Chương 94: Chị Ngọc Hoa Rửa Hận P.1
Nam Ngủ Yên
26/07/2021
Tôi giấu bà Già việc bị trâu húc, thật sự thì tôi còn bán tín bán nghi về con trâu đó, nó là con trâu thật hay là con trâu ma quỷ?
Ngồi trên tấm phản gỗ lim truyền thừa hàng trăm năm, có biết bao nhiêu người thuộc những thế hệ trước đã nằm ngủ nhưng may quá chưa có ai mất trên tấm phản, tôi lấy đèn pin mini để soi kỹ lại toàn bộ phần bụng của mình. Điều khiến tôi thấy sợ chính là cái thắt lưng màu đen của mình nhăn nhúm một chỗ lõm, nếu kéo cao lên thì rất khớp với chỗ mà tôi thấy đau, tôi le lưỡi nghĩ đến cảnh bụng mình đã thủng một lỗ nếu không có cái dây lưng, chắc vì thoát vụ này nên từ đó tôi hầu như ra ngoài đều đeo dây lưng trừ khi quần thể thao không đeo được chứ quần Jeans, quần Short... đều mang dây lưng hết, một thói quen khó giải thích, nếu không đeo dây thắt lưng cứ có cảm giác không yên tâm.
Tôi lấy hộp cao Sao Vàng của bà Già – thứ cao chữa bách bệnh – thoa lên khắp bụng, một lúc sau thì thấy nóng ran nhưng cảm giác đau không thuyên giảm mấy, tôi cứ nằm ngửa trên phản gỗ, hai tay gối dưới đầu, hai chân vắt chéo và nhớ lại con trâu với hai con mắt đỏ như hai cục than hồng. Tôi nhớ rằng mình không có thù hằn gì với trâu, cái ngõ đấy tôi mới chỉ đi qua đúng một lần, tôi cũng chưa làm điều gì xằng bậy ở chỗ đấy thì làm gì mà gây thù chuốc oán với một con trâu điên?
Tối nay cũng đã là tối 25 Tết rồi, ngày hôm sau là ngày học cuối tuần cũng là buổi học cuối năm, học xong là nghỉ Tết đến hết mùng 4, hai đứa em tôi nếu nhanh thì cũng phải trưa Chủ Nhật mới về tới để đi chợ Trằm vào sớm ngày 28 Tết. Tôi nằm suy nghĩ miên man rồi tạm quên đi chỗ bị đau mà chìm vào giấc ngủ, nửa đêm quả nhiên chị Ma đánh thức tôi dậy thật.
Tôi nhẹ nhàng bước xuống bậc thềm khi đã gần nửa đêm, một tay phải vẫn ấn nhẹ vào chỗ đau nhưng không có nhăn nhó, đi đến bên cạnh ụ rơm thì tôi ngồi phệt xuống với dáng vẻ uể oải.
- Làm gì mà trông thảm thế em? – chị Ma nhẹ nhàng hỏi tôi – Con trâu chưa kịp húc cơ mà?
- Em có kiểm tra lúc tối, hình như nó húc cái sừng vào bụng em mà may quá trúng cái dây thắt lưng! – Tôi vừa nói vừa gượng cười.
- May sao được thế, lúc con trâu điên ấy nó húc là bà cô nhà em kịp kéo rồi quẳng em xuống ao! – chị Ma nói xong, tay che miệng cười khúc khích – Phải tội là bà cô nhà em hơi quá tay, lần nào bà ấy cũng quá tay.
- Ơ, em tưởng chị?
- Chị còn bận kéo đuôi nó, nó khỏe thật đấy, hụt em một cái là nó cũng quay lại đuổi theo chị.
- Hả? Sao chị phải kéo đuôi nó? Em tưởng chị mạnh nhất làng này cơ mà?
Chị Ma ngó lơ sang một bên.
- Nó có phải người đâu mà so, em định so sánh chị với con trâu à?
- Em không có ý đó! - Tôi vội thanh minh – Ý em là con trâu ấy không sợ chị à?
- Hazzzz.... – chị Ma thở dài – Nãy chị có hỏi lão Xã Thần của làng này, lão ấy bảo con trâu ấy đã thành tinh rồi chả ai muốn dây vào nó, thấy bảo là rất lâu trước đây người chủ hay buộc nó vào cây quéo rồi sau đó nó bị giết, con trâu ấy là trâu đực và có một cái xoáy lông tam tinh giữa trán, rất hung tợn.
- Em chưa thấy ai giết trâu bao giờ, làng em quý trâu lắm ạ! Cô giáo em còn dạy “Con trâu là đầu cơ nghiệp” đấy!
