Chương 142: Giang sơn
Kiều Gia Tiểu Kiều
17/03/2021
Edited by Bà Còm in Wattpad
Khấu Lẫm bị giao ra tài sản một cách mơ màng hồ đồ.
Ủa, mới đầu không phải là Sở Dao cảm thấy nàng lãng phí tiền tài rồi hắn kịp thời khuyên nhủ, sau đó Sở Dao vốn nên khiêm tốn nhận sai rồi mọi chuyện sẽ kết thúc hay sao? Vì lý do gì cuối cùng biến thành như vậy?
Hắn từ chỗ mất đi gần một ngàn lượng vàng tuột dốc thẳng đến mức độ không một xu dính túi hai bàn tay trắng???
Khấu Lẫm rất nhiều năm chưa từng thử qua cảm giác như vậy, đầu óc tựa hồ bị rỉ sét, không thể nào vận động.
Hình như hắn cảm thấy nàng đang cố ý hay sao đấy?
Sở Dao đương nhiên là cố ý.
Nhưng nàng nói mình đã xài vàng của phu quân mà không chút nào đau lòng lại là lời nói thiệt tình. Đối với sự lãng phí của mình, nàng cũng không có nhiều đau đớn lĩnh ngộ, chỉ thấy rõ bản thân mình suy nghĩ không thấu đáo, sau này cần lưu ý nhiều hơn là được.
Vấn đề làm nàng băn khoăn hơn cả là vì nàng nghĩ tới, sở dĩ nàng không đau lòng khi xài tiền của phu quân thật ra là một sự biểu hiện của người ngoài cuộc, không phải là biểu hiện của phu thê đồng tâm.
Nàng hình dung tình cảm của bọn họ như là trăng soi bóng nước bởi vì Khấu Lẫm chưa hề có tình yêu với nàng, hai người chiếm danh phận phu thê nhưng lại chưa thật sự là phu thê. Cho đến thời điểm này, Sở Dao nhận thấy bản thân như một con chim hoàng yến được Khấu Lẫm nuôi dưỡng trong nhà.
Mới đầu nàng còn chưa thể hiểu rõ tính tình phu quân, vì thế trong cuộc sống phu thê nàng lựa chọn thu liễm mũi nhọn, tìm cách gãi đúng chỗ ngứa, tạm thời dùng 'nước ấm nấu ếch xanh' rồi cứ từ từ mà tính. Nhưng trải qua một trận phong ba về vụ Hạ Lan phu nhân, Sở Dao đã nhận thức rõ ràng -- một con người khôn khéo xảo trá như Khấu Lẫm nhưng đối với người chàng để tâm thì biến thành lỗ tai mềm muốn mệnh, vì tình cảm mà vứt bỏ lý trí xa tám trăm con phố.
Nàng bắt đầu yên lặng thầm cân nhắc trong lòng, xem phu quân có bao nhiêu phần để tâm tới nàng?
Lúc trước nàng tính kế phu quân, tuy rất buồn bực nhưng chàng đều nuốt tất cả xuống đáy lòng. Kỳ này nàng rải vàng của chàng, phu quân cũng chưa từng chỉ trích một câu, nghẹn đến mức nội thương mà vẻ mặt trước sau vẫn ôn hoà.
Sở Dao mơ hồ thấy được một chút manh mối, suy nghĩ kỹ càng bèn quyết định nhân việc này "được một tấc lại muốn tiến một thước", để Khấu Lẫm có thể mau chóng đặt nàng trong tim.
Biện pháp dùng nhu tình để sưởi ấm quả tim chàng cũng rất hữu hiệu, nhưng quá trình để đạt được kết quả tương đối dài lâu. Muốn cho chàng lãng tử Khấu Lẫm hồi đầu, cần phải nhanh chóng để Khấu Lẫm coi nàng là “Thân nhân” rồi đặt nàng trong tim của chàng, thôi thì hãy bắt đầu bằng cách khống chế tài sản của phu quân.
Được edit bởi Bà Còm ở Wattpad
Khấu Lẫm hy vọng Sở Dao chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng thực mau hắn liền lâm vào tuyệt vọng.
Từ Hoài Hưng đến Kim Trúc, gần chín mươi dặm đường, trèo đèo lội suối lầy lội khó đi, xe ngựa chạy rề rề quả thực so với đi bộ còn chậm hơn, đi mãi hai ngày vẫn còn chưa đến.
Bất luận là trên xe ngựa hay tá túc trong thôn trại, Sở Dao đều nghiêm túc nghiên cứu sổ sách của phu quân. Đông một mảng Tây một mảng, tài sản của Khấu Lẫm lộn xộn và phân tán rải rác khắp nơi, nhưng thắng ở một điểm là được ghi chép rất cẩn thận.
Trải qua này hai ngày chải vuốt, trong lòng Sở Dao đại khái đã nắm được kha khá, tiền Khấu Lẫm lưu trữ để tiêu dùng hằng ngày có một trăm vạn lượng bạc. Ngoài ra thông qua việc kinh doanh khắp nơi: mua đồng ruộng, cho thuê cửa hàng, tiền lãi nhập cổ phần từ các thương hội,... mỗi năm tiền lời thu được khoảng từ hai trăm vạn đến hai trăm năm mươi vạn lượng bạc. Nói cách khác, nếu hiện giờ Khấu Lẫm chỉ cần ngồi không ở trong nhà, mỗi năm đều thu vào một lượng tiền lời kếch xù.
Dựa trên giá cả hiện tại và chiết khấu tất cả các tài sản đứng tên Khấu Lẫm, Sở Dao cuối cùng tính ra, ước lượng giá trị tài sản Khấu Lẫm sở hữu trước mắt khoảng hơn ba ngàn bảy trăm vạn lượng bạc trắng.
