Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 74: Đêm Lạnh Sau Chùa

Nam Ngủ Yên

24/07/2021

Tiếng dựng chân chống xe đạp “cạch!” ở ngoài sân tôi đoán là R9 đã lên tới nên cũng và vội nốt miếng cơm vào miệng rồi phùng má trợn mắt đi ra, R9 vẫn đứng ngoài sân cất tiếng chào bà tôi ở trong nhà.

- Giờ như này, tí nữa mày đi xem lại bên mấy anh dân quân đêm nay trực như thế nào nhé, khéo léo một tí.

- Việc này dễ mà, mà có biết giờ bọn nó tới không?

- Khả năng phải cỡ 1 giờ sáng.

- Sao lại khả năng? Phải chắc chứ?

- Ừ thì 1 giờ, kì này chắc vội nên không có nói giờ giấc chính xác như đợt vừa rồi. Mà giờ đó thì đúng là rất tiện, bóng đá thì hết rồi mà trăng thì không có, quá ư là thích hợp, chứ hơn 4 giờ sáng tao đã thấy người làng mình ra đồng rồi.

- Thì đúng rồi, vậy kế hoạch như thế nào?

Tôi kéo R9 ra gốc cây ổi, leo lên cây ngồi đung đưa chân một hồi.

- Lần này bọn chúng đi tới 12 người, khoảng đấy, chắc sẽ cẩn thận vì mấy lần trước bị phá đúng lúc. Chỗ đào thì tao chưa được rõ nhưng cũng chỉ loanh quanh mấy cái gò đất tao với mày đã xem mấy lần rồi nên tao với mày phải ra đấy phục kích sớm rồi lựa tình hình, nếu căng quá mình chạy vào chùa là xong.

- Nhưng mấy cái gò cứ chơ vơ giữa đồng lại chẳng có chỗ nào nấp thì sao mà ném pháo.

- Nhà mày có TV mày không xem phim lịch sử bao giờ à?

- Không, tao xem bóng đá.

Tôi nhảy tót xuống đất, kéo R9 lại phía ụ rơm.

- Mày biết ông La Văn Cầu không?

- Người làng mình à?

- Tao không hiểu làm sao mà mày lên lớp 8 được đấy.

- Thì mày nói mẹ luôn đi cho rồi, làng mình tao biết nhiều nhưng làm gì có ai họ La.

- Này nhé, nếu như gò đất giữa đồng trống như thế, tao với mày bò sát lại gần, bọn nó không phát hiện được đâu. Khi bò đến gần sát rồi mình cứ nằm im xem, đến khi nào đến đoạn cúng bái với đốt hương như hôm họ thì mình châm pháo rồi chạy, hợp lý không?

- Liệu chạy kịp không? Bên đấy toàn người lớn.

- Sao không kịp, tao thấy mày chân ngắn nhưng chạy đá bóng nhanh thế còn gì, cứ hướng bờ rào chùa mà chạy, với lại nếu pháo nổ thì họ sẽ giật mình, tính ra cũng có đến mấy giây để chạy rồi, tao nghĩ là kịp.

- Tao sẽ đốt pháo, còn pháo cối mày hai tao một.

- Thì thống nhất như thế, đêm nay chơi lớn, mà mày có mượn đâu được cái bật lửa như hôm nọ không?

- Tao mua rồi, loại này châm chẳng sợ gió, châm là cháy, cháy là nổ, nổ là rách mồm.



- Vậy bây giờ mày đi xem bên dân quân, còn tao sẽ đi lên cánh đồng sau chùa ngó lại một lần, tí gặp lại ở đây luôn.

R9 đi rồi, tôi cứ đứng cạnh đống rơm một hồi, tôi hi vọng chị Ma sẽ xuất hiện nhưng chờ hồi lâu không thấy gì tôi đành phải vào nhà, tôi đoán là đã có chuyện gì đó xảy ra khiến chị ấy không thể giúp đỡ tôi được nhưng tôi cũng tự dặn lòng mình rằng sẽ vận dụng tất cả những gì chị ấy đã chỉ dạy và kinh nghiệm đã có để áp dụng cho lần này.

