Chương 50: QUYẾT TÂM TRẢ THÙ
Thu Thu (Sun)
04/07/2023
Lệ Y ngồi bên cạnh lúc mình còn nhỏ, có lẽ là vì nhớ nhung hoặc do muốn
mình cảm nhận lúc hồi nhỏ mà khẽ nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn.
Hành động lặng lẽ lẫn thận trọng như vậy vẫn không thể qua mắt được của Bạch Phong.
Thấy vậy anh không hề thấy phiền chỉ hỏi.
"Muốn mình trở lại hồi nhỏ lắm sao mà cô lại phải làm vậy Lệ Y?"
Nghe vậy cô vẫn đưa ánh mắt nhìn về chính mình rồi đáp.
"Ừm, có lẽ…là vậy…chắc do tôi muốn mình là một đứa trẻ…vẫn ở bên cạnh mẹ…mà để chăm sóc bà ấy sao?"
Nhận được câu trả lời nam nhân chả nói gì thêm chỉ biết đưa mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt còn cô cũng vậy, có lẽ vẫn muốn mình trở lại là trẻ con nên hai tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó.
Mặc dù không thể chạm vào được bàn tay bằng da bằng thịt dù không thể biết được hồi còn nhỏ có thể nhìn thấy mình không, nhưng chỉ cần nhìn thấy chính mình lẫn người mẹ ở trước mặt, có lẽ đã khiến cho Lệ Y cảm thấy mình được hạnh phúc đến nhường nào rồi.
"Mẹ…"
Chỉ vừa nói câu ’mẹ' suy ngẫm lại, bỗng chiếc xe Taxi kít phanh lại khiến Lệ Y còn bé bị đập ở đằng sau ghế trước mặt mình theo phản xạ.
"Lệ Y."
Cũng may bà theo phản xạ mà đưa tay mình lên trên lưng ghế để đỡ đầu của cô lại.
"Lệ Y con không sao chứ?"
Nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Nhã vừa ăn cần lẫn lo lắng, cô chỉ khẽ cúi đầu xuống hai tay bé nhỏ ôm chặt lấy vòng eo của bà mà nói.
"Mẹ… Con sợ…"
Giọng nói sợ sệt vang lên, thấy biểu cảm sợ hãi của Lệ Y bà chỉ lấy tay khẽ vỗ nhẹ vào sau lưng rồi nói.
"Con yêu của mẹ đừng sợ có mẹ ở đây rồi cho dù có kẻ nào bắt nạt con thì cũng không thể bắt được, bởi vì đối với mẹ con là đứa con gái ngoan ngoãn nhất."
Nghe vậy cô mới từ từ nín lại chẳng còn sợ hãi nữa, thay vào là bình tĩnh hơn.
Nhìn thấy hành động lẫn sự dịu dàng cộng thêm vào là cảm xúc không ngừng lo lắng, Lệ Y có lẽ đã khắc sâu những hành động của bà ở trong trái tim của mình.
'Mẹ… Mẹ vẫn là người mẹ tuyệt vời nhất dù cho mẹ không còn trên thế gian này nữa, nhưng con vẫn tin mẹ luôn ở bên cạnh con bảo vệ con mua lúc mọi nơi, dù cho có nguy hiểm đi chăng nữa thì vẫn luôn lo lắng cho con.'
Nghĩ tới đây tất cả ánh mắt lẫn suy nghĩ đều nhìn về phía bà, có lẽ được nhìn lại người mẹ mà mình muốn gặp dù cho không thể nhìn thấy nhau nhưng được xem lại bà hồi còn trẻ cũng khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn vui vẻ hơn, chẳng còn cái gì gọi là buồn rầu nữa.
"Đến nơi rồi đấy, có gì thì cô xuống xe đi."
"Ừm."
Thanh Nhã đáp lại một câu bà đưa tay ra mở cánh cửa xe đằng sau, thay vì để mình đi trước thì bà đưa Lệ Y ở trước mặt mình.
"Con yêu giờ con xuống xe đi, có mẹ ở đây rồi."
"Dạ."
Nhìn thấy hành động dịu dàng như vậy ai mà nghĩ được chính ngày hôm nay và buổi tối nay sẽ là ngày tận mắt cô chứng kiến người mẹ mà mình coi là tất cả bị kẻ lại mặt giết chứ?
