Chương 33
mễ nháo nháo
31/01/2023
Giày vò một đêm, hôm sau khi Mục Thị tỉnh lại đã là mười một giờ sáng.
Nàng nhớ kỹ lần cuối cùng cầm điện thoại lên nhìn hơn ba giờ khuya, khi
đó Hoa Tri Dã ôm nàng, mượn ánh đèn mờ ảo trên đầu giường cầm ngón tay
nàng, cằm đặt lên vai nàng, thanh âm trầm thấp: "Ngón tay thật nhỏ, thật trắng..."
Tiếp theo Hoa Tri Dã nói cái gì, Mục Thị không hề có ấn tượng. Mặc dù nàng rất muốn nhớ kỹ mỗi lời cô khen nàng, nhưng nàng quá buồn ngủ.
Hơn sáu giờ sáng Mục Thị có tỉnh lại, Hoa Tri Dã ôm nàng ngủ, tay gác lên hông nàng, còn chân nàng không hề khách khí gác lên đùi cô.
Lần tỉnh tiếp theo là do Hoa Tri Dã đánh thức, nàng mơ mơ màng màng cảm giác đối phương hôn khóe mắt mình, rồi lại ngủ thiếp đi.
Tiếp theo chính là hiện tại.
Mục Thị ngửa đầu duỗi lưng một cái, không nhanh không chậm đi vào phòng tắm rửa mặt, sửa lại tóc một chút, tiếp theo lấy quần áo trong vali từng cái từng cái reo vào tủ, chọn một bộ thay đổi, lúc này mới chậm rãi ung dung xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, Mục Thị thấy Hoa Tri Dã đứng trong phòng bếp, nàng rót ly nước ấm giẫm dép lê đi tới.
"Làm gì đấy?" Mục Thị dựa vào cạnh cửa, hai tay ôm ngực nhìn người bên trong đang cúi đầu chăm chăm vào nồi áp suất hỏi.
Hoa Tri Dã quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi một câu: "Không lạnh sao?"
Trời lạnh như vậy, nàng chỉ mặc áo sơ mi trắng, mặc quần đùi màu lam nhạt: "Vẫn ổn."
Nàng vừa trả lời xong, Hoa Tri Dã đã đi ra, nàng cầm ly nước ấm đi sau lưng cô, thấy cô ra phòng khách điều chỉnh nhiệt độ cho ấm hơn.
Mục Thị lung lay đầu, đặt ly nước ấm qua một bên, cản đường không cho Hoa Tri Dã trở lại phòng bếp. Nàng đẩy đẩy tóc mái che khuất tầm mắt, nghiêng đầu nói: "Trong nồi là cái gì?"
Hoa Tri Dã trả lời: "Cháo."
Mục Thị ồ một tiếng: "Rời giường đến bây giờ, chỉ nấu nồi cháo như thế?"
Đột nhiên Hoa Tri Dã bị trêu chọc như thế, cũng không vội đi, đứng trước mặt nhìn nàng, cười thành tiếng, đưa tay tới, vòng qua ôm sau lưng nàng, hỏi: "Giữa ban ngày, phát tao cái gì?"
Mục Thị cười lớn một tiếng, thừa cơ tiến lên ôm cổ Hoa Tri Dã: "Ban ngày tuyên dâm a." Nàng giương mắt nhìn cô, bỏ dép lê ra dẫm lên chân Hoa Tri Dã, hỏi: "Ban ngày thì bay ngày? Dâm hay không dâm?"
Hoa Tri Dã nâng tay điểm đầu nàng, rồi đẩy nàng ra.
Dù sao đây là lần đầu tiên Hoa lão sư xuống bếp, cô rất quý nồi cháo đó, rõ ràng cứ để đó là được nhưng cô vẫn muốn nhìn kỹ, thời gian từng chút từng chút trôi qua, cô cứ thế đứng chờ. Mục Thị cũng đứng ở cửa chờ đợi với Hoa Tri Dã, hai người giống như hai pho tượng, một nhìn chằm chằm cái nồi, một người chằm chằm người, không nhúc nhích.
Đợi đến khi trong không khí truyền đến âm thanh đinh một tiếng, cuối cùng Hoa Tri Dã cũng bắt đầu chuyển động, cô tiến lên một bước, đang muốn mở nắp nồi, đột nhiên Mục Thị ngăn lại: "Ôi! Chờ một chút a."
Nàng đi tới: "Phải để một hồi mới được."
Hoa Tri Dã nghe vậy liền thu tay hỏi: "Để bao lâu?"
Mục Thị nghĩ nghĩ: "Một hồi là được." Nàng xoay người đi qua tủ lạnh, hỏi: "Có đồ ăn kèm không?"
