Chương 20: LÀ ANH?
Thu Thu (Sun)
28/06/2023
"Thay vì phải đứng đây để xem tôi muốn xuống đây để xem trực tiếp hơn, dẫu
sao ông cũng đã nói cho tôi biết rằng Lệ Y, cô ấy không còn sống nữa nên giờ tôi muốn xem người bên trong thì cực gì phải sợ bị làm phiền chứ?"
"Nhưng…"
Nhìn Tuấn Vũ làm vậy ông chẳng biết nên làm gì chỉ biết im lặng mà suy nghĩ.
'Cậu muốn làm gì thì tùy.'
Nam nhân xuống dưới tay vì tò mò mà mở nắp quan tài ra, xuất hiện trước mặt anh chính là một gương mặt bị biến dạng, hơn nữa ở trên miệng bị khâu lại một cách thô bạo.
"Cái…Chuyện này là sao vậy?"
Tuấn Vũ sợ hãi tới nỗi không dám nhìn lại lần nữa tay thậm chí còn để che mũi lại, có khi ở bên trong có những con dòi chui ra từ trong hốc mắt.
Tuy đã che được miệng nhưng ánh mắt nhìn thấy thì cảnh cảm thấy ghê tởm có khi không chịu đựng được anh liền phải nôn ra tránh mặt đi chỗ khác.
"Cái…Chuyện này là sao vậy chứ?"
Nam nhân không dám tin ở trước mặt anh chính là cái xác biến dạng tới nỗi không thể nhận dạng được người đó là Lệ Y?
’Liệu người này có phải là Lệ Y không? Hay là cô ấy?'
Bây giờ bên trong lòng hay tâm trí của Tuấn Vũ chỉ có suy nghĩ duy nhất liệu đây có phải là Lệ Y không?
Trong thân tâm trở nên rối bời hơn nhiều khi nhìn thấy anh đâu dám tin được chuyện trước mặt được.
’Thật sự bây giờ mình chỉ nhìn cô ấy một lúc rồi đóng cửa quan tài sao?'
Không tin nổi chuyện trước mặt nam nhân chỉ đành cố gắng bình tĩnh lại, định trở về nhà nhưng không biết từ đâu ra xuất hiện một cái kéo nhỏ cắt ’Xoẹt' một phát.
Tuấn Vũ nghe thấy tiếng anh vội quay lại nhìn thấy kéo của mình rơi xuống, định lấy hai tay ra đỡ những tiếc thay nó lại rơi nhanh hơn những gì anh nghĩ.
’Mình… Không thể lấy được cái kéo…nó vượt qua rồi…'
Kéo rơi xuống đâu anh liền nhìn theo nhưng tiếc thay chẳng biết có phải là do ý của ông trời không nữa mà kéo lại cắt đúng chỉ được khâu ở trên miệng của Diễm Hương.
Vì bị kéo cắt ra cũng từ đấy cơ miệng cũng được bật ra, nam nhân nhìn thấy vậy có chút hoảng sợ vội vàng chạy thật nhanh về phía trước.
Người đàn ông nhìn thấy vậy càng tức giận hơn tới nỗi nhíu mày lại mà quát lớn.
"Cậu đã làm việc gì mà phải chạy vội chạy vàng ra đây?"
Tuấn Vũ sợ hãi giọng lắp bắp mà nói.
"T…Tôi không may làm rơi kéo hơn nữa lại rạch hẳn đường chỉ ở miệng của Lệ Y."
"Cái gì?"
Nghe câu nói 'không may' cộng thêm cả ’rạch hẳn' ông sợ hãi tới nỗi sắc mặt tím lại không nói được lời nào.
"Bây giờ có thế nào thì cậu cũng sẽ phải trả giá cho hành động của mình thôi."
"Trả giá?"
Tuấn Vũ nghe được những lời nói của ông cảm giác khó chịu, không nghĩ nhiều mà quát lớn.
"Thay vì nói trả giá thì tôi cũng giúp Lệ Y được siêu thoát rồi còn gì? Coi như tôi giúp cô ấy thay vì dành cái gọi là tình cảm."
Nói rồi nam nhân liền trực tiếp cười một cách điên khùng tới nỗi mắt phải đỏ hoe lên.
Người đàn ông nhìn thấy vậy cũng biết mình đã giúp một kẻ không đâu nên chỉ đành chầm chậm rời đi trước.
Ở chỗ của Lệ Y sau khi thiếp đi được một lúc lâu, cô từ từ ngồi dậy tay chồng trên giường, tsy còn lại khẽ dụi mắt nhìn xung quanh.
