Chương 4: .2: Lồng Giam
Sát Sát
31/03/2024
“Trường học rất tốt, giáo viên rất chuyên nghiệp, nhưng mà sử dụng tiếng Anh rất nhiều, đối với những người không quá giỏi tiếng Anh thì học vẫn hơi khó khăn một chút. Nhưng cháu cũng đừng lo lắng quá, trước kia cô của cháu có thể học được thì cháu lại càng không vấn đề. Trong nhóm bạn học của cháu, có vài người cháu phải để ý một chút. Thứ nhất là Chu Lập Phàm của nhà họ Chu, thế lực gia tộc của bọn họ tương đối phức tạp, đen trắng đều ăn, nếu như cháu gặp phải cậu ta thì cứ tránh đi là tốt nhất. Cháu không phải áp lực quá đâu, nếu lễ như cháu gặp phải, vậy thì chú cũng vẫn có biện pháp xử lý.”
Lý Ngâm Thấm gật đầu, cô biết ông ta thực lòng đối tốt với mình. Trước khi cô nhập học còn cố ý phổ cập kiến thức cho cô như thế này, tránh cố đụng phải những người không nên đụng, gây ra phiền phức không đáng có.
Vệ Vận và Lý Lệ Lâm nhìn nhau, Lý Ngâm Thấm không nói chuyện gay gắt với bọn họ đã khiến bọn họ vui mừng lắm rồi.
Vệ Vận nói tiếp: “Còn một người nữa, đó là trưởng tôn nhà họ Lôi- Lôi Lâm, nghe nói cậu ta rất hay tùy hứng làm bậy, cháu nên cẩn thận một chút. Gia tộc bọn họ buôn bán súng ống, bình thường cũng không tới lui gì với nhà chú cả, thế nên nếu muốn xử lý cũng hơi phiền phức.”
"Trong trường học còn có một nhân vật khá nổi danh khác, là Bạch Tử Thừa. Nhà họ Bạch nắm giữ huyết mạch tài chính quốc tế, không ai dám đối phó với nhà bọn họ cả. Bạch Tử Thừa là cháu đích tôn của gia tộc, nghe nói từ khi sinh ra đã được nâng như nâng trứng, tính cách đạm mạc, không muốn giao tiếp với người ngoài, thế nên có gặp phải thì cũng không có việc gì, cháu chỉ cần biết có một nhân vật như thế trong trường là được.” Vệ Vận nói xong thì thoáng dừng lại một chút, nhìn về phía Lý Lệ Lâm.
Lý Ngâm Thấm trong lòng cũng tính toán, vậy là trong trường có mấy gia tộc lớn, nhà họ Chu, nhà họ Lôi và nhà họ Bạch, nhưng chỉ có vậy thôi à?
Lý Lệ Lâm nhẹ gật đầu, Vệ Vận khẽ hắng giọng một tiếng, nói tiếp: “Ừm, năm nay Vệ Dĩ Đằng cũng nhập học, hai đứa có thể chăm sóc cho nhau.”
“Dĩ Đằng là một đứa trẻ ngoan, cháu không cần phải giữ tâm thế phòng bị với nó đâu...” Lý Lệ Lâm ở bên cạnh, nhỏ giọng bổ sung.
Vệ Dĩ Đằng, cô biết cái tên này.
Chính là con trai thứ hai của Vệ Vận, bằng tuổi cô.
Cô không biết đã nghĩ bao nhiêu lần về chuyện đó, tại sao Vệ Đằng đối xử thâm tình với cô của cô đến thế, vậy mà lại có thể làm tình với người phụ nữ khác, rồi còn sinh ra tận hai đứa con.
Lý Ngâm Thấm hít sâu một hơi, muốn để bản thân tỉnh táo trở lại.
Vệ Vận và Lý Lệ Lâm nhìn thấy phản ứng này của cô thì cũng biết được điểm mấu chốt trong lòng cô. Nhưng mà... Chuyện này cũng là một vấn đề nan giải giữa hai người bọn họ, rất khó để lý giải cho cô hiểu được.
“Anh ta có biết cháu không?” Lý Ngâm Thấm lấy hết dũng khí hỏi.