Hoa Tri Dã lắc đầu: "Không có."
Mục Thị nghe xong quay đầu, nghi hoặc: "Vậy chị đinh ăn cháo không?"
Hoa Tri Dã thấy là chuyện đương nhiên, trả lời: "Cháo hoa ăn không được sao?"
Nhưng....
Mục Thị vẫn mở tủ lạnh, dù sao a di thường xuyên đến dọn dẹp nhà cửa, tử lạnh không đến nỗi không có thứ gì, nàng lấy hai cái trứng ra, hỏi Hoa Tri Dã: "Trứng tráng, ăn không?"
Hoa Tri Dã gật đầu: "Ăn."
Mục Thị cầm trứng đi qua bếp, đặt chảo lên bếp, một lúc sau nàng giơ tay đặt bên trên, thấy hơi nóng vừa đủ, thì bắt đầu cho dầu vào.
Quá trình này, Hoa Tri Dã nghiêm túc đứng một bên nhìn, có vẻ đang nghiêm túc học tập.
Dầu sôi, Mục Thị đập trứng gà cho vào, lập tức có tiếng bụp bụp vang lên, Hoa Tri Dã thấy thế lui về sau một bước, cô nhìn dầu trong nồi bắn tung tóe, nhíu mày hỏi: "Sẽ không bắn lên người em chứ?"
Mục Thị cầm chảo lên đảo đảo, thuận miệng trả lời: "Sẽ không."
Hoa Tri Dã ở phòng bếp quả thực giống như đứa bé, ngoan ngoãn im lặng đúng một bên, nhìn Mục Thị thành thục lấy dĩa đặt xuống bàn bếp, tiếp theo hơi nghiêng chảo cho trứng ra dĩa.
"Được rồi, bưng ra ngoài đi." Mục Thị nói.
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, đi ra ngoài nhưng mới được vài bước thì quay đầu lại: "Còn cháo..."
Mục Thị khoát tay để cô ra ngoài: "Em sẽ bưng ra."
Hoa Tri Dã đặt dĩa trứng xuống bàn, bày xong chén đũa, Mục Thị cũng bưng cháo đi ra, mặc dù quá trình Hoa Tri Dã nấu cháo rất đáng yêu nhưng thành quá không tệ lắm, lượng vừa vặn, nước cũng đúng chuẩn.
Hai người ăn cháo xong, Hoa Tri Dã dọn dẹp chén đũa, hôm nay cô không để a di tới don dẹp, cũng xin nghỉ bên công ty, mặc dù thỉnh thoảng cũng có người điện thoại tìm nhưng sự tình không phải rất vội.
Rửa xong, Mục Thị được Hoa Tri Dã dẫn đi dạo một vòng quanh nhà.
Trong nhà Hoa Tri Dã có một phòng triển lãm nhỏ, tất cả đều là tranh chủ mà nàng thu thập mấy năm qua, phòng này nằm ở lầu ba, sau khi Mục Thị nắm tay nàng, cảm nhận được một trận gió lạnh, từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Hoa Tri Dã cảm nhận tay Mục Thị run lên, quay đầu nhìn nàng, rồi cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng, nói: "Một hồi đổi giày, và quần áo."
Mục Thị a một tiếng.
Bên trong triển lãm toàn là tự họa, tranh chữ, còn có một số họa sĩ mà Mục Thị chưa từng nghe qua, và một số bình hoa cổ. Nàng không có hứng thú với những thứ này, dạo hết một vòng thì nắm tay Hoa Tri Dã kéo cô ra ngoài.
Không gian lầu ba không lớn bằng lầu hai và lầu một, ngoại trừ phòng triển lãm này, còn có một phòng rửa ảnh và phòng để vận động. Mục Thị tham quan hết một lượt, cảm thấy hưng trí thiếu thiếu lại kéo Hoa Tri Dã xuống lầu.
"Bình thường chị ở nhà một mình, thì xem phim sao?" Mục Thị hỏi.
Hoa Tri Dã gật đầu:"Không sai biệt lắm."
Mục Thị lại hỏi:"Một mình không tẻ nhạt sao?"
Hoa Tri Dã lắc đầu: "Thời điểm thích một người, thì ở một mình cũng không tẻ nhạt."
Mục Thị hỏi: "Thời điểm không thích một người thì sao?"
Hoa Tri Dã nói: "Chị cũng có bàn bè mà."
Mục Thị cười hai tiếng, quay đầy nhìn cô: "Vậy bây giờ em dọn tới, chẳng phải quấy rầy thời gian tốt đẹp, hưởng thụ không gian của chị sao?"
Hoa Tri Dã: "Đúng vậy a, cho nên em định đền bù thế nào đây?"
Mục Thị hé miệng nghiêng đầu liếc mắt nhìn: "Chị cứ nói đi?"