"Đây là…"
Xung quanh cô một căn phòng rộng rãi được trang trí đẹp đẽ tuy không nổi bật cho lắm.
"Giấc mơ đấy…mẹ mình quen biết hắn ta sao, Quỷ Thiếu?"
Sắc mặt của cô hiện rõ nhiều thứ khó hiểu cộng thêm cả giấc mơ nữa cũng không ngoại lệ.
'Tại sao mình lại…có cảm giác được chứng kiến mọi thứ như ở đấy hẳn vậy? Mặc dù mình chưa từng nhìn qua người đàn ông đấy?'
Lệ Y ngồi trên giường một lúc lâu cô mới chầm chậm xuống dưới giường, lúc chuẩn bị đi đầu có chút loáng choáng có khi chưa đi được mấy bước cô đã phải vội vàng lấy tay đấm một thứ gì đó.
’Tại sao? Nay đầu mình lại đau một cách choáng váng như vậy hay là do giấc mơ vừa rồi chăng?'
Tuy suy nghĩ là vậy nhưng trong tâm trí của cô có chút khó hiểu, chẳng biết là do giấc mơ kia có liên quan hay không hoặc do chuyện hoán đổi thân phận?
Nhưng dù sao có nghĩ nhiều hay gì đi chăng nữa, Mọi chuyện cũng đã xảy ra muốn thay đổi được thì nó là cái ngược lại.
'Xin lỗi cô, Diễm Hương nếu khi nào có thể gặp được cô tôi nhất định sẽ giúp cô cho bằng được.'
Nghĩ vậy, Lệ Y liền nhắm mắt lại sắc mặt từ từ trở nên bình tĩnh hơn thanh thản hơn chẳng còn thấy khó xử hay cảm thấy mệt mỏi, thay vào chính là tĩnh tâm.
Trong không gian tĩnh lặng, chẳng có lấy một ai một người con gái tầm hai mươi tuổi ngồi trên ghế Sofa vẻ mặt mệt mỏi lẫn chán nản dường như đã hiện rõ hẳn ở trước mặt.
"Thôi bảo cô ta xuống dưới ăn tối đi."
"Vâng thưa quỷ thiếu."
Trên phòng của Lệ Y lúc cô cảm thấy chán nản mệt mỏi nhất, bỗng dưng có gõ cửa ’Cốc Cốc.'
Cô đang ngồi ở ghế Sofa nghe thấy tiếng gõ cửa mặt khẽ nhíu lại mà hỏi.
"Ai vậy?"
"Là tôi quản gia ở dưới bếp."
"Có việc gì sao?"
Quản gia nghe thấy cô hỏi vậy liền khẽ đưa tay lên trên miệng mình ho nhẹ một tiếng mà đáp lại.
"Thật ra quỷ thiếu cho gọi tôi lên đây để đưa cô xuống dưới ăn tối, dẫu sao trời cũng đã tối rồi có gì thì cô xuống ăn đi."
Lệ Y nghe vậy sắc mặt không chút thay đổi chỉ nói.
"Ừm vậy ông xuống trước đi có gì thì tí nữa tôi xuống sau."
"Ừ"
Nói rồi quản gia liền xuống trước còn cô một lúc mới đi tới trước tủ quần áo, mở ra xem bên trong đều là bộ đồ đa phần đều là váy.
Lệ Y nhìn thấy vậy mồ hôi bất chợt không biết rơi xuống từ khi nào cả.
"Thôi thì lấy đại một cái vậy dẫu sao về chuyện mặc váy vó mình không thích."
Bạch Phong ở dưới nhà nam nhân mặc trên mình bộ đồ lịch lãm trang trọng, sở hữu ánh mắt đỏ tựa như máu cộng thêm mái tóc bạch kim càng khiến ai cũng dễ bị đổ gục.
Ở trong đại sảnh rộng rãi trước mặt anh chính là bàn ăn dài từ đầu bàn đến cuối, tổng cộng tầm mười hai cái ghế hoặc hơn một chút, bên trên là đèn chùm những ngọn nến nhỏ được thắp trên đấy ở dưới còn lắp thêm cả những sợi bạc không dài cũng không quá ngắn mà vừa tầm, nhìn vừa đẹp mà còn sang trọng.
Mỗi bên là lắp cửa sổ cộng thêm cả rèm màu xanh đậm, nhưng không phải mỗi màu xanh mà những hình nhỏ được thêu lên trông rất tinh xảo mà đẹp đẽ.
