Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 139: Gạo vàng

Kiều Gia Tiểu Kiều

15/03/2021

Xe ngựa đi không bao xa thì ngừng lại trước một khách điếm cuối phố không lớn bằng. Đoạn Tiểu Giang đặt gian phòng nhìn ra đường, Sở Dao đứng lặng trước cửa sổ, hé phiến cửa ra một chút, xuyên qua màn mưa nhìn về phía xa xa có thể thấy khách điếm nơi Mạnh Quân Quân nghỉ chân.

Trời mưa tầm tã nhìn có vẻ không thể tạnh nổi trong khoảng thời gian ngắn, Mạnh Quân Quân phỏng chừng sẽ phải ở lại trong khách điếm, cũng không biết ban đêm bọn chúng có thể động thủ hay không?

Đoạn Tiểu Giang ở lại canh chừng, Khương Hành lại đi ra ngoài điều tra, trở về báo: “Mỗi phe có mười mấy người, nhìn như là thế lực hắc đạo trên giang hồ, võ công đều không yếu.” Hắn chỉ chỉ Đoạn Tiểu Giang rồi chỉ chỉ chính mình, “Hai chúng ta khẳng định đánh không lại.”

Sở Dao trầm ngâm hỏi: “Khương công tử, ngươi có thể dưới tình huống không bị bọn họ phát giác, lẻn vào phòng của Mạnh tiểu thư được sao?”

“Khó lắm.” Khương Hành cân nhắc, “Tiểu Giang chắc hẳn có thể.”

“Phu nhân muốn thuộc hạ đi nhắc nhở Mạnh tiểu thư?” Đoạn Tiểu Giang hỏi.

Sở Dao nói: “Thuận tiện hỏi một câu tình hình thế nào.”

Đoạn Tiểu Giang nói “Có thể” nhưng ngay sau đó nói thêm: “Tuy nhiên thưa phu nhân, thuộc hạ có câu không thể không nói.”

Sở Dao lý giải: “Ngươi muốn nói nếu là tình huống nguy hiểm thì ngươi sẽ không nhúng tay.”

Đoạn Tiểu Giang ngượng ngùng gật đầu: “Bởi vì thuộc hạ cần thiết phải lấy an toàn của phu nhân làm chủ đạo.”

“Ta biết được.” Sở Dao dặn dò, “Chỉ cần làm hết sức, không cần miễn cưỡng.” Có thể cứu được thì cứu, không thể cứu được thì đâu cần thiết phải gộp luôn bản thân vào.

Ngu Thanh sẽ thông cảm.

Lưu lại Khương Hành bảo hộ Sở Dao, Đoạn Tiểu Giang rời khỏi khách điếm.

Khương Hành hất qua mái tóc ướt dầm dề trên trán cười nói: “Phu nhân, Khấu đại nhân cho tiểu nhân vàng chỉ bảo tiểu nhân cõng ngài và bảo hộ ngài, còn những việc khác thì ấn theo quy củ không thuộc về nhiệm vụ của tiểu nhân.”

Sở Dao cũng không nói nhiều, trong áo choàng của nàng có ngăn kép, bên trong chứa một xấp kim phiếu và ngân phiếu, là do Khấu Lẫm trước khi xuất phát nhét vào để trên đường nàng có cần gì thì lấy ra dùng. Nàng vẫn chưa bao giờ lấy ra, lúc này lôi ra một xấp ngân phiếu, đôi mắt Khương Hành nhìn chằm chằm. Vị phu nhân này nhẹ như không có xương, cõng trên lưng cũng chẳng cảm thấy gì, hiện tại hắn mới biết được, một đường vừa qua hắn đã cõng một ngọn núi vàng.

Sở Dao rút ra một tấm ngân phiếu có giá trị nhỏ nhất: “Đây là thù lao vừa rồi thám thính tin tức.”

“Phu nhân thật là người sảng khoái.” Khương Hành vội vàng nhận lấy ngân phiếu một trăm lượng bạc, hiểu rõ ý của nàng nếu cứ làm việc thì sẽ được trả thù lao, “Tuy nhiên, ngài không sợ tiểu nhân thuận tay đánh cướp ngài sao?”

Sở Dao đem xấp ngân phiếu bỏ lại vào người, mỉm cười nói: “Khương công tử cực kỳ chán ghét người trong triều đình, thế nhưng chịu kiếm tiền của phu quân ta cũng là vì ở chiếu ngục bị đánh phát sợ, ta thực rất yên tâm.”