Chị vừa mới đặt chân phải xuống dưới đường thay vì nhận được là hai mẹ con trở về trong vui vẻ lẫn dịu dàng thì một tiếng súng vang lên.
’Pằng' Lệ Y nghe thấy tiếng súng vì tò mò mà quay lại nhìn, nhưng xung quanh vốn chẳng có gì cả.
Cô vì tò mò mà hỏi.
"Mẹ ơi con vừa nãy hình như nghe thấy tiếng gì đó thì phải."
Nói xong cô đưa mắt nhìn mẹ mình thay vì là an ủi động viên rằng 'Đừng sợ có mẹ ở bên cạnh” thì xuất hiện trước mặt của cô gái nhỏ bé đó chính là vẻ mặt không chút cảm xúc của Thanh Nhã.
Vẻ mặt trắng bech như vừa mới chết, Lệ Y chỉ vừa mới quay đầu nhìn thấy vậy hai mắt không dám tin mọi chuyện xảy ra, quay lại hẳn nhìn về phía bà mà nói.
"Mẹ… Mẹ sao vậy? Mẹ…"
Đáp lại lời của cô chỉ có sự im lặng, bàn tay của bà chầm chậm che lại vết thương ở bụng, có lẽ không muốn đứa con gái bé nhỏ của mình nhìn thấy.
Nhưng dù có muốn che được không muốn cô nhìn thấy nhưng vết máu ở trên bụng cũng từ từ rơi xuống nhỏ giọt tí tách.
Lệ Y nhìn thấy mọi thứ xảy ra trước mặt mình không dám tin nước mắt bắt đầu rơi xuống, cả hai bàn tay run run đặt nhẹ lên trên vai mà nói.
"Mẹ… Mẹ sao vậy mẹ đừng làm con sợ mà."
Thấy vậy Thanh Nhã có lẽ chẳng còn sức lực để đứng lên, bà khuỵu chân xuống, hơi thở cũng không ngừng trở nên khó khăn gấp gáp hơn.
"Lệ…Lệ Y, con…con mau chạy đi."
"Mẹ…"
Nói được những lời đấy có lẽ do cơ thể chẳng còn chịu đựng được bao lâu bà cố gắng đưa bàn tay đã dính máu của mình, đặt lên trên khuôn mặt nhỏ bé của cô và nói.
"Lệ Y, mẹ… Thú thật mẹ có lẽ đây là lần cuối sẽ nhìn thấy con cười hạnh phúc, và vui vẻ dù sao mẹ cũng chỉ muốn được là người an ủi con quan tâm con một ngày chỉ muốn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nhất nở trên khuôn mặt của con, nhưng…không ngờ có kẻ lại phũ phàng làm vậy…"
Cố gắng lắm mới nói được những câu như vậy bà muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng những gì mình có thể nói hết ra được nhưng tất cả đều là ảo tưởng, cố hay không vẫn không thể nói hết ra được.
Có lẽ là vì vết máu ở trên bụng càng lúc càng chơi xuống tới nỗi ở trên cổ đều có những giọt máu rơi xuống tí tách.
Lệ Y nhìn thấy hành động như vậy chính cô cũng ý thức được, người mẹ mà mình yêu quý chẳng thể nào sống được bao lâu nữa.
"Không con không muốn mẹ nói với con những lời như vậy đâu, con muốn mẹ được ở bên con, con không muốn mẹ biến mất đâu."
Nói được hết tất cả câu đấy, Lệ Y không nhịn được mà gào khóc lên, nhìn thấy con mình như vậy Thanh Nhã dù có đau xót hay đau đớn đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì được, bà chỉ biết đưa tay mình ra vuốt nhẹ mái tóc của cô mà nói.
"Mẹ biết… Con vẫn nhớ mẹ bởi vì mẹ vẫn luôn yêu con nhưng giờ thì không thể như vậy nữ, bây giờ kẻ ở đằng sau sẽ giết mẹ, bây giờ việc mà mẹ làm lần này và lần cuối cùng… Chính là con hãy chạy thật nhanh đi."
"Mẹ…"
Lệ Y không muốn như vậy, cô không muốn mình chạy trốn mà để mẹ mình ở đây, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bắp tay của bà mà nói.