Bạch Phong ngồi ở giữa trung tâm, bóng người cao ráo cộng thêm cả nhan sắc càng khiến ai nhìn vào khó mà có thể không bị lung lay được.
“Đúng là đợi cô ta thấy lâu mà, vốn đừng nên ở đây thì hơn."
Nói rồi không chần chừ nam nhân liền cầm chặt dĩa ở trong tay, quản gia nhìn thấy vậy mồ hôi đổ giọt xuống giọng lắp bắp mà nói.
"Xin…Xin thiếu gia hãy bình tĩnh…"
Còn chưa để ông nói tiếp chiếc dĩa ở trong tay của anh sớm đã bị bẻ cong một cách không thương tiếc.
Quản gia nhìn thấy hành động như vậy sợ hãi đến nỗi im bặt miệng không dám mở lời ra thậm chí còn không muốn nhìn.
"Kẻ nhân loại mà cũng khiến ta có một ngày phải điên tiếc, đúng là không biết điều mà."
Trong lúc mà Bạch Phong đang cảm thấy tức giận nhất, thì đúng lúc tiếng bước chân vang lên ’Cộp Cộp'
Quản gia nghe thấy tiếng giày cao gót liền ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mặt ông chính là một thiếu nữ tầm mười tám hoặc hai mươi tuổi sở hữu làn da trắng mịn cộng thêm máu tóc đen dài mượt, chỉ tiếc rằng trên khuôn mặt lại xuất hiện vết sẹo dài vốn không nên có.
’Cô ấy…vết sẹo…'
Lệ Y chầm chậm bước xuống cầu thang, hai tay nhấc váy lên tuy chỉ là váy tầm vừa vừa nhưng cô cũng không dám làm bẩn, dẫu sao nhìn bộ váy mình đang mặc vốn không phải món đồ rẻ tiền gì cả.
’Chầm chậm…Mình phải thật chậm không được để bẩn gì cả.'
Vừa đi cô vừa không ngừng suy nghĩ cho đến khi xuống dưới hẳn, Lệ Y thậm chí chẳng quan tâm người xung quanh vẫn cứ cúi mặt xuống đến khi đầu đập vào thứ gì đó.
"Aiya…"
"Cô đi như vậy là đủ chưa?"
Một giọng nói trầm của người nam nhân vang lên, Lệ Y nghe thấy vậy vì tò mò mà nhìn lên trên, vốn trước mặt không phải là bức tường gì cả thay vào chính là một người đàn ông.
Cô nhìn thấy vậy vội vàng rời khỏi người của Bạch Phong, mặt đỏ bừng bừng lên vội quay đầu sang hướng khác giọng lắp bắp mà hỏi.
"Anh…Anh là ai vậy?"
Bạch Phong khẽ liếc mắt nhìn qua, người phụ nữ trước mặt vốn là người anh không hề thích hơn nữa mặt lại còn có vết sẹo, nhìn thấy vậy nam nhân khẽ nhếch mép mà nói.
"Hửm?"
Anh liền khẽ ngẩng đầu lên giọng cao cao tại thượng mà nói.
"Cô chắc chưa nghe đến Quỷ Thiếu nhỉ? Diễm Hương?"
’Quỷ Thiếu? Diễm Hương?'
Nghe tới đây cô không kìm khỏi sự nghi ngờ của mình mà suy nghĩ, đến khi nghĩ ra được thì Lệ Y liền ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Bạch Phong nhìn thấy vậy có chút không vui mà nghĩ.
’Cô ta…tại sao lại nhìn mình? Không lẽ là do mình đẹp trai quá sao?'
Tuy tuổi tác đã hơn năm trăm tuổi, có thể nói so với con người sống được tuổi này thì thật sự rất là hiếm có, nhiều khi thấy vậy bọn họ còn đồn rằng là yêu quái chứ không phải con người.
"Anh…"
Lệ Y liền chỉ tay về phía nam nhân ánh mắt kiên định, lông mày khẽ nhíu lại mà nói.
"Đừng nói anh là Quỷ Thiếu…"
Nghe tới câu ’Quỷ Thiếu' Bạch Phong liền khẽ nhếch mép bước chân chần chậm đi tới trước mặt của cô vừa di mà vừa nói.
"Cô đoán không sai Diễm Hương, đúng rồi là Quỷ Thiếu, bây giờ cô muốn tôi trừng phạt cô thế nào đây?"