Sở Dao nhìn chằm chằm con số mình vừa tính ra, chỉ biết đấy là một con số cực kỳ khổng lồ. Cho đến khi dò hỏi Khấu Lẫm, biết được trong vòng năm năm gần đây, toàn bộ tài chính của Đại Lương thu vào mỗi năm ước chừng một ngàn hai trăm vạn lượng bạc, rốt cuộc nàng hít một hơi khí lạnh thật sâu, vuốt ve chìa khóa vàng đeo trên cổ hồi lâu.
Trên xe ngựa, Khấu Lẫm vốn đang ủ rũ như trái cà héo dựa vào vách xe ngủ gà ngủ gật, thấy Sở Dao hai mắt dại ra hồi lâu vẫn chưa hồi thần, hắn bỗng dưng có chút vui vẻ, dào dạt đắc ý nói: “Thế nào, phu quân của nàng nếu không phải ở triều làm quan mà ra dân gian làm kinh thương, ít nhất cũng có thể trở thành minh chủ của thương hội liên minh Bắc Lục Tỉnh và Nam Thất tỉnh rồi đấy.”
Sở Dao lại trầm ngâm nửa ngày: “Hiện giờ thiếp càng nghĩ không thông, chàng có biện pháp kiếm nhiều tiền như vậy, tội gì còn phải đi khắp nơi lừa bịp tống tiền?”
Ngốc à, ai sẽ ngại bản thân nhiều tiền? Khấu Lẫm mắng thầm trong lòng, ngẩng đầu, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Tống tiền là kinh doanh không cần vốn.”
“Nhưng đây là tiền tài bất nghĩa.” Đối với hành vi dùng quyền thế để moi tiền người khác, nàng trước nay đều không tán đồng.
“Ta moi hơn phân nửa là tiền tài bất nghĩa.” Khấu Lẫm chẳng có một xíu nào chột dạ, đáp lại rất thản nhiên, “Hơn nữa, đây cũng coi như là vì dân trừ hại.”
Sở Dao vẫn không cho là đúng: “Thiếp biết chàng không hề tham tiền mồ hôi nước mắt của bá tánh, nhưng chàng có nghĩ tới điểm này hay không, bọn tham quan thân hào bị chàng moi tiền sẽ quay ngược trở lại cướp lấy trầm trọng hơn từ trong tay bá tánh. Tựa như phu quân tổn thất tiền tài thì sẽ nghĩ cách vớt trở lại từ nơi khác.”
Khấu Lẫm nao nao.
Sở Dao do dự nói: “Phu quân có biết điển cổ ‘Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết’ hay không?”
Hàng mày Khấu Lẫm nhíu lại, không nói gì.
Vấn đề này đã chạm đến nguyên tắc nhất định nào đó nên Sở Dao không nói quá nhiều. Nàng tự tin có thể quản được tiền tài của phu quân, nhưng chắc chắn không có bản lĩnh để thay đổi nguyên tắc của Khấu Lẫm.
Nàng tiếp tục cúi đầu xem sổ sách, trang sách bị lật kêu sột soạt, “Phu quân, chàng nói thiếp lãng phí, nhưng thiếp cảm thấy sự lãng phí vủa chàng cũng không thua một tấc nào đâu.” Nàng chỉ vào mấy hạng mục trong sổ sách, ngữ khí cực kỳ kinh ngạc, “Một năm mua y phục có thể tốn hết hơn sáu ngàn lượng bạc? Thiếp là một cô nương mà một năm may đồ mới cũng chỉ dùng hai mươi mấy lượng bạc, cho dù là quý nhân trong cung cũng không cần phải nhiều như vậy chứ?”
Khấu Lẫm đang nghiền ngẫm về câu “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết”, nghe đến đó bèn lên tiếng giải thích: “À, hơn phân nửa là xài cho y phục mùa đông, da lông thú thật không rẻ.”
Sở Dao quét mắt qua một trương mục: “Chỉ một mùa đông năm trước mà chàng mua bảy mươi sáu bộ?”
Nàng cũng đâu thấy Khấu Lẫm mỗi ngày đổi một bộ, mặc tới mặc lui vẫn chỉ có vài bộ yêu thích nhất, còn lại tất cả đều để đó không dùng. Ngay cả như vậy, chàng ta cũng phải mua hết toàn bộ kiểu dáng đang thịnh hành trong năm, không phải lãng phí là gì? Trách không được chàng ta thường xuyên khiến quý phụ nhân trong kinh thành tức tối đập chén. Với tiền tài và thân phận của bọn họ, muốn ở trong kinh đặt làm một bộ áo lông kiểu mới thật không dễ dàng, bởi vì bao nhiêu da lông thú đã bị chàng ta vơ hết, hơn phân nửa phải đặt hàng tuốt từ tỉnh ngoài.
Khấu Lẫm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chuyện này ta lãng phí ở chỗ nào? Ta không yêu thích gì khác chỉ thích áo lông, vì thế có bỏ ra nhiều tiền ta cũng không đau lòng. Nàng may xiêm y dùng ít tiền là vì phụ thân còn nghèo, sau này nàng cứ tùy tiện muốn bỏ ra bao nhiêu tiền may xiêm y cũng được, ta tuyệt đối không nói nàng...”
Lời còn chưa dứt đã thấy Sở Dao mày liễu nhíu lại, vẻ mặt hiện ra nét uể oải: “Thiếp nhớ rõ phu quân đã nói qua, chàng thích lông thú là bởi vì năm xưa gần chết được bầy cừu sưởi ấm, hiện giờ chàng đã có thiếp, hay là thiếp còn không ấm áp bằng mấy con cừu?”
Thấy bộ dáng ủy ủy khuất khuất của thê tử, quả tim Khấu Lẫm lập tức mềm nhũn, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải...”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Dao trực tiếp lấy bút bôi bôi xóa xóa trên sổ sách, khẽ mỉm cười, “Sau này một năm mua vài bộ đủ mặc là được, tiết kiệm được tiền vừa đủ mua lá trà cho phu quân.”