Khóe miệng Khương Hành giựt giựt, xoay người sang một bên không nói gì.

Hai khắc qua đi, sắc trời dần dần chuyển tối, mưa vẫn rơi tầm tã, Đoạn Tiểu Giang trở về.

Sở Dao gấp không chờ nổi hỏi: “Thế nào?”

Đoạn Tiểu Giang nặng nề đáp: “Phu nhân, lần này Ngu gia gặp phải phiền toái rất lớn.”

Sở Dao nhíu mày, Đoạn Tiểu Giang hàng năm đi theo bên người Khấu Lẫm làm việc, sự tình có thể khiến hắn phải đánh giá là “Phiền toái lớn” thì đủ có thể thấy trình độ phiền toái to đến mức nào.

Đoạn Tiểu Giang kể: “Mạnh tiểu thư này ở Kim Hoa phủ có đông đảo kẻ ái mộ, trong đó có một kẻ từng trải tên Diêu Xung là Bố Chính Sử Tư của Chiết Giang. Diêu Xung này trong buổi tiệc rượu do Tri Phủ tổ chức cùng người ta trêu ghẹo Mạnh tiểu thư, ngôn ngữ có chút tuỳ tiện. Vừa lúc đệ đệ của Mạnh tiểu thư còn chưa đến mười sáu tuổi cũng có mặt, thế là phát sinh tranh chấp với Diêu Xung. Tiểu tử kia xuất thân từ gia đình võ tướng, lại thêm tuổi trẻ hăng máu, lỡ tay đánh chết Diêu Xung rồi đả thương nha dịch của quan phủ mà đào tẩu, không biết tung tích. Hiện giờ Mạnh Chỉ Huy Sứ đã bị Tuần Phủ Chiết Giang tạm thời cách chức giam lỏng, sổ con buộc tội đủ loại đưa vào trong kinh. Mạnh Chỉ Huy Sứ sợ sau đó thế cục khó có thể khống chế bèn đưa nữ nhi đến Phúc Kiến.”

Sở Dao thoáng có chút khó hiểu, lúc trước Sở Tiêu bị oan uổng mưu hại Vĩnh Bình Bá Thế tử, phụ thân cũng bị buộc tội không biết cách dạy con dung túng nhi tử giết người, thế nhưng cũng đâu bị cắt chức. Đằng này chưa buộc tội mà đã cắt chức giam lỏng Đô Chỉ Huy Sứ của cả một tỉnh?

“Phu nhân, ngài đừng nhìn Diêu Xung chỉ là một tòng lục phẩm.” Đoạn Tiểu Giang giải thích, “Hắn chính là chất nhi ruột thịt của đại thái giám Diêu Cảnh chưởng quản Tư Lễ Giám.”

Sở Dao hơi kinh hãi. Trải qua họa loạn thiến đảng, Đông Xưởng bị huỷ bỏ, Thánh Thượng chèn ép hoạn quan rất lợi hại, thế nhưng luôn vẫn có vài hoạn quan thâm hưởng Thánh tâm, tỷ dụ như vị Diêu công công này. Lão ta đã theo hầu Thánh Thượng bốn mươi mấy năm, xưa nay an phận thủ thường không trộn lẫn với bất luận phe đảng tranh đấu nào.

Nàng lại hỏi: “Mạnh tiểu thư cũng biết Ngu tổng binh xảy ra chuyện?”

Đoạn Tiểu Giang đáp: “Nàng ta không rõ ràng lắm.”



Sở Dao gần như chẳng cần suy luận nhiều, vụ Mạnh tiểu công tử đánh chết chất nhi của Diêu công công không có khả năng là ngoài ý muốn, sau lưng chắc chắn có người thiết kế.

Lúc trước Ngu Thanh đã nói có người lén lút buộc tội Ngu Tổng binh nuôi dưỡng tư binh, chọc vào kiêng kỵ của Thánh Thượng nên mới phải vào kinh tặng lễ cho Viên Thủ Phụ.

Hiện tại cỗ thế lực này đang chính thức xuống tay với Ngu gia, tám phần mười là muốn khống chế quân quyền ở vùng duyên hải. Không phải Viên Thủ Phụ, cũng không phải phụ thân nàng, không biết có quan hệ với Thiên Ảnh hay không.