Nam nhân đặt tay mình lên vai của cô, đầu cúi xuống ghé sát miệng vào tai mà nói nhỏ.
"Hay…để ta thịt cô…coi như là phạt?"
"Nhưng…"
Nhìn Tuấn Vũ làm vậy ông chẳng biết nên làm gì chỉ biết im lặng mà suy nghĩ.
'Cậu muốn làm gì thì tùy.'
Nam nhân xuống dưới tay vì tò mò mà mở nắp quan tài ra, xuất hiện trước mặt anh chính là một gương mặt bị biến dạng, hơn nữa ở trên miệng bị khâu lại một cách thô bạo.
"Cái…Chuyện này là sao vậy?"
Tuấn Vũ sợ hãi tới nỗi không dám nhìn lại lần nữa tay thậm chí còn để che mũi lại, có khi ở bên trong có những con dòi chui ra từ trong hốc mắt.
Tuy đã che được miệng nhưng ánh mắt nhìn thấy thì cảnh cảm thấy ghê tởm có khi không chịu đựng được anh liền phải nôn ra tránh mặt đi chỗ khác.
"Cái…Chuyện này là sao vậy chứ?"
Nam nhân không dám tin ở trước mặt anh chính là cái xác biến dạng tới nỗi không thể nhận dạng được người đó là Lệ Y?
’Liệu người này có phải là Lệ Y không? Hay là cô ấy?'
Bây giờ bên trong lòng hay tâm trí của Tuấn Vũ chỉ có suy nghĩ duy nhất liệu đây có phải là Lệ Y không?
Trong thân tâm trở nên rối bời hơn nhiều khi nhìn thấy anh đâu dám tin được chuyện trước mặt được.
’Thật sự bây giờ mình chỉ nhìn cô ấy một lúc rồi đóng cửa quan tài sao?'
Không tin nổi chuyện trước mặt nam nhân chỉ đành cố gắng bình tĩnh lại, định trở về nhà nhưng không biết từ đâu ra xuất hiện một cái kéo nhỏ cắt ’Xoẹt' một phát.
Tuấn Vũ nghe thấy tiếng anh vội quay lại nhìn thấy kéo của mình rơi xuống, định lấy hai tay ra đỡ những tiếc thay nó lại rơi nhanh hơn những gì anh nghĩ.
’Mình… Không thể lấy được cái kéo…nó vượt qua rồi…'
Kéo rơi xuống đâu anh liền nhìn theo nhưng tiếc thay chẳng biết có phải là do ý của ông trời không nữa mà kéo lại cắt đúng chỉ được khâu ở trên miệng của Diễm Hương.
Vì bị kéo cắt ra cũng từ đấy cơ miệng cũng được bật ra, nam nhân nhìn thấy vậy có chút hoảng sợ vội vàng chạy thật nhanh về phía trước.
Người đàn ông nhìn thấy vậy càng tức giận hơn tới nỗi nhíu mày lại mà quát lớn.
"Cậu đã làm việc gì mà phải chạy vội chạy vàng ra đây?"
Tuấn Vũ sợ hãi giọng lắp bắp mà nói.
"T…Tôi không may làm rơi kéo hơn nữa lại rạch hẳn đường chỉ ở miệng của Lệ Y."
"Cái gì?"
Nghe câu nói 'không may' cộng thêm cả ’rạch hẳn' ông sợ hãi tới nỗi sắc mặt tím lại không nói được lời nào.
"Bây giờ có thế nào thì cậu cũng sẽ phải trả giá cho hành động của mình thôi."
"Trả giá?"
Tuấn Vũ nghe được những lời nói của ông cảm giác khó chịu, không nghĩ nhiều mà quát lớn.
"Thay vì nói trả giá thì tôi cũng giúp Lệ Y được siêu thoát rồi còn gì? Coi như tôi giúp cô ấy thay vì dành cái gọi là tình cảm."
Nói rồi nam nhân liền trực tiếp cười một cách điên khùng tới nỗi mắt phải đỏ hoe lên.
Người đàn ông nhìn thấy vậy cũng biết mình đã giúp một kẻ không đâu nên chỉ đành chầm chậm rời đi trước.
Ở chỗ của Lệ Y sau khi thiếp đi được một lúc lâu, cô từ từ ngồi dậy tay chồng trên giường, tsy còn lại khẽ dụi mắt nhìn xung quanh.
"Đây là…"
Xung quanh cô một căn phòng rộng rãi được trang trí đẹp đẽ tuy không nổi bật cho lắm.