- Ai chả biết thế, lão Xã Thần thì mê rượu, biết sao là nói hết, lão ấy tiếp quản làng này từ người trước đây mà lão Xã Thần cũ cũng chẳng có ghi chép nhiều về con trâu này, chỉ thấy có ghi là nó phá làng phá xóm nên đã bị ai đó bí mật giết chết, chắc không phải người chủ. Chị có bao giờ quan tâm đến trâu đâu nên đúng là không biết nhiều về nó.
- Thế sao chị lại kéo đuôi nó?
- Không kéo đuôi thì biết làm gì lúc ấy, công nhận nó khỏe thật, chị cũng vất vả lắm mới phá được nó.
- Bà em bảo “Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu”, chị mạnh thế chị bẻ gãy hai cái sừng của nó đi!
- Hahaha! - chị Ma cười lớn – Người ta ví von như vậy chứ gặp con trâu điên lao vào mà bẻ sừng nó, nó húc cho bay đến tận đẩu đâu luôn ấy chứ ở đó mà bẻ.
- Không có cách nào đuổi nó đi hay đá bay nó hả chị?
- Với cái loại quỷ trâu điên lâu năm này thì chỉ có giết nó, à không, đánh cho nó tiêu tán hồn phách luôn!
- Nhưng em có làm gì nó đâu?! Tự nhiên nó lại húc em như thế...
- Hôm nay là ngày kỵ của nó, ai đi qua thì nó cũng sẽ húc thôi chứ chả riêng em, tại em xui.
- Ra là thế... – Tôi thở dài ngao ngán, tôi cũng tính nhờ chị Ma dạy cho con trâu ấy một bài học nhưng có vẻ hơi khó, cứu tôi lúc ấy mà cần đến hai người phụ nữ ra tay, mà chị Ma này có khi chả biết gì về con trâu, thấy cũng ngơ ngơ y như tôi vậy, sau chả tôi đành buông lời nói giống như dỗi. – Lần sau em né đường đó chả đi nữa!
- Đàn ông con trai có thù tất báo, phải báo thù chứ, phải đánh nó! – chị Ma chợt trở nên hào hứng lạ kỳ – Lúc tối nó cũng đuổi theo chị một đoạn để húc, điều này mà đến tai mấy con ranh con thì bọn nó sẽ cười vào mặt chị, Công chúa như chị mà bị trâu đuổi bỏ chạy, mối nhục này không rửa được thì chị không dám đi đâu chơi nữa!
- Chị tính như thế nào?
- Em phải lên chùa lấy trộm, à không, lên chùa mượn một thanh kiếm, có thanh kiếm của chùa thì dễ xử nó, thấy thanh kiếm đó là nó sẽ nổi điên và muốn húc, ngay đến chị đây thì thanh kiếm chị cũng không muốn dây vào, cũng không thích nhìn thấy!
- Thanh kiếm ở trong cây đa ạ?
- Đúng! Em lên đấy lấy về, à lên đấy mượn về, tốt nhất là mượn về vào buổi tối rồi hai chị em mình cùng đi xử lý con trâu điên.
- Không được đâu ạ, bà em dặn là không được lấy bất cứ cái gì ở chùa về nếu không sẽ gặp họa khôn lường chị ơi!
- Họa cái gì? Họa nào chị cũng gánh cho được hết!
- Nhưng con trâu này chị có làm được gì nó đâu? – Tôi hỏi lại.
- Em có nghe chị nói hay không? – Chị Ma nhìn gần vào mặt tôi, khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến tôi chột dạ, giọng nói tỏ ra rất nghiêm – Em nghi ngờ về khả năng của chị đúng không?
- Em nghe mà, nghe mà... – Tôi gật đầu liền mấy cái, đúng rồi, chị Lý Ngọc Khuê nói chị Ma đâu có hiền, phải có như nào thì chị ấy mới có tiếng trong làng chứ?! – Em chỉ hỏi lại cho chắc thôi ạ...
- Yên tâm, nếu như không đối phó được với nó thì gọi quan binh đến giết nó! – chị Ma vừa nói vừa nhìn lên trời, tôi thấy thái độ lần này của chị ấy rất lạ – Em gọi quan binh đến là kiểu gì con trâu ấy cũng sẽ bị tiêu diệt!
- Gọi mấy người ấy đến đánh một con trâu ma có sao không chị?
- Ừm... chắc không sao... – chị Ma nhìn tôi cười – Em cứ đổ vấy tội cho con trâu ấy đã húc em lòi ruột nên em phải gọi quan binh đến!
- Nhưng em chưa bị mà?