Trong khi bà Già ngồi xem TV thì tôi âm thầm chuẩn bị mọi thứ, cho tất cả vào cái ba-lô mà R9 đã đưa, kỳ này mang theo cả cái đài cassette nhỏ và cuộn băng ma quái, nếu không dọa được đám người ấy thì cũng đánh lạc hướng được. Lá cây vối tôi lại cắt thành bốn như lần trước rồi riêng lá cây lưỡi hổ tôi chưa biết nên làm gì vì nó dài, cắt ra cũng được nhưng lại không hiểu mục đích của lá cây ấy để làm gì nên thôi, khi nào đi tôi sẽ cho vào người, biết đâu nó có tác dụng gì đó giúp tôi thì sao, chị Ma không tự nhiên lại làm như vậy, hẳn là muốn nhắn nhủ tôi điều gì mà tôi chưa hiểu được.

Trong buổi tối, tôi bước đi trên con đường đất nhỏ quen thuộc với cái đèn pin nhỏ chỉ có một chút ánh sáng như tia lazer. Người ta nói tối như đêm ba mươi quả không sai, trời tối, chỉ nhìn lên phía trên bầu trời được chứ phía trước toàn một màu tối đen như nhau cả, nhưng trẻ con ở nông thôn cũng có những cách để đi trong đêm, ở đâu quen đó mà.

Tôi đi xem một lượt mấy gò đất thì không có phát hiện gì bất thường, không có dấu vết gì thể hiện việc sẽ đào bới nhưng có một dấu hiệu lạ mà tôi cho là bất thường. Bên mé phía Bắc của gò đất nhỏ mà tôi từng ví như con chó đang nằm, tôi thấy có ba chân hương màu đỏ, vì chân hương đỏ tươi nên có thể xem như mới cắm trong ngày hoặc chỉ từ ngày hôm trước là cùng, ba chân hương ấy cắm xuyên qua một tờ giấy nhỏ màu vàng nhạt nhạt, trên đó có vài ký tự màu đen và thêm vài nét màu đỏ, tôi định nhổ ba que hương đó lên nhưng lại rút tay lại, trong bóng tối, tôi chớp mắt liên tục, nhăn cả trán để suy nghĩ nhanh. Bình thường tôi cũng thấy người ta thi thoảng có cắm mấy que hương ở bờ, ở bụi chắc cúng vong hoặc cúng Thổ Công nhưng bây giờ có sự trùng hợp, lại thiếu thông tin nên tôi phán đoán rằng đã có ai đó làm trò, mọi thứ lần này rất kì lạ.

Tôi đứng một mình giữa đêm tối, bên cạnh gò đất một hồi rất lâu rồi đi xem lại mấy gò khác một lần nữa, tuyệt nhiên không thấy có chân hương nào cả nên tôi có thể khẳng định rằng suy luận của mình là đúng.

- Chính là gò này, không sai được, chân hương cắm xuyên qua tờ giấy làm cái gì, chả người nào làm như thế trừ khi có mưu đồ xấu.

Tôi suy nghĩ cả việc hướng mấy cái chân hương, sau một hồi xác định hướng mặt trời mọc mỗi ngày thì tôi ước chừng mấy chân hương đó được cắm ở hướng chính Bắc, hướng đó phía xa kia chừng hai trăm mét là con đường đất lớn ngăn cách cánh đồng của hai xã, như một địa giới hành chính, có thể là họ đã đi vào từ hướng đó hoặc cũng có thể có những lý do khác nhưng tôi suy nghĩ theo hướng đơn giản nhất: Họ sẽ vào cánh đồng này từ hướng nào? Chính là hướng Bắc vì gần và tiện lợi nhất.

Sau khi đứng ở trên gò đất một hồi lâu, tôi bắt đầu đi bộ ngược lại bức tường rào của nhà chùa để đếm bước chân, khoảng gần ba trăm bước chân bình thường nghĩa là khoảng cách chừng một trăm mét chiều dài, gò đất nằm chếch về phía bên trái của chùa. Mỗi lần xác định hướng vào lúc trời tối đen như này tôi lại phải nhắm mắt vào nhớ lại các điểm mốc để xác định hướng Đông. Sau một hồi xem xét kỹ lại sát bờ rào để xem có gì bất thường hay không thì tôi ra về, cơ bản tôi đã biết thêm được vài điều tôi muốn.

- Đây nhé, từ phía bờ tường rào của nhà chùa chếch về phía trái khoảng góc hơn 10 giờ sẽ là gò đất, tao đã thám thính rồi, khả năng rất cao bọn chúng sẽ chọn cái gò hình con chó này, có mấy chân hương còn mới. Cái đài nhỏ lần này mình sẽ dùng đến và tao sẽ là người mang theo. Tao đang tính là sẽ để cái đài ở phía bụi tre gần cái gò nhất nhưng chưa biết là thời gian có đủ để bò quay lại chùa không.

- Tao cho là không kịp, bò là không kịp.

