Chương 131: Những "Củ Đậu Bay"
Nam Ngủ Yên
10/08/2021
Vào buổi chiều các ngày kế tiếp, hôm nào tôi cũng ngồi đợi bên đầu hồi nhà ngóng trông để nhận nhiệm vụ nhưng không thấy bướm trắng, điều này có thể ngầm hiểu rằng tình hình không có động tĩnh gì.
Tôi cũng không gặp chị Ma nhiều đêm liền nên không biết chị ấy đang làm gì, chắc lại vác kiếm đi dạo quanh làng ngồi lê hoặc đi xây dựng mạng lưới tình báo Thổ Địa để đối phó với đám Diều Hâu. Thảng hoặc, trong mấy ngày qua tôi cũng có đôi lần suy nghĩ về việc Diều Hâu và Hàn Xì đến gặp tôi và tốn thêm 500 nghìn chỉ để lấy một thứ bùa ngải đã vô hiệu hay còn có nguyên nhân sâu xa gì khác mà tôi chưa được biết. Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng mình bị diệt khẩu nhưng tôi đồ rằng sẽ khó xảy ra bởi vì nếu muốn sát hại tôi thì có nhiều cách dễ dàng, kín đáo hơn là mò đến nhà đứng ở cổng gọi ông ổng lên như vậy. Cuối cùng tôi nghiêng về giả thuyết bọn họ đang xác minh lại lời của anh chàng Bắc, cũng như muốn chắc chắn rằng bùa ngải không rơi vào tay kẻ khác. Diều Hâu là một con cáo già, lão ấy cẩn thận như vậy cũng có lý của lão ta. Tôi hy vọng mình đã nhập vai tốt và không để lộ bất cứ sơ hở nào để đối thủ có thể bắt thóp hoặc nghi ngờ.
Trưa cuối tuần, tôi nhớ đó là vào tầm 23 hoặc 24 tháng 2 âm lịch, khi đi học về đến nhà, đang ngồi ăn cơm tự nhiên cứ thấy trong lòng bồn chồn khó tả, lúc nằm trên võng cũng không ngủ được mà hai mắt cứ ráo hoản nên tôi bèn ngồi dậy rót một cốc nước vối đứng ở hiên nhà uống và nhìn ánh nắng đang trải dài ngoài sân. Tôi cảm giác giống như ai đó muốn tôi rời khỏi nhà và đi đâu đấy nhưng không có dấu hiệu gì cụ thể hơn nên tôi bước xuống bậc thềm ngẩng đầu lên nhìn rồi kiểm tra đồng hồ...1g trưa, sắp tới giờ Mùi!
Tôi chợt nhớ ra một việc là vào buổi trưa thì âm suy dương thịnh, có khi nào ai đó muốn nhắc nhở mình hoặc cần giúp đỡ ? Tôi hất vội cốc nước đang uống dở ra ngoài sân rồi nhanh chóng dắt xe ra cổng. Tôi cũng không biết mình nên đi đâu bây giờ, nhưng nếu đúng là ai đó muốn đưa đường chỉ lối thì tự khắc sẽ dẫn dắt tôi đến nơi cần đến, nghĩ vậy nên tôi trở vào nhà mang theo một cái que tre già be bé, bà Già có rất nhiều cái que như vậy, que nào cũng vàng bóng như bôi mỡ. Tôi đứng ở cổng nhà mình, dựng cái que tre theo chiều thẳng đứng sau đó khấn nhỏ.
- Nếu phải chị Ngọc Hoa hoặc ông Thổ Địa có muốn cháu làm gì, đi đâu thì hãy mách bảo, đi hướng nào thì cái que này sẽ đổ về hướng đấy...
Tôi cũng hồi hộp trước khi thả cái que ra, tôi đã nghĩ đến việc cái que này nếu đúng là chị Ma có hiển linh hay ông Thổ Địa mách bảo có lẽ sẽ dẫn tôi đến căn nhà nơi Diều Hâu đang trú ngụ, tôi hít nhẹ một hơi thật dài và thả tay ra. Cái que đổ về phía bên trái!
Tôi nhanh chóng cầm lấy cái que và đạp xe theo hướng bên trái, đến chỗ ngã ba tôi cũng làm như vậy và một lần nữa cái que lại đổ về bên trái, tôi thoáng nghĩ đến việc nhà chùa có chuyện và tim đập thình thịch. Đến ngã ba rẽ vào chùa hoặc đi thẳng để lên đường đất rộng trước đây đã từng gặp gia đình con cháu ông cụ Lái Cả thì cái que già đổ bên trái thêm một lần nữa nên tôi vội vàng đạp xe thật nhanh vào chùa nhưng chẳng thấy gì, sư thầy đang quét vườn thấy vẻ mặt hớt hải của tôi cũng ngạc nhiên nhưng sau khi tôi hỏi thăm sức khỏe của ông cũng như chùa có bị mất gì không thì sư thầy cười ngả nghiêng rồi lắc đầu, điều này khiến tôi bần thần trong giây lát.
- Có chuyện gì mà giữa trưa chạy lên hỏi thăm sức khỏe của ông như thế?
- Cháu không biết, tự nhiên thấy nóng ruột cho nên chạy đi gặp ông hỏi thử xem ông có khỏe không thôi mà.
- Ta chưa tới 60, còn khỏe chán. Cháu có vào chơi không nào?
- Dạ, để khi khác ông ạ, cháu... cháu có tí việc!
Tôi chào sư thầy rồi dắt xe quay trở ra, tôi ngẫm nghĩ rồi lại dựng que tre già lên một lần nữa, lần này nó đổ sang bên phải nghĩa là hướng đi về Đề Đổ, tôi lạnh toát cả người bởi vì hướng ấy nếu đi thẳng chẳng phải là nhà bà ngoại tôi hay sao. Tôi vội vàng đạp xe tới ngã tư Đề Đổ, khoảng cách không xa, chỉ chừng 200m và tôi tiếp tục dùng que tre già định hướng lần nữa và quả thật nó không đổ về bên trái để đi về hướng khu Giữa nhà tôi hay đổ về bên phải để tôi đi lên nhà bác N., que tre già quả nhiên đổ thẳng về phía trước.
- “Có việc gì đó ở nhà bà ngoại!”
Tôi cuống cuồng đạp xe như một tay đua đang vào giai đoạn nước rút của giải Tour de France hay nghe trên radio, cánh cổng nhà bà ngoại hé mở nhưng tôi cũng cẩn thận hé mắt nhìn vào cái chân tường phía sau cánh cổng, vẫn có 6 viên sỏi ở đấy nên tôi không dám đẩy cửa dắt xe vào. Sau một hồi suy nghĩ thì tôi dựng xe vào bên tường rồi đi bộ lại chừng 5m, tôi quyết định đi vào nhà hàng xóm.
- Ê cu, cho anh đi nhờ qua nhà bà anh cái!