Khi nàng nói xong, miệng Khấu Lẫm vẫn còn định mở ra, cuối cùng chậm rãi khép lại, mặt vô biểu tình.
Xong rồi, xong rồi, những ngày sau này không cách gì sống nổi!
Bà Còm biên tập đăng ở wattpad
Đến giờ Ngọ, xe ngựa đang trên đường vào trấn Túc Thủy, bọn họ dừng lại ăn cơm trưa.
Nơi đây cách huyện Kim Trúc rất gần, coi bộ chạng vạng là có thể đến. Sở Dao có chút mệt mỏi nên vào phòng khách điếm ngủ trưa một giấc.
Khấu Lẫm không ở phòng bồi nàng, gục đầu ngồi trong sảnh đường không có một bóng dáng khách nhân, biểu tình uể oải ỉu xìu.
Đoạn Tiểu Giang ngồi xổm trên ghế, ăn nốt đồ ăn dư lại, lúng búng nói: “Đại nhân, cho dù phu nhân có quản tiền, toàn bộ tiền bạc đó còn không phải là của ngài sao?”
“Không giống nhau.” Hai vai Khấu Lẫm xuôi xuống, buồn bã rên rỉ, “Bản quan hiện giờ không khác gì một kẻ nghèo hèn.”
“Đến mức này sao?” Đoạn Tiểu Giang nhịn không được mắt trợn trắng.
“Ngươi không hiểu đâu.” Khấu Lẫm rút tay ra từ trong cổ tay áo lông, khuỷu tay chống lên mặt bàn, đôi bàn tay nâng lấy khuôn mặt. Nói như thế nào đây, hắn cảm thấy bản thân tựa như lại rơi vào một thung lũng sâu, đã vậy còn không có cơ hội 'Đông Sơn tái khởi'...
Ngẫm nghĩ một lúc, trong mắt hắn hiện lên vẻ cương quyết, đột nhiên đập tay xuống bàn bốp một cái, “Không được! Bản quan nhất định phải đoạt lại sổ sách!”
Đoạn Tiểu Giang bị dọa giật nảy mình, hết ý kiến: “Đại nhân, đây là ngài không đúng rồi.”
Khấu Lẫm căm giận liếc xéo hắn một cái: “Bản quan rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận, nàng rõ ràng nhìn ra bản quan không đành lòng bác bỏ, không muốn cùng nàng tranh chấp, cố ý 'được một tấc lại muốn tiến một thước', mượn cơ hội thử xem điểm mấu chốt của bản quan! Bản quan nếu còn tiếp tục thoái nhượng, sau này còn không phải để tùy nàng uốn nắn? Phu cương ở đâu? Uy quyền ở đâu?”
Đoạn Tiểu Giang nghiêm túc nghe Khấu Lẫm nói xong, buông đôi đũa: “Đại nhân, thuộc hạ hỏi ngài một vấn đề.”
Khấu Lẫm càng nghĩ càng bực bội: “Ngươi hỏi.”
Đoạn Tiểu Giang chậm rãi đặt ra giả thiết: “Nói một cách khác, chỉ là một giả dụ mà thôi... Nếu một ngày ngài trở thành nghèo túng, phu nhân làm bạn bên người ngài, may mắn ngài kiếm được một lượng bạc, vậy ngài sẽ mua trà cho bản thân uống hay là mua đồ bổ cho phu nhân bồi dưỡng sức khỏe?”
Khấu Lẫm lại liếc xéo hắn một cái, ý là vấn đề này mà còn phải hỏi?
Đoạn Tiểu Giang nhún vai: “Vậy thì rất kỳ quái, trong khi ngài nghèo túng khốn cùng thì nguyện đem tất cả những gì ngài có được đưa cho phu nhân, thế mà hiện giờ ngài có gia tài bạc triệu, lại không muốn để phu nhân quản?”
Câu hỏi của Đoạn Tiểu Giang khiến Khấu Lẫm sửng sốt.
Vấn đề này sao có thể so sánh như vậy được?
Coi bộ đây không phải là trọng điểm?
Không đợi Khấu Lẫm nghĩ ra nguyên cớ, Đoạn Tiểu Giang lại lần nữa cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm: “Phu nhân cũng đâu phải người yêu tiền, muốn quản tiền của ngài cũng là vì muốn giữ chặt con tim đại nhân. Thái độ này của ngài, thuộc hạ ngược lại cảm thấy phu nhân không đáng giá dưới mắt ngài.”
“Không đáng giá?” Khấu Lẫm nhắc tới miệng mồm đắng nghét, “Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy sao, hiện giờ ngay cả tiền ở trọ ăn cơm bản quan đều phải duỗi tay xin nàng, đã thoái nhượng đến bước này rồi mà ngươi còn nói nàng không đáng giá?”
“Mức độ này của ngài tính làm gì.” Đoạn Tiểu Giang le lưỡi liếm da cá dính vào đũa, “Ngài ngẫm lại vị hôn thê lúc trước của thuộc hạ mà xem, thuộc hạ biết rõ nàng ta tham mộ hư vinh tâm địa rắn rết, thế mà vẫn đối xử với nàng ta 'có cầu tất ứng'...”
Khấu Lẫm cười khẩy: “Cho nên ngươi mới được bản quan vớt từ dưới sông lên.”
Đoạn Tiểu Giang nhún vai: “Nhưng thuộc hạ không hề hối hận, lúc đó thuộc hạ thiệt tình thích nàng, chỉ biết cảm thấy bản thân mình cho đi rất ít chứ không cho rằng nàng đòi hỏi quá nhiều. Chỉ cần khiến nàng được vui vẻ thì cho dù nàng muốn thuộc hạ biến mất trên cõi đời này, thuộc hạ liền làm thỏa mãn tâm nguyện của nàng, từ đấy mai danh ẩn tích đi theo bên người đại nhân mà sống qua ngày.”
“Đó là ngươi quá uất ức không có tiền đồ, bản quan há là người dễ bị điều khiển?” Khấu Lẫm xăn tay áo, sắc mặt tối sầm, đứng dậy chuẩn bị đi tìm Sở Dao lý luận một phen, “Bản quan dốc hết tâm huyết dành về giang sơn gấm vóc, tuyệt đối không thể cứ dễ dàng chắp tay tặng người như vậy!”
“Thế thì thuộc hạ cầu chúc đại nhân thành công thu phục giang sơn đã mất.” Đoạn Tiểu Giang quay đầu cười hì hì.
“Ngươi chờ coi!” Khấu Lẫm nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại chỉ chỉ hắn.
Khấu Lẫm hùng hổ đẩy cửa vào phòng. Thấy Sở Dao chưa tháo búi tóc nghiêng người ngủ, nửa cánh tay trắng như ngó sen lộ bên ngoài, bị tiếng mở cửa mạnh mẽ của hắn quấy nhiễu, hàng mày hơi cau lại.
Động tác của hắn lập tức rón rén.
Sở Dao vốn dĩ ngủ không trầm, vẫn bị đánh thức rồi. Mở to mắt thấy là phu quân mới yên tâm bèn hỏi: “Bao lâu rồi? Chúng ta cần phải đi sao?”
“Mới qua giờ Ngọ một khắc, không cần nóng nảy, nàng cứ ngủ thêm một chút.” Khấu Lẫm xoay người đóng cửa lại.
“Thôi, không ngủ nữa, vẫn nên tới Kim Trúc sớm một chút.” Sở Dao từ trên giường ngồi dậy, “Đoàn người ca ca đã tới đó rồi, Mạnh tiểu thư cũng ở đấy, tất cả mọi người đang chờ chúng ta.”
“Để cho bọn họ chờ.” Trước tiên thu hồi lại giang sơn đã mất mới là việc cấp bách, Khấu Lẫm yên lặng thầm nhủ. Luận về tính kế, nàng đâu thể nào là đối thủ của hắn? Chớ nói nàng thiếu chút nữa là trúng Tam nguyên, cho dù thật sự trúng Tam nguyên cũng không gây trở ngại, muốn đấu tâm cơ thì Khấu Lẫm hắn đây sợ ai chứ? SỢ GÌ AI!
Kết quả sau khi dồn khí đan điền quay đầu lại, nhìn thấy Sở Dao vừa mới tỉnh ngủ tựa hoa hải đường hé nụ đón xuân, hai má ửng đỏ, nghiêng đầu duỗi cái lưng mỏi, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, sóng mắt mang theo một tia vũ mị ngày thường khó gặp.
Tim hắn chợt đập loạn nhịp, cảm giác miệng khô lưỡi khô bèn đi đến trước bàn đổ chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch.
Sở Dao ngủ dậy có chút mơ hồ, vẫn chưa chú ý tới Khấu Lẫm có gì khác thường. Nàng sửa lại xiêm y cho chỉnh tề, hai chân buông xuống chuẩn bị mang giày. Bởi vì một đường mặc nam trang, dưới chân dĩ nhiên cũng là ủng nam, không dễ mang vào như giày thêu.
Khấu Lẫm nhìn kỹ mới phát hiện, đối với một người què mà nói, ủng nam không hề dễ mang vào như giày thêu. Hắn thấy tội nàng quá bèn đi đến mép giường ngồi xuống, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh nâng chân nàng lên gác trên đùi mình: “Để ta giúp nàng mang vào.”
Sở Dao khẽ ừ một tiếng, giơ tay tháo xuống búi tóc bị rối loạn khi nằm ngủ, mười ngón tay hoàn toàn luồn mái tóc tùy ý khảy khảy.
Khấu Lẫm ngắm gương mặt như hoa phù dung của nàng được mái tóc đen như mun bọc quanh khiến làn da càng thêm trắng nõn mịn màng, thật là cảnh đẹp ý vui cực kỳ...
Không!
Trấn định, nhất định phải bảo trì trấn định.
Giang sơn luân hãm quá rồi, tuyệt đối không thể vì sắc đẹp mà dễ dàng khom lưng!
Khấu Lẫm âm thầm hít sâu một hơi, dời đi tầm mắt khỏi gương mặt nàng, từ dưới đất nhặt lên chiếc giày, ngẫm nghĩ xem phải mở miệng từ nơi nào.
Sở Dao lại hỏi: “Phu quân có tâm sự à?”
Tay run lên, Khấu Lẫm vội lắc đầu: “Không có.”
Sở Dao đẩy đẩy cánh tay hắn: “Khẳng định có, chàng mang giày trái chân rồi kìa.”
Khấu Lẫm ngây ngốc, phát hiện hóa ra mình đang cầm chiếc giày trái mang vào chân phải của nàng, quẫn bách xấu hổ nan kham, đổi một sang chân khác, căng da đầu biện giải: “Chân nàng nhỏ quá, giày cũng nhỏ, trái phải không quá rõ ràng.”
“Vậy à.” Sở Dao phát giác dị thường nhưng nàng không truy vấn.
Chờ đi giày xong thu thập thỏa đáng, Khấu Lẫm dìu nàng ra khỏi phòng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tướng Phủ Đích Nữ
2. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
3. Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
4. Nữ Phụ Chạy Trốn
=====================================
Đoạn Tiểu Giang ăn no chùi chùi miệng, từ trên ghế nhảy xuống: “Đại nhân, giang sơn mất đi có thành công chiếm lại được chưa?”
Khấu Lẫm hung hăng trừng hắn.
Sở Dao liếc nhìn hai người bọn họ một cái: “Cái gì mà giang sơn bị mất?”
“Không ạ, chỉ nói chơi thôi.” Đoạn Tiểu Giang vội vàng kẹp chặt cái đuôi ra cửa dẫn ngựa.
Khấu Lẫm bị giao ra tài sản một cách mơ màng hồ đồ.
Ủa, mới đầu không phải là Sở Dao cảm thấy nàng lãng phí tiền tài rồi hắn kịp thời khuyên nhủ, sau đó Sở Dao vốn nên khiêm tốn nhận sai rồi mọi chuyện sẽ kết thúc hay sao? Vì lý do gì cuối cùng biến thành như vậy?
Hắn từ chỗ mất đi gần một ngàn lượng vàng tuột dốc thẳng đến mức độ không một xu dính túi hai bàn tay trắng???
Khấu Lẫm rất nhiều năm chưa từng thử qua cảm giác như vậy, đầu óc tựa hồ bị rỉ sét, không thể nào vận động.
Hình như hắn cảm thấy nàng đang cố ý hay sao đấy?
Sở Dao đương nhiên là cố ý.
Nhưng nàng nói mình đã xài vàng của phu quân mà không chút nào đau lòng lại là lời nói thiệt tình. Đối với sự lãng phí của mình, nàng cũng không có nhiều đau đớn lĩnh ngộ, chỉ thấy rõ bản thân mình suy nghĩ không thấu đáo, sau này cần lưu ý nhiều hơn là được.
Vấn đề làm nàng băn khoăn hơn cả là vì nàng nghĩ tới, sở dĩ nàng không đau lòng khi xài tiền của phu quân thật ra là một sự biểu hiện của người ngoài cuộc, không phải là biểu hiện của phu thê đồng tâm.
Nàng hình dung tình cảm của bọn họ như là trăng soi bóng nước bởi vì Khấu Lẫm chưa hề có tình yêu với nàng, hai người chiếm danh phận phu thê nhưng lại chưa thật sự là phu thê. Cho đến thời điểm này, Sở Dao nhận thấy bản thân như một con chim hoàng yến được Khấu Lẫm nuôi dưỡng trong nhà.
Mới đầu nàng còn chưa thể hiểu rõ tính tình phu quân, vì thế trong cuộc sống phu thê nàng lựa chọn thu liễm mũi nhọn, tìm cách gãi đúng chỗ ngứa, tạm thời dùng 'nước ấm nấu ếch xanh' rồi cứ từ từ mà tính. Nhưng trải qua một trận phong ba về vụ Hạ Lan phu nhân, Sở Dao đã nhận thức rõ ràng -- một con người khôn khéo xảo trá như Khấu Lẫm nhưng đối với người chàng để tâm thì biến thành lỗ tai mềm muốn mệnh, vì tình cảm mà vứt bỏ lý trí xa tám trăm con phố.
Nàng bắt đầu yên lặng thầm cân nhắc trong lòng, xem phu quân có bao nhiêu phần để tâm tới nàng?
Lúc trước nàng tính kế phu quân, tuy rất buồn bực nhưng chàng đều nuốt tất cả xuống đáy lòng. Kỳ này nàng rải vàng của chàng, phu quân cũng chưa từng chỉ trích một câu, nghẹn đến mức nội thương mà vẻ mặt trước sau vẫn ôn hoà.
Sở Dao mơ hồ thấy được một chút manh mối, suy nghĩ kỹ càng bèn quyết định nhân việc này "được một tấc lại muốn tiến một thước", để Khấu Lẫm có thể mau chóng đặt nàng trong tim.
Biện pháp dùng nhu tình để sưởi ấm quả tim chàng cũng rất hữu hiệu, nhưng quá trình để đạt được kết quả tương đối dài lâu. Muốn cho chàng lãng tử Khấu Lẫm hồi đầu, cần phải nhanh chóng để Khấu Lẫm coi nàng là “Thân nhân” rồi đặt nàng trong tim của chàng, thôi thì hãy bắt đầu bằng cách khống chế tài sản của phu quân.
Được edit bởi Bà Còm ở Wattpad
Khấu Lẫm hy vọng Sở Dao chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng thực mau hắn liền lâm vào tuyệt vọng.
Từ Hoài Hưng đến Kim Trúc, gần chín mươi dặm đường, trèo đèo lội suối lầy lội khó đi, xe ngựa chạy rề rề quả thực so với đi bộ còn chậm hơn, đi mãi hai ngày vẫn còn chưa đến.
Bất luận là trên xe ngựa hay tá túc trong thôn trại, Sở Dao đều nghiêm túc nghiên cứu sổ sách của phu quân. Đông một mảng Tây một mảng, tài sản của Khấu Lẫm lộn xộn và phân tán rải rác khắp nơi, nhưng thắng ở một điểm là được ghi chép rất cẩn thận.
Trải qua này hai ngày chải vuốt, trong lòng Sở Dao đại khái đã nắm được kha khá, tiền Khấu Lẫm lưu trữ để tiêu dùng hằng ngày có một trăm vạn lượng bạc. Ngoài ra thông qua việc kinh doanh khắp nơi: mua đồng ruộng, cho thuê cửa hàng, tiền lãi nhập cổ phần từ các thương hội,... mỗi năm tiền lời thu được khoảng từ hai trăm vạn đến hai trăm năm mươi vạn lượng bạc. Nói cách khác, nếu hiện giờ Khấu Lẫm chỉ cần ngồi không ở trong nhà, mỗi năm đều thu vào một lượng tiền lời kếch xù.
Dựa trên giá cả hiện tại và chiết khấu tất cả các tài sản đứng tên Khấu Lẫm, Sở Dao cuối cùng tính ra, ước lượng giá trị tài sản Khấu Lẫm sở hữu trước mắt khoảng hơn ba ngàn bảy trăm vạn lượng bạc trắng.
Sở Dao nhìn chằm chằm con số mình vừa tính ra, chỉ biết đấy là một con số cực kỳ khổng lồ. Cho đến khi dò hỏi Khấu Lẫm, biết được trong vòng năm năm gần đây, toàn bộ tài chính của Đại Lương thu vào mỗi năm ước chừng một ngàn hai trăm vạn lượng bạc, rốt cuộc nàng hít một hơi khí lạnh thật sâu, vuốt ve chìa khóa vàng đeo trên cổ hồi lâu.
Trên xe ngựa, Khấu Lẫm vốn đang ủ rũ như trái cà héo dựa vào vách xe ngủ gà ngủ gật, thấy Sở Dao hai mắt dại ra hồi lâu vẫn chưa hồi thần, hắn bỗng dưng có chút vui vẻ, dào dạt đắc ý nói: “Thế nào, phu quân của nàng nếu không phải ở triều làm quan mà ra dân gian làm kinh thương, ít nhất cũng có thể trở thành minh chủ của thương hội liên minh Bắc Lục Tỉnh và Nam Thất tỉnh rồi đấy.”
Sở Dao lại trầm ngâm nửa ngày: “Hiện giờ thiếp càng nghĩ không thông, chàng có biện pháp kiếm nhiều tiền như vậy, tội gì còn phải đi khắp nơi lừa bịp tống tiền?”
Ngốc à, ai sẽ ngại bản thân nhiều tiền? Khấu Lẫm mắng thầm trong lòng, ngẩng đầu, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Tống tiền là kinh doanh không cần vốn.”
“Nhưng đây là tiền tài bất nghĩa.” Đối với hành vi dùng quyền thế để moi tiền người khác, nàng trước nay đều không tán đồng.
“Ta moi hơn phân nửa là tiền tài bất nghĩa.” Khấu Lẫm chẳng có một xíu nào chột dạ, đáp lại rất thản nhiên, “Hơn nữa, đây cũng coi như là vì dân trừ hại.”
Sở Dao vẫn không cho là đúng: “Thiếp biết chàng không hề tham tiền mồ hôi nước mắt của bá tánh, nhưng chàng có nghĩ tới điểm này hay không, bọn tham quan thân hào bị chàng moi tiền sẽ quay ngược trở lại cướp lấy trầm trọng hơn từ trong tay bá tánh. Tựa như phu quân tổn thất tiền tài thì sẽ nghĩ cách vớt trở lại từ nơi khác.”
Khấu Lẫm nao nao.
Sở Dao do dự nói: “Phu quân có biết điển cổ ‘Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết’ hay không?”
Hàng mày Khấu Lẫm nhíu lại, không nói gì.
Vấn đề này đã chạm đến nguyên tắc nhất định nào đó nên Sở Dao không nói quá nhiều. Nàng tự tin có thể quản được tiền tài của phu quân, nhưng chắc chắn không có bản lĩnh để thay đổi nguyên tắc của Khấu Lẫm.
Nàng tiếp tục cúi đầu xem sổ sách, trang sách bị lật kêu sột soạt, “Phu quân, chàng nói thiếp lãng phí, nhưng thiếp cảm thấy sự lãng phí vủa chàng cũng không thua một tấc nào đâu.” Nàng chỉ vào mấy hạng mục trong sổ sách, ngữ khí cực kỳ kinh ngạc, “Một năm mua y phục có thể tốn hết hơn sáu ngàn lượng bạc? Thiếp là một cô nương mà một năm may đồ mới cũng chỉ dùng hai mươi mấy lượng bạc, cho dù là quý nhân trong cung cũng không cần phải nhiều như vậy chứ?”
Khấu Lẫm đang nghiền ngẫm về câu “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết”, nghe đến đó bèn lên tiếng giải thích: “À, hơn phân nửa là xài cho y phục mùa đông, da lông thú thật không rẻ.”
Sở Dao quét mắt qua một trương mục: “Chỉ một mùa đông năm trước mà chàng mua bảy mươi sáu bộ?”
Nàng cũng đâu thấy Khấu Lẫm mỗi ngày đổi một bộ, mặc tới mặc lui vẫn chỉ có vài bộ yêu thích nhất, còn lại tất cả đều để đó không dùng. Ngay cả như vậy, chàng ta cũng phải mua hết toàn bộ kiểu dáng đang thịnh hành trong năm, không phải lãng phí là gì? Trách không được chàng ta thường xuyên khiến quý phụ nhân trong kinh thành tức tối đập chén. Với tiền tài và thân phận của bọn họ, muốn ở trong kinh đặt làm một bộ áo lông kiểu mới thật không dễ dàng, bởi vì bao nhiêu da lông thú đã bị chàng ta vơ hết, hơn phân nửa phải đặt hàng tuốt từ tỉnh ngoài.
Khấu Lẫm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chuyện này ta lãng phí ở chỗ nào? Ta không yêu thích gì khác chỉ thích áo lông, vì thế có bỏ ra nhiều tiền ta cũng không đau lòng. Nàng may xiêm y dùng ít tiền là vì phụ thân còn nghèo, sau này nàng cứ tùy tiện muốn bỏ ra bao nhiêu tiền may xiêm y cũng được, ta tuyệt đối không nói nàng...”
Lời còn chưa dứt đã thấy Sở Dao mày liễu nhíu lại, vẻ mặt hiện ra nét uể oải: “Thiếp nhớ rõ phu quân đã nói qua, chàng thích lông thú là bởi vì năm xưa gần chết được bầy cừu sưởi ấm, hiện giờ chàng đã có thiếp, hay là thiếp còn không ấm áp bằng mấy con cừu?”
Thấy bộ dáng ủy ủy khuất khuất của thê tử, quả tim Khấu Lẫm lập tức mềm nhũn, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải...”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Dao trực tiếp lấy bút bôi bôi xóa xóa trên sổ sách, khẽ mỉm cười, “Sau này một năm mua vài bộ đủ mặc là được, tiết kiệm được tiền vừa đủ mua lá trà cho phu quân.”
Khi nàng nói xong, miệng Khấu Lẫm vẫn còn định mở ra, cuối cùng chậm rãi khép lại, mặt vô biểu tình.
Xong rồi, xong rồi, những ngày sau này không cách gì sống nổi!
Bà Còm biên tập đăng ở wattpad
Đến giờ Ngọ, xe ngựa đang trên đường vào trấn Túc Thủy, bọn họ dừng lại ăn cơm trưa.
Nơi đây cách huyện Kim Trúc rất gần, coi bộ chạng vạng là có thể đến. Sở Dao có chút mệt mỏi nên vào phòng khách điếm ngủ trưa một giấc.
Khấu Lẫm không ở phòng bồi nàng, gục đầu ngồi trong sảnh đường không có một bóng dáng khách nhân, biểu tình uể oải ỉu xìu.
Đoạn Tiểu Giang ngồi xổm trên ghế, ăn nốt đồ ăn dư lại, lúng búng nói: “Đại nhân, cho dù phu nhân có quản tiền, toàn bộ tiền bạc đó còn không phải là của ngài sao?”
“Không giống nhau.” Hai vai Khấu Lẫm xuôi xuống, buồn bã rên rỉ, “Bản quan hiện giờ không khác gì một kẻ nghèo hèn.”
“Đến mức này sao?” Đoạn Tiểu Giang nhịn không được mắt trợn trắng.
“Ngươi không hiểu đâu.” Khấu Lẫm rút tay ra từ trong cổ tay áo lông, khuỷu tay chống lên mặt bàn, đôi bàn tay nâng lấy khuôn mặt. Nói như thế nào đây, hắn cảm thấy bản thân tựa như lại rơi vào một thung lũng sâu, đã vậy còn không có cơ hội 'Đông Sơn tái khởi'...
Ngẫm nghĩ một lúc, trong mắt hắn hiện lên vẻ cương quyết, đột nhiên đập tay xuống bàn bốp một cái, “Không được! Bản quan nhất định phải đoạt lại sổ sách!”
Đoạn Tiểu Giang bị dọa giật nảy mình, hết ý kiến: “Đại nhân, đây là ngài không đúng rồi.”
Khấu Lẫm căm giận liếc xéo hắn một cái: “Bản quan rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận, nàng rõ ràng nhìn ra bản quan không đành lòng bác bỏ, không muốn cùng nàng tranh chấp, cố ý 'được một tấc lại muốn tiến một thước', mượn cơ hội thử xem điểm mấu chốt của bản quan! Bản quan nếu còn tiếp tục thoái nhượng, sau này còn không phải để tùy nàng uốn nắn? Phu cương ở đâu? Uy quyền ở đâu?”
Đoạn Tiểu Giang nghiêm túc nghe Khấu Lẫm nói xong, buông đôi đũa: “Đại nhân, thuộc hạ hỏi ngài một vấn đề.”
Khấu Lẫm càng nghĩ càng bực bội: “Ngươi hỏi.”
Đoạn Tiểu Giang chậm rãi đặt ra giả thiết: “Nói một cách khác, chỉ là một giả dụ mà thôi... Nếu một ngày ngài trở thành nghèo túng, phu nhân làm bạn bên người ngài, may mắn ngài kiếm được một lượng bạc, vậy ngài sẽ mua trà cho bản thân uống hay là mua đồ bổ cho phu nhân bồi dưỡng sức khỏe?”
Khấu Lẫm lại liếc xéo hắn một cái, ý là vấn đề này mà còn phải hỏi?
Đoạn Tiểu Giang nhún vai: “Vậy thì rất kỳ quái, trong khi ngài nghèo túng khốn cùng thì nguyện đem tất cả những gì ngài có được đưa cho phu nhân, thế mà hiện giờ ngài có gia tài bạc triệu, lại không muốn để phu nhân quản?”
Câu hỏi của Đoạn Tiểu Giang khiến Khấu Lẫm sửng sốt.
Vấn đề này sao có thể so sánh như vậy được?
Coi bộ đây không phải là trọng điểm?
Không đợi Khấu Lẫm nghĩ ra nguyên cớ, Đoạn Tiểu Giang lại lần nữa cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm: “Phu nhân cũng đâu phải người yêu tiền, muốn quản tiền của ngài cũng là vì muốn giữ chặt con tim đại nhân. Thái độ này của ngài, thuộc hạ ngược lại cảm thấy phu nhân không đáng giá dưới mắt ngài.”
“Không đáng giá?” Khấu Lẫm nhắc tới miệng mồm đắng nghét, “Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy sao, hiện giờ ngay cả tiền ở trọ ăn cơm bản quan đều phải duỗi tay xin nàng, đã thoái nhượng đến bước này rồi mà ngươi còn nói nàng không đáng giá?”
“Mức độ này của ngài tính làm gì.” Đoạn Tiểu Giang le lưỡi liếm da cá dính vào đũa, “Ngài ngẫm lại vị hôn thê lúc trước của thuộc hạ mà xem, thuộc hạ biết rõ nàng ta tham mộ hư vinh tâm địa rắn rết, thế mà vẫn đối xử với nàng ta 'có cầu tất ứng'...”
Khấu Lẫm cười khẩy: “Cho nên ngươi mới được bản quan vớt từ dưới sông lên.”
Đoạn Tiểu Giang nhún vai: “Nhưng thuộc hạ không hề hối hận, lúc đó thuộc hạ thiệt tình thích nàng, chỉ biết cảm thấy bản thân mình cho đi rất ít chứ không cho rằng nàng đòi hỏi quá nhiều. Chỉ cần khiến nàng được vui vẻ thì cho dù nàng muốn thuộc hạ biến mất trên cõi đời này, thuộc hạ liền làm thỏa mãn tâm nguyện của nàng, từ đấy mai danh ẩn tích đi theo bên người đại nhân mà sống qua ngày.”