Mặc dù cô không phải là con của Lý Lệ Lâm và Vệ Vận, nhưng mà xét tình cảnh trưởng thành của cô thì cô chẳng khác nào kết tinh tình yêu của bọn họ cả.
Lý Lệ Lâm sửng sốt, bà không ngờ Lý Ngâm Thấm lại hỏi câu hỏi này.
Vệ Vận cũng hơi khó xử, ông ta suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Chắc là thằng bé không biết cháu đâu, dù sao thì chú và nó cũng rất ít giao lưu với nhau. Nhưng chú biết thằng bé là một đứa trẻ tốt.”
Lý Ngâm Thấm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một loại cảm giác mất mát.
“Không sao đâu ạ, cháu cũng sẽ không có giao lưu gì với anh ta đâu. Cháu đi học chỉ muốn nghiêm túc học hành, có thêm kiến thức...” Lý Ngâm Thấm cảm thấy mình cũng nên nói rõ vấn đề này.
Vệ Vận chiều chuộng cô là thật, thế nên cô đã đoạt mất tình yêu thương của con cái ông ta cũng là thật.
Nếu Vệ Dĩ Đằng không biết thì là tốt nhất, nếu như biết thì không biết sẽ nghĩ như thế nào nhỉ, liệu có khó chịu mà muốn báo thù gì không? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hai người cứ nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Lý Lệ Lâm và Vệ Vận nghe thấy cô nói như vậy thì cũng thở phào một hơi.
“Tôi đã nói rồi mà, Thấm Thấm của chúng ta lớn rồi... bà không cần lo lắng nhiều như thế đâu, biết không?” Vệ Vận ôm chặt lấy Lý Lệ Lâm, nói đủ lời yêu thương, vòng tay giống như lồng giam.
Lý Ngâm Thấm ngồi đối diện, nhìn thấy hình ảnh này, rồi lại nghĩ đến chuyện Vệ Vận chung đụng với một người phụ nữ khác, không biết sao lại cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô có được những tin tức cần thiết thì cũng không muốn tiếp tục nhìn cảnh bọn họ ân ái nữa, nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
Lý Lệ Lâm tất nhiên là muốn giữ cô ở lại nơi này, nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến để cô rời đi.
Lý Ngâm Thấm ngồi trên xe, nhìn chiếc lồng giam hào hoa kia, rồi lại nhìn người mẹ hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nào ở bên cạnh, cảm thấy vô cùng bất lực.
Sau này cô phải sống cuộc sống như vậy sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc nhập học.
Cô từ chối lời đề nghị đi máy bay riêng của người nào đó, mua vé máy bay khoang hạng nhất, tiến về ngôi trường tràn ngập bí ẩn kia.
Lý Ngâm Thấm gật đầu, cô biết ông ta thực lòng đối tốt với mình. Trước khi cô nhập học còn cố ý phổ cập kiến thức cho cô như thế này, tránh cố đụng phải những người không nên đụng, gây ra phiền phức không đáng có.
Vệ Vận và Lý Lệ Lâm nhìn nhau, Lý Ngâm Thấm không nói chuyện gay gắt với bọn họ đã khiến bọn họ vui mừng lắm rồi.
Vệ Vận nói tiếp: “Còn một người nữa, đó là trưởng tôn nhà họ Lôi- Lôi Lâm, nghe nói cậu ta rất hay tùy hứng làm bậy, cháu nên cẩn thận một chút. Gia tộc bọn họ buôn bán súng ống, bình thường cũng không tới lui gì với nhà chú cả, thế nên nếu muốn xử lý cũng hơi phiền phức.”
"Trong trường học còn có một nhân vật khá nổi danh khác, là Bạch Tử Thừa. Nhà họ Bạch nắm giữ huyết mạch tài chính quốc tế, không ai dám đối phó với nhà bọn họ cả. Bạch Tử Thừa là cháu đích tôn của gia tộc, nghe nói từ khi sinh ra đã được nâng như nâng trứng, tính cách đạm mạc, không muốn giao tiếp với người ngoài, thế nên có gặp phải thì cũng không có việc gì, cháu chỉ cần biết có một nhân vật như thế trong trường là được.” Vệ Vận nói xong thì thoáng dừng lại một chút, nhìn về phía Lý Lệ Lâm.