“Còn có một chuyện.” Đoạn Tiểu Giang kể tiếp, “Lại tới thêm một đám người nữa, hiện tại là ba phe, mấy kẻ cầm đầu mỗi phe đang ở trà lâu uống trà, dường như muốn đạt thành hiệp nghị nào đó.”

Sở Dao không nghĩ ra: “Vậy rốt cuộc bọn chúng muốn bắt Mạnh tiểu thư làm gì?”

Khi hai người phân tích triều cục, Khương Hành không xen mồm, hiện tại mới nói: “Khẳng định là ở chợ đen đã ra tiền thưởng.” Hắn cũng có vài phần nóng lòng muốn thử, liếc mắt một cái nhìn Sở Dao, “Xem tình huống này, tiền thưởng nhất định không thấp, Mạnh tiểu thư có thể đắt giá hơn so với phu nhân.”

Đoạn Tiểu Giang vẫn chưa cãi lại, có thể thấy được là cũng chung ý nghĩ: “Mạnh tiểu thư nói phu nhân cứ đi trước, chớ có vì nàng mà đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm. Nàng và Ngu Thiếu soái đã ước hẹn sẽ gặp nhau ở Phi Vân Quan, thỉnh ngài đi trước đến gặp Ngu Thiếu soái nói một tiếng.”

Sở Dao đang cân nhắc ở trong lòng. Thiên Ảnh có cao thủ nhiều như mây, bắt Mạnh Quân Quân chắc chắn không cần phải treo giải thưởng. Hiện giờ tiền thưởng này dẫn tới đông đảo thế lực hắc đạo tiến đến, theo như lời Khương Hành, tất nhiên là kếch xù.

Nàng tuy không biết quy củ giang hồ, nhưng cũng hiểu được không phải chỉ cần tùy tiện ra chợ đen thả tin tức, bảo rằng bắt được Mạnh tiểu thư sẽ thưởng bao nhiêu tiền, vậy là mọi thế lực sẽ tin tưởng ngay. Do đó, người thả ra tin tức tất nhiên phải là người có danh tiếng được mọi người biết rõ. Hiềm nghi lớn nhất là ba thủ lĩnh hải tặc mạnh nhất đang chiếm cứ hải đảo, mục đích bắt Mạnh Quân Quân hẳn là muốn dùng làm con tin để đối phó Ngu gia quân.

Dưới loại tình huống này, Sở Dao cần thiết thử một lần nghĩ cách cứu viện: “Tiểu Giang, xung quanh huyện Hoài Hưng có chỗ đóng quân hay không?”

“Nơi đóng quân gần nhất cũng cách đây tám mươi dặm bên ngoài Tùng môn.” Đoạn Tiểu Giang khuyên nàng từ bỏ con đường này, “Phu nhân, với vị trí đó thì cũng phải mất ít nhất hai ngày mới đuổi tới đây.”

Sở Dao lại định hỏi Khương Hành có thể cõng Mạnh Quân Quân giấu đi hay không, nhưng trong đám người kia nếu lỡ có ai khinh công lợi hại liền xong rồi.

Sở Dao thật sự nghĩ không ra biện pháp, cuối cùng chỉ có thể từ túi áo choàng lấy ra một lượng vàng: “Các ngươi có thể khiến lượng vàng này vỡ thành hạt đậu xanh... à không, vỡ thành hạt gạo được không?”

“Chuyện này có khó gì?” Khương Hành nhanh chóng chộp lấy nén vàng trên bàn, đặt trong lòng bàn tay vận nội công bóp một cái. Thỏi vàng lặng yên không một tiếng động vỡ thành từng hạt đậu nành, sau đó hắn lại bóp lần thứ hai, quả nhiên thành cỡ hạt gạo, thả xuống thuận tay giấu một chút vào trong tay áo.

Sở Dao làm như không thấy, lấy ra một ít kim phiếu đưa cho Đoạn Tiểu Giang: “Để sư huynh ngươi lưu lại bảo hộ ta, ngươi cấp tốc đi một chuyến tới huyện lớn gần nhất, từ tiền trang đổi kim phiếu này thành vàng, có thể đổi bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”

Khương Hành nhìn chằm chằm một xấp kim phiếu kia, đôi mắt ngơ ngác.

Đoạn Tiểu Giang thắc mắc: “Đổi vàng làm gì ạ?”

“Đi trước đã.” Thời gian cấp bách, Sở Dao cũng không tiện giải thích kỹ càng tỉ mỉ, “Không cần lo lắng cho ta, đi sớm về sớm là được.”