"Giấc mơ đấy…mẹ mình quen biết hắn ta sao, Quỷ Thiếu?"
Sắc mặt của cô hiện rõ nhiều thứ khó hiểu cộng thêm cả giấc mơ nữa cũng không ngoại lệ.
'Tại sao mình lại…có cảm giác được chứng kiến mọi thứ như ở đấy hẳn vậy? Mặc dù mình chưa từng nhìn qua người đàn ông đấy?'
Lệ Y ngồi trên giường một lúc lâu cô mới chầm chậm xuống dưới giường, lúc chuẩn bị đi đầu có chút loáng choáng có khi chưa đi được mấy bước cô đã phải vội vàng lấy tay đấm một thứ gì đó.
’Tại sao? Nay đầu mình lại đau một cách choáng váng như vậy hay là do giấc mơ vừa rồi chăng?'
Tuy suy nghĩ là vậy nhưng trong tâm trí của cô có chút khó hiểu, chẳng biết là do giấc mơ kia có liên quan hay không hoặc do chuyện hoán đổi thân phận?
Nhưng dù sao có nghĩ nhiều hay gì đi chăng nữa, Mọi chuyện cũng đã xảy ra muốn thay đổi được thì nó là cái ngược lại.
'Xin lỗi cô, Diễm Hương nếu khi nào có thể gặp được cô tôi nhất định sẽ giúp cô cho bằng được.'
Nghĩ vậy, Lệ Y liền nhắm mắt lại sắc mặt từ từ trở nên bình tĩnh hơn thanh thản hơn chẳng còn thấy khó xử hay cảm thấy mệt mỏi, thay vào chính là tĩnh tâm.
Trong không gian tĩnh lặng, chẳng có lấy một ai một người con gái tầm hai mươi tuổi ngồi trên ghế Sofa vẻ mặt mệt mỏi lẫn chán nản dường như đã hiện rõ hẳn ở trước mặt.
"Thôi bảo cô ta xuống dưới ăn tối đi."
"Vâng thưa quỷ thiếu."
Trên phòng của Lệ Y lúc cô cảm thấy chán nản mệt mỏi nhất, bỗng dưng có gõ cửa ’Cốc Cốc.'
Cô đang ngồi ở ghế Sofa nghe thấy tiếng gõ cửa mặt khẽ nhíu lại mà hỏi.
"Ai vậy?"
"Là tôi quản gia ở dưới bếp."
"Có việc gì sao?"
Quản gia nghe thấy cô hỏi vậy liền khẽ đưa tay lên trên miệng mình ho nhẹ một tiếng mà đáp lại.
"Thật ra quỷ thiếu cho gọi tôi lên đây để đưa cô xuống dưới ăn tối, dẫu sao trời cũng đã tối rồi có gì thì cô xuống ăn đi."
Lệ Y nghe vậy sắc mặt không chút thay đổi chỉ nói.
"Ừm vậy ông xuống trước đi có gì thì tí nữa tôi xuống sau."
"Ừ"
Nói rồi quản gia liền xuống trước còn cô một lúc mới đi tới trước tủ quần áo, mở ra xem bên trong đều là bộ đồ đa phần đều là váy.
Lệ Y nhìn thấy vậy mồ hôi bất chợt không biết rơi xuống từ khi nào cả.
"Thôi thì lấy đại một cái vậy dẫu sao về chuyện mặc váy vó mình không thích."
Bạch Phong ở dưới nhà nam nhân mặc trên mình bộ đồ lịch lãm trang trọng, sở hữu ánh mắt đỏ tựa như máu cộng thêm mái tóc bạch kim càng khiến ai cũng dễ bị đổ gục.
Ở trong đại sảnh rộng rãi trước mặt anh chính là bàn ăn dài từ đầu bàn đến cuối, tổng cộng tầm mười hai cái ghế hoặc hơn một chút, bên trên là đèn chùm những ngọn nến nhỏ được thắp trên đấy ở dưới còn lắp thêm cả những sợi bạc không dài cũng không quá ngắn mà vừa tầm, nhìn vừa đẹp mà còn sang trọng.
Mỗi bên là lắp cửa sổ cộng thêm cả rèm màu xanh đậm, nhưng không phải mỗi màu xanh mà những hình nhỏ được thêu lên trông rất tinh xảo mà đẹp đẽ.
Bạch Phong ngồi ở giữa trung tâm, bóng người cao ráo cộng thêm cả nhan sắc càng khiến ai nhìn vào khó mà có thể không bị lung lay được.