Lý Ngâm Thấm trong lòng cũng tính toán, vậy là trong trường có mấy gia tộc lớn, nhà họ Chu, nhà họ Lôi và nhà họ Bạch, nhưng chỉ có vậy thôi à?
Lý Lệ Lâm nhẹ gật đầu, Vệ Vận khẽ hắng giọng một tiếng, nói tiếp: “Ừm, năm nay Vệ Dĩ Đằng cũng nhập học, hai đứa có thể chăm sóc cho nhau.”
“Dĩ Đằng là một đứa trẻ ngoan, cháu không cần phải giữ tâm thế phòng bị với nó đâu...” Lý Lệ Lâm ở bên cạnh, nhỏ giọng bổ sung.
Vệ Dĩ Đằng, cô biết cái tên này.
Chính là con trai thứ hai của Vệ Vận, bằng tuổi cô.
Cô không biết đã nghĩ bao nhiêu lần về chuyện đó, tại sao Vệ Đằng đối xử thâm tình với cô của cô đến thế, vậy mà lại có thể làm tình với người phụ nữ khác, rồi còn sinh ra tận hai đứa con.
Lý Ngâm Thấm hít sâu một hơi, muốn để bản thân tỉnh táo trở lại.
Vệ Vận và Lý Lệ Lâm nhìn thấy phản ứng này của cô thì cũng biết được điểm mấu chốt trong lòng cô. Nhưng mà... Chuyện này cũng là một vấn đề nan giải giữa hai người bọn họ, rất khó để lý giải cho cô hiểu được.
“Anh ta có biết cháu không?” Lý Ngâm Thấm lấy hết dũng khí hỏi.
Mặc dù cô không phải là con của Lý Lệ Lâm và Vệ Vận, nhưng mà xét tình cảnh trưởng thành của cô thì cô chẳng khác nào kết tinh tình yêu của bọn họ cả.
Lý Lệ Lâm sửng sốt, bà không ngờ Lý Ngâm Thấm lại hỏi câu hỏi này.
Vệ Vận cũng hơi khó xử, ông ta suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Chắc là thằng bé không biết cháu đâu, dù sao thì chú và nó cũng rất ít giao lưu với nhau. Nhưng chú biết thằng bé là một đứa trẻ tốt.”
Lý Ngâm Thấm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một loại cảm giác mất mát.
“Không sao đâu ạ, cháu cũng sẽ không có giao lưu gì với anh ta đâu. Cháu đi học chỉ muốn nghiêm túc học hành, có thêm kiến thức...” Lý Ngâm Thấm cảm thấy mình cũng nên nói rõ vấn đề này.
Vệ Vận chiều chuộng cô là thật, thế nên cô đã đoạt mất tình yêu thương của con cái ông ta cũng là thật.
Nếu Vệ Dĩ Đằng không biết thì là tốt nhất, nếu như biết thì không biết sẽ nghĩ như thế nào nhỉ, liệu có khó chịu mà muốn báo thù gì không? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hai người cứ nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Lý Lệ Lâm và Vệ Vận nghe thấy cô nói như vậy thì cũng thở phào một hơi.
“Tôi đã nói rồi mà, Thấm Thấm của chúng ta lớn rồi... bà không cần lo lắng nhiều như thế đâu, biết không?” Vệ Vận ôm chặt lấy Lý Lệ Lâm, nói đủ lời yêu thương, vòng tay giống như lồng giam.
Lý Ngâm Thấm ngồi đối diện, nhìn thấy hình ảnh này, rồi lại nghĩ đến chuyện Vệ Vận chung đụng với một người phụ nữ khác, không biết sao lại cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô có được những tin tức cần thiết thì cũng không muốn tiếp tục nhìn cảnh bọn họ ân ái nữa, nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
Lý Lệ Lâm tất nhiên là muốn giữ cô ở lại nơi này, nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến để cô rời đi.
Lý Ngâm Thấm ngồi trên xe, nhìn chiếc lồng giam hào hoa kia, rồi lại nhìn người mẹ hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nào ở bên cạnh, cảm thấy vô cùng bất lực.
Sau này cô phải sống cuộc sống như vậy sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc nhập học.
Cô từ chối lời đề nghị đi máy bay riêng của người nào đó, mua vé máy bay khoang hạng nhất, tiến về ngôi trường tràn ngập bí ẩn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.