìn khắp nơi, rụt rụt bả vai, "Nhưng...... Thật sự là tỳ nữ trong phủ nấu nước cho cô nương sao?"
Tiểu Phù đẩy vai nàng ấy: "Không phải tỳ nữ trong phủ, còn có thể là quỷ sao!"
Bạch Liễu mím môi im lặng, ngoài cửa gió vù vù thổi vào phòng, nàng ấy run lên một cái, con ngươi chấn động.
Tiểu Phù hừ lạnh: "Nếu thật sự là quỷ nấu nước, cô nương đều không sợ, ngươi sợ cái gì."
Ra khỏi cửa viện, Dung Ly bước chậm rãi, nàng vốn đi từ tốn, bây giờ có nha đầu dựa vào người, bị mượn sức nên đi càng mệt mỏi. Mà nha đầu Lưu Sương này lại được nuông chiều từ bé, có lẽ đã quen dựa vào người khác khi đi, qua một lúc vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn. Hoa Túc không muốn nhìn một cái, đưa mắt về phía nơi khác, giơ tay vén sợi tóc rơi xuống từ bím tóc ra sau tai, "Cô nương Đan gia này không dựa vào người thì không đi được? Lúc đến không có người để dựa, không phải còn đi rất tốt sao."
Dung Ly dừng bước, ho nhẹ vài tiếng, giơ tay đè vai Đan Lưu Sương, năm ngón tay hơi khép chặt.
Đan Lưu Sương ngẩng đầu nhìn nàng, mới phát hiện sắc mặt của biểu tỷ tỷ không được tốt lắm, khuôn mặt tái nhợt như lụa trắng, khi ho nhẹ thân thể run lên, mong manh hơn cả nụ hoa bị mưa dập gió vùi, rõ ràng sắp đứng không nổi. Nàng ấy vội vàng đứng thẳng lên, "Biểu tỷ tỷ, chính là...... Mệt?"
"Mắt vẫn còn biết nhìn." Hoa Túc hừ nhẹ.
Dung Ly khẽ lắc đầu, "Đi chậm một chút là được, không sao."
Thấy nàng càng thêm yếu đi, Đan Lưu Sương đâu còn dám dựa vào nàng, chỉ nhè nhẹ đặt tay lên vai nàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi chậm một chút, bình thường ta đi rất nhanh, cha mẹ luôn nói ta vội vàng nôn nóng, sau này nhất định sẽ thay đổi." Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: "Thay đổi giống như tỷ tỷ vậy."
"Vậy thì không cần." Hoa Túc tự mình nói.
Tới viện của Đan Đống và Lâm Thước, Đan Lưu Sương lập tức buông tay Dung Ly ra, tung tăng nhảy nhót vào trong, lên tiếng hỏi nha đầu đứng cạnh cửa: "Lão gia cùng lão phu nhân đã dậy chưa?"
Tỳ nữ đứng bên cửa cúi đầu: "Bẩm cô nương, lão gia cùng phu nhân đều đã dậy rồi." Nói xong tỳ nữ xoay lưng gõ cửa phòng, nhỏ giọng nói: "Lão gia phu nhân, Lưu Sương cô nương và Dung Ly cô nương tới."
Đan Đống ở trong phòng đáp: "Cho các nàng tiến vào, hai nha đầu này sao tới sớm vậy."
Tỳ nữ đẩy cửa ra, "Lão gia mời hai vị cô nương vào phòng."
Từ bên ngoài vào phòng chỉ có hai cô nương, trên thực tế còn có một quỷ đi theo phía sau.
Hoa Túc sao có thể khách sáo, vào phòng liền ngồi xuống ngay, còn trông giống chủ nhân của Đan gia hơn. Nàng ấy gập ngón tay im ắng gõ hai cái lên bàn, quan sát căn phòng qua lại một hồi, nhàn nhạt nói: "Căn phòng này rất sạch sẽ." "Sạch sẽ" mà quỷ này nói không giống "Sạch sẽ" trong mắt người thường, lông mi Dung Ly rung lên, nhìn về phía Đan Đống cùng Lâm Thước, "Hôm nay Lưu Sương đến tìm con, nghĩ chắc ông ngoại bà ngoại đã thức dậy, nên cùng nhau qua đây."
Sắc mặt của Đan Đống không được tốt, đặc biệt là sau khi thấy nàng, cau mày, trong ánh mắt không giấu được nỗi lo lắng. Hắn gật đầu đáp lời, lại trầm mặc thật lâu mới nói: "Tới đúng lúc, ta đang muốn sai nha đầu đi gọi con đến đây."
Dung Ly sửng sốt, giả vờ khó hiểu, "Ông ngoại chính là...... Có chuyện gì?"
Đan Đống thở dài một hơi, đôi tay chống trên đầu gối, vẻ mặt bất an, "Hôm nay trời còn chưa sáng đã có quan binh đi tìm kiếm ở bên ngoài, nghe nói bắt được bốn tên do thám của ngoại quốc, không chừng còn có do thám khác trốn trong Hoàng Thành." "Ông ngoại đang lo lắng điều gì." Dung Ly nhỏ giọng hỏi.
Lâm Thước vỗ vỗ mu bàn tay Đan Đống, ngước mắt lên nhìn qua Dung Ly, "Ông ngoại con lo lắng những quan binh đó không chỉ muốn tìm do thám của ngoại quốc, còn mượn cơ hội này để tìm...... Con. Gần đây chuyện của Dung phủ ở Kỳ An bị lan truyền rất nhiều, lòng người hoảng sợ, tra xét lâu như vậy vẫn chưa có kết quả, ta và ông ngoại con nghe nói tri châu của Kỳ An dâng thư tới Hoàng Thành, chuyện này sợ là sẽ kéo dài."
Đan Lưu Sương còn đứng bên cạnh, lúng ta lúng túng hỏi: "Biểu tỷ tỷ làm sao bây giờ đây."
Dung Ly nhíu mày, suýt chút nữa đã quên chuyện này, cho dù tìm được nàng cũng vô nghĩa, rốt cuộc chuyện này là việc quỷ thần, bên trong nào có âm mưu dương mưu gì, cũng không có khả năng là người khác hại Dung gia còn muốn dùng nàng chịu tội thay. Nhưng...... Giả vờ giả vịt luôn cần thiết.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Vậy nên làm gì cho phải, nếu thật sự muốn tìm kiếm khắp thành, nhất định sẽ vào Đan phủ."
Lâm Thước vẫy vẫy tay, tuy cũng nhíu mày, nhưng dường như không quá hoảng sợ, bình tĩnh nói: "Tới đây."
Hoa Túc liếc mắt một cái, "Còn muốn nói lời thì thầm."
Dung Ly đến gần Lâm Thước, chậm rãi cúi người xuống đưa lỗ tai tới, không biết bà ngoại tìm được cách gì.
Lâm Thước thì thầm, giọng nói mang một chút khàn khàn thăng trầm, "Khi trời chưa sáng, Chu phủ đã truyền tin đến, Chu đại nhân nói con tới chỗ của hắn để tránh đầu sóng ngọn gió, chờ quan binh điều tra đi rồi, con lại trở về."
Dung Ly đứng dậy, kinh ngạc hỏi: "Nhưng, nhưng nếu như thế, chẳng phải là hại......"
Lâm Thước lắc đầu, chậm rãi nói: "Việc của Dung gia, Chu đại nhân đã biết gần hết, con cứ an tâm đi trốn một thời gian." Dung Ly đành phải gật đầu, trong lòng suy xét, như thế cũng tốt, vừa lúc tượng đá trong Chu phủ bị vỡ, không biết Chu Thanh Lâm phát hiện ra chưa.
Nàng rũ mắt suy tư, sau một lúc lại hỏi: "Không biết rốt cuộc quan binh trong thành đang tìm kiếm do thám của nước nào, gióng trống khua chiêng như vậy, chẳng lẽ là địch quốc phái người tới?"
Đan Đống lắc đầu, "Chuyện của triều đình, chúng ta không tiện hỏi, những quan binh kia còn giấu kín vô cùng, không thăm dò được tin tức gì."
Dung Ly đành phải chờ đợi quỷ lột da có thể sớm trở về, nếu thật sự là do thám của Phu Dư, tứ đệ Dung Tề ở Bồng Châu xa xôi rất có khả năng đã chết rồi.
"Vậy khi nào con đến Chu phủ, Chu phủ...... Sẽ bị điều tra sao?" Nàng hỏi nhỏ.
Đan Đống gật đầu, "Cho dù Chu đại nhân là mệnh quan triều đình, nhưng phủ của hắn cũng phải bị lục soát, nếu lời nói trong thư của Chu đại nhân đều là thật, thì quan binh đã sớm rời khỏi Chu phủ, con cứ an tâm đến đó, qua mấy ngày rồi trở về." Đan Lưu Sương trông mong nhìn, "Con cũng muốn đi cùng biểu tỷ tỷ."
"Nơi nào cũng muốn đi, vô lý." Đan Đống lạnh lùng nói.
Hoa Túc lãnh đạm phụ họa: "Vô lý."
Đan Lưu Sương đành phải ngậm miệng, ánh mắt né tránh, "Con không đi là được, hung dữ vậy làm chi."
Lâm Thước đứng lên, giữ chặt lấy tay Dung Ly, "Lát nữa lên xe ngựa đừng có ra ngoài, mã phu sẽ tránh quan binh, nhớ đội nón che lên, đợi vào trong Chu phủ rồi mới tháo xuống, nhớ kỹ chưa?"
"Vừa lúc đi xem Chu Thanh Lâm, tượng đá vỡ thành như vậy, không biết có bị dọa sợ hay không." Hoa Túc cười nhạt.
Dung Ly nghe lời gật đầu, "Ly nhi nhớ kỹ."
Xe ngựa đã chờ bên ngoài phủ, không dừng trước cửa chính mà dừng ở bên lối nhỏ cửa hông, người ra vào cửa này từ trước đến nay đều là người làm bếp, còn có dọn thùng phân.
Lâm Thước lên tiếng kêu: "Đi lấy nón che cho cô nương, nhanh lên chút!" Tỳ nữ ngoài phòng mau chóng cầm nón che lại đây, Lâm Thước tiếp nhận, sốt ruột đội lên cho Dung Ly, tơ lụa rũ trước mặt không quá mỏng, vừa vặn che khuất khuôn mặt, bên ngoài chỉ mơ hồ thấy được hình dáng.Tục Mệnh - Chương 85: Sao trốn trốn tránh tránh như thế.
Dung Ly giơ tay vén lụa trắng trước mặt lên, quay đầu lại lặng lẽ nhìn Hoa Túc một cái, rồi nói với Lâm Thước cùng Đan Đống: "Ông ngoại bà ngoại, bây giờ con đi đây."
Lâm Thước trấn an nắm tay nàng một chút, "Không cần lo lắng, Chu đại nhân...... Có thể tin tưởng được." Dung Ly gật đầu, từ cửa hông đi ra khỏi Đan phủ, cùng Hoa Túc lên xe ngựa, vừa ngồi xuống, bánh xe gỗ liền lộc cộc lăn đi.
Hoa Túc nhìn phía trước, sắc mặt lãnh đạm, "Nếu không phải Họa Túy còn nằm trong tay ngươi, ngươi ở lại Đan gia thời gian dài cũng có thể, ít nhất trên dưới Đan gia đều đối đãi với ngươi khá tốt."
Dung Ly nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Nếu ta không thể không đi theo ngươi, vậy nói như thế vẫn là đừng nói, lãng phí miệng lưỡi."
Hoa Túc liếc qua, "Cũng không phải lãng phí miệng lưỡi của ngươi."
Hai mắt Dung Ly cong cong, đột nhiên thấy một nhúm tóc dài đen như mực rũ xuống phía trước, lập tức trừng to mắt. Nàng ngẩng đầu lên, thình lình thấy quỷ lột da bám trên thùng xe.
Quỷ lột da cúi đầu nhìn nàng, xiêm y đẹp đẽ quý giá trên người lại không rũ xuống, khuôn mặt trắng bệch không hề có biểu cảm. Dung Ly thiếu chút nữa bật dậy, trái tim đập thình thịch, nàng giơ tay đè lại ngực, chậm rãi thở ra một hơi dài mới bình phục được một chút. Không biết sao quỷ lột da tới im ắng như vậy, chẳng phát ra âm thanh nào, thật là dọa người.
Hoa Túc xùy một tiếng, "Thế nào, đều thấy rõ nghe rõ rồi sao."
Lúc này quỷ lột da mới mở miệng: "Phu Dư."
Nghe giọng nói mềm mại này, Dung Ly không thể nổi giận, may mà lúc ấy nàng vẽ bộ da tiểu cô nương.
Quả thật là Phu Dư, xem ra biên cương thật sự đã đánh nhau, nếu giống như kiếp trước, thân xác của Dung Tề hiện tại đã lạnh thấu.
Tứ đệ này từ nhỏ thường xuyên ra bên ngoài chơi với đám bạn xấu, không chịu nổi áp tải. Hắn không ở trong phủ nhiều cho nên Dung Ly đối với hắn...... Cũng chẳng có gì bận tâm, tình nghĩa còn không sâu bằng với tỳ nữ trong phủ. Dung Ly nắm ngón tay, im lặng một lúc lâu.
Hoa Túc nói: "Linh hồn của người vừa mới chết còn ở tại thế gian, nếu ngươi muốn gặp hắn, ta dạy cho ngươi cách gọi hồn của hắn tới."
Dung Ly lắc đầu, "Không cần."
Xe ngựa vừa đến Chu phủ, hai tôi tớ canh cửa lập tức đẩy cửa ra.
Dung Ly chưa tháo nón che, chỉ giơ tay vén lụa trắng lên một chút để tránh bị ngã vì không nhìn thấy đường đi.
Tỳ nữ dẫn đường nhỏ giọng nói: "Lão gia lệnh nô tỳ dẫn cô nương đến phòng cho khách nghỉ ngơi, đêm qua trong phủ xảy ra chút việc, lão gia đang ở trong sân, tạm thời không rảnh đến đây, mong cô nương thông cảm."
Hoa Túc nói: "Sợ là đã biết tượng đá trong núi giả bị vỡ, đang suy nghĩ nguyên do đây."
Dung Ly tỏ vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi: "Không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không tiện nói cho người ngoài biết, thì thôi vậy." Tiểu tỳ nữ đã gặp qua cô nương Đan gia này, hôm qua lúc nghe diễn, nàng ấy hầu hạ ngay bên cạnh. Nàng ấy hơi do dự, nhớ đến cô nương đã thấy tượng đá nên mới nói: "Cô nương còn nhớ tượng đá ở trong phủ sao, đó là bức tượng mà hôm qua lão gia cùng phu nhân dẫn cô nương đi xem."
"Đương nhiên nhớ rõ." Dung Ly gật đầu.
Tiểu tỳ nữ nói giọng run run, "Vào ban đêm hôm qua, không biết sao tượng đá lại bị vỡ."
"Chuyện bé xé to." Hoa Túc không chút để ý.
Dung Ly trừng mắt, "Tại sao bị vỡ, hôm qua vẫn còn tốt."
Tiểu tỳ nữ lúng ta lúng túng nói: "Không biết có phải là tượng đá ban đầu hay không, rõ ràng không giống hình dạng mà lão gia nhận được, nhưng lại giống hệt hình dạng lúc Trương đại nhân mới vừa thấy."
"Lời này...... Nghĩa là gì?" Dung Ly khẽ hỏi, làm bộ không hiểu gì. Tỳ nữ nói: "Tượng đá là do Trương đại nhân đem tới, sau đó chẳng biết sao thay đổi thành hình dạng khác ở trong phủ Trương đại nhân. Lúc Trương đại nhân đưa cho lão gia chúng ta, tượng đá trông hung dữ và có bốn cánh tay, hôm nay nhìn thấy tượng đá bị vỡ nát từng mảnh, nhưng nếu ghép lại, không còn là dáng vẻ hung dữ và có bốn cánh tay kia nữa, mà giống với hình dạng ban đầu ở trong phủ Trương đại nhân."