"Không con muốn mẹ đi cùng con con không muốn để mẹ ở đây lại đây, nếu ở đây thì chắc chắn cái kẻ lạ mặt kia sẽ giết mẹ."
Nghe được những lời mà cô nói, Thanh Nhã cũng biết sớm muộn gì chắc chắn hắn sẽ không tha cho Lệ Y.
’Dù mình có chết hay không nhất định sẽ phải bảo vệ con bé, dù cho cái xác này chẳng còn đâu nữa nhưng nếu đã là một người mẹ thì thay vì cầu xin mình muốn bảo về con bé…bằng chính tất cả mọi thứ mà mình làm được.''
Dù bà biết mình không thể sống được bao lâu nhưng trong thâm tâm vẫn không muốn đứa con gái mà mình yêu quý nhất lại bị chết dưới tay của kẻ đã sát hại mình, bất lực bà chỉ biết quát lớn.
"LỆ Y, mẹ đã nói với con rồi bây giờ con hãy chạy thật nhanh đi đừng bao giờ quay đầu lại nhìn."
"Mẹ…"
Thấy cô còn chần trừ Thanh Nhã dù không muốn quát đi chăng nữa cũng chỉ biết nói.
"NHANH LÊN."
Nhìn bà làm vậy Lệ Y chỉ biết cúi đầu xuống tay phải nhắm chặt lấy nói nhỏ.
"Mẹ… Con xin lỗi vì không thể bảo vệ mẹ được."
Nói rồi không nghĩ nhiều cô trực tiếp quay người lại hai chân chạy thật nhanh về phía rừng, tay không quên ôm lấy con gấu bông.
Thấy Lệ Y chạy thật nhanh tới nỗi chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả, bà khẽ nở nhẹ nụ cười.
"Cười cái gì đấy? Loại đàn bà rẻ rách?"
Cứ vậy tên đàn ông lạ mặt đó không chút thương xót cầm lấy chiếc rìu giơ lên cao thật mạnh, dùng sức chém hẳn người của bà.
Thay vì chém vào người hắn lại nhẫn tâm chém vào cổ cứ vậy chiếc đầu rơi xuống cùng với sắc mặt của Thanh Nhã hiện rõ sự thỏa mãn khẽ mỉm cười nhẹ.
Nhìn thấy mẹ mình bị một kẻ không quen biết chém vào cổ một chút không thương tiếc, Lệ Y không dám tin cả hai mắt trợn tròn lại hiện rõ vẻ mặt sợ hãi.
Bạch Phong thấy tất cả cảnh tượng trước mặt, biết cô không thể chấp nhận được, anh liền lấy cơ thể của mình chắn trước mặt của cô nói nhỏ.
"Đừng sợ, tất cả chỉ là quá khứ thôi, Lệ Y."
Dù cho người nam nhân có cố gắng khuyên cô rằng tất cả chỉ là quay lại để xem và biết được sao hung thủ, nhưng mọi thứ xảy ra trước mặt cô làm sao mà không thể không sốc được?
Giọng nói trở nên lắp bắp hơn bàn tay không ngừng chỉ về phía trước.
"Tôi… Tôi làm sao mà không thể nghĩ được rằng tất cả chỉ là quá khứ tất cả, mọi chuyện hiện tượng của quá khứ đều hiện ra trước mắt tôi cái tên đấy tôi vẫn còn nhớ hắn có đôi mắt màu đỏ chẳng khác nào duy ma cà rồng vậy, tôi thề nhất định sẽ tìm ra hắn ta và trả thù cho những gì hành động mà hắn đã làm ra với mẹ tôi."
Nói rồi Lệ Y không quên nắm chặt lại tay mình, có lẽ việc quyết tâm tìm ra kẻ giết mẹ mình cũng trở thành hạt giống trước mặt cô.
Nhìn thấy cô làm vậy nam nhân cũng chẳng biết nói gì hơn có lẽ nghĩ rằng khi Lệ Y nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt sẽ không thể chịu đựng được, không ngờ sau vụ xem lại coi không những không sợ mà ngược lại còn quyết tâm hơn, ý chí tìm được kẻ giết chết Thanh Nhã cũng đã nảy mầm ở trong lòng cô.