“Vâng.” Đoạn Tiểu Giang dặn dò Khương Hành, “Bảo vệ tốt phu nhân.”

Chờ hắn rời đi, Sở Dao đứng ở cửa sổ lại hơi hé ra một chút, lần thứ hai nhìn chăm chú khách điếm cách đó không xa nơi Mạnh Quân Quân cư trú.

Vàng quá nặng nên không thể vác hết một lần. Trong vòng một canh giờ, Đoạn Tiểu Giang trước sau lui tới Đài Châu mấy bận, từng lượt mang về chín trăm lượng vàng. Nhân tiện trên đường còn có ý đồ tìm mấy người Khấu Lẫm nhưng vẫn chưa phát hiện bất luận tung tích gì.

“Phu nhân, tạm thời chỉ có thể đổi bao nhiêu đây.” Đoạn Tiểu Giang thở hổn hển đưa kim phiếu còn lại trả cho Sở Dao.

“Hẳn là đủ rồi.” Sở Dao nhìn về phía Khương Hành, “Bóp đi.”

Khương Hành từ trong đống vàng lấy lại tinh thần, kinh ngạc vạn phần: “Bóp hết?”

Sở Dao gật đầu: “Toàn bộ tạo thành cỡ như hạt gạo.”

Khương Hành chần chừ không làm: “Đây là muốn mệnh của lão tử.”

Sở Dao lấy ra một trăm lượng kim phiếu, không nói một lời đặt trên mặt bàn.

Khương Hành lập tức ngồi xuống bóp: “Tiểu nhân nguyện vì phu nhân vượt lửa qua sông!”

Số tiền này đủ để hắn đi bài bạc mấy ngày mấy đêm. Trách không được sư đệ khăng khăng một mực đi theo Khấu Lẫm, quả nhiên có tiền. Bình thường muốn kiếm một lượng vàng đều phải đánh cược sinh mệnh, phu nhân chỉ cầm chơi như một cục đá. Nếu không phải hắn đã từng thề cuộc đời này không vào quan trường thì cũng nhất định muốn chạy đến ôm đùi Khấu Lẫm.

Khương Hành bóp đến nỗi lòng bàn tay sưng to, vận nội công đến mức mặt trắng như tờ giấy, rốt cuộc mới hoàn thành. Sở Dao vơ hết gạo vàng chia thành từng bao phục nhỏ: “Tiểu Giang, ngươi đi đến huyện nha vùng phụ cận, lên nóc nhà ở khu phố chính rải xuống đường. Sau đó trở về trốn tránh, nghỉ hai khắc lại đổi chỗ khác mà rải.”



Đoạn Tiểu Giang đã ngộ ra, Sở Dao là muốn lợi dụng mưa vàng khiến bọn hắc đạo chú ý và kéo quan phủ tới. Trong tình huống không rõ thì trước tiên khiến bọn chúng có điều kiêng kỵ thì càng không dám dễ dàng động thủ: “Nhưng phu nhân à, cách này chỉ có thể đứng vững một thời gian ngắn, bọn hắc đạo thật vất vả mới tìm được Mạnh tiểu thư, tối nay nhất định sẽ động thủ. Nha dịch của quan phủ ở trước mặt bọn chúng chỉ là thùng rỗng kêu to...”

Sở Dao đầy mặt u sầu: “Chúng ta thế đơn lực mỏng, không có biện pháp nào tốt hơn không phải sao? Chỉ có thể đánh cuộc một phen.”

Đoạn Tiểu Giang nhíu mày: “Đánh cuộc?”

Sở Dao nhìn về phía bao phục chứa đầy gạo vàng trong tay Đoạn Tiểu Giang: “Đánh cuộc xem bọn chúng động thủ trước, hay là đại nhân tới trước.”

Đoạn Tiểu Giang hơi ngạc nhiên, chợt bừng tỉnh ngộ ra. Hóa ra mục đích chính của trận mưa vàng không phải để kìm chân đám người kia.

Bầu trời đổ mưa vàng khẳng định sẽ truyền tải với một tốc độ cực nhanh ở phạm vi xung quanh, đại nhân nhà bọn họ lúc này có lẽ cũng đang ở đâu đó trong phạm vi này, nghe thấy chữ “Vàng” thì bất luận thân ở nơi nào nhất định sẽ tới nhìn một cái.

Đoạn Tiểu Giang cõng bao gạo vàng trên lưng, mỉm cười rất là xấu hổ: “Khi đại nhân tới đây sợ là phải hộc máu.”