Tôi nói với thằng nhóc thò lò mũi xanh đang ngồi chơi bắn bi ở trên hiên nhà, thằng này tên là Nam khoảng chừng 6 tuổi, mặt nó lúc nào cũng đen và bẩn vì dùng đôi bàn tay đầy những đất và cát quẹt nước mũi thò lò. Thằng nhóc này chính là đứa hôm trước tôi nhìn thấy ngồi trước cửa nhà bà ngoại tôi vào buổi tối. Tôi gọi mẹ nó là bác Lan vì bác ấy là cháu họ của bà ngoại tôi ở bên Yên Ngô thôn, bác ấy không phải người làng này. Thằng Nam có một anh trai hiện đã lấy vợ và dĩ nhiên cũng theo nghề truyền thống của làng chính là làm đậu phụ, còn thằng Nam thò lò mũi xanh này cách đây chừng 2 năm chẳng hiểu vì sao mẹ tôi lại cưu mang nó, được chừng 10 ngày thì nó cuỗm đâu chừng 2 triệu sau đó tếch lên Tây Nguyên. Từ bé tôi đã không có thiện cảm với thằng Nam này vì một vài vấn đề nhưng chỉ là kiểu không thích thôi chứ cũng không có gì to lớn, nhiều lần gặp nhau ở đám cỗ nó vẫn chào hỏi tôi và dĩ nhiên tôi cũng rất vồn vã hỏi thăm nó vài chuyện, lúc trưởng thành tôi cũng cố thay đổi định kiến đối với nhiều người nhưng rất tiếc, trực giác của tôi đã đúng, ít nhất là với thằng Nam này, nó là một thằng ăn cắp không chỉ của mẹ tôi, chỉ thương cho bác Lan.
- Bà anh sắp đi Hà Nội đấy! – Thằng Nam thò lò mũi xanh nói với tôi.
- Thế bà anh đã đi chưa? – Tôi đứng lại hỏi nó.
- Chưa, em nghe bà bảo là bà đợi chuyến xe 3g.
- Bà đi như thế gà với chó tính sao?
- Thấy gửi mẹ em rồi!
- Ừ, anh cảm ơn nhé!
Mẹ nó là chị họ của mẹ tôi nhưng chắc là họ xa nên tôi không gọi nó là anh được, đã là xa thì cứ đứa nào lớn làm anh cho nhanh và tiện. Tôi đi vòng qua đầu hồi nhà bác Lan, bước qua bức tường đổ và đặt chân vào nhà bà ngoại tôi dễ dàng.
- Thằng kia mày đi đâu mà mặt đỏ tía tai thế? – Bà ngoại hỏi tôi khi tôi vừa bước chân vào đến cửa nhà.
- Cháu đi chơi bà ơi, cháu thấy thằng Nam bảo bà định đi Hà Nội ạ?
- Ừ, tao đi nhanh thì chiều mai về.
- Sao bà đi gấp thế?
- Gấp cái gì, Mẹ mày sáng nay gọi điện về cho bác Duyên mà, nhắn tao phải ra để xem chỗ ăn ở cho thằng Út.
- Cậu Út cháu đã tìm được chỗ làm rồi hay sao?
- Tao cũng chả biết rõ đầu đuôi nhưng nghe bảo là không làm đậu mà học cậu Khuyên mày làm thịt lợn quay Bắc Kinh đấy!
Bác Duyên chính là vợ của bác N., vì bác N. là trưởng thôn nên cũng đã lắp điện thoại cố định, bác ấy cũng sắp mở quán ngay chỗ Đề Đổ cho các chị của tôi bán hàng nữa. Bà ngoại đi Hà Nội và lúc này dù là vô tình hay hữu ý cũng quả là lý tưởng cho đám Diều Hâu, có khi nào chuyến đi Hà Nội của ông ta có liên quan đến việc này hay không? Tôi vẫn thấy “Phi sa tẩu thạch” thiếu hai viên, nếu ông ta là người đã tạo ra thứ ấy thì việc tìm nơi ở của cậu Út không có gì là khó khăn. Đêm khuya vắng người, bầu trời không trăng thật sự là quá lý tưởng cho những việc khuất tất.
- Bà có cần cháu lên ngủ trông nhà giúp bà không? – Tôi lên tiếng đề nghị.
- Tao đã gửi nhà cho cô Lan rồi, mày lên đây thì ngủ có một mình thôi đấy!
- Cháu ở nhà nửa tháng một mình có sao đâu, đây chỉ có một đêm.
- Nếu mày lên ngủ trông nhà hộ tao được thì lấy chìa khóa chỗ cô Lan nhé, ra đây tao dặn mấy thứ!
Nếu đối thủ đã tạo ra cái tình huống như thế này thì nhất định tôi phải tham gia vào một cách trực tiếp mới được, cho dù chị Đẹp không khiến thì tôi cũng muốn giúp một tay, tôi cũng tò mò về việc Diều Hâu có biết được tôi chính là cháu ngoại của cái nhà này hay không. Tôi cho rằng ông ta dù có tỉ mỉ đến đâu cũng khó mà nghĩ được có sự trùng hợp như thế này nhưng nếu là người làng, những người tầm tuổi Diều Hâu thì không khó để biết, thậm chí là quá dễ dàng, chỉ cần biết tên ông nội tôi hoặc bố tôi thì vài chục giây sau phả hệ 3 đời nội ngoại nhà tôi sẽ bày ra trước mắt mà không cần một cuộc điện thoại nào cả.
Sau khi nghe bà ngoại dặn dò đôi điều thì tôi cũng tranh thủ thắp hương trên ban thờ gia tiên và cả miếu của chị Lý Ngọc Khuê, tôi đứng trước miếu im lặng hồi lâu để suy nghĩ, sau đó vái ba vái rồi khấn một mạch.
- Chị Khuê! Em nghĩ có thể chị chưa biết nhưng tối nay em đoán những người có ý định đào bới kho báu của chị sẽ đến làm việc này. Bà em đột nhiên đi Hà Nội chiều nay, chị sống khôn thác thiêng* (một câu khấn dân gian, ám chỉ một người lúc sinh thời vốn khôn ngoan lanh lợi thì khi “thác” sẽ rất linh thiêng) phù hộ, độ trì cho bà em đi may mắn về bình an. Em cũng từng nghe lỏm được những người kia tính toán rằng sẽ đánh bả cả con Vện nên cũng nhờ chị tìm cách cứu con Vện tai qua nạn khỏi. Tối nay em sẽ ngủ lại đây, mặc dù có thể chị không muốn em tham gia vào việc này nhưng em không muốn bỏ bạn bè một mình lúc lâm nguy nên em mạn phép tự ý can dự. Em đội ơn chị!
Tôi nhanh chóng rời nhà bà ngoại khi đồng hồ chỉ 1g40 chiều, tôi đi ra theo lối cũ đã vào và chiếc xe Peugeot Cá Vàng vẫn nằm yên vị bên bức tường gạch ngay cạnh cổng cùng với cái que bằng tre già cả bà Già, thời gian gấp gáp khiến tôi có đôi chút vội vã. Kỳ này lại phải đối mặt với cả một đám người toàn thanh niên trai tráng cộng với một tay phù thủy thừa cẩn trọng và không thiếu mưu mô. Trên đường đạp xe về tôi cũng đã nghĩ đến rất nhiều thứ, đặc biệt là việc mình sẽ mang vũ khí đi theo... nhưng rồi lại chợt nhớ ra mình chẳng có cái gì gọi là vũ khí để chống lại những người ấy, thứ duy nhất có thể coi là vũ khí là một thanh kiếm gỗ dùng để trừ tà và không có nhiều tác dụng với người còn sống. Tôi thoáng nghĩ đến việc sẽ rủ R9 tham gia vào phi vụ này nhưng đành gạt đi vì khá nguy hiểm, hơn nữa kể cả có rủ R9 tham gia thì hai chúng tôi cũng chỉ biết quan sát mà thôi.