“Đúng là đợi cô ta thấy lâu mà, vốn đừng nên ở đây thì hơn."
Nói rồi không chần chừ nam nhân liền cầm chặt dĩa ở trong tay, quản gia nhìn thấy vậy mồ hôi đổ giọt xuống giọng lắp bắp mà nói.
"Xin…Xin thiếu gia hãy bình tĩnh…"
Còn chưa để ông nói tiếp chiếc dĩa ở trong tay của anh sớm đã bị bẻ cong một cách không thương tiếc.
Quản gia nhìn thấy hành động như vậy sợ hãi đến nỗi im bặt miệng không dám mở lời ra thậm chí còn không muốn nhìn.
"Kẻ nhân loại mà cũng khiến ta có một ngày phải điên tiếc, đúng là không biết điều mà."
Trong lúc mà Bạch Phong đang cảm thấy tức giận nhất, thì đúng lúc tiếng bước chân vang lên ’Cộp Cộp'
Quản gia nghe thấy tiếng giày cao gót liền ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mặt ông chính là một thiếu nữ tầm mười tám hoặc hai mươi tuổi sở hữu làn da trắng mịn cộng thêm máu tóc đen dài mượt, chỉ tiếc rằng trên khuôn mặt lại xuất hiện vết sẹo dài vốn không nên có.
’Cô ấy…vết sẹo…'
Lệ Y chầm chậm bước xuống cầu thang, hai tay nhấc váy lên tuy chỉ là váy tầm vừa vừa nhưng cô cũng không dám làm bẩn, dẫu sao nhìn bộ váy mình đang mặc vốn không phải món đồ rẻ tiền gì cả.
’Chầm chậm…Mình phải thật chậm không được để bẩn gì cả.'
Vừa đi cô vừa không ngừng suy nghĩ cho đến khi xuống dưới hẳn, Lệ Y thậm chí chẳng quan tâm người xung quanh vẫn cứ cúi mặt xuống đến khi đầu đập vào thứ gì đó.
"Aiya…"
"Cô đi như vậy là đủ chưa?"
Một giọng nói trầm của người nam nhân vang lên, Lệ Y nghe thấy vậy vì tò mò mà nhìn lên trên, vốn trước mặt không phải là bức tường gì cả thay vào chính là một người đàn ông.
Cô nhìn thấy vậy vội vàng rời khỏi người của Bạch Phong, mặt đỏ bừng bừng lên vội quay đầu sang hướng khác giọng lắp bắp mà hỏi.
"Anh…Anh là ai vậy?"
Bạch Phong khẽ liếc mắt nhìn qua, người phụ nữ trước mặt vốn là người anh không hề thích hơn nữa mặt lại còn có vết sẹo, nhìn thấy vậy nam nhân khẽ nhếch mép mà nói.
"Hửm?"
Anh liền khẽ ngẩng đầu lên giọng cao cao tại thượng mà nói.
"Cô chắc chưa nghe đến Quỷ Thiếu nhỉ? Diễm Hương?"
’Quỷ Thiếu? Diễm Hương?'
Nghe tới đây cô không kìm khỏi sự nghi ngờ của mình mà suy nghĩ, đến khi nghĩ ra được thì Lệ Y liền ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Bạch Phong nhìn thấy vậy có chút không vui mà nghĩ.
’Cô ta…tại sao lại nhìn mình? Không lẽ là do mình đẹp trai quá sao?'
Tuy tuổi tác đã hơn năm trăm tuổi, có thể nói so với con người sống được tuổi này thì thật sự rất là hiếm có, nhiều khi thấy vậy bọn họ còn đồn rằng là yêu quái chứ không phải con người.
"Anh…"
Lệ Y liền chỉ tay về phía nam nhân ánh mắt kiên định, lông mày khẽ nhíu lại mà nói.
"Đừng nói anh là Quỷ Thiếu…"
Nghe tới câu ’Quỷ Thiếu' Bạch Phong liền khẽ nhếch mép bước chân chần chậm đi tới trước mặt của cô vừa di mà vừa nói.
"Cô đoán không sai Diễm Hương, đúng rồi là Quỷ Thiếu, bây giờ cô muốn tôi trừng phạt cô thế nào đây?"
Nam nhân đặt tay mình lên vai của cô, đầu cúi xuống ghé sát miệng vào tai mà nói nhỏ.
"Hay…để ta thịt cô…coi như là phạt?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.