Bạch Phong rời khỏi người mình che chắn, anh quay về hướng khác, để cô nhìn thấy cảnh thi thể mẹ mình mất đầu nằm ở đống cỏ một cách không thương tiếc, đầu được đặt ở bên cạnh.
Hành động lặng lẽ lẫn thận trọng như vậy vẫn không thể qua mắt được của Bạch Phong.
Thấy vậy anh không hề thấy phiền chỉ hỏi.
"Muốn mình trở lại hồi nhỏ lắm sao mà cô lại phải làm vậy Lệ Y?"
Nghe vậy cô vẫn đưa ánh mắt nhìn về chính mình rồi đáp.
"Ừm, có lẽ…là vậy…chắc do tôi muốn mình là một đứa trẻ…vẫn ở bên cạnh mẹ…mà để chăm sóc bà ấy sao?"
Nhận được câu trả lời nam nhân chả nói gì thêm chỉ biết đưa mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt còn cô cũng vậy, có lẽ vẫn muốn mình trở lại là trẻ con nên hai tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó.
Mặc dù không thể chạm vào được bàn tay bằng da bằng thịt dù không thể biết được hồi còn nhỏ có thể nhìn thấy mình không, nhưng chỉ cần nhìn thấy chính mình lẫn người mẹ ở trước mặt, có lẽ đã khiến cho Lệ Y cảm thấy mình được hạnh phúc đến nhường nào rồi.
"Mẹ…"
Chỉ vừa nói câu ’mẹ' suy ngẫm lại, bỗng chiếc xe Taxi kít phanh lại khiến Lệ Y còn bé bị đập ở đằng sau ghế trước mặt mình theo phản xạ.
"Lệ Y."
Cũng may bà theo phản xạ mà đưa tay mình lên trên lưng ghế để đỡ đầu của cô lại.
"Lệ Y con không sao chứ?"
Nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Nhã vừa ăn cần lẫn lo lắng, cô chỉ khẽ cúi đầu xuống hai tay bé nhỏ ôm chặt lấy vòng eo của bà mà nói.
"Mẹ… Con sợ…"
Giọng nói sợ sệt vang lên, thấy biểu cảm sợ hãi của Lệ Y bà chỉ lấy tay khẽ vỗ nhẹ vào sau lưng rồi nói.
"Con yêu của mẹ đừng sợ có mẹ ở đây rồi cho dù có kẻ nào bắt nạt con thì cũng không thể bắt được, bởi vì đối với mẹ con là đứa con gái ngoan ngoãn nhất."
Nghe vậy cô mới từ từ nín lại chẳng còn sợ hãi nữa, thay vào là bình tĩnh hơn.
Nhìn thấy hành động lẫn sự dịu dàng cộng thêm vào là cảm xúc không ngừng lo lắng, Lệ Y có lẽ đã khắc sâu những hành động của bà ở trong trái tim của mình.
'Mẹ… Mẹ vẫn là người mẹ tuyệt vời nhất dù cho mẹ không còn trên thế gian này nữa, nhưng con vẫn tin mẹ luôn ở bên cạnh con bảo vệ con mua lúc mọi nơi, dù cho có nguy hiểm đi chăng nữa thì vẫn luôn lo lắng cho con.'
Nghĩ tới đây tất cả ánh mắt lẫn suy nghĩ đều nhìn về phía bà, có lẽ được nhìn lại người mẹ mà mình muốn gặp dù cho không thể nhìn thấy nhau nhưng được xem lại bà hồi còn trẻ cũng khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn vui vẻ hơn, chẳng còn cái gì gọi là buồn rầu nữa.
"Đến nơi rồi đấy, có gì thì cô xuống xe đi."
"Ừm."
Thanh Nhã đáp lại một câu bà đưa tay ra mở cánh cửa xe đằng sau, thay vì để mình đi trước thì bà đưa Lệ Y ở trước mặt mình.
"Con yêu giờ con xuống xe đi, có mẹ ở đây rồi."
"Dạ."
Nhìn thấy hành động dịu dàng như vậy ai mà nghĩ được chính ngày hôm nay và buổi tối nay sẽ là ngày tận mắt cô chứng kiến người mẹ mà mình coi là tất cả bị kẻ lại mặt giết chứ?
Chị vừa mới đặt chân phải xuống dưới đường thay vì nhận được là hai mẹ con trở về trong vui vẻ lẫn dịu dàng thì một tiếng súng vang lên.