- Bà ơi, tối nay cháu ngủ ở trên nhà bà ngoại, cháu sang trông nhà hộ!
- Bà mày đi đâu à? – Bà Già vừa têm trầu vừa hỏi.
- Bà ngoại cháu đi Hà Nội chắc chiều mai về.
- Ừ, thế thì tí nữa tao nấu cơm sớm cho mày ăn để lên đấy cho sớm.
Thật sự rất khó để tả cảm giác của tôi khi mà trong lòng bồn chồn và có cả chút kích động, tay chân hơi luống cuống, tôi phải tự dặn mình là bình tĩnh vì khoảng thời gian này cần nhất sự tỉnh táo. Tôi nằm võng dùng chân để đong đưa một hồi và nhớ ra mình cũng nên mua một số đồ ăn vặt và thức uống để cầm cự qua một đêm dài chứ không có gì bỏ vào miệng thì e là sẽ buồn chết mất thôi, càng hồi hộp thì càng phải có cái để ăn.
- Bà cho cháu 5 chai Coca, 1 chai Kim Bôi, 2 gói kẹo lạc, 1 gói kẹo dừa loại ngon nhất.
Tôi vừa đặt mông xuống ghế đã gọi một loạt thứ của bà cụ Kh., tôi không chú ý đến hai người thanh niên đang ngồi hút thuốc lào trong quán, trong số hai người có một người cởi trần áo vắt trên vai.
- Hôm nay sao mua nhiều thế? – Bà cụ Kh. hỏi tôi khi cho những thứ tôi mua vào một cái túi bóng.
- Cuối tuần mà bà, xem bóng đá uống Coca để lấy sức chửi các cầu thủ đá ngu ạ!
- Tiếc nhể, đêm nay có bóng đá lại đéo được xem! – Tôi nghe thấy một trong số hai người thanh niên đang ngồi gần mình cất tiếng.
- Đêm nay không xem thì còn nhiều đêm, tiếc làm gì! Thằng Thốc tử* (đầu trọc) nói sao thì cứ làm thế đi, bữa tối nay linh đình nên ăn cho nhiều vào! – Người thứ hai đáp lời.
Đoạn hội thoại ngắn ngủi của họ khiến tôi chú ý bởi “Thốc tử” không phải là một tên thông dụng ở làng tôi và ở làng tôi chẳng ai gọi nhau bằng cái tên nghe tàu tàu như vậy cho nên tôi liếc nhẹ mắt qua để quan sát bằng đuôi mắt. Người cởi trần đang ngồi xoay lưng về phía tôi, người ngồi đối diện anh ta thì đang hí hoáy cho thuốc lào vào cái điếu cày, hai người này có vẻ là người làng khác. Khi tôi quan sát thấy phía sau cổ của người thanh niên cởi trần có một sợi dây màu đỏ thì tim tôi như cái trống trường được gõ báo hiệu giờ ra chơi vậy. Cái dây màu đỏ anh ta đeo rất giống cái dây đeo của lá bùa “Bị điếc”, điều này khiến tôi hồi hộp và chợt nhớ đến hai người có cái tên là Đồng Tiền và Hải Lùn đã mình đã nghe lỏm được từ miệng của Hàn Xì khi đứng rình phía sau nhà, hai người này tôi không biết mặt cho nên không lưu tâm. Sau khi đoán biết được thân phận của hai người thanh niên này thì tôi thong thả ngồi ăn kẹo lạc và uống Coca đồng thời kín đáo quan sát người thanh niên mặc áo và tôi đoán anh ta có tên là Hải Lùn vì người ngồi gần tôi có vẻ cao hơn. Khuôn mặt của Hải Lùn làm tôi không cảm thấy có chút thiện lương nào. Một bên mặt anh ta có vài vết sẹo lồi, tóc cắt ngắn, cặp mắt trắng dã, đôi môi thâm sì khiến tôi nghĩ đến những câu chuyện mình đã nghe trong mùa Hè vừa rồi, những người hút ma túy thì môi sẽ bị thâm đen.
- “Đây là phường đầu trộm đuôi cướp chính hiệu rồi”
Tôi tự nhận định như vậy và thậm chí còn tin rằng hai người này có thể đã từng đi tù về. Thời những năm trước 2000, khi mọi người biết ai đó hút ma túy là bị kỳ thị ghê lắm, cuộc đời tôi đã chứng kiến nhiều pha gay cấy nhưng gay cấn nhất vẫn là những cái kim tiêm còn dính máu được vứt chỏng chơ ở bãi rác Thành Công, tôi cực kỳ sợ mũi kim tiêm và mỗi lần nhìn thấy nó thì hai mắt tôi cứ muốn nhắm nghiền lại.
- Bây giờ chưa tới 3g chiều, làm gì giết thời gian nhề? – Hải Lùn hỏi Đồng Tiền.
- Hay làm chai 65 rượu với mấy thứ đồ nhắm rồi về nhà ngồi lai rai?
- Liệu lão Hàn có nói không?
- Nói gì mà nói, mua về hỏi ý lão nếu được thì uống, chai 65 này thì được bao nhiêu đâu, tao với mày uống hết có say thì cũng chả được bao nhiêu lâu. Tối nay ăn uống lại cấm uống rượu, – Đồng Tiền chép miệng. – cơm ngon, bạn hiền mà thiếu tiên tửu thì nhạt như nước ốc.
- Vậy làm chai 65 rượu rồi về, từ giờ đến lúc đi cũng còn 6 tiếng nữa cơ mà, tha hồ! – Vế sau của câu Hải Lùn nói nhỏ hơn như sợ bà cụ Kh. nghe thấy, còn tôi là một thằng trẻ ranh đang bận nhai kẹo lạc, uống Coca và thi thoảng hỏi bà cụ Kh. mấy câu vu vơ không đầu không cuối nên có lẽ hắn cũng chẳng thèm để tâm.
Đồng Tiền và Hải Lùn lững thững khuất sau bức tường của ngôi đình thì tôi cũng nhanh chóng đứng dậy trả tiền rồi mang những thứ đã mua về thẳng nhà. Diều Hâu và đám quạ đen này chắc sẽ tiến hành công việc khoảng lúc 9g tối giống như gã Hải Lùn nói, giờ đó ở làng nhiều người đã tắt đèn đi ngủ rồi, chỉ còn đám thanh niên choai choai hoặc thành phần nhi đồng thối tai mới chưa chịu lên giường mà thôi. Tôi nhẩm tính lại thì quân số của lão Diều Hâu kia có đến 8 người kể cả lão ta còn tôi chỉ có một mình, ít nhiều điều này cũng khiến tôi lo lắng, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc buổi tối đi mật báo cho bác N. nhưng mà tôi chỉ nghĩ vậy thôi chứ nếu tôi đi báo, đám kia bị rình bắt được thì đứa bị chị Đẹp bẻ cổ chẳng phải là tôi hay sao, đến con chó còn muốn sống huống chi tôi là một đứa thông minh lẽ nào tự tìm đường chết.
5g40 chiều, tôi đã ăn xong bữa cơm tối, những thứ mang theo ngoài mấy chai nước ngọt còn có khăn quàng đỏ và thanh kiếm gỗ trừ tà. Quần áo tôi mặc trên người là một cái quần jeans màu xanh cùng cái áo cộc tay cũng màu xanh đậm như lời chị Đẹp đã dặn trước đây, đôi dép xăng-đan nhẹ nhàng màu đen có điểm xuyết vài đường màu xanh và thêm một bộ quần áo cộc để đêm mặc ngủ cho mát mẻ. Tất cả những thứ mang theo tôi cho vào hai cái túi bóng rồi luồn vào cái gậy tre già của bà tôi, sau đó vác lên vai. Tôi quyết định mình sẽ đi bộ bởi vì không thể vác xe đạp qua nhà hàng xóm được, nó rất nặng. Diều Hâu có “Phi sa tẩu thạch” nên tôi muốn né chỗ ấy đi là an toàn nhất, tôi sợ khi mình bước vào nó cũng sẽ phát hiện ra, đấy cũng chính là lý do tôi đã phải hai lần trèo tường nhà hàng xóm, một lần đi vào theo lối sau nhà.
Trước khi tôi rời nhà, tôi cũng dành mấy phút đứng ở đầu hồi chờ đợi xem chị Ma có nhắn gửi gì không và rồi tôi nhìn thấy con bướm trắng từ lũy tre bay vòng vòng như muốn gây sự chú ý của tôi, sau đó đậu lên lá vối. Bướm trắng xuất hiện khiến tôi thấy vững dạ hơn nhiều bởi vì điều này khiến tôi cảm nhận được rằng chị Ma vẫn lẩn khuất đâu đó bên cạnh và có lẽ trưa nay chính chị ấy đã tìm cách báo tin cho tôi để tôi có thời gian chuẩn bị. Tôi chào bà Già và rời khỏi cổng nhà khi thời gian đã bước qua 6g chiều, trời đã bắt đầu tối và tôi còn tầm ba tiếng đồng hồ nữa để chuẩn bị những thứ cần thiết cho công việc mà bản thân tôi đánh giá là "đại sự" này.
Tạt vào nhà bác Lan để hỏi chìa khóa nhà bà ngoại, do bà tôi đã dặn trước cho nên bác ấy cũng không ngạc nhiên hay hỏi han gì, chỉ dặn tôi đêm ngủ thì khóa cửa cẩn thận còn đàn gà bác ấy đã nhốt, con Vện bác ấy cũng đã cho ăn. Tôi cảm ơn bác ấy đến hai lần rồi bước qua đoạn tường gạch đổ và đặt chân vào đất nhà bà ngoại tôi, con Vện từ trong sân chạy ra thè cái lưỡi có mấy đốm của nó thở phè phè, đuôi thì vẫy tít. Công việc đầu tiên tôi làm khi đến nhà bà ngoại không phải là vào mở cửa nhà mà đi ngược trở ra cổng kiểm tra “Phi sa tẩu thạch”, con Vện cũng đi theo.
- "Còn 5 viên!"
Tôi ngồi nhìn mấy viên sỏi đen trắng và nói một mình. Sau khi mở cửa nhà bỏ những thứ tôi mang theo ngay sát cửa, ngồi bên thềm nhà, tôi vẫy con Vện lại và nói với nó mặc dù tôi biết nó chẳng thể hiểu được lời tôi.
- Tối nay có thể người ta sẽ cho mày ăn bả chó, cái thứ đấy chỉ cần ngậm vào thì mày sẽ chết. Tao đã cầu khấn chị Khuê để chị ấy bảo vệ cho mày rồi, đêm nay nếu không có tiếng của tao ra lệnh thì phải nằm im, thở khẽ ở trong bếp nghe chưa?
Tôi nói với con Vện và một tay vuốt vuốt lên đầu nó, đột nhiên con Vện ngồi dậy và chạy một mạch xuống bếp, nằm cạnh đống rơm và củi của bà ngoại, tôi đứng ở cửa mà ngạc nhiên quá đỗi và thầm nghĩ rằng chả lẽ chó hiểu được tiếng người ư? Nhưng tôi chợt cười một mình bởi vì nhớ ra chiều nay mình đã khấn chị Đẹp, hẳn là chị ấy đã nghe được và làm như thế nào đó để con Vện chui vào bếp nằm cạnh đống rơm và củi, trong này vừa ấm lại vừa kín đáo. Tôi đứng nhìn con Vện một lúc, nó cũng nhìn tôi nhưng không rời vị trí, tôi chợt nghĩ đêm nay có thể rất dài và nó sẽ khát nước nên tìm một cái ca nhựa múc cho nó một ca nước đầy, để gần mõm nó rồi quay lưng bước đi, con Vện ư ư như muốn nói điều gì đó với tôi.
- Cứ nằm yên ở trong đây! Nếu đêm nay có việc thì tao sẽ mở cửa cho mày. Tao chợt nghĩ ra rằng mày có lẽ là vũ khí báo hiệu và răn đe duy nhất mà tao có đấy, nghỉ đi!
Đóng cửa bếp lại và khóa luôn bên ngoài, chìa khóa bếp tôi cũng tháo rời ra khỏi chùm sau đó giấu dưới một viên gạch gần cửa để khi cần có thể mở thật nhanh, đêm hôm đi lại mà chùm chìa khóa leng keng thì chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Tôi đi một vòng ra sau nhà để quan sát thật kỹ địa hình nhưng cái chính là nhặt những viên gạch vừa phải to bằng nắm tay sau đó mang hết vào để trong sân đằng trước nhà, tôi cũng đi ra vườn phía trước để tìm thêm được khoảng chừng chục viên gạch vỡ tầm bằng nắm tay nhưng gạch vỡ ở khu vực này đều rất ít, bà ngoại tôi đã dùng những viên gạch còn nguyên để xung quanh mỗi gốc cây chắc để chống xói mòn, tôi đoán như vậy. Đối với một thiếu niên phải chống lại 8 người trưởng thành thì cách hữu hiệu nhất chính là “củ đậu bay”, thứ vũ khí có thể làm những tay anh hùng cũng phải né tránh khi đối đầu. Một đống gạch vỡ nằm ở giữa sân khi trời đã nhá nhem tối, tôi không bật đèn và còn cố tìm thêm vài viên nữa sau đó chia đống gạch vỡ thành nhiều phần và để ở nhiều nơi khác theo tính toán của cá nhân tôi, mỗi nơi tôi để khoảng 15 cục vì tôi nhẩm tính mỗi người nên nhận 2 cục vào đầu là hợp lý nhất, nếu đầu họ sưng lên thì sẽ giống như cái sừng của con nghé.
Tôi đang chuẩn bị những công việc cần thiết cũng như chờ đợi một trận chiến thực sự vào đêm nay.
Tôi cũng không gặp chị Ma nhiều đêm liền nên không biết chị ấy đang làm gì, chắc lại vác kiếm đi dạo quanh làng ngồi lê hoặc đi xây dựng mạng lưới tình báo Thổ Địa để đối phó với đám Diều Hâu. Thảng hoặc, trong mấy ngày qua tôi cũng có đôi lần suy nghĩ về việc Diều Hâu và Hàn Xì đến gặp tôi và tốn thêm 500 nghìn chỉ để lấy một thứ bùa ngải đã vô hiệu hay còn có nguyên nhân sâu xa gì khác mà tôi chưa được biết. Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng mình bị diệt khẩu nhưng tôi đồ rằng sẽ khó xảy ra bởi vì nếu muốn sát hại tôi thì có nhiều cách dễ dàng, kín đáo hơn là mò đến nhà đứng ở cổng gọi ông ổng lên như vậy. Cuối cùng tôi nghiêng về giả thuyết bọn họ đang xác minh lại lời của anh chàng Bắc, cũng như muốn chắc chắn rằng bùa ngải không rơi vào tay kẻ khác. Diều Hâu là một con cáo già, lão ấy cẩn thận như vậy cũng có lý của lão ta. Tôi hy vọng mình đã nhập vai tốt và không để lộ bất cứ sơ hở nào để đối thủ có thể bắt thóp hoặc nghi ngờ.
Trưa cuối tuần, tôi nhớ đó là vào tầm 23 hoặc 24 tháng 2 âm lịch, khi đi học về đến nhà, đang ngồi ăn cơm tự nhiên cứ thấy trong lòng bồn chồn khó tả, lúc nằm trên võng cũng không ngủ được mà hai mắt cứ ráo hoản nên tôi bèn ngồi dậy rót một cốc nước vối đứng ở hiên nhà uống và nhìn ánh nắng đang trải dài ngoài sân. Tôi cảm giác giống như ai đó muốn tôi rời khỏi nhà và đi đâu đấy nhưng không có dấu hiệu gì cụ thể hơn nên tôi bước xuống bậc thềm ngẩng đầu lên nhìn rồi kiểm tra đồng hồ...1g trưa, sắp tới giờ Mùi!
Tôi chợt nhớ ra một việc là vào buổi trưa thì âm suy dương thịnh, có khi nào ai đó muốn nhắc nhở mình hoặc cần giúp đỡ ? Tôi hất vội cốc nước đang uống dở ra ngoài sân rồi nhanh chóng dắt xe ra cổng. Tôi cũng không biết mình nên đi đâu bây giờ, nhưng nếu đúng là ai đó muốn đưa đường chỉ lối thì tự khắc sẽ dẫn dắt tôi đến nơi cần đến, nghĩ vậy nên tôi trở vào nhà mang theo một cái que tre già be bé, bà Già có rất nhiều cái que như vậy, que nào cũng vàng bóng như bôi mỡ. Tôi đứng ở cổng nhà mình, dựng cái que tre theo chiều thẳng đứng sau đó khấn nhỏ.
- Nếu phải chị Ngọc Hoa hoặc ông Thổ Địa có muốn cháu làm gì, đi đâu thì hãy mách bảo, đi hướng nào thì cái que này sẽ đổ về hướng đấy...
Tôi cũng hồi hộp trước khi thả cái que ra, tôi đã nghĩ đến việc cái que này nếu đúng là chị Ma có hiển linh hay ông Thổ Địa mách bảo có lẽ sẽ dẫn tôi đến căn nhà nơi Diều Hâu đang trú ngụ, tôi hít nhẹ một hơi thật dài và thả tay ra. Cái que đổ về phía bên trái!
Tôi nhanh chóng cầm lấy cái que và đạp xe theo hướng bên trái, đến chỗ ngã ba tôi cũng làm như vậy và một lần nữa cái que lại đổ về bên trái, tôi thoáng nghĩ đến việc nhà chùa có chuyện và tim đập thình thịch. Đến ngã ba rẽ vào chùa hoặc đi thẳng để lên đường đất rộng trước đây đã từng gặp gia đình con cháu ông cụ Lái Cả thì cái que già đổ bên trái thêm một lần nữa nên tôi vội vàng đạp xe thật nhanh vào chùa nhưng chẳng thấy gì, sư thầy đang quét vườn thấy vẻ mặt hớt hải của tôi cũng ngạc nhiên nhưng sau khi tôi hỏi thăm sức khỏe của ông cũng như chùa có bị mất gì không thì sư thầy cười ngả nghiêng rồi lắc đầu, điều này khiến tôi bần thần trong giây lát.
- Có chuyện gì mà giữa trưa chạy lên hỏi thăm sức khỏe của ông như thế?
- Cháu không biết, tự nhiên thấy nóng ruột cho nên chạy đi gặp ông hỏi thử xem ông có khỏe không thôi mà.
- Ta chưa tới 60, còn khỏe chán. Cháu có vào chơi không nào?
- Dạ, để khi khác ông ạ, cháu... cháu có tí việc!
Tôi chào sư thầy rồi dắt xe quay trở ra, tôi ngẫm nghĩ rồi lại dựng que tre già lên một lần nữa, lần này nó đổ sang bên phải nghĩa là hướng đi về Đề Đổ, tôi lạnh toát cả người bởi vì hướng ấy nếu đi thẳng chẳng phải là nhà bà ngoại tôi hay sao. Tôi vội vàng đạp xe tới ngã tư Đề Đổ, khoảng cách không xa, chỉ chừng 200m và tôi tiếp tục dùng que tre già định hướng lần nữa và quả thật nó không đổ về bên trái để đi về hướng khu Giữa nhà tôi hay đổ về bên phải để tôi đi lên nhà bác N., que tre già quả nhiên đổ thẳng về phía trước.
- “Có việc gì đó ở nhà bà ngoại!”
Tôi cuống cuồng đạp xe như một tay đua đang vào giai đoạn nước rút của giải Tour de France hay nghe trên radio, cánh cổng nhà bà ngoại hé mở nhưng tôi cũng cẩn thận hé mắt nhìn vào cái chân tường phía sau cánh cổng, vẫn có 6 viên sỏi ở đấy nên tôi không dám đẩy cửa dắt xe vào. Sau một hồi suy nghĩ thì tôi dựng xe vào bên tường rồi đi bộ lại chừng 5m, tôi quyết định đi vào nhà hàng xóm.
- Ê cu, cho anh đi nhờ qua nhà bà anh cái!