Hoa Tri Dã lắc đầu bật cười, Mục Thị đem mấy chữ này nhu đến mười phần, vốn Hoa Tri Dã thuận tiện nói mà thôi nhưng lại bị nàng đem vấn đề đẩy theo hướng kỳ quái.
Có lẽ Hoa Tri Dã nên nói câu 'Nếu không em biến mất đi' nhưng cô không có nguyên do không trầm mê Mục Thị, lúc trước cô mê sắc đẹp của nàng, trầm mê thân hình nàng, về sau thì thân thể nàng, hiện tại cả người nàng đều khiến cô mê đắm.
Hoa Tri Dã không biết, xu thế này là tốt hay xấu, mặc dù lớn hơn 8 tuổi, nhưng nàng lại không có năng lực thấy rõ tâm tư đối phương, không biết Mục Thị nghĩ gì về cô, ngay đến bây giờ cô cũng không biết nàng nghiêm túc hay chỉ chơi đùa một chút, cái gì cũng không xác định được.
Cô từng nghĩ sẽ nghiêm túc nói chuyện với Mục Thị hỏi nàng đang nghĩ điều gì, nhưng cô biết nếu cô thật sự hỏi, chắc chắn Mục Thị sẽ trả lời yêu cô cả một đời.
Nhưng có thể giữ lời sao?....
Đương nhiên câu 'Nếu không em biến mất đi' Hoa Tri Dã không nói ra miệng.
Hai người đi tới phòng viết chữ ở lầu hai, sau giờ ngọ ánh nắng xuyên qua bức rèm màu nâu nhạt chiếu vào bên trong, Hoa Tri Dã mới vừa ngồi xuống ghế, Mục Thị đã không khách khí chui vào ngực cô.
Mục Thị: "Lại muốn viết chữ a?"
Nàng nói xong, đưa tay tới, chuẩn bị giúp Hoa Tri Dã mài mực.
"Khi em còn bé thường xuyên giúp bà ngoại mài mực." Sau đó cười cười: "Để thiếp thân giúp ngài mài mực, không biết ngài có cảm thấy vinh hạnh hay không?"
Hoa Tri Dã cười cười, mở giấy ra: "Có có."
Mài mực cũng có đạo lý của nó, quá lâu Mục Thị không có làm, thủ pháp hơi lóng ngóng, nàng nhớ lại những gì bà ngoại dạy khi còn nhỏ, ổn định tâm tình, không vội không chậm.
Mặc dù Mục Thị không nghiên cứu bài bản về khoảng này nhưng dù sao từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng từng được bà ngoại đích thân nắm tay chỉ dẫn qua, nên không đến nỗi.
Hoa Tri Dã dựa vào một bên, yên lặng nhìn tay Mục Thị, thấy mặt nàng vô cùng nghiêm túc, cô cảm thấy rất hài lòng với cảnh đẹp này.
Mục Thị không hiểu rõ về Thư pháp, nàng chỉ biết chữ có đẹp không? Có dễ nhìn không? Chữ bà ngoại rất đẹp, chữ Hoa Tri Dã thì dễ nhìn, sau khi nàng mài mực xong, gục xuống bàn, cằm đặt trên mu bàn tay, nhìn Hoa Tri Dã bắt đầu viết chữ.
"Chị viết tên em đi." Thấy Hoa Tri Dã viết chữ không có mục đích, Mục Thị nói như vậy.
Hoa Tri Dã nghe thế lại nhấc bút lên, biểu thị đáp lại. Tìm một chỗ trống, từng nét từng nét viết hai chữ Mục Thị.
"Chữ Mục em viết thế nào cũng không tốt nhưng chữ Thị lại viết rất dễ nhìn." Nàng nhận bút từ tay Hoa Tri Dã, ở ngay phía dưới chữ của Hoa Tri Dã, viết tên mình xuống.
"Chị nhìn xem." Nàng viết xong quay đầu nhìn Hoa Tri Dã: "Thật khó nhìn."
Hoa Tri Dã cười cười, nắm chặt tay nàng, hướng chữ nàng viết chữ Mục.
"Nơi này bắt đầu ngoặt, tiếp theo phiệt rơi ở chỗ này, như vậy nhìn tốt hơn nhiều." Hoa Tri Dã buông tay ra: "Tự em thử đi."
Mục Thị dựa theo phương pháp Hoa Tri Dã viết lại một lần, viết xong dựa vào phía sau một chút, nhìn kỹ, lắc đầu thất vọng đặt bút lông xuống kệ: "Khó coi."
Hoa Tri Dã thấp giọng cười, ôm eo nàng, kéo về phía mình, bất đắc dĩ nói: "Thật không có kiên nhẫn."