- Mục đích mình giả ma giả quỷ để đánh lạc hướng thôi chứ cái đám này có cả thầy phù thủy thì nó sợ cái gì, nhưng chúng nó muốn yên tĩnh thì mình lại phải làm cho ồn ào. Lần này phải tìm cách bắt được, để thoát mãi rất là tức. Thế mấy ông dân quân thế nào?

- Ba người một tổ, mỗi tổ hai súng. Một tổ phụ trách khu vực đầu làng ra tới bãi tha ma còn một tổ sẽ đi bằng xe đạp kiểu như lưu động ấy, nhưng lại không thấy nhắc đến tuần tra ở khu này.

- Nếu tình hình nguy cấp mình phải gọi dân quân nhưng tao sợ lộ mặt lại truy ra các vụ khác thì mình toi. Mấy lần trước pháo nổ xong bọn nó chạy thì dân quân mới tới, kì này phải gọi được dân quân nhưng phải tìm cách giấu mặt gọi họ.

- Hay nhờ người gọi hộ.

- Tao nghĩ ra một người.

- Ông sư à?

- Đúng, chính là ông sư.

R9 gật gù ra vẻ tán thành ý kiến của tôi, dù sao bên kia quá đông và toàn người lớn, chúng tôi chỉ là hai thằng trẻ ranh nên phải nghĩ nhiều cách, lần này tôi nhất định không để đám này thoát, bằng cách nào thì tôi chưa nghĩ ra nhưng chỉ có cách bắt được người thì việc này mới chấm dứt, người lớn họ sẽ có cách xử lý riêng của họ.

Hơn 10 giờ tối, tôi và R9 chào bà tôi rồi đi, chúng tôi đi bộ, lý do vẫn là đi xem bóng đá, mới bước qua khỏi sân vài bước thì tôi dừng lại bảo R9.

- Mày chờ tao một tí.

Tôi quay vào nhà lấy ra 5 que hương sau đó đi ra vườn nơi tôi hay thắp hương cho chị Ma trước đó, bật lửa lên châm hương. Tôi nhìn lửa bén vào mấy hương rất nhanh, ánh lửa nhỏ nhưng sáng lên trong đêm, tôi đợi hương cháy đượm hơn một chút rồi “một vẩy tắt ngay” nhưng lại không thấy tắt.

- Chả lẽ mình lụt nghề hay sao?

Tôi tự hỏi chính mình, R9 cũng đã lững thững đi đến gần và hỏi tôi.



- Mày làm gì đấy?

- Cúng Thổ Địa, không có gì, thói quen ấy mà. – tôi nói.

Tôi cầm 5 que hương trên tay đã tắt lửa sau mấy lần vẩy, lầm rầm khấn không thành tiếng.

- Em không biết đã có chuyện gì xảy ra với chị khiến chị không thể báo tin cho em được nhưng em nhất định sẽ không phụ lòng chị đã tin tưởng.

Tôi vái ba vái, R9 thấy tôi làm thế nên cũng vái theo. Tôi quỳ một chân xuống đất, hơi nheo mắt, cắm nhang xuống nền đất mềm dưới chân.

Tôi vừa đứng dậy, đột nhiên 5 que hương bùng cháy, sáng rực cả một góc của khu vườn. Tôi đứng nhìn lửa cháy, R9 thấy lạ định lên tiếng hỏi tôi thì tôi xua tay, lắc đầu. Tôi vái thêm ba vái nữa rồi kéo nó đi, tôi không biết ám hiệu chị Ma muốn truyền đạt tới tôi là gì, có thể là vui, có thể là lo lắng nhưng cho dù là gì thì việc sắp tới tôi cũng phải làm, tôi cũng muốn báo cho người lớn nhưng ai sẽ tin lời nói của tôi, chẳng có cơ sở nào cả.

- Ù ôi, sao tự nhiên hương lại cháy thế mày?

- Có gì đâu, ngoài vườn gió to nên cháy vậy thôi, cũng có thể ông Thổ Địa nhà tao đang vui vì tao nhớ đến ông ấy. – tôi vừa nói vừa cười.

Hai chúng tôi cầm theo một cái thuổng rồi bước đi lẫn vào bóng tối của đêm 30 tháng 10 âm lịch, gió lạnh thổi từng cơn.

.....