Tôi nói với thằng nhóc thò lò mũi xanh đang ngồi chơi bắn bi ở trên hiên nhà, thằng này tên là Nam khoảng chừng 6 tuổi, mặt nó lúc nào cũng đen và bẩn vì dùng đôi bàn tay đầy những đất và cát quẹt nước mũi thò lò. Thằng nhóc này chính là đứa hôm trước tôi nhìn thấy ngồi trước cửa nhà bà ngoại tôi vào buổi tối. Tôi gọi mẹ nó là bác Lan vì bác ấy là cháu họ của bà ngoại tôi ở bên Yên Ngô thôn, bác ấy không phải người làng này. Thằng Nam có một anh trai hiện đã lấy vợ và dĩ nhiên cũng theo nghề truyền thống của làng chính là làm đậu phụ, còn thằng Nam thò lò mũi xanh này cách đây chừng 2 năm chẳng hiểu vì sao mẹ tôi lại cưu mang nó, được chừng 10 ngày thì nó cuỗm đâu chừng 2 triệu sau đó tếch lên Tây Nguyên. Từ bé tôi đã không có thiện cảm với thằng Nam này vì một vài vấn đề nhưng chỉ là kiểu không thích thôi chứ cũng không có gì to lớn, nhiều lần gặp nhau ở đám cỗ nó vẫn chào hỏi tôi và dĩ nhiên tôi cũng rất vồn vã hỏi thăm nó vài chuyện, lúc trưởng thành tôi cũng cố thay đổi định kiến đối với nhiều người nhưng rất tiếc, trực giác của tôi đã đúng, ít nhất là với thằng Nam này, nó là một thằng ăn cắp không chỉ của mẹ tôi, chỉ thương cho bác Lan.
- Bà anh sắp đi Hà Nội đấy! – Thằng Nam thò lò mũi xanh nói với tôi.
- Thế bà anh đã đi chưa? – Tôi đứng lại hỏi nó.
- Chưa, em nghe bà bảo là bà đợi chuyến xe 3g.
- Bà đi như thế gà với chó tính sao?
- Thấy gửi mẹ em rồi!
- Ừ, anh cảm ơn nhé!
Mẹ nó là chị họ của mẹ tôi nhưng chắc là họ xa nên tôi không gọi nó là anh được, đã là xa thì cứ đứa nào lớn làm anh cho nhanh và tiện. Tôi đi vòng qua đầu hồi nhà bác Lan, bước qua bức tường đổ và đặt chân vào nhà bà ngoại tôi dễ dàng.
- Thằng kia mày đi đâu mà mặt đỏ tía tai thế? – Bà ngoại hỏi tôi khi tôi vừa bước chân vào đến cửa nhà.
- Cháu đi chơi bà ơi, cháu thấy thằng Nam bảo bà định đi Hà Nội ạ?
- Ừ, tao đi nhanh thì chiều mai về.
- Sao bà đi gấp thế?
- Gấp cái gì, Mẹ mày sáng nay gọi điện về cho bác Duyên mà, nhắn tao phải ra để xem chỗ ăn ở cho thằng Út.
- Cậu Út cháu đã tìm được chỗ làm rồi hay sao?
- Tao cũng chả biết rõ đầu đuôi nhưng nghe bảo là không làm đậu mà học cậu Khuyên mày làm thịt lợn quay Bắc Kinh đấy!
Bác Duyên chính là vợ của bác N., vì bác N. là trưởng thôn nên cũng đã lắp điện thoại cố định, bác ấy cũng sắp mở quán ngay chỗ Đề Đổ cho các chị của tôi bán hàng nữa. Bà ngoại đi Hà Nội và lúc này dù là vô tình hay hữu ý cũng quả là lý tưởng cho đám Diều Hâu, có khi nào chuyến đi Hà Nội của ông ta có liên quan đến việc này hay không? Tôi vẫn thấy “Phi sa tẩu thạch” thiếu hai viên, nếu ông ta là người đã tạo ra thứ ấy thì việc tìm nơi ở của cậu Út không có gì là khó khăn. Đêm khuya vắng người, bầu trời không trăng thật sự là quá lý tưởng cho những việc khuất tất.
- Bà có cần cháu lên ngủ trông nhà giúp bà không? – Tôi lên tiếng đề nghị.
- Tao đã gửi nhà cho cô Lan rồi, mày lên đây thì ngủ có một mình thôi đấy!
- Cháu ở nhà nửa tháng một mình có sao đâu, đây chỉ có một đêm.
- Nếu mày lên ngủ trông nhà hộ tao được thì lấy chìa khóa chỗ cô Lan nhé, ra đây tao dặn mấy thứ!
Nếu đối thủ đã tạo ra cái tình huống như thế này thì nhất định tôi phải tham gia vào một cách trực tiếp mới được, cho dù chị Đẹp không khiến thì tôi cũng muốn giúp một tay, tôi cũng tò mò về việc Diều Hâu có biết được tôi chính là cháu ngoại của cái nhà này hay không. Tôi cho rằng ông ta dù có tỉ mỉ đến đâu cũng khó mà nghĩ được có sự trùng hợp như thế này nhưng nếu là người làng, những người tầm tuổi Diều Hâu thì không khó để biết, thậm chí là quá dễ dàng, chỉ cần biết tên ông nội tôi hoặc bố tôi thì vài chục giây sau phả hệ 3 đời nội ngoại nhà tôi sẽ bày ra trước mắt mà không cần một cuộc điện thoại nào cả.
Sau khi nghe bà ngoại dặn dò đôi điều thì tôi cũng tranh thủ thắp hương trên ban thờ gia tiên và cả miếu của chị Lý Ngọc Khuê, tôi đứng trước miếu im lặng hồi lâu để suy nghĩ, sau đó vái ba vái rồi khấn một mạch.
- Chị Khuê! Em nghĩ có thể chị chưa biết nhưng tối nay em đoán những người có ý định đào bới kho báu của chị sẽ đến làm việc này. Bà em đột nhiên đi Hà Nội chiều nay, chị sống khôn thác thiêng* (một câu khấn dân gian, ám chỉ một người lúc sinh thời vốn khôn ngoan lanh lợi thì khi “thác” sẽ rất linh thiêng) phù hộ, độ trì cho bà em đi may mắn về bình an. Em cũng từng nghe lỏm được những người kia tính toán rằng sẽ đánh bả cả con Vện nên cũng nhờ chị tìm cách cứu con Vện tai qua nạn khỏi. Tối nay em sẽ ngủ lại đây, mặc dù có thể chị không muốn em tham gia vào việc này nhưng em không muốn bỏ bạn bè một mình lúc lâm nguy nên em mạn phép tự ý can dự. Em đội ơn chị!
Tôi nhanh chóng rời nhà bà ngoại khi đồng hồ chỉ 1g40 chiều, tôi đi ra theo lối cũ đã vào và chiếc xe Peugeot Cá Vàng vẫn nằm yên vị bên bức tường gạch ngay cạnh cổng cùng với cái que bằng tre già cả bà Già, thời gian gấp gáp khiến tôi có đôi chút vội vã. Kỳ này lại phải đối mặt với cả một đám người toàn thanh niên trai tráng cộng với một tay phù thủy thừa cẩn trọng và không thiếu mưu mô. Trên đường đạp xe về tôi cũng đã nghĩ đến rất nhiều thứ, đặc biệt là việc mình sẽ mang vũ khí đi theo... nhưng rồi lại chợt nhớ ra mình chẳng có cái gì gọi là vũ khí để chống lại những người ấy, thứ duy nhất có thể coi là vũ khí là một thanh kiếm gỗ dùng để trừ tà và không có nhiều tác dụng với người còn sống. Tôi thoáng nghĩ đến việc sẽ rủ R9 tham gia vào phi vụ này nhưng đành gạt đi vì khá nguy hiểm, hơn nữa kể cả có rủ R9 tham gia thì hai chúng tôi cũng chỉ biết quan sát mà thôi.