’Pằng' Lệ Y nghe thấy tiếng súng vì tò mò mà quay lại nhìn, nhưng xung quanh vốn chẳng có gì cả.
Cô vì tò mò mà hỏi.
"Mẹ ơi con vừa nãy hình như nghe thấy tiếng gì đó thì phải."
Nói xong cô đưa mắt nhìn mẹ mình thay vì là an ủi động viên rằng 'Đừng sợ có mẹ ở bên cạnh” thì xuất hiện trước mặt của cô gái nhỏ bé đó chính là vẻ mặt không chút cảm xúc của Thanh Nhã.
Vẻ mặt trắng bech như vừa mới chết, Lệ Y chỉ vừa mới quay đầu nhìn thấy vậy hai mắt không dám tin mọi chuyện xảy ra, quay lại hẳn nhìn về phía bà mà nói.
"Mẹ… Mẹ sao vậy? Mẹ…"
Đáp lại lời của cô chỉ có sự im lặng, bàn tay của bà chầm chậm che lại vết thương ở bụng, có lẽ không muốn đứa con gái bé nhỏ của mình nhìn thấy.
Nhưng dù có muốn che được không muốn cô nhìn thấy nhưng vết máu ở trên bụng cũng từ từ rơi xuống nhỏ giọt tí tách.
Lệ Y nhìn thấy mọi thứ xảy ra trước mặt mình không dám tin nước mắt bắt đầu rơi xuống, cả hai bàn tay run run đặt nhẹ lên trên vai mà nói.
"Mẹ… Mẹ sao vậy mẹ đừng làm con sợ mà."
Thấy vậy Thanh Nhã có lẽ chẳng còn sức lực để đứng lên, bà khuỵu chân xuống, hơi thở cũng không ngừng trở nên khó khăn gấp gáp hơn.
"Lệ…Lệ Y, con…con mau chạy đi."
"Mẹ…"
Nói được những lời đấy có lẽ do cơ thể chẳng còn chịu đựng được bao lâu bà cố gắng đưa bàn tay đã dính máu của mình, đặt lên trên khuôn mặt nhỏ bé của cô và nói.
"Lệ Y, mẹ… Thú thật mẹ có lẽ đây là lần cuối sẽ nhìn thấy con cười hạnh phúc, và vui vẻ dù sao mẹ cũng chỉ muốn được là người an ủi con quan tâm con một ngày chỉ muốn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nhất nở trên khuôn mặt của con, nhưng…không ngờ có kẻ lại phũ phàng làm vậy…"
Cố gắng lắm mới nói được những câu như vậy bà muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng những gì mình có thể nói hết ra được nhưng tất cả đều là ảo tưởng, cố hay không vẫn không thể nói hết ra được.
Có lẽ là vì vết máu ở trên bụng càng lúc càng chơi xuống tới nỗi ở trên cổ đều có những giọt máu rơi xuống tí tách.
Lệ Y nhìn thấy hành động như vậy chính cô cũng ý thức được, người mẹ mà mình yêu quý chẳng thể nào sống được bao lâu nữa.
"Không con không muốn mẹ nói với con những lời như vậy đâu, con muốn mẹ được ở bên con, con không muốn mẹ biến mất đâu."
Nói được hết tất cả câu đấy, Lệ Y không nhịn được mà gào khóc lên, nhìn thấy con mình như vậy Thanh Nhã dù có đau xót hay đau đớn đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì được, bà chỉ biết đưa tay mình ra vuốt nhẹ mái tóc của cô mà nói.
"Mẹ biết… Con vẫn nhớ mẹ bởi vì mẹ vẫn luôn yêu con nhưng giờ thì không thể như vậy nữ, bây giờ kẻ ở đằng sau sẽ giết mẹ, bây giờ việc mà mẹ làm lần này và lần cuối cùng… Chính là con hãy chạy thật nhanh đi."
"Mẹ…"
Lệ Y không muốn như vậy, cô không muốn mình chạy trốn mà để mẹ mình ở đây, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bắp tay của bà mà nói.
"Không con muốn mẹ đi cùng con con không muốn để mẹ ở đây lại đây, nếu ở đây thì chắc chắn cái kẻ lạ mặt kia sẽ giết mẹ."