“Đó là ngươi quá uất ức không có tiền đồ, bản quan há là người dễ bị điều khiển?” Khấu Lẫm xăn tay áo, sắc mặt tối sầm, đứng dậy chuẩn bị đi tìm Sở Dao lý luận một phen, “Bản quan dốc hết tâm huyết dành về giang sơn gấm vóc, tuyệt đối không thể cứ dễ dàng chắp tay tặng người như vậy!”
“Thế thì thuộc hạ cầu chúc đại nhân thành công thu phục giang sơn đã mất.” Đoạn Tiểu Giang quay đầu cười hì hì.
“Ngươi chờ coi!” Khấu Lẫm nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại chỉ chỉ hắn.
Khấu Lẫm hùng hổ đẩy cửa vào phòng. Thấy Sở Dao chưa tháo búi tóc nghiêng người ngủ, nửa cánh tay trắng như ngó sen lộ bên ngoài, bị tiếng mở cửa mạnh mẽ của hắn quấy nhiễu, hàng mày hơi cau lại.
Động tác của hắn lập tức rón rén.
Sở Dao vốn dĩ ngủ không trầm, vẫn bị đánh thức rồi. Mở to mắt thấy là phu quân mới yên tâm bèn hỏi: “Bao lâu rồi? Chúng ta cần phải đi sao?”
“Mới qua giờ Ngọ một khắc, không cần nóng nảy, nàng cứ ngủ thêm một chút.” Khấu Lẫm xoay người đóng cửa lại.
“Thôi, không ngủ nữa, vẫn nên tới Kim Trúc sớm một chút.” Sở Dao từ trên giường ngồi dậy, “Đoàn người ca ca đã tới đó rồi, Mạnh tiểu thư cũng ở đấy, tất cả mọi người đang chờ chúng ta.”
“Để cho bọn họ chờ.” Trước tiên thu hồi lại giang sơn đã mất mới là việc cấp bách, Khấu Lẫm yên lặng thầm nhủ. Luận về tính kế, nàng đâu thể nào là đối thủ của hắn? Chớ nói nàng thiếu chút nữa là trúng Tam nguyên, cho dù thật sự trúng Tam nguyên cũng không gây trở ngại, muốn đấu tâm cơ thì Khấu Lẫm hắn đây sợ ai chứ? SỢ GÌ AI!
Kết quả sau khi dồn khí đan điền quay đầu lại, nhìn thấy Sở Dao vừa mới tỉnh ngủ tựa hoa hải đường hé nụ đón xuân, hai má ửng đỏ, nghiêng đầu duỗi cái lưng mỏi, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, sóng mắt mang theo một tia vũ mị ngày thường khó gặp.
Tim hắn chợt đập loạn nhịp, cảm giác miệng khô lưỡi khô bèn đi đến trước bàn đổ chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch.
Sở Dao ngủ dậy có chút mơ hồ, vẫn chưa chú ý tới Khấu Lẫm có gì khác thường. Nàng sửa lại xiêm y cho chỉnh tề, hai chân buông xuống chuẩn bị mang giày. Bởi vì một đường mặc nam trang, dưới chân dĩ nhiên cũng là ủng nam, không dễ mang vào như giày thêu.
Khấu Lẫm nhìn kỹ mới phát hiện, đối với một người què mà nói, ủng nam không hề dễ mang vào như giày thêu. Hắn thấy tội nàng quá bèn đi đến mép giường ngồi xuống, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh nâng chân nàng lên gác trên đùi mình: “Để ta giúp nàng mang vào.”
Sở Dao khẽ ừ một tiếng, giơ tay tháo xuống búi tóc bị rối loạn khi nằm ngủ, mười ngón tay hoàn toàn luồn mái tóc tùy ý khảy khảy.
Khấu Lẫm ngắm gương mặt như hoa phù dung của nàng được mái tóc đen như mun bọc quanh khiến làn da càng thêm trắng nõn mịn màng, thật là cảnh đẹp ý vui cực kỳ...
Không!
Trấn định, nhất định phải bảo trì trấn định.
Giang sơn luân hãm quá rồi, tuyệt đối không thể vì sắc đẹp mà dễ dàng khom lưng!
Khấu Lẫm âm thầm hít sâu một hơi, dời đi tầm mắt khỏi gương mặt nàng, từ dưới đất nhặt lên chiếc giày, ngẫm nghĩ xem phải mở miệng từ nơi nào.
Sở Dao lại hỏi: “Phu quân có tâm sự à?”
Tay run lên, Khấu Lẫm vội lắc đầu: “Không có.”
Sở Dao đẩy đẩy cánh tay hắn: “Khẳng định có, chàng mang giày trái chân rồi kìa.”
Khấu Lẫm ngây ngốc, phát hiện hóa ra mình đang cầm chiếc giày trái mang vào chân phải của nàng, quẫn bách xấu hổ nan kham, đổi một sang chân khác, căng da đầu biện giải: “Chân nàng nhỏ quá, giày cũng nhỏ, trái phải không quá rõ ràng.”
“Vậy à.” Sở Dao phát giác dị thường nhưng nàng không truy vấn.
Chờ đi giày xong thu thập thỏa đáng, Khấu Lẫm dìu nàng ra khỏi phòng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tướng Phủ Đích Nữ
2. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
3. Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
4. Nữ Phụ Chạy Trốn
=====================================
Đoạn Tiểu Giang ăn no chùi chùi miệng, từ trên ghế nhảy xuống: “Đại nhân, giang sơn mất đi có thành công chiếm lại được chưa?”
Khấu Lẫm hung hăng trừng hắn.
Sở Dao liếc nhìn hai người bọn họ một cái: “Cái gì mà giang sơn bị mất?”
“Không ạ, chỉ nói chơi thôi.” Đoạn Tiểu Giang vội vàng kẹp chặt cái đuôi ra cửa dẫn ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.