- Bà ơi, tối nay cháu ngủ ở trên nhà bà ngoại, cháu sang trông nhà hộ!
- Bà mày đi đâu à? – Bà Già vừa têm trầu vừa hỏi.
- Bà ngoại cháu đi Hà Nội chắc chiều mai về.
- Ừ, thế thì tí nữa tao nấu cơm sớm cho mày ăn để lên đấy cho sớm.
Thật sự rất khó để tả cảm giác của tôi khi mà trong lòng bồn chồn và có cả chút kích động, tay chân hơi luống cuống, tôi phải tự dặn mình là bình tĩnh vì khoảng thời gian này cần nhất sự tỉnh táo. Tôi nằm võng dùng chân để đong đưa một hồi và nhớ ra mình cũng nên mua một số đồ ăn vặt và thức uống để cầm cự qua một đêm dài chứ không có gì bỏ vào miệng thì e là sẽ buồn chết mất thôi, càng hồi hộp thì càng phải có cái để ăn.
- Bà cho cháu 5 chai Coca, 1 chai Kim Bôi, 2 gói kẹo lạc, 1 gói kẹo dừa loại ngon nhất.
Tôi vừa đặt mông xuống ghế đã gọi một loạt thứ của bà cụ Kh., tôi không chú ý đến hai người thanh niên đang ngồi hút thuốc lào trong quán, trong số hai người có một người cởi trần áo vắt trên vai.
- Hôm nay sao mua nhiều thế? – Bà cụ Kh. hỏi tôi khi cho những thứ tôi mua vào một cái túi bóng.
- Cuối tuần mà bà, xem bóng đá uống Coca để lấy sức chửi các cầu thủ đá ngu ạ!
- Tiếc nhể, đêm nay có bóng đá lại đéo được xem! – Tôi nghe thấy một trong số hai người thanh niên đang ngồi gần mình cất tiếng.
- Đêm nay không xem thì còn nhiều đêm, tiếc làm gì! Thằng Thốc tử* (đầu trọc) nói sao thì cứ làm thế đi, bữa tối nay linh đình nên ăn cho nhiều vào! – Người thứ hai đáp lời.
Đoạn hội thoại ngắn ngủi của họ khiến tôi chú ý bởi “Thốc tử” không phải là một tên thông dụng ở làng tôi và ở làng tôi chẳng ai gọi nhau bằng cái tên nghe tàu tàu như vậy cho nên tôi liếc nhẹ mắt qua để quan sát bằng đuôi mắt. Người cởi trần đang ngồi xoay lưng về phía tôi, người ngồi đối diện anh ta thì đang hí hoáy cho thuốc lào vào cái điếu cày, hai người này có vẻ là người làng khác. Khi tôi quan sát thấy phía sau cổ của người thanh niên cởi trần có một sợi dây màu đỏ thì tim tôi như cái trống trường được gõ báo hiệu giờ ra chơi vậy. Cái dây màu đỏ anh ta đeo rất giống cái dây đeo của lá bùa “Bị điếc”, điều này khiến tôi hồi hộp và chợt nhớ đến hai người có cái tên là Đồng Tiền và Hải Lùn đã mình đã nghe lỏm được từ miệng của Hàn Xì khi đứng rình phía sau nhà, hai người này tôi không biết mặt cho nên không lưu tâm. Sau khi đoán biết được thân phận của hai người thanh niên này thì tôi thong thả ngồi ăn kẹo lạc và uống Coca đồng thời kín đáo quan sát người thanh niên mặc áo và tôi đoán anh ta có tên là Hải Lùn vì người ngồi gần tôi có vẻ cao hơn. Khuôn mặt của Hải Lùn làm tôi không cảm thấy có chút thiện lương nào. Một bên mặt anh ta có vài vết sẹo lồi, tóc cắt ngắn, cặp mắt trắng dã, đôi môi thâm sì khiến tôi nghĩ đến những câu chuyện mình đã nghe trong mùa Hè vừa rồi, những người hút ma túy thì môi sẽ bị thâm đen.
- “Đây là phường đầu trộm đuôi cướp chính hiệu rồi”
Tôi tự nhận định như vậy và thậm chí còn tin rằng hai người này có thể đã từng đi tù về. Thời những năm trước 2000, khi mọi người biết ai đó hút ma túy là bị kỳ thị ghê lắm, cuộc đời tôi đã chứng kiến nhiều pha gay cấy nhưng gay cấn nhất vẫn là những cái kim tiêm còn dính máu được vứt chỏng chơ ở bãi rác Thành Công, tôi cực kỳ sợ mũi kim tiêm và mỗi lần nhìn thấy nó thì hai mắt tôi cứ muốn nhắm nghiền lại.
- Bây giờ chưa tới 3g chiều, làm gì giết thời gian nhề? – Hải Lùn hỏi Đồng Tiền.
- Hay làm chai 65 rượu với mấy thứ đồ nhắm rồi về nhà ngồi lai rai?
- Liệu lão Hàn có nói không?
- Nói gì mà nói, mua về hỏi ý lão nếu được thì uống, chai 65 này thì được bao nhiêu đâu, tao với mày uống hết có say thì cũng chả được bao nhiêu lâu. Tối nay ăn uống lại cấm uống rượu, – Đồng Tiền chép miệng. – cơm ngon, bạn hiền mà thiếu tiên tửu thì nhạt như nước ốc.
- Vậy làm chai 65 rượu rồi về, từ giờ đến lúc đi cũng còn 6 tiếng nữa cơ mà, tha hồ! – Vế sau của câu Hải Lùn nói nhỏ hơn như sợ bà cụ Kh. nghe thấy, còn tôi là một thằng trẻ ranh đang bận nhai kẹo lạc, uống Coca và thi thoảng hỏi bà cụ Kh. mấy câu vu vơ không đầu không cuối nên có lẽ hắn cũng chẳng thèm để tâm.
Đồng Tiền và Hải Lùn lững thững khuất sau bức tường của ngôi đình thì tôi cũng nhanh chóng đứng dậy trả tiền rồi mang những thứ đã mua về thẳng nhà. Diều Hâu và đám quạ đen này chắc sẽ tiến hành công việc khoảng lúc 9g tối giống như gã Hải Lùn nói, giờ đó ở làng nhiều người đã tắt đèn đi ngủ rồi, chỉ còn đám thanh niên choai choai hoặc thành phần nhi đồng thối tai mới chưa chịu lên giường mà thôi. Tôi nhẩm tính lại thì quân số của lão Diều Hâu kia có đến 8 người kể cả lão ta còn tôi chỉ có một mình, ít nhiều điều này cũng khiến tôi lo lắng, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc buổi tối đi mật báo cho bác N. nhưng mà tôi chỉ nghĩ vậy thôi chứ nếu tôi đi báo, đám kia bị rình bắt được thì đứa bị chị Đẹp bẻ cổ chẳng phải là tôi hay sao, đến con chó còn muốn sống huống chi tôi là một đứa thông minh lẽ nào tự tìm đường chết.