Mục Thị nghe xong thả lỏng dựa cả người vào Hoa Tri Dã, thấy cô lại cầm bút lên, viết liền hai chữ Thị trên giấy, nàng nhìn hai chữ Thị, hỏi một câu: "Chị biết Thị Thị có ý gì sao?"
Hoa Tri Dã: "Không biết."
Mục Thị cười, quay đầu nhìn nàng: "Là chị không biết hay chỉ muốn thăm dò em?"
Tựa hồ biết Hoa Tri Dã sẽ làm gì tiếp theo, Mục Thị đưa ngón trỏ ra chỉ về phía cô: "Không cho phép nói sang chuyện khác, không cho phép không trả lời, không cho phép nói dối."
Hoa Tri Dã cười: "Thế này là em quyết định chị thăm dò em rồi a."
Mục Thị nhướng mày: "Đúng vậy."
Hoa Tri Dã quay đầu chống lại ánh mắt nàng: "Thế thì chính là vậy."
Mục Thị cười vài tiếng, đoạt bút lông trong tay nàng, lần này không chê bản thân viết khó coi, mà tiêu sái viết tên mình ra.
Viết xong nàng nói: "Tên của em là do bà ngoại đặt." Tiếp theo nàng viết thêm chữ Thấm bên cạnh, nói: "Tên mẹ em cũng thế." Sau cùng bên cạnh tên mình, viết ba chữ Hoa Tri Dã.
"Tên của chị thì sao?" Mục Thị nhấc bút hỏi: "Có ngụ ý gì?"
Hoa Tri Dã nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Khi còn nhỏ có hỏi qua, nhưng nó rất bình thường nên không nhớ kỹ."
Mục Thị ồ một tiếng, chỉ chỉ vào tên trên giấy: "Chị nhìn đi, hai tên này đứng cạnh nhau có phải rất xứng hay không?"
Vốn dĩ chỉ thuận miệng nói, nhưng Hoa Tri Dã lại bật cười, không có ý định buông tha nàng, hỏi: "Xứng chỗ nào?"
Mục Thị dừng một chút, nhìn kỹ lại, chuẩn bị vô ích.
Mục Thị: "Ách... Hoa, mộc, biết, đề xuất, cũng? Hoa mộc biết đề xuất cũng." Nàng ngửa đầu nghĩ nghĩ: "Hoa mộc, hoa, nhánh cây, đề xuất, đề xuất vậy. Cũng đề xuất, hoa mộc cành lá, đề xuất?" ( Chỗ này mình bê y nguyên vào, không cách nào hiểu, mọi người thông cảm nhá)
Mục Thị linh cơ khẽ động, nhanh chóng vẽ một nhánh cây trên giấy, trên nhánh cây vẽ thêm đóa hoa, nói: "Thế nào, có phải rất xứng?"
Hoa Tri Dã lớn tiếng cười: "Hảo!"
Hoa Tri Dã lại viết thêm mấy dòng chữ, quá trình này, Mục Thị rất ngoan ngoãn gục trên bàn nhìn cô, thời gian dần trôi qua, cảm thấy có chút nhàm chán. Nàng đợi Hoa Tri Dã viết chữ cuối cùng, liền duỗi tay nắm chặt bút lông.
Hoa Tri Dã quay đầu nhìn Mục Thị, thấy nàng nhìn cô ân ân hai tiếng, bộ dạng muốn được hôn hôn, chậm rãi đưa mặt tới gần.
Cô bật cười rút bút lông trong tay Mục Thị, hướng đầu bút đối diện với mặt nàng. Nhưng Mục Thị cũng không tránh, tựa hồ biết tới gần cô cũng không xuống tay.
Xác thực đúng như Mục Thị nghĩ, Hoa Tri Dã không xuống tay được, khi mặt nàng cách đầu bút khoảng nửa centimet, thì cô di chuyển bút qua chỗ khác, ôm eo nàng hôn xuống, lúc đầu chỉ là nụ hôn lướt qua nhưng Mục Thị lại không muốn đơn giản như vậy, quay cả người lại ôm cổ cô đem đầu lưỡi chen vào.
Hôn hôn liền có chút loạn, Mục Thị đứng lên, ngồi trên mặt bàn, đồng thời kéo Hoa Tri Dã qua, vừa hôn vừa cởi quần áo, tay bắt đầu không thành thật vuốt ve khắp người cô.
Từ sáng bầu không khí đã mật mờ hương diễm, giờ lại bị Mục Thị quấy lửa dục vọng trong người lên, Hoa Tri Dã cũng không cách nào kìm chế, nhiệt tình đáp lại thậm chí còn thêm vài phần chủ động, phảng phất hai người như đang ở thế ngoại đào nguyên....