- Chưa bị là do bà cô nhà em kéo em ra chứ không thì toi mạng rồi, nếu sau đó mà quan binh truy tội thì có người làm chứng, chị cũng làm chứng cho, thế là vô tội.
- Nhưng mà...
- Em không tin chị đúng không? – chị Ma lại nhìn gần vào mặt tôi, tôi đoán rằng đôi mắt xinh đẹp kia hình như đang nheo lại, ánh mắt đầy đe dọa – Không tin đúng không?
- Làm gì có, em tin mà, tin tuyệt đối!
- Tốt, tin thì cứ làm theo, chả có gì nguy hiểm cả, nguy cấp thì bà cô em lại hất em ra còn chị sẽ đá nó!
- Nhưng mà lấy kiếm trên chùa kiểu gì được, thanh kiếm ấy nằm trong thân cây đa rõ là to!
- Lắc não lên chứ, thông minh là cần nhất lúc này, em chơi với ông thầy chùa thì lên hỏi ông ấy. Em phải rửa mối nhục này cho chị, nếu chuyện chị bị con trâu này đuổi truyền ra thì chị sẽ bị chế giễu. Em phải hiểu rằng một người xinh đẹp và duyên dáng như chị không thể thua một con trâu, rồi cái đám lắm mồm nó sẽ một đồn mười, mười đồn trăm rằng chị bị trâu đuổi rơi cả hài!
- Nhưng chị có bị rơi hài đâu? - Tôi thắc mắc.
- Thật ra là bị rơi một cái... – chị Ma cười xấu hổ – Nhưng chị đã đến lấy lại rồi, đây, vẫn đủ một đôi này!
Chị Ma vừa nói vừa kéo nhẹ váy lên và chỉ tay vào đôi hài đỏ dưới chân.
- Lão Xã Thần đã bị bịt miệng bằng một cút rượu, nếu lão ấy mà truyền ra cái việc này thì chị sẽ nhổ râu lão ấy. Mấy con ma ở gần đấy chị cũng đe rồi, nhưng mà vẫn phải cẩn thận, phải để cho người ta thấy rằng đụng đến chị là sẽ bị trừng phạt đích đáng, kể cả là trâu.
- Vâng, em sẽ cố gắng đi mượn thử xem sao...
- À, mà sao đổi được một mớ tiền mà em không dùng lại đi cho người khác? – chị Ma chợt đổi để tài – Đã nghèo rồi lại còn thích đèo bòng hả?
- Dạ đâu có, em cho mượn mà, với lại tiền đó là của chị nên em cũng không dám dùng đến.
- Chị làm gì cần tiền, cần gì chị mua bằng vàng! – chị Ma cười tươi – Mấy hôm rồi chị bận đi gặp cái đứa đưa sắc phong đòi lại một nửa số của được cho lúc sắc phong rồi!
Tôi cười méo xệch.
- Chị cho người ta rồi đòi lại chả phải xấu hổ lắm sao?
- Tại lúc đấy chị vui quá không biết là được cho nhiều như vậy, giờ làm Công chúa cũng phải có nhiều tiền vàng, nhiều tiền vàng sẽ dễ sai khiến đám khác!
Chân lý này hình như chị Ma xinh đẹp bây giờ mới phát hiện ra thì phải, trước đây thấy chị ấy cứ ung dung tự tại đi chơi và chẳng quan tâm đến tiền vàng, bây giờ chắc là đã hiểu ra việc sử dụng tiền vàng để sai khiến người khác sẽ dễ dàng hơn.
- Chỗ tiền em mua còn thừa thì cầm lấy mà tiêu, lão Xã Thần nghèo kiết xác kia có đồng nào là mua rượu đồng ấy, nãy chị cho một thỏi bạc thôi mà mừng hớn hở như dân làng được mùa. Bây giờ chị không những xinh đẹp, có chức vị mà còn giàu có. Em thích chị sẽ cho em mấy thỏi vàng luôn này, rất nặng, em mang đi đổi chắc sẽ được nhiều tiền lắm đấy!
- Em làm gì cần nhiều đến vậy?!
- Em thật đáng thương, đã nghèo mà lại còn không biết dùng vàng để mà tiêu, thôi ngoan đi rồi Tết chị mừng tuổi cho, không thích vàng thì chị sẽ cho tiền!
Nói rồi chị Ma đứng dậy, bước đi vài bước thì biến mất trong vườn cây, tôi cũng đứng dậy bước vào nhà, tự nhiên không còn cảm thấy đau nữa, lấy ngón tay ấn vào thử thì thấy không cảm thấy đau như lúc tối.
- Cao Sao Vàng thần kỳ thật!