Sở Dao cũng thực bất đắc dĩ, nếu lúc này ca ca vựng huyết thì tốt biết bao nhiêu.

Đoạn Tiểu Giang vừa muốn mở cửa sổ rời đi, lại quay đầu chớp chớp mắt: “Phu nhân, cho dù đại nhân tới được chỉ sợ cũng là lẻ loi một mình, làm thế nào đối phó với nhiều thế lực như vậy?”

Sở Dao không hề lo vấn đề này: “Đại nhân sẽ có biện pháp.”

Biên tập bởi nhà bacom2 ở Wattpad

Tại một nhà nông hộ cách huyện Hoài Hưng hai mươi dặm, bốn người Khấu Lẫm ngồi vây quanh bàn ăn cơm chiều.

Mây đen kéo tới dầy đặc nhưng chỗ này vẫn chưa mưa.

Bọn họ lúc này đang cách hai huyện nữa thì tới Hoài Hưng, tuy nhiên mục tiêu là huyện Kim Trúc cách đó sáu mươi dặm nên không hề có ý định ghé qua Hoài Hưng, dĩ nhiên không thể biết được Sở Dao đang đụng phải nguy cơ ở Hoài Hưng.

Sau hai mươi ngày đường, Sở Tiêu nuốt không trôi cơm canh của nông gia, ủ rũ ỉu xìu, hoàn toàn không còn sự hưng phấn khi mới xuất phát. Đời này lần đầu tiên hắn phải cưỡi ngựa lâu như vậy, bị xóc nảy đến mức xương cốt cả người như muốn rã rời thành từng mảnh.

Bộ dạng Viên Thiếu Cẩn cũng không khác gì lắm, không buồn mở miệng nói chuyện.

Khấu Lẫm tập mãi thành thói quen, chỉ cảm thấy hơi chút mỏi mệt, nhưng thật ra lại thập phần kỳ lạ về Liễu Ngôn Bạch: “Liễu tiến sĩ không biết võ công mà lại có thể lực tốt như vậy, thật là làm bản quan phải rửa mắt mà nhìn.”

Tinh khí thần khí đều thoải mái, Liễu Ngôn Bạch thong thả ung dung gắp miếng đồ ăn: “Hạ quan thường xuyên luyện Ngũ Cầm Hí.”

Khấu Lẫm thắc mắc hỏi: “Ủa, hát tuồng mà còn có thể rèn luyện thân thể?”

Đôi đũa trong tay chựng lại, Liễu Ngôn Bạch cho rằng hắn đang trêu chọc mình nên không tiếp lời.

Sở Tiêu thì một miệng trà suýt nữa phun ra, khóe miệng nhếch lên đang muốn lên tiếng thì Viên Thiếu Cẩn vội vàng ở dưới bàn túm tay áo hắn giựt mấy cái ra hiệu, ý bảo hắn ăn nhiều cơm nói ít lời.

Bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng người ồn ào. Bởi vì đều là người cùng thôn nên không nói tiếng phổ thông, xuất khẩu đều là ngôn ngữ của bản địa.

Ba người nghe không hiểu, nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch.

Liễu Ngôn Bạch mỉm cười giải thích: “Bọn họ nói phía Tây ngọn núi Hổ Thủ có một huyện tên Hoài Hưng, buổi chiều đột nhiên trời mưa rất to, chạng vạng trời không những đổ mưa còn rơi xuống không ít vàng to bằng hạt đậu. Bọn họ đang bàn với nhau có nên chạy tới ngay bây giờ để hốt hay không, tuy nhiên lại sợ mưa to đường núi lầy lội không dễ đi, chờ đến sáng sợ...”

Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn đều coi đó thành chuyện khôi hài để nghe, thầm nghĩ nhất định là ngu dân nghe đồn bậy bạ, vậy mà Khấu Lẫm lập tức gác đũa đứng bật dậy bước nhanh ra ngoài: “Các ngươi trước tiên cứ ở yên nơi này, bản quan đi xem một chút coi thật hay giả.”

Thấy Khấu Lẫm ra sân nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, Sở Tiêu đuổi theo hô: “Đại nhân, bên kia đang đổ mưa rất to đấy.”

Giọng nói vừa dứt thì Khấu Lẫm đã giục ngựa phi như bay thật xa.

Trời đổ mưa to?

Cho dù đổ xuống phi đao cũng không ngăn được hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook