Chương 10: .2: Tiếng Rên Rỉ Thấm Vào Ruột Gan (H)
Sát Sát
31/03/2024
Tất nhiên cô cũng ôm theo chút ảo tưởng với hắn.
Hi vọng sau khi hắn hưởng thụ được tình dục hoàn mỹ từ cô thì sẽ dần dần yêu thương cô. Đơn giản là giống như tiểu thuyết ngôn tình, sau khi hai người làm chuyện đó xong thì sẽ cùng nhau nằm trên giường ngủ rộng lớn, dần dần ổn định lại nhịp thở, sau đó hai người sẽ cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, hắn thậm chí còn tinh tế bôi thuốc lên vùng kín cho cô.
Nhưng hiển nhiên, tất cả những chuyện đó chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Trong cuộc sống hiện thực, cô chỉ là thứ đồ chơi của tên công tử nhà giàu đó, chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một trận kích tình, cô không tự vệ được nên chỉ có thể dâng hiến thân thể.
Nghĩ đến những tiếng rên rỉ dâm đãng vừa rồi của mình, Lý Ngâm Thấm càng thêm xấu hổ. Tại sao cô có thể như thế cơ chứ? Không khác gì một con điếm lẳng lơ, như thế thì người đàn ông kia sẽ nghĩ về cô như thế nào?
Một món đồ chơi rất dễ chinh phục?
Trước khi đến đây, cô đã suy nghĩ kỹ rằng mình sẽ không bao giờ phạm sai lầm tương tự như cô của mình.
Cô còn tự nhủ, khi đối mặt với tình cảnh đó thì bản thân nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo cao độ! Nhưng kết quả là cô lại chìm đắm trong dục vọng, hoàn toàn mất đi lý trí.
Lý Ngâm Thấm quyết định, vì để bảo vệ bản thân mình, nhất định không được giao bản thân vào trong tay kẻ khác.
Cô tự động viên bản thân, cố gắng xoa dịu trái tim trống rỗng của mình, giả vờ như bản thân vẫn còn trong trắng nguyên vẹn, thuyết phục bản thân không cần phải nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, mà nên nghĩ đến cách sinh tồn trong những ngày tháng tiếp theo thì hơn...
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lý Ngâm Thấm cũng tắm xong, cả người sạch sẽ trở lại.
Cô mặc áo choàng tắm, sấy khô tóc, bước ra khỏi cửa, yếu ớt ngã xuống giường.
Nằm đó được một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai đó?” Cô hỏi theo phản xạ.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của một bà lão: “Tiểu thư, thiếu gia bảo tôi mang đồ tới, cô mở cửa cho tôi với.”
"Được rồi." Lý Ngâm Thấm tranh thủ thời gian chỉnh lại áo choàng tắm, bò dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa, ngoại trừ bà lão kia thì còn có hai người vệ sĩ cường tráng nữa. Hai người này thấy cô mở cửa thì nhanh chóng xách theo túi giấy và hành lý đi vào, đặt trong phòng cô rồi ra ngoài.
Bà lão nói tiếp: “Tôi là quản gia ở nơi này, còn đây là hành lý của cô, kia là đồ thiếu gia đưa tới. Cô cứ xem đi, nếu như còn thiếu cái gì thì cứ gửi tin tới phòng điều khiển chính, chúng tôi sẽ lập tức xử lý.
Quản gia nói với Lý Ngâm Thấm xong thì không chờ cô nói lời cảm ơn đã nhanh chóng rời đi.
Lý Ngâm Thầm nhìn hai chiếc vali quen thuộc trước mặt, cảm thấy bất đắc dĩ. Quả nhiên ổ khóa chứa đồ của ký túc xá chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng năng lực của nhóm vệ sĩ này cũng tốt thật, nhanh như thế mà đã đưa đồ đạc của cô tới rồi.
Cô tùy ý ngồi xuống đất, mở hai chiếc túi lớn ra.
Một túi chứa đầy quần áo, mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, nước hoa và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác của một thương hiệu cao cấp nào đó, túi còn lại chứa đầy đồ lót, đồ ngủ, rồi còn cả những món đồ chơi tình thú lóa mắt. Rõ ràng, đây là những gì Bạch Tử Thừa vừa mới sai người đi mua cho cô.
Bên trong túi đựng đồ lót kia còn có một túi nhỏ khác, bên trong là đủ loại thuốc, có cả thuốc tránh thai và thuốc mỡ.
Lý Ngâm Thấm nhìn thấy thuốc tránh thai thì không chút do dự rót nước uống luôn.
“Cô vẫn khá là thức thời đó nhỉ.” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của Bạch Tử Thừa, khiến Lý Ngâm Thấm giật nảy mình.
Lý Ngâm Thấm quay đầu nhìn về phía anh ta, nhanh chóng vỗ ngực, sợ không cẩn thận phun luôn viên thuốc mới uống.
Bạch Tử Thừa tựa vào cửa, cười như không cười nhìn cô, hỏi: “Cô không muốn mang thai con của tôi à? Thế thì cô sẽ có cơ hội gả vào trong hào môn rồi.”
Lý Ngâm Thấm âm thầm cười lạnh.
Chắc là hắn nghĩ cô là một cô gái ngu ngốc vô tri không hiểu thế sự, không biết hào môn là một nơi nước sâu như thế nào. Nhưng trên thực tế, dù có uống thuốc hay không thì cô cũng không thể có thai chứ đừng nói đến việc gả vào một gia đình giàu có như nhà họ Bạch. Việc này chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày!