Tôi gật gù và khẳng định loại cao này là rất tốt, có thể chữa được bách bệnh, thậm chí cả trâu bị húc thì bôi cũng sẽ khỏi rất nhanh.
.....
Buổi học cuối cùng trước khi được nghỉ Tết là một ngày thứ Bảy vì thế chúng tôi được về sớm hơn thường lệ hai tiết sau cùng, chẳng ai còn tâm trí quan tâm đến sách vở khi mà đến lớp toàn hỏi nhau xem đã mua được gì hoặc sẽ mua gì chuẩn bị cho Tết năm 1998 này. Tôi cũng chưa có ý định mua bất cứ cái gì vì quần áo hay những thứ cần thì mua quanh năm suốt tháng, hơn nữa hiện giờ thì tôi cũng nghèo, số tiền hơn Một trăm nghìn còn lại khiến tôi bất an nên những dự định mua sắm vì thế tuyệt nhiên không có. Tôi cũng đang tính toán rằng nghỉ hè lớp 8 thì thì mình phải làm sao để kiếm ra nhiều tiền hơn chứ tôi thấy có vẻ nhu cầu tiêu tiền của mình càng ngày càng lớn, tôi thậm chí đã tiêu một lúc vài trăm nghìn mà không suy nghĩ, không nên hoang phí như vậy.
- Này H., gần nhà mày Tết này người làng về nhiều không?
Tôi đạp xe đuổi theo R9 đang đi với H. Chắc Gạo phía trước để hỏi.
- Cũng không có mấy người về, phía đằng sau nhà tao thì cũng chỉ có mỗi ông bà họ bên nội về ăn Tết với các cụ.
- Cụ mày á?
- Không! Cụ cùng họ thôi, ông bà về ăn Tết vì mấy cô chú tao ở nhà mà.
- Cô chú mày là ai sao tao không thấy nhỉ?
- Mấy đứa trẻ con hay chơi ở nhà tao đấy, mày gặp suốt còn gì nữa?!
- Hả?! Mấy đứa mũi xanh thò lò học lớp 2, lớp 3 ấy hả?
R9 gật đầu không trả lời, tôi hơi rướn người về phía trước nhìn thằng Chắc Gạo đang cười tủm tỉm, tôi chợt nhớ ra là thằng R9 này ở làng vai vế thấp, cứ ra đường là cúi đầu chào mỏi cổ, nó chẳng dám cả trêu trẻ con vì sợ đấy có khi là cô, chú, bác, cậu của nó. Sau khi hiểu ra vấn đề, tôi vỗ vai nó.
- Xin lỗi tao quên, ở làng đúng là mày thấp cổ bé họng thật...
Chỉ có ở làng, sống ở làng mới có những mối quan hệ tréo ngoe như vậy thôi, xưng hô cứ loạn hết cả lên, đôi khi phải mất đến mấy phút tra gia phả mới biết nên gọi người đối diện là gì cho đúng. Cái con bé học lớp 3 mà thằng R9 gọi bằng cô thì tôi hay gặp mỗi lần đến chơi, nhà con bé đó ở ngay phía sau nhà R9, con bé đó sau này học cùng lớp rồi làm vợ thằng em con nhà cô ruột của tôi. Khi gặp lại tôi chả nhớ vì nó đã hai mươi mấy tuổi, lại là cô dâu. Đến khi là em dâu rồi có lần ngồi ăn cơm nó hỏi:
- Hồi trước em nhớ là em chả nghịch gì cả mà sao cứ gặp bác ở nhà thằng H. là bác soi em làm em phải bỏ về vì sợ!
- Tại anh phải soi xem con em dâu sau này trông như nào ấy mà!
- Bác lại bốc phét!
- Thím không tin thì thôi. – Tôi vừa nói vừa cười hềnh hệch – Ngay từ hồi đấy anh đã biết thím sẽ là vợ thằng Hùng, Hùng! Mày thấy anh nói đúng không?
- Anh thì lúc nào chả đúng! - Thằng Hùng cười – Em mà là anh hồi đấy em phải bợp tai cho vài cái, giờ anh thấy đấy, lúc chưa cưới vợ em nó hiền mà sao cưới xong giờ nó hay bắt nạt em thế chứ lị!
Thật ra mỗi lần vô tình gặp con bé ấy ở nhà thằng R9, tôi lại nhớ em gái mình trạc tuổi đó, một năm tôi được gặp em tôi có hai dịp đó là dịp Tết và dịp nghỉ hè, tôi rất thích có em gái ở cùng, thi thoảng sai nó làm cái nọ cái kia rồi quát mắng nó cũng hay, nhưng quan trọng nhất chính là có em gái ở nhà thì chắc chắn tôi sẽ cưng chiều hết mực.