Bình thường Hoa Tri Dã rất quý bút giấy nghiên mực, nhưng hiện tại có chút vướng bận, bị cô quét tất cả dồn qua một bên, thậm chí xém rơi xuống đất.
Đây đúng là ban ngày tuyên dâm.
Tiếp theo Hoa Tri Dã nói cái gì, Mục Thị không hề có ấn tượng. Mặc dù nàng rất muốn nhớ kỹ mỗi lời cô khen nàng, nhưng nàng quá buồn ngủ.
Hơn sáu giờ sáng Mục Thị có tỉnh lại, Hoa Tri Dã ôm nàng ngủ, tay gác lên hông nàng, còn chân nàng không hề khách khí gác lên đùi cô.
Lần tỉnh tiếp theo là do Hoa Tri Dã đánh thức, nàng mơ mơ màng màng cảm giác đối phương hôn khóe mắt mình, rồi lại ngủ thiếp đi.
Tiếp theo chính là hiện tại.
Mục Thị ngửa đầu duỗi lưng một cái, không nhanh không chậm đi vào phòng tắm rửa mặt, sửa lại tóc một chút, tiếp theo lấy quần áo trong vali từng cái từng cái reo vào tủ, chọn một bộ thay đổi, lúc này mới chậm rãi ung dung xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, Mục Thị thấy Hoa Tri Dã đứng trong phòng bếp, nàng rót ly nước ấm giẫm dép lê đi tới.
"Làm gì đấy?" Mục Thị dựa vào cạnh cửa, hai tay ôm ngực nhìn người bên trong đang cúi đầu chăm chăm vào nồi áp suất hỏi.
Hoa Tri Dã quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi một câu: "Không lạnh sao?"
Trời lạnh như vậy, nàng chỉ mặc áo sơ mi trắng, mặc quần đùi màu lam nhạt: "Vẫn ổn."
Nàng vừa trả lời xong, Hoa Tri Dã đã đi ra, nàng cầm ly nước ấm đi sau lưng cô, thấy cô ra phòng khách điều chỉnh nhiệt độ cho ấm hơn.
Mục Thị lung lay đầu, đặt ly nước ấm qua một bên, cản đường không cho Hoa Tri Dã trở lại phòng bếp. Nàng đẩy đẩy tóc mái che khuất tầm mắt, nghiêng đầu nói: "Trong nồi là cái gì?"
Hoa Tri Dã trả lời: "Cháo."
Mục Thị ồ một tiếng: "Rời giường đến bây giờ, chỉ nấu nồi cháo như thế?"
Đột nhiên Hoa Tri Dã bị trêu chọc như thế, cũng không vội đi, đứng trước mặt nhìn nàng, cười thành tiếng, đưa tay tới, vòng qua ôm sau lưng nàng, hỏi: "Giữa ban ngày, phát tao cái gì?"
Mục Thị cười lớn một tiếng, thừa cơ tiến lên ôm cổ Hoa Tri Dã: "Ban ngày tuyên dâm a." Nàng giương mắt nhìn cô, bỏ dép lê ra dẫm lên chân Hoa Tri Dã, hỏi: "Ban ngày thì bay ngày? Dâm hay không dâm?"
Hoa Tri Dã nâng tay điểm đầu nàng, rồi đẩy nàng ra.
Dù sao đây là lần đầu tiên Hoa lão sư xuống bếp, cô rất quý nồi cháo đó, rõ ràng cứ để đó là được nhưng cô vẫn muốn nhìn kỹ, thời gian từng chút từng chút trôi qua, cô cứ thế đứng chờ. Mục Thị cũng đứng ở cửa chờ đợi với Hoa Tri Dã, hai người giống như hai pho tượng, một nhìn chằm chằm cái nồi, một người chằm chằm người, không nhúc nhích.
Đợi đến khi trong không khí truyền đến âm thanh đinh một tiếng, cuối cùng Hoa Tri Dã cũng bắt đầu chuyển động, cô tiến lên một bước, đang muốn mở nắp nồi, đột nhiên Mục Thị ngăn lại: "Ôi! Chờ một chút a."
Nàng đi tới: "Phải để một hồi mới được."
Hoa Tri Dã nghe vậy liền thu tay hỏi: "Để bao lâu?"
Mục Thị nghĩ nghĩ: "Một hồi là được." Nàng xoay người đi qua tủ lạnh, hỏi: "Có đồ ăn kèm không?"
Hoa Tri Dã lắc đầu: "Không có."
Mục Thị nghe xong quay đầu, nghi hoặc: "Vậy chị đinh ăn cháo không?"
Hoa Tri Dã thấy là chuyện đương nhiên, trả lời: "Cháo hoa ăn không được sao?"
Nhưng....