5g40 chiều, tôi đã ăn xong bữa cơm tối, những thứ mang theo ngoài mấy chai nước ngọt còn có khăn quàng đỏ và thanh kiếm gỗ trừ tà. Quần áo tôi mặc trên người là một cái quần jeans màu xanh cùng cái áo cộc tay cũng màu xanh đậm như lời chị Đẹp đã dặn trước đây, đôi dép xăng-đan nhẹ nhàng màu đen có điểm xuyết vài đường màu xanh và thêm một bộ quần áo cộc để đêm mặc ngủ cho mát mẻ. Tất cả những thứ mang theo tôi cho vào hai cái túi bóng rồi luồn vào cái gậy tre già của bà tôi, sau đó vác lên vai. Tôi quyết định mình sẽ đi bộ bởi vì không thể vác xe đạp qua nhà hàng xóm được, nó rất nặng. Diều Hâu có “Phi sa tẩu thạch” nên tôi muốn né chỗ ấy đi là an toàn nhất, tôi sợ khi mình bước vào nó cũng sẽ phát hiện ra, đấy cũng chính là lý do tôi đã phải hai lần trèo tường nhà hàng xóm, một lần đi vào theo lối sau nhà.
Trước khi tôi rời nhà, tôi cũng dành mấy phút đứng ở đầu hồi chờ đợi xem chị Ma có nhắn gửi gì không và rồi tôi nhìn thấy con bướm trắng từ lũy tre bay vòng vòng như muốn gây sự chú ý của tôi, sau đó đậu lên lá vối. Bướm trắng xuất hiện khiến tôi thấy vững dạ hơn nhiều bởi vì điều này khiến tôi cảm nhận được rằng chị Ma vẫn lẩn khuất đâu đó bên cạnh và có lẽ trưa nay chính chị ấy đã tìm cách báo tin cho tôi để tôi có thời gian chuẩn bị. Tôi chào bà Già và rời khỏi cổng nhà khi thời gian đã bước qua 6g chiều, trời đã bắt đầu tối và tôi còn tầm ba tiếng đồng hồ nữa để chuẩn bị những thứ cần thiết cho công việc mà bản thân tôi đánh giá là "đại sự" này.
Tạt vào nhà bác Lan để hỏi chìa khóa nhà bà ngoại, do bà tôi đã dặn trước cho nên bác ấy cũng không ngạc nhiên hay hỏi han gì, chỉ dặn tôi đêm ngủ thì khóa cửa cẩn thận còn đàn gà bác ấy đã nhốt, con Vện bác ấy cũng đã cho ăn. Tôi cảm ơn bác ấy đến hai lần rồi bước qua đoạn tường gạch đổ và đặt chân vào đất nhà bà ngoại tôi, con Vện từ trong sân chạy ra thè cái lưỡi có mấy đốm của nó thở phè phè, đuôi thì vẫy tít. Công việc đầu tiên tôi làm khi đến nhà bà ngoại không phải là vào mở cửa nhà mà đi ngược trở ra cổng kiểm tra “Phi sa tẩu thạch”, con Vện cũng đi theo.
- "Còn 5 viên!"
Tôi ngồi nhìn mấy viên sỏi đen trắng và nói một mình. Sau khi mở cửa nhà bỏ những thứ tôi mang theo ngay sát cửa, ngồi bên thềm nhà, tôi vẫy con Vện lại và nói với nó mặc dù tôi biết nó chẳng thể hiểu được lời tôi.
- Tối nay có thể người ta sẽ cho mày ăn bả chó, cái thứ đấy chỉ cần ngậm vào thì mày sẽ chết. Tao đã cầu khấn chị Khuê để chị ấy bảo vệ cho mày rồi, đêm nay nếu không có tiếng của tao ra lệnh thì phải nằm im, thở khẽ ở trong bếp nghe chưa?
Tôi nói với con Vện và một tay vuốt vuốt lên đầu nó, đột nhiên con Vện ngồi dậy và chạy một mạch xuống bếp, nằm cạnh đống rơm và củi của bà ngoại, tôi đứng ở cửa mà ngạc nhiên quá đỗi và thầm nghĩ rằng chả lẽ chó hiểu được tiếng người ư? Nhưng tôi chợt cười một mình bởi vì nhớ ra chiều nay mình đã khấn chị Đẹp, hẳn là chị ấy đã nghe được và làm như thế nào đó để con Vện chui vào bếp nằm cạnh đống rơm và củi, trong này vừa ấm lại vừa kín đáo. Tôi đứng nhìn con Vện một lúc, nó cũng nhìn tôi nhưng không rời vị trí, tôi chợt nghĩ đêm nay có thể rất dài và nó sẽ khát nước nên tìm một cái ca nhựa múc cho nó một ca nước đầy, để gần mõm nó rồi quay lưng bước đi, con Vện ư ư như muốn nói điều gì đó với tôi.
- Cứ nằm yên ở trong đây! Nếu đêm nay có việc thì tao sẽ mở cửa cho mày. Tao chợt nghĩ ra rằng mày có lẽ là vũ khí báo hiệu và răn đe duy nhất mà tao có đấy, nghỉ đi!
Đóng cửa bếp lại và khóa luôn bên ngoài, chìa khóa bếp tôi cũng tháo rời ra khỏi chùm sau đó giấu dưới một viên gạch gần cửa để khi cần có thể mở thật nhanh, đêm hôm đi lại mà chùm chìa khóa leng keng thì chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Tôi đi một vòng ra sau nhà để quan sát thật kỹ địa hình nhưng cái chính là nhặt những viên gạch vừa phải to bằng nắm tay sau đó mang hết vào để trong sân đằng trước nhà, tôi cũng đi ra vườn phía trước để tìm thêm được khoảng chừng chục viên gạch vỡ tầm bằng nắm tay nhưng gạch vỡ ở khu vực này đều rất ít, bà ngoại tôi đã dùng những viên gạch còn nguyên để xung quanh mỗi gốc cây chắc để chống xói mòn, tôi đoán như vậy. Đối với một thiếu niên phải chống lại 8 người trưởng thành thì cách hữu hiệu nhất chính là “củ đậu bay”, thứ vũ khí có thể làm những tay anh hùng cũng phải né tránh khi đối đầu. Một đống gạch vỡ nằm ở giữa sân khi trời đã nhá nhem tối, tôi không bật đèn và còn cố tìm thêm vài viên nữa sau đó chia đống gạch vỡ thành nhiều phần và để ở nhiều nơi khác theo tính toán của cá nhân tôi, mỗi nơi tôi để khoảng 15 cục vì tôi nhẩm tính mỗi người nên nhận 2 cục vào đầu là hợp lý nhất, nếu đầu họ sưng lên thì sẽ giống như cái sừng của con nghé.
Tôi đang chuẩn bị những công việc cần thiết cũng như chờ đợi một trận chiến thực sự vào đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.