Hai đứa ngồi sát vào nhau và bó gối cạnh gò đất nhỏ hình con chó, thì thầm nói chuyện, chúng tôi ngồi để tránh những cơn gió thổi và nhìn xa xăm vào màn đêm phía trước, không gian trước mặt như chia làm hai nửa đối lập, một phần màu đen của mọi cảnh vật và một phần màu xanh sáng mờ nhạt của bầu trời đêm thấp thoáng vài ngôi sao cao tít tắp. Tôi tin tưởng vào nhận định của mình rằng đám người với ý đồ xấu ấy sẽ xuất hiện ở hướng Bắc, họ sẽ không nhìn thấy chúng tôi và chúng tôi cũng vậy nhưng nếu chúng tôi ngồi thấp thì sẽ thấy bóng của họ dưới nền trời đêm.

Gió thổi từng cơn.

Văng vẳng trong gió tôi nghe đâu như có tiếng mõ nhà chùa.

- Ông sư thầy còn thức mày ạ. – tôi nói với R9.

- Gần 11 giờ đêm sao ông ấy lại gõ mõ nhỉ?

- Vậy hai đứa mình vào gặp sư thầy luôn đi, tao nghĩ ông ấy chắc biết điều gì đấy, ông ấy lạ lắm.

- Ừ, vậy thì vào nhưng mà phải nhanh quay lại nếu không bọn kia đến mình lại nhỡ việc.

Hai chúng tôi nhanh chóng đứng dậy và đi nhanh về hướng sau chùa, chui qua hàng rào rồi băng qua vườn, băng qua khoảng sân nhỏ bên đầu hồi phía Tây của chùa, tiếng gõ mõ nghe rõ hơn, trong và vang. Tôi và R9 nhẹ nhàng bước lên bậc thềm của chùa, cửa chính vẫn mở, ánh đèn từ phía trong hắt ra đến cửa và một ít chiếu xuống khoảng sân hôm trước hai đứa tôi đã quét. Ông sư mặc áo màu vàng, cổ đeo tràng hạt, một tay niệm Phật còn tay kia gõ mõ, hai đứa tôi khép nép đứng bên cạnh cửa không dám lên tiếng vì sợ làm ngắt quãng việc niệm Phật của ông, nhưng ngay khi chúng tôi vừa áp sát cửa và nhìn cho rõ thì ông sư lại ngưng không gõ mõ nữa, ông cúi lạy mấy lần rồi nhẹ nhàng đứng dậy xoay người bước ra khỏi cửa, chúng tôi không biết nói gì, ông sư cũng không nhìn chúng tôi lấy một lần mà chậm rãi bước xuống sân, một tay để phía sau lưng còn tay kia vuốt cái chòm râu mà tôi nhớ là chả có mấy sợi, ông đi đến góc sân phía Đông rồi bước quay lại nhìn chúng tôi.

- Các cháu cần ta giúp việc gì?

Hai chúng tôi vội chạy xuống sân, đứng trước ông sư và bắt đầu nói, tôi không biết ông sư có tin hay không nhưng tôi chỉ nói rằng do tôi nằm mơ và chiều nay tự nhiên có cô C. kia kéo cổ tôi nói những lời kỳ lạ, rồi tôi thấy ở gò đất nơi ông sư nhắc chúng tôi không được phóng uế lại có người thắp hương cùng với một tờ giấy kỳ lạ. Ông sư vừa nghe vừa gật gù, sau khi đã nghe đầy đủ lời tôi kể thì ông đi một vòng rồi vẫy chúng tôi lại.

- Ta biết điều các cháu đang làm, phàm những người xấu, những người có suy nghĩ ác độc sẽ không thể làm gì được những tâm hồn lương thiện, ta là người tu hành và ta cũng có trách nhiệm phải bảo vệ những điều thiện lương. Các cháu hãy làm như những gì các cháu tính, mọi chuyện rồi sẽ tốt cả thôi, đừng lo lắng, khi cần thiết ta sẽ giúp các cháu báo cho bên dân quân của làng. Nếu có nguy hiểm hãy vào chùa, nơi đây không có ma quỷ nào có thể bước chân vào được.

Ông sư lại bước vào bên trong để tiếp tục công việc tụng kinh của mình, hai chúng tôi nhanh chóng chạy ngược lại theo lối đã vào trước đó. Tiếng mõ nhà chùa văng vẳng phía sau lưng, tôi bỗng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, giống như mình có một điểm tựa sau lưng, một điểm tựa vô hình.

Khi ra khỏi bờ rào của nhà chùa, tôi đưa cho R9 hai miếng lá vối và chúng tôi cùng cho lên miệng, chúng tôi lại tiếp tục chờ đợi bên cạnh gò đất trong những cơn gió khuya.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook