Chương 55: Những dòng nhật ký đầu tiên
Nam Ngủ Yên
23/07/2021
Tôi lững thững đi bộ về nhà, cảm giác rất thảnh thơi giống như chưa từng trải qua một trận đau bụng kinh hoàng thập tử nhất sinh, bác sĩ có dặn là cần chú ý giữ vệ sinh trong ăn uống khiến tôi cũng suy nghĩ về điều này một hồi lâu. Tôi không ăn đồ sống bao giờ vì cái mũi tôi rất nhạy cảm với mùi tanh, bà Già thì tôi thấy cũng cực kỳ sạch sẽ và cẩn thận mỗi khi nấu nướng cho nên tôi nhanh chóng gạt bỏ những lời nhắc nhở của ông bác sĩ già đi vì tôi tin bản thân mình là đứa ăn uống tương đối kén chọn, thậm chí còn “khôn mồm” giống như bà tôi vẫn gọi đó thôi.
Phải nói là bà tôi rất mừng khi thấy tôi về, ánh mắt của bà giống như biểu lộ là không tin vào mắt mình vậy, thằng cháu mới trưa hôm qua còn đau chổng mông kêu cứu và được đưa đi Hà Nội mà bây giờ trông cứ như vừa mới chạy đi chơi về.
- Cháu ra đến nơi có ông bác sĩ ông ấy tiêm cho một cái là khỏi ngay, y như thuốc tiên luôn, bà thấy hay không?
- Thế bụng mày bị làm sao?
- Là do có một con giun to đùng, to bằng chừng này này, - Tôi giơ ngón tay út lên minh họa – nó định chui lên ống mật của cháu, chắc nó đói.
- Khiếp, to thế cơ à? Thế bác sĩ đã bắt được con giun đó ra chưa?
- Bắt được rồi, cháu nhìn thấy nên mới kể được cho bà chứ, bắt được một cái là tự nhiên cháu khỏe như bình thường nên về ngay.
- Ghê thật, sao lại có con giun to đến thế, đấy, may mà đưa ra Hà Nội kịp chứ không mày mà ở nhà thì con giun nó đục thủng bụng mày!
Tôi là một đứa cũng biết nói dối, miễn lời nói dối không làm tổn hại đến ai là được, nếu nói dối khiến người khác yên tâm thì rất nên. Từ sau sự việc con giun to bằng đầu ngón tay chui vào bụng thằng cháu mình thì cho mãi đến khi tôi học hết lớp 12 thì cứ tầm ba tháng là bà Già lại mua thuốc xổ giun ở trạm y tế thôn về bắt tôi uống, đã trót nói dối nên tôi phải uống thôi, mỗi lần uống là bà tôi đứng trước mặt nhìn nên không thể vứt đi được, các cụ già thừa kinh nghiệm đối phó với bọn trẻ con uống thuốc, nhưng tôi là một đứa uống thuốc giỏi. Có một lần tôi đi mua thuốc hộ bà ở trạm y tế, cái bà y sĩ hay y tá gì đó nhìn tôi hỏi.
- Mày có phải cháu bà Từ không?
- Vâng ạ.
- Thằng này lươn khươn thật đấy, làm gì có con giun to nào bằng đầu đũa ở trong bụng mày được chứ?!
- Cháu nói đùa bà cháu thôi mà! - tôi cười ngượng – Ai ngờ bà cháu cứ tin!
- Tôi biết anh nói dối cho bà anh yên tâm nhưng cũng phải lựa cho đáng tin một tí chứ?
- À vâng, lần sau cháu rút kinh nghiệm.
Cái bà làm ở trạm y tế này cũng rất vui tính, bà ấy có một đứa cháu gái rất xinh mà nhiều đứa ở trong làng thích, hình như nó ít hơn tôi một tuổi nên học cách hai lớp, tôi không quan tâm đến bọn trẻ con nhưng đúng là nó xinh thật. Chắc bà nó kể cho nó về sự tích con giun của tôi nên gặp tôi ngoài đường nó cứ nhìn tôi cười cười, tôi không hiểu tại sao mãi cho đến một ngày tôi bực nên hỏi.
- Này, sao mày nhìn thấy tao mày cứ tủm tỉm thế con kia?
- Em có cười gì đâu? Tại em nghĩ đến con giun ấy mà!
Từ đấy về sau tôi cứ gặp nó ở đâu là tôi nhìn đi chỗ khác, tôi chắc chắn rằng mấy đứa con gái xinh đẹp không đứa nào “vừa” cả, tốt nhất nên né xa chúng nó ra. Có một dạo có mấy anh trai làng ít tuổi thách nhau xem ai tán đổ được con bé ấy, mỗi tối chúng nó căn khoảng 19h là đến gần nhà con bé ném đất đá vào sân, con bé thì đứng trên thềm chửi vọng ra. Tôi thì không tham gia tán tỉnh nhưng lại có cơ hội quan sát do nhà nó lại cạnh nhà H. Chắc Gạo nên buổi tối tôi hay lấy cớ qua chơi để ngó màn đất bay vào tiếng chửi bay ra.
- Chúng nó thích mày nên trêu mày đấy, theo anh mày cứ nhận lời đại một đứa nào đấy rồi tự khắc chúng nó sẽ chấm dứt thôi.
- Đừng có mơ, xí!
- Mày thấy không, ai rồi cũng có người yêu, trước sau gì chả có. Mày nhận lời yêu giả vờ cũng làm sao đâu. Chứ tối nào cũng bị ném đất vào thế này thì không được đâu.
- Được, vậy nếu em là người yêu của anh thì anh sẽ đi thu thập mấy thằng đầu đất kia chứ?
- Hả? Không! - Tôi vội xua tay – Mày đừng có đùa. Tao đây chỉ thích con trai thôi, không thích con gái.
- À, là pê đê đấy hả? Vậy càng tốt, vậy anh nhận lời giúp em thì càng an toàn.
- Thôi – Tôi đang ngồi trên bức tường ở sân nhà H. Chắc Gạo liền nhảy phắt xuống – Tao không thích!
- Đồ nhát gan, bảo sao lớp 11 rồi còn chưa có bạn gái.
- Tao chưa có là chẳng qua tao không thích thôi nhá, chứ tao thích là mai có bạn gái luôn!
- Nói dối không biết ngượng mồm, con giun, con giun, đồ con giun!
Từ đấy là tôi tránh mặt nó hẳn luôn. Con bé đó học rất giỏi, sau này nghe đâu ra trường làm bên cơ quan Chính phủ rồi lấy chồng cùng nghề, có thể xem là một nhân tài đi ra từ làng.
.....
Đầu tháng 9, ngày mùng 1 là một ngày đẹp trời nên tôi quyết định mình sẽ bắt đầu ghi nhật ký, tôi chọn cuốn sổ bìa màu xanh ghi trước. Quyển sổ thật sự rất đẹp, cái thứ giấy láng trơn mịn khiến tôi như không nỡ đặt bút xuống viết, chữ tôi cũng được xếp vào hàng chữ đẹp như chữ con gái và chữ đẹp nhất trong đám con trai trong lớp nhưng tôi lại không biết viết mấy cái kiểu chữ cách điệu nên những dòng đầu tiên tôi nhớ rằng mình đã ghi đại khái như thế này.
“Thứ hai, Ngày 1 tháng 9 năm 1997”
“Trời nắng đẹp, mình vẫn chưa phải đi học, hôm qua mình với ở Hà Nội về vì đau bụng giun do ăn bẩn, từ bây giờ mình sẽ chú ý ăn sạch”
“Chị Ngọc Hoa là ai?”
“Chị Lý Ngọc Khuê là ai?”
Viết được mấy dòng như vậy thì không biết nên viết cái gì nữa nên tôi đóng sổ lại, tôi hay dùng tấm phản gỗ làm bàn học chứ ít khi ngồi vào bàn nghiêm túc. Tôi ước gì có ai đó chỉ giúp tôi cách ghi nhật ký cho nó dài dài một tí, ngồi nghĩ mãi không ra nên tôi đổi ý, tôi sẽ dùng cuốn sổ đầu tiên này ghi lại tất cả những gì tôi thắc mắc hay chứng kiến, miễn là nhiều chữ cho nó ra dáng một cuốn nhật ký. Tôi bắt đầu mở ra và ghi.
“Làng Bưởi Cuốc có rất nhiều dòng họ: Đào, Nguyễn Đình, Công, Nguyễn Hữu, Văn, Bá, Sỹ ...” tôi cố nhớ tên vài đứa xem họ của chúng nó là gì rồi ghi vào, dĩ nhiên tôi cũng ghi cả họ tộc nhà tôi, ghi xong một loạt thì tôi phát hiện ra một vấn đề là họ tộc nào to nhất thì tôi lại không biết, mỗi lần ngồi nói chuyện cùng đám bạn ở làng thì đứa nào cũng kêu rằng họ nhà mình là to nhất còn họ nhà đứa khác chỉ to nhì. Tôi cố nhớ và cuối cùng tôi tin rằng họ Đào là nhiều người nhất căn cứ vào khu vực bố trí những nhà thuộc họ Đào rất rộng, bà Trẻ của tôi cũng là người họ Đào. Sau cùng tôi hỏi bà Già.
- Bà, làng mình sao cháu không thấy ai họ Lý?
- Làng này không có ai họ Lý, chỉ có mấy cái ông trong họ nhà mày tự nhận là họ Lý thôi.
- Thế bà họ gì?
- Tao họ Phạm?
- Sao bà lại họ Phạm?
- Ơ, cái thằng này hỏi dấm dớ nhỉ, tao họ Phạm là họ Phạm chứ sao lại hỏi?!
- Ý cháu hỏi là sao bà không phải là họ khác ý, ví dụ họ Đào chẳng hạn?
- Cái thằng này, ông bố tao là trưởng tộc họ Phạm, tổ tiên tao bao đời đều ở làng Lắp Dừa, xã Quảng Phú, Huyện Lương Tài, Tỉnh Bắc Ninh. Chỉ có tao là con gái đi lấy chồng thì mất gốc thôi.
- Thế làng của bà có xa đây không?
- Không xa, đi bộ quãng hai tiếng là tới.
- Thế là xa đấy, sao bà không về đấy chơi với thăm họ hàng nhỉ?
- Cha bố mày, tao già rồi đi bộ mỏi chân, không đi xa được.
- Thì cháu đèo bà đi, cháu lái xe đạp rất giỏi, cháu có thể chở bà được.
- Tao không khiến.
- Thế bà là họ Phạm thì tên đầy đủ của bà là Phạm Thị Già đúng không bà?
- Ai bảo mày thế?
- Thì bọn con gái lớp cháu đứa nào chẳng lót chữ “Thị” nên cháu đoán thế.
- Tên tao là Phạm Thị Bê.
- Hả? Gì cơ ạ? Sao lại tên là Bê? Không phải bà là tên là Già hoặc tên là Từ như mấy bà hàng xóm gọi à?
- Tao phải biết tên thật của tao chứ?!
- Sao tên bà xấu thế? Cháu thấy giống tên con bò con ấy!
- Tên xấu cho dễ nuôi, cái tên đẹp như mày thì ốm dặt dẹo tháng đi viện 30 ngày ấy à?
- Bao nhiêu tên đẹp sao cụ không đặt lại đặt tên là Bê?
Tôi làu bàu trong miệng, đấy là lần đầu tiên tôi biết tên thật của bà mình, trước tôi cứ nghĩ bà tên là bà Từ hoặc bà Già cơ đấy, tôi xem đây là bí mật thậm chí tôi còn giấu cả bố mẹ mình luôn, tôi cho rằng tên bà mình xấu như thế thì không nên cho người khác biết, giờ nhớ lại tôi vẫn cười một mình vì sự ngô nghê.
Đúng rồi, lớp tôi học không có đứa nào họ Lý, lớp thằng R9 cũng không, lớp của thằng H. Chắc Gạo, thằng Hùng và Sơn hàng xóm cũng không có đứa nào họ Lý. Tôi mất 2 ngày để tìm hiểu và không tìm được bất cứ ai mang họ Lý cả, tôi tạm tính một lớp học 40 đứa mà tôi hỏi được đến 5 đứa tính ra cũng phải hơn 200 gia đình trong xã và làng. Chẳng ai cho tôi câu trả lời cho đến khi tôi tìm được tài liệu viết rằng họ Lý chỉ chiếm khoảng 0,5% dân số Việt Nam, tôi thất vọng. Cho đến khi có cái Wikipedia thì tôi cũng có lần mò thì lại phát hiện thêm một việc, cái họ của tôi trên Chứng minh thư thậm chí còn chẳng có trong danh sách những dòng họ hiếm ở Việt Nam, thế nên khả năng tôi mang họ Lý là rất cao. Các cụ Tổ Tiên đã cải từ dòng họ mà nay chỉ có 0,5% dân số thành một cái họ có khi cả nước may ra tìm được 1000 người, đấy là một bí mật mà tôi phải tự đi tìm, còn lúc này, tôi tạm tin rằng Tổ Tiên mình họ Lý.
Tôi có ghi nguệch ngoạc trên mấy tờ giấy trong quyển vở cũ lớp 7, tôi muốn tìm hiểu thêm về cái chị Lý Ngọc Khuê vì chị Ma đã kể cho tôi vài điều, trong khi cái họ của chị ấy lại rất hiếm người có, chả lẽ tôi là con cháu nhiều đời sau này của chị ấy hay sao?
Tôi quyết định mình sẽ lên giúp thêm nhà bà ngoại để tìm cách gặp cái chị Đẹp và khéo léo làm sao để chị ta kể cho mình những điều mình cần biết. Tôi lại đi mua bánh kẹo, mua một bó hương rồi còn chịu khó đạp xe sang gần trường học của mình để tìm mua hoa, dĩ nhiên tôi phải mua hai bó riêng biệt, giờ tôi khôn rồi, kinh nghiệm chỉ ra rằng sau mỗi lần ngu sẽ là một lần khôn, nếu ngu nhiều thì khả năng trở nên thông minh là có cơ sở. Mua mấy thứ đồ đó về đến nhà thì tôi cúng cho chị Ma trước, nên thế, một đứa thông minh như tôi đã nhận ra rằng mình có thể có nhiều “bạn ma” nhưng phải luôn nhớ mảnh đất mình sẽ ở là đây, có thể chọc giận các con ma, con quỷ khác nhưng tuyệt đối không được làm chị Ma giận.
Phải nói là bà tôi rất mừng khi thấy tôi về, ánh mắt của bà giống như biểu lộ là không tin vào mắt mình vậy, thằng cháu mới trưa hôm qua còn đau chổng mông kêu cứu và được đưa đi Hà Nội mà bây giờ trông cứ như vừa mới chạy đi chơi về.
- Cháu ra đến nơi có ông bác sĩ ông ấy tiêm cho một cái là khỏi ngay, y như thuốc tiên luôn, bà thấy hay không?
- Thế bụng mày bị làm sao?
- Là do có một con giun to đùng, to bằng chừng này này, - Tôi giơ ngón tay út lên minh họa – nó định chui lên ống mật của cháu, chắc nó đói.
- Khiếp, to thế cơ à? Thế bác sĩ đã bắt được con giun đó ra chưa?
- Bắt được rồi, cháu nhìn thấy nên mới kể được cho bà chứ, bắt được một cái là tự nhiên cháu khỏe như bình thường nên về ngay.
- Ghê thật, sao lại có con giun to đến thế, đấy, may mà đưa ra Hà Nội kịp chứ không mày mà ở nhà thì con giun nó đục thủng bụng mày!
Tôi là một đứa cũng biết nói dối, miễn lời nói dối không làm tổn hại đến ai là được, nếu nói dối khiến người khác yên tâm thì rất nên. Từ sau sự việc con giun to bằng đầu ngón tay chui vào bụng thằng cháu mình thì cho mãi đến khi tôi học hết lớp 12 thì cứ tầm ba tháng là bà Già lại mua thuốc xổ giun ở trạm y tế thôn về bắt tôi uống, đã trót nói dối nên tôi phải uống thôi, mỗi lần uống là bà tôi đứng trước mặt nhìn nên không thể vứt đi được, các cụ già thừa kinh nghiệm đối phó với bọn trẻ con uống thuốc, nhưng tôi là một đứa uống thuốc giỏi. Có một lần tôi đi mua thuốc hộ bà ở trạm y tế, cái bà y sĩ hay y tá gì đó nhìn tôi hỏi.
- Mày có phải cháu bà Từ không?
- Vâng ạ.
- Thằng này lươn khươn thật đấy, làm gì có con giun to nào bằng đầu đũa ở trong bụng mày được chứ?!
- Cháu nói đùa bà cháu thôi mà! - tôi cười ngượng – Ai ngờ bà cháu cứ tin!
- Tôi biết anh nói dối cho bà anh yên tâm nhưng cũng phải lựa cho đáng tin một tí chứ?
- À vâng, lần sau cháu rút kinh nghiệm.
Cái bà làm ở trạm y tế này cũng rất vui tính, bà ấy có một đứa cháu gái rất xinh mà nhiều đứa ở trong làng thích, hình như nó ít hơn tôi một tuổi nên học cách hai lớp, tôi không quan tâm đến bọn trẻ con nhưng đúng là nó xinh thật. Chắc bà nó kể cho nó về sự tích con giun của tôi nên gặp tôi ngoài đường nó cứ nhìn tôi cười cười, tôi không hiểu tại sao mãi cho đến một ngày tôi bực nên hỏi.
- Này, sao mày nhìn thấy tao mày cứ tủm tỉm thế con kia?
- Em có cười gì đâu? Tại em nghĩ đến con giun ấy mà!
Từ đấy về sau tôi cứ gặp nó ở đâu là tôi nhìn đi chỗ khác, tôi chắc chắn rằng mấy đứa con gái xinh đẹp không đứa nào “vừa” cả, tốt nhất nên né xa chúng nó ra. Có một dạo có mấy anh trai làng ít tuổi thách nhau xem ai tán đổ được con bé ấy, mỗi tối chúng nó căn khoảng 19h là đến gần nhà con bé ném đất đá vào sân, con bé thì đứng trên thềm chửi vọng ra. Tôi thì không tham gia tán tỉnh nhưng lại có cơ hội quan sát do nhà nó lại cạnh nhà H. Chắc Gạo nên buổi tối tôi hay lấy cớ qua chơi để ngó màn đất bay vào tiếng chửi bay ra.
- Chúng nó thích mày nên trêu mày đấy, theo anh mày cứ nhận lời đại một đứa nào đấy rồi tự khắc chúng nó sẽ chấm dứt thôi.
- Đừng có mơ, xí!
- Mày thấy không, ai rồi cũng có người yêu, trước sau gì chả có. Mày nhận lời yêu giả vờ cũng làm sao đâu. Chứ tối nào cũng bị ném đất vào thế này thì không được đâu.
- Được, vậy nếu em là người yêu của anh thì anh sẽ đi thu thập mấy thằng đầu đất kia chứ?
- Hả? Không! - Tôi vội xua tay – Mày đừng có đùa. Tao đây chỉ thích con trai thôi, không thích con gái.
- À, là pê đê đấy hả? Vậy càng tốt, vậy anh nhận lời giúp em thì càng an toàn.
- Thôi – Tôi đang ngồi trên bức tường ở sân nhà H. Chắc Gạo liền nhảy phắt xuống – Tao không thích!
- Đồ nhát gan, bảo sao lớp 11 rồi còn chưa có bạn gái.
- Tao chưa có là chẳng qua tao không thích thôi nhá, chứ tao thích là mai có bạn gái luôn!
- Nói dối không biết ngượng mồm, con giun, con giun, đồ con giun!
Từ đấy là tôi tránh mặt nó hẳn luôn. Con bé đó học rất giỏi, sau này nghe đâu ra trường làm bên cơ quan Chính phủ rồi lấy chồng cùng nghề, có thể xem là một nhân tài đi ra từ làng.
.....
Đầu tháng 9, ngày mùng 1 là một ngày đẹp trời nên tôi quyết định mình sẽ bắt đầu ghi nhật ký, tôi chọn cuốn sổ bìa màu xanh ghi trước. Quyển sổ thật sự rất đẹp, cái thứ giấy láng trơn mịn khiến tôi như không nỡ đặt bút xuống viết, chữ tôi cũng được xếp vào hàng chữ đẹp như chữ con gái và chữ đẹp nhất trong đám con trai trong lớp nhưng tôi lại không biết viết mấy cái kiểu chữ cách điệu nên những dòng đầu tiên tôi nhớ rằng mình đã ghi đại khái như thế này.
“Thứ hai, Ngày 1 tháng 9 năm 1997”
“Trời nắng đẹp, mình vẫn chưa phải đi học, hôm qua mình với ở Hà Nội về vì đau bụng giun do ăn bẩn, từ bây giờ mình sẽ chú ý ăn sạch”
“Chị Ngọc Hoa là ai?”
“Chị Lý Ngọc Khuê là ai?”
Viết được mấy dòng như vậy thì không biết nên viết cái gì nữa nên tôi đóng sổ lại, tôi hay dùng tấm phản gỗ làm bàn học chứ ít khi ngồi vào bàn nghiêm túc. Tôi ước gì có ai đó chỉ giúp tôi cách ghi nhật ký cho nó dài dài một tí, ngồi nghĩ mãi không ra nên tôi đổi ý, tôi sẽ dùng cuốn sổ đầu tiên này ghi lại tất cả những gì tôi thắc mắc hay chứng kiến, miễn là nhiều chữ cho nó ra dáng một cuốn nhật ký. Tôi bắt đầu mở ra và ghi.
“Làng Bưởi Cuốc có rất nhiều dòng họ: Đào, Nguyễn Đình, Công, Nguyễn Hữu, Văn, Bá, Sỹ ...” tôi cố nhớ tên vài đứa xem họ của chúng nó là gì rồi ghi vào, dĩ nhiên tôi cũng ghi cả họ tộc nhà tôi, ghi xong một loạt thì tôi phát hiện ra một vấn đề là họ tộc nào to nhất thì tôi lại không biết, mỗi lần ngồi nói chuyện cùng đám bạn ở làng thì đứa nào cũng kêu rằng họ nhà mình là to nhất còn họ nhà đứa khác chỉ to nhì. Tôi cố nhớ và cuối cùng tôi tin rằng họ Đào là nhiều người nhất căn cứ vào khu vực bố trí những nhà thuộc họ Đào rất rộng, bà Trẻ của tôi cũng là người họ Đào. Sau cùng tôi hỏi bà Già.
- Bà, làng mình sao cháu không thấy ai họ Lý?
- Làng này không có ai họ Lý, chỉ có mấy cái ông trong họ nhà mày tự nhận là họ Lý thôi.
- Thế bà họ gì?
- Tao họ Phạm?
- Sao bà lại họ Phạm?
- Ơ, cái thằng này hỏi dấm dớ nhỉ, tao họ Phạm là họ Phạm chứ sao lại hỏi?!
- Ý cháu hỏi là sao bà không phải là họ khác ý, ví dụ họ Đào chẳng hạn?
- Cái thằng này, ông bố tao là trưởng tộc họ Phạm, tổ tiên tao bao đời đều ở làng Lắp Dừa, xã Quảng Phú, Huyện Lương Tài, Tỉnh Bắc Ninh. Chỉ có tao là con gái đi lấy chồng thì mất gốc thôi.
- Thế làng của bà có xa đây không?
- Không xa, đi bộ quãng hai tiếng là tới.
- Thế là xa đấy, sao bà không về đấy chơi với thăm họ hàng nhỉ?
- Cha bố mày, tao già rồi đi bộ mỏi chân, không đi xa được.
- Thì cháu đèo bà đi, cháu lái xe đạp rất giỏi, cháu có thể chở bà được.
- Tao không khiến.
- Thế bà là họ Phạm thì tên đầy đủ của bà là Phạm Thị Già đúng không bà?
- Ai bảo mày thế?
- Thì bọn con gái lớp cháu đứa nào chẳng lót chữ “Thị” nên cháu đoán thế.
- Tên tao là Phạm Thị Bê.
- Hả? Gì cơ ạ? Sao lại tên là Bê? Không phải bà là tên là Già hoặc tên là Từ như mấy bà hàng xóm gọi à?
- Tao phải biết tên thật của tao chứ?!
- Sao tên bà xấu thế? Cháu thấy giống tên con bò con ấy!
- Tên xấu cho dễ nuôi, cái tên đẹp như mày thì ốm dặt dẹo tháng đi viện 30 ngày ấy à?
- Bao nhiêu tên đẹp sao cụ không đặt lại đặt tên là Bê?
Tôi làu bàu trong miệng, đấy là lần đầu tiên tôi biết tên thật của bà mình, trước tôi cứ nghĩ bà tên là bà Từ hoặc bà Già cơ đấy, tôi xem đây là bí mật thậm chí tôi còn giấu cả bố mẹ mình luôn, tôi cho rằng tên bà mình xấu như thế thì không nên cho người khác biết, giờ nhớ lại tôi vẫn cười một mình vì sự ngô nghê.
Đúng rồi, lớp tôi học không có đứa nào họ Lý, lớp thằng R9 cũng không, lớp của thằng H. Chắc Gạo, thằng Hùng và Sơn hàng xóm cũng không có đứa nào họ Lý. Tôi mất 2 ngày để tìm hiểu và không tìm được bất cứ ai mang họ Lý cả, tôi tạm tính một lớp học 40 đứa mà tôi hỏi được đến 5 đứa tính ra cũng phải hơn 200 gia đình trong xã và làng. Chẳng ai cho tôi câu trả lời cho đến khi tôi tìm được tài liệu viết rằng họ Lý chỉ chiếm khoảng 0,5% dân số Việt Nam, tôi thất vọng. Cho đến khi có cái Wikipedia thì tôi cũng có lần mò thì lại phát hiện thêm một việc, cái họ của tôi trên Chứng minh thư thậm chí còn chẳng có trong danh sách những dòng họ hiếm ở Việt Nam, thế nên khả năng tôi mang họ Lý là rất cao. Các cụ Tổ Tiên đã cải từ dòng họ mà nay chỉ có 0,5% dân số thành một cái họ có khi cả nước may ra tìm được 1000 người, đấy là một bí mật mà tôi phải tự đi tìm, còn lúc này, tôi tạm tin rằng Tổ Tiên mình họ Lý.
Tôi có ghi nguệch ngoạc trên mấy tờ giấy trong quyển vở cũ lớp 7, tôi muốn tìm hiểu thêm về cái chị Lý Ngọc Khuê vì chị Ma đã kể cho tôi vài điều, trong khi cái họ của chị ấy lại rất hiếm người có, chả lẽ tôi là con cháu nhiều đời sau này của chị ấy hay sao?
Tôi quyết định mình sẽ lên giúp thêm nhà bà ngoại để tìm cách gặp cái chị Đẹp và khéo léo làm sao để chị ta kể cho mình những điều mình cần biết. Tôi lại đi mua bánh kẹo, mua một bó hương rồi còn chịu khó đạp xe sang gần trường học của mình để tìm mua hoa, dĩ nhiên tôi phải mua hai bó riêng biệt, giờ tôi khôn rồi, kinh nghiệm chỉ ra rằng sau mỗi lần ngu sẽ là một lần khôn, nếu ngu nhiều thì khả năng trở nên thông minh là có cơ sở. Mua mấy thứ đồ đó về đến nhà thì tôi cúng cho chị Ma trước, nên thế, một đứa thông minh như tôi đã nhận ra rằng mình có thể có nhiều “bạn ma” nhưng phải luôn nhớ mảnh đất mình sẽ ở là đây, có thể chọc giận các con ma, con quỷ khác nhưng tuyệt đối không được làm chị Ma giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.