Dung Ly lo sợ nói: "Tượng đá này, sao có thể đổi tới đổi lui?"
Tỳ nữ cũng sợ, ánh mắt né tránh, lại nhỏ giọng nói: "Hơn nữa tất cả ngọn nến trong núi giả đều bị tắt, nhưng vẫn chưa cháy hết, dường như có một luồng gió thổi qua làm dập tắt hết."
Dung Ly nắm cổ tay áo, "Hay đêm qua có người nào vào phủ, rồi thay đổi tượng đá?"
Tỳ nữ lắc đầu, "Làm sao được, ban đêm ở trong phủ còn có hộ viện tuần tra, chắc hẳn không ai có thể lén trốn vào." "Căn bản không phải là người lén vào." Hoa Túc lạnh giọng.
Dung Ly lặng lẽ liếc nàng ấy, im lặng quở trách, ngay cả nàng cũng không tính là người sao.
Nàng rũ mắt trầm tư một lát, hỏi tiểu tỳ nữ: "Ta có thể đi xem tượng đá kia không?"
Tỳ nữ chần chừ, "Nhưng lão gia sai ta dẫn cô nương đến phòng cho khách, ta, ta không thể......"
"Hôm qua ta cũng đã bái lạy tượng đá, nghĩ lại cũng có chút băn khoăn, tượng đá này hẳn sẽ không vô duyên vô cớ vỡ nát, có thể là bởi vì chắn tai họa, ngươi cứ đưa ta đi đi, nếu Chu đại nhân hỏi, ta sẽ nói là ta khăng khăng muốn tới xem, nhất định sẽ không liên lụy đến ngươi." Dung Ly nói chuyện nhẹ nhàng, đôi mắt hơi cong lên, thái độ nhã nhặn lịch sự.
Hoa Túc cười nhẹ, "Lại lừa gạt người."
Lúc này tỳ nữ mới lưỡng lự gật đầu, lắp bắp nói: "Vậy, vậy ta đưa cô nương đi, nếu lão gia hỏi......" "Chắc chắn sẽ không liên lụy đến ngươi." Dung Ly nói.
Hoa Túc dời ánh mắt, không biết có phải ai cũng đều dễ dàng bị dáng vẻ của nha đầu này lừa hay không.
Có lẽ vì đêm qua nến và hương đều bị dập tắt nên mùi hương khói ở trong phủ tan đi một ít, không còn quá nồng nặc.
Nhưng Dung Ly vẫn nắm tay áo che trước mặt, vào trong núi giả, lại quẹo mấy vòng, quả thực nhìn thấy Chu Thanh Lâm đang đứng trước tượng đá.
Tỳ nữ dẫn đường cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Dung Ly nhỏ giọng: "Chu đại nhân."
Chu Thanh Lâm quay người lại, kinh ngạc nói: "Ly nhi cô nương? Sao ngươi đến nơi này, không phải ta đã lệnh tỳ nữ dẫn ngươi vào phòng cho khách nghỉ ngơi sao."
Dung Ly lắc đầu, "Nghe nói tượng đá bị vỡ, trong lòng có chút bất an, nên phải làm phiền muội muội này đưa đến." Tiểu tỳ nữ hơi rụt cổ lại.
Chu Thanh Lâm than một tiếng, "Thức dậy định vào đây dâng hương, không ngờ tượng đá vỡ đầy đất."
Dung Ly lúng ta lúng túng hỏi: "Sao hình dạng của tượng đá này không giống hôm trước?"
Chu Thanh Lâm cúi mặt nhìn đá vụn bên chân, "Đã hỏi pháp sư, hắn nói là thần lực của tượng đá bị kiệt quệ, cho nên trở về hình dạng ban đầu, sợ rằng đêm qua đã chắn tai họa lớn gì đó."
Dung Ly vốn định bịa một lý do, không ngờ có pháp sư nào đã bịa đặt tốt giúp nàng.
Hoa Túc vừa nghe, lập tức vui vẻ, "Bọn bịp bợm giang hồ này có thể lừa người khác cũng không phải không có lý, nói thật ra cũng hết chỗ chê."