Mục Thị vẫn mở tủ lạnh, dù sao a di thường xuyên đến dọn dẹp nhà cửa, tử lạnh không đến nỗi không có thứ gì, nàng lấy hai cái trứng ra, hỏi Hoa Tri Dã: "Trứng tráng, ăn không?"
Hoa Tri Dã gật đầu: "Ăn."
Mục Thị cầm trứng đi qua bếp, đặt chảo lên bếp, một lúc sau nàng giơ tay đặt bên trên, thấy hơi nóng vừa đủ, thì bắt đầu cho dầu vào.
Quá trình này, Hoa Tri Dã nghiêm túc đứng một bên nhìn, có vẻ đang nghiêm túc học tập.
Dầu sôi, Mục Thị đập trứng gà cho vào, lập tức có tiếng bụp bụp vang lên, Hoa Tri Dã thấy thế lui về sau một bước, cô nhìn dầu trong nồi bắn tung tóe, nhíu mày hỏi: "Sẽ không bắn lên người em chứ?"
Mục Thị cầm chảo lên đảo đảo, thuận miệng trả lời: "Sẽ không."
Hoa Tri Dã ở phòng bếp quả thực giống như đứa bé, ngoan ngoãn im lặng đúng một bên, nhìn Mục Thị thành thục lấy dĩa đặt xuống bàn bếp, tiếp theo hơi nghiêng chảo cho trứng ra dĩa.
"Được rồi, bưng ra ngoài đi." Mục Thị nói.
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, đi ra ngoài nhưng mới được vài bước thì quay đầu lại: "Còn cháo..."
Mục Thị khoát tay để cô ra ngoài: "Em sẽ bưng ra."
Hoa Tri Dã đặt dĩa trứng xuống bàn, bày xong chén đũa, Mục Thị cũng bưng cháo đi ra, mặc dù quá trình Hoa Tri Dã nấu cháo rất đáng yêu nhưng thành quá không tệ lắm, lượng vừa vặn, nước cũng đúng chuẩn.
Hai người ăn cháo xong, Hoa Tri Dã dọn dẹp chén đũa, hôm nay cô không để a di tới don dẹp, cũng xin nghỉ bên công ty, mặc dù thỉnh thoảng cũng có người điện thoại tìm nhưng sự tình không phải rất vội.
Rửa xong, Mục Thị được Hoa Tri Dã dẫn đi dạo một vòng quanh nhà.
Trong nhà Hoa Tri Dã có một phòng triển lãm nhỏ, tất cả đều là tranh chủ mà nàng thu thập mấy năm qua, phòng này nằm ở lầu ba, sau khi Mục Thị nắm tay nàng, cảm nhận được một trận gió lạnh, từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Hoa Tri Dã cảm nhận tay Mục Thị run lên, quay đầu nhìn nàng, rồi cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng, nói: "Một hồi đổi giày, và quần áo."
Mục Thị a một tiếng.
Bên trong triển lãm toàn là tự họa, tranh chữ, còn có một số họa sĩ mà Mục Thị chưa từng nghe qua, và một số bình hoa cổ. Nàng không có hứng thú với những thứ này, dạo hết một vòng thì nắm tay Hoa Tri Dã kéo cô ra ngoài.
Không gian lầu ba không lớn bằng lầu hai và lầu một, ngoại trừ phòng triển lãm này, còn có một phòng rửa ảnh và phòng để vận động. Mục Thị tham quan hết một lượt, cảm thấy hưng trí thiếu thiếu lại kéo Hoa Tri Dã xuống lầu.
"Bình thường chị ở nhà một mình, thì xem phim sao?" Mục Thị hỏi.
Hoa Tri Dã gật đầu:"Không sai biệt lắm."
Mục Thị lại hỏi:"Một mình không tẻ nhạt sao?"
Hoa Tri Dã lắc đầu: "Thời điểm thích một người, thì ở một mình cũng không tẻ nhạt."
Mục Thị hỏi: "Thời điểm không thích một người thì sao?"
Hoa Tri Dã nói: "Chị cũng có bàn bè mà."
Mục Thị cười hai tiếng, quay đầy nhìn cô: "Vậy bây giờ em dọn tới, chẳng phải quấy rầy thời gian tốt đẹp, hưởng thụ không gian của chị sao?"
Hoa Tri Dã: "Đúng vậy a, cho nên em định đền bù thế nào đây?"
Mục Thị hé miệng nghiêng đầu liếc mắt nhìn: "Chị cứ nói đi?"
Hoa Tri Dã lắc đầu bật cười, Mục Thị đem mấy chữ này nhu đến mười phần, vốn Hoa Tri Dã thuận tiện nói mà thôi nhưng lại bị nàng đem vấn đề đẩy theo hướng kỳ quái.