Hi vọng sau khi hắn hưởng thụ được tình dục hoàn mỹ từ cô thì sẽ dần dần yêu thương cô. Đơn giản là giống như tiểu thuyết ngôn tình, sau khi hai người làm chuyện đó xong thì sẽ cùng nhau nằm trên giường ngủ rộng lớn, dần dần ổn định lại nhịp thở, sau đó hai người sẽ cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, hắn thậm chí còn tinh tế bôi thuốc lên vùng kín cho cô.
Nhưng hiển nhiên, tất cả những chuyện đó chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Trong cuộc sống hiện thực, cô chỉ là thứ đồ chơi của tên công tử nhà giàu đó, chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một trận kích tình, cô không tự vệ được nên chỉ có thể dâng hiến thân thể.
Nghĩ đến những tiếng rên rỉ dâm đãng vừa rồi của mình, Lý Ngâm Thấm càng thêm xấu hổ. Tại sao cô có thể như thế cơ chứ? Không khác gì một con điếm lẳng lơ, như thế thì người đàn ông kia sẽ nghĩ về cô như thế nào?
Một món đồ chơi rất dễ chinh phục?
Trước khi đến đây, cô đã suy nghĩ kỹ rằng mình sẽ không bao giờ phạm sai lầm tương tự như cô của mình.
Cô còn tự nhủ, khi đối mặt với tình cảnh đó thì bản thân nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo cao độ! Nhưng kết quả là cô lại chìm đắm trong dục vọng, hoàn toàn mất đi lý trí.
Lý Ngâm Thấm quyết định, vì để bảo vệ bản thân mình, nhất định không được giao bản thân vào trong tay kẻ khác.
Cô tự động viên bản thân, cố gắng xoa dịu trái tim trống rỗng của mình, giả vờ như bản thân vẫn còn trong trắng nguyên vẹn, thuyết phục bản thân không cần phải nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, mà nên nghĩ đến cách sinh tồn trong những ngày tháng tiếp theo thì hơn...
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lý Ngâm Thấm cũng tắm xong, cả người sạch sẽ trở lại.
Cô mặc áo choàng tắm, sấy khô tóc, bước ra khỏi cửa, yếu ớt ngã xuống giường.
Nằm đó được một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai đó?” Cô hỏi theo phản xạ.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của một bà lão: “Tiểu thư, thiếu gia bảo tôi mang đồ tới, cô mở cửa cho tôi với.”
"Được rồi." Lý Ngâm Thấm tranh thủ thời gian chỉnh lại áo choàng tắm, bò dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa, ngoại trừ bà lão kia thì còn có hai người vệ sĩ cường tráng nữa. Hai người này thấy cô mở cửa thì nhanh chóng xách theo túi giấy và hành lý đi vào, đặt trong phòng cô rồi ra ngoài.
Bà lão nói tiếp: “Tôi là quản gia ở nơi này, còn đây là hành lý của cô, kia là đồ thiếu gia đưa tới. Cô cứ xem đi, nếu như còn thiếu cái gì thì cứ gửi tin tới phòng điều khiển chính, chúng tôi sẽ lập tức xử lý.
Quản gia nói với Lý Ngâm Thấm xong thì không chờ cô nói lời cảm ơn đã nhanh chóng rời đi.
Lý Ngâm Thầm nhìn hai chiếc vali quen thuộc trước mặt, cảm thấy bất đắc dĩ. Quả nhiên ổ khóa chứa đồ của ký túc xá chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng năng lực của nhóm vệ sĩ này cũng tốt thật, nhanh như thế mà đã đưa đồ đạc của cô tới rồi.
Cô tùy ý ngồi xuống đất, mở hai chiếc túi lớn ra.
Một túi chứa đầy quần áo, mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, nước hoa và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác của một thương hiệu cao cấp nào đó, túi còn lại chứa đầy đồ lót, đồ ngủ, rồi còn cả những món đồ chơi tình thú lóa mắt. Rõ ràng, đây là những gì Bạch Tử Thừa vừa mới sai người đi mua cho cô.
Bên trong túi đựng đồ lót kia còn có một túi nhỏ khác, bên trong là đủ loại thuốc, có cả thuốc tránh thai và thuốc mỡ.
Lý Ngâm Thấm nhìn thấy thuốc tránh thai thì không chút do dự rót nước uống luôn.
“Cô vẫn khá là thức thời đó nhỉ.” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của Bạch Tử Thừa, khiến Lý Ngâm Thấm giật nảy mình.
Lý Ngâm Thấm quay đầu nhìn về phía anh ta, nhanh chóng vỗ ngực, sợ không cẩn thận phun luôn viên thuốc mới uống.
Bạch Tử Thừa tựa vào cửa, cười như không cười nhìn cô, hỏi: “Cô không muốn mang thai con của tôi à? Thế thì cô sẽ có cơ hội gả vào trong hào môn rồi.”
Lý Ngâm Thấm âm thầm cười lạnh.
Chắc là hắn nghĩ cô là một cô gái ngu ngốc vô tri không hiểu thế sự, không biết hào môn là một nơi nước sâu như thế nào. Nhưng trên thực tế, dù có uống thuốc hay không thì cô cũng không thể có thai chứ đừng nói đến việc gả vào một gia đình giàu có như nhà họ Bạch. Việc này chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.