Nghe được những lời mà cô nói, Thanh Nhã cũng biết sớm muộn gì chắc chắn hắn sẽ không tha cho Lệ Y.
’Dù mình có chết hay không nhất định sẽ phải bảo vệ con bé, dù cho cái xác này chẳng còn đâu nữa nhưng nếu đã là một người mẹ thì thay vì cầu xin mình muốn bảo về con bé…bằng chính tất cả mọi thứ mà mình làm được.''
Dù bà biết mình không thể sống được bao lâu nhưng trong thâm tâm vẫn không muốn đứa con gái mà mình yêu quý nhất lại bị chết dưới tay của kẻ đã sát hại mình, bất lực bà chỉ biết quát lớn.
"LỆ Y, mẹ đã nói với con rồi bây giờ con hãy chạy thật nhanh đi đừng bao giờ quay đầu lại nhìn."
"Mẹ…"
Thấy cô còn chần trừ Thanh Nhã dù không muốn quát đi chăng nữa cũng chỉ biết nói.
"NHANH LÊN."
Nhìn bà làm vậy Lệ Y chỉ biết cúi đầu xuống tay phải nhắm chặt lấy nói nhỏ.
"Mẹ… Con xin lỗi vì không thể bảo vệ mẹ được."
Nói rồi không nghĩ nhiều cô trực tiếp quay người lại hai chân chạy thật nhanh về phía rừng, tay không quên ôm lấy con gấu bông.
Thấy Lệ Y chạy thật nhanh tới nỗi chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả, bà khẽ nở nhẹ nụ cười.
"Cười cái gì đấy? Loại đàn bà rẻ rách?"
Cứ vậy tên đàn ông lạ mặt đó không chút thương xót cầm lấy chiếc rìu giơ lên cao thật mạnh, dùng sức chém hẳn người của bà.
Thay vì chém vào người hắn lại nhẫn tâm chém vào cổ cứ vậy chiếc đầu rơi xuống cùng với sắc mặt của Thanh Nhã hiện rõ sự thỏa mãn khẽ mỉm cười nhẹ.
Nhìn thấy mẹ mình bị một kẻ không quen biết chém vào cổ một chút không thương tiếc, Lệ Y không dám tin cả hai mắt trợn tròn lại hiện rõ vẻ mặt sợ hãi.
Bạch Phong thấy tất cả cảnh tượng trước mặt, biết cô không thể chấp nhận được, anh liền lấy cơ thể của mình chắn trước mặt của cô nói nhỏ.
"Đừng sợ, tất cả chỉ là quá khứ thôi, Lệ Y."
Dù cho người nam nhân có cố gắng khuyên cô rằng tất cả chỉ là quay lại để xem và biết được sao hung thủ, nhưng mọi thứ xảy ra trước mặt cô làm sao mà không thể không sốc được?
Giọng nói trở nên lắp bắp hơn bàn tay không ngừng chỉ về phía trước.
"Tôi… Tôi làm sao mà không thể nghĩ được rằng tất cả chỉ là quá khứ tất cả, mọi chuyện hiện tượng của quá khứ đều hiện ra trước mắt tôi cái tên đấy tôi vẫn còn nhớ hắn có đôi mắt màu đỏ chẳng khác nào duy ma cà rồng vậy, tôi thề nhất định sẽ tìm ra hắn ta và trả thù cho những gì hành động mà hắn đã làm ra với mẹ tôi."
Nói rồi Lệ Y không quên nắm chặt lại tay mình, có lẽ việc quyết tâm tìm ra kẻ giết mẹ mình cũng trở thành hạt giống trước mặt cô.
Nhìn thấy cô làm vậy nam nhân cũng chẳng biết nói gì hơn có lẽ nghĩ rằng khi Lệ Y nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt sẽ không thể chịu đựng được, không ngờ sau vụ xem lại coi không những không sợ mà ngược lại còn quyết tâm hơn, ý chí tìm được kẻ giết chết Thanh Nhã cũng đã nảy mầm ở trong lòng cô.
Bạch Phong rời khỏi người mình che chắn, anh quay về hướng khác, để cô nhìn thấy cảnh thi thể mẹ mình mất đầu nằm ở đống cỏ một cách không thương tiếc, đầu được đặt ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.