Có lẽ Hoa Tri Dã nên nói câu 'Nếu không em biến mất đi' nhưng cô không có nguyên do không trầm mê Mục Thị, lúc trước cô mê sắc đẹp của nàng, trầm mê thân hình nàng, về sau thì thân thể nàng, hiện tại cả người nàng đều khiến cô mê đắm.
Hoa Tri Dã không biết, xu thế này là tốt hay xấu, mặc dù lớn hơn 8 tuổi, nhưng nàng lại không có năng lực thấy rõ tâm tư đối phương, không biết Mục Thị nghĩ gì về cô, ngay đến bây giờ cô cũng không biết nàng nghiêm túc hay chỉ chơi đùa một chút, cái gì cũng không xác định được.
Cô từng nghĩ sẽ nghiêm túc nói chuyện với Mục Thị hỏi nàng đang nghĩ điều gì, nhưng cô biết nếu cô thật sự hỏi, chắc chắn Mục Thị sẽ trả lời yêu cô cả một đời.
Nhưng có thể giữ lời sao?....
Đương nhiên câu 'Nếu không em biến mất đi' Hoa Tri Dã không nói ra miệng.
Hai người đi tới phòng viết chữ ở lầu hai, sau giờ ngọ ánh nắng xuyên qua bức rèm màu nâu nhạt chiếu vào bên trong, Hoa Tri Dã mới vừa ngồi xuống ghế, Mục Thị đã không khách khí chui vào ngực cô.
Mục Thị: "Lại muốn viết chữ a?"
Nàng nói xong, đưa tay tới, chuẩn bị giúp Hoa Tri Dã mài mực.
"Khi em còn bé thường xuyên giúp bà ngoại mài mực." Sau đó cười cười: "Để thiếp thân giúp ngài mài mực, không biết ngài có cảm thấy vinh hạnh hay không?"
Hoa Tri Dã cười cười, mở giấy ra: "Có có."
Mài mực cũng có đạo lý của nó, quá lâu Mục Thị không có làm, thủ pháp hơi lóng ngóng, nàng nhớ lại những gì bà ngoại dạy khi còn nhỏ, ổn định tâm tình, không vội không chậm.
Mặc dù Mục Thị không nghiên cứu bài bản về khoảng này nhưng dù sao từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng từng được bà ngoại đích thân nắm tay chỉ dẫn qua, nên không đến nỗi.
Hoa Tri Dã dựa vào một bên, yên lặng nhìn tay Mục Thị, thấy mặt nàng vô cùng nghiêm túc, cô cảm thấy rất hài lòng với cảnh đẹp này.
Mục Thị không hiểu rõ về Thư pháp, nàng chỉ biết chữ có đẹp không? Có dễ nhìn không? Chữ bà ngoại rất đẹp, chữ Hoa Tri Dã thì dễ nhìn, sau khi nàng mài mực xong, gục xuống bàn, cằm đặt trên mu bàn tay, nhìn Hoa Tri Dã bắt đầu viết chữ.
"Chị viết tên em đi." Thấy Hoa Tri Dã viết chữ không có mục đích, Mục Thị nói như vậy.
Hoa Tri Dã nghe thế lại nhấc bút lên, biểu thị đáp lại. Tìm một chỗ trống, từng nét từng nét viết hai chữ Mục Thị.
"Chữ Mục em viết thế nào cũng không tốt nhưng chữ Thị lại viết rất dễ nhìn." Nàng nhận bút từ tay Hoa Tri Dã, ở ngay phía dưới chữ của Hoa Tri Dã, viết tên mình xuống.
"Chị nhìn xem." Nàng viết xong quay đầu nhìn Hoa Tri Dã: "Thật khó nhìn."
Hoa Tri Dã cười cười, nắm chặt tay nàng, hướng chữ nàng viết chữ Mục.
"Nơi này bắt đầu ngoặt, tiếp theo phiệt rơi ở chỗ này, như vậy nhìn tốt hơn nhiều." Hoa Tri Dã buông tay ra: "Tự em thử đi."
Mục Thị dựa theo phương pháp Hoa Tri Dã viết lại một lần, viết xong dựa vào phía sau một chút, nhìn kỹ, lắc đầu thất vọng đặt bút lông xuống kệ: "Khó coi."
Hoa Tri Dã thấp giọng cười, ôm eo nàng, kéo về phía mình, bất đắc dĩ nói: "Thật không có kiên nhẫn."
Mục Thị nghe xong thả lỏng dựa cả người vào Hoa Tri Dã, thấy cô lại cầm bút lên, viết liền hai chữ Thị trên giấy, nàng nhìn hai chữ Thị, hỏi một câu: "Chị biết Thị Thị có ý gì sao?"