Dung Ly ngây thơ gật đầu, "Thì ra là thế."
Chu Thanh Lâm thở dài, "Thôi, tuy không biết tượng đá này chắn tai họa gì, nhưng có thể tránh được thì rất tốt rồi." Hắn ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Dung Ly, "Đêm qua trong Hoàng Thành lục soát ra mấy do thám của Phu Dư, việc này vốn dĩ chẳng liên quan đến chuyện của Dung gia, nhưng......"
Dung Ly khó hiểu, "Thế nào?"
Chu Thanh Lâm nói tiếp: "Việc này ta cũng vừa mới biết được, chưa kịp nói với Đan gia, do thám Phu Dư bị bắt là kẻ giả danh tiêu cục Dung gia, tiêu cục kia từ Bồng Châu đến đây."
Hắn nói cực chậm, như còn giữ lại điều gì.
Tâm trạng Dung Ly chùng xuống, "Tứ đệ Dung Tề của ta ở tiêu cục Bồng Châu."
Chu Thanh Lâm nhìn nàng, lo lắng sốt ruột nói: "Tứ đệ của ngươi, sợ là......"
Lông mi Dung Ly run rẩy, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống giày, "Hắn đã xảy ra chuyện."
"Có người nghi ngờ tiêu cục Bồng Châu của Dung gia cấu kết với người Phu Dư." Chu Thanh Lâm nhíu mày, "Hiện tại những người ở tiêu cục Bồng Châu đều không rõ tung tích, cho nên rốt cuộc có phải cấu kết với Phu Dư hay không, cũng chưa thể chắc chắn." Thân thể Dung Ly hơi lảo đảo, giơ tay đè thái dương.
Hoa Túc đỡ vai nàng, tránh cho nàng loạng choạng té ngã.
Chu Thanh Lâm lại nói: "Hiện giờ quan binh đang lục soát khắp nơi, ngươi chịu thiệt thòi một chút, ở lại Chu phủ nghỉ ngơi một thời gian, chờ điều tra xong rồi, ta sẽ sai người đưa ngươi trở về Đan gia."
"Sao có thể là thiệt thòi." Dung Ly lắc đầu, "Còn phải đa tạ Chu đại nhân."
Chu Thanh Lâm nhìn nàng một lúc rồi dời ánh mắt, suy sụp tinh thần nói: "Lúc ấy đi Kỳ An, lại không thể giúp đỡ Đan Tuyền."
Hắn bỗng ngừng lại, "Thôi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, chuyện tiêu cục Bồng Châu chưa điều tra rõ, ngươi đừng nên nóng vội trở về Đan gia. Tội danh cấu kết địch quốc là chu di cửu tộc, nếu...... Thật sự giống như suy đoán thì ngươi hãy đi về phía Đông, có thể cách Hoàng Thành càng xa càng tốt." Dung Ly gật đầu, trong lòng nàng biết Dung Tề sẽ không cấu kết với Phu Dư, nếu giống kiếp trước, có lẽ...... Hắn đã chết.
Vào phòng cho khách, Dung Ly ngồi xuống thở hổn hển một hơi, nhìn qua quỷ áo đen đang đứng bên cạnh cửa, nhỏ giọng hỏi: "Nếu muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, ngươi cần đến nơi có nhiều quỷ khí để tu luyện phải không?"
Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng, bờ vai thon gầy hơi hạ thấp, bím tóc rời rạc nhưng không rối loạn. Nàng ấy thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Lúc Dung Ly rũ mắt trông có vẻ mệt mỏi, nhưng khi nâng mí mắt lên, ánh mắt lại long lanh tỉnh táo, "Đi Bồng Châu thế nào?"
Hoa Túc nhíu chặt mày, lạnh lùng cười nhạt, "Đi Bồng Châu tại thời điểm này, không phải ngươi muốn chứng thực việc tiêu cục Bồng Châu cấu kết với Phu Dư sao, không muốn sống nữa?" Dung Ly ngẩng mặt, nhìn nàng ấy không chớp mắt mà nói: "Có ngươi ở đây, ta còn sợ không giữ được mạng hay sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.