Ngồi trên tấm phản gỗ lim truyền thừa hàng trăm năm, có biết bao nhiêu người thuộc những thế hệ trước đã nằm ngủ nhưng may quá chưa có ai mất trên tấm phản, tôi lấy đèn pin mini để soi kỹ lại toàn bộ phần bụng của mình. Điều khiến tôi thấy sợ chính là cái thắt lưng màu đen của mình nhăn nhúm một chỗ lõm, nếu kéo cao lên thì rất khớp với chỗ mà tôi thấy đau, tôi le lưỡi nghĩ đến cảnh bụng mình đã thủng một lỗ nếu không có cái dây lưng, chắc vì thoát vụ này nên từ đó tôi hầu như ra ngoài đều đeo dây lưng trừ khi quần thể thao không đeo được chứ quần Jeans, quần Short... đều mang dây lưng hết, một thói quen khó giải thích, nếu không đeo dây thắt lưng cứ có cảm giác không yên tâm.
Tôi lấy hộp cao Sao Vàng của bà Già – thứ cao chữa bách bệnh – thoa lên khắp bụng, một lúc sau thì thấy nóng ran nhưng cảm giác đau không thuyên giảm mấy, tôi cứ nằm ngửa trên phản gỗ, hai tay gối dưới đầu, hai chân vắt chéo và nhớ lại con trâu với hai con mắt đỏ như hai cục than hồng. Tôi nhớ rằng mình không có thù hằn gì với trâu, cái ngõ đấy tôi mới chỉ đi qua đúng một lần, tôi cũng chưa làm điều gì xằng bậy ở chỗ đấy thì làm gì mà gây thù chuốc oán với một con trâu điên?
Tối nay cũng đã là tối 25 Tết rồi, ngày hôm sau là ngày học cuối tuần cũng là buổi học cuối năm, học xong là nghỉ Tết đến hết mùng 4, hai đứa em tôi nếu nhanh thì cũng phải trưa Chủ Nhật mới về tới để đi chợ Trằm vào sớm ngày 28 Tết. Tôi nằm suy nghĩ miên man rồi tạm quên đi chỗ bị đau mà chìm vào giấc ngủ, nửa đêm quả nhiên chị Ma đánh thức tôi dậy thật.
Tôi nhẹ nhàng bước xuống bậc thềm khi đã gần nửa đêm, một tay phải vẫn ấn nhẹ vào chỗ đau nhưng không có nhăn nhó, đi đến bên cạnh ụ rơm thì tôi ngồi phệt xuống với dáng vẻ uể oải.
- Làm gì mà trông thảm thế em? – chị Ma nhẹ nhàng hỏi tôi – Con trâu chưa kịp húc cơ mà?
- Em có kiểm tra lúc tối, hình như nó húc cái sừng vào bụng em mà may quá trúng cái dây thắt lưng! – Tôi vừa nói vừa gượng cười.
- May sao được thế, lúc con trâu điên ấy nó húc là bà cô nhà em kịp kéo rồi quẳng em xuống ao! – chị Ma nói xong, tay che miệng cười khúc khích – Phải tội là bà cô nhà em hơi quá tay, lần nào bà ấy cũng quá tay.
- Ơ, em tưởng chị?
- Chị còn bận kéo đuôi nó, nó khỏe thật đấy, hụt em một cái là nó cũng quay lại đuổi theo chị.
- Hả? Sao chị phải kéo đuôi nó? Em tưởng chị mạnh nhất làng này cơ mà?
Chị Ma ngó lơ sang một bên.
- Nó có phải người đâu mà so, em định so sánh chị với con trâu à?
- Em không có ý đó! - Tôi vội thanh minh – Ý em là con trâu ấy không sợ chị à?
- Hazzzz.... – chị Ma thở dài – Nãy chị có hỏi lão Xã Thần của làng này, lão ấy bảo con trâu ấy đã thành tinh rồi chả ai muốn dây vào nó, thấy bảo là rất lâu trước đây người chủ hay buộc nó vào cây quéo rồi sau đó nó bị giết, con trâu ấy là trâu đực và có một cái xoáy lông tam tinh giữa trán, rất hung tợn.
- Em chưa thấy ai giết trâu bao giờ, làng em quý trâu lắm ạ! Cô giáo em còn dạy “Con trâu là đầu cơ nghiệp” đấy!