Hoa Tri Dã: "Không biết."
Mục Thị cười, quay đầu nhìn nàng: "Là chị không biết hay chỉ muốn thăm dò em?"
Tựa hồ biết Hoa Tri Dã sẽ làm gì tiếp theo, Mục Thị đưa ngón trỏ ra chỉ về phía cô: "Không cho phép nói sang chuyện khác, không cho phép không trả lời, không cho phép nói dối."
Hoa Tri Dã cười: "Thế này là em quyết định chị thăm dò em rồi a."
Mục Thị nhướng mày: "Đúng vậy."
Hoa Tri Dã quay đầu chống lại ánh mắt nàng: "Thế thì chính là vậy."
Mục Thị cười vài tiếng, đoạt bút lông trong tay nàng, lần này không chê bản thân viết khó coi, mà tiêu sái viết tên mình ra.
Viết xong nàng nói: "Tên của em là do bà ngoại đặt." Tiếp theo nàng viết thêm chữ Thấm bên cạnh, nói: "Tên mẹ em cũng thế." Sau cùng bên cạnh tên mình, viết ba chữ Hoa Tri Dã.
"Tên của chị thì sao?" Mục Thị nhấc bút hỏi: "Có ngụ ý gì?"
Hoa Tri Dã nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Khi còn nhỏ có hỏi qua, nhưng nó rất bình thường nên không nhớ kỹ."
Mục Thị ồ một tiếng, chỉ chỉ vào tên trên giấy: "Chị nhìn đi, hai tên này đứng cạnh nhau có phải rất xứng hay không?"
Vốn dĩ chỉ thuận miệng nói, nhưng Hoa Tri Dã lại bật cười, không có ý định buông tha nàng, hỏi: "Xứng chỗ nào?"
Mục Thị dừng một chút, nhìn kỹ lại, chuẩn bị vô ích.
Mục Thị: "Ách... Hoa, mộc, biết, đề xuất, cũng? Hoa mộc biết đề xuất cũng." Nàng ngửa đầu nghĩ nghĩ: "Hoa mộc, hoa, nhánh cây, đề xuất, đề xuất vậy. Cũng đề xuất, hoa mộc cành lá, đề xuất?" ( Chỗ này mình bê y nguyên vào, không cách nào hiểu, mọi người thông cảm nhá)
Mục Thị linh cơ khẽ động, nhanh chóng vẽ một nhánh cây trên giấy, trên nhánh cây vẽ thêm đóa hoa, nói: "Thế nào, có phải rất xứng?"
Hoa Tri Dã lớn tiếng cười: "Hảo!"
Hoa Tri Dã lại viết thêm mấy dòng chữ, quá trình này, Mục Thị rất ngoan ngoãn gục trên bàn nhìn cô, thời gian dần trôi qua, cảm thấy có chút nhàm chán. Nàng đợi Hoa Tri Dã viết chữ cuối cùng, liền duỗi tay nắm chặt bút lông.
Hoa Tri Dã quay đầu nhìn Mục Thị, thấy nàng nhìn cô ân ân hai tiếng, bộ dạng muốn được hôn hôn, chậm rãi đưa mặt tới gần.
Cô bật cười rút bút lông trong tay Mục Thị, hướng đầu bút đối diện với mặt nàng. Nhưng Mục Thị cũng không tránh, tựa hồ biết tới gần cô cũng không xuống tay.
Xác thực đúng như Mục Thị nghĩ, Hoa Tri Dã không xuống tay được, khi mặt nàng cách đầu bút khoảng nửa centimet, thì cô di chuyển bút qua chỗ khác, ôm eo nàng hôn xuống, lúc đầu chỉ là nụ hôn lướt qua nhưng Mục Thị lại không muốn đơn giản như vậy, quay cả người lại ôm cổ cô đem đầu lưỡi chen vào.
Hôn hôn liền có chút loạn, Mục Thị đứng lên, ngồi trên mặt bàn, đồng thời kéo Hoa Tri Dã qua, vừa hôn vừa cởi quần áo, tay bắt đầu không thành thật vuốt ve khắp người cô.
Từ sáng bầu không khí đã mật mờ hương diễm, giờ lại bị Mục Thị quấy lửa dục vọng trong người lên, Hoa Tri Dã cũng không cách nào kìm chế, nhiệt tình đáp lại thậm chí còn thêm vài phần chủ động, phảng phất hai người như đang ở thế ngoại đào nguyên....
Bình thường Hoa Tri Dã rất quý bút giấy nghiên mực, nhưng hiện tại có chút vướng bận, bị cô quét tất cả dồn qua một bên, thậm chí xém rơi xuống đất.
Đây đúng là ban ngày tuyên dâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.