- Ai chả biết thế, lão Xã Thần thì mê rượu, biết sao là nói hết, lão ấy tiếp quản làng này từ người trước đây mà lão Xã Thần cũ cũng chẳng có ghi chép nhiều về con trâu này, chỉ thấy có ghi là nó phá làng phá xóm nên đã bị ai đó bí mật giết chết, chắc không phải người chủ. Chị có bao giờ quan tâm đến trâu đâu nên đúng là không biết nhiều về nó.
- Thế sao chị lại kéo đuôi nó?
- Không kéo đuôi thì biết làm gì lúc ấy, công nhận nó khỏe thật, chị cũng vất vả lắm mới phá được nó.
- Bà em bảo “Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu”, chị mạnh thế chị bẻ gãy hai cái sừng của nó đi!
- Hahaha! - chị Ma cười lớn – Người ta ví von như vậy chứ gặp con trâu điên lao vào mà bẻ sừng nó, nó húc cho bay đến tận đẩu đâu luôn ấy chứ ở đó mà bẻ.
- Không có cách nào đuổi nó đi hay đá bay nó hả chị?
- Với cái loại quỷ trâu điên lâu năm này thì chỉ có giết nó, à không, đánh cho nó tiêu tán hồn phách luôn!
- Nhưng em có làm gì nó đâu?! Tự nhiên nó lại húc em như thế...
- Hôm nay là ngày kỵ của nó, ai đi qua thì nó cũng sẽ húc thôi chứ chả riêng em, tại em xui.
- Ra là thế... – Tôi thở dài ngao ngán, tôi cũng tính nhờ chị Ma dạy cho con trâu ấy một bài học nhưng có vẻ hơi khó, cứu tôi lúc ấy mà cần đến hai người phụ nữ ra tay, mà chị Ma này có khi chả biết gì về con trâu, thấy cũng ngơ ngơ y như tôi vậy, sau chả tôi đành buông lời nói giống như dỗi. – Lần sau em né đường đó chả đi nữa!
- Đàn ông con trai có thù tất báo, phải báo thù chứ, phải đánh nó! – chị Ma chợt trở nên hào hứng lạ kỳ – Lúc tối nó cũng đuổi theo chị một đoạn để húc, điều này mà đến tai mấy con ranh con thì bọn nó sẽ cười vào mặt chị, Công chúa như chị mà bị trâu đuổi bỏ chạy, mối nhục này không rửa được thì chị không dám đi đâu chơi nữa!
- Chị tính như thế nào?
- Em phải lên chùa lấy trộm, à không, lên chùa mượn một thanh kiếm, có thanh kiếm của chùa thì dễ xử nó, thấy thanh kiếm đó là nó sẽ nổi điên và muốn húc, ngay đến chị đây thì thanh kiếm chị cũng không muốn dây vào, cũng không thích nhìn thấy!
- Thanh kiếm ở trong cây đa ạ?
- Đúng! Em lên đấy lấy về, à lên đấy mượn về, tốt nhất là mượn về vào buổi tối rồi hai chị em mình cùng đi xử lý con trâu điên.
- Không được đâu ạ, bà em dặn là không được lấy bất cứ cái gì ở chùa về nếu không sẽ gặp họa khôn lường chị ơi!
- Họa cái gì? Họa nào chị cũng gánh cho được hết!
- Nhưng con trâu này chị có làm được gì nó đâu? – Tôi hỏi lại.
- Em có nghe chị nói hay không? – Chị Ma nhìn gần vào mặt tôi, khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến tôi chột dạ, giọng nói tỏ ra rất nghiêm – Em nghi ngờ về khả năng của chị đúng không?
- Em nghe mà, nghe mà... – Tôi gật đầu liền mấy cái, đúng rồi, chị Lý Ngọc Khuê nói chị Ma đâu có hiền, phải có như nào thì chị ấy mới có tiếng trong làng chứ?! – Em chỉ hỏi lại cho chắc thôi ạ...
- Yên tâm, nếu như không đối phó được với nó thì gọi quan binh đến giết nó! – chị Ma vừa nói vừa nhìn lên trời, tôi thấy thái độ lần này của chị ấy rất lạ – Em gọi quan binh đến là kiểu gì con trâu ấy cũng sẽ bị tiêu diệt!
- Gọi mấy người ấy đến đánh một con trâu ma có sao không chị?
- Ừm... chắc không sao... – chị Ma nhìn tôi cười – Em cứ đổ vấy tội cho con trâu ấy đã húc em lòi ruột nên em phải gọi quan binh đến!
- Nhưng em chưa bị mà?
- Chưa bị là do bà cô nhà em kéo em ra chứ không thì toi mạng rồi, nếu sau đó mà quan binh truy tội thì có người làm chứng, chị cũng làm chứng cho, thế là vô tội.
- Nhưng mà...
- Em không tin chị đúng không? – chị Ma lại nhìn gần vào mặt tôi, tôi đoán rằng đôi mắt xinh đẹp kia hình như đang nheo lại, ánh mắt đầy đe dọa – Không tin đúng không?
- Làm gì có, em tin mà, tin tuyệt đối!
- Tốt, tin thì cứ làm theo, chả có gì nguy hiểm cả, nguy cấp thì bà cô em lại hất em ra còn chị sẽ đá nó!
- Nhưng mà lấy kiếm trên chùa kiểu gì được, thanh kiếm ấy nằm trong thân cây đa rõ là to!
- Lắc não lên chứ, thông minh là cần nhất lúc này, em chơi với ông thầy chùa thì lên hỏi ông ấy. Em phải rửa mối nhục này cho chị, nếu chuyện chị bị con trâu này đuổi truyền ra thì chị sẽ bị chế giễu. Em phải hiểu rằng một người xinh đẹp và duyên dáng như chị không thể thua một con trâu, rồi cái đám lắm mồm nó sẽ một đồn mười, mười đồn trăm rằng chị bị trâu đuổi rơi cả hài!
- Nhưng chị có bị rơi hài đâu? - Tôi thắc mắc.
- Thật ra là bị rơi một cái... – chị Ma cười xấu hổ – Nhưng chị đã đến lấy lại rồi, đây, vẫn đủ một đôi này!
Chị Ma vừa nói vừa kéo nhẹ váy lên và chỉ tay vào đôi hài đỏ dưới chân.
- Lão Xã Thần đã bị bịt miệng bằng một cút rượu, nếu lão ấy mà truyền ra cái việc này thì chị sẽ nhổ râu lão ấy. Mấy con ma ở gần đấy chị cũng đe rồi, nhưng mà vẫn phải cẩn thận, phải để cho người ta thấy rằng đụng đến chị là sẽ bị trừng phạt đích đáng, kể cả là trâu.
- Vâng, em sẽ cố gắng đi mượn thử xem sao...
- À, mà sao đổi được một mớ tiền mà em không dùng lại đi cho người khác? – chị Ma chợt đổi để tài – Đã nghèo rồi lại còn thích đèo bòng hả?
- Dạ đâu có, em cho mượn mà, với lại tiền đó là của chị nên em cũng không dám dùng đến.
- Chị làm gì cần tiền, cần gì chị mua bằng vàng! – chị Ma cười tươi – Mấy hôm rồi chị bận đi gặp cái đứa đưa sắc phong đòi lại một nửa số của được cho lúc sắc phong rồi!
Tôi cười méo xệch.
- Chị cho người ta rồi đòi lại chả phải xấu hổ lắm sao?
- Tại lúc đấy chị vui quá không biết là được cho nhiều như vậy, giờ làm Công chúa cũng phải có nhiều tiền vàng, nhiều tiền vàng sẽ dễ sai khiến đám khác!
Chân lý này hình như chị Ma xinh đẹp bây giờ mới phát hiện ra thì phải, trước đây thấy chị ấy cứ ung dung tự tại đi chơi và chẳng quan tâm đến tiền vàng, bây giờ chắc là đã hiểu ra việc sử dụng tiền vàng để sai khiến người khác sẽ dễ dàng hơn.
- Chỗ tiền em mua còn thừa thì cầm lấy mà tiêu, lão Xã Thần nghèo kiết xác kia có đồng nào là mua rượu đồng ấy, nãy chị cho một thỏi bạc thôi mà mừng hớn hở như dân làng được mùa. Bây giờ chị không những xinh đẹp, có chức vị mà còn giàu có. Em thích chị sẽ cho em mấy thỏi vàng luôn này, rất nặng, em mang đi đổi chắc sẽ được nhiều tiền lắm đấy!
- Em làm gì cần nhiều đến vậy?!
- Em thật đáng thương, đã nghèo mà lại còn không biết dùng vàng để mà tiêu, thôi ngoan đi rồi Tết chị mừng tuổi cho, không thích vàng thì chị sẽ cho tiền!
Nói rồi chị Ma đứng dậy, bước đi vài bước thì biến mất trong vườn cây, tôi cũng đứng dậy bước vào nhà, tự nhiên không còn cảm thấy đau nữa, lấy ngón tay ấn vào thử thì thấy không cảm thấy đau như lúc tối.
- Cao Sao Vàng thần kỳ thật!
Tôi gật gù và khẳng định loại cao này là rất tốt, có thể chữa được bách bệnh, thậm chí cả trâu bị húc thì bôi cũng sẽ khỏi rất nhanh.
.....
Buổi học cuối cùng trước khi được nghỉ Tết là một ngày thứ Bảy vì thế chúng tôi được về sớm hơn thường lệ hai tiết sau cùng, chẳng ai còn tâm trí quan tâm đến sách vở khi mà đến lớp toàn hỏi nhau xem đã mua được gì hoặc sẽ mua gì chuẩn bị cho Tết năm 1998 này. Tôi cũng chưa có ý định mua bất cứ cái gì vì quần áo hay những thứ cần thì mua quanh năm suốt tháng, hơn nữa hiện giờ thì tôi cũng nghèo, số tiền hơn Một trăm nghìn còn lại khiến tôi bất an nên những dự định mua sắm vì thế tuyệt nhiên không có. Tôi cũng đang tính toán rằng nghỉ hè lớp 8 thì thì mình phải làm sao để kiếm ra nhiều tiền hơn chứ tôi thấy có vẻ nhu cầu tiêu tiền của mình càng ngày càng lớn, tôi thậm chí đã tiêu một lúc vài trăm nghìn mà không suy nghĩ, không nên hoang phí như vậy.
- Này H., gần nhà mày Tết này người làng về nhiều không?
Tôi đạp xe đuổi theo R9 đang đi với H. Chắc Gạo phía trước để hỏi.
- Cũng không có mấy người về, phía đằng sau nhà tao thì cũng chỉ có mỗi ông bà họ bên nội về ăn Tết với các cụ.
- Cụ mày á?
- Không! Cụ cùng họ thôi, ông bà về ăn Tết vì mấy cô chú tao ở nhà mà.
- Cô chú mày là ai sao tao không thấy nhỉ?
- Mấy đứa trẻ con hay chơi ở nhà tao đấy, mày gặp suốt còn gì nữa?!
- Hả?! Mấy đứa mũi xanh thò lò học lớp 2, lớp 3 ấy hả?
R9 gật đầu không trả lời, tôi hơi rướn người về phía trước nhìn thằng Chắc Gạo đang cười tủm tỉm, tôi chợt nhớ ra là thằng R9 này ở làng vai vế thấp, cứ ra đường là cúi đầu chào mỏi cổ, nó chẳng dám cả trêu trẻ con vì sợ đấy có khi là cô, chú, bác, cậu của nó. Sau khi hiểu ra vấn đề, tôi vỗ vai nó.
- Xin lỗi tao quên, ở làng đúng là mày thấp cổ bé họng thật...
Chỉ có ở làng, sống ở làng mới có những mối quan hệ tréo ngoe như vậy thôi, xưng hô cứ loạn hết cả lên, đôi khi phải mất đến mấy phút tra gia phả mới biết nên gọi người đối diện là gì cho đúng. Cái con bé học lớp 3 mà thằng R9 gọi bằng cô thì tôi hay gặp mỗi lần đến chơi, nhà con bé đó ở ngay phía sau nhà R9, con bé đó sau này học cùng lớp rồi làm vợ thằng em con nhà cô ruột của tôi. Khi gặp lại tôi chả nhớ vì nó đã hai mươi mấy tuổi, lại là cô dâu. Đến khi là em dâu rồi có lần ngồi ăn cơm nó hỏi:
- Hồi trước em nhớ là em chả nghịch gì cả mà sao cứ gặp bác ở nhà thằng H. là bác soi em làm em phải bỏ về vì sợ!
- Tại anh phải soi xem con em dâu sau này trông như nào ấy mà!
- Bác lại bốc phét!
- Thím không tin thì thôi. – Tôi vừa nói vừa cười hềnh hệch – Ngay từ hồi đấy anh đã biết thím sẽ là vợ thằng Hùng, Hùng! Mày thấy anh nói đúng không?
- Anh thì lúc nào chả đúng! - Thằng Hùng cười – Em mà là anh hồi đấy em phải bợp tai cho vài cái, giờ anh thấy đấy, lúc chưa cưới vợ em nó hiền mà sao cưới xong giờ nó hay bắt nạt em thế chứ lị!
Thật ra mỗi lần vô tình gặp con bé ấy ở nhà thằng R9, tôi lại nhớ em gái mình trạc tuổi đó, một năm tôi được gặp em tôi có hai dịp đó là dịp Tết và dịp nghỉ hè, tôi rất thích có em gái ở cùng, thi thoảng sai nó làm cái nọ cái kia rồi quát mắng nó cũng hay, nhưng quan trọng nhất chính là có em gái ở nhà thì chắc chắn tôi sẽ cưng chiều hết mực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.